Chương 3: Bữa cơm gia đình (P.1)
Giảo Giảo
25/03/2017
Chương trình học của năm thứ tư thật ra không quá vội vàng nhưng ai
ai cũng có vẻ bận rộn. Đại đa số đều nuôi hy vọng thi nghiên cứu sinh,
thi đỗ thì học, thi không đỗ thì nghĩ cách tìm việc làm, bận rộn chuẩn
bị.
Ba năm đại học của Mạnh Đề rất thuận buồm xuôi gió, thành tích luôn xếp trong top 3 của khoa, chuyện thi nghiên cứu sinh đã nắm chắc kết quả, vì cha mẹ đều là giảng viên trong trường nên cô không có áp lực lớn như những người khác, vấn đề duy nhất là nghiên cứu sinh nên học với thầy hướng dẫn nào, hoàn toàn không cần lo lắng cho sau này.
Vì nghĩ đến bữa cơm buổi tối không thể không đến ăn kia nên trạng thái cả ngày hôm nay của Mạnh Đề đều là xuất thần, mất hồn mất vía, vở ghi bài trên lớp cũng viết linh tinh lộn xộn.
Lúc ăn trưa Vương Hy Như cười nhạo cô: “Trông cậu thế này, người không hiểu có khi còn tưởng cậu đang thất tình ấy chứ.”
Không khéo còn thê thảm hơn cả thất tình. Mạnh Đề vô thức chọc chọc đũa, lúng túng nói: “Thực ra thì là… anh Trịnh đã về rồi.”
Có một lần nào đó trong lúc tâm sự với bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Hy Như cô đã nhắc qua chuyện này, vì vậy Vương Hy Như hiểu ngay, cô bạn “Ồ” lên một tiếng rồi hứng thú hỏi: “A, là mối tình đầu của cậu phải không?”
“Đó không phải mối tình đầu, tay còn chưa cầm mà…” Mạnh Đề cúi đầu nói khẽ: “Chỉ có mình tớ yêu thầm mà thôi…”
Chuyện năm đó vĩnh viễn là một cây kim dưới đáy lòng cô. Ký ức của cô chính là hồi cô năm sáu tuổi luôn chạy theo đuôi Trịnh Hiến Văn, Trịnh Hiến Văn vừa thông minh lại biết bày trò, anh yêu quý tất cả đám trẻ con trong khu nhà, nhưng anh luôn đối xử tốt nhất với cô. Trong lúc lũ trẻ đánh nhau đùa giỡn, anh luôn đứng ra bênh vực, bảo vệ cô, thứ gì tốt cũng giữ lại cho cô, khi người khác bắt nạt cô lại càng không thể bỏ qua, ngay cả người anh trai Mạnh Trưng của cô còn nói một câu cảm khái sâu sắc: “Hiến Văn còn giống anh trai em hơn anh!”
Bây giờ nghĩ lại Mạnh Đề căn bản không thể giải thích mình thích người anh trai nhà bên ở điểm nào, sau khi đã có những tình cảm của một cô gái mới lớn, trong mắt chỉ chứa được mình anh, tất cả những tên con trai khác đều thấy không thuận mắt. Có điều khoảng cách tuổi tác cũng là vấn đề nan giải, lúc cô học cấp hai thì anh đã vào đại học; khi cô học cấp ba thì anh đã tốt nghiệp đại học rồi. Ba năm là một thế hệ, khoảng cách giữa họ gần hai thế hệ, trên phương diện nào đó hoàn toàn không cùng quan điểm. Yêu thầm không dám thổ lộ đã nhiều năm, nhìn bạn gái anh thay đổi hết người này đến người khác, cuối cùng trong ngày sinh nhật năm mười tám tuổi cô cũng đủ dũng khí thổ lộ.
Cô vẫn nhớ ngày đó mình mặc bộ quần áo đẹp nhất, mái tóc được tết cầu kỳ đầy vẻ thục nữ, mặt đỏ như một trái anh đào chính vụ, nhút nhát đứng trong phòng sách nhà anh, chờ anh phản ứng; còn Trịnh Hiến Văn khi đó chỉ buông bút chì thiết kế kiến trúc trong tay ra, nhíu mày nhìn cô một cái, như thể cô nói chuyện không phải bằng tiếng Trung và hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Ánh mắt đó giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên người cô. Mạnh Đề mặt mũi tái nhợt cũng hiểu lần này bản thân thổ lộ là hoàn toàn sai lầm, lý do để Trịnh Hiến Văn đối xử tốt với cô có rất nhiều, duy chỉ không có lý do cô đang tưởng tượng.
Quả nhiên, vào lúc hai chân cô mềm nhũn chuẩn bị tông cửa xông ra thì anh đi tới ôm chầm lấy cô, xoa tóc cô, dịu dàng nói: “A Đề, anh xin lỗi đã làm em hiểu lầm. Anh chỉ coi em như Nhược Thanh, đều là em gái anh.”
Sự việc ấy tuy đã qua ba năm nhưng khi Mạnh đề nhớ tới tình cảnh kia, câu nói kia vang lên bên tai, đập vào trái tim là máu huyết trong người cô lại như đóng băng, trước mắt là đủ loại sao trời bay loạn xạ.
“Đã bao năm mà cậu vẫn chưa quên được anh ta, tớ cũng chẳng biết nên nói cậu thế nào nữa…” Vương Hy Như trông thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô đành thở dài: “Cậu đó, bao nhiêu năm mà vẫn chưa quên, tớ cũng bái phục cậu thật. Sao không dùng dây thừng thắt cổ tự vẫn đi?”
Mạnh Đề run lên, hình ảnh “dùng dây thừng thắt cổ tự vẫn” hiện lên trước mắt cô liền quyết định không nói đến chuyện khiến mình hoảng sợ nữa đành chuyển chủ đề sang chuyện xuất ngoại.
Cô bạn thân Vương Hy Như này là thu hoạch lớn nhất trong ba năm đại học của Mạnh Đề. Cô ấy là người miền Bắc, tốt bụng, phóng khoáng, nói một không nói hai; nhưng vóc dáng lại như con gái miền Nam, xinh xắn nhanh nhẹn, các nét trên khuôn mặt cân xứng, thanh tú. Thành tích học tập luôn đứng đầu, thành tích các môn chuyên ngành cao đến vô địch, môn tự nhiên có thể đạt điểm tuyệt đối, viết luận văn được rất nhiều thầy cô giáo khen ngợi, không khâm phục cũng không được. Cô ấy từ năm thứ ba đã làm đề tài cùng với thầy cô giáo, luôn là Hạng Nhất của khoa Toán. Nhưng cô hoàn toàn không phải mẫu người chết ngập trong sách vở, nghỉ đông, nghỉ hè đều ra ngoài làm thêm kiếm tiền, từ gia sư, phục vụ quán cơm đến nhân viên thư viện, không có việc gì là chưa từng làm.
Con gái quá giỏi giang thường ít được theo đuổi, đương nhiên cô ấy chính là một “gái ế” chính hiệu. Từ khi vào học đến giờ luôn một thân một mình. May mà cô nàng cũng chẳng để ý, đặt hết tâm tư vào học hành và sách vở, mơ ước là được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Người học những môn khoa học cơ bản nếu muốn đứng ở đỉnh cao, con đường tốt nhất chỉ có ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Tên cô có trong danh sách trao đổi sinh viên của khoa nhưng ngôi trường đó không phải ngôi trường cô mong muốn vì vậy phải đích thân đi liên hệ, hai người từ đợt nghỉ hè đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, cũng thử đăng ký đến một ngôi trường đại học ở Mỹ, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.
Vương Hy Như ăn một miếng cà chua chợt nhớ tới bức email mới nhận tối qua, nói: “Tớ không thể đi học môn tự chọn với cậu nữa rồi, tớ phải tìm một việc làm thêm.”
Mạnh Đề nhìn gương mặt hưng phấn sáng ngời của bạn: “Làm gì?”
“Giáo viên dạy toán cấp ba ở một trung tâm dạy thêm, mỗi tuần dạy bốn buổi, mỗi buổi ba trăm.”
Trung tâm dạy thêm này khá nổi tiếng, khi học cấp ba Mạnh Đề từng nghe danh, cũng từng cùng bạn đến đó học vài lần, tính an toàn khá đảm bảo, quan trọng hơn là thu nhập hàng tháng rất khả quan, chí ít là cao hơn làm gia sư.
“Thế việc học thì sao? Cậu nào có nhiều thời gian như thế?”
“Ngày thường hai buổi, cuối tuần hai buổi, buổi dạy vào ngày thường không phù hợp với lịch học môn tự chọn.”
Vương Hy Như cũng nói tới địa điểm, đó là một tòa nhà cao tầng gần trung tâm thành phố, cách trường hơi xa, không có tàu điện ngầm cũng không thể đi xe bus, một lần đi xe bus mất hơn hai tiếng đồng hồ.
“Thế còn đề tài cậu đang viết thì tính sao?”
Đề tài phân tích Số học ấy là hai người cùng viết. Vương Hy Như từ năm thứ ba đã cùng giáo sư Tống Hán Chương trong trường làm đề tài, hồ sơ học bạ được phê rất đẹp nhưng dệt hoa trên gấm luôn là chuyện tốt, vả lại thực sự cô ấy cũng có tài năng đó cho nên đôi khi còn một mình làm những đề tài nghiên cứu dưới sự hướng dẫn của giáo sư Tống, sau này cô ấy còn rủ cả Mạnh Đề làm cũng mình nữa.
“Cái đó đành phiền cậu tốn thêm chút sức lực thôi.” Vương Hy Như mỉm cười, “May mà cũng sắp xong rồi, kỳ nghỉ hè này chúng ta không chơi bời gì nhỉ?”
“Đi dạy hơi xa, chìa khóa nhà tớ cậu cũng có. Nếu buổi tối về muộn quá thì cứ đến thẳng nhà tớ đi.” Mạnh Đề nói, “Môn tự chọn chẳng phải vấn đề to tát gì, hôm nào cứ đến thi là được, vốn là cậu chỉ đi học cùng tớ thôi mà, tớ sẽ nói với thầy giúp cậu. Nếu có chuyện gì cần tớ giúp đỡ cứ việc nói.”
Vương Hy Như mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô. Tình cảm của hai người chính là như vậy, không cần quá khách sáo.
Ra nước ngoài học chuyên sâu, kể cả giành được học bổng của người ta thì vẫn tốn một khoản không nhỏ. Cha mẹ Vương Hy Như chỉ là công nhân bình thường, gia cảnh không tốt lắm cho nên khoản tiền này hoàn toàn trông chờ vào cô ấy.
Có Vương Hy Như – con người tuyệt vời đến mức có thể lọt vào top 10 sinh viên đứng đầu toàn quốc làm gương, Mạnh Đề nghĩ chút chuyện vặt vãnh làm phiền mình từ sáng đến giờ hoàn toàn không đáng kể… Kể ra thì, chỉ có những nhân tài mức sống cực cao không lo cơm ăn áo mặc mới rảnh rang để suy nghĩ vẩn vơ, cô thật khinh thưởng bản thân không có tiền đồ như thế, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Buổi chiều học xong , cô vội vàng về nhà, xới tung tủ quần áo ngắm nghía rất lâu mới tìm được bộ đồ phù hợp, sau đó xuống lầu.
Là Trịnh Hiến Văn mở cửa giúp cô. Bộ quần áo anh đang mặc không phải bộ hôm qua. Bây giờ anh mặc áo sơmi trắng quần xám tối màu, đứng đó tỏa sáng chói mắt, khiến cô không thể nhìn thẳng. Đêm qua tối quá nên không trông thấy dáng vẻ anh rõ ràng, bây giờ nhìn mới giật mình, có cảm giác ba năm thật sự đã trôi qua. Bề ngoài anh không thay đổi quá nhiều nhưng khí chất thì tăng lên đáng kể. Mạnh Đề mỉm cười che giấu tâm trạng, chào anh một tiếng rồi cúi xuống thay giày, mắt hơi nhướn lên là có thể trông thấy chiếc cúc trên cổ tay áo sơmi và cả cổ tay thon dài rắn chắc.
Trịnh Hiến Văn kéo cô vào nhà, tay vẫn xoa tóc cô như trước kia: “Anh nhớ hồi anh đi em mới cao đến cằm anh. Giờ cao hơn một chút và gầy đi một chút, ra dáng con gái lắm rồi. Tối qua mới gặp anh còn không nhận ra em.”
“Đương nhiên. Không gặp nhau ba ngày đã phải nhìn với con mắt khác, huống hồ là ba năm …” Mạnh Đề mỉm cười, mắt liếc xung quanh căn nhà rồi lắng tai nghe động tĩnh bên trong, phát hiện trong phòng khách ngoài cô và Hiến Văn không còn ai nữa bèn hỏi với vẻ tò mò: “Bác Trịnh, bác Liễu đâu? Không ở nhà à?”
“Cha anh lát nữa mới về, hình như đi mời khách. Mẹ anh ở trong bếp nấu cơm. Có phải còn định hỏi chị Tiểu Thanh của em nữa không? Nó vừa gọi điện tới, bảo đang trên đường. Còn bảy cô, tám dì, chín thím, họ đều bận việc nên hôm nay không tới. Cuối tuần này nhà anh ra hàng ăn cơm.”
Mạnh Đề nhoẻn cười, một câu Trịnh Hiến Văn đã nói hết ý đồ trong đầu cô, trong giây lát hai người không còn biết nói gì nữa. Họ mắt to nhìn mắt nhỏ, lát sau cùng mỉm cười. Sự ăn ý trong ngần ấy năm trời lại một lần nữa quay về, dường như anh thật sự là anh trai cô.
Trịnh Hiến Văn lật tung đồ đạc, hỏi cô: “Uống gì?”
“Đừng vội.” Nhìn anh còn mở cả chạn bát ra, Mạnh Đề dở khóc dở cười, “Trong ngăn tủ ấy toàn là rượu. Anh Hiến Văn, anh đừng vội, giả sử em muốn uống cũng tự biết chỗ lấy mà.”
“Ừ nhỉ, anh với em còn khách sáo gì chứ?” Trịnh Hiến Văn cười thành tiếng, “Đã ba bốn năm anh không về, nói không chừng đồ đạc để ở đâu còn không rành bằng em.”
Nói vậy cũng đúng, Mạnh Đề từ nhỏ đã thích sang nhà họ Trịnh chơi, kết cấu giống hệt nhà mình nhưng vì cách bày trí đồ đạc khác nhau hoàn toàn nên cảm giác là hai căn nhà khác hẳn nhau. Nhà họ Trịnh phong cách lịch lãm, hầu như trong phòng nào cũng có giá sách, phòng nào cũng có tranh chữ nho nhã; góc trong cùng phòng khách gần ban công còn đặt một chiếc piano đứng, Trịnh Hiến Văn khi còn nhỏ vẫn thường ngoan ngoãn ngồi đó đàn piano.
Ánh mặt trời hoàng hôn vô cùng ấm áp, soi vào phòng khách khiến nó như được bao phủ trong cát vàng; Trịnh Hiến Văn ngồi trên sofa, đôi chân dài gác lên nhau chăm chú quan sát cô bé năm nào, phát hiện cô bé thật sự đã trưởng thành rồi, khi mười tám tuổi dáng người vẫn hơi mập mạp và trẻ con, khuôn mặt tròn như trái táo, nhưng bây giờ lớn rồi, cao dong dỏng và có vẻ rất tự lập, xinh đẹp như bông sen mới nở trong hồ, vẫn còn một chút e ấp; dù chen trong đầm nhưng còn tỏa sáng hơn cả sen non hay lá sen xanh biếc.
Mạnh Đề thành thạo mở chiếc tủ đặt sát tường trong phòng khách lấy ra một bộ pha trà Tử Sa rồi lấy thêm một bình trà, vốc lấy một nắm rồi quay lại nói: “Bác Trịnh thích uống Mao Tiêm. Anh Hiến Văn, anh thích gì?”
“Anh cũng không biết nữa.”
“Không biết à?” Mạnh Đề nhìn nước nóng bốc hơi, “Xem ra anh uống nước lọc là tốt nhất.”
Tiếng gõ cửa lập tức vọng tới, Mạnh Đề đứng gần cửa nhất, đặt ấm trà vừa được rót đầy nước nóng xuống, nói: “Nghe tiếng gõ cửa này chắc chắn là bác Trịnh đã về” rồi quay sang mở cửa, chào ông Trịnh Bách Thường ngay ở cửa và vô cùng ngạc nhiên… người thanh niên với khuôn mặt luôn hiện hữu nụ cười đứng sau ông Trịnh Bách Thường kia chẳng phải Triệu Sơ Niên thì là ai?
Ba năm đại học của Mạnh Đề rất thuận buồm xuôi gió, thành tích luôn xếp trong top 3 của khoa, chuyện thi nghiên cứu sinh đã nắm chắc kết quả, vì cha mẹ đều là giảng viên trong trường nên cô không có áp lực lớn như những người khác, vấn đề duy nhất là nghiên cứu sinh nên học với thầy hướng dẫn nào, hoàn toàn không cần lo lắng cho sau này.
Vì nghĩ đến bữa cơm buổi tối không thể không đến ăn kia nên trạng thái cả ngày hôm nay của Mạnh Đề đều là xuất thần, mất hồn mất vía, vở ghi bài trên lớp cũng viết linh tinh lộn xộn.
Lúc ăn trưa Vương Hy Như cười nhạo cô: “Trông cậu thế này, người không hiểu có khi còn tưởng cậu đang thất tình ấy chứ.”
Không khéo còn thê thảm hơn cả thất tình. Mạnh Đề vô thức chọc chọc đũa, lúng túng nói: “Thực ra thì là… anh Trịnh đã về rồi.”
Có một lần nào đó trong lúc tâm sự với bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Hy Như cô đã nhắc qua chuyện này, vì vậy Vương Hy Như hiểu ngay, cô bạn “Ồ” lên một tiếng rồi hứng thú hỏi: “A, là mối tình đầu của cậu phải không?”
“Đó không phải mối tình đầu, tay còn chưa cầm mà…” Mạnh Đề cúi đầu nói khẽ: “Chỉ có mình tớ yêu thầm mà thôi…”
Chuyện năm đó vĩnh viễn là một cây kim dưới đáy lòng cô. Ký ức của cô chính là hồi cô năm sáu tuổi luôn chạy theo đuôi Trịnh Hiến Văn, Trịnh Hiến Văn vừa thông minh lại biết bày trò, anh yêu quý tất cả đám trẻ con trong khu nhà, nhưng anh luôn đối xử tốt nhất với cô. Trong lúc lũ trẻ đánh nhau đùa giỡn, anh luôn đứng ra bênh vực, bảo vệ cô, thứ gì tốt cũng giữ lại cho cô, khi người khác bắt nạt cô lại càng không thể bỏ qua, ngay cả người anh trai Mạnh Trưng của cô còn nói một câu cảm khái sâu sắc: “Hiến Văn còn giống anh trai em hơn anh!”
Bây giờ nghĩ lại Mạnh Đề căn bản không thể giải thích mình thích người anh trai nhà bên ở điểm nào, sau khi đã có những tình cảm của một cô gái mới lớn, trong mắt chỉ chứa được mình anh, tất cả những tên con trai khác đều thấy không thuận mắt. Có điều khoảng cách tuổi tác cũng là vấn đề nan giải, lúc cô học cấp hai thì anh đã vào đại học; khi cô học cấp ba thì anh đã tốt nghiệp đại học rồi. Ba năm là một thế hệ, khoảng cách giữa họ gần hai thế hệ, trên phương diện nào đó hoàn toàn không cùng quan điểm. Yêu thầm không dám thổ lộ đã nhiều năm, nhìn bạn gái anh thay đổi hết người này đến người khác, cuối cùng trong ngày sinh nhật năm mười tám tuổi cô cũng đủ dũng khí thổ lộ.
Cô vẫn nhớ ngày đó mình mặc bộ quần áo đẹp nhất, mái tóc được tết cầu kỳ đầy vẻ thục nữ, mặt đỏ như một trái anh đào chính vụ, nhút nhát đứng trong phòng sách nhà anh, chờ anh phản ứng; còn Trịnh Hiến Văn khi đó chỉ buông bút chì thiết kế kiến trúc trong tay ra, nhíu mày nhìn cô một cái, như thể cô nói chuyện không phải bằng tiếng Trung và hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Ánh mắt đó giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên người cô. Mạnh Đề mặt mũi tái nhợt cũng hiểu lần này bản thân thổ lộ là hoàn toàn sai lầm, lý do để Trịnh Hiến Văn đối xử tốt với cô có rất nhiều, duy chỉ không có lý do cô đang tưởng tượng.
Quả nhiên, vào lúc hai chân cô mềm nhũn chuẩn bị tông cửa xông ra thì anh đi tới ôm chầm lấy cô, xoa tóc cô, dịu dàng nói: “A Đề, anh xin lỗi đã làm em hiểu lầm. Anh chỉ coi em như Nhược Thanh, đều là em gái anh.”
Sự việc ấy tuy đã qua ba năm nhưng khi Mạnh đề nhớ tới tình cảnh kia, câu nói kia vang lên bên tai, đập vào trái tim là máu huyết trong người cô lại như đóng băng, trước mắt là đủ loại sao trời bay loạn xạ.
“Đã bao năm mà cậu vẫn chưa quên được anh ta, tớ cũng chẳng biết nên nói cậu thế nào nữa…” Vương Hy Như trông thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô đành thở dài: “Cậu đó, bao nhiêu năm mà vẫn chưa quên, tớ cũng bái phục cậu thật. Sao không dùng dây thừng thắt cổ tự vẫn đi?”
Mạnh Đề run lên, hình ảnh “dùng dây thừng thắt cổ tự vẫn” hiện lên trước mắt cô liền quyết định không nói đến chuyện khiến mình hoảng sợ nữa đành chuyển chủ đề sang chuyện xuất ngoại.
Cô bạn thân Vương Hy Như này là thu hoạch lớn nhất trong ba năm đại học của Mạnh Đề. Cô ấy là người miền Bắc, tốt bụng, phóng khoáng, nói một không nói hai; nhưng vóc dáng lại như con gái miền Nam, xinh xắn nhanh nhẹn, các nét trên khuôn mặt cân xứng, thanh tú. Thành tích học tập luôn đứng đầu, thành tích các môn chuyên ngành cao đến vô địch, môn tự nhiên có thể đạt điểm tuyệt đối, viết luận văn được rất nhiều thầy cô giáo khen ngợi, không khâm phục cũng không được. Cô ấy từ năm thứ ba đã làm đề tài cùng với thầy cô giáo, luôn là Hạng Nhất của khoa Toán. Nhưng cô hoàn toàn không phải mẫu người chết ngập trong sách vở, nghỉ đông, nghỉ hè đều ra ngoài làm thêm kiếm tiền, từ gia sư, phục vụ quán cơm đến nhân viên thư viện, không có việc gì là chưa từng làm.
Con gái quá giỏi giang thường ít được theo đuổi, đương nhiên cô ấy chính là một “gái ế” chính hiệu. Từ khi vào học đến giờ luôn một thân một mình. May mà cô nàng cũng chẳng để ý, đặt hết tâm tư vào học hành và sách vở, mơ ước là được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Người học những môn khoa học cơ bản nếu muốn đứng ở đỉnh cao, con đường tốt nhất chỉ có ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Tên cô có trong danh sách trao đổi sinh viên của khoa nhưng ngôi trường đó không phải ngôi trường cô mong muốn vì vậy phải đích thân đi liên hệ, hai người từ đợt nghỉ hè đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, cũng thử đăng ký đến một ngôi trường đại học ở Mỹ, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.
Vương Hy Như ăn một miếng cà chua chợt nhớ tới bức email mới nhận tối qua, nói: “Tớ không thể đi học môn tự chọn với cậu nữa rồi, tớ phải tìm một việc làm thêm.”
Mạnh Đề nhìn gương mặt hưng phấn sáng ngời của bạn: “Làm gì?”
“Giáo viên dạy toán cấp ba ở một trung tâm dạy thêm, mỗi tuần dạy bốn buổi, mỗi buổi ba trăm.”
Trung tâm dạy thêm này khá nổi tiếng, khi học cấp ba Mạnh Đề từng nghe danh, cũng từng cùng bạn đến đó học vài lần, tính an toàn khá đảm bảo, quan trọng hơn là thu nhập hàng tháng rất khả quan, chí ít là cao hơn làm gia sư.
“Thế việc học thì sao? Cậu nào có nhiều thời gian như thế?”
“Ngày thường hai buổi, cuối tuần hai buổi, buổi dạy vào ngày thường không phù hợp với lịch học môn tự chọn.”
Vương Hy Như cũng nói tới địa điểm, đó là một tòa nhà cao tầng gần trung tâm thành phố, cách trường hơi xa, không có tàu điện ngầm cũng không thể đi xe bus, một lần đi xe bus mất hơn hai tiếng đồng hồ.
“Thế còn đề tài cậu đang viết thì tính sao?”
Đề tài phân tích Số học ấy là hai người cùng viết. Vương Hy Như từ năm thứ ba đã cùng giáo sư Tống Hán Chương trong trường làm đề tài, hồ sơ học bạ được phê rất đẹp nhưng dệt hoa trên gấm luôn là chuyện tốt, vả lại thực sự cô ấy cũng có tài năng đó cho nên đôi khi còn một mình làm những đề tài nghiên cứu dưới sự hướng dẫn của giáo sư Tống, sau này cô ấy còn rủ cả Mạnh Đề làm cũng mình nữa.
“Cái đó đành phiền cậu tốn thêm chút sức lực thôi.” Vương Hy Như mỉm cười, “May mà cũng sắp xong rồi, kỳ nghỉ hè này chúng ta không chơi bời gì nhỉ?”
“Đi dạy hơi xa, chìa khóa nhà tớ cậu cũng có. Nếu buổi tối về muộn quá thì cứ đến thẳng nhà tớ đi.” Mạnh Đề nói, “Môn tự chọn chẳng phải vấn đề to tát gì, hôm nào cứ đến thi là được, vốn là cậu chỉ đi học cùng tớ thôi mà, tớ sẽ nói với thầy giúp cậu. Nếu có chuyện gì cần tớ giúp đỡ cứ việc nói.”
Vương Hy Như mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô. Tình cảm của hai người chính là như vậy, không cần quá khách sáo.
Ra nước ngoài học chuyên sâu, kể cả giành được học bổng của người ta thì vẫn tốn một khoản không nhỏ. Cha mẹ Vương Hy Như chỉ là công nhân bình thường, gia cảnh không tốt lắm cho nên khoản tiền này hoàn toàn trông chờ vào cô ấy.
Có Vương Hy Như – con người tuyệt vời đến mức có thể lọt vào top 10 sinh viên đứng đầu toàn quốc làm gương, Mạnh Đề nghĩ chút chuyện vặt vãnh làm phiền mình từ sáng đến giờ hoàn toàn không đáng kể… Kể ra thì, chỉ có những nhân tài mức sống cực cao không lo cơm ăn áo mặc mới rảnh rang để suy nghĩ vẩn vơ, cô thật khinh thưởng bản thân không có tiền đồ như thế, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Buổi chiều học xong , cô vội vàng về nhà, xới tung tủ quần áo ngắm nghía rất lâu mới tìm được bộ đồ phù hợp, sau đó xuống lầu.
Là Trịnh Hiến Văn mở cửa giúp cô. Bộ quần áo anh đang mặc không phải bộ hôm qua. Bây giờ anh mặc áo sơmi trắng quần xám tối màu, đứng đó tỏa sáng chói mắt, khiến cô không thể nhìn thẳng. Đêm qua tối quá nên không trông thấy dáng vẻ anh rõ ràng, bây giờ nhìn mới giật mình, có cảm giác ba năm thật sự đã trôi qua. Bề ngoài anh không thay đổi quá nhiều nhưng khí chất thì tăng lên đáng kể. Mạnh Đề mỉm cười che giấu tâm trạng, chào anh một tiếng rồi cúi xuống thay giày, mắt hơi nhướn lên là có thể trông thấy chiếc cúc trên cổ tay áo sơmi và cả cổ tay thon dài rắn chắc.
Trịnh Hiến Văn kéo cô vào nhà, tay vẫn xoa tóc cô như trước kia: “Anh nhớ hồi anh đi em mới cao đến cằm anh. Giờ cao hơn một chút và gầy đi một chút, ra dáng con gái lắm rồi. Tối qua mới gặp anh còn không nhận ra em.”
“Đương nhiên. Không gặp nhau ba ngày đã phải nhìn với con mắt khác, huống hồ là ba năm …” Mạnh Đề mỉm cười, mắt liếc xung quanh căn nhà rồi lắng tai nghe động tĩnh bên trong, phát hiện trong phòng khách ngoài cô và Hiến Văn không còn ai nữa bèn hỏi với vẻ tò mò: “Bác Trịnh, bác Liễu đâu? Không ở nhà à?”
“Cha anh lát nữa mới về, hình như đi mời khách. Mẹ anh ở trong bếp nấu cơm. Có phải còn định hỏi chị Tiểu Thanh của em nữa không? Nó vừa gọi điện tới, bảo đang trên đường. Còn bảy cô, tám dì, chín thím, họ đều bận việc nên hôm nay không tới. Cuối tuần này nhà anh ra hàng ăn cơm.”
Mạnh Đề nhoẻn cười, một câu Trịnh Hiến Văn đã nói hết ý đồ trong đầu cô, trong giây lát hai người không còn biết nói gì nữa. Họ mắt to nhìn mắt nhỏ, lát sau cùng mỉm cười. Sự ăn ý trong ngần ấy năm trời lại một lần nữa quay về, dường như anh thật sự là anh trai cô.
Trịnh Hiến Văn lật tung đồ đạc, hỏi cô: “Uống gì?”
“Đừng vội.” Nhìn anh còn mở cả chạn bát ra, Mạnh Đề dở khóc dở cười, “Trong ngăn tủ ấy toàn là rượu. Anh Hiến Văn, anh đừng vội, giả sử em muốn uống cũng tự biết chỗ lấy mà.”
“Ừ nhỉ, anh với em còn khách sáo gì chứ?” Trịnh Hiến Văn cười thành tiếng, “Đã ba bốn năm anh không về, nói không chừng đồ đạc để ở đâu còn không rành bằng em.”
Nói vậy cũng đúng, Mạnh Đề từ nhỏ đã thích sang nhà họ Trịnh chơi, kết cấu giống hệt nhà mình nhưng vì cách bày trí đồ đạc khác nhau hoàn toàn nên cảm giác là hai căn nhà khác hẳn nhau. Nhà họ Trịnh phong cách lịch lãm, hầu như trong phòng nào cũng có giá sách, phòng nào cũng có tranh chữ nho nhã; góc trong cùng phòng khách gần ban công còn đặt một chiếc piano đứng, Trịnh Hiến Văn khi còn nhỏ vẫn thường ngoan ngoãn ngồi đó đàn piano.
Ánh mặt trời hoàng hôn vô cùng ấm áp, soi vào phòng khách khiến nó như được bao phủ trong cát vàng; Trịnh Hiến Văn ngồi trên sofa, đôi chân dài gác lên nhau chăm chú quan sát cô bé năm nào, phát hiện cô bé thật sự đã trưởng thành rồi, khi mười tám tuổi dáng người vẫn hơi mập mạp và trẻ con, khuôn mặt tròn như trái táo, nhưng bây giờ lớn rồi, cao dong dỏng và có vẻ rất tự lập, xinh đẹp như bông sen mới nở trong hồ, vẫn còn một chút e ấp; dù chen trong đầm nhưng còn tỏa sáng hơn cả sen non hay lá sen xanh biếc.
Mạnh Đề thành thạo mở chiếc tủ đặt sát tường trong phòng khách lấy ra một bộ pha trà Tử Sa rồi lấy thêm một bình trà, vốc lấy một nắm rồi quay lại nói: “Bác Trịnh thích uống Mao Tiêm. Anh Hiến Văn, anh thích gì?”
“Anh cũng không biết nữa.”
“Không biết à?” Mạnh Đề nhìn nước nóng bốc hơi, “Xem ra anh uống nước lọc là tốt nhất.”
Tiếng gõ cửa lập tức vọng tới, Mạnh Đề đứng gần cửa nhất, đặt ấm trà vừa được rót đầy nước nóng xuống, nói: “Nghe tiếng gõ cửa này chắc chắn là bác Trịnh đã về” rồi quay sang mở cửa, chào ông Trịnh Bách Thường ngay ở cửa và vô cùng ngạc nhiên… người thanh niên với khuôn mặt luôn hiện hữu nụ cười đứng sau ông Trịnh Bách Thường kia chẳng phải Triệu Sơ Niên thì là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.