Chương 16: Bạch nhạn (1)
Giảo Giảo
25/03/2017
Tuy Mạnh Đề không chú ý lắm đến vết thương trên đầu mình nhưng dường
như Triệu Sơ Niên rất lưu tâm. Những ngày tiếp theo, Mạnh Đề có gặp anh
vài lần trong trường, lần nào anh cũng vô tình nhắc đến chủ đề này, quan trọng nhất là nhắc cô đến bệnh viện thăm khám. Sự chân thành của anh và ý nghĩ mình vô cùng khỏe mạnh, không cần tới bệnh viện của Mạnh Đề đều
kiên định như nhau, sau vài lần khuyên nhủ không thành công, Triệu Sơ
Niên cuối cùng cũng không nhắc đến nữa.
Đó là một buổi trưa, chiều anh còn có tiết nên không có thời gian nói chuyện nhiều, thở dài một hơi rồi đi luôn.
Trong tiết học thứ nhất, Vương Hy Như lần đầu tiên cách Triệu Sơ Niên gần như thế, nhìn bóng lưng của Triệu Sơ Niên, cô nàng hít một hơi rồi cảm thán: “Haiz, hình như càng nhìn gần càng đẹp trai thì phải? Ê, sao cậu luôn gặp được những chàng đẹp trai nhỉ? Anh Hiến Văn của cậu cũng vậy.”
Mạnh Đề cười hi hi vài tiếng rồi nói: “Vận may của tớ tương đối tốt.”
“Tớ thấy cũng không tốt đến mức đó đâu, chẳng phải thổ lộ bị từ chối hay sao?” Vương Hy Như mỉm cười, “À này, sao trên đầu cậu lại có vết thương cũ? Nghe ngữ khí của thầy Triệu hình như rất nghiêm trọng.”
Mạnh Đề xua tay: “Đừng nói cái gì mà rất nghiêm trọng. Tớ chẳng có tí cảm giác nào.”
“Không sao dĩ nhiên là tốt nhất.” Vương Hy Như nói, “Hỏi cha mẹ cậu xem đã từng xảy ra chuyện gì.”
“Lúc nào họ gọi điện về tớ sẽ hỏi xem sao!”
“Thế mới đúng…”
Câu nói bị tiếng chuông điện thoại chen ngang. Vương Hy Như lấy di động từ trong cặp sách ra, vừa nhìn thấy số gọi đến liền nhíu mày, có vẻ muốn từ chối nhưng sau nhiều lần do dự vẫn cầm di động ấn nút nghe với vẻ khó chịu. Tính cách cô nàng khá dễ chịu, khi nói chuyện điện thoại luôn rất nhỏ nhẹ dịu dàng, mềm mại động lòng người, nét mặt bất đắc dĩ này Mạnh Đề mới nhìn thấy lần đầu. Xem ra dạo này Vương Hy Như cũng không vui vẻ lắm.
Vừa ấn nút nghe đã nói chuyện đến hơn mười phút, mãi đến khi hai người vào lớp được một lúc mới cúp máy. Họ ngồi xuống, Mạnh Đề huých nhẹ vai bạn: “Sao thế? Có vẻ sầu não nhỉ?”
“Là một học sinh lớp mười hai trong lớp dạy phụ đạo của tớ, sống chết đeo bám tớ hỏi han linh tinh.”
Chưa đến giờ vào lớp, người đến tự học cũng không nhiều, hai người ngồi trên hàng ghế trống vắng, thì thầm nói chuyện riêng cũng không ảnh hưởng đến ai.
“Cậu nào có nhiều thời gian để ý đến cậu ta như vậy? Cậu chỉ là một cô giáo dạy phụ đạo thôi mà, làm sao mà phụ trách nhiều thứ thế được?” Mạnh Đề bất bình thay bạn: “Bảo nó đi hỏi thầy cô giáo trên lớp của mình ấy.”
“Tớ bảo rồi.” Vương Hy Như giơ tay thành nắm đấm, “Nhưng nó không chịu, tớ rất khó chịu với sự đeo bám này, cho nó số di động còn phiền phức hơn.”
“Ồ, chủ động ghê nhỉ? Bị em trai nhỏ nhìn trúng rồi.” Nụ cười Mạnh Đề có phần quái đản, “Chỉ sợ là nói một đằng nghĩ một nẻo ấy chứ, cô giáo Vương Hy Như ạ.”
Vương Hy Như thản nhiên nhìn cô một cái, bộ dạng áp bức cỡ nào có thể hình dung được.
Mạnh Đề nghĩ chắc cô bạn không hiểu ý mình nên bổ sung thêm: “Tình yêu thầy trò ấy.”
“Tớ còn chưa nói cậu ấy.” Vương Hy Như phản kích: “Cậu và thầy ấy mới là tình yêu thầy trò, cậu và thầy Triệu Sơ Niên tính là gì hả?”
Mạnh Đề trợn mắt, bút trong tay rơi xuống mặt bàn, còn tóe ra vài giọt mực: “Cậu nói gì vậy?”
Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Vương Hy Như nhanh mồm nhanh miệng đến vậy. Cảm giác bị người ta nắm thóp chính là thế này: vô cùng xấu hổ, mặt không chịu khống chế mà đỏ rần lên, đây không phải lần đầu tiên bị người ta nói như vậy nhưng trước mắt vẫn rất lúng túng, không biết nên nói gì, ngay cả lời biện hộ cho chính mình cũng không nói được. Triệu Sơ Niên đối xử với cô đúng là quá ân cần, quá cẩn thận, không chê vào đâu được.
Thoắt cái người bị chất vấn đã biến thành người được chất vấn cao cao tại thượng, ánh mắt Vương Hy Như rực sáng, bật cười rồi chỉ vào máy di động đặt trên bàn của chính mình: “Chuyện của cậu và thầy Triệu còn định giấu giếm tớ hả? Tớ cùng lắm chỉ nhận vài cuộc điện thoại của học sinh mà thôi, còn cậu ấy à, gọi điện nhắn tin không thiếu, cùng nhau đi ăn cũng đến mấy lần rồi, ngay cả vết thương cũ trên đầu cậu thầy ấy cũng biết!”
“Hơ… Vết thương đó là thầy ấy vô tình phát hiện ra thôi, bọn tớ chỉ là bạn bè, tri kỷ cùng chung chí hướng.”
Vương Hy Như chống cằm, gõ nhẹ lên mặt bàn rất phong độ: “Tri kỷ? Lừa ai đây? Đừng biện hộ nữa. Thừa nhận có qua lại với thầy Triệu có làm cậu mất mặt đâu nào, trái lại còn được hâm mộ nữa, ví dụ như tớ sẽ không giấu giếm cậu chuyện xấu của thầy ấy đâu. Thú nhận đi, các cậu đã đến mức độ nào rồi? Thời gian trước còn bận rộn sửa chữa đề tài, không có thời gian hỏi cậu, bây giờ thì khai báo đi!”
“Mức độ gì cơ? Nói gì mà khó nghe thế?” Mạnh Đề cười khan vài tiếng.
“Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm…” Vương Hy Như thở dài: “Cậu có quá nhiều sơ hở. Ngày nào chúng ta cũng đi với nhau, sớm muộn tớ cũng phát hiện ra thôi. Tối mấy hôm trước, hai người cùng đi ăn khuya phải không? Hai người đã bị Dương Minh Phi trông thấy. Cô ấy về phòng miêu tả sống động như thật, đôi mắt ngời sáng quyến rũ của Triệu Sơ Niên không rời khỏi cậu một giây phút nào, đúng là muốn nhìn người ta đến tan chảy đây mà, nói không phải người yêu ai thèm tin cậu?”
Mạnh Đề không biết nên làm sao đành ngậm miệng, vô cùng thán phục khả năng tự chuốc lấy tai họa của mình, đồng thời cũng bội phục công lực lái sang chuyện người khác của Vương Hy Như, đúng là cần phải dày công tôi luyện.
Vương Hy Như nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi rồi vỗ vai cô: “Thầy Triệu rất tốt, hình thức thì đẹp trai, tấm lòng cũng hiền lành khoan dung, còn rất quan tâm cậu.”
Vừa dứt lời thì điện thoại của Vương Hy Như lại rung lên, Vương Hy Như liếc mắt nhìn số điện thoại gọi đến, lập tức nhíu mày; Mạnh Đề đoán cơ hội đã đến liền cố gắng khích bác lại: “Cậu hãy tự giải quyết phiền phức của mình đi đã, hơ hơ, cẩn thận người ta tìm đến tận trường đấy.”
Vương Hy Như từ chối cuộc gọi rồi chống tay lên trán, ngay cả sức lực đấu khẩu với cô cũng không có.
Tuy cuối cùng hai người không ai chiến thắng ai nhưng lời nói của Vương Hy Như thật sự khiến Mạnh Đề cảm thấy bất an. Cảm giác tay anh chạm lên tóc cô vẫn mới nguyên, là cái vuốt ve cực kỳ dịu dàng giống như có dòng nước nóng chảy qua, có gió mát thổi tới vậy. Cô bứt tóc, nghĩ: nếu như câu chuyện thật sự về vết sẹo ghê gớm như Triệu Sơ Niên nói thì tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào?
Học xong buổi tự học về đến nhà đã là mười một giờ, đứng dưới sân thấy nhà họ Trịnh vẫn còn sáng đèn, cô quyết định về nhà cất cặp sách rồi tới gõ cửa. Cô biết Trịnh Bách Thường và Liễu Trường Hoa xưa nay luôn đi ngủ sớm, bây giờ người còn ngồi trong nhà nhiều khả năng là Trịnh Hiến Văn. Anh gần đây bận rộn với chuyện thiết kế, đi sớm về muộn, quả nhiên hỏi ra mới biết anh vừa về chưa được bao lâu, có lẽ là ăn khuya xong mới về nhà. Lúc cô mở cửa anh đang ngồi trên sofa đối diện TV, chắc là cảm thấy đèn trong phòng khách quá sáng nên đôi mắt hơi híp lại. Áo vest ném sang một bên, áo sơmi cởi mấy cúc, chiếc cà vạt màu xanh đậm bị tháo ra một nửa, xộc xệch đeo trên cổ, xương quai xanh thấp thoáng trong áo sơmi.
Đến gần một chút mới ngửi thấy trên người anh vẫn còn mùi rượu và thức ăn. Mạnh Đề rất ngạc nhiên: “Anh uống rượu à?”
Trịnh Hiến Văn không hề ngỡ ngàng trước sự ghé thăm của cô, tay đặt lên che mắt: “Hôm nay bản thiết kế hoàn thành, đây là dự án thiết kế đầu tiên của anh kể từ khi về nước, dĩ nhiên phải uống một chút.”
Mạnh Đề còn phấn khởi hơn anh: “Ồ, chúc mừng anh nhé. Hoàn thành là tốt rồi. Là tòa nhà cao tầng thương mại như thế nào ạ?”
“Hai ngày nữa anh cho em xem bản vẽ.” Trịnh Hiến Văn ấn ấn thái dương, “A Đề, rót cho anh cốc nước.”
“Vâng.”
Mạnh Đề nhanh chóng đặt vào tay anh một cốc nước lọc với nhiệt độ phù hợp, rồi lấy chiếc khăn mặt sạch từ trong nhà vệ sinh đến lau mặt cho anh. Xem ra anh uống không ít, mặt cũng đỏ bừng thế này, dưới tác động của chất cồn, mắt anh rực sáng. Đúng là lông mày kiếm, mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn đến đâu là khiến mặt cô đỏ bừng đến đó.
Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên cô gần anh đến mức này, hơi thở anh hoàn toàn phả trên mặt cô. Suy nghĩ của Mạnh Đề tự nhiên bay tới một buổi tối tương tự cách đây ba bốn năm, khi đó hình như cũng hệt thế này, anh cũng vừa hoàn thành một bản thiết kế nào đó, uống say rồi được người ta đưa về, nằm ngủ gục trên sofa không muốn ngồi dậy, gượng gạo như một cậu trai mới học cấp ba. Trùng hợp là cha mẹ anh đều không có nhà, cô giống như cô hầu nhỏ chạy tới chạy lui phục vụ anh, cũng chẳng cảm thấy điều gì bất thường, dù sao từ nhỏ tới lớn họ luôn lớn lên cùng nhau.
Sau khi hầu hạ anh uống nước, rửa mặt xong, Mạnh Đề giúp anh cởi quần áo và tất chân, vốn định giúp anh lau người thì đúng lúc đó anh mở mắt, kéo cô vào lòng mình rồi đè cô xuống dưới, đôi mắt sáng như sao, mỗi hơi thở đều rơi trên mặt cô rồi anh hôn cô.
Mạnh Đề khi đó hoàn toàn hóa đá. Cô thầm mến Trịnh Hiến Văn ngần ấy năm, cô đã từng đọc truyện dài “Bức thư của người đàn bà không quen” của Stefan Zweig[1], cô nghĩ, tình yêu thầm kín của mình không nhất thiết phải nói cho anh biết, đương nhiên nằm mơ cũng không ngờ được cùng anh hôn môi.
[1]Stefan Zweig (28/11/1881 – 22/2/1942) là một nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch và nhà viết tiểu sử người Áo nổi tiếng trên thế giới. Năm 1948, truyện Bức thư của người đàn bà không quen biết đã được dựng thành phim có tựa Letter from an unknown woman, với Joan Fontaine thủ vai cô gái nhân vật chính, Howard Koch viết kịch bản và John Houseman là nhà sản xuất. Phim Letter from an unknown woman lấy bối cảnh là thành phố Wien vào khoảng năm 1900. Phim làm rơi lệ nhiều khán giả này nằm trong nhóm 100 phim hay nhất mọi thời đại, được Thư viện Quốc hội Mỹ xếp hạng “có ý nghĩa về mặt văn hóa,” và được tuyển chọn để lưu trữ tại Cơ quan Lưu trữ Phim ảnh Quốc gia của Hoa Kỳ.
Tuy lúc đó bên cạnh Trịnh Hiến Văn thật sự không có bạn gái nhưng bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu con gái, bắt đầu từ cấp ba đã như vậy rồi. Mạnh Đề vẫn nhớ thường xuyên có một cô gái xinh đẹp đứng dưới sân chờ anh mấy tiếng đồng hồ, khi cô lên lầu đích thân nói với Trịnh Hiến Văn có người chờ anh, lúc đó anh mới ung dung xuống dưới. Những bạn gái trước đây của Trịnh Hiến Văn đều thuộc kiểu “quốc sắc thiên hương, học rộng hiểu cao, thấu tình đạt lý, ai gặp cũng yêu”, trái ngược hẳn với một con vịt tròn vo xấu xí ngốc nghếch như cây cổ thụ bên đường là cô, dĩ nhiên cô không dám có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào.
Nhưng không ngờ Trịnh Hiến Văn lại bất ngờ hôn mình, anh rất kiên nhẫn, đầu lưỡi liếm nhẹ môi cô rồi thành thạo cạy hàm răng nghiến chặt của cô, quấn chặt lấy đầu lưỡi cô. Rượu khiến anh không đúng mực, cũng khiến đầu óc Mạnh Đề đông cứng, trong lòng tự hỏi không biết đây có phải đang mơ không hay là vô thức bước nhầm vào bộ phim điện ảnh nào đó. Nụ hôn sâu và kéo dài khiến người cô đờ ra, không biết là vì ngạt thở hay sợ hãi, giống hệt một chiếc đĩa cứng bị cách thức hóa, hoặc là một ống nước bị hỏng.
Lúc phản ứng quay trở lại, cô rất muốn hỏi Trịnh Hiến Văn một câu: đây tính là gì, nhưng Trịnh Hiến Văn dựa lên người cô ngủ mất, mặt anh dán chặt vào mặt cô, môi cọ lên cổ cô, vẻ mặt cực kì bình thản.
Trịnh Hiến Văn mà cô quen biết trên đời này là một người rất tự chủ trong công việc và cũng rất biết chừng mực, anh từng có rất nhiều bạn gái nhưng chưa có cô gái nào thật sự đến gây phiền hà cho anh. Dù có say anh cũng sẽ không giống như đám người thất đức sau khi say rượu tìm bừa một ai đó. Cho nên cô rất vui vẻ nghĩ rằng Trịnh Hiến Văn hôn cô như vậy là vì anh không phải hoàn toàn không thích cô, lo lắng suy nghĩ vài ngày, cuối cùng mới lấy được dũng khí thổ lộ với anh.
Chuyện cũ liên tục kéo đến khiến đôi tay cô run rẩy, cụp mắt không dám nhìn mặt và đôi môi quyến rũ của anh nữa.
“À, để anh tự làm.” Trịnh Hiến Văn thấy ngón tay đang cầm khăn của cô vặn vẹo, nụ cười trên môi không còn nữa, thở dài buông cốc nước đã hết xuống rồi cầm lấy chiếc khăn mặt ẩm trên tay cô, kéo tay cô để cô ngồi xuống cạnh mình: “A Đề, muộn thế này còn việc gì nữa?”
Mạnh Đề lúc này mới nhớ ra mục đích chính đến đây, lập tức hỏi: “Là em muốn hỏi một chuyện. Anh Hiến Văn, hồi nhỏ em từng bị thương ở đầu à?”
Trịnh Hiến Văn “Hả” một tiếng, rướn người về trước chậm rãi đặt khăn lên mặt bàn, nhìn cô một cái không rõ có ý gì.
“Em nói vậy là sao?”
Mạnh Đề chỉ lên phía sau đầu mình, tháo tóc ra, sờ soạng một hồi: “Hình như là ở đây, em không nhìn được nên không biết rõ lắm. Ở đây có gì không?”
Nhìn theo sự chuyển động của ngón tay cô, Trịnh Hiến Văn trông thấy rất rõ vết sẹo trên đó, dài khoảng năm, sáu phân, lờ mờ còn có thể nhận ra vết chỉ khâu, màu sắc đã rất nhạt nhưng vẫn không giống được với màu của da đầu. Có thể suy đoán năm đó lúc bị thương rất đau.
Anh giơ tay chạm lên vết sẹo, nhiệt độ của lòng bàn tay truyền đến qua lớp tóc: “Đúng là có một vết sẹo, không nhỏ. Có phải dạo này bị đau không?”
“Không, không đau cũng không có cảm giác gì.” Mạnh Đề lắc đầu không hề gì, xoay người nhìn thẳng anh: “Vô tình phát hiện ra. Nhưng em hoàn toàn không nhớ rõ bị thương lúc nào, hẳn là chuyện xảy ra trước khi em học tiểu học, anh Hiến Văn còn nhớ gì không? Lúc đó em theo đuôi anh hàng ngày mà.”
Trịnh Hiến Văn chậm rãi thở dài một cái, dường như đang tự hỏi. Nhưng không lâu sau, anh mệt mỏi lắc đầu, cảm thấy hơi choáng váng nên đứng dậy rót nước: “Việc này có thể có mà cũng có thể khôngLúc còn bé em thích ra ngoài chơi, không biết bị ngã từ bao giờ. Anh hơi mơ hồ, hoàn toàn không có ấn tượng.”
Anh uống rất nhiều rượu, xem ra đã mơ hồ thật rồi, lúc bước đi thân hình cũng lảo đảo lắc lư, con người cao ráo không vững vàng thật khiến người ta lo lắng, anh di chuyển lung tung trong phòng đứng trước máy lọc nước càng choáng váng đến đáng sợ hơn, nước không chảy vào cốc mà lại chảy hết ra tay. Mạnh Đề hãi hùng, nghĩ thầm: may mà đó là nước lạnh nên không bị bỏng rồi lập tức đỡ anh ngồi lên sofa. Anh nửa nằm nửa ngồi trên đó, đôi mắt hơi nheo lại, người nghiêng đi, nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt hơi sáng.
Nhiệt độ trên mặt Mạnh Đề lại bốc lên cao lần nữa, cô nào dám nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng chuyển tầm nhìn chú ý đến có một bóng mờ hình trăng non dưới mí mắt anh.
Anh mệt đến mức này rồi Mạnh Đề không đành lòng quấy rối anh thêm bằng câu chuyện nhỏ nhặt của mình nữa, “Không nhớ cũng không sao, em chỉ nhân thể hỏi thôi, không phải việc lớn gì. Anh Hiến Văn, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ừm.”
“Em lên nhà đây.”
“A Đề.” Trịnh Hiến Văn gọi tên cô: “Đã nhiều năm trôi qua, vết thương hẳn là đã khỏi rồi. Nếu không có trở ngại gì thì em đừng để trong lòng nữa. Nếu cơ thể khó chịu hãy nói cho anh biết ngay!”
Mạnh Đề mỉm cười: “Em biết rồi.”
Trịnh Hiến Văn dựa lưng lên sofa, nhắm mắt rồi gật đầu.
Bộ dạng này của anh thật khiến người ta lo lắng. Mạnh Đề thực ra rất muốn đỡ anh nằm xuống giường nhưng ám ảnh câu chuyện năm đó vẫn còn nên không có dũng khí, đành đứng ở cửa nhìn anh một lần rồi mới đóng cửa lại.
Sau khi về đến nhà cô vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, lúc giở đề tài lần trước viết hỏng ra xem thì điện thoại đổ chuông. Hầu hết đều là cha mẹ gọi về nhưng lần này người gọi tới lại là Mạnh Trưng.
Mạnh Trưng mấy năm nay bình quân hai năm về một lần, mỗi lần về nhà ở lại không lâu, có một chút thời gian nhàn rỗi thì cũng bận này bận nọ, đi tham gia hết buổi gặp gỡ này đến buổi tụ họp khác nên lần nào nói chuyện với anh trai, cô cũng nói rất ít; trong cuộc điện thoại gọi về với tần suất hai ba tuần một lần cũng chỉ thăm hỏi này nọ, ví dụ như mọi người có khỏe không, cái thai trong bụng chị dâu thế nào, công việc bận rộn lắm không, v.v…
Đại khái là do tuổi tác chênh lệch quá lớn nên quan điểm chung của Mạnh Đề và Mạnh Trưng không nhiều. Từ khi cô biết nhận thức thì anh đã lên cấp ba, sau đó học đại học rồi ra nước ngoài, trong hồi ức đơn giản thông thường nhất, lúc anh làm mưa làm gió trong khoa Toán thì cô mới bắt đầu học phép nhân hai số, lúc anh ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu cô mới học giải toán với nhiều phép tính.
Mạnh Đề vui mừng hỏi “Anh, sao hôm nay lại gọi cho em? Rảnh rỗi à?”
Mạnh Trưng nói: “Hôm nay anh được nghỉ.”
“Cha mẹ thế nào? Chị dâu khỏe không?”
“Cha mẹ cùng Văn Quân ra ngoài dạo rồi, chắc mười phút nữa mới về.”
Mạnh Đề lúc này mới nghe ra giọng anh mang đầy âm mũi, vội vàng hỏi: “Anh bị cảm à?”
“Không sao.” Mạnh Trưng đi vào thẳng vấn đề, “Vừa nãy Hiến Văn gọi điện cho anh, nói em phát hiện trên đầu có vết sẹo, hỏi anh có biết nguyên nhân không?”
Trong ấn tượng của cô Mạnh Trưng lúc nào cũng bận đến nỗi không dứt ra được, thông thường hai ba tháng cũng không nghe được anh nói chuyện câu nào. Không ngờ bây giờ Mạnh Trưng đột nhiên lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, trong lòng Mạnh Đề cực kỳ ngạc nhiên. Trong ấn tượng Mạnh Trưng không phải người kỹ càng tỉ mỉ như thế, bình thường anh luôn trầm tĩnh, trên người tồn tại một loại khí chất kiêu ngạo và lạnh lùng nhưng tinh khiết. Mạnh Đề hầu như chưa thấy anh kích động bao giờ. Ngay cả lúc trước lên máy bay, bộ dáng trầm tĩnh của anh như thể dù trời sập xuống cũng không sợ, ôm chặt cha mẹ và em gái.
“Anh Hiến Văn đúng là…” Trong lòng Mạnh Đề ấm áp, Trịnh Hiến Văn cũng được, Mạnh Trưng cũng được, bất luận là ai thì cả hai người đều quan tâm đến cô. Sự ấm áp trong lòng lan ra cả cơ thể, khiến hốc mắt cũng nong nóng: “Em chỉ tiện miệng hỏi chút thôi, thế mà anh ấy lại nói cho anh à? Đúng là quan trọng hóa vấn đề.”
“Đó không phải quan trọng hóa vấn đề mà là cẩn thận.” Mạnh Trưng sửa lại.
Phong cách và thái độ của Mạnh Trưng chẳng hề thay đổi, Mạnh Đề lè lưỡi: “Vâng, em biết.”
“Lúc hơn năm tuổi em bị thương ở đầu.” Mạnh Trưng nói: “Trước giờ vào lớp em chơi đùa với bạn, đầu đụng vào đám gạch vỡ trên chỗ quẹo hành lang, lúc đó chảy rất nhiều máu, cô giáo đưa em tới bệnh viện.”
Mạnh Đề ngẫm nghĩ thật kỹ, “Em không nhớ gì cả.”
“Khi đó em còn quá nhỏ.”
Mạnh Đề cầm điện thoại bĩu môi: “Tóm lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi vào tiểu học em đều không nhớ.”
“90% mọi người đều không nhớ” Mạnh Trưng hỏi cô, “A Đề, sao em phát hiện trên đầu mình có vết thương?”
Vì khoảng cách độ tuổi nên Mạnh Đề đối với Mạnh Trưng luôn tràn đầy thành kính, thậm chí ở phương diện nào đó còn tôn trọng anh hơn cả Trịnh Hiến Văn. Vốn dĩ cô có thể mượn những lý do khác nhưng sau một thoáng do dự vẫn nói rõ chuyện mình bị đập đầu vào tường, Triệu Sơ Niên kiểm tra thương thế phát hiện ra vết thương cũ rích này kể thật rõ ràng cho Mạnh Trưng.
Mạnh Trưng nghe xong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Triệu Sơ Niên? Là thầy giáo mới tới à?”
Ngữ điệu nhàn nhạt đều đều, không nghe ra có ý đồ gì. Nhưng dù sao cũng là hai anh em, Mạnh Đề mặc dù luôn nghĩ bản thân mình không anh trai hiểu lắm nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy trong lòng anh trai có chút gì đó không hài lòng liền vội vàng bổ sung: “Con người thầy ấy rất tốt, bác Liễu rất thích thầy ấy, còn dự định giới thiệu chị Tiểu Thanh cho thầy ấy nữa.”
“Mong là người đó đáng tin cậy.” Mạnh Trưng không nhiều lời nữa, “Em một mình ở trong nước, phải cẩn thận mọi việc.”
“Em nhớ rồi.”
(Đùa chứ, phim mình xem hồi 4 tuổi mình vẫn nhớ nguyên mà!)
Đó là một buổi trưa, chiều anh còn có tiết nên không có thời gian nói chuyện nhiều, thở dài một hơi rồi đi luôn.
Trong tiết học thứ nhất, Vương Hy Như lần đầu tiên cách Triệu Sơ Niên gần như thế, nhìn bóng lưng của Triệu Sơ Niên, cô nàng hít một hơi rồi cảm thán: “Haiz, hình như càng nhìn gần càng đẹp trai thì phải? Ê, sao cậu luôn gặp được những chàng đẹp trai nhỉ? Anh Hiến Văn của cậu cũng vậy.”
Mạnh Đề cười hi hi vài tiếng rồi nói: “Vận may của tớ tương đối tốt.”
“Tớ thấy cũng không tốt đến mức đó đâu, chẳng phải thổ lộ bị từ chối hay sao?” Vương Hy Như mỉm cười, “À này, sao trên đầu cậu lại có vết thương cũ? Nghe ngữ khí của thầy Triệu hình như rất nghiêm trọng.”
Mạnh Đề xua tay: “Đừng nói cái gì mà rất nghiêm trọng. Tớ chẳng có tí cảm giác nào.”
“Không sao dĩ nhiên là tốt nhất.” Vương Hy Như nói, “Hỏi cha mẹ cậu xem đã từng xảy ra chuyện gì.”
“Lúc nào họ gọi điện về tớ sẽ hỏi xem sao!”
“Thế mới đúng…”
Câu nói bị tiếng chuông điện thoại chen ngang. Vương Hy Như lấy di động từ trong cặp sách ra, vừa nhìn thấy số gọi đến liền nhíu mày, có vẻ muốn từ chối nhưng sau nhiều lần do dự vẫn cầm di động ấn nút nghe với vẻ khó chịu. Tính cách cô nàng khá dễ chịu, khi nói chuyện điện thoại luôn rất nhỏ nhẹ dịu dàng, mềm mại động lòng người, nét mặt bất đắc dĩ này Mạnh Đề mới nhìn thấy lần đầu. Xem ra dạo này Vương Hy Như cũng không vui vẻ lắm.
Vừa ấn nút nghe đã nói chuyện đến hơn mười phút, mãi đến khi hai người vào lớp được một lúc mới cúp máy. Họ ngồi xuống, Mạnh Đề huých nhẹ vai bạn: “Sao thế? Có vẻ sầu não nhỉ?”
“Là một học sinh lớp mười hai trong lớp dạy phụ đạo của tớ, sống chết đeo bám tớ hỏi han linh tinh.”
Chưa đến giờ vào lớp, người đến tự học cũng không nhiều, hai người ngồi trên hàng ghế trống vắng, thì thầm nói chuyện riêng cũng không ảnh hưởng đến ai.
“Cậu nào có nhiều thời gian để ý đến cậu ta như vậy? Cậu chỉ là một cô giáo dạy phụ đạo thôi mà, làm sao mà phụ trách nhiều thứ thế được?” Mạnh Đề bất bình thay bạn: “Bảo nó đi hỏi thầy cô giáo trên lớp của mình ấy.”
“Tớ bảo rồi.” Vương Hy Như giơ tay thành nắm đấm, “Nhưng nó không chịu, tớ rất khó chịu với sự đeo bám này, cho nó số di động còn phiền phức hơn.”
“Ồ, chủ động ghê nhỉ? Bị em trai nhỏ nhìn trúng rồi.” Nụ cười Mạnh Đề có phần quái đản, “Chỉ sợ là nói một đằng nghĩ một nẻo ấy chứ, cô giáo Vương Hy Như ạ.”
Vương Hy Như thản nhiên nhìn cô một cái, bộ dạng áp bức cỡ nào có thể hình dung được.
Mạnh Đề nghĩ chắc cô bạn không hiểu ý mình nên bổ sung thêm: “Tình yêu thầy trò ấy.”
“Tớ còn chưa nói cậu ấy.” Vương Hy Như phản kích: “Cậu và thầy ấy mới là tình yêu thầy trò, cậu và thầy Triệu Sơ Niên tính là gì hả?”
Mạnh Đề trợn mắt, bút trong tay rơi xuống mặt bàn, còn tóe ra vài giọt mực: “Cậu nói gì vậy?”
Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Vương Hy Như nhanh mồm nhanh miệng đến vậy. Cảm giác bị người ta nắm thóp chính là thế này: vô cùng xấu hổ, mặt không chịu khống chế mà đỏ rần lên, đây không phải lần đầu tiên bị người ta nói như vậy nhưng trước mắt vẫn rất lúng túng, không biết nên nói gì, ngay cả lời biện hộ cho chính mình cũng không nói được. Triệu Sơ Niên đối xử với cô đúng là quá ân cần, quá cẩn thận, không chê vào đâu được.
Thoắt cái người bị chất vấn đã biến thành người được chất vấn cao cao tại thượng, ánh mắt Vương Hy Như rực sáng, bật cười rồi chỉ vào máy di động đặt trên bàn của chính mình: “Chuyện của cậu và thầy Triệu còn định giấu giếm tớ hả? Tớ cùng lắm chỉ nhận vài cuộc điện thoại của học sinh mà thôi, còn cậu ấy à, gọi điện nhắn tin không thiếu, cùng nhau đi ăn cũng đến mấy lần rồi, ngay cả vết thương cũ trên đầu cậu thầy ấy cũng biết!”
“Hơ… Vết thương đó là thầy ấy vô tình phát hiện ra thôi, bọn tớ chỉ là bạn bè, tri kỷ cùng chung chí hướng.”
Vương Hy Như chống cằm, gõ nhẹ lên mặt bàn rất phong độ: “Tri kỷ? Lừa ai đây? Đừng biện hộ nữa. Thừa nhận có qua lại với thầy Triệu có làm cậu mất mặt đâu nào, trái lại còn được hâm mộ nữa, ví dụ như tớ sẽ không giấu giếm cậu chuyện xấu của thầy ấy đâu. Thú nhận đi, các cậu đã đến mức độ nào rồi? Thời gian trước còn bận rộn sửa chữa đề tài, không có thời gian hỏi cậu, bây giờ thì khai báo đi!”
“Mức độ gì cơ? Nói gì mà khó nghe thế?” Mạnh Đề cười khan vài tiếng.
“Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm…” Vương Hy Như thở dài: “Cậu có quá nhiều sơ hở. Ngày nào chúng ta cũng đi với nhau, sớm muộn tớ cũng phát hiện ra thôi. Tối mấy hôm trước, hai người cùng đi ăn khuya phải không? Hai người đã bị Dương Minh Phi trông thấy. Cô ấy về phòng miêu tả sống động như thật, đôi mắt ngời sáng quyến rũ của Triệu Sơ Niên không rời khỏi cậu một giây phút nào, đúng là muốn nhìn người ta đến tan chảy đây mà, nói không phải người yêu ai thèm tin cậu?”
Mạnh Đề không biết nên làm sao đành ngậm miệng, vô cùng thán phục khả năng tự chuốc lấy tai họa của mình, đồng thời cũng bội phục công lực lái sang chuyện người khác của Vương Hy Như, đúng là cần phải dày công tôi luyện.
Vương Hy Như nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi rồi vỗ vai cô: “Thầy Triệu rất tốt, hình thức thì đẹp trai, tấm lòng cũng hiền lành khoan dung, còn rất quan tâm cậu.”
Vừa dứt lời thì điện thoại của Vương Hy Như lại rung lên, Vương Hy Như liếc mắt nhìn số điện thoại gọi đến, lập tức nhíu mày; Mạnh Đề đoán cơ hội đã đến liền cố gắng khích bác lại: “Cậu hãy tự giải quyết phiền phức của mình đi đã, hơ hơ, cẩn thận người ta tìm đến tận trường đấy.”
Vương Hy Như từ chối cuộc gọi rồi chống tay lên trán, ngay cả sức lực đấu khẩu với cô cũng không có.
Tuy cuối cùng hai người không ai chiến thắng ai nhưng lời nói của Vương Hy Như thật sự khiến Mạnh Đề cảm thấy bất an. Cảm giác tay anh chạm lên tóc cô vẫn mới nguyên, là cái vuốt ve cực kỳ dịu dàng giống như có dòng nước nóng chảy qua, có gió mát thổi tới vậy. Cô bứt tóc, nghĩ: nếu như câu chuyện thật sự về vết sẹo ghê gớm như Triệu Sơ Niên nói thì tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào?
Học xong buổi tự học về đến nhà đã là mười một giờ, đứng dưới sân thấy nhà họ Trịnh vẫn còn sáng đèn, cô quyết định về nhà cất cặp sách rồi tới gõ cửa. Cô biết Trịnh Bách Thường và Liễu Trường Hoa xưa nay luôn đi ngủ sớm, bây giờ người còn ngồi trong nhà nhiều khả năng là Trịnh Hiến Văn. Anh gần đây bận rộn với chuyện thiết kế, đi sớm về muộn, quả nhiên hỏi ra mới biết anh vừa về chưa được bao lâu, có lẽ là ăn khuya xong mới về nhà. Lúc cô mở cửa anh đang ngồi trên sofa đối diện TV, chắc là cảm thấy đèn trong phòng khách quá sáng nên đôi mắt hơi híp lại. Áo vest ném sang một bên, áo sơmi cởi mấy cúc, chiếc cà vạt màu xanh đậm bị tháo ra một nửa, xộc xệch đeo trên cổ, xương quai xanh thấp thoáng trong áo sơmi.
Đến gần một chút mới ngửi thấy trên người anh vẫn còn mùi rượu và thức ăn. Mạnh Đề rất ngạc nhiên: “Anh uống rượu à?”
Trịnh Hiến Văn không hề ngỡ ngàng trước sự ghé thăm của cô, tay đặt lên che mắt: “Hôm nay bản thiết kế hoàn thành, đây là dự án thiết kế đầu tiên của anh kể từ khi về nước, dĩ nhiên phải uống một chút.”
Mạnh Đề còn phấn khởi hơn anh: “Ồ, chúc mừng anh nhé. Hoàn thành là tốt rồi. Là tòa nhà cao tầng thương mại như thế nào ạ?”
“Hai ngày nữa anh cho em xem bản vẽ.” Trịnh Hiến Văn ấn ấn thái dương, “A Đề, rót cho anh cốc nước.”
“Vâng.”
Mạnh Đề nhanh chóng đặt vào tay anh một cốc nước lọc với nhiệt độ phù hợp, rồi lấy chiếc khăn mặt sạch từ trong nhà vệ sinh đến lau mặt cho anh. Xem ra anh uống không ít, mặt cũng đỏ bừng thế này, dưới tác động của chất cồn, mắt anh rực sáng. Đúng là lông mày kiếm, mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn đến đâu là khiến mặt cô đỏ bừng đến đó.
Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên cô gần anh đến mức này, hơi thở anh hoàn toàn phả trên mặt cô. Suy nghĩ của Mạnh Đề tự nhiên bay tới một buổi tối tương tự cách đây ba bốn năm, khi đó hình như cũng hệt thế này, anh cũng vừa hoàn thành một bản thiết kế nào đó, uống say rồi được người ta đưa về, nằm ngủ gục trên sofa không muốn ngồi dậy, gượng gạo như một cậu trai mới học cấp ba. Trùng hợp là cha mẹ anh đều không có nhà, cô giống như cô hầu nhỏ chạy tới chạy lui phục vụ anh, cũng chẳng cảm thấy điều gì bất thường, dù sao từ nhỏ tới lớn họ luôn lớn lên cùng nhau.
Sau khi hầu hạ anh uống nước, rửa mặt xong, Mạnh Đề giúp anh cởi quần áo và tất chân, vốn định giúp anh lau người thì đúng lúc đó anh mở mắt, kéo cô vào lòng mình rồi đè cô xuống dưới, đôi mắt sáng như sao, mỗi hơi thở đều rơi trên mặt cô rồi anh hôn cô.
Mạnh Đề khi đó hoàn toàn hóa đá. Cô thầm mến Trịnh Hiến Văn ngần ấy năm, cô đã từng đọc truyện dài “Bức thư của người đàn bà không quen” của Stefan Zweig[1], cô nghĩ, tình yêu thầm kín của mình không nhất thiết phải nói cho anh biết, đương nhiên nằm mơ cũng không ngờ được cùng anh hôn môi.
[1]Stefan Zweig (28/11/1881 – 22/2/1942) là một nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch và nhà viết tiểu sử người Áo nổi tiếng trên thế giới. Năm 1948, truyện Bức thư của người đàn bà không quen biết đã được dựng thành phim có tựa Letter from an unknown woman, với Joan Fontaine thủ vai cô gái nhân vật chính, Howard Koch viết kịch bản và John Houseman là nhà sản xuất. Phim Letter from an unknown woman lấy bối cảnh là thành phố Wien vào khoảng năm 1900. Phim làm rơi lệ nhiều khán giả này nằm trong nhóm 100 phim hay nhất mọi thời đại, được Thư viện Quốc hội Mỹ xếp hạng “có ý nghĩa về mặt văn hóa,” và được tuyển chọn để lưu trữ tại Cơ quan Lưu trữ Phim ảnh Quốc gia của Hoa Kỳ.
Tuy lúc đó bên cạnh Trịnh Hiến Văn thật sự không có bạn gái nhưng bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu con gái, bắt đầu từ cấp ba đã như vậy rồi. Mạnh Đề vẫn nhớ thường xuyên có một cô gái xinh đẹp đứng dưới sân chờ anh mấy tiếng đồng hồ, khi cô lên lầu đích thân nói với Trịnh Hiến Văn có người chờ anh, lúc đó anh mới ung dung xuống dưới. Những bạn gái trước đây của Trịnh Hiến Văn đều thuộc kiểu “quốc sắc thiên hương, học rộng hiểu cao, thấu tình đạt lý, ai gặp cũng yêu”, trái ngược hẳn với một con vịt tròn vo xấu xí ngốc nghếch như cây cổ thụ bên đường là cô, dĩ nhiên cô không dám có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào.
Nhưng không ngờ Trịnh Hiến Văn lại bất ngờ hôn mình, anh rất kiên nhẫn, đầu lưỡi liếm nhẹ môi cô rồi thành thạo cạy hàm răng nghiến chặt của cô, quấn chặt lấy đầu lưỡi cô. Rượu khiến anh không đúng mực, cũng khiến đầu óc Mạnh Đề đông cứng, trong lòng tự hỏi không biết đây có phải đang mơ không hay là vô thức bước nhầm vào bộ phim điện ảnh nào đó. Nụ hôn sâu và kéo dài khiến người cô đờ ra, không biết là vì ngạt thở hay sợ hãi, giống hệt một chiếc đĩa cứng bị cách thức hóa, hoặc là một ống nước bị hỏng.
Lúc phản ứng quay trở lại, cô rất muốn hỏi Trịnh Hiến Văn một câu: đây tính là gì, nhưng Trịnh Hiến Văn dựa lên người cô ngủ mất, mặt anh dán chặt vào mặt cô, môi cọ lên cổ cô, vẻ mặt cực kì bình thản.
Trịnh Hiến Văn mà cô quen biết trên đời này là một người rất tự chủ trong công việc và cũng rất biết chừng mực, anh từng có rất nhiều bạn gái nhưng chưa có cô gái nào thật sự đến gây phiền hà cho anh. Dù có say anh cũng sẽ không giống như đám người thất đức sau khi say rượu tìm bừa một ai đó. Cho nên cô rất vui vẻ nghĩ rằng Trịnh Hiến Văn hôn cô như vậy là vì anh không phải hoàn toàn không thích cô, lo lắng suy nghĩ vài ngày, cuối cùng mới lấy được dũng khí thổ lộ với anh.
Chuyện cũ liên tục kéo đến khiến đôi tay cô run rẩy, cụp mắt không dám nhìn mặt và đôi môi quyến rũ của anh nữa.
“À, để anh tự làm.” Trịnh Hiến Văn thấy ngón tay đang cầm khăn của cô vặn vẹo, nụ cười trên môi không còn nữa, thở dài buông cốc nước đã hết xuống rồi cầm lấy chiếc khăn mặt ẩm trên tay cô, kéo tay cô để cô ngồi xuống cạnh mình: “A Đề, muộn thế này còn việc gì nữa?”
Mạnh Đề lúc này mới nhớ ra mục đích chính đến đây, lập tức hỏi: “Là em muốn hỏi một chuyện. Anh Hiến Văn, hồi nhỏ em từng bị thương ở đầu à?”
Trịnh Hiến Văn “Hả” một tiếng, rướn người về trước chậm rãi đặt khăn lên mặt bàn, nhìn cô một cái không rõ có ý gì.
“Em nói vậy là sao?”
Mạnh Đề chỉ lên phía sau đầu mình, tháo tóc ra, sờ soạng một hồi: “Hình như là ở đây, em không nhìn được nên không biết rõ lắm. Ở đây có gì không?”
Nhìn theo sự chuyển động của ngón tay cô, Trịnh Hiến Văn trông thấy rất rõ vết sẹo trên đó, dài khoảng năm, sáu phân, lờ mờ còn có thể nhận ra vết chỉ khâu, màu sắc đã rất nhạt nhưng vẫn không giống được với màu của da đầu. Có thể suy đoán năm đó lúc bị thương rất đau.
Anh giơ tay chạm lên vết sẹo, nhiệt độ của lòng bàn tay truyền đến qua lớp tóc: “Đúng là có một vết sẹo, không nhỏ. Có phải dạo này bị đau không?”
“Không, không đau cũng không có cảm giác gì.” Mạnh Đề lắc đầu không hề gì, xoay người nhìn thẳng anh: “Vô tình phát hiện ra. Nhưng em hoàn toàn không nhớ rõ bị thương lúc nào, hẳn là chuyện xảy ra trước khi em học tiểu học, anh Hiến Văn còn nhớ gì không? Lúc đó em theo đuôi anh hàng ngày mà.”
Trịnh Hiến Văn chậm rãi thở dài một cái, dường như đang tự hỏi. Nhưng không lâu sau, anh mệt mỏi lắc đầu, cảm thấy hơi choáng váng nên đứng dậy rót nước: “Việc này có thể có mà cũng có thể khôngLúc còn bé em thích ra ngoài chơi, không biết bị ngã từ bao giờ. Anh hơi mơ hồ, hoàn toàn không có ấn tượng.”
Anh uống rất nhiều rượu, xem ra đã mơ hồ thật rồi, lúc bước đi thân hình cũng lảo đảo lắc lư, con người cao ráo không vững vàng thật khiến người ta lo lắng, anh di chuyển lung tung trong phòng đứng trước máy lọc nước càng choáng váng đến đáng sợ hơn, nước không chảy vào cốc mà lại chảy hết ra tay. Mạnh Đề hãi hùng, nghĩ thầm: may mà đó là nước lạnh nên không bị bỏng rồi lập tức đỡ anh ngồi lên sofa. Anh nửa nằm nửa ngồi trên đó, đôi mắt hơi nheo lại, người nghiêng đi, nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt hơi sáng.
Nhiệt độ trên mặt Mạnh Đề lại bốc lên cao lần nữa, cô nào dám nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng chuyển tầm nhìn chú ý đến có một bóng mờ hình trăng non dưới mí mắt anh.
Anh mệt đến mức này rồi Mạnh Đề không đành lòng quấy rối anh thêm bằng câu chuyện nhỏ nhặt của mình nữa, “Không nhớ cũng không sao, em chỉ nhân thể hỏi thôi, không phải việc lớn gì. Anh Hiến Văn, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ừm.”
“Em lên nhà đây.”
“A Đề.” Trịnh Hiến Văn gọi tên cô: “Đã nhiều năm trôi qua, vết thương hẳn là đã khỏi rồi. Nếu không có trở ngại gì thì em đừng để trong lòng nữa. Nếu cơ thể khó chịu hãy nói cho anh biết ngay!”
Mạnh Đề mỉm cười: “Em biết rồi.”
Trịnh Hiến Văn dựa lưng lên sofa, nhắm mắt rồi gật đầu.
Bộ dạng này của anh thật khiến người ta lo lắng. Mạnh Đề thực ra rất muốn đỡ anh nằm xuống giường nhưng ám ảnh câu chuyện năm đó vẫn còn nên không có dũng khí, đành đứng ở cửa nhìn anh một lần rồi mới đóng cửa lại.
Sau khi về đến nhà cô vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, lúc giở đề tài lần trước viết hỏng ra xem thì điện thoại đổ chuông. Hầu hết đều là cha mẹ gọi về nhưng lần này người gọi tới lại là Mạnh Trưng.
Mạnh Trưng mấy năm nay bình quân hai năm về một lần, mỗi lần về nhà ở lại không lâu, có một chút thời gian nhàn rỗi thì cũng bận này bận nọ, đi tham gia hết buổi gặp gỡ này đến buổi tụ họp khác nên lần nào nói chuyện với anh trai, cô cũng nói rất ít; trong cuộc điện thoại gọi về với tần suất hai ba tuần một lần cũng chỉ thăm hỏi này nọ, ví dụ như mọi người có khỏe không, cái thai trong bụng chị dâu thế nào, công việc bận rộn lắm không, v.v…
Đại khái là do tuổi tác chênh lệch quá lớn nên quan điểm chung của Mạnh Đề và Mạnh Trưng không nhiều. Từ khi cô biết nhận thức thì anh đã lên cấp ba, sau đó học đại học rồi ra nước ngoài, trong hồi ức đơn giản thông thường nhất, lúc anh làm mưa làm gió trong khoa Toán thì cô mới bắt đầu học phép nhân hai số, lúc anh ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu cô mới học giải toán với nhiều phép tính.
Mạnh Đề vui mừng hỏi “Anh, sao hôm nay lại gọi cho em? Rảnh rỗi à?”
Mạnh Trưng nói: “Hôm nay anh được nghỉ.”
“Cha mẹ thế nào? Chị dâu khỏe không?”
“Cha mẹ cùng Văn Quân ra ngoài dạo rồi, chắc mười phút nữa mới về.”
Mạnh Đề lúc này mới nghe ra giọng anh mang đầy âm mũi, vội vàng hỏi: “Anh bị cảm à?”
“Không sao.” Mạnh Trưng đi vào thẳng vấn đề, “Vừa nãy Hiến Văn gọi điện cho anh, nói em phát hiện trên đầu có vết sẹo, hỏi anh có biết nguyên nhân không?”
Trong ấn tượng của cô Mạnh Trưng lúc nào cũng bận đến nỗi không dứt ra được, thông thường hai ba tháng cũng không nghe được anh nói chuyện câu nào. Không ngờ bây giờ Mạnh Trưng đột nhiên lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, trong lòng Mạnh Đề cực kỳ ngạc nhiên. Trong ấn tượng Mạnh Trưng không phải người kỹ càng tỉ mỉ như thế, bình thường anh luôn trầm tĩnh, trên người tồn tại một loại khí chất kiêu ngạo và lạnh lùng nhưng tinh khiết. Mạnh Đề hầu như chưa thấy anh kích động bao giờ. Ngay cả lúc trước lên máy bay, bộ dáng trầm tĩnh của anh như thể dù trời sập xuống cũng không sợ, ôm chặt cha mẹ và em gái.
“Anh Hiến Văn đúng là…” Trong lòng Mạnh Đề ấm áp, Trịnh Hiến Văn cũng được, Mạnh Trưng cũng được, bất luận là ai thì cả hai người đều quan tâm đến cô. Sự ấm áp trong lòng lan ra cả cơ thể, khiến hốc mắt cũng nong nóng: “Em chỉ tiện miệng hỏi chút thôi, thế mà anh ấy lại nói cho anh à? Đúng là quan trọng hóa vấn đề.”
“Đó không phải quan trọng hóa vấn đề mà là cẩn thận.” Mạnh Trưng sửa lại.
Phong cách và thái độ của Mạnh Trưng chẳng hề thay đổi, Mạnh Đề lè lưỡi: “Vâng, em biết.”
“Lúc hơn năm tuổi em bị thương ở đầu.” Mạnh Trưng nói: “Trước giờ vào lớp em chơi đùa với bạn, đầu đụng vào đám gạch vỡ trên chỗ quẹo hành lang, lúc đó chảy rất nhiều máu, cô giáo đưa em tới bệnh viện.”
Mạnh Đề ngẫm nghĩ thật kỹ, “Em không nhớ gì cả.”
“Khi đó em còn quá nhỏ.”
Mạnh Đề cầm điện thoại bĩu môi: “Tóm lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi vào tiểu học em đều không nhớ.”
“90% mọi người đều không nhớ” Mạnh Trưng hỏi cô, “A Đề, sao em phát hiện trên đầu mình có vết thương?”
Vì khoảng cách độ tuổi nên Mạnh Đề đối với Mạnh Trưng luôn tràn đầy thành kính, thậm chí ở phương diện nào đó còn tôn trọng anh hơn cả Trịnh Hiến Văn. Vốn dĩ cô có thể mượn những lý do khác nhưng sau một thoáng do dự vẫn nói rõ chuyện mình bị đập đầu vào tường, Triệu Sơ Niên kiểm tra thương thế phát hiện ra vết thương cũ rích này kể thật rõ ràng cho Mạnh Trưng.
Mạnh Trưng nghe xong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Triệu Sơ Niên? Là thầy giáo mới tới à?”
Ngữ điệu nhàn nhạt đều đều, không nghe ra có ý đồ gì. Nhưng dù sao cũng là hai anh em, Mạnh Đề mặc dù luôn nghĩ bản thân mình không anh trai hiểu lắm nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy trong lòng anh trai có chút gì đó không hài lòng liền vội vàng bổ sung: “Con người thầy ấy rất tốt, bác Liễu rất thích thầy ấy, còn dự định giới thiệu chị Tiểu Thanh cho thầy ấy nữa.”
“Mong là người đó đáng tin cậy.” Mạnh Trưng không nhiều lời nữa, “Em một mình ở trong nước, phải cẩn thận mọi việc.”
“Em nhớ rồi.”
(Đùa chứ, phim mình xem hồi 4 tuổi mình vẫn nhớ nguyên mà!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.