Chương 38: Ý xuân hòa hợp
Vô Danh
08/06/2019
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Mạnh Khinh Khinh không ngờ Hứa Nghiễn nhìn như lạnh nhạt không ham muốn sẽ biến thái tới mức này.
Anh dùng cả hai tay xoa nắn, chà đạp không hề thương tiếc bầu vú mềm mại, xúc cảm dưới tay mềm dẻo và ấm áp không cách nào tả hết, lại siêu co dãn, căng đầy cả lòng bàn tay anh.
"Rất tốt."
Anh nói hai chữ như thế, Mạnh Khinh Khinh còn chưa phản ứng kịp, một cái bóng lướt qua mắt, khi nhìn lại, toàn bộ cơ thể Hứa Nghiễn đã dời lên vị trí bên trên, gậy thịt lớn nóng rực dưới hông đối diện với bộ ngực của cô, đồng thời phản chiếu lại trong mắt cô.
Thật dài, thật to.
Gây thịt màu đỏ tím có hình dáng dữ tợn, đặc biệt quy đầu (*) có kích cỡ như trứng ngỗng còn sống động hơi nảy lên, nhìn qua cũng khiến người ta sợ hãi đến kinh hoàng.
(*) Đầu dương vật.
"Hứa Nghiễn, mau lấy cái đó của anh ra, lấy ra đi, xấu quá." Hàm răng đều đặn như được sắp xếp tỉ mỉ cắn môi dưới, gò má ửng hồng như thoa phấn cherry.
Hứa Nghiễn lạnh lùng hừ một tiếng, giúp gậy thịt xâm nhập vào trong rãnh sâu giữa hai bầu vú mềm, tay chiếm giữ một bên, sau đó ép vào trong thật mạnh.
"Hứa Nghiễn... Anh... Anh... Biến thái..." Cô không tài nào tin được, anh ta, anh ta thế mà lấy ngực cô làm loại chuyện như thế, quá biến thái!
Anh vốn chẳng thèm để ý tới Mạnh Khinh Khinh không sức phản kháng, cảm nhận kĩ càng nhũ thịt nhẵn nhụi như tơ, mới bắ đầu rút ra cắm vào giữa kẽ hở.
Ngực Mạnh Khinh Khinh vô cùng nở nang, nhưng vẫn không thể bao trùm hoàn toàn gậy thịt của anh, đỉnh đầu gậy thịt không ngừng thúc vào cằm dưới của cô, làn da trắng bóc chẳng mấy mà bị nhuộm thành màu hồng nhạt.
Chà, thế mà còn nhẵn nhụi hơn cả nhung và tơ lụa, giống như có hai bàn tay nhỏ đang mát xa thân gậy, Hứa Nghiễn khép hờ mắt, dư quang quét lên cánh môi anh đào của cô, đôi mắt thâm sâu được quét một lớp sơn đen như mực.
Gậy thịt nóng rực khô khốc cấp tốc ma sát nhũ thịt mềm mại, từng cơn tê dại rất nhỏ rất nhỏ tràn từ bầu vú lan ra khắp người, xương cốt cũng yếu đi, tứ chi hoàn toàn mềm oặt.
Đấy còn chưa tính là hỏng việc, mọi chuyện càng tệ hơn là huyệt hoa nhỏ dưới thân dường như bị nung lên, nhiệt độ cao dần, càng ngày càng nóng, nước mật thơm ngọt liên tục chảy ra không ngừng.
Biết phía dưới đã ướt đẫm, hai gò má của Mạnh Khinh Khinh càng đỏ như bị hun trong hơi nóng, xấu hổ không biết làm gì cho phải. Cô gắng sức nhịn phản ứng sinh lý, nhưng khi đỉnh gậy thịt lại thúc vào cằm dưới lần nữa, môi đỏ mọng lại hé ra, bật thốt một tiếng rên rỉ yêu kiều.
Động tác của Hứa Nghiễn đột nhiên chững lại, gậy thịt được bọc trong khe vú lại trướng gấp hai lần. Anh thở ra một hơi, động tác bất ngờ nhanh hơn, gậy thịt chằng chịt gân xanh thúc mạnh vào thịt non, luồng nhiệt do ma sát sinh ra đi cùng với kích thích khiến cho Mạnh Khinh Khinh khó lòng khống chế lại rên rỉ thành tiếng, "A....A..."
Tiếng rên rỉ say mê không chỉ lượn lờ bên tai Hứa Nghiễn mà còn truyền vào tai mình. Cô trừng lớn mắt hạnh, song, không để cô đắm chìm trong cảm xúc e lệ ấy quá lâu, đôi tay thô của Hứa Nghiễn dừng trên eo cô, cánh tay mang sức lực mạnh mẽ trực tiếp lật người cô lại, ghé nửa người trên lên đệm lưng của sofa.
"Anh làm...A..."Thắt lưng bị trọng lực đè thấp xuống, cặp mông no đủ dĩ nhiên nâng cao hẳn lên.
Vén làn váy mềm mại lên, ánh sáng từ ngọn đèn đủ để anh nhìn không xót gì, mông thịt nõn nà xinh xắn chen lách sít sao, lại thêm vải dệt tím nhạt phác họa, càng đẹp đẽ, mê người hơn.
" Dây buộc quần chữ T? Mặc đi làm như thế, còn dám nói không muốn nằm dưới tôi?"
Mạnh Khinh Khinh dĩ nhiên phản bác lại, "Không phải... Anh nói bậy..."
"Lại bảo tôi nói bậy sao?" Tháo nút thắt nơ con bướm, quần chữ T trượt xuống trên ghế sofa, huyệt hoa nhỏ tươi đẹp tựa hoa hồng đẫm sương sớm tinh mơ đập vào mắt Hứa Nghiễn, "Nước đã chảy nhiều như thế mà vẫn cho rằng tôi nói bậy hử?"
Cô đã động tình như thế, anh cũng chẳng định khách khí thêm gì, tách ra hai cánh hoa non mềm, gậy thịt nhắm ngay cửa huyệt tinh tế nhỏ xinh, mạnh mẽ thúc vào.
"Hứa... Hứa Nghiễn... Đau quá...Đừng vào nữa.." Đau đớn nhưu bị xé rách đến bất ngờ khiến cô suýt cắn môi bật cả máu, tròng mắt nhanh chóng đọng nước, "Đau quá... Hứa Nghiễn... Hức hức.... Đây là lần đầu tiên của tôi... Nhẹ một chút.... Nhẹ một chút... Đau quá..."
Hứa Nghiễn lại cười kì dị, "Tuy rằng tôi bất lực, nhưng vẫn có thể phá thân cho cô ha."
Dứt lời, thắt lưng âm thầm vận lực, thúc toàn bộ gậy thịt khảm vào trong mật huyệt chặt chẽ trúc trắc.
Thật ra cũng bởi vì chưa biết mùi đời, mật huyệt lại khép quá chặt, Hứa Nghiễn vừa đẩy vật của mình vào, không còn cách nào để vào sâu thêm nữa. Cửa huyệt túm chặt lấy gậy thịt của anh, không cho nhúc nhích, giống như đang chậm rãi mút nó vào.
Gân xanh trên trán nảy lên vài cái, Hứa Nghiễn thở ra một hơi, sửa góc độ giữa hai đùi Mạnh Khinh Khinh, đẩy một bên hông lên phía trước. Hoa huyệt mềm mại, thịt thà nhuyễn hết cả đi, cho dù lùi lại thật nhanh cũng không thể ngăn cản vật cứng đang xâm nhập vào với cường độ quá mạnh.
Đau quá! Rất đau! Mạnh Khinh Khinh chớp đôi hàng mi, nước mắt lăn dài. Cô nhịn không được, cầu xin tha thứ, “Hu hu... Nhẹ một chút... Đau quá... Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn...”
Thân dưới giống như bị một nhát kiếm bổ ra, cô đau tới mức đổ mồ hôi. Làn da thấm đẫm từng giọt mồ hôi lạnh, không còn một chút sức lực nào nữa, hai tay cô bị trói chặt, chỉ đành bám lấy ghế sofa, cả người cố gắng bò về phía trước, nóng lòng muốn thoát khỏi hung khí khủng bố của người đàn ông này.
"Đừng... đừng mà... Hứa Nghiễn...”
Nhưng cho dù cô chuồn đi thế nào, xoay người ra sao, gậy thịt của anh vẫn cứ chầm chậm xông vào cửa huyệt non mịn. Cuối cùng, ngực cô ghì chặt vào sau tấm đệm sofa, tiến không thể tiến, ngay sau đó, gậy thịt chọc sâu vào bên trong hoa huyệt non mềm, mịn màng.
Cô cắn môi, khóc nức nở, tóc bị ẩm ướt bởi mồ hôi, ướt nhẹp, bết vào trán, gò má, cổ, phía sau lưng.
Hứa Nghiễn vỗ cái mông nhỏ của cô, “Chưa có đi vào hoàn toàn đâu.”
Lúc này, anh lại không chầm chậm, ngược lại còn đâm mạnh vào một phát, đỉnh đầu gậy thịt mở được miệng của hoa huyệt chật hẹp, tiến vào chỗ sâu nhất trong tử cung.
"A... Đau quá... Hu hu..." Mạnh Khinh Khinh rốt cuộc khóc òa, “Oa... Hu hu hu... Hứa Nghiễn... Tôi... Tôi muốn tố cáo anh cưỡng hiếp tôi... Tố cáo anh cưỡng hiếp tôi... Hu hu...”
"A!" Hứa Nghiễn nghiêng người về phía trước, vùng ngực cứng rắn đè lên sống lưng mềm mại của cô, hai tay anh chống đỡ trên đệm ghế, đồng thời, gậy thịt chầm chậm rời khỏi mật huyệt. Cho đến khi chỉ còn lại một chút là rút ra, anh lại dùng lực đâm mạnh vào lần nữa. Thân thể mềm mại của Mạnh Khinh Khinh vọt tới ghế sofa thật nhanh, bầu ngực bị ép tới mức muốn bẹp.
"Hu hu... Đau quá... Mau dừng lại... Dừng lại... Hứa Nghiễn... Hu hu... Đồ khốn kiếp... Tôi muốn tố cáo anh...” Gậy thịt hết rút ra lại cắm vào, rút ra lại cắm vào, Hứa Nghiễn dần thích ứng được tư vị tuy hẹp nhưng lại khiến người khác mất hồn, tốc độ của anh cũng trở nên nhanh hơn, hệt như gió táp mưa sa, tùy ý tàn phá đóa hoa nhỏ.
"Hu hu... Hứa Nghiễn..." Mạnh Khinh Khinh mạnh mẽ xoay cổ lại, đôi mắt đẫm nước nhìn người đàn ông đang mải mê rong ruổi, “Hứa Nghiễn... Nhẹ một chút... Chậm lại... Tôi van xin anh... Đau quá...”
Động tác của anh trở nên thong thả lạ thường, mái đầu hạ hạ thấp xong, nhìn khuôn mặt đáng thương tội nghiệp của cô, đôi mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo. Ngay sau đó, anh ngậm chặt lấy môi cô, dùng lực thật mạnh mà đưa lưỡi vào, động tác dưới thân cũng càng thêm mạnh.
Hàm răng khép chặt bị cạy mở, đầu lưỡi thô bạo của người đàn ông tràn vào khoang miệng, càn quét khắp nơi, cái lưỡi thơm tho của cô cũng chạy không thoát khỏi vận mệnh dây dưa.
Hu hu, đầu lưỡi bị hút tới mức run lên, tiểu huyệt bị đâm tới mức đau nhức, thân thể mềm mại tựa như đóa hoa lung lay trong bão táp. Mạnh Khinh Khinh cảm thấy bản thân mình sắp chết vì sự phóng đãng của Hứa Nghiễn.
Hứa Nghiễn càng lúc càng mạnh hơn. Đào phá hơn mười lần, tiểu huyệt cứng rắn đã dần mềm lại, rỉ ra dịch ẩm ướt, khiến gậy thịt ướt sũng cả đi.
Gậy thịt không ngừng ra vào liên tục, gạt bỏ tầng tầng lớp lớp thịt, chen vào hoa tâm, xâm nhập đến tử cung thần bí. Hứa Nghiễn không biết phải hình dung khoái cảm này ra sao, chỉ có thể nói hoa huyệt nhỏ của nhỏ giống như động tiêu hồn, khiến tinh thần anh đều bị hấp dẫn, hoàn toàn không khống chế nổi bản thân, trong lòng anh chỉ nghĩ đến việc xoay chuyển, đâm nát tiểu huyệt này.
Trên thực tế, Hứa Nghiễn quả thực đã làm như vậy.
Anh không hề lo lắng, cho dù đây là lần đầu tiên của mình hay Mạnh Khinh Khinh không tiếp nhận từng đợt khoái cảm kịch liệt. Gậy thịt vẫn cứ không chút lưu tình, xuyên suốt vào hoa huyệt của cô, lúc ra lúc vào, nhiều lần len lỏi, chen chúc vào trong hoa huyệt chật hẹp.
"Hu hu..." Mạnh Khinh Khinh khóc nức nở, đôi môi vừa tê vừa ngứa, huyệt nhỏ bị đâm tới mức đau đớn, “Hu hu... Tôi muốn tố cáo anh... Tố cáo anh... để anh phải ngồi tù...”
Hứa Nghiễn giữ chặt vòng eo của cô, nâng nó lên cao, đặt bờ mông nho nhỏ nhưng có độ co dãn vô cùng tốt lên cái bụng rắn chắc của mình.
"Tố cáo tôi?” Rốt cuộc thì anh cũng mở miệng đáp lại, hơi thở phà vào vành tai cô, “Chê tôi chưa khiến cô sảng khoái à? Không được đâu.”
Anh rút gậy thịt ra, rút mạnh một cái trong khe chật hẹp. Tiếng động “ồ ồ” vang lên, “Nước nhiều như vậy, có khó chịu không?”
*Tiếng nước chảy
Trong văn phòng trống trải chỉ có tiếng nước dịch sau một trận mây mưa, Mạnh Khinh Khinh nghe thấy rất rõ ràng. Cô hổ thẹn, mím chặt đôi môi, ngừng cất tiếng khóc, bởi vì đau đớn mà gương mặt trở nên tái nhợt, lúc này đã hồng hào dần trở lại.
Hoa huyệt non mềm càng phù hợp với gậy thịt to lớn. Mỗi khi anh tiến vào, thân thể cô cứ quấn lấy anh, khi anh rời khỏi liền co rút lại, hấp dẫn anh, khiến anh không nỡ ra ngoài, liên tục tiến vào rồi lại rút ra. Cho dù là động tác nào đi nữa, hoa huyệt nhỏ đều khiến anh hưởng thụ cảm giác sảng khoái đến cùng cực.
Tình huống của Mạnh Khinh Khinh rốt cuộc cũng chuyển biến sang chiều hướng tốt đẹp. Trải qua một hồi thống khổ, đau đớn, cô miễn cưỡng thừa nhận Hứa Nghiễn hệt như một con dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng gậy thịt mà xâm nhập thật mạnh vào hoa huyệt của cô, cánh môi phát ra tiếng rên rỉ, mê hoặc người khác.
Dần dần, vòng eo mềm mại bắt đầu lắc lư, nghênh đón động tác cắm ra rút vào của anh, “A... sâu lắm...” Người cô mảnh mai như vậy, gậy thịt càng đi vào, cửa huyệt càng co lại, hấp dẫn anh vô cùng.
Thấy cô đã hoàn toàn thần phục ở dưới thân mình, thậm chí còn có thể đón ý hùa theo, Hứa Nghiễn liền cởi dây trói cho cô, để đôi tay được tự do, ngã xuống một cách yếu ớt trên ghế sofa.
"Ưm... A... Ưm...” Khoái cảm tích lũy càng nhiều, nhiều đến mức có thể ăn mòn lý trí của cô. Cô bắt đầu mơ màng, kêu lên những tiếng rên vô nghĩa, hoa huyệt càng lúc càng khép chặt, cửa huyệt cũng vậy, cơ thể cô bộc phát ý thức, quấn lấy gậy thịt kia một phen.
"Lên đỉnh rồi à?” Hứa Nghiễn nhận thấy hoa huyệt khác thường, anh liền dừng động tác, kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gằn từng chữ một, giống như đang tuyên bố một chuyện quan trọng, “Tôi đã làm cô lên đỉnh được rồi.”Mạnh Khinh Khinh cảm nhận được mùi vị đó, trên mặt đổ đầy mồ hôi sau cơn hoan ái, khuôn miệng nhẹ nhàng thở dốc.
Hứa Nghiễn rút gậy thịt ra, lật người cô lại, úp mặt cô xuống ghế sofa, tách hai chân cô thành góc lớn nhất, cắm gậy thịt vào tiểu huyệt vừa mới trải qua một cơn cao trào.
"A... Hứa Nghiễn...!!!”
"Hứa Nghiễn... Đừng! Tôi chịu không nổi đâu...”
Tiến vào đi ra vài lần, anh càng cảm thấy tư thế này không tiện, do đó mới lấy một cái đệm ra rồi lót ở dưới mông cô, khiến thân dưới của cô hiện rõ.
"Hứa Nghiễn... Đừng... Tôi không cần... Chịu không nổi đâu...” Sau cơn lên đỉnh, cả người cô mềm hết cả đi, tiểu huyệt mẫn cảm tới mức không chịu được, nhưng anh cứ đánh phá không ngừng, kéo dài cơn khoái cảm của cô, khiến cô chìm nổi giữa sóng to gió lớn, chỉ cần không chú ý sẽ bị sóng cuốn trôi.
Bàn tay to nắm lấy bầu ngực cô, ngón tay nắm chặt lấy nhũ hoa, thân dưới càng va chạm mạnh, “Chịu không nổi cũng phải chịu cho tôi. Hôm nay, tôi phải khiến cô không xuống giường được!”
Khuôn mặt trầm tĩnh của Hứa Nghiễn lộ vẻ kích động, đáy mắt tựa như có sóng trào, mưa rền gió dữ, thân thể cường tráng cứ bức bách người dưới thân, khiến Mạnh Khinh Khinh ngoại trừ dang rộng hai chân để mở hoa huyệt, tiếp nhận gậy thịt của anh thì không còn cách nào khác.
Anh cúi đầu, cắn lấy quả hồng anh trên đỉnh núi tuyết, răng nanh cà nhẹ lên làn da mềm mại. Hứa Nghiễn coi thường sự yếu ớt của Mạnh Khinh Khinh, bởi vì anh cắn nhẹ một cái mà cô cũng ứa nước mắt. Đôi tay cô không còn sức lực, chỉ biết bám víu vào mái đấu anh, không ngừng khóc nức nở, cầu xin tha thứ, “Nhẹ một chút... Nhẹ một chút... Hứa Nghiễn... Đau... Hu hu...”
"Tôi muốn tố cáo anh... tố cáo anh... muốn... bắt anh... ngồi tù... ngồi... tới chết... Hu hu...”
Lời nói uy hiếp của cô chẳng hề có tác dụng, ngược lại còn đổi lấy hành động điên cuồng của Hứa Nghiễn. Gậy thịt của anh liên tục chống đỡ trong hoa huyệt chật hẹp, khiến bụng cô không ngừng nâng lên hạ xuống, bầu ngực mềm mại nằm trong tay anh, để mặc anh ra sức xoa nắn. Trước đợt tiến công mạnh mẽ như vậy, Mạnh Khinh Khinh rốt cuộc mất đi năng lực mở miệng, mái đầu ngoan ngoãn tựa vào ghế sofa, cúi xuống thở gấp, nước mắt trong suốt liên tục trào ra, thấm ướt cả một mảng tóc.
Ngón tay thon dài của Hứa Nghiễn nâng cằm cô lên, buộc cô phải mở mắt nhìn. Trông thấy ánh sáng lạnh lùng trong mắt anh, cô bất giác sợ hãi, co rụt cả người lại.
"Tố cáo tôi? Ngồi tù cho tới chết? Ái chà, vậy thì tôi sẽ cưỡng gian cô tới chết trước.”
Gậy thịt đâm mạnh vào một cái, mắc kẹt ngay trước tử cung, chọn một chỗ non mềm, chà đạp ngay chỗ mà cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn không chịu nổi. Tiểu huyệt liên tục co rút, định giữ chặt lấy gậy thịt của anh, không để anh tiến thêm vào. Sao mà được chứ? Sao mà được? Gậy thịt giống như một cây sắt nóng bỏng, đánh phá tầng tầng lớp lớp thịt thà bao quanh để xuyên vào bên trong, vừa nặng lại vừa sâu.
Bốp bốp bốp bốp...
Hoa huyệt mềm mại bị gậy thịt cứng rắn làm cho đỏ bừng, ngay cả gậy thịt cũng sưng lên. Khoái cảm dần dần bớt đi, Mạnh Khinh Khinh cảm nhận rõ nỗi đau sâu săc, “Hu hu...” Cô khóc nức nở, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ bị cưỡng gian tới chết. Cô vươn tay, dùng sức kéo tóc của Hứa Nghiễn, “Anh... tránh ra... tránh ra... Tôi không cần!...”
Hứa Nghiễn bắt lấy tay cô, đẩy mạnh xuống dưới, vẻ mặt lạnh lẽo, “Muốn tôi cưỡng gian cô tới chết phải không? Được, tôi cho cô hài lòng.”
Lúc này, Mạnh Khinh Khinh mới ý thức được họa lớn mình gây ra, cô cực kỳ sợ tiết mục kế tiếp của Hứa Nghiễn, nước mắt giàn dụa, “Tôi... Tôi sai rồi... Tôi sai rồi... Hứa Nghiễn... anh tha cho tôi đi... Van xin anh... Tôi sai rồi... Tha cho tôi đi... Hu hu...”
Khóe miệng kề sát vào mặt, hơi thở triền miên gần như gang tấc, “Còn muốn tố cáo tôi không?”
"Không tố cáo... Không tố cáo...."“Sau này có nghe theo tôi không?”
"Hu hu...” Cô gật đầu, “Nghe... Sau này tùy ý anh hết...”
Hôn lên đôi môi cô, thân dưới của Hứa Nghiễn cũng nhẹ nhàng hơn một chút, gậy thịt đi ra lại đi vào, nghiền nát hoa huyệt, dần dần khơi gợi khoái cảm của cô một lần nữa. Sự thống khổ, nức nở đã trở thành âm thanh nũng nịu. Đôi tay trắng ôm lấy cổ anh, hai người kích tình trong hân hoan, đồng thời lên đỉnh.
"Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn... Đừng bắn vào trong... Sẽ mang thai mất...”
Thế nhưng, anh lại càng khiến gậy thịt xâm nhập vào sâu hơn, chạm vào thành tử cung, tinh lực tồn trữ 28 năm qua rót dần vào đó. Chất dịch quá nhiều, khiến Mạnh Khinh Khinh cực kỳ khó chịu, cô cảm thấy thân dưới muốn nứt ra rồi. Thấy bụng cứ phập phồng, cô sợ hãi tột độ, nhưng không dám lên tiếng than thở, lo sợ lại chọc giận Hứa Nghiễn.
"Kẹp chặt vào, không được để chảy ra, chảy ra một giọt, tôi sẽ đổ thêm lần nữa.” Hứa Nghiễn rút gậy thịt ra, đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã 7 giờ 30 phút, “Đừng có lộn xộn, đợi tôi thu dọn xong sẽ giúp cô mặc quần áo.”
"Dạ." Mạnh Khinh Khinh cố gắng ép chặt tiểu huyệt, không để chất dịch bên trong chảy ra.
Mắt thấy Hứa Nghiễn bước vào phòng tắm, hàng mi cong như cánh bướm chớp động mấy lần, con ngươi đảo qua đảo lại, lại nghĩ thêm, cuối cùng vẫn xé cái váy vốn nát vụn làm đệm lót dưới thân, thả lỏng cửa huyệt, chất lỏng trắng tuôn ào ào, song cô cũng không dám tiết toàn bộ, chờ cảm giác như muốn nứt ra vì căng tràn tiêu tan, cô liền rụt bụng, khóa chất lỏng còn thừa trong tử cung lại.
Không chớp mắt ném cái váy đã ướt nhẹp vào một góc khuất, vừa mới ra vẻ như chưa có gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm khắc hoa được làm từ thủy tinh, đã thấy Hứa Nghiễn mặt không cảm xúc nhìn cô.
"A!" Mạnh Khinh Khinh hoảng sợ đến mức hô thành tiếng, anh ta... sao anh ta nhanh như thế? "Anh... Anh tắm xong rồi hả?"
Anh không đáp lại, chỉ bước từng bước về phía cô.
Ánh mắt cô trốn tránh, cơ thể không tự giác co lại vì sợ hãi, ngón tay níu chặt lớp vỏ sofa, đôi mắt đen có hồn chớp chớp nhưng vẫn không nhìn thẳng mặt anh, giọng nói du dương đến lạ: "Hứa... Hứa Nghiễn..."
"Muốn tôi bắn cô mấy lần?" Anh vừa giữ chặt cánh tay cô vừa nói.
Mạnh Khinh Khinh gục trong lòng anh, run rẩy, "Hứa Nghiễn... Tôi không muốn..."
Giọng điệu anh bình tĩnh mà cố chấp, "Nói, muốn tôi bắn cô mấy lần?"
Mạnh Khinh Khinh biết chạy không thoát, bèn kéo vạt áo sơ mi của anh, nũng nịu nói, "Một lần."
Hứa Nghiễn bế bổng cô lên, đặt lên bàn làm việc, kéo hai chân cô quấn lên eo mình, chen gậy thịt cứng rắn vào huyệt mật ứ máu sưng đỏ.
Huyệt hoa nhỏ được khai phá lâu như thế vẫn còn chặt chẽ khít khao, thịt mềm gắt gao bao trùm gậy thịt, dũng đạo ẩm nóng mút vào giống như cái miệng nhỏ xinh. Hứa Nghiễn khó nén gầm lên một tiếng, hầu kết chuyển động, nuốt nước miếng xuống, anh vận lực rút ra một đoạn gậy thịt rồi nhanh chóng thúc vào.
"A!! Đau quá!!" Tay nhỏ bé cào xé áo sơ mi nhàu nát, cô cắn môi thật mạnh.
Hứa Nghiễn khẽ hôn lên đuôi lông mày của cô, đôi môi hơi ẩm ướt có tính trấn an tương đối lớn, dưới thân vẫn ra vào cuồng dã như trước, nhưng lại mang theo một chút dịu dàng, an ủi cô trong sự giày vò của ham muốn, khiến cô cảm thấy không quá khó để tiếp nhận như lúc mới bắt đầu.Gậy thịt to khỏe ẩm ướt ra vào liên tục trong huyệt hoa nhỏ, bầu không khí đắm trong kích tình, Hứa Nghiễn kích động đến tột bậc, mỗi lần thẳng lưng, anh đều hít thở nặng nề hơn một phần, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên, trán cũng lấm tấm mồ hôi, trượt xuống má rồi tụ hội ở cằm, "tí tách" dừng trên bầu vú trắng như tuyết của cô.
Ánh mắt động tình dời theo tiếng nước rơi, da thịt trắng noãn như ngọc làm nổi bật hạt thù du màu hồng phấn, Hứa Nghiễn khép mắt lại, khi mở ra lại mang vẻ thèm khát như sói đói, há miệng, ngậm chặt thịt nhũ, dưới thân kết hợp đánh phá hoa tâm, xâm nhập tử cung, cũng quên béng đi thế nào là dịu dàng.
Văn phòng trống trải lại vang lên tiếng phụ nữ cầu xin tha thứ, khi có khi không, lúc to lúc nhỏ.
Nắng chiều rạng rỡ dần dần ảm đạm, hoàng hôn hắt lên gương mặt xinh đẹp như hoa hồng của Mạnh Khinh Khinh, phác họa đường cong sắc sảo, lung linh.
Trán Hứa Nghiễn chạm vào trán cô, gậy thịt lớn ra vào mãnh liệt, huyệt thịt co rút hết sức do quá nhiều lần cao trào, miệng huyệt cắn hút, khiến cho mỗi lần thúc vào càng ma sát mạnh hơn, sung sướng anh cảm nhận được cũng tăng gấp bội.
Huyệt hoa quyết rũ tuyệt đẹp như thế, Hứa Nghiễn hận không thể ở trong đó cả đời, vĩnh viễn không rút ra, nhưng cô gái nhỏ yếu ớt lại ghé đầu vào vai anh, nỉ non "Chịu không nổi."
Anh không nhẫn nại nữa, dùng sức thúc vào mấy chục cái, cuối cùng rót tinh dịch nóng bỏng vào tử cung hẹp nhỏ.
Mạnh Khinh Khinh không ngờ Hứa Nghiễn nhìn như lạnh nhạt không ham muốn sẽ biến thái tới mức này.
Anh dùng cả hai tay xoa nắn, chà đạp không hề thương tiếc bầu vú mềm mại, xúc cảm dưới tay mềm dẻo và ấm áp không cách nào tả hết, lại siêu co dãn, căng đầy cả lòng bàn tay anh.
"Rất tốt."
Anh nói hai chữ như thế, Mạnh Khinh Khinh còn chưa phản ứng kịp, một cái bóng lướt qua mắt, khi nhìn lại, toàn bộ cơ thể Hứa Nghiễn đã dời lên vị trí bên trên, gậy thịt lớn nóng rực dưới hông đối diện với bộ ngực của cô, đồng thời phản chiếu lại trong mắt cô.
Thật dài, thật to.
Gây thịt màu đỏ tím có hình dáng dữ tợn, đặc biệt quy đầu (*) có kích cỡ như trứng ngỗng còn sống động hơi nảy lên, nhìn qua cũng khiến người ta sợ hãi đến kinh hoàng.
(*) Đầu dương vật.
"Hứa Nghiễn, mau lấy cái đó của anh ra, lấy ra đi, xấu quá." Hàm răng đều đặn như được sắp xếp tỉ mỉ cắn môi dưới, gò má ửng hồng như thoa phấn cherry.
Hứa Nghiễn lạnh lùng hừ một tiếng, giúp gậy thịt xâm nhập vào trong rãnh sâu giữa hai bầu vú mềm, tay chiếm giữ một bên, sau đó ép vào trong thật mạnh.
"Hứa Nghiễn... Anh... Anh... Biến thái..." Cô không tài nào tin được, anh ta, anh ta thế mà lấy ngực cô làm loại chuyện như thế, quá biến thái!
Anh vốn chẳng thèm để ý tới Mạnh Khinh Khinh không sức phản kháng, cảm nhận kĩ càng nhũ thịt nhẵn nhụi như tơ, mới bắ đầu rút ra cắm vào giữa kẽ hở.
Ngực Mạnh Khinh Khinh vô cùng nở nang, nhưng vẫn không thể bao trùm hoàn toàn gậy thịt của anh, đỉnh đầu gậy thịt không ngừng thúc vào cằm dưới của cô, làn da trắng bóc chẳng mấy mà bị nhuộm thành màu hồng nhạt.
Chà, thế mà còn nhẵn nhụi hơn cả nhung và tơ lụa, giống như có hai bàn tay nhỏ đang mát xa thân gậy, Hứa Nghiễn khép hờ mắt, dư quang quét lên cánh môi anh đào của cô, đôi mắt thâm sâu được quét một lớp sơn đen như mực.
Gậy thịt nóng rực khô khốc cấp tốc ma sát nhũ thịt mềm mại, từng cơn tê dại rất nhỏ rất nhỏ tràn từ bầu vú lan ra khắp người, xương cốt cũng yếu đi, tứ chi hoàn toàn mềm oặt.
Đấy còn chưa tính là hỏng việc, mọi chuyện càng tệ hơn là huyệt hoa nhỏ dưới thân dường như bị nung lên, nhiệt độ cao dần, càng ngày càng nóng, nước mật thơm ngọt liên tục chảy ra không ngừng.
Biết phía dưới đã ướt đẫm, hai gò má của Mạnh Khinh Khinh càng đỏ như bị hun trong hơi nóng, xấu hổ không biết làm gì cho phải. Cô gắng sức nhịn phản ứng sinh lý, nhưng khi đỉnh gậy thịt lại thúc vào cằm dưới lần nữa, môi đỏ mọng lại hé ra, bật thốt một tiếng rên rỉ yêu kiều.
Động tác của Hứa Nghiễn đột nhiên chững lại, gậy thịt được bọc trong khe vú lại trướng gấp hai lần. Anh thở ra một hơi, động tác bất ngờ nhanh hơn, gậy thịt chằng chịt gân xanh thúc mạnh vào thịt non, luồng nhiệt do ma sát sinh ra đi cùng với kích thích khiến cho Mạnh Khinh Khinh khó lòng khống chế lại rên rỉ thành tiếng, "A....A..."
Tiếng rên rỉ say mê không chỉ lượn lờ bên tai Hứa Nghiễn mà còn truyền vào tai mình. Cô trừng lớn mắt hạnh, song, không để cô đắm chìm trong cảm xúc e lệ ấy quá lâu, đôi tay thô của Hứa Nghiễn dừng trên eo cô, cánh tay mang sức lực mạnh mẽ trực tiếp lật người cô lại, ghé nửa người trên lên đệm lưng của sofa.
"Anh làm...A..."Thắt lưng bị trọng lực đè thấp xuống, cặp mông no đủ dĩ nhiên nâng cao hẳn lên.
Vén làn váy mềm mại lên, ánh sáng từ ngọn đèn đủ để anh nhìn không xót gì, mông thịt nõn nà xinh xắn chen lách sít sao, lại thêm vải dệt tím nhạt phác họa, càng đẹp đẽ, mê người hơn.
" Dây buộc quần chữ T? Mặc đi làm như thế, còn dám nói không muốn nằm dưới tôi?"
Mạnh Khinh Khinh dĩ nhiên phản bác lại, "Không phải... Anh nói bậy..."
"Lại bảo tôi nói bậy sao?" Tháo nút thắt nơ con bướm, quần chữ T trượt xuống trên ghế sofa, huyệt hoa nhỏ tươi đẹp tựa hoa hồng đẫm sương sớm tinh mơ đập vào mắt Hứa Nghiễn, "Nước đã chảy nhiều như thế mà vẫn cho rằng tôi nói bậy hử?"
Cô đã động tình như thế, anh cũng chẳng định khách khí thêm gì, tách ra hai cánh hoa non mềm, gậy thịt nhắm ngay cửa huyệt tinh tế nhỏ xinh, mạnh mẽ thúc vào.
"Hứa... Hứa Nghiễn... Đau quá...Đừng vào nữa.." Đau đớn nhưu bị xé rách đến bất ngờ khiến cô suýt cắn môi bật cả máu, tròng mắt nhanh chóng đọng nước, "Đau quá... Hứa Nghiễn... Hức hức.... Đây là lần đầu tiên của tôi... Nhẹ một chút.... Nhẹ một chút... Đau quá..."
Hứa Nghiễn lại cười kì dị, "Tuy rằng tôi bất lực, nhưng vẫn có thể phá thân cho cô ha."
Dứt lời, thắt lưng âm thầm vận lực, thúc toàn bộ gậy thịt khảm vào trong mật huyệt chặt chẽ trúc trắc.
Thật ra cũng bởi vì chưa biết mùi đời, mật huyệt lại khép quá chặt, Hứa Nghiễn vừa đẩy vật của mình vào, không còn cách nào để vào sâu thêm nữa. Cửa huyệt túm chặt lấy gậy thịt của anh, không cho nhúc nhích, giống như đang chậm rãi mút nó vào.
Gân xanh trên trán nảy lên vài cái, Hứa Nghiễn thở ra một hơi, sửa góc độ giữa hai đùi Mạnh Khinh Khinh, đẩy một bên hông lên phía trước. Hoa huyệt mềm mại, thịt thà nhuyễn hết cả đi, cho dù lùi lại thật nhanh cũng không thể ngăn cản vật cứng đang xâm nhập vào với cường độ quá mạnh.
Đau quá! Rất đau! Mạnh Khinh Khinh chớp đôi hàng mi, nước mắt lăn dài. Cô nhịn không được, cầu xin tha thứ, “Hu hu... Nhẹ một chút... Đau quá... Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn...”
Thân dưới giống như bị một nhát kiếm bổ ra, cô đau tới mức đổ mồ hôi. Làn da thấm đẫm từng giọt mồ hôi lạnh, không còn một chút sức lực nào nữa, hai tay cô bị trói chặt, chỉ đành bám lấy ghế sofa, cả người cố gắng bò về phía trước, nóng lòng muốn thoát khỏi hung khí khủng bố của người đàn ông này.
"Đừng... đừng mà... Hứa Nghiễn...”
Nhưng cho dù cô chuồn đi thế nào, xoay người ra sao, gậy thịt của anh vẫn cứ chầm chậm xông vào cửa huyệt non mịn. Cuối cùng, ngực cô ghì chặt vào sau tấm đệm sofa, tiến không thể tiến, ngay sau đó, gậy thịt chọc sâu vào bên trong hoa huyệt non mềm, mịn màng.
Cô cắn môi, khóc nức nở, tóc bị ẩm ướt bởi mồ hôi, ướt nhẹp, bết vào trán, gò má, cổ, phía sau lưng.
Hứa Nghiễn vỗ cái mông nhỏ của cô, “Chưa có đi vào hoàn toàn đâu.”
Lúc này, anh lại không chầm chậm, ngược lại còn đâm mạnh vào một phát, đỉnh đầu gậy thịt mở được miệng của hoa huyệt chật hẹp, tiến vào chỗ sâu nhất trong tử cung.
"A... Đau quá... Hu hu..." Mạnh Khinh Khinh rốt cuộc khóc òa, “Oa... Hu hu hu... Hứa Nghiễn... Tôi... Tôi muốn tố cáo anh cưỡng hiếp tôi... Tố cáo anh cưỡng hiếp tôi... Hu hu...”
"A!" Hứa Nghiễn nghiêng người về phía trước, vùng ngực cứng rắn đè lên sống lưng mềm mại của cô, hai tay anh chống đỡ trên đệm ghế, đồng thời, gậy thịt chầm chậm rời khỏi mật huyệt. Cho đến khi chỉ còn lại một chút là rút ra, anh lại dùng lực đâm mạnh vào lần nữa. Thân thể mềm mại của Mạnh Khinh Khinh vọt tới ghế sofa thật nhanh, bầu ngực bị ép tới mức muốn bẹp.
"Hu hu... Đau quá... Mau dừng lại... Dừng lại... Hứa Nghiễn... Hu hu... Đồ khốn kiếp... Tôi muốn tố cáo anh...” Gậy thịt hết rút ra lại cắm vào, rút ra lại cắm vào, Hứa Nghiễn dần thích ứng được tư vị tuy hẹp nhưng lại khiến người khác mất hồn, tốc độ của anh cũng trở nên nhanh hơn, hệt như gió táp mưa sa, tùy ý tàn phá đóa hoa nhỏ.
"Hu hu... Hứa Nghiễn..." Mạnh Khinh Khinh mạnh mẽ xoay cổ lại, đôi mắt đẫm nước nhìn người đàn ông đang mải mê rong ruổi, “Hứa Nghiễn... Nhẹ một chút... Chậm lại... Tôi van xin anh... Đau quá...”
Động tác của anh trở nên thong thả lạ thường, mái đầu hạ hạ thấp xong, nhìn khuôn mặt đáng thương tội nghiệp của cô, đôi mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo. Ngay sau đó, anh ngậm chặt lấy môi cô, dùng lực thật mạnh mà đưa lưỡi vào, động tác dưới thân cũng càng thêm mạnh.
Hàm răng khép chặt bị cạy mở, đầu lưỡi thô bạo của người đàn ông tràn vào khoang miệng, càn quét khắp nơi, cái lưỡi thơm tho của cô cũng chạy không thoát khỏi vận mệnh dây dưa.
Hu hu, đầu lưỡi bị hút tới mức run lên, tiểu huyệt bị đâm tới mức đau nhức, thân thể mềm mại tựa như đóa hoa lung lay trong bão táp. Mạnh Khinh Khinh cảm thấy bản thân mình sắp chết vì sự phóng đãng của Hứa Nghiễn.
Hứa Nghiễn càng lúc càng mạnh hơn. Đào phá hơn mười lần, tiểu huyệt cứng rắn đã dần mềm lại, rỉ ra dịch ẩm ướt, khiến gậy thịt ướt sũng cả đi.
Gậy thịt không ngừng ra vào liên tục, gạt bỏ tầng tầng lớp lớp thịt, chen vào hoa tâm, xâm nhập đến tử cung thần bí. Hứa Nghiễn không biết phải hình dung khoái cảm này ra sao, chỉ có thể nói hoa huyệt nhỏ của nhỏ giống như động tiêu hồn, khiến tinh thần anh đều bị hấp dẫn, hoàn toàn không khống chế nổi bản thân, trong lòng anh chỉ nghĩ đến việc xoay chuyển, đâm nát tiểu huyệt này.
Trên thực tế, Hứa Nghiễn quả thực đã làm như vậy.
Anh không hề lo lắng, cho dù đây là lần đầu tiên của mình hay Mạnh Khinh Khinh không tiếp nhận từng đợt khoái cảm kịch liệt. Gậy thịt vẫn cứ không chút lưu tình, xuyên suốt vào hoa huyệt của cô, lúc ra lúc vào, nhiều lần len lỏi, chen chúc vào trong hoa huyệt chật hẹp.
"Hu hu..." Mạnh Khinh Khinh khóc nức nở, đôi môi vừa tê vừa ngứa, huyệt nhỏ bị đâm tới mức đau đớn, “Hu hu... Tôi muốn tố cáo anh... Tố cáo anh... để anh phải ngồi tù...”
Hứa Nghiễn giữ chặt vòng eo của cô, nâng nó lên cao, đặt bờ mông nho nhỏ nhưng có độ co dãn vô cùng tốt lên cái bụng rắn chắc của mình.
"Tố cáo tôi?” Rốt cuộc thì anh cũng mở miệng đáp lại, hơi thở phà vào vành tai cô, “Chê tôi chưa khiến cô sảng khoái à? Không được đâu.”
Anh rút gậy thịt ra, rút mạnh một cái trong khe chật hẹp. Tiếng động “ồ ồ” vang lên, “Nước nhiều như vậy, có khó chịu không?”
*Tiếng nước chảy
Trong văn phòng trống trải chỉ có tiếng nước dịch sau một trận mây mưa, Mạnh Khinh Khinh nghe thấy rất rõ ràng. Cô hổ thẹn, mím chặt đôi môi, ngừng cất tiếng khóc, bởi vì đau đớn mà gương mặt trở nên tái nhợt, lúc này đã hồng hào dần trở lại.
Hoa huyệt non mềm càng phù hợp với gậy thịt to lớn. Mỗi khi anh tiến vào, thân thể cô cứ quấn lấy anh, khi anh rời khỏi liền co rút lại, hấp dẫn anh, khiến anh không nỡ ra ngoài, liên tục tiến vào rồi lại rút ra. Cho dù là động tác nào đi nữa, hoa huyệt nhỏ đều khiến anh hưởng thụ cảm giác sảng khoái đến cùng cực.
Tình huống của Mạnh Khinh Khinh rốt cuộc cũng chuyển biến sang chiều hướng tốt đẹp. Trải qua một hồi thống khổ, đau đớn, cô miễn cưỡng thừa nhận Hứa Nghiễn hệt như một con dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng gậy thịt mà xâm nhập thật mạnh vào hoa huyệt của cô, cánh môi phát ra tiếng rên rỉ, mê hoặc người khác.
Dần dần, vòng eo mềm mại bắt đầu lắc lư, nghênh đón động tác cắm ra rút vào của anh, “A... sâu lắm...” Người cô mảnh mai như vậy, gậy thịt càng đi vào, cửa huyệt càng co lại, hấp dẫn anh vô cùng.
Thấy cô đã hoàn toàn thần phục ở dưới thân mình, thậm chí còn có thể đón ý hùa theo, Hứa Nghiễn liền cởi dây trói cho cô, để đôi tay được tự do, ngã xuống một cách yếu ớt trên ghế sofa.
"Ưm... A... Ưm...” Khoái cảm tích lũy càng nhiều, nhiều đến mức có thể ăn mòn lý trí của cô. Cô bắt đầu mơ màng, kêu lên những tiếng rên vô nghĩa, hoa huyệt càng lúc càng khép chặt, cửa huyệt cũng vậy, cơ thể cô bộc phát ý thức, quấn lấy gậy thịt kia một phen.
"Lên đỉnh rồi à?” Hứa Nghiễn nhận thấy hoa huyệt khác thường, anh liền dừng động tác, kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gằn từng chữ một, giống như đang tuyên bố một chuyện quan trọng, “Tôi đã làm cô lên đỉnh được rồi.”Mạnh Khinh Khinh cảm nhận được mùi vị đó, trên mặt đổ đầy mồ hôi sau cơn hoan ái, khuôn miệng nhẹ nhàng thở dốc.
Hứa Nghiễn rút gậy thịt ra, lật người cô lại, úp mặt cô xuống ghế sofa, tách hai chân cô thành góc lớn nhất, cắm gậy thịt vào tiểu huyệt vừa mới trải qua một cơn cao trào.
"A... Hứa Nghiễn...!!!”
"Hứa Nghiễn... Đừng! Tôi chịu không nổi đâu...”
Tiến vào đi ra vài lần, anh càng cảm thấy tư thế này không tiện, do đó mới lấy một cái đệm ra rồi lót ở dưới mông cô, khiến thân dưới của cô hiện rõ.
"Hứa Nghiễn... Đừng... Tôi không cần... Chịu không nổi đâu...” Sau cơn lên đỉnh, cả người cô mềm hết cả đi, tiểu huyệt mẫn cảm tới mức không chịu được, nhưng anh cứ đánh phá không ngừng, kéo dài cơn khoái cảm của cô, khiến cô chìm nổi giữa sóng to gió lớn, chỉ cần không chú ý sẽ bị sóng cuốn trôi.
Bàn tay to nắm lấy bầu ngực cô, ngón tay nắm chặt lấy nhũ hoa, thân dưới càng va chạm mạnh, “Chịu không nổi cũng phải chịu cho tôi. Hôm nay, tôi phải khiến cô không xuống giường được!”
Khuôn mặt trầm tĩnh của Hứa Nghiễn lộ vẻ kích động, đáy mắt tựa như có sóng trào, mưa rền gió dữ, thân thể cường tráng cứ bức bách người dưới thân, khiến Mạnh Khinh Khinh ngoại trừ dang rộng hai chân để mở hoa huyệt, tiếp nhận gậy thịt của anh thì không còn cách nào khác.
Anh cúi đầu, cắn lấy quả hồng anh trên đỉnh núi tuyết, răng nanh cà nhẹ lên làn da mềm mại. Hứa Nghiễn coi thường sự yếu ớt của Mạnh Khinh Khinh, bởi vì anh cắn nhẹ một cái mà cô cũng ứa nước mắt. Đôi tay cô không còn sức lực, chỉ biết bám víu vào mái đấu anh, không ngừng khóc nức nở, cầu xin tha thứ, “Nhẹ một chút... Nhẹ một chút... Hứa Nghiễn... Đau... Hu hu...”
"Tôi muốn tố cáo anh... tố cáo anh... muốn... bắt anh... ngồi tù... ngồi... tới chết... Hu hu...”
Lời nói uy hiếp của cô chẳng hề có tác dụng, ngược lại còn đổi lấy hành động điên cuồng của Hứa Nghiễn. Gậy thịt của anh liên tục chống đỡ trong hoa huyệt chật hẹp, khiến bụng cô không ngừng nâng lên hạ xuống, bầu ngực mềm mại nằm trong tay anh, để mặc anh ra sức xoa nắn. Trước đợt tiến công mạnh mẽ như vậy, Mạnh Khinh Khinh rốt cuộc mất đi năng lực mở miệng, mái đầu ngoan ngoãn tựa vào ghế sofa, cúi xuống thở gấp, nước mắt trong suốt liên tục trào ra, thấm ướt cả một mảng tóc.
Ngón tay thon dài của Hứa Nghiễn nâng cằm cô lên, buộc cô phải mở mắt nhìn. Trông thấy ánh sáng lạnh lùng trong mắt anh, cô bất giác sợ hãi, co rụt cả người lại.
"Tố cáo tôi? Ngồi tù cho tới chết? Ái chà, vậy thì tôi sẽ cưỡng gian cô tới chết trước.”
Gậy thịt đâm mạnh vào một cái, mắc kẹt ngay trước tử cung, chọn một chỗ non mềm, chà đạp ngay chỗ mà cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn không chịu nổi. Tiểu huyệt liên tục co rút, định giữ chặt lấy gậy thịt của anh, không để anh tiến thêm vào. Sao mà được chứ? Sao mà được? Gậy thịt giống như một cây sắt nóng bỏng, đánh phá tầng tầng lớp lớp thịt thà bao quanh để xuyên vào bên trong, vừa nặng lại vừa sâu.
Bốp bốp bốp bốp...
Hoa huyệt mềm mại bị gậy thịt cứng rắn làm cho đỏ bừng, ngay cả gậy thịt cũng sưng lên. Khoái cảm dần dần bớt đi, Mạnh Khinh Khinh cảm nhận rõ nỗi đau sâu săc, “Hu hu...” Cô khóc nức nở, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ bị cưỡng gian tới chết. Cô vươn tay, dùng sức kéo tóc của Hứa Nghiễn, “Anh... tránh ra... tránh ra... Tôi không cần!...”
Hứa Nghiễn bắt lấy tay cô, đẩy mạnh xuống dưới, vẻ mặt lạnh lẽo, “Muốn tôi cưỡng gian cô tới chết phải không? Được, tôi cho cô hài lòng.”
Lúc này, Mạnh Khinh Khinh mới ý thức được họa lớn mình gây ra, cô cực kỳ sợ tiết mục kế tiếp của Hứa Nghiễn, nước mắt giàn dụa, “Tôi... Tôi sai rồi... Tôi sai rồi... Hứa Nghiễn... anh tha cho tôi đi... Van xin anh... Tôi sai rồi... Tha cho tôi đi... Hu hu...”
Khóe miệng kề sát vào mặt, hơi thở triền miên gần như gang tấc, “Còn muốn tố cáo tôi không?”
"Không tố cáo... Không tố cáo...."“Sau này có nghe theo tôi không?”
"Hu hu...” Cô gật đầu, “Nghe... Sau này tùy ý anh hết...”
Hôn lên đôi môi cô, thân dưới của Hứa Nghiễn cũng nhẹ nhàng hơn một chút, gậy thịt đi ra lại đi vào, nghiền nát hoa huyệt, dần dần khơi gợi khoái cảm của cô một lần nữa. Sự thống khổ, nức nở đã trở thành âm thanh nũng nịu. Đôi tay trắng ôm lấy cổ anh, hai người kích tình trong hân hoan, đồng thời lên đỉnh.
"Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn... Đừng bắn vào trong... Sẽ mang thai mất...”
Thế nhưng, anh lại càng khiến gậy thịt xâm nhập vào sâu hơn, chạm vào thành tử cung, tinh lực tồn trữ 28 năm qua rót dần vào đó. Chất dịch quá nhiều, khiến Mạnh Khinh Khinh cực kỳ khó chịu, cô cảm thấy thân dưới muốn nứt ra rồi. Thấy bụng cứ phập phồng, cô sợ hãi tột độ, nhưng không dám lên tiếng than thở, lo sợ lại chọc giận Hứa Nghiễn.
"Kẹp chặt vào, không được để chảy ra, chảy ra một giọt, tôi sẽ đổ thêm lần nữa.” Hứa Nghiễn rút gậy thịt ra, đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã 7 giờ 30 phút, “Đừng có lộn xộn, đợi tôi thu dọn xong sẽ giúp cô mặc quần áo.”
"Dạ." Mạnh Khinh Khinh cố gắng ép chặt tiểu huyệt, không để chất dịch bên trong chảy ra.
Mắt thấy Hứa Nghiễn bước vào phòng tắm, hàng mi cong như cánh bướm chớp động mấy lần, con ngươi đảo qua đảo lại, lại nghĩ thêm, cuối cùng vẫn xé cái váy vốn nát vụn làm đệm lót dưới thân, thả lỏng cửa huyệt, chất lỏng trắng tuôn ào ào, song cô cũng không dám tiết toàn bộ, chờ cảm giác như muốn nứt ra vì căng tràn tiêu tan, cô liền rụt bụng, khóa chất lỏng còn thừa trong tử cung lại.
Không chớp mắt ném cái váy đã ướt nhẹp vào một góc khuất, vừa mới ra vẻ như chưa có gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm khắc hoa được làm từ thủy tinh, đã thấy Hứa Nghiễn mặt không cảm xúc nhìn cô.
"A!" Mạnh Khinh Khinh hoảng sợ đến mức hô thành tiếng, anh ta... sao anh ta nhanh như thế? "Anh... Anh tắm xong rồi hả?"
Anh không đáp lại, chỉ bước từng bước về phía cô.
Ánh mắt cô trốn tránh, cơ thể không tự giác co lại vì sợ hãi, ngón tay níu chặt lớp vỏ sofa, đôi mắt đen có hồn chớp chớp nhưng vẫn không nhìn thẳng mặt anh, giọng nói du dương đến lạ: "Hứa... Hứa Nghiễn..."
"Muốn tôi bắn cô mấy lần?" Anh vừa giữ chặt cánh tay cô vừa nói.
Mạnh Khinh Khinh gục trong lòng anh, run rẩy, "Hứa Nghiễn... Tôi không muốn..."
Giọng điệu anh bình tĩnh mà cố chấp, "Nói, muốn tôi bắn cô mấy lần?"
Mạnh Khinh Khinh biết chạy không thoát, bèn kéo vạt áo sơ mi của anh, nũng nịu nói, "Một lần."
Hứa Nghiễn bế bổng cô lên, đặt lên bàn làm việc, kéo hai chân cô quấn lên eo mình, chen gậy thịt cứng rắn vào huyệt mật ứ máu sưng đỏ.
Huyệt hoa nhỏ được khai phá lâu như thế vẫn còn chặt chẽ khít khao, thịt mềm gắt gao bao trùm gậy thịt, dũng đạo ẩm nóng mút vào giống như cái miệng nhỏ xinh. Hứa Nghiễn khó nén gầm lên một tiếng, hầu kết chuyển động, nuốt nước miếng xuống, anh vận lực rút ra một đoạn gậy thịt rồi nhanh chóng thúc vào.
"A!! Đau quá!!" Tay nhỏ bé cào xé áo sơ mi nhàu nát, cô cắn môi thật mạnh.
Hứa Nghiễn khẽ hôn lên đuôi lông mày của cô, đôi môi hơi ẩm ướt có tính trấn an tương đối lớn, dưới thân vẫn ra vào cuồng dã như trước, nhưng lại mang theo một chút dịu dàng, an ủi cô trong sự giày vò của ham muốn, khiến cô cảm thấy không quá khó để tiếp nhận như lúc mới bắt đầu.Gậy thịt to khỏe ẩm ướt ra vào liên tục trong huyệt hoa nhỏ, bầu không khí đắm trong kích tình, Hứa Nghiễn kích động đến tột bậc, mỗi lần thẳng lưng, anh đều hít thở nặng nề hơn một phần, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên, trán cũng lấm tấm mồ hôi, trượt xuống má rồi tụ hội ở cằm, "tí tách" dừng trên bầu vú trắng như tuyết của cô.
Ánh mắt động tình dời theo tiếng nước rơi, da thịt trắng noãn như ngọc làm nổi bật hạt thù du màu hồng phấn, Hứa Nghiễn khép mắt lại, khi mở ra lại mang vẻ thèm khát như sói đói, há miệng, ngậm chặt thịt nhũ, dưới thân kết hợp đánh phá hoa tâm, xâm nhập tử cung, cũng quên béng đi thế nào là dịu dàng.
Văn phòng trống trải lại vang lên tiếng phụ nữ cầu xin tha thứ, khi có khi không, lúc to lúc nhỏ.
Nắng chiều rạng rỡ dần dần ảm đạm, hoàng hôn hắt lên gương mặt xinh đẹp như hoa hồng của Mạnh Khinh Khinh, phác họa đường cong sắc sảo, lung linh.
Trán Hứa Nghiễn chạm vào trán cô, gậy thịt lớn ra vào mãnh liệt, huyệt thịt co rút hết sức do quá nhiều lần cao trào, miệng huyệt cắn hút, khiến cho mỗi lần thúc vào càng ma sát mạnh hơn, sung sướng anh cảm nhận được cũng tăng gấp bội.
Huyệt hoa quyết rũ tuyệt đẹp như thế, Hứa Nghiễn hận không thể ở trong đó cả đời, vĩnh viễn không rút ra, nhưng cô gái nhỏ yếu ớt lại ghé đầu vào vai anh, nỉ non "Chịu không nổi."
Anh không nhẫn nại nữa, dùng sức thúc vào mấy chục cái, cuối cùng rót tinh dịch nóng bỏng vào tử cung hẹp nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.