Chương 82: Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo 26
Hồng Thiêu Nhục
26/03/2017
Chặn lại?
Mặt Diệp Huyên ngay lập tức biến đen, nàng âm thầm phỉ nhổ hắn một phen, đại sắc lang! Tô Tuyển có thể nghĩ đến thứ gì có thể tắc tiểu huyệt của nàng lại, còn không phải.... Còn không phải là cây gậy lớn xấu xa đó của hắn sao!
Nhưng hành động tiếp theo của Tô Tuyển lại nằm ngoài dự kiến của Diệp Huyên, sau khi nói xong câu đó, hắn vậy mà xoay người bước đi. Sau đó, hắn lục lọi, tìm khắp trên dưới Dược Vương cốc, cuối cùng mang vẻ mặt tiếc nuối cầm về một cái chày giã thuốc bằng ngọc, đưa tới trước mặt Diệp Huyên.
"Chỉ có cái này." Vẻ mặt Tô Tuyển đau khổ, "A Huyên, nàng dịch người ra trước một chút đi."
Diệp Huyên thật sự hiểu lầm Tô Tuyển, tuy biểu hiện tối hôm qua của hắn quả thật rất cầm thú, nhưng sáng ngày hôm nay khi hắn tỉnh dậy thì tinh thần sảng khoái, còn nương tử nhà mình thì mệt mỏi, uể oải cho dù Tô Tuyển là đầu gỗ, thì cũng biết đau lòng, thương tiếc nàng. Hơn nữa hắn cũng không phải là đứa ngốc, chỉ là đứng trước mặt người mình yêu thì trí thông minh đột nhiên biến mất mà thôi. Cho nên, cho dù bây giờ hắn có muốn, hắn cũng sẽ không làm khó nàng, câu nói vừa rồi của hắn, Tô Tuyển thật sự là cảm thấy lãng phí, muốn tìm thứ gì đó chặn lại không cho dương tinh tiếp tục chảy ra mà thôi.
Chỉ đáng tiếc Dược Vương cốc không phải là nơi loạn thất bát tao (lung tung, lộn xộn) gì, không có thứ gì dùng cho việc tình thú trong khuê phòng, Tô Tuyển tìm tới tìm lui, chỉ có cái chày giã thuốc bằng ngọc này là có thể miễn cưỡng đạt tới yêu cầu.
Cái chày này trơn bóng, đầu chày hình cầu so với phần đuôi thì lớn hơn một vòng, cái chày này thuộc loại lớn, phần thân có vẻ thô to, chắc chắn. So với hoa phùng nhỏ, chặt của thiếu nữ thì nó thật sự là quá lớn, tuy rằng vẫn còn kém hơn cái vật gì đó dưới hạ than Tô Tuyển, nhưng muốn huyệt khẩu của Diệp Huyên nuốt được nó, cũng phải mất một phen khí lực.
Đầu chày tròn tròn vừa mới chạm đến đóa hoa, Diệp Huyên liền co rúm lại một chút: "Thật lạnh a..." So với căn côn thịt, đầu chày vừa lạnh vừa cứng khiến Diệp Huyên có giảm giác hoàn toàn khác nhau. Trong hoa huyệt bỗng nhiên xuất hiện một căn dị vật, mị thịt trong âm đạo ẩm ướt, ấm áp mấp máy nuốt vào, lại bị cảm giác lạnh băng mà co rụt lại, cứ như vậy vừa co rụt vừa thu lại một hồi, chày giã thuốc tiến vào ngày càng sâu, cuối cùng đỉnh đến hoa tâm thì dừng lại.
Diệp Huyên nắm chặt lấy vạt áo Tô Tuyển, đầu ngón chân cũng cuộn lại, cái miệng nhỏ nhắn tràn ra tiếng rên rỉ vô lực, bị Tô Tuyển dùng chày giã thuốc đùa bỡn một hồi. Dâm thủy theo đùi chảy xuống tí tách, chỉ trong chốc lát đã làm ướt sũng cả bàn tay Tô Tuyển.
Tô Tuyển đến lúc này mới nhận ra hành động này có bao nhiêu là mờ ám, tuy lúc đầu hắn không hề có tâm tư gì khác, nhưng bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại của nàng, nhìn thấy khuôn mặt của nàng đỏ bừng quyến rũ, khiến dương vật của hắn cứng rắn đứng thẳng. Đợi đến khi cái chày giã thuốc hoàn toàn chặn lại huyệt khẩu của Diệp Huyên, khuôn mặt của hắn cũng đã đỏ bừng, vội vàng buông tay, trên trán hắn cũng toàn là mồ hôi.
"Đại lưu manh." Diệp Huyên hờn dỗi, liếc trắng mắt nhìn hắn, khuôn mặt Tô Tuyển đã đỏ đến mức nhỏ ra được máu.
"Ta..." Hắn ngập ngừng, ánh mắt lại không nhịn được mà liếc về nơi giữa hai chân của nàng, chỉ thấy lỗ nhỏ của nàng bị lồi ra một chút, hai phiến hoa môi đầy đặn bao bọc lấy nó, thỉnh thoảng lại có dâm thủy tràn ra chảy xuống dưới, dâm mỹ khiến người ta mù mắt. Tô Tuyển cuống quít quay đầu, sợ nhìn thêm sẽ không nhịn xuống được nữa, vội vàng lắp bắp nói: "Ta xuống núi đi mua quần áo cho nàng."
Nhìn bóng lưng chạy trốn của hắn, Diệp Huyên phì một tiếng bật cười: "Đúng là đồ ngốc nha." Nàng cũng đau lòng Tô Tuyển phải nhịn đến mức khó chịu, thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, nhưng tiểu huyệt của mình bây giờ không dùng được, nàng vẫn có nơi khác giúp hắn thư giải a. Đáng tiếc đồ ngốc này chạy quá nhanh, nếu đã như vậy, thì mình cũng không cần lắm miệng.
Đáng thương cho Tô thiếu hiệp, hắn vĩnh viễn cũng không biết chính mình đã bỏ lỡ điều gì.
Mặt Diệp Huyên ngay lập tức biến đen, nàng âm thầm phỉ nhổ hắn một phen, đại sắc lang! Tô Tuyển có thể nghĩ đến thứ gì có thể tắc tiểu huyệt của nàng lại, còn không phải.... Còn không phải là cây gậy lớn xấu xa đó của hắn sao!
Nhưng hành động tiếp theo của Tô Tuyển lại nằm ngoài dự kiến của Diệp Huyên, sau khi nói xong câu đó, hắn vậy mà xoay người bước đi. Sau đó, hắn lục lọi, tìm khắp trên dưới Dược Vương cốc, cuối cùng mang vẻ mặt tiếc nuối cầm về một cái chày giã thuốc bằng ngọc, đưa tới trước mặt Diệp Huyên.
"Chỉ có cái này." Vẻ mặt Tô Tuyển đau khổ, "A Huyên, nàng dịch người ra trước một chút đi."
Diệp Huyên thật sự hiểu lầm Tô Tuyển, tuy biểu hiện tối hôm qua của hắn quả thật rất cầm thú, nhưng sáng ngày hôm nay khi hắn tỉnh dậy thì tinh thần sảng khoái, còn nương tử nhà mình thì mệt mỏi, uể oải cho dù Tô Tuyển là đầu gỗ, thì cũng biết đau lòng, thương tiếc nàng. Hơn nữa hắn cũng không phải là đứa ngốc, chỉ là đứng trước mặt người mình yêu thì trí thông minh đột nhiên biến mất mà thôi. Cho nên, cho dù bây giờ hắn có muốn, hắn cũng sẽ không làm khó nàng, câu nói vừa rồi của hắn, Tô Tuyển thật sự là cảm thấy lãng phí, muốn tìm thứ gì đó chặn lại không cho dương tinh tiếp tục chảy ra mà thôi.
Chỉ đáng tiếc Dược Vương cốc không phải là nơi loạn thất bát tao (lung tung, lộn xộn) gì, không có thứ gì dùng cho việc tình thú trong khuê phòng, Tô Tuyển tìm tới tìm lui, chỉ có cái chày giã thuốc bằng ngọc này là có thể miễn cưỡng đạt tới yêu cầu.
Cái chày này trơn bóng, đầu chày hình cầu so với phần đuôi thì lớn hơn một vòng, cái chày này thuộc loại lớn, phần thân có vẻ thô to, chắc chắn. So với hoa phùng nhỏ, chặt của thiếu nữ thì nó thật sự là quá lớn, tuy rằng vẫn còn kém hơn cái vật gì đó dưới hạ than Tô Tuyển, nhưng muốn huyệt khẩu của Diệp Huyên nuốt được nó, cũng phải mất một phen khí lực.
Đầu chày tròn tròn vừa mới chạm đến đóa hoa, Diệp Huyên liền co rúm lại một chút: "Thật lạnh a..." So với căn côn thịt, đầu chày vừa lạnh vừa cứng khiến Diệp Huyên có giảm giác hoàn toàn khác nhau. Trong hoa huyệt bỗng nhiên xuất hiện một căn dị vật, mị thịt trong âm đạo ẩm ướt, ấm áp mấp máy nuốt vào, lại bị cảm giác lạnh băng mà co rụt lại, cứ như vậy vừa co rụt vừa thu lại một hồi, chày giã thuốc tiến vào ngày càng sâu, cuối cùng đỉnh đến hoa tâm thì dừng lại.
Diệp Huyên nắm chặt lấy vạt áo Tô Tuyển, đầu ngón chân cũng cuộn lại, cái miệng nhỏ nhắn tràn ra tiếng rên rỉ vô lực, bị Tô Tuyển dùng chày giã thuốc đùa bỡn một hồi. Dâm thủy theo đùi chảy xuống tí tách, chỉ trong chốc lát đã làm ướt sũng cả bàn tay Tô Tuyển.
Tô Tuyển đến lúc này mới nhận ra hành động này có bao nhiêu là mờ ám, tuy lúc đầu hắn không hề có tâm tư gì khác, nhưng bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại của nàng, nhìn thấy khuôn mặt của nàng đỏ bừng quyến rũ, khiến dương vật của hắn cứng rắn đứng thẳng. Đợi đến khi cái chày giã thuốc hoàn toàn chặn lại huyệt khẩu của Diệp Huyên, khuôn mặt của hắn cũng đã đỏ bừng, vội vàng buông tay, trên trán hắn cũng toàn là mồ hôi.
"Đại lưu manh." Diệp Huyên hờn dỗi, liếc trắng mắt nhìn hắn, khuôn mặt Tô Tuyển đã đỏ đến mức nhỏ ra được máu.
"Ta..." Hắn ngập ngừng, ánh mắt lại không nhịn được mà liếc về nơi giữa hai chân của nàng, chỉ thấy lỗ nhỏ của nàng bị lồi ra một chút, hai phiến hoa môi đầy đặn bao bọc lấy nó, thỉnh thoảng lại có dâm thủy tràn ra chảy xuống dưới, dâm mỹ khiến người ta mù mắt. Tô Tuyển cuống quít quay đầu, sợ nhìn thêm sẽ không nhịn xuống được nữa, vội vàng lắp bắp nói: "Ta xuống núi đi mua quần áo cho nàng."
Nhìn bóng lưng chạy trốn của hắn, Diệp Huyên phì một tiếng bật cười: "Đúng là đồ ngốc nha." Nàng cũng đau lòng Tô Tuyển phải nhịn đến mức khó chịu, thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, nhưng tiểu huyệt của mình bây giờ không dùng được, nàng vẫn có nơi khác giúp hắn thư giải a. Đáng tiếc đồ ngốc này chạy quá nhanh, nếu đã như vậy, thì mình cũng không cần lắm miệng.
Đáng thương cho Tô thiếu hiệp, hắn vĩnh viễn cũng không biết chính mình đã bỏ lỡ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.