Chương 156: Lén lút sau lưng anh cả em
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
24/08/2019
Bên kia truyền tới tiếng thở dài, sau đó cất giọng hỏi: "Dạo này sức khoẻ cô thế nào rồi? Tôi lo... Lúc ấy cơ thể cô sẽ để lại di chứng khó
mà lường trước được."
"Rất khoẻ, đã nhiều năm như vậy nhưng không có vấn đề gì. Chẳng qua về mặt tinh thần... Thôi được rồi, cũng không phải vấn đề lớn gì, không cần lo lắng."
Nói tới đây, trong lòng Lâm Yên đánh bộp một cái. Không lẽ gần đây cô có vấn đề về tâm lý là do di chứng để lại từ phòng thí nghiệm?
Bởi vì mấy năm nay sức khoẻ rất bình thường, cô chưa từng nghĩ có vấn đề về tâm lý...
Lâm Yên còn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn thì tiếng thông báo từ wechat gửi đến cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Là Bùi Vũ Đường gọi tới.
Thằng nhóc này lại tìm cô làm gì?
Lâm Yên nghi ngờ bắt máy: "Alo?"
"Chị dâu cả! Chị có nhà không?" Bùi Vũ Đường hỏi.
Lâm Yên: "Đang ở nhà, làm sao?"
"Ôi trời, sao giờ này chị vẫn còn ở nhà? Dư giả thời gian thế sao không làm buổi hẹn hò với anh trai em? Sao hai người qua lại gì mà kì thế! Xưng hô kỳ quái thì thôi chưa tính, quen nhau đã lâu như vậy em còn chưa từng thấy hai người hẹn riêng bao giờ?" Bùi Vũ Đường không ngừng phỉ nhổ.
Lâm Yên ho nhẹ một tiếng: "Ai nói yêu đương nhất định phải đi hẹn hò? Tất cả mọi người đều bận như thế, nhất là anh trai cậu, chắc chắn rất bận. Công việc không thu xếp nổi thời gian rảnh rỗi. Thân ai người nấy lo việc mình là được!"
"Thế sao được! Thời gian lâu không giữ gìn mối quan hệ thì khẳng định những vấn đề khác sẽ khổng hiểu nhau, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm!"
Bùi Vũ Đường thấm thía khuyên lơn, nói xong còn thì thầm: "Có làm không vậy, chó độc thân như em còn phải nhắc hai người những thứ này... Ây, em thật là quá mệt mỏi vì quan tâm tới cái nhà này!"
Lâm Yên co quắp khoé miệng: "Này anh bạn, tôi và anh trai cậu yêu đương thế nào cậu đừng để ý được không? Thế nên cậu gọi điện thoại cho tôi chỉ vì điều này thôi à?"
"Không, không phải! En còn có chuyện quan trọng hơn!" Bùi Vũ Đường vô cùng hưng phấn nói: "Chị dâu cả, mai em có trận đấu vô cùng quan trọng, chị có muốn tới xem không?"
Lâm Yên: "Ngày mai? Tôi cũng không cần quay phim... Chỉ là..."
Bùi Vũ Đường nghe xong, lập tức nói: "Vậy chị tới đây nha, tới đây đi! Đội chúng em mời được một tay đua đặc biệt trâu bò, lần này tuyệt đối đè bẹp cái đámTống Diệu Nam ngu xuẩn kia! Chị nhất định phải sang đây xem! Tuyệt đối đặc sắc không gì sánh nổi, không xem hối tiếc cả đời!"
Lâm Yên bĩu môi, nói thật đối với thể loại đẳng cấp đua đấu kia cô không cảm thấy hứng thú chút nào...
"Tới đi tới đi mà! Chị xem ngay cả anh em chị cũng không gặp được. Nếu chị tới xem em thi đấu, em sẽ mạo hiểm tính mạng đi quay video anh cả em cho chị!" Bùi Vũ Đường dụ dỗ nói.
Lâm Yên lập tức thốt lên: "Không cần! Cảm ơn!"
Đừng có mà lại quay những video kì cục đó cho cô thì cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
"Móa, thế mà còn không chịu động lòng?" Bùi Vũ Đường trầm ngâm một lát, lập tức nói ngay: "Chính tay anh hai em kí tên lên tờ áp phích thì chị có muốn không? Bản số lượng có hạn đó nha!"
Kí tên lên tờ áp phích! Lại là bản số lượng có hạn!!!
Một fan hâm mộ tiểu tốt ngay cả chữ kí bình thường cũng không có như Lâm Yên thoáng cái đã dao động: "Kí tên lên áp phích, là bản số lượng có hạn? Cậu thật sự có à?"
Bùi Vũ Đường nghe cái giọng hưng phấn của Lâm Yên thì biểu tình thêm trầm trọng: "Chị dâu cả, sao chị lại từ chối video quay anh cả em nhưng lại nhận chữ kí trên tờ áp phích của anh hai em? Chị không phải là muốn chân đạp hai thuyền đấy chứ? Móa! Nếu đúng vậy thì em theo phe ai mới được? Anh cả rồi cả anh hai, sao mà lựa chọn được đây..."
Tiên sư nhà cậu! Thực sự suy tính về phe nào luôn à?
Lâm Yên đen mặt: "Cái gì mà chân đạp hai đầu thuyền, đã nói rồi anh hai cậu chỉ là idol của tôi thôi"
"Được thôi được thôi, mặc kệ là cái gì, thế rốt cục chị có đến không? Nói một lời đi, nếu chị đến thì em sẽ vụng trộm lén lút sau lưng anh cả mang áp phích của anh hai đến cho chị!"
Sao nghe lời này cứ kì kì thế nào ấy nhỉ?
Cô chỉ muốn mỗi cái áp phích thôi mà nói như thể cô lén lút sau lưng Bùi Duật Thành đi vụng... trộm vậy.
"Rất khoẻ, đã nhiều năm như vậy nhưng không có vấn đề gì. Chẳng qua về mặt tinh thần... Thôi được rồi, cũng không phải vấn đề lớn gì, không cần lo lắng."
Nói tới đây, trong lòng Lâm Yên đánh bộp một cái. Không lẽ gần đây cô có vấn đề về tâm lý là do di chứng để lại từ phòng thí nghiệm?
Bởi vì mấy năm nay sức khoẻ rất bình thường, cô chưa từng nghĩ có vấn đề về tâm lý...
Lâm Yên còn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn thì tiếng thông báo từ wechat gửi đến cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Là Bùi Vũ Đường gọi tới.
Thằng nhóc này lại tìm cô làm gì?
Lâm Yên nghi ngờ bắt máy: "Alo?"
"Chị dâu cả! Chị có nhà không?" Bùi Vũ Đường hỏi.
Lâm Yên: "Đang ở nhà, làm sao?"
"Ôi trời, sao giờ này chị vẫn còn ở nhà? Dư giả thời gian thế sao không làm buổi hẹn hò với anh trai em? Sao hai người qua lại gì mà kì thế! Xưng hô kỳ quái thì thôi chưa tính, quen nhau đã lâu như vậy em còn chưa từng thấy hai người hẹn riêng bao giờ?" Bùi Vũ Đường không ngừng phỉ nhổ.
Lâm Yên ho nhẹ một tiếng: "Ai nói yêu đương nhất định phải đi hẹn hò? Tất cả mọi người đều bận như thế, nhất là anh trai cậu, chắc chắn rất bận. Công việc không thu xếp nổi thời gian rảnh rỗi. Thân ai người nấy lo việc mình là được!"
"Thế sao được! Thời gian lâu không giữ gìn mối quan hệ thì khẳng định những vấn đề khác sẽ khổng hiểu nhau, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm!"
Bùi Vũ Đường thấm thía khuyên lơn, nói xong còn thì thầm: "Có làm không vậy, chó độc thân như em còn phải nhắc hai người những thứ này... Ây, em thật là quá mệt mỏi vì quan tâm tới cái nhà này!"
Lâm Yên co quắp khoé miệng: "Này anh bạn, tôi và anh trai cậu yêu đương thế nào cậu đừng để ý được không? Thế nên cậu gọi điện thoại cho tôi chỉ vì điều này thôi à?"
"Không, không phải! En còn có chuyện quan trọng hơn!" Bùi Vũ Đường vô cùng hưng phấn nói: "Chị dâu cả, mai em có trận đấu vô cùng quan trọng, chị có muốn tới xem không?"
Lâm Yên: "Ngày mai? Tôi cũng không cần quay phim... Chỉ là..."
Bùi Vũ Đường nghe xong, lập tức nói: "Vậy chị tới đây nha, tới đây đi! Đội chúng em mời được một tay đua đặc biệt trâu bò, lần này tuyệt đối đè bẹp cái đámTống Diệu Nam ngu xuẩn kia! Chị nhất định phải sang đây xem! Tuyệt đối đặc sắc không gì sánh nổi, không xem hối tiếc cả đời!"
Lâm Yên bĩu môi, nói thật đối với thể loại đẳng cấp đua đấu kia cô không cảm thấy hứng thú chút nào...
"Tới đi tới đi mà! Chị xem ngay cả anh em chị cũng không gặp được. Nếu chị tới xem em thi đấu, em sẽ mạo hiểm tính mạng đi quay video anh cả em cho chị!" Bùi Vũ Đường dụ dỗ nói.
Lâm Yên lập tức thốt lên: "Không cần! Cảm ơn!"
Đừng có mà lại quay những video kì cục đó cho cô thì cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
"Móa, thế mà còn không chịu động lòng?" Bùi Vũ Đường trầm ngâm một lát, lập tức nói ngay: "Chính tay anh hai em kí tên lên tờ áp phích thì chị có muốn không? Bản số lượng có hạn đó nha!"
Kí tên lên tờ áp phích! Lại là bản số lượng có hạn!!!
Một fan hâm mộ tiểu tốt ngay cả chữ kí bình thường cũng không có như Lâm Yên thoáng cái đã dao động: "Kí tên lên áp phích, là bản số lượng có hạn? Cậu thật sự có à?"
Bùi Vũ Đường nghe cái giọng hưng phấn của Lâm Yên thì biểu tình thêm trầm trọng: "Chị dâu cả, sao chị lại từ chối video quay anh cả em nhưng lại nhận chữ kí trên tờ áp phích của anh hai em? Chị không phải là muốn chân đạp hai thuyền đấy chứ? Móa! Nếu đúng vậy thì em theo phe ai mới được? Anh cả rồi cả anh hai, sao mà lựa chọn được đây..."
Tiên sư nhà cậu! Thực sự suy tính về phe nào luôn à?
Lâm Yên đen mặt: "Cái gì mà chân đạp hai đầu thuyền, đã nói rồi anh hai cậu chỉ là idol của tôi thôi"
"Được thôi được thôi, mặc kệ là cái gì, thế rốt cục chị có đến không? Nói một lời đi, nếu chị đến thì em sẽ vụng trộm lén lút sau lưng anh cả mang áp phích của anh hai đến cho chị!"
Sao nghe lời này cứ kì kì thế nào ấy nhỉ?
Cô chỉ muốn mỗi cái áp phích thôi mà nói như thể cô lén lút sau lưng Bùi Duật Thành đi vụng... trộm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.