Chương 2: Thành Viên Mới
MGK
02/05/2024
...--------------------------------------...
Tên tôi là Vĩ Văn, một chàng trai không mấy dễ chịu trong mắt những người xung quanh. Tôi thực sự không quan tâm đến những gì họ nói hay nghĩ về tôi. Cho đến một ngày...
“Văn Văn, xuống đây, ba ba có chuyện muốn nói với con.”
Tôi không muốn đi xuống cầu thang vì mối quan hệ cha con chúng tôi không còn tốt như xưa kể từ khi mẹ tôi qua đời. Vĩ Văn lê thân hình mệt mỏi từ trên giường xuống nhà. Cậu thức suốt đêm chỉ để chơi game, vừa nhắm mắt được 5 phút thì ngay lập tức bị gọi xuống lầu.
“ba ba gọi con?”
Hải Phong không khỏi chú ý đến quầng thâm dưới mắt con trai. Cũng đoán được con trai mình đã thức cả đêm để chơi trò chơi với lũ trẻ ồn ào trong xóm bày cho. Hải Phong cũng không thể trách con trai mình quá ham chơi. Nếu có trách thì trách chính ông đã để Vĩ Văn ở nhà một mình với dì, không một tình thương của bố.
Hải Phong nhẹ nhàng đẩy cậu bé cùng tuổi Vĩ Văn đến trước. Vĩ Văn liếc nhìn cậu bé nhút nhát và nhếch mép cười. "Tuyên Quân, đây là anh trai của con, Vĩ Văn. Ba ba hy vọng hai đứa sẽ hòa thuận với nhau", Hải Phong nói và mong hai anh em có thể gắn kết và hỗ trợ lẫn nhau.
Tuyên Quân cảm thấy một làn sóng sợ hãi bao trùm lấy mình khi nhìn vào ánh mắt mãnh liệt của Vĩ Văn. Anh vội vàng đảo mắt đi, cúi đầu nhìn xuống đất, lắp bắp nói: “D-dạ…”
Vĩ Văn đầy vẻ khó hiểu nhìn cha mình. Anh không thể không tự hỏi liệu mình có nghe nhầm điều gì không "Sao cơ? con có nghe lầm không? "anh trai"? Bố ăn nằm với ai rồi đem của nợ này về bắt chúng tôi hòa nhập? Không đời nào."
Vĩ Văn bực bội hét lên rồi xông vào phòng ngủ, phớt lờ Hải Phong và Tuyên Quân vẫn đang ở dưới nhà. Tuyên Quân nhìn bóng dáng Vĩ Văn xa dần, cắn môi im lặng.
Hải Phong nhẹ nhàng khuyên Tuyên Quân: “Văn Văn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên con đừng buồn về những điều anh trai nói”.
Tuyên Quân cười ấm áp, thực sự thích anh trai mình. "Không sao đâu, con sẽ sớm hòa nhập với anh trai, bố không cần lo lắng." Đáp lại, Tuyên Quân trấn an Hải Phong rằng anh sẽ cố gắng gắn kết với em trai và bố không cần phải lo lắng.
Nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt, trong lòng ông tràn ngập tình cảm. Hải Phong nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi ôm cậu thật chặt. Sau khi dặn dò quản gia và Tuyên Quân một vài lời, cuối cùng ông cũng yên tâm rời khỏi nhà.
"Tôi biết rồi, anh Phong"
Bà quản gia quay lại nhìn đứa trẻ trước mặt, nở nụ cười ấm áp chào Tuyên Quân "Chào con, cô là quản gia, vú em á. Có gì cần cứ hỏi cô, cô luôn sẵn sàng có mặt"
Tuyền Quân có chút cảnh giác với người lạ nhưng cô nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu với nụ cười rạng rỡ “A~, đứa nhỏ này thật đáng yêu,” quản gia kêu lên, bế Tuyên Quân lên nựng má anh một cái, rồi dẫn anh sang phòng đối diện với Vĩ Văn.
"Từ giờ trở đi, căn phòng này là của con. Con nhìn xem, con có thích nó không?" Tuyên Quân ngơ ngác nhìn căn phòng trước mặt, tim đập thình thịch vì nó giống hệt căn phòng của anh ngày xưa. Tuyên Quân không khỏi mỉm cười nói: "Dạ, con rất thích, cảm ơn bác rất nhiều."
"Con dọn dẹp đồ đi, lát chúng ta dùng bữa, được chứ?."
Tuyên Quân bước vào phòng, gật đầu tán thành. Đây là lần đầu tiên anh vào căn phòng này, anh không nhịn được mà nhảy lên chiếc giường êm ái sang trọng. Lăn lộn đầy thỏa mãn.
Tiếng đồng hồ tích tắc nhắc nhở anh rằng đã gần đến giờ ăn tối. Nhìn căn phòng ngăn nắp, Tuyên Quân nhanh chóng đi xuống phòng bếp. "Bác có gì cần cháu giúp không?", anh hỏi người quản gia.
"Không cần đâu cháu, sao lại để đứa nhóc như cháu làm giúp chứ?."
Tuyên Quân sửng sốt khi bị gọi là đứa nhỏ. Sự xấu hổ nhanh chóng chuyển thành giận dữ, và đôi má anh phồng lên tỏ vẻ khó chịu. "Cháu không phải con nítttt, cháu năm nay đã được 6 tuổi rồii, cháu đi học rồi hiện tại cháu đang học lớp 1, mẹ cháu bảo cháu lớn rồi, không còn bé nữaaa"
"Haha không phải con nít, chỉ là trẻ con thôi đúng không?"
"Không luôn màaa."
"Được được, vậy bác nhờ cháu việc này nhé?cháu lên phòng đối diện phòng con, đánh thức Văn Văn xuống ăn cơm chiều,được chứ?"
Tuyên Quân lưỡng lự có chút không dám đi. "Không sao, thằng bé rất tốt, con bảo sẽ hòa nhập sao? cơ hội tốt cho cháu đấy!"
"V-vâng"
Tuyên Quân hít một hơi thật sâu, chậm rãi leo từng bước lên cầu thang, thân thể căng thẳng run rẩy. Đứng trước cửa phòng, Tuyên Quân do dự một lúc. “Mình đói quá, có lẽ mình nên kêu anh ấy ra ngoài ăn thôi, cũng không sao đâu ha...” anh tự nhủ.
Thu hết can đảm vào bên trong, Tuyên Quân gõ cửa, một tiếng gõ lớn vang vọng cả hành lang. Căn phòng vẫn im lặng, không một âm thanh nào phát ra từ bên trong. Tim Tuyên Quân đập thình thịch, tràn ngập sợ hãi và bất an không biết đằng sau cánh cửa đóng kín đó đã xảy ra chuyện gì. Anh tiếp tục gõ cửa không ngừng, mong chờ sự phản hồi.
"Cái gì không biết!" Vĩ Văn ngái ngủ mở cửa, dụi mắt, "Vú, vú gõ cửa gì mà dữ vậy.."
"Bác kêu em lên gọi anh xuống ăn cơm"
Vĩ Văn tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, giật mình bởi giọng nói xa lạ đang nói. Cậu mở to mắt nhìn người trước mặt "Mày là ai?!"
Giọng điệu của Vĩ Văn lập tức thay đổi khi nghe thấy giọng Tuyên Quân. Theo bản năng, Tuyên Quân lùi lại một bước và lắp bắp đáp lại: "E..em là Tuyên Quang, em trai của anh.."
Trong lòng Vĩ Văn bối rối đặt câu hỏi về sự tồn tại của người được gọi là "em trai". Suốt đời Vĩ Văn, mẹ cậu chỉ sinh ra cậu mà không có anh chị em nào khác. Sức mạnh bùng nổ bất ngờ, Vĩ Văn đẩy mạnh Tuyên Quân khiến anh ngã xuống đất.
"Im miệng, tôi không có người em trai nào hết, tôi con một!"
"Ahh.., em..em xin lỗi.." Tuyên Quân bị đẩy bất ngờ không phản xạ kịp, đôi chân không vững ngã ngửa ra phía sau. Vĩ Văn mặc xác Tuyên Quân đang nằm dưới sàn nhà, một mình đi xuống dưới bếp.
"..."
...To Be Continued...
Cuộc Gặp Định Mệnh.
Thể loại: LGBT
Tác giả: Tv.mgk.
Ngày Viết: Thứ 3 ngày 19 tháng 3 năm 2024.
Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.
Ngày Phát Hành Chương 1: 19:00 ngày 02 tháng 04 năm 2024.
Ngày Dừng:
Kết Thúc:
Ngày Ra Chapter: 1 ngày 1 chapter.
Tên tôi là Vĩ Văn, một chàng trai không mấy dễ chịu trong mắt những người xung quanh. Tôi thực sự không quan tâm đến những gì họ nói hay nghĩ về tôi. Cho đến một ngày...
“Văn Văn, xuống đây, ba ba có chuyện muốn nói với con.”
Tôi không muốn đi xuống cầu thang vì mối quan hệ cha con chúng tôi không còn tốt như xưa kể từ khi mẹ tôi qua đời. Vĩ Văn lê thân hình mệt mỏi từ trên giường xuống nhà. Cậu thức suốt đêm chỉ để chơi game, vừa nhắm mắt được 5 phút thì ngay lập tức bị gọi xuống lầu.
“ba ba gọi con?”
Hải Phong không khỏi chú ý đến quầng thâm dưới mắt con trai. Cũng đoán được con trai mình đã thức cả đêm để chơi trò chơi với lũ trẻ ồn ào trong xóm bày cho. Hải Phong cũng không thể trách con trai mình quá ham chơi. Nếu có trách thì trách chính ông đã để Vĩ Văn ở nhà một mình với dì, không một tình thương của bố.
Hải Phong nhẹ nhàng đẩy cậu bé cùng tuổi Vĩ Văn đến trước. Vĩ Văn liếc nhìn cậu bé nhút nhát và nhếch mép cười. "Tuyên Quân, đây là anh trai của con, Vĩ Văn. Ba ba hy vọng hai đứa sẽ hòa thuận với nhau", Hải Phong nói và mong hai anh em có thể gắn kết và hỗ trợ lẫn nhau.
Tuyên Quân cảm thấy một làn sóng sợ hãi bao trùm lấy mình khi nhìn vào ánh mắt mãnh liệt của Vĩ Văn. Anh vội vàng đảo mắt đi, cúi đầu nhìn xuống đất, lắp bắp nói: “D-dạ…”
Vĩ Văn đầy vẻ khó hiểu nhìn cha mình. Anh không thể không tự hỏi liệu mình có nghe nhầm điều gì không "Sao cơ? con có nghe lầm không? "anh trai"? Bố ăn nằm với ai rồi đem của nợ này về bắt chúng tôi hòa nhập? Không đời nào."
Vĩ Văn bực bội hét lên rồi xông vào phòng ngủ, phớt lờ Hải Phong và Tuyên Quân vẫn đang ở dưới nhà. Tuyên Quân nhìn bóng dáng Vĩ Văn xa dần, cắn môi im lặng.
Hải Phong nhẹ nhàng khuyên Tuyên Quân: “Văn Văn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên con đừng buồn về những điều anh trai nói”.
Tuyên Quân cười ấm áp, thực sự thích anh trai mình. "Không sao đâu, con sẽ sớm hòa nhập với anh trai, bố không cần lo lắng." Đáp lại, Tuyên Quân trấn an Hải Phong rằng anh sẽ cố gắng gắn kết với em trai và bố không cần phải lo lắng.
Nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt, trong lòng ông tràn ngập tình cảm. Hải Phong nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi ôm cậu thật chặt. Sau khi dặn dò quản gia và Tuyên Quân một vài lời, cuối cùng ông cũng yên tâm rời khỏi nhà.
"Tôi biết rồi, anh Phong"
Bà quản gia quay lại nhìn đứa trẻ trước mặt, nở nụ cười ấm áp chào Tuyên Quân "Chào con, cô là quản gia, vú em á. Có gì cần cứ hỏi cô, cô luôn sẵn sàng có mặt"
Tuyền Quân có chút cảnh giác với người lạ nhưng cô nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu với nụ cười rạng rỡ “A~, đứa nhỏ này thật đáng yêu,” quản gia kêu lên, bế Tuyên Quân lên nựng má anh một cái, rồi dẫn anh sang phòng đối diện với Vĩ Văn.
"Từ giờ trở đi, căn phòng này là của con. Con nhìn xem, con có thích nó không?" Tuyên Quân ngơ ngác nhìn căn phòng trước mặt, tim đập thình thịch vì nó giống hệt căn phòng của anh ngày xưa. Tuyên Quân không khỏi mỉm cười nói: "Dạ, con rất thích, cảm ơn bác rất nhiều."
"Con dọn dẹp đồ đi, lát chúng ta dùng bữa, được chứ?."
Tuyên Quân bước vào phòng, gật đầu tán thành. Đây là lần đầu tiên anh vào căn phòng này, anh không nhịn được mà nhảy lên chiếc giường êm ái sang trọng. Lăn lộn đầy thỏa mãn.
Tiếng đồng hồ tích tắc nhắc nhở anh rằng đã gần đến giờ ăn tối. Nhìn căn phòng ngăn nắp, Tuyên Quân nhanh chóng đi xuống phòng bếp. "Bác có gì cần cháu giúp không?", anh hỏi người quản gia.
"Không cần đâu cháu, sao lại để đứa nhóc như cháu làm giúp chứ?."
Tuyên Quân sửng sốt khi bị gọi là đứa nhỏ. Sự xấu hổ nhanh chóng chuyển thành giận dữ, và đôi má anh phồng lên tỏ vẻ khó chịu. "Cháu không phải con nítttt, cháu năm nay đã được 6 tuổi rồii, cháu đi học rồi hiện tại cháu đang học lớp 1, mẹ cháu bảo cháu lớn rồi, không còn bé nữaaa"
"Haha không phải con nít, chỉ là trẻ con thôi đúng không?"
"Không luôn màaa."
"Được được, vậy bác nhờ cháu việc này nhé?cháu lên phòng đối diện phòng con, đánh thức Văn Văn xuống ăn cơm chiều,được chứ?"
Tuyên Quân lưỡng lự có chút không dám đi. "Không sao, thằng bé rất tốt, con bảo sẽ hòa nhập sao? cơ hội tốt cho cháu đấy!"
"V-vâng"
Tuyên Quân hít một hơi thật sâu, chậm rãi leo từng bước lên cầu thang, thân thể căng thẳng run rẩy. Đứng trước cửa phòng, Tuyên Quân do dự một lúc. “Mình đói quá, có lẽ mình nên kêu anh ấy ra ngoài ăn thôi, cũng không sao đâu ha...” anh tự nhủ.
Thu hết can đảm vào bên trong, Tuyên Quân gõ cửa, một tiếng gõ lớn vang vọng cả hành lang. Căn phòng vẫn im lặng, không một âm thanh nào phát ra từ bên trong. Tim Tuyên Quân đập thình thịch, tràn ngập sợ hãi và bất an không biết đằng sau cánh cửa đóng kín đó đã xảy ra chuyện gì. Anh tiếp tục gõ cửa không ngừng, mong chờ sự phản hồi.
"Cái gì không biết!" Vĩ Văn ngái ngủ mở cửa, dụi mắt, "Vú, vú gõ cửa gì mà dữ vậy.."
"Bác kêu em lên gọi anh xuống ăn cơm"
Vĩ Văn tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, giật mình bởi giọng nói xa lạ đang nói. Cậu mở to mắt nhìn người trước mặt "Mày là ai?!"
Giọng điệu của Vĩ Văn lập tức thay đổi khi nghe thấy giọng Tuyên Quân. Theo bản năng, Tuyên Quân lùi lại một bước và lắp bắp đáp lại: "E..em là Tuyên Quang, em trai của anh.."
Trong lòng Vĩ Văn bối rối đặt câu hỏi về sự tồn tại của người được gọi là "em trai". Suốt đời Vĩ Văn, mẹ cậu chỉ sinh ra cậu mà không có anh chị em nào khác. Sức mạnh bùng nổ bất ngờ, Vĩ Văn đẩy mạnh Tuyên Quân khiến anh ngã xuống đất.
"Im miệng, tôi không có người em trai nào hết, tôi con một!"
"Ahh.., em..em xin lỗi.." Tuyên Quân bị đẩy bất ngờ không phản xạ kịp, đôi chân không vững ngã ngửa ra phía sau. Vĩ Văn mặc xác Tuyên Quân đang nằm dưới sàn nhà, một mình đi xuống dưới bếp.
"..."
...To Be Continued...
Cuộc Gặp Định Mệnh.
Thể loại: LGBT
Tác giả: Tv.mgk.
Ngày Viết: Thứ 3 ngày 19 tháng 3 năm 2024.
Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.
Ngày Phát Hành Chương 1: 19:00 ngày 02 tháng 04 năm 2024.
Ngày Dừng:
Kết Thúc:
Ngày Ra Chapter: 1 ngày 1 chapter.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.