Chương 56: Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế 26
Hồng Thiêu Nhục
04/03/2017
Thanh Bình năm thứ ba ngày mùng bảy tháng mười, Triệu vương Tiêu Quân, Tiêu thị mưu phản, gọi là loạn Canh Dần.
Trong sử sách chỉ ghi lại một câu ngắn ngủi, nhưng ngày đó cũng là ngày dài nhất cuộc đời Diệp Huyên. Lúc đó vừa nghe tiểu nội quan nói xong, nàng không để ý người dưới khuyên can, một đường chạy như bay về hoàng thành, sau khi chạy tới ngoại ô kinh thành, mới biết được cửa thành đã đóng, không thể ra vào. Cách một cánh cổng thành cao ngất, dường như có thể nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt trong thành. Thủ thành Thần Vũ quân tham tướng Cung Vũ cũng ngăn cản nàng: “Thái hậu, hiện giờ trong thành hỗn loạn, ngài vạn vạn lần không thể mạo hiểm đi vào.”
Trong lòng Diệp Huyên nóng như lửa đốt: “Tình huống trong thành đến cùng là như thế nào?! Không được, ta nhất định phải đi vào...” Nàng chưa bao giờ lo lắng như lúc này, “Cung Vũ, lập tức mở cửa thành!”
Cung Vũ quỳ sụp xuống: “Thỉnh thái hậu thứ tội, quan gia có lệnh, tuyệt đối không mở cổng thành.” Kỳ thực mệnh lệnh của Tiêu Diệp là, tuyệt đối không thể để thái hậu vào thành, để tránh phượng thể bị tổn hại. Nhưng Cung Vũ thật thức thời không nói như vậy, nếu không thái hậu lại càng sốt ruột.
Hai đội nhân mã cứ như vậy giằng co ngoài thành, Diệp Huyên nghe âm thanh hò hét trong thành dần giảm xuống, tim nàng dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tầm Hương thấy nàng mấp máy môi muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, liền thấp giọng nói: “Cung tướng quân, thế cục trong thành đến cùng là như thế nào?”
Phó tướng vừa chạy đến sắc mặt không tốt, trái tim Diệp Huyên lại như bị thít chặt. Nàng không dám tưởng tượng... Phản quân đã thắng? Vậy Tiêu Diệp đâu...
Phó tướng kia lớn tiếng nói: “Bẩm thái hậu, phản quân đã bị đánh bại, đầu lĩnh Triệu vương đã đền tội, chính là quan gia...”
“Quan gia như thế nào?!” Trong màn xe truyền đến một giọng nữ, vì quá hoảng loạn, mà thanh âm trở nên run rẩy.
“Quan gia bị trúng tên lạc của phản quân. Trọng thương bất tỉnh.”
#
Tôn Đỉnh dẫn thái y từ trong nội điện nối đuôi nhau đi ra, cả tòa đại điện cực kỳ yên tĩnh, nhóm cung tì nội quan đều nín thở, bây giờ chỉ một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng vang.
“Như thế nào?” Phía sau bức rèm truyền đến một giọng nữ.
Tôn Đỉnh cúi thấp người: “Thần đã thi châm, nhưng quan gia sốt sao không lùi, ngũ tạng bị nội hỏa xâm nhập, vẫn là... không có dấu hiệu tỉnh lại.” Nói xong câu đó, hắn đến thở cũng không dám thở mạnh. Tuy giọng nói phía sau bức rèm vô cùng bình tĩnh, nhưng Tôn Đỉnh biết, chỉ một chút sơ ý, bản thân liền mất đầu.
Thái hậu đã lâu không quản chuyện triều chính, thế nên rất nhiều người đã quên nàng, nàng nhìn như ôn nhu khoan dung, nhưng trong thời điểm loạn ngũ vương sát phạt quả quyết cũng không phải là giả. Trong khi quan gia hôn mê mười này, cả tòa kinh thành đã trải qua ba phen huyết tẩy.
Đầu tiên là đầu lĩnh phản loạn Triệu vương bị bêu đầu thị chúng, nam đinh cả nhà Triệu vương, bao gồm cả ấu tử ba tuổi của hắn, toàn bộ đều bị ban chết. Nữ quyến đều bị đẩy vào giáo phường, phong hào Triệu vương cũng bị tước, phế làm thứ dân. Tiếp đến là Hồ Dương công chúa, một ly rượu độc thưởng xuống, ngày xưa kim chi ngọc diệp liền hương tiêu ngọc vẫn. Mà ba người con trai của Hồ Dương công chúa, bao gồm phò mã thứ hai của nàng, cùng với thân tộc tham gia phản loạn của phò mã, người nên trảm thì trảm, nên lưu đày thì lưu đày.
Loạn đảng phế đế cũng bị nhổ tận gốc, đêm đó binh bại, Trịnh Niên Khoan liền tự vẫn ngay tại nhà, nhưng Trịnh gia vẫn tránh không thoát một kiếp này. Trong Sùng Đức điện, thanh âm Diệp Huyên đạm mạc bình tĩnh: “Trịnh Niên Khoan, Trịnh Vĩnh, Trịnh Thế đều đoạt tước, nam đinh Trịnh thị xử trảm toàn bộ, nữ quyến ngoài năm mươi lưu đày Lĩnh Nam, không được trở về, dưới năm mươi nhập vào giáo phường, tài sản kê biên tịch thu.” Đồng môn cũ của Trịnh Niên Khoan muốn vì hắn cầu tình, vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của thái hậu, liền không dám nói một chữ.
Thái hậu đang tức giận a, trên triều người người đều nghị luận. Suy cho cùng, quan gia đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, thái hậu ngày ngày ở trong Lân Đức điện chăm sóc, không ngủ không nghỉ, ban ngày còn phải lên triều thảo luận triều chính cùng nhóm triều thần, duy trì đại cục. Ngay đến Lỗ vương nhát gan sợ phiền phức cũng nhịn không được mà khuyên nàng: “Nương nương, thân thể ngài quý trọng. Nếu cửu đệ tỉnh lại, thấy ngài thân thể tiểu tụy, trong lòng cũng sẽ khó chịu.”
Diệp Huyên dưới sự hầu hạ của Tầm Hương miễn cưỡng ăn xong một chén cháo gạo tẻ, nàng dường như muốn cười, nhưng độ cong bên môi lại chua xót, suy yếu: “Ta bây giờ... Làm sao có thể ngủ được.”
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu nàng liền hiện lên vẻ mặt của Tiêu Diệp. Hắn cầu xin nàng, hèn mọn, tuyệt vọng, dùng hết tất cả khí lực cùng tình cảm của hắn cầu xin nàng. Nhưng Diệp Huyên vẫn cự tuyệt hắn, Tiêu Diệp từng bước lùi về sau, hắn tựa hồ không dám tin, nhưng trong lòng lại rõ ràng, đây là nữ nhân mình yêu, một nữ nhân quyết tuyệt, vô tình.
Sau đó, bọn họ không nói với nhau thêm một câu. Nếu Tiêu Diệp không thể tỉnh lại, đoạn trí nhớ cuối cùng mà Diệp Huyên lưu lại cho hắn, là một hồi đau đớn tê tâm phế liệt.
“Cửu lang...” Diệp Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Diệp, nàng nghĩ, Tiêu Diệp chỉ là đang ngủ, có lẽ ngày mai, có lẽ hôm sau nữa, hắn sẽ tỉnh lại, ôm lấy nàng như lúc trước. “Cửu lang...” Nàng nỉ non, “Ta hối hận.” Nàng không có cách nào rời xa Tiêu Diệp, càng không thể nghĩ đến chuyện mất đi hắn, từ đây cuộc đời ngày ngày cô độc, “Tỉnh lại đi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, chúng ta liền cao chạy xa bay, vĩnh viễn ở cùng nhau...”
Diệp Huyên cứ chờ đợi như vậy, lâu đến nỗi nàng cảm thấy mình sống không nổi nữa, Tiêu Diệp hôm mê đã hai mươi ba ngày, hắn cuối cùng ở nằm trên giường bệnh mở mắt.
Khi đó Diệp Huyên đang ở Sùng Đức điện, Cao Thành Phúc thở hổn hển chạy tới: “Thái hậu! Quan gia, Quan gia đã tỉnh!”
Trong đầu Diệp Huyên ông một tiếng, vui sướng, kích động, sống lại sau tuyệt vọng... Cảm xúc phức tạp khó phân biệt mãnh liệt như thủy triều, trước mắt nàng bỗng tối sầm, sức mạnh để nàng chống đỡ cho tới bây giờ đột nhiên tiêu tán, trong tiếng kinh hô của mọi người mềm yếu ngã xuống đất.
Nàng ngủ ba ngày ba đêm, đến sáng sớm ngày thứ tư, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Tiêu Diệp ngồi bên giường nàng, thần sắc trên mặt vẫn tái nhợt, “Nương nương...” Hắn còn chưa nói được, nước mắt Diệp Huyên liền rơi xuống.
“Cửu lang, Cửu lang...” Nàng giống như đứa trẻ nhào vào lòng Tiêu Diệp khóc lớn, nắm lấy vạt áo hắn gào khóc, “Thực xin lỗi...” Diệp Huyên khóc nức mở, “Ta đáp ứng ngươi... Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi.”
Tiêu Diệp vỗ nhẹ lên đầu nàng, hơi thở hắn ấm áp, phun lên tai Diệp Huyên: “Là ta có lỗi với ngươi.” Nam nhân cười chua xót, “Ta đã sớm biết Tiêu Quân, Tiêu Nga muốn làm phản, bọn họ vốn định phát động trong ngày sinh thần của ta, là ta... là ta phái người ở trong đó xúi giục, muốn mượn cơ hội này...” Hắn dừng một chút, gian nan nói, “Bức ngươi nhượng bộ.”
Tiêu Diệp biết Diệp Huyên sẽ vì hắn mà mềm lòng, nếu Diệp Huyên vẫn cự tuyệt, hắn nên làm thế nào. Tiêu Diệp nghĩ, nếu như bản thân sắp chết, Diệp Huyên nhất định sẽ không quyết tuyệt như vậy. Cho nên hắn lấy mạng của hắn ra đánh cược, hắn đã thắng, nhưng bây giờ nhìn lại khuôn mặt tiều tụy của Diệp Huyên hắn lại không chịu nổi.
“Ngươi trách có ta không?” Tiêu Diệp nhìn Diệp Huyên, hắn biết hành động của hắn có bao nhiêu hoang đường. Đây đúng là hành vi mà Diệp Huyên ghét nhất, ích kỷ vì ham muốn của bản thân, khiến nhiều trung sĩ vì hắn mà bỏ mạng, tổn hại thái bình của quốc gia. Nhưng Tiêu Diệp đúng là người như vậy, ích kỷ lại lạnh lùng, ngoại trừ Diệp Huyên, ngay cả bản thân hắn cũng không cần.
“Ngươi vì sao muốn nói cho ta biết?” Thanh âm Diệp Huyên nghe không ra vui buồn.
“Ta không muốn lừa dối ngươi.” Tiêu Diệp thấp giọng nói, cho dù nàng vì thế mà nổi giận với ta, ta cũng không muốn lừa gạt nàng.
Diệp Huyên yên lặng nhìn Tiêu Diệp hồi lâu, lâu đến mức trái tim Tiêu Diệp đều tuyệt vọng, nàng thở dài. “Đồ ngốc...” Diệp Huyên nhẹ nhàng ôm lấy hắn, “Thật sự là đại ngốc.” Diệp Huyên nghĩ, đây chính là điểm mâu thuẫn của tình yêu đi, nàng không thể chấp nhận hành động của hắn, nhưng lại không thể không yêu hắn.
“Sau khi rời khỏi, chúng ta ẩn cư ở Giang Nam đi.” Tiêu Diệp nghe được Diệp Huyên ôn nhu nói.
Trong nháy mắt đó, hắn hoảng hốt cho rằng mình đang nằm mơ. Cho đến khi Diệp Huyên cầm tay hắn, hắn mới hoàn hồn gấp gáp nắm chặt tay nàng, dùng hết sức lực trả lời: “Được.”
Thanh Bình năm thứ tư tháng ba, Túc Tông cho triệu con trai Khánh Quận vương Tiêu Diễn, khen ngợi hắn là người thông minh trí tuệ, tài năng hơn người. Tháng năm, hạ phong Tiêu Diễn là Hoài Dương Quận công. Tháng tám, lập làm thái tử.
Thanh Bình năm thứ năm ngày mười bảy tháng sáu, Túc Tông vì bệnh cũ tái phát, băng hà. Ngày mười tám, thái tử theo di chiếu đăng cơ, Tương Khác, Ngụy Nguyên, Tào vương Tiêu Thận, Lỗ vương Tiêu Hạo là đại thần phụ chính, thái hậu buông rèm chấp chính. Ngày mùng tám tháng bảy, thái hậu vì quá bi thương, hoăng thệ trong Thừa Hương điện, thụy Quang Hiến.
Túc Tông Tiêu Diệp tại vị bốn năm, so với tiên hoàng chấp chính hơn ba mươi năm là quá ít. Nhưng nếu không có Túc Tông dẫn đầu, sáng tạo cái mới, có lẽ không thể có một thời thịnh thế sau này.
Sau khi Túc Tông băng hà mấy năm, có một người từng sống trong Đại Minh Cung nói đã gặp qua một đôi nam nữ có diện mạo giống Túc Tông hoàng đế cùng Quang Hiến thái hậu như đúc ở Giang Nam, trở thành chuyện cười một thời.
Trong sử sách chỉ ghi lại một câu ngắn ngủi, nhưng ngày đó cũng là ngày dài nhất cuộc đời Diệp Huyên. Lúc đó vừa nghe tiểu nội quan nói xong, nàng không để ý người dưới khuyên can, một đường chạy như bay về hoàng thành, sau khi chạy tới ngoại ô kinh thành, mới biết được cửa thành đã đóng, không thể ra vào. Cách một cánh cổng thành cao ngất, dường như có thể nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt trong thành. Thủ thành Thần Vũ quân tham tướng Cung Vũ cũng ngăn cản nàng: “Thái hậu, hiện giờ trong thành hỗn loạn, ngài vạn vạn lần không thể mạo hiểm đi vào.”
Trong lòng Diệp Huyên nóng như lửa đốt: “Tình huống trong thành đến cùng là như thế nào?! Không được, ta nhất định phải đi vào...” Nàng chưa bao giờ lo lắng như lúc này, “Cung Vũ, lập tức mở cửa thành!”
Cung Vũ quỳ sụp xuống: “Thỉnh thái hậu thứ tội, quan gia có lệnh, tuyệt đối không mở cổng thành.” Kỳ thực mệnh lệnh của Tiêu Diệp là, tuyệt đối không thể để thái hậu vào thành, để tránh phượng thể bị tổn hại. Nhưng Cung Vũ thật thức thời không nói như vậy, nếu không thái hậu lại càng sốt ruột.
Hai đội nhân mã cứ như vậy giằng co ngoài thành, Diệp Huyên nghe âm thanh hò hét trong thành dần giảm xuống, tim nàng dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tầm Hương thấy nàng mấp máy môi muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, liền thấp giọng nói: “Cung tướng quân, thế cục trong thành đến cùng là như thế nào?”
Phó tướng vừa chạy đến sắc mặt không tốt, trái tim Diệp Huyên lại như bị thít chặt. Nàng không dám tưởng tượng... Phản quân đã thắng? Vậy Tiêu Diệp đâu...
Phó tướng kia lớn tiếng nói: “Bẩm thái hậu, phản quân đã bị đánh bại, đầu lĩnh Triệu vương đã đền tội, chính là quan gia...”
“Quan gia như thế nào?!” Trong màn xe truyền đến một giọng nữ, vì quá hoảng loạn, mà thanh âm trở nên run rẩy.
“Quan gia bị trúng tên lạc của phản quân. Trọng thương bất tỉnh.”
#
Tôn Đỉnh dẫn thái y từ trong nội điện nối đuôi nhau đi ra, cả tòa đại điện cực kỳ yên tĩnh, nhóm cung tì nội quan đều nín thở, bây giờ chỉ một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng vang.
“Như thế nào?” Phía sau bức rèm truyền đến một giọng nữ.
Tôn Đỉnh cúi thấp người: “Thần đã thi châm, nhưng quan gia sốt sao không lùi, ngũ tạng bị nội hỏa xâm nhập, vẫn là... không có dấu hiệu tỉnh lại.” Nói xong câu đó, hắn đến thở cũng không dám thở mạnh. Tuy giọng nói phía sau bức rèm vô cùng bình tĩnh, nhưng Tôn Đỉnh biết, chỉ một chút sơ ý, bản thân liền mất đầu.
Thái hậu đã lâu không quản chuyện triều chính, thế nên rất nhiều người đã quên nàng, nàng nhìn như ôn nhu khoan dung, nhưng trong thời điểm loạn ngũ vương sát phạt quả quyết cũng không phải là giả. Trong khi quan gia hôn mê mười này, cả tòa kinh thành đã trải qua ba phen huyết tẩy.
Đầu tiên là đầu lĩnh phản loạn Triệu vương bị bêu đầu thị chúng, nam đinh cả nhà Triệu vương, bao gồm cả ấu tử ba tuổi của hắn, toàn bộ đều bị ban chết. Nữ quyến đều bị đẩy vào giáo phường, phong hào Triệu vương cũng bị tước, phế làm thứ dân. Tiếp đến là Hồ Dương công chúa, một ly rượu độc thưởng xuống, ngày xưa kim chi ngọc diệp liền hương tiêu ngọc vẫn. Mà ba người con trai của Hồ Dương công chúa, bao gồm phò mã thứ hai của nàng, cùng với thân tộc tham gia phản loạn của phò mã, người nên trảm thì trảm, nên lưu đày thì lưu đày.
Loạn đảng phế đế cũng bị nhổ tận gốc, đêm đó binh bại, Trịnh Niên Khoan liền tự vẫn ngay tại nhà, nhưng Trịnh gia vẫn tránh không thoát một kiếp này. Trong Sùng Đức điện, thanh âm Diệp Huyên đạm mạc bình tĩnh: “Trịnh Niên Khoan, Trịnh Vĩnh, Trịnh Thế đều đoạt tước, nam đinh Trịnh thị xử trảm toàn bộ, nữ quyến ngoài năm mươi lưu đày Lĩnh Nam, không được trở về, dưới năm mươi nhập vào giáo phường, tài sản kê biên tịch thu.” Đồng môn cũ của Trịnh Niên Khoan muốn vì hắn cầu tình, vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của thái hậu, liền không dám nói một chữ.
Thái hậu đang tức giận a, trên triều người người đều nghị luận. Suy cho cùng, quan gia đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, thái hậu ngày ngày ở trong Lân Đức điện chăm sóc, không ngủ không nghỉ, ban ngày còn phải lên triều thảo luận triều chính cùng nhóm triều thần, duy trì đại cục. Ngay đến Lỗ vương nhát gan sợ phiền phức cũng nhịn không được mà khuyên nàng: “Nương nương, thân thể ngài quý trọng. Nếu cửu đệ tỉnh lại, thấy ngài thân thể tiểu tụy, trong lòng cũng sẽ khó chịu.”
Diệp Huyên dưới sự hầu hạ của Tầm Hương miễn cưỡng ăn xong một chén cháo gạo tẻ, nàng dường như muốn cười, nhưng độ cong bên môi lại chua xót, suy yếu: “Ta bây giờ... Làm sao có thể ngủ được.”
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu nàng liền hiện lên vẻ mặt của Tiêu Diệp. Hắn cầu xin nàng, hèn mọn, tuyệt vọng, dùng hết tất cả khí lực cùng tình cảm của hắn cầu xin nàng. Nhưng Diệp Huyên vẫn cự tuyệt hắn, Tiêu Diệp từng bước lùi về sau, hắn tựa hồ không dám tin, nhưng trong lòng lại rõ ràng, đây là nữ nhân mình yêu, một nữ nhân quyết tuyệt, vô tình.
Sau đó, bọn họ không nói với nhau thêm một câu. Nếu Tiêu Diệp không thể tỉnh lại, đoạn trí nhớ cuối cùng mà Diệp Huyên lưu lại cho hắn, là một hồi đau đớn tê tâm phế liệt.
“Cửu lang...” Diệp Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Diệp, nàng nghĩ, Tiêu Diệp chỉ là đang ngủ, có lẽ ngày mai, có lẽ hôm sau nữa, hắn sẽ tỉnh lại, ôm lấy nàng như lúc trước. “Cửu lang...” Nàng nỉ non, “Ta hối hận.” Nàng không có cách nào rời xa Tiêu Diệp, càng không thể nghĩ đến chuyện mất đi hắn, từ đây cuộc đời ngày ngày cô độc, “Tỉnh lại đi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, chúng ta liền cao chạy xa bay, vĩnh viễn ở cùng nhau...”
Diệp Huyên cứ chờ đợi như vậy, lâu đến nỗi nàng cảm thấy mình sống không nổi nữa, Tiêu Diệp hôm mê đã hai mươi ba ngày, hắn cuối cùng ở nằm trên giường bệnh mở mắt.
Khi đó Diệp Huyên đang ở Sùng Đức điện, Cao Thành Phúc thở hổn hển chạy tới: “Thái hậu! Quan gia, Quan gia đã tỉnh!”
Trong đầu Diệp Huyên ông một tiếng, vui sướng, kích động, sống lại sau tuyệt vọng... Cảm xúc phức tạp khó phân biệt mãnh liệt như thủy triều, trước mắt nàng bỗng tối sầm, sức mạnh để nàng chống đỡ cho tới bây giờ đột nhiên tiêu tán, trong tiếng kinh hô của mọi người mềm yếu ngã xuống đất.
Nàng ngủ ba ngày ba đêm, đến sáng sớm ngày thứ tư, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Tiêu Diệp ngồi bên giường nàng, thần sắc trên mặt vẫn tái nhợt, “Nương nương...” Hắn còn chưa nói được, nước mắt Diệp Huyên liền rơi xuống.
“Cửu lang, Cửu lang...” Nàng giống như đứa trẻ nhào vào lòng Tiêu Diệp khóc lớn, nắm lấy vạt áo hắn gào khóc, “Thực xin lỗi...” Diệp Huyên khóc nức mở, “Ta đáp ứng ngươi... Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi.”
Tiêu Diệp vỗ nhẹ lên đầu nàng, hơi thở hắn ấm áp, phun lên tai Diệp Huyên: “Là ta có lỗi với ngươi.” Nam nhân cười chua xót, “Ta đã sớm biết Tiêu Quân, Tiêu Nga muốn làm phản, bọn họ vốn định phát động trong ngày sinh thần của ta, là ta... là ta phái người ở trong đó xúi giục, muốn mượn cơ hội này...” Hắn dừng một chút, gian nan nói, “Bức ngươi nhượng bộ.”
Tiêu Diệp biết Diệp Huyên sẽ vì hắn mà mềm lòng, nếu Diệp Huyên vẫn cự tuyệt, hắn nên làm thế nào. Tiêu Diệp nghĩ, nếu như bản thân sắp chết, Diệp Huyên nhất định sẽ không quyết tuyệt như vậy. Cho nên hắn lấy mạng của hắn ra đánh cược, hắn đã thắng, nhưng bây giờ nhìn lại khuôn mặt tiều tụy của Diệp Huyên hắn lại không chịu nổi.
“Ngươi trách có ta không?” Tiêu Diệp nhìn Diệp Huyên, hắn biết hành động của hắn có bao nhiêu hoang đường. Đây đúng là hành vi mà Diệp Huyên ghét nhất, ích kỷ vì ham muốn của bản thân, khiến nhiều trung sĩ vì hắn mà bỏ mạng, tổn hại thái bình của quốc gia. Nhưng Tiêu Diệp đúng là người như vậy, ích kỷ lại lạnh lùng, ngoại trừ Diệp Huyên, ngay cả bản thân hắn cũng không cần.
“Ngươi vì sao muốn nói cho ta biết?” Thanh âm Diệp Huyên nghe không ra vui buồn.
“Ta không muốn lừa dối ngươi.” Tiêu Diệp thấp giọng nói, cho dù nàng vì thế mà nổi giận với ta, ta cũng không muốn lừa gạt nàng.
Diệp Huyên yên lặng nhìn Tiêu Diệp hồi lâu, lâu đến mức trái tim Tiêu Diệp đều tuyệt vọng, nàng thở dài. “Đồ ngốc...” Diệp Huyên nhẹ nhàng ôm lấy hắn, “Thật sự là đại ngốc.” Diệp Huyên nghĩ, đây chính là điểm mâu thuẫn của tình yêu đi, nàng không thể chấp nhận hành động của hắn, nhưng lại không thể không yêu hắn.
“Sau khi rời khỏi, chúng ta ẩn cư ở Giang Nam đi.” Tiêu Diệp nghe được Diệp Huyên ôn nhu nói.
Trong nháy mắt đó, hắn hoảng hốt cho rằng mình đang nằm mơ. Cho đến khi Diệp Huyên cầm tay hắn, hắn mới hoàn hồn gấp gáp nắm chặt tay nàng, dùng hết sức lực trả lời: “Được.”
Thanh Bình năm thứ tư tháng ba, Túc Tông cho triệu con trai Khánh Quận vương Tiêu Diễn, khen ngợi hắn là người thông minh trí tuệ, tài năng hơn người. Tháng năm, hạ phong Tiêu Diễn là Hoài Dương Quận công. Tháng tám, lập làm thái tử.
Thanh Bình năm thứ năm ngày mười bảy tháng sáu, Túc Tông vì bệnh cũ tái phát, băng hà. Ngày mười tám, thái tử theo di chiếu đăng cơ, Tương Khác, Ngụy Nguyên, Tào vương Tiêu Thận, Lỗ vương Tiêu Hạo là đại thần phụ chính, thái hậu buông rèm chấp chính. Ngày mùng tám tháng bảy, thái hậu vì quá bi thương, hoăng thệ trong Thừa Hương điện, thụy Quang Hiến.
Túc Tông Tiêu Diệp tại vị bốn năm, so với tiên hoàng chấp chính hơn ba mươi năm là quá ít. Nhưng nếu không có Túc Tông dẫn đầu, sáng tạo cái mới, có lẽ không thể có một thời thịnh thế sau này.
Sau khi Túc Tông băng hà mấy năm, có một người từng sống trong Đại Minh Cung nói đã gặp qua một đôi nam nữ có diện mạo giống Túc Tông hoàng đế cùng Quang Hiến thái hậu như đúc ở Giang Nam, trở thành chuyện cười một thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.