Chương 3
Hải Chá
27/10/2022
Sáng sớm hôm sau, nắng mai chiếu xiên qua ô cửa sổ. Bạch Nam Sơn vén chăn lên nhìn xung quanh, sau khi xác định đã an toàn mới chui ra khỏi chăn.
Cô chạy ra khỏi phòng, tức giận chất vấn chú tiểu: “Sư biết trong chùa Ngân Hạnh có ma không? Tại sao không nói trước cho tôi biết??? Sư có biết tối qua đáng sợ đến mức nào không?”
Chú tiểu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, từ từ mở mắt ra nói với vẻ chắc chắn: “Chùa Ngân hHnh không thể nào có ma được.”
Trông thấy thái độ này của chú tiểu, Bạch Nam Sơn càng tức hơn: “Nói láo! Tối hôm qua tôi đã trông thấy hết rồi. Lúc nửa đêm có một chiếc bóng đen vào phòng tôi, một chiếc bóng đen! Chắc chắn không phải con người.”
Chú tiểu vẫn hờ hững đáp lại: “Đúng là không phải con người, chắc là con chó xám rồi.”
“Chó xám?” Bạch Nam Sơn thấy mù mịt.
“Đúng vậy. Nó đã sống trong làng rất lâu rồi, suốt ngày thoắt ẩn thoắt hiện. Nơi này hoăng vắng, không có gì ăn nên nó thường lẻn vào nhà trộm đồ ăn, mọi người thấy nó đáng thương nên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nó. Hầy, thí chủ, người xuất gia không nói dối.”
Cái chân nhỏ màu xám đêm qua chợt hiện lên trong đầu cô.
Chẳng lẽ cô thật sự đã trách oan chú tiểu rồi ư? Bạch Nam Sơn đi về phòng, vừa mở vali ra, cô lập tức nổi giận, đầu như nổ tung…
Đồ ăn vặt từ thịt ông chuẩn bị cho cô chỉ còn đúng một gói.
Bạch Nam Sơ số nhọ ngồi phệt xuống đất, tức đến mức thở hồng hộc. Cuộc đời cô còn chưa đủ thê thảm ư? Cô vốn bị bác sĩ phán không sống qua mười tám, bây giờ đã đi đến đoạn cuối cuộc đời mà đến ít thịt cũng không được ăn!
Bạch Nam Sơn hối hận nhớ lại cảnh tượng tối qua ném cục xương và cánh gà cho con chó xám ấy. cô nhìn vali rỗng tuếch mà hận không thể bắt nó lại đánh cho một trận.
Bởi thế, Bạch Nam Sơn vốn đã lạnh lùng vô tình nay lại càng cáu kỉnh hơn.
Cô buồn bực suốt từ sáng đến tối, đến thuốc cũng phải uống nhiều hơn bình thường. Đến đêm đi ngủ, cô vừa nhắm mắt lại là lại nghĩ tới cảnh con chó xám ăn vụng.
Trăng hôm nay không sáng mà bị mây mù che khuất, hình như còn có cả gió.
Đoàngggg… Tiếng sấm mùa xuân vang lên, làm cô mơ màng tỉnh dậy. Bạch Nam Sơn bị mất ngủ nên càng cáu hơn. Cô bực bội ôm gối, thầm hạ quyết tâm: Lần sau mà gặp con chó xám ấy thì nhất định phải đánh nó một trận.
Đang nghĩ thế thì cửa gỗ bỗng kêu cọt kẹt rồi mở ra.
Bạch Nam Sơn trừng mắt nhìn một chiếc bóng đen tiến vào, lộc cộc đi đến chỗ vali của cô.
Mày còn dám đến nữa hả?
Lửa giận bùng lên, Bạch Nam Sơn ném gối về phía con chó.
“Ẳng.” Tiếng kêu vang lên trong căn phòng tối tăm.
Cô đứng lên bật đèn pin, trong quầng sáng, quả nhiên trông thấy một con chó xám nhỏ đang trốn. Nó có màu lông rất đặc biệt, khắp mình có màu xám trắng, chỉ riêng trên trán có ba nhúm lông đen hình ngọn lửa. Đôi mắt màu lam nhìn Bạch Nam Sơn với vẻ vô tội, một chân vẫn còn đặt trên vali. Nó nằm rạp xuống đất kêu ư ử đầy tội nghiệp.
Bạch Nam Sơn quan sát thật kĩ, cảm thấy nó không giống chó mà giống sói xám đang cụp đuôi hơn.
Đúng lúc đó, một tia sét loe lên giữa trời, bên ngoài vang tiếng mưa rơi lộp độp. Con chó xám oai hùng trong dáng vẻ cụp đuôi trông càng tội nghiệp hơn. Bạch Nam Sơn hơi mềm lòng, tay giơ lên rồi lại hạ xuống. Nhưng nghĩ đến số thịt của mình, cô vẫn không dập được lửa giận, xách gáy nó lên ném ra ngoài.
“Rầm”, cửa đóng lại.
Bên ngoài ngày càng mưa to, trong tiếng mưa rơi, dường như cô nghe thấy kiếng ư ử văng vẳng. Bạch Nam Sơn nằm trằn trọc trên giường, cuối cùng bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa rất to, hạt mưa rơi đồm độp xuống đất. Hiển nhiên là con chó xám không có chỗ tránh mưa, chỉ đành run rẩy cuộn mình dưới mái hiên, lông ướt nhẹp.
Cô thẫn thờ.
Dáng vẻ run rẩy của nó trông giống…
Giống dáng vẻ của cô lúc còn nhỏ, cô vừa ra khỏi ra nhà, còn hiêu hiểu gì đã bị đám trẻ con vây lại gọi là “đồ chết sớm”. Hồi ấy, cô vô cùng bất lực, không biết phải làm gì, chỉ đành ngồi gục xuống đất ôm đầu, rơi nước mắt trong tiếng la hét của chúng.
Bạch Nam Sơn ngồi thừ ra trên giường một lúc. Thật ra… chú chó xám ấy cũng không đáng ghét lắm đâu nhỉ? Nó chỉ đói quá, bất lực quá mà thôi. Nó cũng không hiểu đạo đối nhân xử thế, khó khăn lắm mới được ăn một bữa mặn trong chùa nên đêm hôm mới lén lẻn vào phòng thiền trộm toàn bộ đồ ăn.
Nghĩ vậy, hình như nó cũng không phạm phải sai lầm to tát là bao. Nó chỉ không hiểu chuyện mà thôi.
Cô cụp mi, đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa vẫy tay với nó: “Mày vào đây tránh mưa đi.”
Chú chó ngẩng đầu sợ hãi nhìn cô, sau đó giũ lông hất nước, chân ngập ngừng chìa ra phía khe cửa rồi lại rụt về.
Cô giả vờ định đóng cửa lại: “Không vào thì thôi.”
Chú chó xám có linh tính, nghe hiểu tiếng người. Cái chân vừa mới rụt về lại vươn ra, đầu tiên là ló đầu vào, nhìn cô với vẻ nghi ngờ, sau đó lại run run luồn thêm cái chân nữa vào. Tiếp đó, nó chậm rãi đi đến, nằm co quắp trong góc nhà.
Bạch Nam Sơn đóng cửa lại, tắt đèn pin lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ, cô còn dặn nó bằng giọng lạnh lùng: “Không được trộm đồ ăn.”
Cô cũng chẳng biết liệu nó có hiểu không. Cô đắp chăn, cảm nhận được trong bóng tối có một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chằm chằm. Cô chẳng thèm để ý, lật mình, nhắm mắt lại.
Cô chạy ra khỏi phòng, tức giận chất vấn chú tiểu: “Sư biết trong chùa Ngân Hạnh có ma không? Tại sao không nói trước cho tôi biết??? Sư có biết tối qua đáng sợ đến mức nào không?”
Chú tiểu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, từ từ mở mắt ra nói với vẻ chắc chắn: “Chùa Ngân hHnh không thể nào có ma được.”
Trông thấy thái độ này của chú tiểu, Bạch Nam Sơn càng tức hơn: “Nói láo! Tối hôm qua tôi đã trông thấy hết rồi. Lúc nửa đêm có một chiếc bóng đen vào phòng tôi, một chiếc bóng đen! Chắc chắn không phải con người.”
Chú tiểu vẫn hờ hững đáp lại: “Đúng là không phải con người, chắc là con chó xám rồi.”
“Chó xám?” Bạch Nam Sơn thấy mù mịt.
“Đúng vậy. Nó đã sống trong làng rất lâu rồi, suốt ngày thoắt ẩn thoắt hiện. Nơi này hoăng vắng, không có gì ăn nên nó thường lẻn vào nhà trộm đồ ăn, mọi người thấy nó đáng thương nên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nó. Hầy, thí chủ, người xuất gia không nói dối.”
Cái chân nhỏ màu xám đêm qua chợt hiện lên trong đầu cô.
Chẳng lẽ cô thật sự đã trách oan chú tiểu rồi ư? Bạch Nam Sơn đi về phòng, vừa mở vali ra, cô lập tức nổi giận, đầu như nổ tung…
Đồ ăn vặt từ thịt ông chuẩn bị cho cô chỉ còn đúng một gói.
Bạch Nam Sơ số nhọ ngồi phệt xuống đất, tức đến mức thở hồng hộc. Cuộc đời cô còn chưa đủ thê thảm ư? Cô vốn bị bác sĩ phán không sống qua mười tám, bây giờ đã đi đến đoạn cuối cuộc đời mà đến ít thịt cũng không được ăn!
Bạch Nam Sơn hối hận nhớ lại cảnh tượng tối qua ném cục xương và cánh gà cho con chó xám ấy. cô nhìn vali rỗng tuếch mà hận không thể bắt nó lại đánh cho một trận.
Bởi thế, Bạch Nam Sơn vốn đã lạnh lùng vô tình nay lại càng cáu kỉnh hơn.
Cô buồn bực suốt từ sáng đến tối, đến thuốc cũng phải uống nhiều hơn bình thường. Đến đêm đi ngủ, cô vừa nhắm mắt lại là lại nghĩ tới cảnh con chó xám ăn vụng.
Trăng hôm nay không sáng mà bị mây mù che khuất, hình như còn có cả gió.
Đoàngggg… Tiếng sấm mùa xuân vang lên, làm cô mơ màng tỉnh dậy. Bạch Nam Sơn bị mất ngủ nên càng cáu hơn. Cô bực bội ôm gối, thầm hạ quyết tâm: Lần sau mà gặp con chó xám ấy thì nhất định phải đánh nó một trận.
Đang nghĩ thế thì cửa gỗ bỗng kêu cọt kẹt rồi mở ra.
Bạch Nam Sơn trừng mắt nhìn một chiếc bóng đen tiến vào, lộc cộc đi đến chỗ vali của cô.
Mày còn dám đến nữa hả?
Lửa giận bùng lên, Bạch Nam Sơn ném gối về phía con chó.
“Ẳng.” Tiếng kêu vang lên trong căn phòng tối tăm.
Cô đứng lên bật đèn pin, trong quầng sáng, quả nhiên trông thấy một con chó xám nhỏ đang trốn. Nó có màu lông rất đặc biệt, khắp mình có màu xám trắng, chỉ riêng trên trán có ba nhúm lông đen hình ngọn lửa. Đôi mắt màu lam nhìn Bạch Nam Sơn với vẻ vô tội, một chân vẫn còn đặt trên vali. Nó nằm rạp xuống đất kêu ư ử đầy tội nghiệp.
Bạch Nam Sơn quan sát thật kĩ, cảm thấy nó không giống chó mà giống sói xám đang cụp đuôi hơn.
Đúng lúc đó, một tia sét loe lên giữa trời, bên ngoài vang tiếng mưa rơi lộp độp. Con chó xám oai hùng trong dáng vẻ cụp đuôi trông càng tội nghiệp hơn. Bạch Nam Sơn hơi mềm lòng, tay giơ lên rồi lại hạ xuống. Nhưng nghĩ đến số thịt của mình, cô vẫn không dập được lửa giận, xách gáy nó lên ném ra ngoài.
“Rầm”, cửa đóng lại.
Bên ngoài ngày càng mưa to, trong tiếng mưa rơi, dường như cô nghe thấy kiếng ư ử văng vẳng. Bạch Nam Sơn nằm trằn trọc trên giường, cuối cùng bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa rất to, hạt mưa rơi đồm độp xuống đất. Hiển nhiên là con chó xám không có chỗ tránh mưa, chỉ đành run rẩy cuộn mình dưới mái hiên, lông ướt nhẹp.
Cô thẫn thờ.
Dáng vẻ run rẩy của nó trông giống…
Giống dáng vẻ của cô lúc còn nhỏ, cô vừa ra khỏi ra nhà, còn hiêu hiểu gì đã bị đám trẻ con vây lại gọi là “đồ chết sớm”. Hồi ấy, cô vô cùng bất lực, không biết phải làm gì, chỉ đành ngồi gục xuống đất ôm đầu, rơi nước mắt trong tiếng la hét của chúng.
Bạch Nam Sơn ngồi thừ ra trên giường một lúc. Thật ra… chú chó xám ấy cũng không đáng ghét lắm đâu nhỉ? Nó chỉ đói quá, bất lực quá mà thôi. Nó cũng không hiểu đạo đối nhân xử thế, khó khăn lắm mới được ăn một bữa mặn trong chùa nên đêm hôm mới lén lẻn vào phòng thiền trộm toàn bộ đồ ăn.
Nghĩ vậy, hình như nó cũng không phạm phải sai lầm to tát là bao. Nó chỉ không hiểu chuyện mà thôi.
Cô cụp mi, đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa vẫy tay với nó: “Mày vào đây tránh mưa đi.”
Chú chó ngẩng đầu sợ hãi nhìn cô, sau đó giũ lông hất nước, chân ngập ngừng chìa ra phía khe cửa rồi lại rụt về.
Cô giả vờ định đóng cửa lại: “Không vào thì thôi.”
Chú chó xám có linh tính, nghe hiểu tiếng người. Cái chân vừa mới rụt về lại vươn ra, đầu tiên là ló đầu vào, nhìn cô với vẻ nghi ngờ, sau đó lại run run luồn thêm cái chân nữa vào. Tiếp đó, nó chậm rãi đi đến, nằm co quắp trong góc nhà.
Bạch Nam Sơn đóng cửa lại, tắt đèn pin lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ, cô còn dặn nó bằng giọng lạnh lùng: “Không được trộm đồ ăn.”
Cô cũng chẳng biết liệu nó có hiểu không. Cô đắp chăn, cảm nhận được trong bóng tối có một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chằm chằm. Cô chẳng thèm để ý, lật mình, nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.