Chương 12
Nhất Khẩu Nhất Cá Tiểu Điềm Bính
27/05/2023
(12)
Ngày hôm sau, trên mặt bàn không có kẹo cũng không có sữa tươi. Lúc tôi đang cho rằng Lâm Tùy Tinh giận tôi từ hôm qua chứ hết thì bạn cùng phòng bỗng nhiên nhắn cho tôi một tin, nói Lâm Tùy Tinh đang truyền nước ở bệnh viện, khiến tôi vội vàng chạy qua.
Tôi hoảng loạn chạy đi, thở hồng hộc đến phòng bệnh, phát hiện cậu ấy yên tĩnh nằm trên giường, sắc mặt rất yếu ớt.
Người bên cạnh đang chăm sóc cậu ấy là bạn cùng phòng, người đó nói cho tôi biết hôm qua cậu ấy bị đau dạ dày, giày vò cả đêm, hiện tại mới ngủ được một chút.
Tôi có hơi đau lòng, Lâm Tùy Tinh lúc ngủ, lông mày bén nhọn nhu hoà hơn bình thường, lông mi cụp xuống, cả người nhìn như búp bê yếu ớt.
Tôi bảo bạn cùng phòng của cậu ấy về nghỉ, ở đây đã có tôi chăm sóc, sau đó tôi chờ cậu ấy tỉnh ngủ.
Không biết cậu ấy nằm mơ thấy gì mà lúc ngủ còn nhíu mày, tôi có hơi tò mò, đầu óc chưa kịp phản ứng thì tay đã m ơn trớn lông mày của cậu ấy.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay.
Tôi như bị điện giật, vội vã thu tay lại, thấy Lâm Tùy Tinh chưa tỉnh, tôi càng to gan hơn sờ tóc cậu ấy, chọc chọc vào má, cuối cùng như bị ma xui quỷ khiến chạm vào đôi môi.
Đúng lúc đó, Lâm Tùy Tinh mở mắt.
Tôi rụt tay không kịp, bị bàn tay đang cắm kim truyền dịch của cậu ấy nắm lấy.
“Ấy đang làm gì vậy?”
Giọng nói của cậu ấy có hơi khàn, nghe vô cùng suy yếu, nhưng ánh mắt lại sáng kịch liệt.
Đầu óc tôi logout triệt để, nếu không tôi cũng sẽ không nghiêm túc mà nói bậy bạ: “Tôi đang kiểm tra thân nhiệt của cậu.”
Lâm Tuỳ Tinh vẫn chưa buông tay tôi, tiếp tục hỏi: “Đo thân nhiệt là đo như vậy à?”
Tôi không kịp phản ứng, không nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của cậu ấy, chậm nửa nhịp hỏi: “Vậy phải đo như thế nào?”
Lực đạo trên tay đột nhiên tăng thêm, tôi bị kéo xuống ngã vào người Lâm Tuỳ Tinh, cậu ấy dùng bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi đặt vào ngực cậu ấy, tay kia đè chặt sau gây tôi, để tôi hôn chính xác vào môi của cậu ấy.
Mềm mại, xúc cảm đặc biệt ập tới, tôi mở to hai mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Lâm Tuỳ Tinh, phát hiện trong đáy mắt cậu ấy toàn là ý cười.
Một lúc lâu sau cậu ấy mới thả tôi ra, nói vào tai tôi: “Đo thế này, nhớ kỹ chưa hả chị?”
Ngày hôm sau, trên mặt bàn không có kẹo cũng không có sữa tươi. Lúc tôi đang cho rằng Lâm Tùy Tinh giận tôi từ hôm qua chứ hết thì bạn cùng phòng bỗng nhiên nhắn cho tôi một tin, nói Lâm Tùy Tinh đang truyền nước ở bệnh viện, khiến tôi vội vàng chạy qua.
Tôi hoảng loạn chạy đi, thở hồng hộc đến phòng bệnh, phát hiện cậu ấy yên tĩnh nằm trên giường, sắc mặt rất yếu ớt.
Người bên cạnh đang chăm sóc cậu ấy là bạn cùng phòng, người đó nói cho tôi biết hôm qua cậu ấy bị đau dạ dày, giày vò cả đêm, hiện tại mới ngủ được một chút.
Tôi có hơi đau lòng, Lâm Tùy Tinh lúc ngủ, lông mày bén nhọn nhu hoà hơn bình thường, lông mi cụp xuống, cả người nhìn như búp bê yếu ớt.
Tôi bảo bạn cùng phòng của cậu ấy về nghỉ, ở đây đã có tôi chăm sóc, sau đó tôi chờ cậu ấy tỉnh ngủ.
Không biết cậu ấy nằm mơ thấy gì mà lúc ngủ còn nhíu mày, tôi có hơi tò mò, đầu óc chưa kịp phản ứng thì tay đã m ơn trớn lông mày của cậu ấy.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay.
Tôi như bị điện giật, vội vã thu tay lại, thấy Lâm Tùy Tinh chưa tỉnh, tôi càng to gan hơn sờ tóc cậu ấy, chọc chọc vào má, cuối cùng như bị ma xui quỷ khiến chạm vào đôi môi.
Đúng lúc đó, Lâm Tùy Tinh mở mắt.
Tôi rụt tay không kịp, bị bàn tay đang cắm kim truyền dịch của cậu ấy nắm lấy.
“Ấy đang làm gì vậy?”
Giọng nói của cậu ấy có hơi khàn, nghe vô cùng suy yếu, nhưng ánh mắt lại sáng kịch liệt.
Đầu óc tôi logout triệt để, nếu không tôi cũng sẽ không nghiêm túc mà nói bậy bạ: “Tôi đang kiểm tra thân nhiệt của cậu.”
Lâm Tuỳ Tinh vẫn chưa buông tay tôi, tiếp tục hỏi: “Đo thân nhiệt là đo như vậy à?”
Tôi không kịp phản ứng, không nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của cậu ấy, chậm nửa nhịp hỏi: “Vậy phải đo như thế nào?”
Lực đạo trên tay đột nhiên tăng thêm, tôi bị kéo xuống ngã vào người Lâm Tuỳ Tinh, cậu ấy dùng bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi đặt vào ngực cậu ấy, tay kia đè chặt sau gây tôi, để tôi hôn chính xác vào môi của cậu ấy.
Mềm mại, xúc cảm đặc biệt ập tới, tôi mở to hai mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Lâm Tuỳ Tinh, phát hiện trong đáy mắt cậu ấy toàn là ý cười.
Một lúc lâu sau cậu ấy mới thả tôi ra, nói vào tai tôi: “Đo thế này, nhớ kỹ chưa hả chị?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.