Chương 10: Mẹ
MGK
02/05/2024
Vài ngày sau đó, khi Vĩ Văn nhận được bài kiểm tra cũ, cậu không thể kìm được cảm xúc trong lòng khi nhìn thấy điểm số của mình. Vĩ Văn im lặng, tập trung nhìn vào con số 8 được cô giáo viết ngay ngắn phía trên đầu
trang giấy. Ánh mắt to tròn của cậu không ngừng nghi ngờ về điều này.
Điều đáng nói hơn đây là lần đầu tiên Vĩ Văn đạt được 8 điểm trong môn
Lý từ trước đến nay.
Sau khi nhìn kỹ lại một hồi lâu, Vĩ Văn cuối cùng nhận ra một điều, bài kiểm tra này do Tuyên Quân làm ra. Vĩ Văn cảm thấy bản thân có chút buồn bã và hơi thất vọng về chính mình khi nhận ra điều này.
Khi Tuyên Quân nhìn thấy ánh mắt Vĩ Văn đang nhìn mình, anh có chút hoảng sợ, liền bắt đầu giải thích: "Em lựa câu khó nhất bỏ trống, sợ cô phát hiện, em xin lỗi.."
Vĩ Văn rũ mắt không mấy quan tâm, thậm chí cậu còn lắc đầu một cách thờ ơ. Ở hiện tại, Vĩ Văn chỉ cảm thấy may mắn vì không bị phạt hay bị la mắng từ bố. Vĩ Văn không thể nói lên lời cảm ơn dành cho Tuyên Quân dù có chút ghen tị vì Tuyên Quân giỏi hơn mình. Vĩ Văn nằm im lặng trên bàn, suy nghĩ và đắn đo trong một thời gian dài...
Khi chuông reo lên để báo hiệu giờ ra chơi, Tuyên Quân không đợi giáo viên rời khỏi lớp học mà tự mình bước ra trước một bước. Dù vậy, giáo viên không trách móc hay chỉ trích một câu nào với anh. Lát sau, chỉ thấy Tuyên Quân quay trở lại với một hộp sữa trong tay. Anh đứng đó lưỡng lự một thời gian trước khi dám tiến lại bàn của Vĩ Văn và đặt nhẹ hộp sữa xuống bàn cùng với một tờ ghi chú.
Vĩ Văn cảm thấy một chút ngạc nhiên khi thấy hộp sữa đặt ngay trước mặt mình. Cậu nhìn lên, trong lòng bắt đầu nảy sinh câu hỏi về người đã đặt hộp sữa này ở đây. Tuy nhiên, ánh mắt của cậu nhanh chóng nhận ra cánh tay quen thuộc kia. Vĩ Văn im lặng, cầm lấy hộp sữa và đọc qua dòng chữ ngắn gọn có phần gấp gáp nhưng đầy ý nghĩa. Có vẻ như người viết muốn xin lỗi cậu về một điều gì đó, có lẽ là một sự hiểu lầm.
"xin lỗi anh, em không cố ý"
Vĩ Văn không thể tìm ra lời nói nào phù hợp ở hiện tại, vì Vĩ Văn hiểu rõ Tuyên Quân không làm sai điều gì, mà ngược lại còn giúp cậu đạt được thành tích cao chưa từng có trong cuộc đời. Mặc dù không nói một lời cảm ơn, nhưng Vĩ Văn đã nhanh chóng với lấy hộp sữa và uống hết nhanh chóng để thể hiện lòng biết ơn của mình. Tuyên Quân cảm thấy hết sức hạnh phúc và vui mừng, anh mỉm cười thật tươi nhìn vào Vĩ Văn một cách chăm chú và say mê.
"Văn Văn, đi căn tin với tao không? Nghe tiếng có người gọi mình. Vĩ Văn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa lớp, thấy bóng dáng Tuấn Kiệt lấp ló bên ngoài.
Vĩ Văn nhanh chóng hút hết toàn bộ trong hộp sữa, sau đó gật đầu đồng ý với Tuấn Kiệt. Chưa đợi lâu, Vĩ Văn đã để lại hộp sữa trên bàn Tuyên Quân, bản thân thì lao đi không một dấu vết.
Tuyên Quân ngồi yên đó, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn anh trai mình rời đi. Anh cảm thấy bất lực với tình huống này, nhưng trong lòng anh, sự kiên định và trung thành vẫn không hề thay đổi. Nhìn thấy Vĩ Văn vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn trẻ con như ngày xưa. Tuyên Quân mỉm cười hài lòng vì thấy anh mình vẫn giữ được bản chất và tính cách như trước đây. Điểm này Tuyên Quân vô cùng thích.
"Hai con về rồi sao? Mau mau tắm rửa sớm đi, lát ba hai đứa về thăm đấy", khi nghe tiếng mở cửa, quản gia đoán rằng hai đứa nhỏ đã trở về nhà. Bà lau tay vội vã vào tạp dề, đi ra ngoài phòng thông báo cho hai người chuyện quan trọng này.
"Ba về sao? lại sắp có chuyện rồi.", Vĩ Văn chẳng buồn quan tâm đến chuyện này, ông ấy không về cũng chẳng ảnh hưởng đến việc phát triển của cậu, thà đi luôn còn hơn phải chịu đựng thấy mặt ông ấy ở nhà.
Tuyên Quân đi sau lưng Vĩ Văn một cách im lặng, khi nghe tin ba sắp về nhà, anh cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, anh hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người không tốt nên anh không dám bày tỏ cảm xúc của mình một cách rõ ràng.
Sau khi tắm xong, Tuyên Quân vội vàng chạy xuống bếp phụ quản gia dọn cơm ra bàn, trên đó đầy ắp những món ăn mà Vĩ Văn yêu thích. Tuyên Quân mỉm cười rạng rỡ trên môi. Mỗi khi ba trở về nhà, quản gia luôn khéo léo chuẩn bị những món ăn mà Vĩ Văn thích nhất, nhằm làm dịu đi những cuộc tranh cãi giữa hai người bọn họ.
Âm thanh của cửa mở vang lên, khiến Tuyên Quân tò mò bước ra khỏi phòng bếp để xem. Anh nhận ra ngay bóng dáng quen thuộc của người ba mà anh đã nhớ suốt thời gian qua đã trở về. Vui sướng, anh chạy ra quấn quýt, ôm ông một cái thật chặt. "Ba, ba về rồi!!"
Hải Phong vui vẻ nhận lấy cái ôm của anh, tiện tay vuốt nhẹ đầu anh một cái, lớn từng tuổi này còn biết nhõng nhẽo lấy lòng người lớn, đáng được thưởng. "Ba có cái này muốn cho con xem."
Tuyên Quân ngơ ngác nhìn về phía ông. Khi tiếng cửa vang lên một lần nữa, họ không thấy bóng dáng của ai, chỉ nghe tiếng nói trong trẻo phát ra từ đâu đó xa xăm.
"Ây, anh đi không đợi em gì hết, làm em rinh cái đống này mệt cả vai!"
"Anh quên mất mấy đồ em mua cho thằng Quân."
Khi Tuyên Quân quan sát người phụ nữ đang chỉ trích ba mình, anh có chút bất ngờ vài giây. Trong khoảnh khắc đó, bà cảm nhận được sự căng thẳng của một thiếu niên, bà chuyển hướng ánh mắt với sự khó hiểu khi nhìn qua Tuyên Quân, "Thằng quỷ nhỏ này, đừng nói con quên người mẹ này rồi nhe?"
"M-mẹ.."
Bà tỏ ra tức giận và muốn rời đi. Tuyên Quân lúc đó đã nhanh chóng chạy lại và ôm chầm lấy bà. Tuyên Quân không phải là quên mất mà là anh không thể tin được mẹ của mình lại đến thăm anh sau một khoảng thời gian dài như vậy. Đã 10 năm trôi qua, bà chưa một lần ghé thăm anh, dù chỉ một lần.
"Ây cái thằng nhóc này, con làm ta ngộp thở đấy!!!", Bà vờ như không thích, đẩy cánh tay to lớn của Tuyên Quân ra xa. Bà không ngừng nhìn chăm chú vào đứa con của mình, đã lâu không gặp lại, bất ngờ khi thấy anh đã to lớn cỡ như vậy.
"Con nhớ mẹ...", Tuyên Quân có chút uất nghẹn, không muốn rời xa người mẹ yêu quý thêm một lần nào nữa. Anh cảm thấy bất lực và đau lòng với việc phải chia xa người thân thân của mình. Đôi bàn tay của anh nắm chặt lại, luyến tiếc không muốn rời cái ôm.
"Mẹ xin lỗi, đến bây giờ mới đi thăm con.", Bà ngần ngại khi nhìn đứa con trai mình. Cũng lỗi tại bà, bỏ con mình suốt 10 mấy năm chỉ để chạy theo con đường thương trường, dù vậy mỗi ngày bà vẫn dỗi theo Tuyên Quân, mỗi tháng đều cung cấp tiền đầy đủ không thiếu một khoản nào, còn nhờ Hải Phong mỗi tháng ghé thăm tụi nhỏ một lần, bà mới yên tâm.
Khả Hân yêu chiều nắm lấy bàn tay Tuyên Quân dẫn anh đi về phía chiếc ghế sofa, sau đó cẩn thận lục lọi trong những túi sách đồ hiệu để tìm kiếm thứ gì đó. Sau đó, thấy bà ướm thử từng chiếc áo vào người anh, mong muốn anh sẽ hài lòng với nó. "Mẹ vẫn chưa lục nghề nhỉ?", Bà vui vẻ mỉm cười không quên trêu anh một chút, Tuyên Quân cười hạnh phúc và gật đầu đồng ý. Hải Phong đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh hai mẹ con hạnh phúc, ông cũng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc theo.
"À vú, Văn Văn đâu?", Hải Phòng quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của con trai mình đâu. Ông cảm thấy tò mò và bước vào bếp hỏi quản gia.
"Thằng bé đang trong phòng, chắc là đang học bài.", Dù miệng trả lời, nhưng đôi tay vẫn không ngừng làm việc. Hải Phong quay đầu nhìn lên bậc cầu thang, thấy bản thân mình cần phải làm gì đó.
Ông Im lặng đi lên phòng của cậu một cách yên tĩnh, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa và bắt đầu nói: "Văn Văn, xuống ăn cơm nào con."
Không một lời đáp trả nào được nghe thấy. Hải Phong không tỏ ra bực bội mà thậm chí còn kiên nhẫn đứng đợi trong một lúc. Ông đợi một thời gian dài, hơi thở dài vì mệt mỏi, Hải Phong không thể im lặng nữa mà phải lên tiếng: "Ba vào đó nha!"
Khi ông mở cửa bước vào căn phòng, Hải Phong chỉ nhìn thấy không gian tối om và không có chút ánh sáng nào. Sau một thời gian mò mẫm, ông mới tìm thấy công tắt để bật đèn lên. Hải Phong thấy Vĩ Văn đang nằm dài trên giường ngủ một cách ngon lành. Dù muốn đánh thức con trai mình dậy ăn cơm, nhưng ông không thể đành lòng được. Im lặng, ông rời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng, để lại Vĩ Văn tiếp tục giấc ngủ của mình.
"Việc học rất nhiều sao Quân Quân?"
"Dạ?", Tuyên Quân không hiểu rõ ý của ông khi ông hỏi mình, anh vội nhìn xung quanh để nắm bắt tình hình. Cảm thấy Hải Phong đã từ câu thang bước xuống có thể đoán được ông đã đến phòng của Vĩ Văn. Khéo léo và nhanh trí, Tuyên Quân nhanh chóng trả lời: "À, dạ, chúng con vừa học vừa tham gia câu lạc bộ nên có chút mệt mỏi."
"Hèn gì...", Nghe thấy chính xác những gì ông đang nghĩ, Hải Phong không hỏi thêm bất cứ điều gì mà ngay lập tức bước vào phòng bếp.
Gia Hân thấy Hải Phong đã rời, liền kéo Tuyên Quân ngồi xuống ghế, không nhắc thì bà không nhớ đã nhắc thì phải hỏi xem tình hình, vội vàng hỏi: "Con và Văn Văn có hòa nhập không?"
"À..có ạ, anh ấy rất tốt với con!", Ban đầu, Tuyên Quân cảm thấy hơi do dự vì không chắc chắn liệu anh và người kia đã trở nên thân thiết với nhau chưa. Anh nhìn thấy trên khuôn mặt mẹ của mình có chút lo lắng, Tuyên Quân không muốn làm cho bà phải lo lắng thêm nữa. Anh quyết định tìm gì đó nói chuyện để xoa dịu tâm trạng
Gia Hân cảm thấy vui mừng cho con của mình, trước đó bà nghe Hải Phong kể về chuyện của hai đứa nhỏ. Lúc đó, bà lo lắng không ngớt vì ở nhà có hai đứa thân thiết với nhau vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến đứa trẻ tội nghiệp- Tuyên Quân. Khiến bà tự trách bản thân của mình.
Mọi người trong gia đình tụ tập lại cùng nhau ăn tối. Trên bàn ăn, Tuyên Quân luôn phải đối mặt với việc mẹ luôn hỏi về Vĩ Văn, điều mà anh không muốn nói rõ hay đề cập tới một chút nào. Đây là một chủ đề nhạy cảm khiến anh cảm thấy không thoải mái. Thậm chí, chỉ cần nhắc đến tên của Vĩ Văn thôi cũng đủ khiến Tuyên Quân cảm thấy áp lực và lo lắng.
Nghe tiếng bước chân tiến vào phòng bếp, mọi người trong nhà đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài thấy Vĩ Văn đang mắt nhắm mắt mở, tay vẫn còn đang vuốt ve áo để gãi gãi bụng, miệng thì liên tục mở ra rồi đóng lại khi cậu ngáp dài. Hành động không lịch sự này đã làm cho mọi người hiểu ngay, Vĩ Văn chắc chắn đang rất đói và không thể ngủ được, nên mới phải kéo cái thân lười biếng của mình xuống bếp để tìm kiếm thức ăn.
...To be continued...
Cuộc Gặp Định Mệnh.
Thể loại: LGBT
Tác giả: Tv.mgk.
Ngày Viết: Thứ 4 ngày 19 tháng 3 năm 2024.
Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.
Ngày Phát Hành Chương 9: 19:00 ngày 10 tháng 04 năm 2024.
Ngày Dừng:
Kết Thúc:
Ngày Ra Chapter: 1 ngày 1 chapter.
Sau khi nhìn kỹ lại một hồi lâu, Vĩ Văn cuối cùng nhận ra một điều, bài kiểm tra này do Tuyên Quân làm ra. Vĩ Văn cảm thấy bản thân có chút buồn bã và hơi thất vọng về chính mình khi nhận ra điều này.
Khi Tuyên Quân nhìn thấy ánh mắt Vĩ Văn đang nhìn mình, anh có chút hoảng sợ, liền bắt đầu giải thích: "Em lựa câu khó nhất bỏ trống, sợ cô phát hiện, em xin lỗi.."
Vĩ Văn rũ mắt không mấy quan tâm, thậm chí cậu còn lắc đầu một cách thờ ơ. Ở hiện tại, Vĩ Văn chỉ cảm thấy may mắn vì không bị phạt hay bị la mắng từ bố. Vĩ Văn không thể nói lên lời cảm ơn dành cho Tuyên Quân dù có chút ghen tị vì Tuyên Quân giỏi hơn mình. Vĩ Văn nằm im lặng trên bàn, suy nghĩ và đắn đo trong một thời gian dài...
Khi chuông reo lên để báo hiệu giờ ra chơi, Tuyên Quân không đợi giáo viên rời khỏi lớp học mà tự mình bước ra trước một bước. Dù vậy, giáo viên không trách móc hay chỉ trích một câu nào với anh. Lát sau, chỉ thấy Tuyên Quân quay trở lại với một hộp sữa trong tay. Anh đứng đó lưỡng lự một thời gian trước khi dám tiến lại bàn của Vĩ Văn và đặt nhẹ hộp sữa xuống bàn cùng với một tờ ghi chú.
Vĩ Văn cảm thấy một chút ngạc nhiên khi thấy hộp sữa đặt ngay trước mặt mình. Cậu nhìn lên, trong lòng bắt đầu nảy sinh câu hỏi về người đã đặt hộp sữa này ở đây. Tuy nhiên, ánh mắt của cậu nhanh chóng nhận ra cánh tay quen thuộc kia. Vĩ Văn im lặng, cầm lấy hộp sữa và đọc qua dòng chữ ngắn gọn có phần gấp gáp nhưng đầy ý nghĩa. Có vẻ như người viết muốn xin lỗi cậu về một điều gì đó, có lẽ là một sự hiểu lầm.
"xin lỗi anh, em không cố ý"
Vĩ Văn không thể tìm ra lời nói nào phù hợp ở hiện tại, vì Vĩ Văn hiểu rõ Tuyên Quân không làm sai điều gì, mà ngược lại còn giúp cậu đạt được thành tích cao chưa từng có trong cuộc đời. Mặc dù không nói một lời cảm ơn, nhưng Vĩ Văn đã nhanh chóng với lấy hộp sữa và uống hết nhanh chóng để thể hiện lòng biết ơn của mình. Tuyên Quân cảm thấy hết sức hạnh phúc và vui mừng, anh mỉm cười thật tươi nhìn vào Vĩ Văn một cách chăm chú và say mê.
"Văn Văn, đi căn tin với tao không? Nghe tiếng có người gọi mình. Vĩ Văn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa lớp, thấy bóng dáng Tuấn Kiệt lấp ló bên ngoài.
Vĩ Văn nhanh chóng hút hết toàn bộ trong hộp sữa, sau đó gật đầu đồng ý với Tuấn Kiệt. Chưa đợi lâu, Vĩ Văn đã để lại hộp sữa trên bàn Tuyên Quân, bản thân thì lao đi không một dấu vết.
Tuyên Quân ngồi yên đó, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn anh trai mình rời đi. Anh cảm thấy bất lực với tình huống này, nhưng trong lòng anh, sự kiên định và trung thành vẫn không hề thay đổi. Nhìn thấy Vĩ Văn vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn trẻ con như ngày xưa. Tuyên Quân mỉm cười hài lòng vì thấy anh mình vẫn giữ được bản chất và tính cách như trước đây. Điểm này Tuyên Quân vô cùng thích.
"Hai con về rồi sao? Mau mau tắm rửa sớm đi, lát ba hai đứa về thăm đấy", khi nghe tiếng mở cửa, quản gia đoán rằng hai đứa nhỏ đã trở về nhà. Bà lau tay vội vã vào tạp dề, đi ra ngoài phòng thông báo cho hai người chuyện quan trọng này.
"Ba về sao? lại sắp có chuyện rồi.", Vĩ Văn chẳng buồn quan tâm đến chuyện này, ông ấy không về cũng chẳng ảnh hưởng đến việc phát triển của cậu, thà đi luôn còn hơn phải chịu đựng thấy mặt ông ấy ở nhà.
Tuyên Quân đi sau lưng Vĩ Văn một cách im lặng, khi nghe tin ba sắp về nhà, anh cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, anh hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người không tốt nên anh không dám bày tỏ cảm xúc của mình một cách rõ ràng.
Sau khi tắm xong, Tuyên Quân vội vàng chạy xuống bếp phụ quản gia dọn cơm ra bàn, trên đó đầy ắp những món ăn mà Vĩ Văn yêu thích. Tuyên Quân mỉm cười rạng rỡ trên môi. Mỗi khi ba trở về nhà, quản gia luôn khéo léo chuẩn bị những món ăn mà Vĩ Văn thích nhất, nhằm làm dịu đi những cuộc tranh cãi giữa hai người bọn họ.
Âm thanh của cửa mở vang lên, khiến Tuyên Quân tò mò bước ra khỏi phòng bếp để xem. Anh nhận ra ngay bóng dáng quen thuộc của người ba mà anh đã nhớ suốt thời gian qua đã trở về. Vui sướng, anh chạy ra quấn quýt, ôm ông một cái thật chặt. "Ba, ba về rồi!!"
Hải Phong vui vẻ nhận lấy cái ôm của anh, tiện tay vuốt nhẹ đầu anh một cái, lớn từng tuổi này còn biết nhõng nhẽo lấy lòng người lớn, đáng được thưởng. "Ba có cái này muốn cho con xem."
Tuyên Quân ngơ ngác nhìn về phía ông. Khi tiếng cửa vang lên một lần nữa, họ không thấy bóng dáng của ai, chỉ nghe tiếng nói trong trẻo phát ra từ đâu đó xa xăm.
"Ây, anh đi không đợi em gì hết, làm em rinh cái đống này mệt cả vai!"
"Anh quên mất mấy đồ em mua cho thằng Quân."
Khi Tuyên Quân quan sát người phụ nữ đang chỉ trích ba mình, anh có chút bất ngờ vài giây. Trong khoảnh khắc đó, bà cảm nhận được sự căng thẳng của một thiếu niên, bà chuyển hướng ánh mắt với sự khó hiểu khi nhìn qua Tuyên Quân, "Thằng quỷ nhỏ này, đừng nói con quên người mẹ này rồi nhe?"
"M-mẹ.."
Bà tỏ ra tức giận và muốn rời đi. Tuyên Quân lúc đó đã nhanh chóng chạy lại và ôm chầm lấy bà. Tuyên Quân không phải là quên mất mà là anh không thể tin được mẹ của mình lại đến thăm anh sau một khoảng thời gian dài như vậy. Đã 10 năm trôi qua, bà chưa một lần ghé thăm anh, dù chỉ một lần.
"Ây cái thằng nhóc này, con làm ta ngộp thở đấy!!!", Bà vờ như không thích, đẩy cánh tay to lớn của Tuyên Quân ra xa. Bà không ngừng nhìn chăm chú vào đứa con của mình, đã lâu không gặp lại, bất ngờ khi thấy anh đã to lớn cỡ như vậy.
"Con nhớ mẹ...", Tuyên Quân có chút uất nghẹn, không muốn rời xa người mẹ yêu quý thêm một lần nào nữa. Anh cảm thấy bất lực và đau lòng với việc phải chia xa người thân thân của mình. Đôi bàn tay của anh nắm chặt lại, luyến tiếc không muốn rời cái ôm.
"Mẹ xin lỗi, đến bây giờ mới đi thăm con.", Bà ngần ngại khi nhìn đứa con trai mình. Cũng lỗi tại bà, bỏ con mình suốt 10 mấy năm chỉ để chạy theo con đường thương trường, dù vậy mỗi ngày bà vẫn dỗi theo Tuyên Quân, mỗi tháng đều cung cấp tiền đầy đủ không thiếu một khoản nào, còn nhờ Hải Phong mỗi tháng ghé thăm tụi nhỏ một lần, bà mới yên tâm.
Khả Hân yêu chiều nắm lấy bàn tay Tuyên Quân dẫn anh đi về phía chiếc ghế sofa, sau đó cẩn thận lục lọi trong những túi sách đồ hiệu để tìm kiếm thứ gì đó. Sau đó, thấy bà ướm thử từng chiếc áo vào người anh, mong muốn anh sẽ hài lòng với nó. "Mẹ vẫn chưa lục nghề nhỉ?", Bà vui vẻ mỉm cười không quên trêu anh một chút, Tuyên Quân cười hạnh phúc và gật đầu đồng ý. Hải Phong đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh hai mẹ con hạnh phúc, ông cũng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc theo.
"À vú, Văn Văn đâu?", Hải Phòng quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của con trai mình đâu. Ông cảm thấy tò mò và bước vào bếp hỏi quản gia.
"Thằng bé đang trong phòng, chắc là đang học bài.", Dù miệng trả lời, nhưng đôi tay vẫn không ngừng làm việc. Hải Phong quay đầu nhìn lên bậc cầu thang, thấy bản thân mình cần phải làm gì đó.
Ông Im lặng đi lên phòng của cậu một cách yên tĩnh, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa và bắt đầu nói: "Văn Văn, xuống ăn cơm nào con."
Không một lời đáp trả nào được nghe thấy. Hải Phong không tỏ ra bực bội mà thậm chí còn kiên nhẫn đứng đợi trong một lúc. Ông đợi một thời gian dài, hơi thở dài vì mệt mỏi, Hải Phong không thể im lặng nữa mà phải lên tiếng: "Ba vào đó nha!"
Khi ông mở cửa bước vào căn phòng, Hải Phong chỉ nhìn thấy không gian tối om và không có chút ánh sáng nào. Sau một thời gian mò mẫm, ông mới tìm thấy công tắt để bật đèn lên. Hải Phong thấy Vĩ Văn đang nằm dài trên giường ngủ một cách ngon lành. Dù muốn đánh thức con trai mình dậy ăn cơm, nhưng ông không thể đành lòng được. Im lặng, ông rời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng, để lại Vĩ Văn tiếp tục giấc ngủ của mình.
"Việc học rất nhiều sao Quân Quân?"
"Dạ?", Tuyên Quân không hiểu rõ ý của ông khi ông hỏi mình, anh vội nhìn xung quanh để nắm bắt tình hình. Cảm thấy Hải Phong đã từ câu thang bước xuống có thể đoán được ông đã đến phòng của Vĩ Văn. Khéo léo và nhanh trí, Tuyên Quân nhanh chóng trả lời: "À, dạ, chúng con vừa học vừa tham gia câu lạc bộ nên có chút mệt mỏi."
"Hèn gì...", Nghe thấy chính xác những gì ông đang nghĩ, Hải Phong không hỏi thêm bất cứ điều gì mà ngay lập tức bước vào phòng bếp.
Gia Hân thấy Hải Phong đã rời, liền kéo Tuyên Quân ngồi xuống ghế, không nhắc thì bà không nhớ đã nhắc thì phải hỏi xem tình hình, vội vàng hỏi: "Con và Văn Văn có hòa nhập không?"
"À..có ạ, anh ấy rất tốt với con!", Ban đầu, Tuyên Quân cảm thấy hơi do dự vì không chắc chắn liệu anh và người kia đã trở nên thân thiết với nhau chưa. Anh nhìn thấy trên khuôn mặt mẹ của mình có chút lo lắng, Tuyên Quân không muốn làm cho bà phải lo lắng thêm nữa. Anh quyết định tìm gì đó nói chuyện để xoa dịu tâm trạng
Gia Hân cảm thấy vui mừng cho con của mình, trước đó bà nghe Hải Phong kể về chuyện của hai đứa nhỏ. Lúc đó, bà lo lắng không ngớt vì ở nhà có hai đứa thân thiết với nhau vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến đứa trẻ tội nghiệp- Tuyên Quân. Khiến bà tự trách bản thân của mình.
Mọi người trong gia đình tụ tập lại cùng nhau ăn tối. Trên bàn ăn, Tuyên Quân luôn phải đối mặt với việc mẹ luôn hỏi về Vĩ Văn, điều mà anh không muốn nói rõ hay đề cập tới một chút nào. Đây là một chủ đề nhạy cảm khiến anh cảm thấy không thoải mái. Thậm chí, chỉ cần nhắc đến tên của Vĩ Văn thôi cũng đủ khiến Tuyên Quân cảm thấy áp lực và lo lắng.
Nghe tiếng bước chân tiến vào phòng bếp, mọi người trong nhà đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài thấy Vĩ Văn đang mắt nhắm mắt mở, tay vẫn còn đang vuốt ve áo để gãi gãi bụng, miệng thì liên tục mở ra rồi đóng lại khi cậu ngáp dài. Hành động không lịch sự này đã làm cho mọi người hiểu ngay, Vĩ Văn chắc chắn đang rất đói và không thể ngủ được, nên mới phải kéo cái thân lười biếng của mình xuống bếp để tìm kiếm thức ăn.
...To be continued...
Cuộc Gặp Định Mệnh.
Thể loại: LGBT
Tác giả: Tv.mgk.
Ngày Viết: Thứ 4 ngày 19 tháng 3 năm 2024.
Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.
Ngày Phát Hành Chương 9: 19:00 ngày 10 tháng 04 năm 2024.
Ngày Dừng:
Kết Thúc:
Ngày Ra Chapter: 1 ngày 1 chapter.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.