Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em
Chương 38: Đình Viện hoang vắng
Thi Định Nhu
10/04/2014
Cúp điện thoại, Bì Bì quyết định dứt khoát, đi phố Nhàn Đình.
Trên đường, đi rất vội, phần lớn là chạy, vừa chạy vừa thở hì hục chẳng khác mấy vận động viên đường dài, như thể có ai đó ở sau lưng đang dùng tay đẩy vậy.
Hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô, Hạ Lan Tĩnh Đình không có nhà, khóa đồng chặn ngang trước cửa. Cô dùng chìa khóa mở cửa, cẩn thận kiểm tra đồ đạc bên trong. Trên bàn đã phủ một lớp bụi mờ, quệt tay lên, liền để lại một dấu vân tay rõ nét. Dễ dàng nhận ra, Hạ Lan Tĩnh Đình đã từng quay về, hơn nữa còn ngủ lại. Vì mỗi lần ra khỏi nhà, anh đều thuận tay tắt một cái nút màu đỏ trên cửa. Cái nút đó rất nhỏ, đặt ở một chỗ khuất, nhưng đó là công tắc nguồn điện chung của các phòng. Nếu tắt nó đi, cả căn nhà sẽ tối om, ngay đến đèn đếm giờ trên bếp ga cũng không sáng. Vì Hạ Lan thường nói, một bộ pin điện thoại chỉ có năm phần trăm lượng điện tiêu thụ trong lúc sử dụng, phần còn lại đã bị lãng phí trong chế độ chờ. Các thiết bị khác như điều hòa, máy tính, lò vi sóng, máy đĩa, vv.. để tiết kiệm điện đều phải loại bỏ chế độ chờ tiêu thụ điện năng này. Nếu ai đó đến, sẽ không nhớ tắt cái công tắc chung không dễ tìm ra đó. Chăn đệm trên giường hơi lộn xộn, có dấu vết từng có người ngủ qua. Cô mở tủ đầu giường ra, trông thấy một chiếc áo lót của Gia Lân. Rõ ràng Hạ Lan Tĩnh Đình đã tiến hành trị liệu ở đây. Cô quay người đến thư phòng, phát hiện ra máy tính của anh không có bàn phiếm. Trên bàn có một vài bức thư, phần lớn là các bản tin và tạp chí khảo cổ mà anh đã đặt. Thêm một vài công văn, chẳng hạn như hóa đơn thẻ tín dụng, không có thư từ cá nhân nào đáng ngờ. Bì Bì biết Hạ Lan Tĩnh Đình liên lạc với thế giới bên ngoài thông qua máy tính là chủ yếu. Trên bàn gỗ của anh có một quyển sổ địa chỉ dày, nhưng k có địa chỉ bên trong.
Cô vào phòng bếp. Trong tầng dưới tủ lạnh có một số hoa tươi, để vào đã lâu nên đã hoàn toàn phai màu. Tầng trên đặt đầy băng đá, không biết để làm gì. Có vẻ như tủ lạnh cũng một thời gian dài rồi chưa được sử dụng. Lúc này, đột nhiên một cơn gió lùa vào. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy cánh cửa dẫn ra vườn không khóa, hé ra một khe hở nhỏ.
Cô lập tức đi thẳng vào vườn hoa.
Tháng năm hoa đua nhau nở. Khóm mẫu đơn giữa vườn nở rộ, chẳng có ai hái, cánh hoa rụng vương vãi đầy trên đất.
Và cô vẫn còn nhớ, dáng vẻ vương giả và thanh lịch của anh khi cầm dao nĩa, ăn từng cánh hoa thủy tiên. Vẫn nhớ, lúc đó mình cảm thấy anh thật hài hước và thú vị.
Giờ đây, hoa vẫn còn đó, mà người trồng hoa đang ở phương nào.
Nếu Hạ Lan Tĩnh Đình xảy ra chuyện gì, cô sẽ không tha thứ cho chính mình.
Từ rừng tùng xa xa đưa đến tiếng gió thấp thoáng như tiếng đàn Không, trên bầu trời, từng án mây bồng bềnh biến đổi. Một mình cô độc giữa ngàn hoa, lệ dạt dào trong khóe mắt, tim đau như dao cắt.
Hạ Lan Tĩnh Đình, anh ở đâu?
Sau vườn hoa có một con đường mòn dẫn thẳng lên núi, cô đi lên đỉnh núi.
Cô tìm thấy miệng giếng, phát hiện miệng giếng đã bị đóng lại, đóng rất kín. Bên cạnh có một lan can mới xây dẫn đến một vườn ươm nho nhỏ. Cô nhớ lại lúc trước khi chia tay ở Tây An, Hạ Lan từng nói, rảnh thì hãy đến thăm vườn ươm của anh, vào mùa xuân, phong cảnh sẽ rất đẹp. Cô chỉ đến một lần, lúc ấy, giữa những lớp mùn đất đen đúa, chỉ có mấy chồi lá xanh vừa mới nảy mầm, không phân biệt được đó là hoa gì. Vì bận rộn ôn tập cho kì thi, nên cô cũng chẳng mấy quan tâm.
Hôm nay vườn đã phủ đầy hoa, là những cành Tulip tím, nhiều gốc chụm lại với nhau, xếp thành hình một "trái tim."
Cô chưa từng nói cho anh biết, loài hoa cô thích nhất chính là Tulip, Tulip tím là biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng. Những nụ hoa hé nở lắc lư trong gió, như vô vàn những ngón tay đang khơi gợi lên tiếng lòng cô. Cô đứng lên, trông về phía núi xa, nắng chiều rực rỡ nhuộm vàng cả vùng núi non trùng điệp. Cô thấy chói mắt, vội quay lưng đi, bất chợt nhìn thấy trên nóc nhà Hạ Lan có sáu chữ lớn được quét sơn vàng:
"Quan Bì Bì, anh yêu em."
Cô hồn bay phách lạc, như sấm sét giáng xuống đầu.
Một đêm trăng cô đơn nào đó, anh đã từng trèo lên nóc nhà, từng nét từng nét viết lên tên cô.
Thì ra, anh đã sớm chuẩn bị cho thời khắc này.
Hoa đẹp, cảnh đẹp, trời gian đẹp, lại bị cô vô tình phụ bạc.
Cô bật khóc, lệ tuôn như mưa, tiếng khóc nghẹn ngào.
Nắng đã ngã thẳng từ trưa tròn sang chiều xế.
Khi bốn bề đã bảng lảng bóng hoàng hôn, Bì Bì đứng dậy, lau nước mắt, rời khỏi nơi ấy.
Cô đến hiệu thuốc mua hùng hoàng, đến quán thịt chó mua máu chó, mang hai thứ đó bỏ cả vào túi. Sau đó đến chợ hoa và chim.
Tìm đến cửa hàng bán chim lớn nhất, cô bước vào hỏi:
- Xin hỏi, ở đây có bán hỷ thước không ạ?
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, gương mặt lấm chấm rỗ, nhưng giọng nói hiền hậu, trầm hùng như đã từng luyện giọng:
- Có, mười bốn đồng một con. Trong nhà có chuyện xúi quẩy à? Con hỉ thước này không được nuôi, là một con chim rất hoạt bát đấy, không chịu ở lâu trong lồng sắt đâu, sức ăn cũng lớn, lồng sắt luôn rất không sạch sẽ, hay cô suy nghĩ lại mua một con anh vũ đi?
[Hỷ thước là chim Khách, Anh vũ là chim Vẹt]
- Phải là chim hỉ thước cơ ạ.
Người đàn ông nọ đưa cho cô một con:
- Lồng tính cô tám đồng, cô đưa tổng cộng hai mươi hai đồng là được.
Con chim này quả thực rất hoạt bát, cứ khách khách! kêu mãi.
Bì Bì nghĩ nghĩ rồi trả cái lồng chim lại cho ông ấy:
- Bác có chim hỉ thước chết không? Cháu không cần sống.
- Chết hả? - Ông ấy sửng sốt trong giây lát, rồi đáp, - Sống chết đều là giá này.
Bì Bì gật đầu.
Người đàn ông đó kéo con chim hỉ thước ra khỏi lồng, cầm cổ nó vặn một cái, nhét nó vào trong một cái túi nhựa rồi đưa cho cô:
- Đây, chết đây.
Con chim kia chưa chết hẳn, vẫn còn giãy giụa trong túi nhựa, cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy. Bì Bì giân dữ nhìn ông ấy:
- Ông... sao ông có thể giết nó ác như vậy...
- Mười bốn đồng. - Ông ta không kiên nhẫn nữa ngắt lời cô, - Có vẻ cô không cần cái lồng.
Hạ Lan đã từng nói với cô, tất cả hồ tinh đều sợ ba thứ: hùng hoàng, máu chó và chim hỉ thước chết. Cô đã chuẩn bị đầy đủ ba thứ này, mang cất vào túi. Sau đó, cô đón xe đến nhà chú Ba.
Chú Ba của Bì Bì là Quan Kiến Quân, có một cửa hàng kinh doanh quần áo tư nhân. Cũng là người có tiền nhất trong số những thân thích của Bì Bì. Ông ấy còn có một cửa hàng vật nuôi nữa, Bì Bì từng làm việc ở đó. Con trai chú Ba là Quan Tiểu Hoa, tốt nghiệp đại học nông nghiệp chuyên ngành thú ý. Sau khi tốt nghiệp đã mở một một phòng khám bác sĩ thú y, nằm kế bên cửa hàng vật nuôi của nhà họ, công việc kinh doanh rất hưng thịnh. Tuy nhiên, lúc ba Bì Bì trong giai đoạn khốn đốn nhất từng đến tìm người chú này vay tiền. Chú Ba đồng ý cho mượn, nhưng thím Ba thì sống chết cũng không bằng lòng, chắc là cảm thấy cửa này không thể mở được, mở rồi mãi mãi sẽ không thu lại được. Giữa anh em liền nảy sinh xích mích, từ đó về sau, hai nhà rất ít khi lui tới với nhau. Nhưng Bì Bì và Tiểu Hoa tuổi tương đương nhau, vẫn rất thân thiết.
Tiểu Hoa rất hào phóng, chỉ cần Bì Bì mở lời, cậu ta sẽ không nói nhiều, lập tức đem con chó săn Đại Long mà mình thích nhất cho cô mượn.
Tám giờ tối, Bì Bì dắt theo Đại Long đón taxi đến phố Nhàn Đình.
Nếu muốn truy tìm dấu vết của Hạ Lan Tĩnh Đình, chỉ có thể bắt đầu từ số 56 phố Nhàn Đình. Cô tháo viên Mị châu trên tai xuống, đưa đến trước mũi Đại Long để nó ngửi. Đại Long lắc lắc hai lỗ tai, duỗi bộ vuốt cào cào lên cổng chính.
Bì Bì cau mày, thầm nghĩ: buổi chiều, cô rõ ràng đã đến đây, tin chắc không có người ở nhà, lẽ nào sau đó, Hạ Lan đột nhiên quay lại?
Nhưng ổ khóa đồng vẫn đóng im ỉm như lúc cô rời đi, không hề có dấu hiệu đã từng được mở ra.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, bật hết đèn đuốc trong nhà lên sáng trưng. Dẫn Đại Long đi vào sân trong, dọc đường Đại Long rất im lặng, nhưng bước từng bước kiên định, dẫn cô đi về hướng phòng ngủ. Lúc đến gần, nó đột nhiên vòng lại, đổi hướng về phía tầng hầm.
Tim Bì Bì đập mạnh.
Cô bỗng nhớ đến sau sự kiện ở rừng dâu, Hạ Lan Tĩnh Đình đưa cô từ bệnh viện Thiên Mĩ về đây, là đi từ một cửa hầm vào một mật thất thông với đáy giếng. Cô vẫn nhớ, con đường đó ngoằn ngòe quanh co, rẽ ngang rẽ dọc qua mấy hành lang và mấy cánh cửa nhỏ, trong mật thất không hề có chút ánh sáng.
Cánh cửa thông xuống tầng hầm đã bị khóa. Cánh cửa đó vốn rất bí mật, bị giấu sau một giá sách. Những tòa Tứ hợp viện xưa cũ thế này thông thường không có tầng hầm, nếu Bì Bì chưa từng đi, chắc chắn không biết phải bắt tay vào đâu để kiếm. Cô đưa Đại Long vào vườn hoa, khóa nó đứng ở đó. Rồi lấy trong túi ra một cái đèn pin, một mình quay lại phòng.
Cánh cửa bằng sắt, cực kì chắc chắn. Bì Bì tìm kiếm khắp nơi, không tìm được ổ khóa, cũng không tìm được bất cứ cơ quan nào. Cô cẩn thận tìm lại lần nữa, phát hiện phía bên tay phải, trong một vị trí rất kín có một cái hốc cỡ một quân cờ. Nương theo ánh đèn, trông thấy bên trong hốc có một loạt chữ nổi. Tổng cộng có mười nhóm, xếp thành một vòng tròn.
Cô biết, đó là mật mã.
Sau kì thi xong, Bì Bì từng tự học một ít chữ nổi. Thứ nhất là vì tò mò, thứ hai là để có thể bước vào sâu hơn trong thế giới của Hạ Lan. Cô vẫn đang ở giai đoạn sơ cấp, nhưng những con số bằng chữ nổi, từ một đến mười, cô đã thuộc lòng tất cả.
Qua vài phép chuyển đơn giản, cô ấn theo mật mã ngân hàng của Hạ Lan Tĩnh Đình.
Cơ quan bên trong kêu rẹt một tiếng, cửa mở ra. Một làn gió lạnh âm u ập thẳng vào mặt. Trước mặt cô là một hành lang tối om thăm thẳm.
Nơi này không phải chưa từng tới, mọi khi đều là Hạ Lan bế cô vào. Giờ này chân chạm đất, đột nhiên cảm thấy có một luồng khí ẩm thấp u ám xông lên. Cô rất sợ, người rùng mình một cái, răng va vào nhau lập cập.
Cởi ba lô ra, cô cầm đèn pin, lấy hết can đảm tiến về phía trước. Hành lang rất sâu, nhưng không có lối rẽ, không khí vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt. Cô không nhớ lần trước mình vào đây như thế nào, hình như cả người luôn được bao phủ trong hơi thở thơm ngát của Hạ Lan Tĩnh Đình, hoàn toàn lạ lẫm với bầu không khí trong đáy giếng này. Cô kiên trì bước từng bước về phía trước, bước xuống vài bậc tam cấp, như đang men theo con đường xuống núi. Xuyên qua vài ô cửa sơn đỏ nhỏ, cuối cùng đã trông thấy cánh cửa thông vào mật thất.
Cánh cửa được khép hờ.
Cùng lúc đó, có tiếng thở khe khẽ truyền ra. Lòng cô bỗng dưng ấm áp, đang định đẩy cửa vào, bên trong đột nhiên có người nói:
- Tắt đèn pin đi, Bì Bì.
Giọng nói ấy thân quen như vậy, khiến cô trong phút chốc, nước mắt đã ngần ngật bờ mi. Cô vội tắt đèn đi, khẽ khàng gọi một tiếng:
- Hạ Lan.
Đáy giếng đen kịt, không thể nhìn thấy thứ gì. Phả vào mặt là một tràn không khí nồng nặng mùi tanh của máu. Cô vươn tay trong bóng tối, sờ sẫm về phía chiếc ghế nằm, cánh tay lập tức bị Hạ Lan Tĩnh Đình ngăn lại:
- Bì Bì, em phải rời khỏi đây ngay tức khắc.
- Không! - Cô cương quyết lắc đầu, - Em sẽ không rời xa anh!
Giong anh rất yếu, tay anh cũng không còn sức, cơ thể vẫn nằm im chỗ cũ, bất động.
- Anh bị thương sao? - Cô tha thiết hỏi.
Đáy giếng vốn không lớn, bước vài bước đã bị buộc phải ngồi lên ghế dài. Đầu tiên cô lần tìm đến tay anh, cánh tay quả nhiên đang bị thương, được quấn băng gạc bên ngoài. Trên người anh cũng quấn băng, cả trên chân cũng có.
Cô liều lĩnh bật đèn pin, giảm ánh sáng xuống mức thấp nhất.
- Tắt đèn pin đi. - Anh khẽ kêu một tiếng, gần như là cầu xin.
Anh không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng của mình, có lẽ anh đã không thể duy trì hình dạng con người, hoặc có lẽ anh bây giờ là nửa người nửa thú.
- Hạ Lan, em không sợ anh biến thành nguyên hình, anh biến thành gì thì em đều là vợ anh. - Tiếng cô rất thấp, nhưng rất bướng bỉnh, - Hãy cho em xem vết thương của anh, hãy để em giúp anh.
Anh đã dùng hết số gạc để băng đầu và tay, có vài vết thương hở vẫn chưa được băng tốt. Đó là một loại thương tích do vết cắn của dã thú gây nên, cánh tay, eo, đùi, chỗ nào cũng có một vết. Da thịt bị xé rách, giập nát, máu me bê bết, những chỗ đã được được băng bó lại, nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra.
Ngược lại, trên mặt anh không hề bị thương, có thể cảm nhận được rất đau, nhưng anh vẫn cắn chặt răng, trên trán đọng những giọt mồ hôi nặng trĩu.
Tại thời điểm này, cô đã hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh. Suy nghĩ một lát, nhanh chóng cởi chiếc áo lót bằng vải bông của mình ra, xé thành từng mảnh dài, băng những vết thương trên đùi anh lại:
- Em phải đưa anh đến bệnh viện, anh mất máu quá nhiều, miệng vết thương đã nhiễm trùng rất nặng.
Cô sờ lên trán anh, trán nóng hầm hập, ngay cả hơi thở của anh cũng nóng.
- Đưa đến bệnh viện? - Trong bóng tối, anh làu bàu, - Chỉ cần kiểm tra nhịp tim của anh, họ đã biết anh không phải con người. Anh không đi bệnh viện, trừ phi đó là bệnh viện của người một nhà.
- Em đưa anh đến bệnh viện Thiên Mĩ.
- Anh không muốn liên lụy đến quá nhiều người. Đã mất một Khoan Vĩnh, em không muốn để Tu Nhàn cũng đi theo luôn chứ.
- Vậy phải làm sao? Anh không thể cứ nằm chờ chết như thế được! - Cô cuống lên, giọng bất giác cao đến quãng tám.
- Anh chỉ cần ... - Anh mím môi, cố kìm một cơn đau vừa ập tới, - …Cần một chút thời gian để dưỡng thương, thế thôi.
- Chỉ nằm như thế có ổn không?
- Sẽ ổn, anh cần ánh trăng.
- Anh có đói không?, - cô hỏi, - Em vào vườn hái hoa cho anh.
Anh không trả lời.
- Hạ Lan? Hạ Lan?
Cô đẩy anh một cái, phát hiện anh đã rơi vào hôn mê. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt. Bật đèn pin lên soi, máu đã loang đỏ một vùng. Máu thấm qua lớp vải ghế rỉ xuống dưới, những nơi vừa mới được băng xong đã bị nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm. Cô quýnh lên, không còn nghĩ được gì, cho rằng trên lưng anh còn vết thương lớn hơn, liền dùng sức đẩy người anh nghiêng lại.
Lưng anh mặc dù đẫm máu, nhưng không hề bị thương. Vết thương lớn nhất nằm ở phần eo, băng vải đã bị máu thấm ướt mà máu vẫn không ngừng chảy.
Cô cúi đầu suy nghĩ, chợt có cánh tay giữ lấy tay cô. Anh tỉnh lại, nói:
- Đừng lo lắng...
- Ai đã làm anh bị thương? Có phải là Triệu Tùng không? - Cô hỏi.
Không ai trả lời, cô đẩy đẩy anh, anh lại hôn mê rồi.
Cô đi vào vườn, hái một bó mẫu đơn lớn, vào bếp trộn một ít nước và mật ong, đánh thành dung dịch đặc. Rồi bỏ đầy băng đá vào một cái túi nhựa to, mang trở lại đáy giếng.
Đắp những khối băng lên bụng anh, hy vọng có thể cầm được máu. Nhưng nước hoa có làm thế nào cũng không mớm vào được, dù anh hôn mê nhưng vẫn đau đớn, răng cắn lại rất chặc.
Bì Bì nghĩ, vào thời điểm này, bất kể thế nào anh cũng phải ăn một chút gì đó.
Bất lực không biết phải làm sao, cô đành chạy vào vườn lần nữa, gọi cho người em họ là bác sĩ thú y kia.
- Tiểu Hoa!
- A lô, Bì Bì.
- Chị có một người bạn, anh ấy gặp chút chuyện, bị... chó cắn bị thương, chảy rất nhiều máu, em sang đây giúp chị được không, xem giúp vết thương của anh ấy thế nào? Dù làm sao cũng không cầm máu cho anh ấy được.
Người đầu bên kia nghe không rõ đầu đuôi:
- Bì Bì chị lo lắng quá nên phát ngốc rồi hả? Em là bác sĩ thú y! Chó bị thương em trị. Người bị thương phải đến bệnh viện. Nhất là vết thương nặng như thế. Hẳn là chó dại cắn, phải tiêm vắc xin phòng dại ngay.
- Tình trạng của anh ấy rất đặc biệt, em hãy đến đây đi! Mang theo đầy đủ thuốc đến nhé. Xin em đấy! Anh ấy sống ở Lục Thủy sơn trang ở phía Tây thành phố, số 56 phố Nhàn Đình. - Sợ cậu ấy hỏi nhiều, Bì Bì dứt khoát cúp máy.
Dựa vào giao tình giữa cô và Tiểu Hoa, phen này cậu ta chắc chắn sẽ đến.
Quả nhiên chưa đầy nửa tiếng sau, cô đã đợi được Quan Tiểu Hoa. Cậu ta lái một chiếc jeep cũ tồi tàn, xe dừng lại, cậu ta bước ra, mang lên lưng một cái hòm thuốc nặng trịch.
- Bạn của chị...
- Anh ấy không tiện đến bệnh viện. - Bì Bì ấp úng, - Anh ấy... à là xã hội đen.
Quan Tiểu Hoa giật mình, đưa mắt đánh giá cô:
- Xã hội đen? Sao chị lại trà trộn vào giới xã hội đen? Chị không được giao du với những người như thế, có biết không? Dính vào rồi thì không thể bỏ ra đâu.
- Một người bạn, chị nợ anh ấy một món nhân tình rất lớn, bây giờ là lúc báo ân. - Bì Bì mặc kệ những lời quở trách lảm nhảm của cậu ta, kéo cậu ta vào phòng khách, - Đợi ở đây, chị đi dìu anh ấy ra.
Bì Bì nghĩ, chỗ ẩn thân của Hạ Lan Tĩnh Đình không thể dễ dàng để lộ, nên chỉ có thể gọi anh tỉnh lại, sau đó, dìu anh ra để Tiểu Hoa khám.
Không ngờ, khi quay lại giếng, Hạ Lan Tĩnh Đình thực sự đã tỉnh rồi, anh nằm im đó hỏi:
- Có người đến?
- Đúng vậy, là em họ của em.
- Em họ em?
- Cậu ấy là... nghe này, Hạ Lan... em biết anh muốn phản đối, nhưng chỉ là biện pháp tạm thời. Em họ em là một bác sĩ thú y rất giàu kinh nghiệm, đã tốt nghiệp đại học nổi tiếng, cậu ấy...
- Tiễn cậu ta về! - Anh gắt gỏng ngắt lời cô, - Anh không cần gặp bác sĩ thú y, bác sĩ thú y nhân y gì cũng không gặp!
Bì Bì rầu rĩ lại rầu rĩ, tiếp tục thuyết phục:
- Cậu ta có thể xem vết thương cho anh. Nếu không nghiêm trọng, cậu ấy có thể giúp anh xử lý miệng vết thương. Cậu ấy có thể cầm máu cho anh, may vết thương lại cho anh. Hạ Lan, vào lúc này, anh không có lựa chọn, chúng ta phải để cậu ấy giúp anh.
- Để cậu ta về đi.
- Không!
- Để cậu ta về, không thì em hãy về cùng cậu ta, đừng đến đây nữa.
- Máu chảy nhiều như vậy, anh sẽ chết mất. - Cô cố gắng hạ thấp giọng, - Hãy đặt tôn nghiêm của anh xuống, để cậu ấy xem thương thế cho anh. Em cam đoan cậu ta sẽ không biết anh là ai! Xem như em cầu xin anh đi, có được không?
Anh không biết lấy sức lực từ đâu, bất thình lình bắt lấy tay cô, kéo cô lại trước mặt mình, gằng từng chữ nói:
- Người và yêu khác biệt. Vào những thời điểm thế này, anh sẽ không để người anh không tín nhiệm chạm vào anh. Bì Bì, nếu em khăng khăng muốn đưa cậu ta đến, anh chỉ còn cách ăn cậu ta trước mặt em.
Bì Bì mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm một cách tuyệt vọng, hơi thở hổn hển, lời uy hiếp của Tế ti đại nhân đã có tác dụng.
Mang bộ mặt ủ rũ, bơ phờ quay lại phòng khách, cô nhún nhún vai với Tiểu hoa đang chờ ở đó:
- Tiểu Hoa, cậu nói không sai. Không thể chung sống với người của xã hội đen. Cậu xem, anh ấy không chịu gặp cậu. Cậu về đi, để hòm thuốc lại đây.
Cô hỏi chi tiết về cách cấp cứu vết thương: Khử trùng miệng vết thương như thế nào, khâu vết thương như thế nào, băng bó như thế nào, rịt thuốc vào như thế nào, rửa vết thương như thế nào. Tìm không được sổ ghi chép, đành phải dùng máy ghi âm ghi lại tất cả những lời của cậu ấy nói.
Lúc quay lại đáy giếng, Hạ Lan Tĩnh Đình đã tiếp tục mê man. Bì Bì tiêm cho anh một mũi pênixilin. Cởi lớp vải đang băng vết thương ra, bắt đầu làm sạch vết thương bằng nước muối. Những vết thương nhỏ, cô bôi cồn và thuốc mỡ chống viêm lên, dùng băng vải quấy lại. Vết thương lớn, chỉ có hai, một cái trên lưng, một cái trên đùi, vết rách rất lớn, cần phải khâu ngay.
Cô hít một hơi thật sâu, đeo găng tay tiệt trùng lên, nhìn những miệng vết thương sậm đen kia, trống ngực dồn dập không yên, hồi lâu vẫn không dám động tay.
- Bì Bì. - Anh chợt kêu lên một tiếng. Cô sợ đến run lên, suýt đánh rơi kim xuống đất.
- Có đau không? - Cô nhẹ nhàng hỏi, - Em đang rửa sạch miệng vết thương cho anh. Nào, uống vài viên oxytetracycline đi.
Anh khá nghe lời, ngoan ngoãn nuốt từng viên thuốc, sau đó uống hết nửa chén nước hoa cô đưa.
- Bên ngoài có trăng không? - Anh hỏi.
- Không có, đêm nay trời đầy mây.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin, cô bắt đầu loay hoay với cây kim, cô lấy hết can đảm châm kim vào da. Cơ thể anh đau đến co rúm lại, Bì Bì vội vàng đè lên miệng vết thương, máu đỏ sẫm len lỏi qua kẽ tay chảy ra, dinh dính, phát ra một thứ mùi không thể diễn tả bằng lời.
Tim cô đập thình thịch, muốn nghẹt thở trong thứ mùi khiến người ta váng vất choáng ngợp này, nhưng thứ khiến cô không thở được nhiều nhất chính là sự sợ hãi trong lòng cô. Cô mím môi, cô không cho bản thân được phép suy nghĩ lung tung.
Thật kỳ lạ, tay cô lại rất bình tĩnh, bình tĩnh như cao thủ trước giờ quyết đấu vậy.
Trong lúc nhất thời, Bì Bì gần như phải khâm phục tố chất đột nhiên phát huy hơn hẳn bình thường của mình.
- Em đang làm cái gì vậy?
Tay anh sờ soạng trong không trung, chạm vào khuôn mặt cô.
Cô nhẹ nhàng đáp:
- Anh không nhìn thấy sao?
- Chỉ thấy một chút ánh sáng. - Anh ho một tiếng, - Có thể đưa anh trở về phòng ngủ không? Ở đây mùi không tốt.
Mùi máu tanh quá nặng, chính anh cũng không chịu nổi.
- Anh rất cần ánh trăng à? - Cô nói, - Chi bằng em đưa anh ra vườn nhé. Có điều để em khâu miệng vết thương cho anh trước đã.
- Em biết sao?
- Không biết, nhưng em có xem em họ làm. Em còn từng làm trợ thủ của cậu ấy đấy. Trước đây, cậu ấy khâu cho chó, còn phải nhờ em cạo lông cho nó, - cô xoa xoa đầu anh, cô gắng để giọng mình trở nên thoải mái, - Anh thì không cần nhờ đâu.
- Em xem anh... xem như đang điều trị cho chó hả? - Anh phì cười.
- Dù sao, anh cũng là họ hàng của nó mà, đúng không?
- Chỗ nào trên người anh trông giống họ hàng của chó chứ? - Anh yếu ớt nói, - Em đi dọn dẹp phòng ngủ giúp anh một chút. Việc khâu vết thương để anh tự làm cũng được.
Bì Bì bị hù suýt nhảy dựng lên, lắp bắp:
- Anh... tự khâu cho mình? Mẹ ơi, anh xem anh là Sylvester Stallone hả?
- Lúc trước bị thương, đều do anh tự khâu. - Anh nói, - Chỉ vì mấy ngày này sức lực anh không có, động một ngón tay cũng không được. Em đến thăm anh, anh liền phấn chấn, sức lực lại có rồi.
- Không phải anh không nhìn thấy sao?
Giọng anh đột nhiên trở nên ũ rũ:
- Đúng rồi, anh đã quên mất chuyện này.
- Vậy anh cắn răng lại đi, em sẽ khâu rất nhanh. Đây là loại chỉ cao cấp, sẽ tự tiêu, không cần cắt chỉ.
Vết thương trên tay và đùi chỉ bị xé rách, cô nhanh chóng khâu xong. Hạ Lan Tĩnh Đình cũng rất phối hợp, không hề nhúc nhích chút nào. Anh từ chối tiêm thuốc tê, ngay cả gây tê cục bộ cũng không đồng ý.
Bì Bì tăng ánh sáng lên, xem xét lại miệng vết thương bên hông. Cô nhanh chóng phát hiện, đó không phải một vết rách thông thường, là một vết thương sâu, ở giữa có một cái lỗ cỡ đầu ngón tay. Máu không ngừng chảy ra từ đó. Cô đã hiểu. Số máu đã rỉ ra này, đều là xuất phát từ đây.
- Đừng khâu. - Anh giữ tay cô lại, - Vết thương bị Thiên hồ cắn, không dễ dàng chữa lành như vậy.
- Anh đã đợi ở đây bao lâu?
- Khoảng hai tuần.
Cô nhẩm tính, rất nhanh đã hiểu. Nhất định là trong lúc Hạ Lan đang chữa trị cho Gia Lân, thì nghe thấy tin Khoan Vĩnh chết, anh không thể không trả Gia Lân về trước thời hạn, sau đó đi tìm Triệu Tùng lý luận. Sau đó xảy ra xung đột kịch liệt. Hai bên đối đầu nhau, Hạ Lan vốn sẽ không bị hại, nếu anh có đủ nguyên khí
Bì Bì càng nghĩ càng thấy nhiều chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình là kẻ đầu sỏ gây nên. Cô cố hỏi thêm chi tiết, nhưng Hạ Lan Tĩnh Đình không chịu đàm luận về vấn đề này nữa. Cô gần như nửa cõng nửa ôm, đưa anh ra khỏi đáy giếng.
Đến phòng ngủ, ga giường đã được đổi, cô đỡ Hạ Lan Tĩnh Đình nằm xuống. Lập tức chiếu theo lời đặn của Tiểu Hoa, tán nhỏ penixilin ra, rắc lên miệng vết thương trên lưng anh, dùng băng gạc quấn lại, bên ngoài chườm một khối băng để cầm máu.
Cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh mơ màng thiếp đi.
Bì Bì leo lên giường, giở chăn lên, chui vào lòng anh, ôm chặt lấy anh:
- Hãy ôm chặt em, Hạ Lan, dương khí của em rất dồi dào.
Trên đường, đi rất vội, phần lớn là chạy, vừa chạy vừa thở hì hục chẳng khác mấy vận động viên đường dài, như thể có ai đó ở sau lưng đang dùng tay đẩy vậy.
Hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô, Hạ Lan Tĩnh Đình không có nhà, khóa đồng chặn ngang trước cửa. Cô dùng chìa khóa mở cửa, cẩn thận kiểm tra đồ đạc bên trong. Trên bàn đã phủ một lớp bụi mờ, quệt tay lên, liền để lại một dấu vân tay rõ nét. Dễ dàng nhận ra, Hạ Lan Tĩnh Đình đã từng quay về, hơn nữa còn ngủ lại. Vì mỗi lần ra khỏi nhà, anh đều thuận tay tắt một cái nút màu đỏ trên cửa. Cái nút đó rất nhỏ, đặt ở một chỗ khuất, nhưng đó là công tắc nguồn điện chung của các phòng. Nếu tắt nó đi, cả căn nhà sẽ tối om, ngay đến đèn đếm giờ trên bếp ga cũng không sáng. Vì Hạ Lan thường nói, một bộ pin điện thoại chỉ có năm phần trăm lượng điện tiêu thụ trong lúc sử dụng, phần còn lại đã bị lãng phí trong chế độ chờ. Các thiết bị khác như điều hòa, máy tính, lò vi sóng, máy đĩa, vv.. để tiết kiệm điện đều phải loại bỏ chế độ chờ tiêu thụ điện năng này. Nếu ai đó đến, sẽ không nhớ tắt cái công tắc chung không dễ tìm ra đó. Chăn đệm trên giường hơi lộn xộn, có dấu vết từng có người ngủ qua. Cô mở tủ đầu giường ra, trông thấy một chiếc áo lót của Gia Lân. Rõ ràng Hạ Lan Tĩnh Đình đã tiến hành trị liệu ở đây. Cô quay người đến thư phòng, phát hiện ra máy tính của anh không có bàn phiếm. Trên bàn có một vài bức thư, phần lớn là các bản tin và tạp chí khảo cổ mà anh đã đặt. Thêm một vài công văn, chẳng hạn như hóa đơn thẻ tín dụng, không có thư từ cá nhân nào đáng ngờ. Bì Bì biết Hạ Lan Tĩnh Đình liên lạc với thế giới bên ngoài thông qua máy tính là chủ yếu. Trên bàn gỗ của anh có một quyển sổ địa chỉ dày, nhưng k có địa chỉ bên trong.
Cô vào phòng bếp. Trong tầng dưới tủ lạnh có một số hoa tươi, để vào đã lâu nên đã hoàn toàn phai màu. Tầng trên đặt đầy băng đá, không biết để làm gì. Có vẻ như tủ lạnh cũng một thời gian dài rồi chưa được sử dụng. Lúc này, đột nhiên một cơn gió lùa vào. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy cánh cửa dẫn ra vườn không khóa, hé ra một khe hở nhỏ.
Cô lập tức đi thẳng vào vườn hoa.
Tháng năm hoa đua nhau nở. Khóm mẫu đơn giữa vườn nở rộ, chẳng có ai hái, cánh hoa rụng vương vãi đầy trên đất.
Và cô vẫn còn nhớ, dáng vẻ vương giả và thanh lịch của anh khi cầm dao nĩa, ăn từng cánh hoa thủy tiên. Vẫn nhớ, lúc đó mình cảm thấy anh thật hài hước và thú vị.
Giờ đây, hoa vẫn còn đó, mà người trồng hoa đang ở phương nào.
Nếu Hạ Lan Tĩnh Đình xảy ra chuyện gì, cô sẽ không tha thứ cho chính mình.
Từ rừng tùng xa xa đưa đến tiếng gió thấp thoáng như tiếng đàn Không, trên bầu trời, từng án mây bồng bềnh biến đổi. Một mình cô độc giữa ngàn hoa, lệ dạt dào trong khóe mắt, tim đau như dao cắt.
Hạ Lan Tĩnh Đình, anh ở đâu?
Sau vườn hoa có một con đường mòn dẫn thẳng lên núi, cô đi lên đỉnh núi.
Cô tìm thấy miệng giếng, phát hiện miệng giếng đã bị đóng lại, đóng rất kín. Bên cạnh có một lan can mới xây dẫn đến một vườn ươm nho nhỏ. Cô nhớ lại lúc trước khi chia tay ở Tây An, Hạ Lan từng nói, rảnh thì hãy đến thăm vườn ươm của anh, vào mùa xuân, phong cảnh sẽ rất đẹp. Cô chỉ đến một lần, lúc ấy, giữa những lớp mùn đất đen đúa, chỉ có mấy chồi lá xanh vừa mới nảy mầm, không phân biệt được đó là hoa gì. Vì bận rộn ôn tập cho kì thi, nên cô cũng chẳng mấy quan tâm.
Hôm nay vườn đã phủ đầy hoa, là những cành Tulip tím, nhiều gốc chụm lại với nhau, xếp thành hình một "trái tim."
Cô chưa từng nói cho anh biết, loài hoa cô thích nhất chính là Tulip, Tulip tím là biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng. Những nụ hoa hé nở lắc lư trong gió, như vô vàn những ngón tay đang khơi gợi lên tiếng lòng cô. Cô đứng lên, trông về phía núi xa, nắng chiều rực rỡ nhuộm vàng cả vùng núi non trùng điệp. Cô thấy chói mắt, vội quay lưng đi, bất chợt nhìn thấy trên nóc nhà Hạ Lan có sáu chữ lớn được quét sơn vàng:
"Quan Bì Bì, anh yêu em."
Cô hồn bay phách lạc, như sấm sét giáng xuống đầu.
Một đêm trăng cô đơn nào đó, anh đã từng trèo lên nóc nhà, từng nét từng nét viết lên tên cô.
Thì ra, anh đã sớm chuẩn bị cho thời khắc này.
Hoa đẹp, cảnh đẹp, trời gian đẹp, lại bị cô vô tình phụ bạc.
Cô bật khóc, lệ tuôn như mưa, tiếng khóc nghẹn ngào.
Nắng đã ngã thẳng từ trưa tròn sang chiều xế.
Khi bốn bề đã bảng lảng bóng hoàng hôn, Bì Bì đứng dậy, lau nước mắt, rời khỏi nơi ấy.
Cô đến hiệu thuốc mua hùng hoàng, đến quán thịt chó mua máu chó, mang hai thứ đó bỏ cả vào túi. Sau đó đến chợ hoa và chim.
Tìm đến cửa hàng bán chim lớn nhất, cô bước vào hỏi:
- Xin hỏi, ở đây có bán hỷ thước không ạ?
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, gương mặt lấm chấm rỗ, nhưng giọng nói hiền hậu, trầm hùng như đã từng luyện giọng:
- Có, mười bốn đồng một con. Trong nhà có chuyện xúi quẩy à? Con hỉ thước này không được nuôi, là một con chim rất hoạt bát đấy, không chịu ở lâu trong lồng sắt đâu, sức ăn cũng lớn, lồng sắt luôn rất không sạch sẽ, hay cô suy nghĩ lại mua một con anh vũ đi?
[Hỷ thước là chim Khách, Anh vũ là chim Vẹt]
- Phải là chim hỉ thước cơ ạ.
Người đàn ông nọ đưa cho cô một con:
- Lồng tính cô tám đồng, cô đưa tổng cộng hai mươi hai đồng là được.
Con chim này quả thực rất hoạt bát, cứ khách khách! kêu mãi.
Bì Bì nghĩ nghĩ rồi trả cái lồng chim lại cho ông ấy:
- Bác có chim hỉ thước chết không? Cháu không cần sống.
- Chết hả? - Ông ấy sửng sốt trong giây lát, rồi đáp, - Sống chết đều là giá này.
Bì Bì gật đầu.
Người đàn ông đó kéo con chim hỉ thước ra khỏi lồng, cầm cổ nó vặn một cái, nhét nó vào trong một cái túi nhựa rồi đưa cho cô:
- Đây, chết đây.
Con chim kia chưa chết hẳn, vẫn còn giãy giụa trong túi nhựa, cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy. Bì Bì giân dữ nhìn ông ấy:
- Ông... sao ông có thể giết nó ác như vậy...
- Mười bốn đồng. - Ông ta không kiên nhẫn nữa ngắt lời cô, - Có vẻ cô không cần cái lồng.
Hạ Lan đã từng nói với cô, tất cả hồ tinh đều sợ ba thứ: hùng hoàng, máu chó và chim hỉ thước chết. Cô đã chuẩn bị đầy đủ ba thứ này, mang cất vào túi. Sau đó, cô đón xe đến nhà chú Ba.
Chú Ba của Bì Bì là Quan Kiến Quân, có một cửa hàng kinh doanh quần áo tư nhân. Cũng là người có tiền nhất trong số những thân thích của Bì Bì. Ông ấy còn có một cửa hàng vật nuôi nữa, Bì Bì từng làm việc ở đó. Con trai chú Ba là Quan Tiểu Hoa, tốt nghiệp đại học nông nghiệp chuyên ngành thú ý. Sau khi tốt nghiệp đã mở một một phòng khám bác sĩ thú y, nằm kế bên cửa hàng vật nuôi của nhà họ, công việc kinh doanh rất hưng thịnh. Tuy nhiên, lúc ba Bì Bì trong giai đoạn khốn đốn nhất từng đến tìm người chú này vay tiền. Chú Ba đồng ý cho mượn, nhưng thím Ba thì sống chết cũng không bằng lòng, chắc là cảm thấy cửa này không thể mở được, mở rồi mãi mãi sẽ không thu lại được. Giữa anh em liền nảy sinh xích mích, từ đó về sau, hai nhà rất ít khi lui tới với nhau. Nhưng Bì Bì và Tiểu Hoa tuổi tương đương nhau, vẫn rất thân thiết.
Tiểu Hoa rất hào phóng, chỉ cần Bì Bì mở lời, cậu ta sẽ không nói nhiều, lập tức đem con chó săn Đại Long mà mình thích nhất cho cô mượn.
Tám giờ tối, Bì Bì dắt theo Đại Long đón taxi đến phố Nhàn Đình.
Nếu muốn truy tìm dấu vết của Hạ Lan Tĩnh Đình, chỉ có thể bắt đầu từ số 56 phố Nhàn Đình. Cô tháo viên Mị châu trên tai xuống, đưa đến trước mũi Đại Long để nó ngửi. Đại Long lắc lắc hai lỗ tai, duỗi bộ vuốt cào cào lên cổng chính.
Bì Bì cau mày, thầm nghĩ: buổi chiều, cô rõ ràng đã đến đây, tin chắc không có người ở nhà, lẽ nào sau đó, Hạ Lan đột nhiên quay lại?
Nhưng ổ khóa đồng vẫn đóng im ỉm như lúc cô rời đi, không hề có dấu hiệu đã từng được mở ra.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, bật hết đèn đuốc trong nhà lên sáng trưng. Dẫn Đại Long đi vào sân trong, dọc đường Đại Long rất im lặng, nhưng bước từng bước kiên định, dẫn cô đi về hướng phòng ngủ. Lúc đến gần, nó đột nhiên vòng lại, đổi hướng về phía tầng hầm.
Tim Bì Bì đập mạnh.
Cô bỗng nhớ đến sau sự kiện ở rừng dâu, Hạ Lan Tĩnh Đình đưa cô từ bệnh viện Thiên Mĩ về đây, là đi từ một cửa hầm vào một mật thất thông với đáy giếng. Cô vẫn nhớ, con đường đó ngoằn ngòe quanh co, rẽ ngang rẽ dọc qua mấy hành lang và mấy cánh cửa nhỏ, trong mật thất không hề có chút ánh sáng.
Cánh cửa thông xuống tầng hầm đã bị khóa. Cánh cửa đó vốn rất bí mật, bị giấu sau một giá sách. Những tòa Tứ hợp viện xưa cũ thế này thông thường không có tầng hầm, nếu Bì Bì chưa từng đi, chắc chắn không biết phải bắt tay vào đâu để kiếm. Cô đưa Đại Long vào vườn hoa, khóa nó đứng ở đó. Rồi lấy trong túi ra một cái đèn pin, một mình quay lại phòng.
Cánh cửa bằng sắt, cực kì chắc chắn. Bì Bì tìm kiếm khắp nơi, không tìm được ổ khóa, cũng không tìm được bất cứ cơ quan nào. Cô cẩn thận tìm lại lần nữa, phát hiện phía bên tay phải, trong một vị trí rất kín có một cái hốc cỡ một quân cờ. Nương theo ánh đèn, trông thấy bên trong hốc có một loạt chữ nổi. Tổng cộng có mười nhóm, xếp thành một vòng tròn.
Cô biết, đó là mật mã.
Sau kì thi xong, Bì Bì từng tự học một ít chữ nổi. Thứ nhất là vì tò mò, thứ hai là để có thể bước vào sâu hơn trong thế giới của Hạ Lan. Cô vẫn đang ở giai đoạn sơ cấp, nhưng những con số bằng chữ nổi, từ một đến mười, cô đã thuộc lòng tất cả.
Qua vài phép chuyển đơn giản, cô ấn theo mật mã ngân hàng của Hạ Lan Tĩnh Đình.
Cơ quan bên trong kêu rẹt một tiếng, cửa mở ra. Một làn gió lạnh âm u ập thẳng vào mặt. Trước mặt cô là một hành lang tối om thăm thẳm.
Nơi này không phải chưa từng tới, mọi khi đều là Hạ Lan bế cô vào. Giờ này chân chạm đất, đột nhiên cảm thấy có một luồng khí ẩm thấp u ám xông lên. Cô rất sợ, người rùng mình một cái, răng va vào nhau lập cập.
Cởi ba lô ra, cô cầm đèn pin, lấy hết can đảm tiến về phía trước. Hành lang rất sâu, nhưng không có lối rẽ, không khí vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt. Cô không nhớ lần trước mình vào đây như thế nào, hình như cả người luôn được bao phủ trong hơi thở thơm ngát của Hạ Lan Tĩnh Đình, hoàn toàn lạ lẫm với bầu không khí trong đáy giếng này. Cô kiên trì bước từng bước về phía trước, bước xuống vài bậc tam cấp, như đang men theo con đường xuống núi. Xuyên qua vài ô cửa sơn đỏ nhỏ, cuối cùng đã trông thấy cánh cửa thông vào mật thất.
Cánh cửa được khép hờ.
Cùng lúc đó, có tiếng thở khe khẽ truyền ra. Lòng cô bỗng dưng ấm áp, đang định đẩy cửa vào, bên trong đột nhiên có người nói:
- Tắt đèn pin đi, Bì Bì.
Giọng nói ấy thân quen như vậy, khiến cô trong phút chốc, nước mắt đã ngần ngật bờ mi. Cô vội tắt đèn đi, khẽ khàng gọi một tiếng:
- Hạ Lan.
Đáy giếng đen kịt, không thể nhìn thấy thứ gì. Phả vào mặt là một tràn không khí nồng nặng mùi tanh của máu. Cô vươn tay trong bóng tối, sờ sẫm về phía chiếc ghế nằm, cánh tay lập tức bị Hạ Lan Tĩnh Đình ngăn lại:
- Bì Bì, em phải rời khỏi đây ngay tức khắc.
- Không! - Cô cương quyết lắc đầu, - Em sẽ không rời xa anh!
Giong anh rất yếu, tay anh cũng không còn sức, cơ thể vẫn nằm im chỗ cũ, bất động.
- Anh bị thương sao? - Cô tha thiết hỏi.
Đáy giếng vốn không lớn, bước vài bước đã bị buộc phải ngồi lên ghế dài. Đầu tiên cô lần tìm đến tay anh, cánh tay quả nhiên đang bị thương, được quấn băng gạc bên ngoài. Trên người anh cũng quấn băng, cả trên chân cũng có.
Cô liều lĩnh bật đèn pin, giảm ánh sáng xuống mức thấp nhất.
- Tắt đèn pin đi. - Anh khẽ kêu một tiếng, gần như là cầu xin.
Anh không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng của mình, có lẽ anh đã không thể duy trì hình dạng con người, hoặc có lẽ anh bây giờ là nửa người nửa thú.
- Hạ Lan, em không sợ anh biến thành nguyên hình, anh biến thành gì thì em đều là vợ anh. - Tiếng cô rất thấp, nhưng rất bướng bỉnh, - Hãy cho em xem vết thương của anh, hãy để em giúp anh.
Anh đã dùng hết số gạc để băng đầu và tay, có vài vết thương hở vẫn chưa được băng tốt. Đó là một loại thương tích do vết cắn của dã thú gây nên, cánh tay, eo, đùi, chỗ nào cũng có một vết. Da thịt bị xé rách, giập nát, máu me bê bết, những chỗ đã được được băng bó lại, nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra.
Ngược lại, trên mặt anh không hề bị thương, có thể cảm nhận được rất đau, nhưng anh vẫn cắn chặt răng, trên trán đọng những giọt mồ hôi nặng trĩu.
Tại thời điểm này, cô đã hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh. Suy nghĩ một lát, nhanh chóng cởi chiếc áo lót bằng vải bông của mình ra, xé thành từng mảnh dài, băng những vết thương trên đùi anh lại:
- Em phải đưa anh đến bệnh viện, anh mất máu quá nhiều, miệng vết thương đã nhiễm trùng rất nặng.
Cô sờ lên trán anh, trán nóng hầm hập, ngay cả hơi thở của anh cũng nóng.
- Đưa đến bệnh viện? - Trong bóng tối, anh làu bàu, - Chỉ cần kiểm tra nhịp tim của anh, họ đã biết anh không phải con người. Anh không đi bệnh viện, trừ phi đó là bệnh viện của người một nhà.
- Em đưa anh đến bệnh viện Thiên Mĩ.
- Anh không muốn liên lụy đến quá nhiều người. Đã mất một Khoan Vĩnh, em không muốn để Tu Nhàn cũng đi theo luôn chứ.
- Vậy phải làm sao? Anh không thể cứ nằm chờ chết như thế được! - Cô cuống lên, giọng bất giác cao đến quãng tám.
- Anh chỉ cần ... - Anh mím môi, cố kìm một cơn đau vừa ập tới, - …Cần một chút thời gian để dưỡng thương, thế thôi.
- Chỉ nằm như thế có ổn không?
- Sẽ ổn, anh cần ánh trăng.
- Anh có đói không?, - cô hỏi, - Em vào vườn hái hoa cho anh.
Anh không trả lời.
- Hạ Lan? Hạ Lan?
Cô đẩy anh một cái, phát hiện anh đã rơi vào hôn mê. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt. Bật đèn pin lên soi, máu đã loang đỏ một vùng. Máu thấm qua lớp vải ghế rỉ xuống dưới, những nơi vừa mới được băng xong đã bị nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm. Cô quýnh lên, không còn nghĩ được gì, cho rằng trên lưng anh còn vết thương lớn hơn, liền dùng sức đẩy người anh nghiêng lại.
Lưng anh mặc dù đẫm máu, nhưng không hề bị thương. Vết thương lớn nhất nằm ở phần eo, băng vải đã bị máu thấm ướt mà máu vẫn không ngừng chảy.
Cô cúi đầu suy nghĩ, chợt có cánh tay giữ lấy tay cô. Anh tỉnh lại, nói:
- Đừng lo lắng...
- Ai đã làm anh bị thương? Có phải là Triệu Tùng không? - Cô hỏi.
Không ai trả lời, cô đẩy đẩy anh, anh lại hôn mê rồi.
Cô đi vào vườn, hái một bó mẫu đơn lớn, vào bếp trộn một ít nước và mật ong, đánh thành dung dịch đặc. Rồi bỏ đầy băng đá vào một cái túi nhựa to, mang trở lại đáy giếng.
Đắp những khối băng lên bụng anh, hy vọng có thể cầm được máu. Nhưng nước hoa có làm thế nào cũng không mớm vào được, dù anh hôn mê nhưng vẫn đau đớn, răng cắn lại rất chặc.
Bì Bì nghĩ, vào thời điểm này, bất kể thế nào anh cũng phải ăn một chút gì đó.
Bất lực không biết phải làm sao, cô đành chạy vào vườn lần nữa, gọi cho người em họ là bác sĩ thú y kia.
- Tiểu Hoa!
- A lô, Bì Bì.
- Chị có một người bạn, anh ấy gặp chút chuyện, bị... chó cắn bị thương, chảy rất nhiều máu, em sang đây giúp chị được không, xem giúp vết thương của anh ấy thế nào? Dù làm sao cũng không cầm máu cho anh ấy được.
Người đầu bên kia nghe không rõ đầu đuôi:
- Bì Bì chị lo lắng quá nên phát ngốc rồi hả? Em là bác sĩ thú y! Chó bị thương em trị. Người bị thương phải đến bệnh viện. Nhất là vết thương nặng như thế. Hẳn là chó dại cắn, phải tiêm vắc xin phòng dại ngay.
- Tình trạng của anh ấy rất đặc biệt, em hãy đến đây đi! Mang theo đầy đủ thuốc đến nhé. Xin em đấy! Anh ấy sống ở Lục Thủy sơn trang ở phía Tây thành phố, số 56 phố Nhàn Đình. - Sợ cậu ấy hỏi nhiều, Bì Bì dứt khoát cúp máy.
Dựa vào giao tình giữa cô và Tiểu Hoa, phen này cậu ta chắc chắn sẽ đến.
Quả nhiên chưa đầy nửa tiếng sau, cô đã đợi được Quan Tiểu Hoa. Cậu ta lái một chiếc jeep cũ tồi tàn, xe dừng lại, cậu ta bước ra, mang lên lưng một cái hòm thuốc nặng trịch.
- Bạn của chị...
- Anh ấy không tiện đến bệnh viện. - Bì Bì ấp úng, - Anh ấy... à là xã hội đen.
Quan Tiểu Hoa giật mình, đưa mắt đánh giá cô:
- Xã hội đen? Sao chị lại trà trộn vào giới xã hội đen? Chị không được giao du với những người như thế, có biết không? Dính vào rồi thì không thể bỏ ra đâu.
- Một người bạn, chị nợ anh ấy một món nhân tình rất lớn, bây giờ là lúc báo ân. - Bì Bì mặc kệ những lời quở trách lảm nhảm của cậu ta, kéo cậu ta vào phòng khách, - Đợi ở đây, chị đi dìu anh ấy ra.
Bì Bì nghĩ, chỗ ẩn thân của Hạ Lan Tĩnh Đình không thể dễ dàng để lộ, nên chỉ có thể gọi anh tỉnh lại, sau đó, dìu anh ra để Tiểu Hoa khám.
Không ngờ, khi quay lại giếng, Hạ Lan Tĩnh Đình thực sự đã tỉnh rồi, anh nằm im đó hỏi:
- Có người đến?
- Đúng vậy, là em họ của em.
- Em họ em?
- Cậu ấy là... nghe này, Hạ Lan... em biết anh muốn phản đối, nhưng chỉ là biện pháp tạm thời. Em họ em là một bác sĩ thú y rất giàu kinh nghiệm, đã tốt nghiệp đại học nổi tiếng, cậu ấy...
- Tiễn cậu ta về! - Anh gắt gỏng ngắt lời cô, - Anh không cần gặp bác sĩ thú y, bác sĩ thú y nhân y gì cũng không gặp!
Bì Bì rầu rĩ lại rầu rĩ, tiếp tục thuyết phục:
- Cậu ta có thể xem vết thương cho anh. Nếu không nghiêm trọng, cậu ấy có thể giúp anh xử lý miệng vết thương. Cậu ấy có thể cầm máu cho anh, may vết thương lại cho anh. Hạ Lan, vào lúc này, anh không có lựa chọn, chúng ta phải để cậu ấy giúp anh.
- Để cậu ta về đi.
- Không!
- Để cậu ta về, không thì em hãy về cùng cậu ta, đừng đến đây nữa.
- Máu chảy nhiều như vậy, anh sẽ chết mất. - Cô cố gắng hạ thấp giọng, - Hãy đặt tôn nghiêm của anh xuống, để cậu ấy xem thương thế cho anh. Em cam đoan cậu ta sẽ không biết anh là ai! Xem như em cầu xin anh đi, có được không?
Anh không biết lấy sức lực từ đâu, bất thình lình bắt lấy tay cô, kéo cô lại trước mặt mình, gằng từng chữ nói:
- Người và yêu khác biệt. Vào những thời điểm thế này, anh sẽ không để người anh không tín nhiệm chạm vào anh. Bì Bì, nếu em khăng khăng muốn đưa cậu ta đến, anh chỉ còn cách ăn cậu ta trước mặt em.
Bì Bì mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm một cách tuyệt vọng, hơi thở hổn hển, lời uy hiếp của Tế ti đại nhân đã có tác dụng.
Mang bộ mặt ủ rũ, bơ phờ quay lại phòng khách, cô nhún nhún vai với Tiểu hoa đang chờ ở đó:
- Tiểu Hoa, cậu nói không sai. Không thể chung sống với người của xã hội đen. Cậu xem, anh ấy không chịu gặp cậu. Cậu về đi, để hòm thuốc lại đây.
Cô hỏi chi tiết về cách cấp cứu vết thương: Khử trùng miệng vết thương như thế nào, khâu vết thương như thế nào, băng bó như thế nào, rịt thuốc vào như thế nào, rửa vết thương như thế nào. Tìm không được sổ ghi chép, đành phải dùng máy ghi âm ghi lại tất cả những lời của cậu ấy nói.
Lúc quay lại đáy giếng, Hạ Lan Tĩnh Đình đã tiếp tục mê man. Bì Bì tiêm cho anh một mũi pênixilin. Cởi lớp vải đang băng vết thương ra, bắt đầu làm sạch vết thương bằng nước muối. Những vết thương nhỏ, cô bôi cồn và thuốc mỡ chống viêm lên, dùng băng vải quấy lại. Vết thương lớn, chỉ có hai, một cái trên lưng, một cái trên đùi, vết rách rất lớn, cần phải khâu ngay.
Cô hít một hơi thật sâu, đeo găng tay tiệt trùng lên, nhìn những miệng vết thương sậm đen kia, trống ngực dồn dập không yên, hồi lâu vẫn không dám động tay.
- Bì Bì. - Anh chợt kêu lên một tiếng. Cô sợ đến run lên, suýt đánh rơi kim xuống đất.
- Có đau không? - Cô nhẹ nhàng hỏi, - Em đang rửa sạch miệng vết thương cho anh. Nào, uống vài viên oxytetracycline đi.
Anh khá nghe lời, ngoan ngoãn nuốt từng viên thuốc, sau đó uống hết nửa chén nước hoa cô đưa.
- Bên ngoài có trăng không? - Anh hỏi.
- Không có, đêm nay trời đầy mây.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin, cô bắt đầu loay hoay với cây kim, cô lấy hết can đảm châm kim vào da. Cơ thể anh đau đến co rúm lại, Bì Bì vội vàng đè lên miệng vết thương, máu đỏ sẫm len lỏi qua kẽ tay chảy ra, dinh dính, phát ra một thứ mùi không thể diễn tả bằng lời.
Tim cô đập thình thịch, muốn nghẹt thở trong thứ mùi khiến người ta váng vất choáng ngợp này, nhưng thứ khiến cô không thở được nhiều nhất chính là sự sợ hãi trong lòng cô. Cô mím môi, cô không cho bản thân được phép suy nghĩ lung tung.
Thật kỳ lạ, tay cô lại rất bình tĩnh, bình tĩnh như cao thủ trước giờ quyết đấu vậy.
Trong lúc nhất thời, Bì Bì gần như phải khâm phục tố chất đột nhiên phát huy hơn hẳn bình thường của mình.
- Em đang làm cái gì vậy?
Tay anh sờ soạng trong không trung, chạm vào khuôn mặt cô.
Cô nhẹ nhàng đáp:
- Anh không nhìn thấy sao?
- Chỉ thấy một chút ánh sáng. - Anh ho một tiếng, - Có thể đưa anh trở về phòng ngủ không? Ở đây mùi không tốt.
Mùi máu tanh quá nặng, chính anh cũng không chịu nổi.
- Anh rất cần ánh trăng à? - Cô nói, - Chi bằng em đưa anh ra vườn nhé. Có điều để em khâu miệng vết thương cho anh trước đã.
- Em biết sao?
- Không biết, nhưng em có xem em họ làm. Em còn từng làm trợ thủ của cậu ấy đấy. Trước đây, cậu ấy khâu cho chó, còn phải nhờ em cạo lông cho nó, - cô xoa xoa đầu anh, cô gắng để giọng mình trở nên thoải mái, - Anh thì không cần nhờ đâu.
- Em xem anh... xem như đang điều trị cho chó hả? - Anh phì cười.
- Dù sao, anh cũng là họ hàng của nó mà, đúng không?
- Chỗ nào trên người anh trông giống họ hàng của chó chứ? - Anh yếu ớt nói, - Em đi dọn dẹp phòng ngủ giúp anh một chút. Việc khâu vết thương để anh tự làm cũng được.
Bì Bì bị hù suýt nhảy dựng lên, lắp bắp:
- Anh... tự khâu cho mình? Mẹ ơi, anh xem anh là Sylvester Stallone hả?
- Lúc trước bị thương, đều do anh tự khâu. - Anh nói, - Chỉ vì mấy ngày này sức lực anh không có, động một ngón tay cũng không được. Em đến thăm anh, anh liền phấn chấn, sức lực lại có rồi.
- Không phải anh không nhìn thấy sao?
Giọng anh đột nhiên trở nên ũ rũ:
- Đúng rồi, anh đã quên mất chuyện này.
- Vậy anh cắn răng lại đi, em sẽ khâu rất nhanh. Đây là loại chỉ cao cấp, sẽ tự tiêu, không cần cắt chỉ.
Vết thương trên tay và đùi chỉ bị xé rách, cô nhanh chóng khâu xong. Hạ Lan Tĩnh Đình cũng rất phối hợp, không hề nhúc nhích chút nào. Anh từ chối tiêm thuốc tê, ngay cả gây tê cục bộ cũng không đồng ý.
Bì Bì tăng ánh sáng lên, xem xét lại miệng vết thương bên hông. Cô nhanh chóng phát hiện, đó không phải một vết rách thông thường, là một vết thương sâu, ở giữa có một cái lỗ cỡ đầu ngón tay. Máu không ngừng chảy ra từ đó. Cô đã hiểu. Số máu đã rỉ ra này, đều là xuất phát từ đây.
- Đừng khâu. - Anh giữ tay cô lại, - Vết thương bị Thiên hồ cắn, không dễ dàng chữa lành như vậy.
- Anh đã đợi ở đây bao lâu?
- Khoảng hai tuần.
Cô nhẩm tính, rất nhanh đã hiểu. Nhất định là trong lúc Hạ Lan đang chữa trị cho Gia Lân, thì nghe thấy tin Khoan Vĩnh chết, anh không thể không trả Gia Lân về trước thời hạn, sau đó đi tìm Triệu Tùng lý luận. Sau đó xảy ra xung đột kịch liệt. Hai bên đối đầu nhau, Hạ Lan vốn sẽ không bị hại, nếu anh có đủ nguyên khí
Bì Bì càng nghĩ càng thấy nhiều chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình là kẻ đầu sỏ gây nên. Cô cố hỏi thêm chi tiết, nhưng Hạ Lan Tĩnh Đình không chịu đàm luận về vấn đề này nữa. Cô gần như nửa cõng nửa ôm, đưa anh ra khỏi đáy giếng.
Đến phòng ngủ, ga giường đã được đổi, cô đỡ Hạ Lan Tĩnh Đình nằm xuống. Lập tức chiếu theo lời đặn của Tiểu Hoa, tán nhỏ penixilin ra, rắc lên miệng vết thương trên lưng anh, dùng băng gạc quấn lại, bên ngoài chườm một khối băng để cầm máu.
Cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh mơ màng thiếp đi.
Bì Bì leo lên giường, giở chăn lên, chui vào lòng anh, ôm chặt lấy anh:
- Hãy ôm chặt em, Hạ Lan, dương khí của em rất dồi dào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.