Chương 57: Hiểu lầm kì quái
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
23/07/2019
Edit: TH
Beta: Kali
Bùi Duật Thành: "Em nợ ân tình Lâm Yên..."
"Đúng... Đúng vậy..." Bùi Vũ Đường yếu ớt mở miệng.
"Đã như vậy thì giữ đi." Bùi Duật Thành nói xong, đưa điện thoại di động ném lại cho cậu ta.
Bùi Vũ Đường nghe thế, quả thực không thể tin nổi.
Anh... Anh trai cậu ta vì giúp cậu trả ân tình... Mà không tiếc hi sinh chính mình giúp cậu trả nợ!
Bùi Vũ Đường kích động gào một tiếng rồi nhào tới: "Anh cả! Quả nhiên anh vẫn yêu em nhất!!!"
Bùi Duật Thành: "..."
Nó có phải hiểu lầm gì kì quặc rồi không?
...
Bùi Vũ Đường nói xong, sung sướng rời đi.
Bùi Duật Thành trở lại phòng khách, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, đúng lúc này, một cơn choáng váng quen thuộc bỗng dưng ập đến.
Chai nước vừa mở trong tay rơi xuống, tung tóe trên mặt đất...
Ý thức như bị vực sâu không đáy bao trùm chiếm lấy, từng chút chìm vào trong bóng tối...
Bùi Duật Thành cố gắng giữ tỉnh táo đến giây cuối cùng, lảo đảo đi tới ghế salon đối diện, tựa như vừa mới ngồi thì cơ thể anh đã ngã xuống, hoàn toàn rơi vào mê man...
...
Đình hoa Giang Phong.
Uông Cảnh Dương mua sắm một buổi chiều, cuối cùng xách túi lớn túi nhỏ trở về.
"Lâm Yên, thứ bà muốn đã mua về rồi, bà tự xem một chút đi..."
"Quá tốt!" Lâm Yên buông kịch bản xuống, lật người nhảy tới bàn.
Mở túi Uông Cảnh Dương vừa mua ra kiểm tra, tất cả thứ ghi trên hóa đơn của cô đều đã được mua đủ.
Lâm Yên ôm đồ như ôm bảo bối, cẩn thận kiểm tra từng thứ một.
Cũng không biết loại nào có ích nhỉ?
Được rồi, mặc kệ, dùng tất cả luôn!
Lâm Yên bắt đầu nhanh chóng bố trí kiếm gỗ, gương bát quái rồi treo lên, bùa dán giăng khắp cả căn phòng, tỏi xâu lại thành một dây, đeo luôn lên cổ mình...
Uông Cảnh Dương không gì đứng cạnh nhìn, "Vai diễn của bà... Là làm đạo sĩ với hòa thượng à?"
Lâm Yên không trả lời, lấy ra một tấm bùa màu vàng, đưa cho Uông Cảnh Dương, "Cẩu Tử, tới, giúp tôi dán một chút, ép vào trán của tôi đây này, ngay chính giữa, mau lên!"
Uông Cảnh Dương: "Bà nghiêm túc đấy à?"
Lâm Yên: "Hết sức nghiêm túc! Nhanh lên!"
Uông Cảnh Dương thở dài, bất đắc dĩ lại gần, nhận lấy lá bùa màu vàng kì quặc: "Tôi thật sự phục bà..."
"Mau mau mau..." Lâm Yên nhắm mắt lại, sau đó chỉ trán của mình thúc giục.
Uông Cảnh Dương: "..."
Ha ha, cô gái khác đều nhắm mắt lại chờ anh ta hôn, con bé này thì hay rồi bảo anh ta làm cho loại chuyện này!
Uông Cảnh Dương xé mặt trái chỗ dính lá bùa, tìm chỗ phù hợp, lập tức nhắm vào trán Lâm Yên đập tới ——
Nhưng mà, ngay lúc lá bùa trong tay Uông Cảnh Dương chạm vào trán Lâm Yên, ngón tay thon dài của cô gái đột nhiên nâng lên, chuẩn xác bắt lấy cổ tay của anh ta.
"Á —— "
Cổ tay bị đau làm Uông Cảnh Dương lập tức kêu rên thành tiếng, "Mẹ kiếp! Đau đau đau! Buông tay! Buông tay! Lâm Yên! Bà làm gì vậy!!!"
Chỉ thấy đôi mắt cô gái từ từ mở ra, sự lạnh lẽo băng giá tràn ngập trong đáy mắt.
Ánh mắt cô gái rơi vào thứ trong tay Uông Cảnh Dương đang cầm, con ngươi hơi co lại, sau đó thì nhận ra trong tay của Uông Cảnh Dương là một tờ giấy màu vàng...
Trên mặt tờ giấy màu vàng kia dùng bút đỏ viết chữ gì đó như giun bới nhìn không hiểu gì...
Ánh mắt lành lạnh đảo một lượt nhìn quanh khắp phòng, lập tức thấy đầu giường treo kiếm gỗ, trên khung cửa sổ treo gương bát quái, cả căn phòng dán chi chít bùa, cùng với... Trên cổ mình một vật nặng trĩu toàn... Tỏi...
Khóe miệng của cô gái không dễ gì phát hiện giật nhẹ, sau đó hít một hơi thật sâu, đưa tay nhéo mi tâm của mình.
Thật sự là đã... Đánh giá quá cao sự thông minh của cô rồi...
Beta: Kali
Bùi Duật Thành: "Em nợ ân tình Lâm Yên..."
"Đúng... Đúng vậy..." Bùi Vũ Đường yếu ớt mở miệng.
"Đã như vậy thì giữ đi." Bùi Duật Thành nói xong, đưa điện thoại di động ném lại cho cậu ta.
Bùi Vũ Đường nghe thế, quả thực không thể tin nổi.
Anh... Anh trai cậu ta vì giúp cậu trả ân tình... Mà không tiếc hi sinh chính mình giúp cậu trả nợ!
Bùi Vũ Đường kích động gào một tiếng rồi nhào tới: "Anh cả! Quả nhiên anh vẫn yêu em nhất!!!"
Bùi Duật Thành: "..."
Nó có phải hiểu lầm gì kì quặc rồi không?
...
Bùi Vũ Đường nói xong, sung sướng rời đi.
Bùi Duật Thành trở lại phòng khách, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, đúng lúc này, một cơn choáng váng quen thuộc bỗng dưng ập đến.
Chai nước vừa mở trong tay rơi xuống, tung tóe trên mặt đất...
Ý thức như bị vực sâu không đáy bao trùm chiếm lấy, từng chút chìm vào trong bóng tối...
Bùi Duật Thành cố gắng giữ tỉnh táo đến giây cuối cùng, lảo đảo đi tới ghế salon đối diện, tựa như vừa mới ngồi thì cơ thể anh đã ngã xuống, hoàn toàn rơi vào mê man...
...
Đình hoa Giang Phong.
Uông Cảnh Dương mua sắm một buổi chiều, cuối cùng xách túi lớn túi nhỏ trở về.
"Lâm Yên, thứ bà muốn đã mua về rồi, bà tự xem một chút đi..."
"Quá tốt!" Lâm Yên buông kịch bản xuống, lật người nhảy tới bàn.
Mở túi Uông Cảnh Dương vừa mua ra kiểm tra, tất cả thứ ghi trên hóa đơn của cô đều đã được mua đủ.
Lâm Yên ôm đồ như ôm bảo bối, cẩn thận kiểm tra từng thứ một.
Cũng không biết loại nào có ích nhỉ?
Được rồi, mặc kệ, dùng tất cả luôn!
Lâm Yên bắt đầu nhanh chóng bố trí kiếm gỗ, gương bát quái rồi treo lên, bùa dán giăng khắp cả căn phòng, tỏi xâu lại thành một dây, đeo luôn lên cổ mình...
Uông Cảnh Dương không gì đứng cạnh nhìn, "Vai diễn của bà... Là làm đạo sĩ với hòa thượng à?"
Lâm Yên không trả lời, lấy ra một tấm bùa màu vàng, đưa cho Uông Cảnh Dương, "Cẩu Tử, tới, giúp tôi dán một chút, ép vào trán của tôi đây này, ngay chính giữa, mau lên!"
Uông Cảnh Dương: "Bà nghiêm túc đấy à?"
Lâm Yên: "Hết sức nghiêm túc! Nhanh lên!"
Uông Cảnh Dương thở dài, bất đắc dĩ lại gần, nhận lấy lá bùa màu vàng kì quặc: "Tôi thật sự phục bà..."
"Mau mau mau..." Lâm Yên nhắm mắt lại, sau đó chỉ trán của mình thúc giục.
Uông Cảnh Dương: "..."
Ha ha, cô gái khác đều nhắm mắt lại chờ anh ta hôn, con bé này thì hay rồi bảo anh ta làm cho loại chuyện này!
Uông Cảnh Dương xé mặt trái chỗ dính lá bùa, tìm chỗ phù hợp, lập tức nhắm vào trán Lâm Yên đập tới ——
Nhưng mà, ngay lúc lá bùa trong tay Uông Cảnh Dương chạm vào trán Lâm Yên, ngón tay thon dài của cô gái đột nhiên nâng lên, chuẩn xác bắt lấy cổ tay của anh ta.
"Á —— "
Cổ tay bị đau làm Uông Cảnh Dương lập tức kêu rên thành tiếng, "Mẹ kiếp! Đau đau đau! Buông tay! Buông tay! Lâm Yên! Bà làm gì vậy!!!"
Chỉ thấy đôi mắt cô gái từ từ mở ra, sự lạnh lẽo băng giá tràn ngập trong đáy mắt.
Ánh mắt cô gái rơi vào thứ trong tay Uông Cảnh Dương đang cầm, con ngươi hơi co lại, sau đó thì nhận ra trong tay của Uông Cảnh Dương là một tờ giấy màu vàng...
Trên mặt tờ giấy màu vàng kia dùng bút đỏ viết chữ gì đó như giun bới nhìn không hiểu gì...
Ánh mắt lành lạnh đảo một lượt nhìn quanh khắp phòng, lập tức thấy đầu giường treo kiếm gỗ, trên khung cửa sổ treo gương bát quái, cả căn phòng dán chi chít bùa, cùng với... Trên cổ mình một vật nặng trĩu toàn... Tỏi...
Khóe miệng của cô gái không dễ gì phát hiện giật nhẹ, sau đó hít một hơi thật sâu, đưa tay nhéo mi tâm của mình.
Thật sự là đã... Đánh giá quá cao sự thông minh của cô rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.