Chương 32: Sự thật về Danny Doyle
Guillaume Musso
11/07/2020
“Những cái gai đang đâm vào tôi mọc từ cái cây tôi đã tự tay trồng.”
Lord BYRON
Kè sông East
- Anh đúng là một tên khốn! Làm sao anh có thể lừa cho tôi tin rằng Alice đã chết kia chưa?
- Maddie, bình tĩnh lại đi em…
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh chuyện đó, Daniel!
- Để anh có thời gian giải thích đã nào.
Madeline và Danny đang dạo bước dọc bờ kè Williamsburg. Gần sông nên nhiệt độ thấp hơn rõ rệt, Madeline phải thu mình trong chiếc áo khoác ngắn. Trước và sau họ mười mét, hai “vệ sĩ” theo sát họ để đảm bảo an toàn.
- Mấy gã rối này là ai vậy?
- Đặc vụ FBI đang làm việc cho Cảnh sát Liên bang.
Bực không để đâu cho hết, vẫn chưa hết choáng váng vì tai nạn và những tiết lộ hồi sáng, Madeline thách thức kẻ xưa kia vốn là một tên vô lại:
- Nói cho tôi biết Alice hiện ở đâu, NGAY BY GIỜ!
- Anh sẽ giải thích với em mọi chuyện, nhưng em ngừng hét được chứ?
Danny lấy từ túi áo ra một điếu xì gà con hút dở rồi dùng bật lửa châm lại.
- Mọi chuyện đã bắt đầu cách đây ba năm rưỡi, hắn mở lời rồi ngồi xuống một băng ghế kê ven bờ sông. Lúc đó là một tháng trước khi mẹ anh mất. Bà trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện Christie’s bởi một chứng bệnh ung thư giai đoạn cuối. Biết bà đang sống những tuần lễ cuối trong đời nên ngày nào anh cũng ghé thăm bà.
Danny để những kỷ niệm đau đớn sống dậy. Hắn đã gầy rộc đi. Tóc hắn dài hơn, viền quanh khuôn mặt hằn nét một nhọc. Madeline đành đấu dịu và ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn rít một hơi xì gà trước khi tiếp lời:
- Mỗi tối anh lại rời khỏi bệnh viện với cảm giác rã rời hơn một chút. Anh đã hình thành thói quen tới tiêu sầu ở Soul Café, một quán rượu nằm trên đường Oxford cách bệnh viện chừng trăm mét. Chính tại đó anh đã gặp Alice lần đầu tiên. Con bé phụ việc trong quán, dọn cốc chén bát đĩa. Thời điểm đó con bé còn chưa tròn mười bốn tuổi, dù khi nhìn bề ngoài người ta có thể đoán nó đã mười lăm hoặc mười sáu. Dĩ nhiên là con bé chưa đủ tuổi để làm việc, nhưng chẳng ai thực sự bận tâm chuyện đó.
- Ngay từ đầu anh đã chú ý đến cô bé?
- Ừ, anh thấy tò mò vì cách xử sự của con bé: hễ ngơi việc là con bé đến ngồi bên bàn để đọc sách hoặc làm bài tập. Vả lại, con bé còn nhìn anh vẻ rất lạ, như thể con bé biết anh…
- Anh đã bắt chuyện với cô bé?
- Thời gian đầu, con bé chỉ quan sát anh, rồi đến một buổi tối, nó lại gần bắt chuyện với anh, bạo dạn hết sức. Con bé nói nó biết anh là ai. Rồi con bé hỏi anh còn nhớ mẹ nó, Erin Dixon, không…
- Tôi không hề biết là anh từng qua lại với người phụ nữ ấy.
- Chính anh cũng quên cô ta mà. Anh cũng phải mất vài giây để nhớ ra gương mặt gắn với cái tên ấy. Đúng vậy, anh đã qua đêm với Erin hai ba lần gì đó, cách đó chừng mười lăm năm. Đó là một cô gái dễ dãi quen hiến thân mà không đòi hỏi kiểu cách. Trước khi mắc nghiện cô ta khá xinh, dẫu rằng chưa bao giờ thực sự khôn lanh…
- Anh đã trả lời con gái của cô ta như vậy ư?
- Không, dĩ nhiên là không. Lúc đó anh bối rối lắm, nhưng con bé nói thẳng không chút quanh co: con bé bảo đã hỏi mẹ nó rồi, nó cũng đã tiến hành điều tra và theo nó được biết thì… anh chính là bố nó.
- Và anh tin cô bé?
- Thậm chí tin từ trước khi con bé nói ra điều đó. Chuyện này giống như một sự hiển nhiên mà.
- Tại sao? Anh thấy cô bé giống mình à?
- Không, anh thấy nó giống em.
Madeline nổi cáu:
- Đừng đem chuyện ấy ra đùa chứ Daniel!
- Đừng vội phủ nhận! Em cũng vậy mà, em cũng gắn bó với con bé! Tại sao em cứ khăng khăng với cuộc điều tra này nếu không phải vì đã vô thức nhận ra chính mình trong con bé.
- Bởi vì đó là công việc của tôi.
Nhưng Doyle vẫn khăng khăng:
- Con bé chính là đứa con gái chúng ta đã có thể cùng nhau sinh ra! Nó thông minh, cô độc, học thức, khác biết mấy so với những kẻ u mê vây quanh anh. Con bé dám đương đầu với mọi thứ, dũng cảm đối diện cuộc đời. Đối với anh, nó đúng là một món quà do ông trời ban tặng.
- Vậy là anh và con bé thường xuyên gặp lại?
- Đúng vậy, hầu như ngày nào cũng gặp mà không ai hay biết. Đó là bí mật của bố con anh. Anh học cách hiểu con bé rõ hơn và anh cũng không giấu con bé chuyện làm ăn của mình. Con bé lại tiếp cho anh lý do để thức dậy mỗi sáng. Lần đầu tiên cuộc đời anh có ý nghĩa.
- Anh chu cấp tiền cho con bé ư?
- Anh giúp đỡ nó chút ít, nhưng cũng không muốn người khác nghi ngờ. Anh đã quyết định trả học phí để con bé theo học một trường đại học tốt. Thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện thừa nhận con bé trước luật pháp, nhưng nghĩ đến số lượng những kẻ đang muốn lấy mạng anh thì chuyện đó chỉ khiến con bé gặp nguy hiểm. Vả lại, vấn đề sức khỏe kia vẫn khiến anh lo nghĩ…
- Bệnh tim của con bé phải không? Madeline đoán.
Chăm chú nhìn theo dòng nước đục ngầu của sông East, Danny gật đầu buồn bã:
- Anh thấy con bé động làm chuyện gì cũng như hụt hơi. Nó không than phiền một lời, nhưng thường xuyên mệt mỏi và hai lần lả đi ngay trước mặt anh. Anh đã đưa nó đến khám ở Primary Care Trust. Bác sĩ chẩn đoán hở van tim, nhưng không đặc biệt dị thường. Để chắc chắn hơn, anh đã yêu cầu bác sĩ chuyên khoa tim đang theo dõi mẹ anh khám thêm vài lần nữa. Chúng cho thấy triệu chứng dãn nở cơ tim: tim của Alice đang hoạt động ở mức chậm. Căn bệnh đã tiến triển mạnh và con bé có thể chết bất cứ lúc nào.
- Bác sĩ đã chấp nhận cho con bé nhập viện điều trị dưới một cái tên giả?
- Mỗi người đều có cái giá của họ mà Madeline.
- Và việc điều trị diễn ra suôn sẻ?
- Suốt những tháng đầu, Alice có phản ứng rất tốt với thuốc.
Gió nổi lên, Madeline dần xâu chuỗi được các sự kiện, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi đang lơ lửng trong tâm trí cô.
- Alice có thực sự biết anh đang nhúng tay vào chuyện gì không?
- Có chứ, anh chưa từng nói dối con bé.
- Và con bé không thấy có vấn đề gì sao?
- Cứ cho là con bé đủ thông minh để không áp đặt cách phán xét rạch ròi đâu là Thiện, đâu là Ác vào mọi chuyện.
Madeline coi nhận xét này như một lời trách móc dành cho mình, nhưng cô không định đập lại.
- Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thu xếp cho bản thân một cuộc sống ổn định hơn sao?
- Dĩ nhiên là có chứ! Nhưng em nghĩ thế nào vậy? Rằng chuyện đó dễ lắm ư? Rằng chỉ cần búng tay ư? Anh đang lâm vào đường cùng rồi: cảnh sát theo từng bước, các băng đảng cạnh tranh muốn lấy mạng anh, thậm chí cả người của anh cũng chỉ chực có cơ hội là phản bội.
- Alice có nhận thức được chuyện đó không?
- Còn hơn là anh hình dung ấy chứ, vì chính con bé đã mang lại cho anh giải pháp.
- Ý anh là sao?
- Một tối, anh thấy con bé đến quán cùng một cặp hồ sơ dày tập hợp hàng chục tài liệu tải từ Internet. Các văn bản luật pháp chế, các phân tích trường hợp riêng lẻ: công trình của một luật sư thực thụ. Con bé khoe đã tìm ra câu thần chú để cả hai bố con có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
- Và câu thần chú đó là gì vậy?
- WITSEC: Chương trình bảo vệ nhân chứng của Hoa Kỳ.
Lord BYRON
Kè sông East
- Anh đúng là một tên khốn! Làm sao anh có thể lừa cho tôi tin rằng Alice đã chết kia chưa?
- Maddie, bình tĩnh lại đi em…
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh chuyện đó, Daniel!
- Để anh có thời gian giải thích đã nào.
Madeline và Danny đang dạo bước dọc bờ kè Williamsburg. Gần sông nên nhiệt độ thấp hơn rõ rệt, Madeline phải thu mình trong chiếc áo khoác ngắn. Trước và sau họ mười mét, hai “vệ sĩ” theo sát họ để đảm bảo an toàn.
- Mấy gã rối này là ai vậy?
- Đặc vụ FBI đang làm việc cho Cảnh sát Liên bang.
Bực không để đâu cho hết, vẫn chưa hết choáng váng vì tai nạn và những tiết lộ hồi sáng, Madeline thách thức kẻ xưa kia vốn là một tên vô lại:
- Nói cho tôi biết Alice hiện ở đâu, NGAY BY GIỜ!
- Anh sẽ giải thích với em mọi chuyện, nhưng em ngừng hét được chứ?
Danny lấy từ túi áo ra một điếu xì gà con hút dở rồi dùng bật lửa châm lại.
- Mọi chuyện đã bắt đầu cách đây ba năm rưỡi, hắn mở lời rồi ngồi xuống một băng ghế kê ven bờ sông. Lúc đó là một tháng trước khi mẹ anh mất. Bà trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện Christie’s bởi một chứng bệnh ung thư giai đoạn cuối. Biết bà đang sống những tuần lễ cuối trong đời nên ngày nào anh cũng ghé thăm bà.
Danny để những kỷ niệm đau đớn sống dậy. Hắn đã gầy rộc đi. Tóc hắn dài hơn, viền quanh khuôn mặt hằn nét một nhọc. Madeline đành đấu dịu và ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn rít một hơi xì gà trước khi tiếp lời:
- Mỗi tối anh lại rời khỏi bệnh viện với cảm giác rã rời hơn một chút. Anh đã hình thành thói quen tới tiêu sầu ở Soul Café, một quán rượu nằm trên đường Oxford cách bệnh viện chừng trăm mét. Chính tại đó anh đã gặp Alice lần đầu tiên. Con bé phụ việc trong quán, dọn cốc chén bát đĩa. Thời điểm đó con bé còn chưa tròn mười bốn tuổi, dù khi nhìn bề ngoài người ta có thể đoán nó đã mười lăm hoặc mười sáu. Dĩ nhiên là con bé chưa đủ tuổi để làm việc, nhưng chẳng ai thực sự bận tâm chuyện đó.
- Ngay từ đầu anh đã chú ý đến cô bé?
- Ừ, anh thấy tò mò vì cách xử sự của con bé: hễ ngơi việc là con bé đến ngồi bên bàn để đọc sách hoặc làm bài tập. Vả lại, con bé còn nhìn anh vẻ rất lạ, như thể con bé biết anh…
- Anh đã bắt chuyện với cô bé?
- Thời gian đầu, con bé chỉ quan sát anh, rồi đến một buổi tối, nó lại gần bắt chuyện với anh, bạo dạn hết sức. Con bé nói nó biết anh là ai. Rồi con bé hỏi anh còn nhớ mẹ nó, Erin Dixon, không…
- Tôi không hề biết là anh từng qua lại với người phụ nữ ấy.
- Chính anh cũng quên cô ta mà. Anh cũng phải mất vài giây để nhớ ra gương mặt gắn với cái tên ấy. Đúng vậy, anh đã qua đêm với Erin hai ba lần gì đó, cách đó chừng mười lăm năm. Đó là một cô gái dễ dãi quen hiến thân mà không đòi hỏi kiểu cách. Trước khi mắc nghiện cô ta khá xinh, dẫu rằng chưa bao giờ thực sự khôn lanh…
- Anh đã trả lời con gái của cô ta như vậy ư?
- Không, dĩ nhiên là không. Lúc đó anh bối rối lắm, nhưng con bé nói thẳng không chút quanh co: con bé bảo đã hỏi mẹ nó rồi, nó cũng đã tiến hành điều tra và theo nó được biết thì… anh chính là bố nó.
- Và anh tin cô bé?
- Thậm chí tin từ trước khi con bé nói ra điều đó. Chuyện này giống như một sự hiển nhiên mà.
- Tại sao? Anh thấy cô bé giống mình à?
- Không, anh thấy nó giống em.
Madeline nổi cáu:
- Đừng đem chuyện ấy ra đùa chứ Daniel!
- Đừng vội phủ nhận! Em cũng vậy mà, em cũng gắn bó với con bé! Tại sao em cứ khăng khăng với cuộc điều tra này nếu không phải vì đã vô thức nhận ra chính mình trong con bé.
- Bởi vì đó là công việc của tôi.
Nhưng Doyle vẫn khăng khăng:
- Con bé chính là đứa con gái chúng ta đã có thể cùng nhau sinh ra! Nó thông minh, cô độc, học thức, khác biết mấy so với những kẻ u mê vây quanh anh. Con bé dám đương đầu với mọi thứ, dũng cảm đối diện cuộc đời. Đối với anh, nó đúng là một món quà do ông trời ban tặng.
- Vậy là anh và con bé thường xuyên gặp lại?
- Đúng vậy, hầu như ngày nào cũng gặp mà không ai hay biết. Đó là bí mật của bố con anh. Anh học cách hiểu con bé rõ hơn và anh cũng không giấu con bé chuyện làm ăn của mình. Con bé lại tiếp cho anh lý do để thức dậy mỗi sáng. Lần đầu tiên cuộc đời anh có ý nghĩa.
- Anh chu cấp tiền cho con bé ư?
- Anh giúp đỡ nó chút ít, nhưng cũng không muốn người khác nghi ngờ. Anh đã quyết định trả học phí để con bé theo học một trường đại học tốt. Thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện thừa nhận con bé trước luật pháp, nhưng nghĩ đến số lượng những kẻ đang muốn lấy mạng anh thì chuyện đó chỉ khiến con bé gặp nguy hiểm. Vả lại, vấn đề sức khỏe kia vẫn khiến anh lo nghĩ…
- Bệnh tim của con bé phải không? Madeline đoán.
Chăm chú nhìn theo dòng nước đục ngầu của sông East, Danny gật đầu buồn bã:
- Anh thấy con bé động làm chuyện gì cũng như hụt hơi. Nó không than phiền một lời, nhưng thường xuyên mệt mỏi và hai lần lả đi ngay trước mặt anh. Anh đã đưa nó đến khám ở Primary Care Trust. Bác sĩ chẩn đoán hở van tim, nhưng không đặc biệt dị thường. Để chắc chắn hơn, anh đã yêu cầu bác sĩ chuyên khoa tim đang theo dõi mẹ anh khám thêm vài lần nữa. Chúng cho thấy triệu chứng dãn nở cơ tim: tim của Alice đang hoạt động ở mức chậm. Căn bệnh đã tiến triển mạnh và con bé có thể chết bất cứ lúc nào.
- Bác sĩ đã chấp nhận cho con bé nhập viện điều trị dưới một cái tên giả?
- Mỗi người đều có cái giá của họ mà Madeline.
- Và việc điều trị diễn ra suôn sẻ?
- Suốt những tháng đầu, Alice có phản ứng rất tốt với thuốc.
Gió nổi lên, Madeline dần xâu chuỗi được các sự kiện, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi đang lơ lửng trong tâm trí cô.
- Alice có thực sự biết anh đang nhúng tay vào chuyện gì không?
- Có chứ, anh chưa từng nói dối con bé.
- Và con bé không thấy có vấn đề gì sao?
- Cứ cho là con bé đủ thông minh để không áp đặt cách phán xét rạch ròi đâu là Thiện, đâu là Ác vào mọi chuyện.
Madeline coi nhận xét này như một lời trách móc dành cho mình, nhưng cô không định đập lại.
- Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thu xếp cho bản thân một cuộc sống ổn định hơn sao?
- Dĩ nhiên là có chứ! Nhưng em nghĩ thế nào vậy? Rằng chuyện đó dễ lắm ư? Rằng chỉ cần búng tay ư? Anh đang lâm vào đường cùng rồi: cảnh sát theo từng bước, các băng đảng cạnh tranh muốn lấy mạng anh, thậm chí cả người của anh cũng chỉ chực có cơ hội là phản bội.
- Alice có nhận thức được chuyện đó không?
- Còn hơn là anh hình dung ấy chứ, vì chính con bé đã mang lại cho anh giải pháp.
- Ý anh là sao?
- Một tối, anh thấy con bé đến quán cùng một cặp hồ sơ dày tập hợp hàng chục tài liệu tải từ Internet. Các văn bản luật pháp chế, các phân tích trường hợp riêng lẻ: công trình của một luật sư thực thụ. Con bé khoe đã tìm ra câu thần chú để cả hai bố con có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
- Và câu thần chú đó là gì vậy?
- WITSEC: Chương trình bảo vệ nhân chứng của Hoa Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.