Chương 9
Nhất Khẩu Nhất Cá Tiểu Điềm Bính
27/05/2023
(9)
Để phòng ngừa cậu ấy nói những lời không nên nói, tôi lôi cậu ấy ra khỏi sân bóng ngay lập tức, cậu ấy giống như con cún con im lặng đi sau tôi.
Tôi đi ở phía trước như chết lặng.
Phòng thí nghiệm như bầy ong vỡ tổ, đàn anh đứng trong đám đông lên án tôi cho anh ấy ăn cơm chó, bạn cùng phòng của tôi còn nhất trí ủng hộ.
Tất cả mọi người nghĩ rằng tôi đã phản bội tổ chức, biến thành người thoát ế đầu tiền.
Nhưng mà thực chất tôi nào có!
Vừa nghĩ tới Lâm Tùy Tinh đã có crush, đầu óc tôi càng thêm rối bời.
Đột nhiên cổ tay bị siết chặt, tôi quay đầu, phát hiện bàn tay thon dài của Lâm Tùy Tinh đang nắm lấy cổ tay tôi, cúi đầu xin lỗi: “Chị, em sai rồi.”
Hả? Tôi không có tức giận, chỉ là tôi hơi hoảng loạn.
Thấy tôi không nói gì, cậu ấy lại cẩn thận nắm lấy tay áo khẽ đưa qua đưa lại.
Cái này cái này cái này, là đang làm nũng à?!
Thôi tôi đi chếc đây, tôi chống đỡ không nổi, một anh đẹp trai làm nũng như vậy, ai mà đỡ cho nổi?
Ma xui quỷ khiến, tôi sờ lên đầu cậu ấy.
Trong giây phút đó cả hai chúng tôi đều ngẩn người.
Lỗ tai của Lâm Tùy Tinh từ từ đỏ rực, vừa mới vận động xong nên đôi mắt có hơi ướt át, càng làm tăng thêm vẻ đáng thương.
Tôi vội vàng rụt tay lại nhưng lại bị cậu ấy cầm lấy lần nữa.
Trong khoảnh khắc đó, không ai lên tiếng, cuối cùng cậu ấy cũng thả tay tôi ra, mất tự nhiên ho một cái: “Cái đó, áo lông vũ, ngày mai tôi mang cho ấy.”
Tôi “ừ” một tiếng, tìm lý do vớ vẩn chuồn vào thư viện gần đây.
Để phòng ngừa cậu ấy nói những lời không nên nói, tôi lôi cậu ấy ra khỏi sân bóng ngay lập tức, cậu ấy giống như con cún con im lặng đi sau tôi.
Tôi đi ở phía trước như chết lặng.
Phòng thí nghiệm như bầy ong vỡ tổ, đàn anh đứng trong đám đông lên án tôi cho anh ấy ăn cơm chó, bạn cùng phòng của tôi còn nhất trí ủng hộ.
Tất cả mọi người nghĩ rằng tôi đã phản bội tổ chức, biến thành người thoát ế đầu tiền.
Nhưng mà thực chất tôi nào có!
Vừa nghĩ tới Lâm Tùy Tinh đã có crush, đầu óc tôi càng thêm rối bời.
Đột nhiên cổ tay bị siết chặt, tôi quay đầu, phát hiện bàn tay thon dài của Lâm Tùy Tinh đang nắm lấy cổ tay tôi, cúi đầu xin lỗi: “Chị, em sai rồi.”
Hả? Tôi không có tức giận, chỉ là tôi hơi hoảng loạn.
Thấy tôi không nói gì, cậu ấy lại cẩn thận nắm lấy tay áo khẽ đưa qua đưa lại.
Cái này cái này cái này, là đang làm nũng à?!
Thôi tôi đi chếc đây, tôi chống đỡ không nổi, một anh đẹp trai làm nũng như vậy, ai mà đỡ cho nổi?
Ma xui quỷ khiến, tôi sờ lên đầu cậu ấy.
Trong giây phút đó cả hai chúng tôi đều ngẩn người.
Lỗ tai của Lâm Tùy Tinh từ từ đỏ rực, vừa mới vận động xong nên đôi mắt có hơi ướt át, càng làm tăng thêm vẻ đáng thương.
Tôi vội vàng rụt tay lại nhưng lại bị cậu ấy cầm lấy lần nữa.
Trong khoảnh khắc đó, không ai lên tiếng, cuối cùng cậu ấy cũng thả tay tôi ra, mất tự nhiên ho một cái: “Cái đó, áo lông vũ, ngày mai tôi mang cho ấy.”
Tôi “ừ” một tiếng, tìm lý do vớ vẩn chuồn vào thư viện gần đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.