Chương 186: Tôi nhận thua, được chưa?
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
27/08/2019
Edit: Er ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Beta: Dochan
"Được, tôi đây nhận thua được chưa? " Không Quân nhìn chằm chằm Lâm Yên, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
"Nhận thua?"
Không Quân vừa dứt lời, khu chuẩn bị hậu cần ai ai cũng nhất thời choáng váng. Nhất là thành viên đội "Speed". Đội trưởng bọn họ điên rồi, sao lại muốn nhận thua?
"Nếu cậu muốn nhận thua thì đương nhiên có thể, trận này coi như chúng tôi thắng." Lâm Yên gật nhẹ đầu với Không Quân.
Thi đấu tính giờ thì nhất định phải hoàn thành ở đây, nhưng nếu đội trưởng "Speed" nhận thua thì khác. Vậy coi như thi đấu tính giờ Lâm Yên chiến thắng, "ZH1" thắng.
"Không Quân, cậu làm gì vậy, nhận thua?" Sắc mặt Tống Tử Nghĩa âm trầm nhìn về phía Không Quân, tới để đùa giỡn bọn họ à?
"Thật xin lỗi, hôm nay tôi không khỏe, khả năng là không thi đấu trên đường đua được, cho nên chỉ có thể nhận thua." Không Quân đáp với vẻ dĩ nhiên.
Trên đường đua bị tử thần đường đua Yeva chèn ép thì không bằng trực tiếp nhận thua.
Thực ra, nếu Không Quân có thể đấu một trận với tử thần đường đua Yeva thì coi như là thua cũng là vinh hạnh rất lớn, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải có người biết anh ta thua trong tay tử thần đường đua Yeva.
Đáng tiếc là căn bản không có điều kiện tiên quyết này. Ngoại trừ Không Quân ra thì căn bản không ai biết anh ta bại bởi tử thần đường đua Yeva cả, dù Không Quân có đi khắp nơi tuyên truyền nhưng nếu tử thần đường đua Yeva không ra mặt thì cũng không có bất kỳ ai tin tưởng. Người trong giới sẽ chỉ nói toàn đội anh ta bại bởi một kẻ nghiệp dư yêu thích đua xe thôi!
Nhưng nếu như Không Quân chính mình nhận thua, vậy thì sẽ khác. Đầu tiên, chuyện này sẽ bị truyền đi, coi như là truyền ra ngoài thì người bên ngoài cũng chỉ nói anh ta rộng lượng, không so đo với một cô gái yêu thích đua xe, thậm chí còn cố ý nhường nhịn nhận thua, cho cô gái yêu thích đua xe đó tự tin!
"Không Quân... Cậu đang đùa tôi sao?" Dưới đáy mắt Tống Tử Nghĩa ngập tràn ý lạnh.
"Tống Tử Nghĩa, tôi không có thời gian đùa giỡn với cậu, để tôi tự mình ra trận ức hiếp một cô gái yêu thích xe đua, chuyện này tôi không làm được. Cậu đi tìm người khác đi, cứ vậy đi, tôi nhận thua!" Không Quân nhìn thẳng vào Tống Tử Nghĩa, hừ lạnh một tiếng.
Không để cho đám người Tống Tử Nghĩa có cơ hội mở miệng nói tiếp thì Không Quân nhìn lướt qua vài thành viên của "Speed", giọng điệu lạnh lùng nói: "Còn không mau theo tôi đi!"
Dứt lời, Không Quân nhanh chóng rời đi cùng vài thành viên của đội "Speed".
...
Sau khi đã rời khỏi trường đua, lúc này Không Quân mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay thật sự là quá nguy hiểm!
"Đội trưởng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra... Đang yên đang lành, tại sao lại muốn nhận thua?" Một thành viên của "Speed" vẫn không thể nào hiểu được hành động của đội trưởng Không Quân.
Trận đấu tính đến giờ này rõ ràng nhất định sẽ thắng, căn bản một chút lo lắng cũng không hề có, nhưng đội trưởng của bọn họ sao lại nhận thua?
Mới vừa đội trưởng nói không muốn ức hiếp một kẻ yêu thích xe đua, vài thành viên của "Speed" nghe thấy thế hiểu ngay đây chỉ là nói dối, đội trưởng là người thế nào, bọn họ còn có thể không rõ ràng sao?
Không Quân lạnh lùng nhìn về phía các thành viên, nói: "Trước đó tại sao các người lại thua, sau trận đấu không xem lại video à? "
"Có... Cô gái kia là người điên, vận may của cô ta quá tốt, liên tục vượt qua ba lần đường rẽ của đường đua. Chắc chắn là dựa vào vận may mới vượt qua được, nếu vận may của cô ta hơi kém một chút thì hẳn là đã mất mạng rồi." Một thành viên nào đó của "Speed" nói.
"Cậu chả biết cái quái gì cả!" Không Quân chỉ tên kia, tức giận mắng to.
"Hả?" Thấy mình bị chửi, sắc mặt cậu ta kì quái, chẳng lẽ không phải là như vậy sao?
"Mấy người đều là đồ đần, có biết cô gái vừa rồi thi đấu với các cậu rốt cuộc là ai không?" Không Quân hừ lạnh một tiếng.
Beta: Dochan
"Được, tôi đây nhận thua được chưa? " Không Quân nhìn chằm chằm Lâm Yên, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
"Nhận thua?"
Không Quân vừa dứt lời, khu chuẩn bị hậu cần ai ai cũng nhất thời choáng váng. Nhất là thành viên đội "Speed". Đội trưởng bọn họ điên rồi, sao lại muốn nhận thua?
"Nếu cậu muốn nhận thua thì đương nhiên có thể, trận này coi như chúng tôi thắng." Lâm Yên gật nhẹ đầu với Không Quân.
Thi đấu tính giờ thì nhất định phải hoàn thành ở đây, nhưng nếu đội trưởng "Speed" nhận thua thì khác. Vậy coi như thi đấu tính giờ Lâm Yên chiến thắng, "ZH1" thắng.
"Không Quân, cậu làm gì vậy, nhận thua?" Sắc mặt Tống Tử Nghĩa âm trầm nhìn về phía Không Quân, tới để đùa giỡn bọn họ à?
"Thật xin lỗi, hôm nay tôi không khỏe, khả năng là không thi đấu trên đường đua được, cho nên chỉ có thể nhận thua." Không Quân đáp với vẻ dĩ nhiên.
Trên đường đua bị tử thần đường đua Yeva chèn ép thì không bằng trực tiếp nhận thua.
Thực ra, nếu Không Quân có thể đấu một trận với tử thần đường đua Yeva thì coi như là thua cũng là vinh hạnh rất lớn, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải có người biết anh ta thua trong tay tử thần đường đua Yeva.
Đáng tiếc là căn bản không có điều kiện tiên quyết này. Ngoại trừ Không Quân ra thì căn bản không ai biết anh ta bại bởi tử thần đường đua Yeva cả, dù Không Quân có đi khắp nơi tuyên truyền nhưng nếu tử thần đường đua Yeva không ra mặt thì cũng không có bất kỳ ai tin tưởng. Người trong giới sẽ chỉ nói toàn đội anh ta bại bởi một kẻ nghiệp dư yêu thích đua xe thôi!
Nhưng nếu như Không Quân chính mình nhận thua, vậy thì sẽ khác. Đầu tiên, chuyện này sẽ bị truyền đi, coi như là truyền ra ngoài thì người bên ngoài cũng chỉ nói anh ta rộng lượng, không so đo với một cô gái yêu thích đua xe, thậm chí còn cố ý nhường nhịn nhận thua, cho cô gái yêu thích đua xe đó tự tin!
"Không Quân... Cậu đang đùa tôi sao?" Dưới đáy mắt Tống Tử Nghĩa ngập tràn ý lạnh.
"Tống Tử Nghĩa, tôi không có thời gian đùa giỡn với cậu, để tôi tự mình ra trận ức hiếp một cô gái yêu thích xe đua, chuyện này tôi không làm được. Cậu đi tìm người khác đi, cứ vậy đi, tôi nhận thua!" Không Quân nhìn thẳng vào Tống Tử Nghĩa, hừ lạnh một tiếng.
Không để cho đám người Tống Tử Nghĩa có cơ hội mở miệng nói tiếp thì Không Quân nhìn lướt qua vài thành viên của "Speed", giọng điệu lạnh lùng nói: "Còn không mau theo tôi đi!"
Dứt lời, Không Quân nhanh chóng rời đi cùng vài thành viên của đội "Speed".
...
Sau khi đã rời khỏi trường đua, lúc này Không Quân mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay thật sự là quá nguy hiểm!
"Đội trưởng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra... Đang yên đang lành, tại sao lại muốn nhận thua?" Một thành viên của "Speed" vẫn không thể nào hiểu được hành động của đội trưởng Không Quân.
Trận đấu tính đến giờ này rõ ràng nhất định sẽ thắng, căn bản một chút lo lắng cũng không hề có, nhưng đội trưởng của bọn họ sao lại nhận thua?
Mới vừa đội trưởng nói không muốn ức hiếp một kẻ yêu thích xe đua, vài thành viên của "Speed" nghe thấy thế hiểu ngay đây chỉ là nói dối, đội trưởng là người thế nào, bọn họ còn có thể không rõ ràng sao?
Không Quân lạnh lùng nhìn về phía các thành viên, nói: "Trước đó tại sao các người lại thua, sau trận đấu không xem lại video à? "
"Có... Cô gái kia là người điên, vận may của cô ta quá tốt, liên tục vượt qua ba lần đường rẽ của đường đua. Chắc chắn là dựa vào vận may mới vượt qua được, nếu vận may của cô ta hơi kém một chút thì hẳn là đã mất mạng rồi." Một thành viên nào đó của "Speed" nói.
"Cậu chả biết cái quái gì cả!" Không Quân chỉ tên kia, tức giận mắng to.
"Hả?" Thấy mình bị chửi, sắc mặt cậu ta kì quái, chẳng lẽ không phải là như vậy sao?
"Mấy người đều là đồ đần, có biết cô gái vừa rồi thi đấu với các cậu rốt cuộc là ai không?" Không Quân hừ lạnh một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.