Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Kim Nhật Nguyệt
Chương 5: Những Hoàn Cảnh Có Thể Gặp Nhau
Kim Nhật Nguyệt
07/04/2023
Từ sau khi suy nghĩ nghiêm túc về những lời Ba nói. Nguyên đã thử hình dung ra nhiều tình huống mình và đối phương gặp nhau, có tình cờ, có sắp xếp, có tự nhiên cũng có ngẫu nhiên. Và Nguyên thường nghĩ ra những mẫu người cũng như những yếu tố tạo nên cuộc gặp gỡ thật đẹp.
Không hiểu sao, có lẽ là xem phim cũng như đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều, nên Nguyên thường hay tự hình dung ra những hình ảnh giống như trong phim hay trong tiểu thuyết vậy. Chính vì thế mà Nguyên đã hình dung ra mình và người ấy gặp nhau trong những hoàn cảnh khác nhau. Khi cô nàng vừa nhìn vào màn hình máy tính và tự tạo ra tình huống.
Tình huống 1: Khi cô cùng bạn bè đi mừng sinh nhật của một người bạn trong nhóm, một phần vì vui quá mà uống hơi nhiều rượu đồng thời cũng là vì buồn bản thân không có người yêu đi cùng như các bạn khác mà cô càng uống nhiều hơn.
Chính vì thế mà cô đã say ngất ngây và đến khi tàn tiệc thì bạn nữ thân thiết đưa cô về, nhưng vì đã khuya nên không dám đưa cô về nhà vì sợ người nhà lo lắng nên đã đưa cô đến một khách sạn nhỏ và lấy điện thoại cô nhắn tin với người nhà là cô sẽ ở lại nhà của bạn ngủ.
Sau đó người bạn thân đó định ở lại khách sạn cùng cô tới sáng mai, nhưng không ngờ bạn trai của cô ấy gọi tới và hẹn cô ấy đi chơi, cô bạn cũng định đi chơi xíu rồi nói bạn trai đưa về khách sạn cùng Nguyên, nhưng cô bạn đi một lúc cũng là tới sáng hôm sau.
Còn ở khách sạn, Nguyên say và ngủ không hề hay biết gì về tình huống của mình gặp phải. Khi cô bạn mở cửa đi ra ngoài thì đem chìa khóa theo để xíu về nên đã gửi chìa khóa ở quầy tiếp tân rồi đi, nào ngờ lúc chìa khóa phòng cô 520 còn đang ở trên quầy tiếp tân thì có một vị khách hàng tới thuê phòng đã đặt trước đó, nào ngờ người tiếp tân nhầm chiếc chìa khóa trên quầy lúc nãy mà cô bạn để lại là của phòng vị khách nam này nên đã đưa nó cho anh ấy.
Thế là anh cũng chẳng nhìn và cứ thể cầm chìa khóa lên lầu mở của phòng 520. Anh vào phòng bật điện, vì mệt mỏi suốt một buổi tối gặp gỡ những vị đồng nghiệp mới. Có ai biết anh là ai không, anh chính là Trung tá tuổi trẻ tài cao vừa mới được cử về quân khu của tỉnh để huấn luyện và tiếp nhận đào tạo tân binh mới tên là Trần Trung Minh.
Vì anh là người rất nghiêm khắc, nên lính của anh phải do anh trực tiếp nhận và huấn luyện, chính vì thế mà cấp dưới của anh rất sợ và cũng rất kính trọng anh người có năng lực siêu phàm và chính trực này. Hôm nay, anh mới tới đây nên chưa nhận phòng của đơn vị phân cho, nên anh nghỉ tạm ở khách sạn một hôm rồi mai đi nhận phòng trong quân doanh.
Cả hai người cùng ở trong một căn phòng nhưng không ai biết sự tồn tại của đối phương, anh nằm trên sofa ngoài phòng khách nghỉ xíu, thoải mái rồi thì đi tắm, anh lấy đồ dùng cá nhân đi vào nhà tắm, tắm rửa xong đi ra ngoài.
Sau đó anh vào phòng ngủ mà không bật điện cứ thế lên giường ngủ, nằm trên giường có ngửi thấy mùi rượu nhưng nghĩ đó là mình đã uống lúc này ở bữa tiệc, nên không nghĩ nhiều, và cảm thấy giường khá ấm, nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì dù sao tối nay anh cũng uống không ít rượu.
Hai người cứ thế mà trên một chiếc giường đôi lớn mỗi người một bên ngủ mà không hề hay biết việc chung giường chung chiếu với một người hoàn toàn xa lạ.
Đến sáng hôm sau, đúng năm giờ sáng, đồng hồ sinh học của quân nhân đã báo thức anh, anh mở mắt thì có cảm giác rất lạ, rất ấm áp, có cái gì đó gối lên cánh tay của mình và được anh ôm trong lòng, lúc này với bản tính cảnh giác của người quân nhân, anh hoàn toàn tỉnh táo và xác định tình huống, nhìn thấy trong lòng mình đang ôm một cô gái, tóc tai bù xù và ngủ rất ngon lành, anh nhìn cô gái trong lòng mất một phút và có cái gì đó khác lạ nảy sinh trong lòng mà anh không hề hay biết.
Anh không hề hiểu tình huống đang xảy ra là gì, anh đánh thức cô, gọi cô nhiều lần nhưng cô không hề mở mắt ra, anh đưa tay kéo cô ngồi dậy, nhưng cô gái vẫn không chịu mở mắt mà chỉ lầu bầu, còn sớm mà con muốn ngủ thêm, thế là cô tiếp tục nằm xuống giường mà ngủ tiếp không hề biết rắc rối đang đến gần.
Anh là quý ông độc nhất hoàn kim trải qua 38 cái xuân xanh nhưng chưa từng có mảnh tình vắt vai, vì sinh ra trong nhà Binh nên anh thừa kế sự nghiêm khắc của gia đình, và anh cũng rất nghiêm khắc với bản thân. Nên anh chỉ tập trung cho công việc trong quân doanh mà chưa từng nghĩ tới việc tìm người yêu và lấy vợ.
Đúng là rất giống với ai kia đang nằm trên giường, có phải chăng đây là duyên phận của họ đã được ông trời sắp đặt chăng. Thế là anh chàng, người chưa từng gần phụ nữ và cũng chưa từng yêu ai kia luôn nghiêm khắc với cấp dưới khiến ai ai cũng phải nể sợ thế mà giờ phút này đứng trước một cô gái say xĩn, anh không biết phải làm thế nào để đánh thức người ta.
Trong lúc anh đang đi qua đi lại nghĩ cách để đánh thức cô, thì bên ngoài cửa bổng có tiếng gõ cửa, anh vội chỉnh chu đồ áo trên người mình rồi đi tới phòng khách ra cửa hỏi "ai đó." thì bên ngoài cửa trả lời là đồng nghiệp của anh, thế là anh mở cửa ra và thấy đồng nghiệp mới tới gọi anh đi tập thể dục buổi sáng, anh không biết xử lý tình huống bên trong thế nào, sợ đồng nghiệp biết nên anh nói anh ấy chờ xíu, rồi anh đóng cửa lại và đi vào vệ sinh cá nhân xong thì đi ra đóng cửa lại và đi theo đồng nghiệp đi tập thể dục buổi sáng.
Tuy nhiên, mặc dù thân thể thì đang chạy bộ cùng đồng nghiệp trong sân vận động quân khu, nhưng tâm trí thì nghĩ, không biết phải làm gì với cô gái trên giường ở khách sạn. Thế nhưng bất tri bất giác thế nào anh báo với mọi người đồng nghiệp là về sớm vì đang có việc cần xử lý.
Thế là anh về khách sạn, mở cửa vào phòng anh đi thẳng vào phòng ngủ, thế nhưng cô gái trên giường lúc sáng giờ chẳng thấy đâu cả, anh tìm khắp các phòng nhưng không hề có cô, cho nên anh đi xuống quầy tiếp tân hỏi mới biết lúc nãy có một cô gái tới và đã đón cô gái ấy đi rồi. Cô tiếp tân nghĩ cô gái trong phòng là bạn gái anh nên anh lo lắng như vậy.
Nên nói với anh rằng: "Hình như hai người họ là quen biết, nên thấy rất thân mật và cũng chính là cô gái tối qua đưa cô ấy tới đây, nên anh đừng lo lắng." lúc này anh mới bừng tỉnh là mình lo lắng sao, mình lo lắng gì cơ chứ, người ta là ai mình còn không biết thì lo lắng nỗi gì. Thậm chí có lẽ cô ấy còn không biết tối qua cô ấy đã nằm trong vòng tay anh mà ngủ ngon lành cả đêm nữa kìa.
Anh mất mát quay người lên phòng, nhìn số trên cửa phòng là 520 anh bất giác cười ngốc nghếch một tiếng.
Còn về phần Nguyên, sau khi anh đi tập thể dục thì bạn của cô đi vào bằng chìa khóa ở quầy tiếp tân, cô vào giường đánh thức bạn thân của mình dậy và đưa bạn mình về mà không hề hay biết, tối qua mình đã vô tình kết nối tơ duyên cho cô bạn ế lâu năm của mình.
Và Nguyên thì không hề hay biết tối qua mình đã ngủ ngon như thế nào, cô chỉ biết buổi sáng có ai đó đã đánh thức mình, hình như không phải anh trai mình mà là một anh chàng đẹp trai nào đó, thế là cô cười ngốc, mình chắc là lại nằm mơ trai đẹp rồi, nên cũng chẳng nghĩ có một người đàn ông đã lướt qua mình, thế là cô không ngần ngại mà quẳng hình ảnh ấy ra sau đầu, chỉ biết giờ đầu cô đau như búa bổ, và cô cần bổ sung năng lượng, còn việc gì thì hồi sau sẽ tính.
Thế là một ngày mới bắt đầu, ai về với vị trí của mình, không hề nhớ đến sự tồn tại nhẹ nhàng của đối phương trong tâm trí mình.
Anh trở lại công việc về quân doanh tiếp nhận công việc mới và bắt đầu công cuộc đào tạo tân binh mới. Còn cô thì vẫn như mọi ngày đi làm rồi về nhà không la cà như người ta.
Hôm nay thứ sáu cuối tuần, anh xong việc sớm về định đi siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân, vì mặt dù quân doanh đã cấp đủ đồ dùng, nhưng anh muốn đi dạo để mua ít đồ dùng cần thiết. Trùng hợp thay cô cũng đang định đi siêu thị vì hôm nay là cuối tuần, nên cô có thể dạo siêu thị thoải mái. Vậy liệu họ có gặp nhau và có nhận ra nhau không hay là sẽ lướt qua nhau.
(Còn tiếp).
Không hiểu sao, có lẽ là xem phim cũng như đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều, nên Nguyên thường hay tự hình dung ra những hình ảnh giống như trong phim hay trong tiểu thuyết vậy. Chính vì thế mà Nguyên đã hình dung ra mình và người ấy gặp nhau trong những hoàn cảnh khác nhau. Khi cô nàng vừa nhìn vào màn hình máy tính và tự tạo ra tình huống.
Tình huống 1: Khi cô cùng bạn bè đi mừng sinh nhật của một người bạn trong nhóm, một phần vì vui quá mà uống hơi nhiều rượu đồng thời cũng là vì buồn bản thân không có người yêu đi cùng như các bạn khác mà cô càng uống nhiều hơn.
Chính vì thế mà cô đã say ngất ngây và đến khi tàn tiệc thì bạn nữ thân thiết đưa cô về, nhưng vì đã khuya nên không dám đưa cô về nhà vì sợ người nhà lo lắng nên đã đưa cô đến một khách sạn nhỏ và lấy điện thoại cô nhắn tin với người nhà là cô sẽ ở lại nhà của bạn ngủ.
Sau đó người bạn thân đó định ở lại khách sạn cùng cô tới sáng mai, nhưng không ngờ bạn trai của cô ấy gọi tới và hẹn cô ấy đi chơi, cô bạn cũng định đi chơi xíu rồi nói bạn trai đưa về khách sạn cùng Nguyên, nhưng cô bạn đi một lúc cũng là tới sáng hôm sau.
Còn ở khách sạn, Nguyên say và ngủ không hề hay biết gì về tình huống của mình gặp phải. Khi cô bạn mở cửa đi ra ngoài thì đem chìa khóa theo để xíu về nên đã gửi chìa khóa ở quầy tiếp tân rồi đi, nào ngờ lúc chìa khóa phòng cô 520 còn đang ở trên quầy tiếp tân thì có một vị khách hàng tới thuê phòng đã đặt trước đó, nào ngờ người tiếp tân nhầm chiếc chìa khóa trên quầy lúc nãy mà cô bạn để lại là của phòng vị khách nam này nên đã đưa nó cho anh ấy.
Thế là anh cũng chẳng nhìn và cứ thể cầm chìa khóa lên lầu mở của phòng 520. Anh vào phòng bật điện, vì mệt mỏi suốt một buổi tối gặp gỡ những vị đồng nghiệp mới. Có ai biết anh là ai không, anh chính là Trung tá tuổi trẻ tài cao vừa mới được cử về quân khu của tỉnh để huấn luyện và tiếp nhận đào tạo tân binh mới tên là Trần Trung Minh.
Vì anh là người rất nghiêm khắc, nên lính của anh phải do anh trực tiếp nhận và huấn luyện, chính vì thế mà cấp dưới của anh rất sợ và cũng rất kính trọng anh người có năng lực siêu phàm và chính trực này. Hôm nay, anh mới tới đây nên chưa nhận phòng của đơn vị phân cho, nên anh nghỉ tạm ở khách sạn một hôm rồi mai đi nhận phòng trong quân doanh.
Cả hai người cùng ở trong một căn phòng nhưng không ai biết sự tồn tại của đối phương, anh nằm trên sofa ngoài phòng khách nghỉ xíu, thoải mái rồi thì đi tắm, anh lấy đồ dùng cá nhân đi vào nhà tắm, tắm rửa xong đi ra ngoài.
Sau đó anh vào phòng ngủ mà không bật điện cứ thế lên giường ngủ, nằm trên giường có ngửi thấy mùi rượu nhưng nghĩ đó là mình đã uống lúc này ở bữa tiệc, nên không nghĩ nhiều, và cảm thấy giường khá ấm, nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì dù sao tối nay anh cũng uống không ít rượu.
Hai người cứ thế mà trên một chiếc giường đôi lớn mỗi người một bên ngủ mà không hề hay biết việc chung giường chung chiếu với một người hoàn toàn xa lạ.
Đến sáng hôm sau, đúng năm giờ sáng, đồng hồ sinh học của quân nhân đã báo thức anh, anh mở mắt thì có cảm giác rất lạ, rất ấm áp, có cái gì đó gối lên cánh tay của mình và được anh ôm trong lòng, lúc này với bản tính cảnh giác của người quân nhân, anh hoàn toàn tỉnh táo và xác định tình huống, nhìn thấy trong lòng mình đang ôm một cô gái, tóc tai bù xù và ngủ rất ngon lành, anh nhìn cô gái trong lòng mất một phút và có cái gì đó khác lạ nảy sinh trong lòng mà anh không hề hay biết.
Anh không hề hiểu tình huống đang xảy ra là gì, anh đánh thức cô, gọi cô nhiều lần nhưng cô không hề mở mắt ra, anh đưa tay kéo cô ngồi dậy, nhưng cô gái vẫn không chịu mở mắt mà chỉ lầu bầu, còn sớm mà con muốn ngủ thêm, thế là cô tiếp tục nằm xuống giường mà ngủ tiếp không hề biết rắc rối đang đến gần.
Anh là quý ông độc nhất hoàn kim trải qua 38 cái xuân xanh nhưng chưa từng có mảnh tình vắt vai, vì sinh ra trong nhà Binh nên anh thừa kế sự nghiêm khắc của gia đình, và anh cũng rất nghiêm khắc với bản thân. Nên anh chỉ tập trung cho công việc trong quân doanh mà chưa từng nghĩ tới việc tìm người yêu và lấy vợ.
Đúng là rất giống với ai kia đang nằm trên giường, có phải chăng đây là duyên phận của họ đã được ông trời sắp đặt chăng. Thế là anh chàng, người chưa từng gần phụ nữ và cũng chưa từng yêu ai kia luôn nghiêm khắc với cấp dưới khiến ai ai cũng phải nể sợ thế mà giờ phút này đứng trước một cô gái say xĩn, anh không biết phải làm thế nào để đánh thức người ta.
Trong lúc anh đang đi qua đi lại nghĩ cách để đánh thức cô, thì bên ngoài cửa bổng có tiếng gõ cửa, anh vội chỉnh chu đồ áo trên người mình rồi đi tới phòng khách ra cửa hỏi "ai đó." thì bên ngoài cửa trả lời là đồng nghiệp của anh, thế là anh mở cửa ra và thấy đồng nghiệp mới tới gọi anh đi tập thể dục buổi sáng, anh không biết xử lý tình huống bên trong thế nào, sợ đồng nghiệp biết nên anh nói anh ấy chờ xíu, rồi anh đóng cửa lại và đi vào vệ sinh cá nhân xong thì đi ra đóng cửa lại và đi theo đồng nghiệp đi tập thể dục buổi sáng.
Tuy nhiên, mặc dù thân thể thì đang chạy bộ cùng đồng nghiệp trong sân vận động quân khu, nhưng tâm trí thì nghĩ, không biết phải làm gì với cô gái trên giường ở khách sạn. Thế nhưng bất tri bất giác thế nào anh báo với mọi người đồng nghiệp là về sớm vì đang có việc cần xử lý.
Thế là anh về khách sạn, mở cửa vào phòng anh đi thẳng vào phòng ngủ, thế nhưng cô gái trên giường lúc sáng giờ chẳng thấy đâu cả, anh tìm khắp các phòng nhưng không hề có cô, cho nên anh đi xuống quầy tiếp tân hỏi mới biết lúc nãy có một cô gái tới và đã đón cô gái ấy đi rồi. Cô tiếp tân nghĩ cô gái trong phòng là bạn gái anh nên anh lo lắng như vậy.
Nên nói với anh rằng: "Hình như hai người họ là quen biết, nên thấy rất thân mật và cũng chính là cô gái tối qua đưa cô ấy tới đây, nên anh đừng lo lắng." lúc này anh mới bừng tỉnh là mình lo lắng sao, mình lo lắng gì cơ chứ, người ta là ai mình còn không biết thì lo lắng nỗi gì. Thậm chí có lẽ cô ấy còn không biết tối qua cô ấy đã nằm trong vòng tay anh mà ngủ ngon lành cả đêm nữa kìa.
Anh mất mát quay người lên phòng, nhìn số trên cửa phòng là 520 anh bất giác cười ngốc nghếch một tiếng.
Còn về phần Nguyên, sau khi anh đi tập thể dục thì bạn của cô đi vào bằng chìa khóa ở quầy tiếp tân, cô vào giường đánh thức bạn thân của mình dậy và đưa bạn mình về mà không hề hay biết, tối qua mình đã vô tình kết nối tơ duyên cho cô bạn ế lâu năm của mình.
Và Nguyên thì không hề hay biết tối qua mình đã ngủ ngon như thế nào, cô chỉ biết buổi sáng có ai đó đã đánh thức mình, hình như không phải anh trai mình mà là một anh chàng đẹp trai nào đó, thế là cô cười ngốc, mình chắc là lại nằm mơ trai đẹp rồi, nên cũng chẳng nghĩ có một người đàn ông đã lướt qua mình, thế là cô không ngần ngại mà quẳng hình ảnh ấy ra sau đầu, chỉ biết giờ đầu cô đau như búa bổ, và cô cần bổ sung năng lượng, còn việc gì thì hồi sau sẽ tính.
Thế là một ngày mới bắt đầu, ai về với vị trí của mình, không hề nhớ đến sự tồn tại nhẹ nhàng của đối phương trong tâm trí mình.
Anh trở lại công việc về quân doanh tiếp nhận công việc mới và bắt đầu công cuộc đào tạo tân binh mới. Còn cô thì vẫn như mọi ngày đi làm rồi về nhà không la cà như người ta.
Hôm nay thứ sáu cuối tuần, anh xong việc sớm về định đi siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân, vì mặt dù quân doanh đã cấp đủ đồ dùng, nhưng anh muốn đi dạo để mua ít đồ dùng cần thiết. Trùng hợp thay cô cũng đang định đi siêu thị vì hôm nay là cuối tuần, nên cô có thể dạo siêu thị thoải mái. Vậy liệu họ có gặp nhau và có nhận ra nhau không hay là sẽ lướt qua nhau.
(Còn tiếp).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.