Chương 199: Đẩy ngã em chồng 10
Hồng Thiêu Nhục
30/05/2018
Đến giờ Mão, Diệp Huyên tỉnh dậy.
Trời còn chưa sáng hẳn, trong viện đã vang lên tiếng bước chân của người hầu đi lại, âm thanh huyên náo khiến đầu óc hỗn loạn của nàng dần tỉnh táo. Lục Cẩn nằm sau lưng nàng vẫn còn ngủ say, tay hắnvắt ngang hông nàng, lòng bàn tay dán lên da thịt nàng truyền tới độ ấm chân thật. Cả người nàng rã rời, giữa hai chân dinh dính khó chịu, dương vật của hắn dù đã mềm xuống vẫn có kích thước thô to đang cắm trong hoa huyệt của nàng, hoa huyệt khít khao bị căng ra cả một đêm nhưng đột nhiên trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Có nữ nhân nào không ảo tưởng tình cảnh như thế này, cả đêm say mê quấn lấy nhau rồi ôm nhau ngủ say, nằm trước ngực người thương, cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy nàng, giống như đôi cánh chim đang khép lại, chỉ che chở cho một mình nàng.
Diệp Huyên đã từng nghĩ tới, nếu như không có Lục Cẩn, tình cảm của nàng đối với Lục Tranh sẽ biến đổi như thế nào? Suy nghĩ này nảy ra giống như nàng đang cố kiếm cái cớ cho mình. Giả sử như khôngcó người nam nhân này mạnh mẽ ép buộc, nàng tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý đối với phu quân, tình thâm không thay đổi. Nhưng nàng thừa nhận cái ý nghĩ này của mình rất nực cười, dù không có Lục Cẩn thì nàng cũng không có cách nào thích Lục Tranh.
Bởi vậy đối với nàng Lục Cẩn là người đã cứu vớt cuộc sống của nàng, có thể khiến nàng sống thật với bản thân mình. Cái gì là luân thường đạo lý, cái gì là trung trinh, trong lúc nàng sắp héo rũ hắn đã khiến nàng vứt bỏ tất cả, cố gắng cướp lấy những thứ không thuộc về mình giống như trời hạn gặp được mưa rào.
"Tẩu tử." Giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên, tay hắn xoa lên gò má nàng, quay mặt nàng lại đối mặt với hắn, "Đêm nay... Ta ở trong phòng chờ tẩu." Sắc trời dần sáng rõ, vài vệt nắng xuyên qua cửa sổ rơi xuống bên giường, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn gần ngay trong gang tấc, đôi đồng tử đen nhánh dường như đang phát sáng, trong mắt hắn hình như có chút chờ mong, nhưng khi nàng nhìn kỹ lại thì lại không có gì cả.
"Được." Diệp Huyên ngẩng mặt lên, nàng cảm giác trong trái tim mình dường như có thứ gì đó đangthay đổi. không, thay đổi không phải là nàng, là "Diệp Huyên" vốn yếu đuối, khiếp nhược ngày trước. Trong ý thức u ám, yếu ớt của nàng ta dường như xuất hiện một chút dũng khí. Trong khi nàng cố gắng chống lại hệ thống, ngăn cản "Cộng tình" dung hợp ý thức của nàng với nguyên chủ, thì ngược lại ý thức của nàng đã xâm nhiễm vào trong ý thức của nguyên chủ.
Tất nhiên bây giờ Diệp Huyên không phát hiện ra chuyện này, càng không phát hiện ra sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Lục Cẩn.
Rất nhanh thì đến buổi tối, Diệp Huyên đẩy cửa ra, thấy Lục Cẩn đang chờ nàng. Những rung động trong lòng nàng bị nàng đè nén lại, tắm rửa, thay quần áo... Tất cả đều lưu loát mây trôi nước chảy, đến khi hai người ôm nhau nằm trên giường, Lục Cẩn vòng tay qua người nàng, khẽ vuốt lên mi mắt của nàng: "Ngủ đi!" Nam nhân ngừng một chút rồi thấp giọng nói tiếp: "A Huyên."
một đêm này, là đêm đầu tiên kể từ khi nàng gả đến Lăng Vân sơn trang, Diệp Huyên ngủ ngon giấc.
Ngày qua ngày cứ thong thả trôi qua, cơ thể Lục Tranh vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, Lục phu nhân vẫn trước sau như một tìm mọi cách sỉ nhục, trách mắng Diệp Huyên, điều duy nhất thay đồi là Lục Cẩn. hắn vẫn không quay về Lăng Vân sơn trang mà cứ cách vài ngày lại nhảy cửa sổ mà vào, quấn lấy Diệp Huyên cả đêm.
Diệp Huyên dò hỏi được từ đám hạ nhân trong Lăng Vân sơn trang, thì ra mẫu thân của Lục Cẩn cũng không phải là loại nữ tử tâm cơ nhân cơ hội nam chủ nhân say rượu mà bò lên giường ông ta, mà ngược lại, khi đó chính Lục Vinh đã ép buộc bà, bị cưỡng hiếp rồi sau đó mang thai Lục Cẩn. Sau khi Lục Vinh tỉnh rượu, sai cũng sai rồi, chỉ đành phải nói thật với Lục phu nhân. Vốn chuyện này có thể giải quyết rất đơn giản, mẫu thân của Lục Cẩn là nha hoàn bán mình cho Lăng Vân sơn trang, nếu Lục Vinh đã chiếm lấy thân thể của bà, thì cho bà một cái danh phận thiếp thất cũng là chuyện nên làm. Nhưng trong mắt Lục phu nhân không chứa nổi một hạt cát, yêu cầu Lục Vinh đuổi nha hoàn đó ra khỏi Lăng Vân sơn trang.
một bên là một nha hoàn thấp kém mới chỉ có một đêm tham vui, một bên là thê tử kiếm điệp tình thâm sắp lâm bồn, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn là hiểu ngay.
Lục Cẩn đến 8 tuổi mới được đón về Lăng Vân sơn trang là do trước đó, hắn cùng với mẫu thân sống lang bạt khắp nơi, không hề biết phụ thân của mình là ai.
"Lẽ nào trước khi đón ngươi quay về sơn trang, phụ thân... Ông ấy không hề quan tâm đến ngươi?" Nhìn sắc mặt bình tĩnh của nam nhân, trong mắt Diệp Huyên tràn ngập thương xót, "Nhưng... Có thể là ông ấy không biết đến sự tồn tại của ngươi, có thể không phải là cố ý."
Lục Cẩn cười lạnh một tiếng: "Đồ ngốc, tẩu nghĩ ông ta thực sự không biết ư?"Lúc phát hiện mình mang thai, mẫu thân Lục Cẩn đã tìm cách gặp Lục Vinh. Bà biết mình không thể tự mình nuôi nấng đứa bé này, chỉ cần hài tử sinh ra có thể quay về Lăng Vân sơn trang, bà tình nguyện đithật xa. Đối phương thức thời như vậy, Lục Vinh còn có chỗ nào không hài lòng nữa? Dù ông đối với mẹ ruột của Lục Cẩn không hề có tình cảm nhưng đứa con trong bụng bà ta là của ông, tất nhiên phải nhận về. Đến khi Lục Cẩn được sinh ra, Lục Vinh biết được đó là một bé trai thì càng vui mừng hơn nữa.
Khi đó, Lục Tranh vừa tròn 1 tuổi. Tuy từ khi sinh ra đã ốm yếu nhưng chẳng ai ngờ rằng đến khi lớn lên hắn vẫn ốm yếu như vậy. Lục Vinh cũng muốn đưa Lục Cẩn quay về nhận tổ nhận tông, dù sao thìLục phu nhân tuổi cũng không ít, sau này cũng không thể sinh thêm nữa, có hai đứa con trai tất nhiên là đảm bảo hơn chỉ có 1 đứa.
Ai biết Lục phu nhân lại vô cùng giận dữ, để ngăn cản Lục Vinh đem hắn về không tiếc dùng tính mạng uy hiếp. Lục Vinh lúc này vẫn còn yêu thê tử, vì vậy lúc đó cũng chiều theo ý bà, buông tha cho việc này. Nhưng dù vậy thì sự việc này vẫn trở thành vết rạn đầu tiên trong tình cảm của hai người.
Diệp Huyên không thể nói là Lục phu nhân làm sai, dù sao bà đối xử với hai mẹ con Lục Cẩn như vậy là do quá yêu nên sinh ra ích kỷ. Nhưng mẹ con Lục Cẩn ngay từ đầu đã là thân bất do kỷ sao lại không vô tội.
Lục Cẩn cứ như vậy trở thành một đứa trẻ không cha, tuổi thơ của hắn bị khinh bỉ, bị bắt nạt đến bây giờ hắn cũng không nhớ rõ nữa. Lục phu nhân mắng hắn là tiện chủng, đối với hắn thật sự là nhẹ như gió thoảng bên tai. Có lẽ Lục phu nhân không ngờ được rằng, những lời nhục mạ khó nghe hơn, hắn đãnghe rất rất nhiều từ hơn mười năm trước.
Lục Vinh lúc đầu cũng không hoàn toàn bỏ mặc mẹ con Lục Cẩn, ông sai người âm thầm giúp đỡ mộthai... việc này đối với ông chỉ đơn giản là nói một câu với thuộc hạ. Nhưng sự tình lại bị Lục phu nhân biết được, bị thê tử khóc nháo, Lục Vinh không thể làm gì khác đành phải thề tuyệt đối không quan tâm tới cái thứ "con hoang" đó nữa. Rồi dần dần ông ta quên mất mình còn có một đứa con trai lưu lạc bên ngoài.
Mãi cho đến khi Lục Tranh 9 tuổi bị ốm nặng một trận, thiếu chút nữa mất mạng. Lục trang chủ mới chợt nhớ ra mình vẫn còn một đứa con trai khỏe mạnh có thể kế thừa Lăng Vân sơn trang!
"Con à!" Ông ngồi xổm trước mặt hắn, cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hòa, "Theo ta trở về đi, ta là phụ thân của con."
Khuôn mặt tiểu hài tử lấm lem bùn đất, áo quần trên người rách tả tơi, đem cái bánh bao mới nhặt được giấu đi: "Phụ thân?" hắn nghi ngờ lặp lại cái từ xa lạ này, "Ta không có phụ thân." Giọng nói trẻ con lạnh lùng, trong trẻo, "Ta cũng không có mẫu thân, mẫu thân nói phụ thân ta đã sớm chết rồi, mẫu thân..." hắn nghĩ đến người mẫu thân bệnh chết của mình, cố họng như tắc nghẹn, "Mẫu thân cũng đãchết."
Đều chết hết rồi. hắn đã từng có người yêu thương mình, nhưng hắn không giữ được, mất đi rồi chẳng còn nữa, những thứ mà hắn yêu quý cứ lần lượt mất đi.
Lục Cẩn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp Lục Tranh, cậu nhóc ốm yếu đi tới trước mặt hắn, vui vẻ nắm lấy tay hắn: "Cửu đệ? Ngươi là đệ đệ của ta sao? thật tốt quá!" hắn ta cười vui vẻ, trong đôi mắt ấy sựvui vẻ ngây thơ mà hồn nhiên, "Ta cũng có đệ đệ!" Mà vây quanh hắn (Lục Tranh) ai cũng cười đầy cưng chiều.
Ta rất ghét hắn, Lục Cẩn nghĩ, những thứ ta không có được, hắn đều có. Lục Cẩn đã từng thử đi giành lấy, nhưng cuối cùng chán nản phát hiện, không có được hay là không chiếm được, nghĩa là vĩnh viễn cũng không thể có.
"A Huyên..." hắn nhìn người nữ tử ngủ say trong lòng mình, cũng không biết mình gọi nàng để làm gì.
Rất nhiều năm trước, hắn đã không hề cầu mong thứ gì nữa. hắn muốn điều gì? Muốn có nhiều người yêu thương mình giống như Lục Tranh, nhưng dù được nhiều người yêu thương thì Lục Tranh vẫn sống không được bao lâu. Mà hắn cô độc một mình, lại có thể tiếp tục sống khỏe mạnh. Ai có thể ngờ được hắn sẽ gặp được Diệp Huyên - người nữ tử này này.
Câu hỏi đêm hôm đó (LC hỏi DH sau khi LT chết thì tái giá vs hắn k), là thật tình hay giả ý, ngay chính bản thân Lục Cẩn cũng không rõ. Điều duy nhất mà hắn dám khẳng định là lúc này đây, hắn muốn ôm người nữ tử này ngủ một giấc thật ngon cho đến tận bình minh.
Trời còn chưa sáng hẳn, trong viện đã vang lên tiếng bước chân của người hầu đi lại, âm thanh huyên náo khiến đầu óc hỗn loạn của nàng dần tỉnh táo. Lục Cẩn nằm sau lưng nàng vẫn còn ngủ say, tay hắnvắt ngang hông nàng, lòng bàn tay dán lên da thịt nàng truyền tới độ ấm chân thật. Cả người nàng rã rời, giữa hai chân dinh dính khó chịu, dương vật của hắn dù đã mềm xuống vẫn có kích thước thô to đang cắm trong hoa huyệt của nàng, hoa huyệt khít khao bị căng ra cả một đêm nhưng đột nhiên trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Có nữ nhân nào không ảo tưởng tình cảnh như thế này, cả đêm say mê quấn lấy nhau rồi ôm nhau ngủ say, nằm trước ngực người thương, cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy nàng, giống như đôi cánh chim đang khép lại, chỉ che chở cho một mình nàng.
Diệp Huyên đã từng nghĩ tới, nếu như không có Lục Cẩn, tình cảm của nàng đối với Lục Tranh sẽ biến đổi như thế nào? Suy nghĩ này nảy ra giống như nàng đang cố kiếm cái cớ cho mình. Giả sử như khôngcó người nam nhân này mạnh mẽ ép buộc, nàng tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý đối với phu quân, tình thâm không thay đổi. Nhưng nàng thừa nhận cái ý nghĩ này của mình rất nực cười, dù không có Lục Cẩn thì nàng cũng không có cách nào thích Lục Tranh.
Bởi vậy đối với nàng Lục Cẩn là người đã cứu vớt cuộc sống của nàng, có thể khiến nàng sống thật với bản thân mình. Cái gì là luân thường đạo lý, cái gì là trung trinh, trong lúc nàng sắp héo rũ hắn đã khiến nàng vứt bỏ tất cả, cố gắng cướp lấy những thứ không thuộc về mình giống như trời hạn gặp được mưa rào.
"Tẩu tử." Giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên, tay hắn xoa lên gò má nàng, quay mặt nàng lại đối mặt với hắn, "Đêm nay... Ta ở trong phòng chờ tẩu." Sắc trời dần sáng rõ, vài vệt nắng xuyên qua cửa sổ rơi xuống bên giường, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn gần ngay trong gang tấc, đôi đồng tử đen nhánh dường như đang phát sáng, trong mắt hắn hình như có chút chờ mong, nhưng khi nàng nhìn kỹ lại thì lại không có gì cả.
"Được." Diệp Huyên ngẩng mặt lên, nàng cảm giác trong trái tim mình dường như có thứ gì đó đangthay đổi. không, thay đổi không phải là nàng, là "Diệp Huyên" vốn yếu đuối, khiếp nhược ngày trước. Trong ý thức u ám, yếu ớt của nàng ta dường như xuất hiện một chút dũng khí. Trong khi nàng cố gắng chống lại hệ thống, ngăn cản "Cộng tình" dung hợp ý thức của nàng với nguyên chủ, thì ngược lại ý thức của nàng đã xâm nhiễm vào trong ý thức của nguyên chủ.
Tất nhiên bây giờ Diệp Huyên không phát hiện ra chuyện này, càng không phát hiện ra sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Lục Cẩn.
Rất nhanh thì đến buổi tối, Diệp Huyên đẩy cửa ra, thấy Lục Cẩn đang chờ nàng. Những rung động trong lòng nàng bị nàng đè nén lại, tắm rửa, thay quần áo... Tất cả đều lưu loát mây trôi nước chảy, đến khi hai người ôm nhau nằm trên giường, Lục Cẩn vòng tay qua người nàng, khẽ vuốt lên mi mắt của nàng: "Ngủ đi!" Nam nhân ngừng một chút rồi thấp giọng nói tiếp: "A Huyên."
một đêm này, là đêm đầu tiên kể từ khi nàng gả đến Lăng Vân sơn trang, Diệp Huyên ngủ ngon giấc.
Ngày qua ngày cứ thong thả trôi qua, cơ thể Lục Tranh vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, Lục phu nhân vẫn trước sau như một tìm mọi cách sỉ nhục, trách mắng Diệp Huyên, điều duy nhất thay đồi là Lục Cẩn. hắn vẫn không quay về Lăng Vân sơn trang mà cứ cách vài ngày lại nhảy cửa sổ mà vào, quấn lấy Diệp Huyên cả đêm.
Diệp Huyên dò hỏi được từ đám hạ nhân trong Lăng Vân sơn trang, thì ra mẫu thân của Lục Cẩn cũng không phải là loại nữ tử tâm cơ nhân cơ hội nam chủ nhân say rượu mà bò lên giường ông ta, mà ngược lại, khi đó chính Lục Vinh đã ép buộc bà, bị cưỡng hiếp rồi sau đó mang thai Lục Cẩn. Sau khi Lục Vinh tỉnh rượu, sai cũng sai rồi, chỉ đành phải nói thật với Lục phu nhân. Vốn chuyện này có thể giải quyết rất đơn giản, mẫu thân của Lục Cẩn là nha hoàn bán mình cho Lăng Vân sơn trang, nếu Lục Vinh đã chiếm lấy thân thể của bà, thì cho bà một cái danh phận thiếp thất cũng là chuyện nên làm. Nhưng trong mắt Lục phu nhân không chứa nổi một hạt cát, yêu cầu Lục Vinh đuổi nha hoàn đó ra khỏi Lăng Vân sơn trang.
một bên là một nha hoàn thấp kém mới chỉ có một đêm tham vui, một bên là thê tử kiếm điệp tình thâm sắp lâm bồn, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn là hiểu ngay.
Lục Cẩn đến 8 tuổi mới được đón về Lăng Vân sơn trang là do trước đó, hắn cùng với mẫu thân sống lang bạt khắp nơi, không hề biết phụ thân của mình là ai.
"Lẽ nào trước khi đón ngươi quay về sơn trang, phụ thân... Ông ấy không hề quan tâm đến ngươi?" Nhìn sắc mặt bình tĩnh của nam nhân, trong mắt Diệp Huyên tràn ngập thương xót, "Nhưng... Có thể là ông ấy không biết đến sự tồn tại của ngươi, có thể không phải là cố ý."
Lục Cẩn cười lạnh một tiếng: "Đồ ngốc, tẩu nghĩ ông ta thực sự không biết ư?"Lúc phát hiện mình mang thai, mẫu thân Lục Cẩn đã tìm cách gặp Lục Vinh. Bà biết mình không thể tự mình nuôi nấng đứa bé này, chỉ cần hài tử sinh ra có thể quay về Lăng Vân sơn trang, bà tình nguyện đithật xa. Đối phương thức thời như vậy, Lục Vinh còn có chỗ nào không hài lòng nữa? Dù ông đối với mẹ ruột của Lục Cẩn không hề có tình cảm nhưng đứa con trong bụng bà ta là của ông, tất nhiên phải nhận về. Đến khi Lục Cẩn được sinh ra, Lục Vinh biết được đó là một bé trai thì càng vui mừng hơn nữa.
Khi đó, Lục Tranh vừa tròn 1 tuổi. Tuy từ khi sinh ra đã ốm yếu nhưng chẳng ai ngờ rằng đến khi lớn lên hắn vẫn ốm yếu như vậy. Lục Vinh cũng muốn đưa Lục Cẩn quay về nhận tổ nhận tông, dù sao thìLục phu nhân tuổi cũng không ít, sau này cũng không thể sinh thêm nữa, có hai đứa con trai tất nhiên là đảm bảo hơn chỉ có 1 đứa.
Ai biết Lục phu nhân lại vô cùng giận dữ, để ngăn cản Lục Vinh đem hắn về không tiếc dùng tính mạng uy hiếp. Lục Vinh lúc này vẫn còn yêu thê tử, vì vậy lúc đó cũng chiều theo ý bà, buông tha cho việc này. Nhưng dù vậy thì sự việc này vẫn trở thành vết rạn đầu tiên trong tình cảm của hai người.
Diệp Huyên không thể nói là Lục phu nhân làm sai, dù sao bà đối xử với hai mẹ con Lục Cẩn như vậy là do quá yêu nên sinh ra ích kỷ. Nhưng mẹ con Lục Cẩn ngay từ đầu đã là thân bất do kỷ sao lại không vô tội.
Lục Cẩn cứ như vậy trở thành một đứa trẻ không cha, tuổi thơ của hắn bị khinh bỉ, bị bắt nạt đến bây giờ hắn cũng không nhớ rõ nữa. Lục phu nhân mắng hắn là tiện chủng, đối với hắn thật sự là nhẹ như gió thoảng bên tai. Có lẽ Lục phu nhân không ngờ được rằng, những lời nhục mạ khó nghe hơn, hắn đãnghe rất rất nhiều từ hơn mười năm trước.
Lục Vinh lúc đầu cũng không hoàn toàn bỏ mặc mẹ con Lục Cẩn, ông sai người âm thầm giúp đỡ mộthai... việc này đối với ông chỉ đơn giản là nói một câu với thuộc hạ. Nhưng sự tình lại bị Lục phu nhân biết được, bị thê tử khóc nháo, Lục Vinh không thể làm gì khác đành phải thề tuyệt đối không quan tâm tới cái thứ "con hoang" đó nữa. Rồi dần dần ông ta quên mất mình còn có một đứa con trai lưu lạc bên ngoài.
Mãi cho đến khi Lục Tranh 9 tuổi bị ốm nặng một trận, thiếu chút nữa mất mạng. Lục trang chủ mới chợt nhớ ra mình vẫn còn một đứa con trai khỏe mạnh có thể kế thừa Lăng Vân sơn trang!
"Con à!" Ông ngồi xổm trước mặt hắn, cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hòa, "Theo ta trở về đi, ta là phụ thân của con."
Khuôn mặt tiểu hài tử lấm lem bùn đất, áo quần trên người rách tả tơi, đem cái bánh bao mới nhặt được giấu đi: "Phụ thân?" hắn nghi ngờ lặp lại cái từ xa lạ này, "Ta không có phụ thân." Giọng nói trẻ con lạnh lùng, trong trẻo, "Ta cũng không có mẫu thân, mẫu thân nói phụ thân ta đã sớm chết rồi, mẫu thân..." hắn nghĩ đến người mẫu thân bệnh chết của mình, cố họng như tắc nghẹn, "Mẫu thân cũng đãchết."
Đều chết hết rồi. hắn đã từng có người yêu thương mình, nhưng hắn không giữ được, mất đi rồi chẳng còn nữa, những thứ mà hắn yêu quý cứ lần lượt mất đi.
Lục Cẩn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp Lục Tranh, cậu nhóc ốm yếu đi tới trước mặt hắn, vui vẻ nắm lấy tay hắn: "Cửu đệ? Ngươi là đệ đệ của ta sao? thật tốt quá!" hắn ta cười vui vẻ, trong đôi mắt ấy sựvui vẻ ngây thơ mà hồn nhiên, "Ta cũng có đệ đệ!" Mà vây quanh hắn (Lục Tranh) ai cũng cười đầy cưng chiều.
Ta rất ghét hắn, Lục Cẩn nghĩ, những thứ ta không có được, hắn đều có. Lục Cẩn đã từng thử đi giành lấy, nhưng cuối cùng chán nản phát hiện, không có được hay là không chiếm được, nghĩa là vĩnh viễn cũng không thể có.
"A Huyên..." hắn nhìn người nữ tử ngủ say trong lòng mình, cũng không biết mình gọi nàng để làm gì.
Rất nhiều năm trước, hắn đã không hề cầu mong thứ gì nữa. hắn muốn điều gì? Muốn có nhiều người yêu thương mình giống như Lục Tranh, nhưng dù được nhiều người yêu thương thì Lục Tranh vẫn sống không được bao lâu. Mà hắn cô độc một mình, lại có thể tiếp tục sống khỏe mạnh. Ai có thể ngờ được hắn sẽ gặp được Diệp Huyên - người nữ tử này này.
Câu hỏi đêm hôm đó (LC hỏi DH sau khi LT chết thì tái giá vs hắn k), là thật tình hay giả ý, ngay chính bản thân Lục Cẩn cũng không rõ. Điều duy nhất mà hắn dám khẳng định là lúc này đây, hắn muốn ôm người nữ tử này ngủ một giấc thật ngon cho đến tận bình minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.