Chương 33: Mê cung 2
Giảo Giảo
25/03/2017
Phải một lát sau Triệu Sơ Niên mới ừm một tiếng rồi đi chậm lại. Anh
giống như bị người nào đó đứng trước mặt bắn cho một phát, ngón tay run
rẩy, nhịp thở càng không ổn định.
Mạnh Đề hối hận đến nỗi muốn dứt tóc, khẽ hỏi: “Thầy Triệu? Em lại khiến thầy nhớ đến em gái mình? Có phải em nói sai điều gì rồi không ạ?”
Triệu Sơ Niên xót xa nói: “Không, em không nói sai gì cả, là vấn đề của chính tôi. Tôi không biết nên nói thế nào cả!”
“Dạ?”
“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tri Dư là một đêm mưa. Đại khái lúc đó khoảng hai giờ sáng, bốn bề xung quanh cũng tối om thế này, trời không trăng, tôi có cầm đèn pin theo nhưng căn bản là không chiếu được đến được nơi cách xa mình một chút. Tôi sốt sắng đi tìm bác sĩ, con bé mệt đến nỗi không thể chạy tiếp nhưng lại không muốn làm phiền tôi nên đề nghị ngồi ở vỉa hè chờ tôi… Nhưng lúc tôi quay về đó đã không thấy tăm hơi con bé đâu nữa. Tuy lúc đó nó mới chỉ năm tuổi rưỡi nhưng rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không chạy lung tung…”
Anh nhớ đến đêm hôm đó, tiết trời mưa dầm của miền Nam, mưa phùn kéo dài không dứt, giăng mắc như tơ nhện, mưa suốt cả một ngày trời nhưng vẫn không thấy dấu hiệu sắp tạnh. Hai đứa trẻ chạy trên con đường khắp nơi là vũng nước; đã là nửa đêm nên trên đường không có người, hơn nửa số đèn cao áp đã tắt ngúm, chỉ còn ánh đèn leo lét từ trạm xe xa xa truyền tới, nó giống như đôi mắt mệt mỏi của một ông lão mang bệnh trong người, khinh bỉ lòng người hiểm ác lẳng lặng chiếu xuống mặt đường. Những căn nhà với kiến trúc cũ kỹ không giống nhau, đổ bóng đen xuống đường.
Mạnh Đề nghe ra rất nhiều tâm trạng từ sự im lặng kéo dài của anh, khi Triệu Sơ Niên nhắc tới em gái mình luôn yếu đuối đến mức có thể chết đi bất cứ lúc nào. Tâm trạng buồn đau này truyền sang cả Mạnh Đề, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt nhiều lần, đôi mắt cay cay đến khó chịu, ngay cả hít thở cũng muốn ngừng lại.
Nhưng lúc này dù có nói gì nữa đều là vô dụng, Mạnh Đề đứng lại, cố dùng mắt nhìn gương mặt Triệu Sơ Niên, ngoại trừ một đường viền khuôn mặt trông không được rõ lắm, bóng tối đã đem tất cả hóa thành sương mù và mờ ảo, không nhận ra nét mặt anh, ngay cả một chút tâm tư cũng bị hòa tan trong bóng tối. Cô thở dài một hơi thật yếu đuối, không biết nói gì, quyết định buông bàn tay anh ra ngược lại, dùng đôi tay mình ôm chặt lấy anh, cố gắng truyền cho anh một chút hơi ấm.
Cái ôm dịu dàng này xua đi tất cả mọi tâm trạng nặng nề và đau đớn trong lòng Triệu Sơ Niên, anh lặng lẽ ôm lại cô, cằm anh gác lên đỉnh đầu cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, tay anh vuốt tóc cô, cười khẽ: “A Đề, em thật hiền lành!”
“Đương nhiên, em là người tốt mà!” Mạnh Đề nở nụ cười.
“Không nhắc đến chuyện này nữa.” Triệu Sơ Niên kéo tay cô, “Đi tiếp nào, không biết rồi sẽ tìm được bảo vật đáng sợ nào trong mê cung này nữa.”
“Ồ, đừng là cái gì ghê gớm quá là được.” Mạnh Đề thấy trước mắt có một ngã ba bèn kéo nhẹ tay áo Triệu Sơ Niên: “Thầy Triệu, đi bên này đi. Em nhớ từ sau khi chúng ta vào đây đã rẽ hai lần, đều là rẽ trái, rẽ thêm một lần nữa sẽ trở về điểm xuất phát. Kể cả không phải điểm xuất phát thì cũng không đúng.”
Triệu Sơ Niên nói: “Không phải, chúng ta đã rẽ hai lần, một lần rẽ trái một lần rẽ phải. Tôi đã xem bản đồ lúc ở ngoài rồi. Nếu bây giờ rẽ phải là đi vào ngõ cụt.”
Mạnh Đề nói chắc chắn: “Trí nhớ của em đối với phương hướng rất tốt!”
Triệu Sơ Niên không phản bác lại cô, chỉ mỉm cười vui vẻ: “Thế thì nghe theo em vậy!”
Kết quả đúng như lời anh nói, gặp phải ngõ cụt. Mạnh Đề cười ngượng ngùng, thầm nghĩ chắc chắn mình bị ảnh hưởng từ câu chuyện về em gái của Triệu Sơ Niên nên mới loạn tâm loạn trí mà nhớ nhầm như vậy. Nhưng rõ ràng anh cùng buồn hơn cô vậy mà sao anh không nhầm lẫn? Sau đó cô lúng túng nói: “Ừ thì… cứ coi như là em nhớ nhầm đi!”
Ngữ điệu Triệu Sơ Niên cực kỳ thoải mái, giọng nói có phần trêu chọc: “Biết sai rồi hả? Thế thì quay lại nhé?”
Sau vụ đó Mạnh Đề thật sự không dám nêu ý kiến nữa, ngược lại cùng anh đi lòng vòng trong mê cùng, dọc đường đánh bại rất nhiều loại yêu ma quỷ quái, thỉnh thoảng còn gặp được những người khách khác, vì quá tăm tối nên ai cũng đi rất thận trọng, bốn bề xung quanh đều phát ra những tiếng hét như bị nước hòa tan, nghe không rõ lắm.
Nhưng có một tiếng thét nghe không giống vậy, vì sau đó có một câu nói vang lên từ một giọng đàn ông “Có người hôn mê rồi, ai đến cứu mạng đi!”. Hai người đồng thời dừng bước ngay lập tức, mắt đã thấy khoảng giữa mê cung nhưng chẳng còn tâm trạng quan tâm đến nó nữa, Mạnh Đề nhíu mày, cố phân biệt phương hướng từ nơi tiếng nói phát ra: “Hình như ở bên này, chính là con đường chúng ta vừa đi.”
“Đi xem nào.”
Triệu Sơ Niên lặng im nghe ngóng một hồi rồi kéo Mạnh Đề chạy tới lối rẽ nhỏ phía bên trái, nói to: “Những người ở bên kia đừng di chuyển, chúng tôi tới ngay!”
Cứ tưởng nghe được âm thanh sẽ tìm đúng đường rồi nhanh chóng tìm được người bị nạn nào ngờ hai người chạy mấy vòng quanh đó vẫn không thấy đâu. Đây đã là trung tâm của mê cung, người có thể vào được đến đây không nhiều, bên cạnh đó tường được xây rất cao, không biết ngoại trừ họ còn ai nghe thấy tiếng kêu cứu nữa không?
Hai người đến một ngã rẽ, Mạnh Đề lặng yên rồi buông tay Triệu Sơ Niên ra, lấy điện thoại soi đường, nói: “Thầy Triệu, thầy đi đường bên này, em đi bên kia, chia làm hai đường cho nhanh!”
Triệu Sơ Niên một mực từ chối: “Không được, nếu em bị lạc thì phải làm sao?”
“Không đâu, nơi này đâu rộng lắm? Hơn nữa còn có nhân viên nữa mà!” Mạnh Đề nhất định buông tay anh ra, nhấc chân chạy về một lối khác, giọng nói Triệu Sơ Niên từ phía sau truyền tới.
“Dù là có tìm được hay không, cứ năm phút phải gọi cho tôi một lần!”
“Em biết rồi!”
Trong mê cung tối om, bóng dáng Mạnh Đề nhanh chóng biến mất, anh do dự một hồi mới rẽ sang một hướng khác, cố gắng phân biệt đường đi nhờ hướng truyền tới của giọng nói, sau vài lần rẽ mới tìm thấy người đàn ông kêu cứu kia, cầm điện thoại chiếu đèn vào, anh trông thấy một cô gái trẻ nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Triệu Sơ Niên trầm hẳn, anh ngồi xổm xuống, ngón tay nhanh chóng tìm được chính xác động mạch trên cổ cô gái, nhận thấy động mạch vẫn đập mạnh và ổn định, anh nhíu mày nhìn người đàn ông: “Cô ấy bị dọa cho sợ quá! Bị bệnh tim à?”
“Không, không phải, cô ấy không bị bệnh tim, rất khỏe mạnh, nếu không cô ấy đã không vào đây. Nhưng đột nhiên lại bị hôn mê, tôi đã làm sơ cứu nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu tỉnh lại!”
Người kêu cứu thấy có người tới, lại còn là một người đàn ông cao to nên rất mừng, vội vàng nói: “Một mình tôi không thể đỡ cô ấy đi được, phiền anh giúp tôi nâng cô ấy dậy rồi đưa cô ấy ra ngoài. Tôi bên trái anh bên phải!”
Cô gái bị ngất hơi mập, hơn nữa người bị hôn mê thường rất nặng, một người không đỡ nổi cũng là chuyện thường, Triệu Sơ Niên gật đầu, ngồi xuống nâng phần bên phải cô ta dậy, cố gắng phối hợp với người đàn ông bên trái, cùng nâng bổng cô gái lên.
Triệu Sơ Niên đương nhiên vẫn nhớ đường, dưới sự chỉ dẫn của anh chỉ trong vòng vài phút hai người đã trông thấy ánh sáng ở lối ra. Nhân viên phục vụ vội bước lên, vừa hỏi tình huống vừa đón lấy cô gái từ trong tay Triệu Sơ Niên, ngoài cửa, xe cứu thương và bác sĩ đã chờ sẵn.
Bác sĩ thành thạo truyền nước muối sinh lý rồi tiến hành kiểm tra cơ thể, Triệu Sơ Niên lùi lại, lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Đề.
Thế mà đầu dây bên kia mãi vẫn không thấy người nhận máy, Triệu Sơ Niên lo đến quýnh quáng, có người kéo anh lại nói tiếng cảm ơn anh cũng không bận tâm, nhanh chóng bước vào trong mê cung.
Lòng vòng một lúc bên trong, gọi thêm mấy cuộc nữa vẫn không có người nhận, cuối cùng chính điện thoại anh lại đổ chuông. Mạnh Đề thở hổn hển ở đầu bên kia: “Em không tìm thấy người… Thầy tìm được chưa?”
Triệu Sơ Niên thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đưa cô ấy ra ngoài rồi, em ở đâu?”
“Ồ, thế thì tốt quá!” Mạnh Đề nói, “Em vừa nhớ ra là điện thoại đặt chế độ rung nên không nghe thấy chuông, thầy Triệu, em xin lỗi.”
“Đừng nói những lời này nữa, mau ra ngoài đi!”
“Thế sao được?” Mạnh Đề mỉm cười, “Thầy ở bên ngoài chờ em, em tìm được bảo vật sẽ ra sau!”
“Em biết đường ư?”
“Em đoán phương hướng rất chuẩn, thầy yên tâm đi!”
Sau khi cúp điện thoại Triệu Sơ Niên vẫn cảm thấy hơi lo lắng, anh thật sự không thể nào đứng ngoài chờ cô ra được nên quyết định tiến sâu vào mê cung, cố gắng phân biệt phương hướng, nghe tiếng động nhưng lòng vòng trong đó nửa ngày vẫn chưa thấy Mạnh Đề đâu, đành phải ra ngoài. Nhưng khi trở lại lối ra thì Mạnh Đề lại mở cánh cửa ở một lối ra khác, cô nàng vô cùng hứng khởi, ôm một chiếc hộp nhỏ.
Triệu Sơ Niên nhướng mày, mỉm cười: “Em ra nhanh hơn tôi nghĩ, trong đó là gì?”
“Em đã bảo em có thể xác định được phương hướng rất tốt mà.” Mạnh Đề mừng rơn, “Hộp này đặt ở chính giữa mê cung, không biết bên trong có gì nữa.”
Lòng vòng ở nơi tối tăm đó khá lâu nên khi ra ngoài trông thấy ánh sáng lại thấy không quen, Mạnh Đề đứng một lúc mới thích ứng được với ánh sáng, giao chiếc hộp cho nhân viên, họ mỉm cười khen ngợi Mạnh Đề giỏi giang sau đó lấy chìa khóa ra mở hộp, bên trong là phiếu ưu đãi của tất thảy hơn mười trò chơi trong công viên được xếp gọn gàng, những người bên cạnh nhìn với vẻ hâm mộ, một người khen cô sao có thể nhớ tốt như vậy, Mạnh Đề cười vui vẻ: “Trời sinh đấy, tôi rất nhạy bén với phương hướng.”
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, đầu cô hếch lên, chân cũng nhẹ bẫng quả thật như sắp bay lên mây, cảm giác thành công rất lâu không biến mất. Triệu Sơ Niên không thể nhịn cười: “Em học hình tốt lắm phải không?”
“Là vô cùng tốt!” Mạnh Đề sửa lại rồi chìa phiếu ưu đãi ra, “Thầy Triệu, thầy có thích không? Thầy đem tặng cho ai đó đi!”
“Em giữ đi, tôi không cần.”
Mạnh Đề đang định khuyên tiếp thì lại nghĩ tới Triệu Sơ Niên đâu phải là người ngay cả vé chơi trò chơi cũng không mua được? Cô nhoẻn miệng, đổi những lời khuyên nhủ ngay bên miệng thành câu khác: “Thế thì em tặng cho Hy Như vậy, khi nào chân bạn ấy khỏi là có thể đi chơi!”
“Ý kiến hay!” Triệu Sơ Niên mỉm cười: “Chúng ta đi chơi vòng đu quay đi.”
Lúc này, vòng đu quay [1] được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời chói sáng, những ghế ngồi trong suốt giống như một chuỗi giọt nước mưa trong veo. So sánh giữa vòng đu quay cao bảy, tám mươi mét và tòa nhà cao tầng cao khoảng vài trăm mét, thật có một loại cảm giác kỳ lạ, con người như trở thành một đứa trẻ khi đứng dưới chúng. Một vòng quay mất ba mươi phút, có người nói khi lên độ cao lớn nhất có thể trông thấy toàn bộ thành phố.
[1]: vòng đu quay còn có tên là Ferris Wheel
Một cabin của vòng đu quay rất nhỏ nhưng sạch sẽ, sạch như làm từ thủy tinh vậy. Có sức chứa bốn người, trừ hai người họ còn có một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi và mẹ cô bé, người mẹ trẻ vô cùng tĩnh lặng và bé con rất ngoan ngoãn, tóc tết hai bên, ghé sát lên ghế ngồi nhìn cảnh vật ngày càng nhỏ dưới mặt đất.
Tiếng động rất nhỏ và có tiết tấu vang lên, cảm giác được bay lên từ từ thật không tệ, giống như một đứa trẻ được nằm trên chiếc nôi đung đưa vậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ lâu cũng thấy mệt, Mạnh Đề nhanh chóng thu tầm mắt lại, cảm giác mệt mỏi trào dâng, hai mắt nặng nề hơn.
Triệu Sơ Niên sao có thể không nhận ra sự uể oải của cô? Anh đặt đầu cô tựa lên vai mình, thầm thì: “Nếu mệt quá hãy dựa vào tôi ngủ một lát!”
“Vâng.”
Cô thật sự rất rất mệt, vừa đặt đầu lên vai anh đã ngủ mất. Bà mẹ trẻ ngồi đối diện nhìn họ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh xắn của Mạnh Đề, hơi mỉm cười. Triệu Sơ Niên cũng đáp lại bằng một nụ cười, nhưng không lên tiếng, lúc đó, trong cabin tĩnh lặng khác thường.
Mạnh Đề trong thời gian đó có thức dậy một lần, ấy là lúc vòng đu quay quay đến điểm cao nhất, con người dưới mặt đất biến thành một chấm nhỏ, hồ nước phía xa xa thành một viên ngọc màu xanh lam lung linh, óng ánh như đá quý dưới ánh mặt trời. Còn bầu trời chỉ cách đỉnh đầu trong gang tấc, dường như dùng tay cũng có thể chạm tới. Triệu Sơ Niên ôm lấy cô cúi đầu nhìn cô một cách lặng lẽ, không nói gì, mà thật ra cũng chẳng biết nói gì. Đôi mắt ánh trong sáng và dịu dàng vô cùng, ánh sáng đó hoàn toàn khác ngày thường. Một người đàn ông ưa nhìn như thế lại còn dịu dàng thì quả thật đẹp như muốn đòi mạng; trái tim Mạnh Đề bất giác đập nhanh hơn, lại nhắm mắt rồi dựa đầu lên vai anh. Lúc hỗn loạn có vô số suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu, suy cho cùng anh đang nhìn thấy ai thông qua cô, hay nghĩ đến một câu chuyện xưa cũ nào?
Mạnh Đề hối hận đến nỗi muốn dứt tóc, khẽ hỏi: “Thầy Triệu? Em lại khiến thầy nhớ đến em gái mình? Có phải em nói sai điều gì rồi không ạ?”
Triệu Sơ Niên xót xa nói: “Không, em không nói sai gì cả, là vấn đề của chính tôi. Tôi không biết nên nói thế nào cả!”
“Dạ?”
“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tri Dư là một đêm mưa. Đại khái lúc đó khoảng hai giờ sáng, bốn bề xung quanh cũng tối om thế này, trời không trăng, tôi có cầm đèn pin theo nhưng căn bản là không chiếu được đến được nơi cách xa mình một chút. Tôi sốt sắng đi tìm bác sĩ, con bé mệt đến nỗi không thể chạy tiếp nhưng lại không muốn làm phiền tôi nên đề nghị ngồi ở vỉa hè chờ tôi… Nhưng lúc tôi quay về đó đã không thấy tăm hơi con bé đâu nữa. Tuy lúc đó nó mới chỉ năm tuổi rưỡi nhưng rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không chạy lung tung…”
Anh nhớ đến đêm hôm đó, tiết trời mưa dầm của miền Nam, mưa phùn kéo dài không dứt, giăng mắc như tơ nhện, mưa suốt cả một ngày trời nhưng vẫn không thấy dấu hiệu sắp tạnh. Hai đứa trẻ chạy trên con đường khắp nơi là vũng nước; đã là nửa đêm nên trên đường không có người, hơn nửa số đèn cao áp đã tắt ngúm, chỉ còn ánh đèn leo lét từ trạm xe xa xa truyền tới, nó giống như đôi mắt mệt mỏi của một ông lão mang bệnh trong người, khinh bỉ lòng người hiểm ác lẳng lặng chiếu xuống mặt đường. Những căn nhà với kiến trúc cũ kỹ không giống nhau, đổ bóng đen xuống đường.
Mạnh Đề nghe ra rất nhiều tâm trạng từ sự im lặng kéo dài của anh, khi Triệu Sơ Niên nhắc tới em gái mình luôn yếu đuối đến mức có thể chết đi bất cứ lúc nào. Tâm trạng buồn đau này truyền sang cả Mạnh Đề, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt nhiều lần, đôi mắt cay cay đến khó chịu, ngay cả hít thở cũng muốn ngừng lại.
Nhưng lúc này dù có nói gì nữa đều là vô dụng, Mạnh Đề đứng lại, cố dùng mắt nhìn gương mặt Triệu Sơ Niên, ngoại trừ một đường viền khuôn mặt trông không được rõ lắm, bóng tối đã đem tất cả hóa thành sương mù và mờ ảo, không nhận ra nét mặt anh, ngay cả một chút tâm tư cũng bị hòa tan trong bóng tối. Cô thở dài một hơi thật yếu đuối, không biết nói gì, quyết định buông bàn tay anh ra ngược lại, dùng đôi tay mình ôm chặt lấy anh, cố gắng truyền cho anh một chút hơi ấm.
Cái ôm dịu dàng này xua đi tất cả mọi tâm trạng nặng nề và đau đớn trong lòng Triệu Sơ Niên, anh lặng lẽ ôm lại cô, cằm anh gác lên đỉnh đầu cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, tay anh vuốt tóc cô, cười khẽ: “A Đề, em thật hiền lành!”
“Đương nhiên, em là người tốt mà!” Mạnh Đề nở nụ cười.
“Không nhắc đến chuyện này nữa.” Triệu Sơ Niên kéo tay cô, “Đi tiếp nào, không biết rồi sẽ tìm được bảo vật đáng sợ nào trong mê cung này nữa.”
“Ồ, đừng là cái gì ghê gớm quá là được.” Mạnh Đề thấy trước mắt có một ngã ba bèn kéo nhẹ tay áo Triệu Sơ Niên: “Thầy Triệu, đi bên này đi. Em nhớ từ sau khi chúng ta vào đây đã rẽ hai lần, đều là rẽ trái, rẽ thêm một lần nữa sẽ trở về điểm xuất phát. Kể cả không phải điểm xuất phát thì cũng không đúng.”
Triệu Sơ Niên nói: “Không phải, chúng ta đã rẽ hai lần, một lần rẽ trái một lần rẽ phải. Tôi đã xem bản đồ lúc ở ngoài rồi. Nếu bây giờ rẽ phải là đi vào ngõ cụt.”
Mạnh Đề nói chắc chắn: “Trí nhớ của em đối với phương hướng rất tốt!”
Triệu Sơ Niên không phản bác lại cô, chỉ mỉm cười vui vẻ: “Thế thì nghe theo em vậy!”
Kết quả đúng như lời anh nói, gặp phải ngõ cụt. Mạnh Đề cười ngượng ngùng, thầm nghĩ chắc chắn mình bị ảnh hưởng từ câu chuyện về em gái của Triệu Sơ Niên nên mới loạn tâm loạn trí mà nhớ nhầm như vậy. Nhưng rõ ràng anh cùng buồn hơn cô vậy mà sao anh không nhầm lẫn? Sau đó cô lúng túng nói: “Ừ thì… cứ coi như là em nhớ nhầm đi!”
Ngữ điệu Triệu Sơ Niên cực kỳ thoải mái, giọng nói có phần trêu chọc: “Biết sai rồi hả? Thế thì quay lại nhé?”
Sau vụ đó Mạnh Đề thật sự không dám nêu ý kiến nữa, ngược lại cùng anh đi lòng vòng trong mê cùng, dọc đường đánh bại rất nhiều loại yêu ma quỷ quái, thỉnh thoảng còn gặp được những người khách khác, vì quá tăm tối nên ai cũng đi rất thận trọng, bốn bề xung quanh đều phát ra những tiếng hét như bị nước hòa tan, nghe không rõ lắm.
Nhưng có một tiếng thét nghe không giống vậy, vì sau đó có một câu nói vang lên từ một giọng đàn ông “Có người hôn mê rồi, ai đến cứu mạng đi!”. Hai người đồng thời dừng bước ngay lập tức, mắt đã thấy khoảng giữa mê cung nhưng chẳng còn tâm trạng quan tâm đến nó nữa, Mạnh Đề nhíu mày, cố phân biệt phương hướng từ nơi tiếng nói phát ra: “Hình như ở bên này, chính là con đường chúng ta vừa đi.”
“Đi xem nào.”
Triệu Sơ Niên lặng im nghe ngóng một hồi rồi kéo Mạnh Đề chạy tới lối rẽ nhỏ phía bên trái, nói to: “Những người ở bên kia đừng di chuyển, chúng tôi tới ngay!”
Cứ tưởng nghe được âm thanh sẽ tìm đúng đường rồi nhanh chóng tìm được người bị nạn nào ngờ hai người chạy mấy vòng quanh đó vẫn không thấy đâu. Đây đã là trung tâm của mê cung, người có thể vào được đến đây không nhiều, bên cạnh đó tường được xây rất cao, không biết ngoại trừ họ còn ai nghe thấy tiếng kêu cứu nữa không?
Hai người đến một ngã rẽ, Mạnh Đề lặng yên rồi buông tay Triệu Sơ Niên ra, lấy điện thoại soi đường, nói: “Thầy Triệu, thầy đi đường bên này, em đi bên kia, chia làm hai đường cho nhanh!”
Triệu Sơ Niên một mực từ chối: “Không được, nếu em bị lạc thì phải làm sao?”
“Không đâu, nơi này đâu rộng lắm? Hơn nữa còn có nhân viên nữa mà!” Mạnh Đề nhất định buông tay anh ra, nhấc chân chạy về một lối khác, giọng nói Triệu Sơ Niên từ phía sau truyền tới.
“Dù là có tìm được hay không, cứ năm phút phải gọi cho tôi một lần!”
“Em biết rồi!”
Trong mê cung tối om, bóng dáng Mạnh Đề nhanh chóng biến mất, anh do dự một hồi mới rẽ sang một hướng khác, cố gắng phân biệt đường đi nhờ hướng truyền tới của giọng nói, sau vài lần rẽ mới tìm thấy người đàn ông kêu cứu kia, cầm điện thoại chiếu đèn vào, anh trông thấy một cô gái trẻ nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Triệu Sơ Niên trầm hẳn, anh ngồi xổm xuống, ngón tay nhanh chóng tìm được chính xác động mạch trên cổ cô gái, nhận thấy động mạch vẫn đập mạnh và ổn định, anh nhíu mày nhìn người đàn ông: “Cô ấy bị dọa cho sợ quá! Bị bệnh tim à?”
“Không, không phải, cô ấy không bị bệnh tim, rất khỏe mạnh, nếu không cô ấy đã không vào đây. Nhưng đột nhiên lại bị hôn mê, tôi đã làm sơ cứu nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu tỉnh lại!”
Người kêu cứu thấy có người tới, lại còn là một người đàn ông cao to nên rất mừng, vội vàng nói: “Một mình tôi không thể đỡ cô ấy đi được, phiền anh giúp tôi nâng cô ấy dậy rồi đưa cô ấy ra ngoài. Tôi bên trái anh bên phải!”
Cô gái bị ngất hơi mập, hơn nữa người bị hôn mê thường rất nặng, một người không đỡ nổi cũng là chuyện thường, Triệu Sơ Niên gật đầu, ngồi xuống nâng phần bên phải cô ta dậy, cố gắng phối hợp với người đàn ông bên trái, cùng nâng bổng cô gái lên.
Triệu Sơ Niên đương nhiên vẫn nhớ đường, dưới sự chỉ dẫn của anh chỉ trong vòng vài phút hai người đã trông thấy ánh sáng ở lối ra. Nhân viên phục vụ vội bước lên, vừa hỏi tình huống vừa đón lấy cô gái từ trong tay Triệu Sơ Niên, ngoài cửa, xe cứu thương và bác sĩ đã chờ sẵn.
Bác sĩ thành thạo truyền nước muối sinh lý rồi tiến hành kiểm tra cơ thể, Triệu Sơ Niên lùi lại, lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Đề.
Thế mà đầu dây bên kia mãi vẫn không thấy người nhận máy, Triệu Sơ Niên lo đến quýnh quáng, có người kéo anh lại nói tiếng cảm ơn anh cũng không bận tâm, nhanh chóng bước vào trong mê cung.
Lòng vòng một lúc bên trong, gọi thêm mấy cuộc nữa vẫn không có người nhận, cuối cùng chính điện thoại anh lại đổ chuông. Mạnh Đề thở hổn hển ở đầu bên kia: “Em không tìm thấy người… Thầy tìm được chưa?”
Triệu Sơ Niên thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đưa cô ấy ra ngoài rồi, em ở đâu?”
“Ồ, thế thì tốt quá!” Mạnh Đề nói, “Em vừa nhớ ra là điện thoại đặt chế độ rung nên không nghe thấy chuông, thầy Triệu, em xin lỗi.”
“Đừng nói những lời này nữa, mau ra ngoài đi!”
“Thế sao được?” Mạnh Đề mỉm cười, “Thầy ở bên ngoài chờ em, em tìm được bảo vật sẽ ra sau!”
“Em biết đường ư?”
“Em đoán phương hướng rất chuẩn, thầy yên tâm đi!”
Sau khi cúp điện thoại Triệu Sơ Niên vẫn cảm thấy hơi lo lắng, anh thật sự không thể nào đứng ngoài chờ cô ra được nên quyết định tiến sâu vào mê cung, cố gắng phân biệt phương hướng, nghe tiếng động nhưng lòng vòng trong đó nửa ngày vẫn chưa thấy Mạnh Đề đâu, đành phải ra ngoài. Nhưng khi trở lại lối ra thì Mạnh Đề lại mở cánh cửa ở một lối ra khác, cô nàng vô cùng hứng khởi, ôm một chiếc hộp nhỏ.
Triệu Sơ Niên nhướng mày, mỉm cười: “Em ra nhanh hơn tôi nghĩ, trong đó là gì?”
“Em đã bảo em có thể xác định được phương hướng rất tốt mà.” Mạnh Đề mừng rơn, “Hộp này đặt ở chính giữa mê cung, không biết bên trong có gì nữa.”
Lòng vòng ở nơi tối tăm đó khá lâu nên khi ra ngoài trông thấy ánh sáng lại thấy không quen, Mạnh Đề đứng một lúc mới thích ứng được với ánh sáng, giao chiếc hộp cho nhân viên, họ mỉm cười khen ngợi Mạnh Đề giỏi giang sau đó lấy chìa khóa ra mở hộp, bên trong là phiếu ưu đãi của tất thảy hơn mười trò chơi trong công viên được xếp gọn gàng, những người bên cạnh nhìn với vẻ hâm mộ, một người khen cô sao có thể nhớ tốt như vậy, Mạnh Đề cười vui vẻ: “Trời sinh đấy, tôi rất nhạy bén với phương hướng.”
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, đầu cô hếch lên, chân cũng nhẹ bẫng quả thật như sắp bay lên mây, cảm giác thành công rất lâu không biến mất. Triệu Sơ Niên không thể nhịn cười: “Em học hình tốt lắm phải không?”
“Là vô cùng tốt!” Mạnh Đề sửa lại rồi chìa phiếu ưu đãi ra, “Thầy Triệu, thầy có thích không? Thầy đem tặng cho ai đó đi!”
“Em giữ đi, tôi không cần.”
Mạnh Đề đang định khuyên tiếp thì lại nghĩ tới Triệu Sơ Niên đâu phải là người ngay cả vé chơi trò chơi cũng không mua được? Cô nhoẻn miệng, đổi những lời khuyên nhủ ngay bên miệng thành câu khác: “Thế thì em tặng cho Hy Như vậy, khi nào chân bạn ấy khỏi là có thể đi chơi!”
“Ý kiến hay!” Triệu Sơ Niên mỉm cười: “Chúng ta đi chơi vòng đu quay đi.”
Lúc này, vòng đu quay [1] được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời chói sáng, những ghế ngồi trong suốt giống như một chuỗi giọt nước mưa trong veo. So sánh giữa vòng đu quay cao bảy, tám mươi mét và tòa nhà cao tầng cao khoảng vài trăm mét, thật có một loại cảm giác kỳ lạ, con người như trở thành một đứa trẻ khi đứng dưới chúng. Một vòng quay mất ba mươi phút, có người nói khi lên độ cao lớn nhất có thể trông thấy toàn bộ thành phố.
[1]: vòng đu quay còn có tên là Ferris Wheel
Một cabin của vòng đu quay rất nhỏ nhưng sạch sẽ, sạch như làm từ thủy tinh vậy. Có sức chứa bốn người, trừ hai người họ còn có một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi và mẹ cô bé, người mẹ trẻ vô cùng tĩnh lặng và bé con rất ngoan ngoãn, tóc tết hai bên, ghé sát lên ghế ngồi nhìn cảnh vật ngày càng nhỏ dưới mặt đất.
Tiếng động rất nhỏ và có tiết tấu vang lên, cảm giác được bay lên từ từ thật không tệ, giống như một đứa trẻ được nằm trên chiếc nôi đung đưa vậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ lâu cũng thấy mệt, Mạnh Đề nhanh chóng thu tầm mắt lại, cảm giác mệt mỏi trào dâng, hai mắt nặng nề hơn.
Triệu Sơ Niên sao có thể không nhận ra sự uể oải của cô? Anh đặt đầu cô tựa lên vai mình, thầm thì: “Nếu mệt quá hãy dựa vào tôi ngủ một lát!”
“Vâng.”
Cô thật sự rất rất mệt, vừa đặt đầu lên vai anh đã ngủ mất. Bà mẹ trẻ ngồi đối diện nhìn họ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh xắn của Mạnh Đề, hơi mỉm cười. Triệu Sơ Niên cũng đáp lại bằng một nụ cười, nhưng không lên tiếng, lúc đó, trong cabin tĩnh lặng khác thường.
Mạnh Đề trong thời gian đó có thức dậy một lần, ấy là lúc vòng đu quay quay đến điểm cao nhất, con người dưới mặt đất biến thành một chấm nhỏ, hồ nước phía xa xa thành một viên ngọc màu xanh lam lung linh, óng ánh như đá quý dưới ánh mặt trời. Còn bầu trời chỉ cách đỉnh đầu trong gang tấc, dường như dùng tay cũng có thể chạm tới. Triệu Sơ Niên ôm lấy cô cúi đầu nhìn cô một cách lặng lẽ, không nói gì, mà thật ra cũng chẳng biết nói gì. Đôi mắt ánh trong sáng và dịu dàng vô cùng, ánh sáng đó hoàn toàn khác ngày thường. Một người đàn ông ưa nhìn như thế lại còn dịu dàng thì quả thật đẹp như muốn đòi mạng; trái tim Mạnh Đề bất giác đập nhanh hơn, lại nhắm mắt rồi dựa đầu lên vai anh. Lúc hỗn loạn có vô số suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu, suy cho cùng anh đang nhìn thấy ai thông qua cô, hay nghĩ đến một câu chuyện xưa cũ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.