Chương 211: Là tôi quá phận
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
29/08/2019
Ngay khi tất cả mọi người sắp bị bầu không khí đáng sợ này dọa đến tim
như muốn ngừng đập thì đột nhiên có một loạt tiếng chuông điện thoại
vang lên.
Tiếng chuông này là từ điện thoại của Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc, cũng không nhìn điện thoại, thuận tay ấn nút nghe.
Từ đó trong điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái: "Bùi tiên sinh..."
Dường như khi giọng nói của cô gái này vang lên, toàn bộ cảm giác áp bức ngột ngạt trong phòng họp như muốn làm tim mỗi người nổ tung đột nhiên biến mất không còn vết tích, như thể tất cả vừa rồi đều là ảo giác.
Bùi Duật Thành cầm điện thoại lên, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Nhưng bầu không khí lại đột nhiên thay đổi.
Bùi Duật Thành: "Có chuyện gì?"
"Ầy... Có một chút... Tối ngày mai... Chúng ta có thể gặp mặt không?" Cô gái mở miệng.
Bùi Duật Thành: "Được."
Bùi Duật Thành cúp điện thoại, một lần nữa quét tất cả mọi người đang ngồi: "Từ hôm nay trở đi, Nhậm Hồng Chí sẽ tiếp nhận chức vụ giám đốc tài chính của tập đoàn JM, quản lý chi nhánh Á Châu. Các vị nếu có gì không hài lòng thì có thể ý kiến."
Nếu là bình thường, tin tức nặng ký như vậy được tuyên bố sợ là những lão già giám đốc phía dưới cũng sớm đã chửi ầm lên. Nhưng bây giờ toàn bộ trong phòng họp lặng ngắt như tờ, không một ai dám có ý kiến.
"Nếu ý kiến của các vị đã thống nhất như vậy thì tan họp."
Bùi Duật Thành nói xong, đứng dậy rời đi.
Công việc hội nghị còn lại phía sau trực tiếp giao cho Trình Mặc.
Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đồ màu đen vẫn trước sau như một rơi trên gương mặt của Bùi Duật Thành, thái độ cung kính đi sau lưng của Bùi Duật Thành, người đàn ông trẻ tuổi và cậu thanh niên cũng đi theo sau.
Tiếng bước chân vang lên khắp nơi trên hành lang vắng vẻ.
Cô gái sau lưng Bùi Duật Thành vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi: "Anh Duật, thực ra muốn cho những người này nghe lời thì dễ như trở bàn tay. Những người này là sợ mạnh hiếp yếu nên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Cứ thẳng tay tàn nhẫn một chút, bọn chúng làm sao dám không nghe lời. Cần gì phải phiền toái như vậy, còn để chúng em phí thời gian lâu như vậy đi điều tra những thứ này..."
Nghe được sự chất vấn của người phụ nữ này, bước chân của Bùi Duật Thành hơi dừng lại, thoáng xoay người, ánh mắt lành nhạt tùy ý lướt trên mặt của cô ta.
Bắt gặp ánh mặt lạnh lùng cực điểm của người đàn ông, sống lưng của cô ta lập tức run lên, cúi thấp đầu xuống: "Là tôi đi quá phận."
Bùi Duật Thành xoay người, tiếp tục bước đi.
Ước chừng qua vài giây đồng hồ, trên hành lang vắng vẻ truyền đến giọng nói hững hờ của anh: "Cô ấy không thích."
Người phụ nữ còn tưởng rằng là ảo giác của mình. Hơn nửa ngày trôi qua mới phản ứng lại được, vừa rồi Bùi Duật Thành là trả lời câu hỏi của mình.
Cô ấy không thích...
Trong nháy mắt sắc mặt của cô ta trắng bệch như tờ giấy, ngơ ngác đứng đó, nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lẽo của người đàn ông phía trước.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nhìn cô gái rồi sâu xa nói: "Ầy, Quý Lan, sao cô hà tất phải hỏi câu này chứ. Hai năm này, lão đại tu thân dưỡng tính là vì ai, cô còn không rõ sao?"
Người đàn ông trẻ tuổi lại cắm hoa Uất Kim Hương màu trắng vào túi trước ngực, chẳng qua là trên cánh hoa màu trắng kia có nhuộm màu máu tanh.
Đang nói chuyện thì lúc này trong điện thoại của người đàn ông hiện lên một tin tức trong giới giải trí: "Khái quát danh sách scandal tình ái của Lâm Yên "...
Trên mặt người đàn ông hiện nụ cười như có như không nhìn thoáng qua tin lá cải kia rồi nói tiếp: "Nhưng mà yên tâm, cứ tiếp tục với như thế này, tôi đoán chừng lão đại cũng không giả bộ được bao lâu...
Các người biết không? Vừa rồi nghe Tiểu Mặc Mặc nói, đêm nay lão đại không biết nổi trận lôi đình vì điều gì. Toàn bộ cốc và cái bàn cũng nát, không biết là bị cái gì kích thích."
Tiếng chuông này là từ điện thoại của Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc, cũng không nhìn điện thoại, thuận tay ấn nút nghe.
Từ đó trong điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái: "Bùi tiên sinh..."
Dường như khi giọng nói của cô gái này vang lên, toàn bộ cảm giác áp bức ngột ngạt trong phòng họp như muốn làm tim mỗi người nổ tung đột nhiên biến mất không còn vết tích, như thể tất cả vừa rồi đều là ảo giác.
Bùi Duật Thành cầm điện thoại lên, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Nhưng bầu không khí lại đột nhiên thay đổi.
Bùi Duật Thành: "Có chuyện gì?"
"Ầy... Có một chút... Tối ngày mai... Chúng ta có thể gặp mặt không?" Cô gái mở miệng.
Bùi Duật Thành: "Được."
Bùi Duật Thành cúp điện thoại, một lần nữa quét tất cả mọi người đang ngồi: "Từ hôm nay trở đi, Nhậm Hồng Chí sẽ tiếp nhận chức vụ giám đốc tài chính của tập đoàn JM, quản lý chi nhánh Á Châu. Các vị nếu có gì không hài lòng thì có thể ý kiến."
Nếu là bình thường, tin tức nặng ký như vậy được tuyên bố sợ là những lão già giám đốc phía dưới cũng sớm đã chửi ầm lên. Nhưng bây giờ toàn bộ trong phòng họp lặng ngắt như tờ, không một ai dám có ý kiến.
"Nếu ý kiến của các vị đã thống nhất như vậy thì tan họp."
Bùi Duật Thành nói xong, đứng dậy rời đi.
Công việc hội nghị còn lại phía sau trực tiếp giao cho Trình Mặc.
Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đồ màu đen vẫn trước sau như một rơi trên gương mặt của Bùi Duật Thành, thái độ cung kính đi sau lưng của Bùi Duật Thành, người đàn ông trẻ tuổi và cậu thanh niên cũng đi theo sau.
Tiếng bước chân vang lên khắp nơi trên hành lang vắng vẻ.
Cô gái sau lưng Bùi Duật Thành vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi: "Anh Duật, thực ra muốn cho những người này nghe lời thì dễ như trở bàn tay. Những người này là sợ mạnh hiếp yếu nên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Cứ thẳng tay tàn nhẫn một chút, bọn chúng làm sao dám không nghe lời. Cần gì phải phiền toái như vậy, còn để chúng em phí thời gian lâu như vậy đi điều tra những thứ này..."
Nghe được sự chất vấn của người phụ nữ này, bước chân của Bùi Duật Thành hơi dừng lại, thoáng xoay người, ánh mắt lành nhạt tùy ý lướt trên mặt của cô ta.
Bắt gặp ánh mặt lạnh lùng cực điểm của người đàn ông, sống lưng của cô ta lập tức run lên, cúi thấp đầu xuống: "Là tôi đi quá phận."
Bùi Duật Thành xoay người, tiếp tục bước đi.
Ước chừng qua vài giây đồng hồ, trên hành lang vắng vẻ truyền đến giọng nói hững hờ của anh: "Cô ấy không thích."
Người phụ nữ còn tưởng rằng là ảo giác của mình. Hơn nửa ngày trôi qua mới phản ứng lại được, vừa rồi Bùi Duật Thành là trả lời câu hỏi của mình.
Cô ấy không thích...
Trong nháy mắt sắc mặt của cô ta trắng bệch như tờ giấy, ngơ ngác đứng đó, nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lẽo của người đàn ông phía trước.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nhìn cô gái rồi sâu xa nói: "Ầy, Quý Lan, sao cô hà tất phải hỏi câu này chứ. Hai năm này, lão đại tu thân dưỡng tính là vì ai, cô còn không rõ sao?"
Người đàn ông trẻ tuổi lại cắm hoa Uất Kim Hương màu trắng vào túi trước ngực, chẳng qua là trên cánh hoa màu trắng kia có nhuộm màu máu tanh.
Đang nói chuyện thì lúc này trong điện thoại của người đàn ông hiện lên một tin tức trong giới giải trí: "Khái quát danh sách scandal tình ái của Lâm Yên "...
Trên mặt người đàn ông hiện nụ cười như có như không nhìn thoáng qua tin lá cải kia rồi nói tiếp: "Nhưng mà yên tâm, cứ tiếp tục với như thế này, tôi đoán chừng lão đại cũng không giả bộ được bao lâu...
Các người biết không? Vừa rồi nghe Tiểu Mặc Mặc nói, đêm nay lão đại không biết nổi trận lôi đình vì điều gì. Toàn bộ cốc và cái bàn cũng nát, không biết là bị cái gì kích thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.