Chương 205: Đẩy ngã em chồng 16
Hồng Thiêu Nhục
10/06/2018
Lục Tranh càng ngày càng suy nhược, cho dù Diệp Huyên có cầu xin thế
nào hắn cũng không chịu uống thuốc. Diệp Huyên thậm chí còn mời Lục phu
nhân đến, nhưng đối mặt với người mẹ khóc lóc cầu xin, Lục Tranh chống
người ngồi dậy rồi bình tĩnh nói: "Nương, có mấy lời con chưa
từng nói với người, hôm nay thời gian còn lại của con không nhiều, đến
lúc phải nói ra rồi."
Lục phu nhân khóc không ngừng, bà không biết đứa con mà mình thương yêu lại quyết tâm tìm chết, khi phát hiện sự thật bà đã không cách nào thuyết phục Lục Tranh, kinh hoàng, bi ai gần như khiến bà sụp đổ. Bà vẫn luôn mong chờ, dùng hết khả năng mình để bảo vệ nhi tử, mọi hy vọng của bà đều đặt lên người Lục Tranh, nhưng hôm nay, đứa con trai này lại nói cho bà biết hắn không muốn sống nữa.
"Con rất mệt mỏi." Lục Tranh thấp giọng nói, sống đối với hắn mà nói, từ đầu đến cuối là một việc rất mệt mỏi.
Trong trí nhớ của hắn đều là tiếng khóc của mẫu thân, khắp phòng tràn ngập mùi thuốc, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt thương hại, biết hắn là một người sắp chết nên cái gì cũng nghe theo hắn. Nhưng hắn không hề tự do, hắn cũng không có khả năng tập võ, cưỡi ngựa, thậm chí đi đến nơi xa một chút để giải sầu cũng làm không được. hắn chỉ có thể vĩnh viễn ở trong cái tiểu viện bé nhỏ này, nhìn mộtkhoảng trời mà suốt mười mấy năm qua không hề thay đổi.
Cưới Diệp Huyên, là điều khiến hắn hối hận nhất đời này, cũng là điều khiến hắn hạnh phúc nhất. Giống như một bức tranh chỉ có màu xám u buồn được tô thêm những màu sắc sặc sỡ khác, Diệp Huyên không thuộc về Lăng Vân sơn trang, không thuộc về cái bầu trời chật chội mà hắn ngày ngày sống trong đó, lần đầu tiên thấy nàng, Lục Tranh đã biết nàng và hắn hoàn toàn khác nhau.
Nhưng dần dần nàng cũng bị cắn nuốt, ngày qua ngày càng trở nên ảm đạm. Buông tay nàng thôi, Lục Tranh hạ quyết tâm, bởi vì hắn không còn cách nào khác, chim bị nhốt trong lồng thì sao có thể vui vẻ được?
Hôm nay, nàng cuối cùng cũng sắp có được tự do.
"Nương, con thật sự rất mệt mỏi." trên lưng mang theo sự kỳ vọng của mẫu thân, bị đệ đệ thù hận, qua nhiều năm như vậy hắn sống rất đè nén, ngay cả khi mẫu thân ép hắn cưới vợ dù hắn không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. "Người buộc con thành thân, buộc con sống, những người bên cạnh con người đều coi là kẻ thù, có chút không hài lòng không vừa ý người tùy ý làm nhục họ." Lục Tranh biết, không chỉ là nương tử của mình, cả nhũ mẫu của hắn, nha hoàn thiếp thân, gã sai vặt tất cả đều là đối tượng để Lục phu nhân phát tiết oán khí. Mà nguyên nhân khiến Lục phu nhân oán giận, vì bà cho rằng cơ thể của hắn không có khởi sắc, là do người bên cạnh hầu hạ không tốt.
Lục Tranh vẫn nhớ rõ khi hắn còn rất nhỏ bị hồi bệnh rất nặng, Lục phu nhân dưới cơn thịnh nộ đã đuổi hết tất cả hạ nhân hầu hạ hắn ra khỏi Lăng Vân sơn trang. Trong số đó có một vị nhũ mẫu đã chăm sóc hắn từ khi hắn mới sinh, còn có một nha hoàn tỷ tỷ có nụ cười rất dịu dàng, ấm áp đêm hôm trước vừa kể chuyện xưa cho hắn nghe. Nhưng tất cả đều bị đuổi đi, mẫu thân không hề hỏi xem hắn có đồng ý hay không.
"Con không trách người." Lục Tranh cười cười, "Con chỉ là không muốn tiếp tục đè nén bản thân nữa." hắn nhìn Lục phu nhân đã không còn phẫn nộ giận dữ nữa, thay vào đó là vẻ mặt bi ai, mờ mịt. Bà có lẽ là không ngờ được nhi tử của bà lại đối xử với bà như thế, tình yêu thương mà bà dành cho Lục Tranh lại chính là sợi dây thừng thắt cổ hắn, "Nếu có kiếp sau." Lục Tranh hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Con mong hai ta không nên trở thành mẹ con một lần nữa." Câu nói này đã khiến bà hoàn toàn sụp đổ.
#Lúc Diệp Huyên trở lại nhà chính, Lục Tranh đã ngủ rồi. Nàng không biết Lục Tranh đã nói gì với Lục phu nhân, chỉ nghe thấy bọn hạ nhân nghị luận, Lục phu nhân thất hồn lạc phách, thất tha thất thểu đira khỏi phòng.
đã.. không còn cách nào nữa sao, nếu ngay cả mẫu thân cũng không thể khuyên được Lục Tranh, Diệp Huyên không biết còn có cách gì có thể thay đổi suy nghĩ muốn chết của hắn. Nàng ngồi trên thềm đá, trong viện vắng lặng không một chút tiếng động, giống như cái đêm nàng ngồi khóc ngoài cửa, Lục Cẩn đi tới bên nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Hôm nay, cây cỏ vẫn như cũ, nhưng người đã đổi thay.
Lục Tranh khá giống với Lục phu nhân đều là người cố chấp. Cố chấp cho rằng như vậy là tốt cho Diệp Huyên, lại không nghĩ rằng, tự do được đổi lấy từ cái chết của hắn, nàng sao có thể an tâm hưởng thụ. Nếu như hắn thật sự chết vì Diệp Huyên, thì sợ rằng cả đời này, Diệp Huyên sẽ không thể vui vẻ. Nàng sẽ sống trong sự hối hận, day dứt không nguôi, mà nàng cũng không thể ở bên Lục Cẩn được.
Mà thôi, mà thôi nếu đã quyết định cứt đứt với người kia, thì không cần nghĩ nhiều nữa. Biết mình trách lầm Lục Cẩn, nhưng Diệp Huyên không định làm hòa. Như vậy cũng tốt, nàng đứng lên, vỗ bụi bẩn trênvạt váy, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa, tay chợt khựng lại.
"A Huyên." Chẳng biết qua bao lâu, nam nhân cuối cùng cũng mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc.
hắn gầy, Diệp Huyên xoay người, người nam nhân mặc một thân thanh y đứng dướ ánh trăng, nàng bất chợt nhớ lại hai người từng có một lần ân ái trên nóc nhà, ánh trăng hôm đó cũng sáng như bây giờ. "Cửu đệ." Nàng cười khẽ, "Ta là tẩu tử của đệ, xưng hô như thế, sau này đừng gọi nữa."
Lục Cẩn không tức giận, hơn phân nửa khuôn mặt của hắn bị bóng tối che khuất, Diệp Huyên thấy không rõ ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: "Ý của tẩu tử là... Chúng ta sẽ không có khả năng nữa sao?"
Đúng vậy,Diệp Huyên muốn quả quyết trả lời như thế nhưng câu nói này lại như mắc nghẹn nơi cổ họng, nàng không cách nào nói ra được. "Phu quân không uống thuốc mà Dược vương cốc đưa tới." Nàng nhẹ giọng nói, hình như là đang giải thích với Lục Cẩn, nhưng chẳng qua là đang cố thuyết phục mình một lần nữa mà thôi. "hắn quyết tâm muốn chết, để ta... Để chúng ta, ta không thể nào..." Giọng của nàng dần trở nên nghẹn ngào, "không thể nhìn hắn hy sinh mạng sống của hắn. Ta quyết định rồi..." Nàng hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn đôi mắt nhòa lệ, "Nếu hắn chịu nghe ta khuyên, ta sẽ ở bên hắn cả đời, nếu hắn không chịu nghe, ta cũng sẽ ở bên hắn cả đời."
hắn sống, ta sẽ làm thê tử của hắn, hắn chết, ta chỉ có thể cùng xuống hoàng tuyền với hắn.
không gian một lần nữa yên tĩnh lại, gió thổi xào xạc, giống như tiếng ai đang nức nở. Qua hồi lâu, Diệp Huyên mới nghe thấy hắn cất giọng khàn khàn nói với nàng: "Đúng vậy." hắn hình như đang cười khổ, cổ họng như tắc nghẹn, nghẹn ngào nói tiếp, "Ta đã biết, ta đã biết..." hắn nỉ non, đây là lần đầu tiên Diệp Huyên nhìn thấy Lục Cẩn mất hồn mất vía như vậy. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn liền bình tĩnh lại, hờ hững nhìn Diệp Huyên, nhìn người nữ nhân mà hắn yêu, "Nàng đã quyết định xong, thì ta đây cũng chỉ có thể làm theo nàng."
Lục phu nhân khóc không ngừng, bà không biết đứa con mà mình thương yêu lại quyết tâm tìm chết, khi phát hiện sự thật bà đã không cách nào thuyết phục Lục Tranh, kinh hoàng, bi ai gần như khiến bà sụp đổ. Bà vẫn luôn mong chờ, dùng hết khả năng mình để bảo vệ nhi tử, mọi hy vọng của bà đều đặt lên người Lục Tranh, nhưng hôm nay, đứa con trai này lại nói cho bà biết hắn không muốn sống nữa.
"Con rất mệt mỏi." Lục Tranh thấp giọng nói, sống đối với hắn mà nói, từ đầu đến cuối là một việc rất mệt mỏi.
Trong trí nhớ của hắn đều là tiếng khóc của mẫu thân, khắp phòng tràn ngập mùi thuốc, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt thương hại, biết hắn là một người sắp chết nên cái gì cũng nghe theo hắn. Nhưng hắn không hề tự do, hắn cũng không có khả năng tập võ, cưỡi ngựa, thậm chí đi đến nơi xa một chút để giải sầu cũng làm không được. hắn chỉ có thể vĩnh viễn ở trong cái tiểu viện bé nhỏ này, nhìn mộtkhoảng trời mà suốt mười mấy năm qua không hề thay đổi.
Cưới Diệp Huyên, là điều khiến hắn hối hận nhất đời này, cũng là điều khiến hắn hạnh phúc nhất. Giống như một bức tranh chỉ có màu xám u buồn được tô thêm những màu sắc sặc sỡ khác, Diệp Huyên không thuộc về Lăng Vân sơn trang, không thuộc về cái bầu trời chật chội mà hắn ngày ngày sống trong đó, lần đầu tiên thấy nàng, Lục Tranh đã biết nàng và hắn hoàn toàn khác nhau.
Nhưng dần dần nàng cũng bị cắn nuốt, ngày qua ngày càng trở nên ảm đạm. Buông tay nàng thôi, Lục Tranh hạ quyết tâm, bởi vì hắn không còn cách nào khác, chim bị nhốt trong lồng thì sao có thể vui vẻ được?
Hôm nay, nàng cuối cùng cũng sắp có được tự do.
"Nương, con thật sự rất mệt mỏi." trên lưng mang theo sự kỳ vọng của mẫu thân, bị đệ đệ thù hận, qua nhiều năm như vậy hắn sống rất đè nén, ngay cả khi mẫu thân ép hắn cưới vợ dù hắn không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. "Người buộc con thành thân, buộc con sống, những người bên cạnh con người đều coi là kẻ thù, có chút không hài lòng không vừa ý người tùy ý làm nhục họ." Lục Tranh biết, không chỉ là nương tử của mình, cả nhũ mẫu của hắn, nha hoàn thiếp thân, gã sai vặt tất cả đều là đối tượng để Lục phu nhân phát tiết oán khí. Mà nguyên nhân khiến Lục phu nhân oán giận, vì bà cho rằng cơ thể của hắn không có khởi sắc, là do người bên cạnh hầu hạ không tốt.
Lục Tranh vẫn nhớ rõ khi hắn còn rất nhỏ bị hồi bệnh rất nặng, Lục phu nhân dưới cơn thịnh nộ đã đuổi hết tất cả hạ nhân hầu hạ hắn ra khỏi Lăng Vân sơn trang. Trong số đó có một vị nhũ mẫu đã chăm sóc hắn từ khi hắn mới sinh, còn có một nha hoàn tỷ tỷ có nụ cười rất dịu dàng, ấm áp đêm hôm trước vừa kể chuyện xưa cho hắn nghe. Nhưng tất cả đều bị đuổi đi, mẫu thân không hề hỏi xem hắn có đồng ý hay không.
"Con không trách người." Lục Tranh cười cười, "Con chỉ là không muốn tiếp tục đè nén bản thân nữa." hắn nhìn Lục phu nhân đã không còn phẫn nộ giận dữ nữa, thay vào đó là vẻ mặt bi ai, mờ mịt. Bà có lẽ là không ngờ được nhi tử của bà lại đối xử với bà như thế, tình yêu thương mà bà dành cho Lục Tranh lại chính là sợi dây thừng thắt cổ hắn, "Nếu có kiếp sau." Lục Tranh hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Con mong hai ta không nên trở thành mẹ con một lần nữa." Câu nói này đã khiến bà hoàn toàn sụp đổ.
#Lúc Diệp Huyên trở lại nhà chính, Lục Tranh đã ngủ rồi. Nàng không biết Lục Tranh đã nói gì với Lục phu nhân, chỉ nghe thấy bọn hạ nhân nghị luận, Lục phu nhân thất hồn lạc phách, thất tha thất thểu đira khỏi phòng.
đã.. không còn cách nào nữa sao, nếu ngay cả mẫu thân cũng không thể khuyên được Lục Tranh, Diệp Huyên không biết còn có cách gì có thể thay đổi suy nghĩ muốn chết của hắn. Nàng ngồi trên thềm đá, trong viện vắng lặng không một chút tiếng động, giống như cái đêm nàng ngồi khóc ngoài cửa, Lục Cẩn đi tới bên nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Hôm nay, cây cỏ vẫn như cũ, nhưng người đã đổi thay.
Lục Tranh khá giống với Lục phu nhân đều là người cố chấp. Cố chấp cho rằng như vậy là tốt cho Diệp Huyên, lại không nghĩ rằng, tự do được đổi lấy từ cái chết của hắn, nàng sao có thể an tâm hưởng thụ. Nếu như hắn thật sự chết vì Diệp Huyên, thì sợ rằng cả đời này, Diệp Huyên sẽ không thể vui vẻ. Nàng sẽ sống trong sự hối hận, day dứt không nguôi, mà nàng cũng không thể ở bên Lục Cẩn được.
Mà thôi, mà thôi nếu đã quyết định cứt đứt với người kia, thì không cần nghĩ nhiều nữa. Biết mình trách lầm Lục Cẩn, nhưng Diệp Huyên không định làm hòa. Như vậy cũng tốt, nàng đứng lên, vỗ bụi bẩn trênvạt váy, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa, tay chợt khựng lại.
"A Huyên." Chẳng biết qua bao lâu, nam nhân cuối cùng cũng mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc.
hắn gầy, Diệp Huyên xoay người, người nam nhân mặc một thân thanh y đứng dướ ánh trăng, nàng bất chợt nhớ lại hai người từng có một lần ân ái trên nóc nhà, ánh trăng hôm đó cũng sáng như bây giờ. "Cửu đệ." Nàng cười khẽ, "Ta là tẩu tử của đệ, xưng hô như thế, sau này đừng gọi nữa."
Lục Cẩn không tức giận, hơn phân nửa khuôn mặt của hắn bị bóng tối che khuất, Diệp Huyên thấy không rõ ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: "Ý của tẩu tử là... Chúng ta sẽ không có khả năng nữa sao?"
Đúng vậy,Diệp Huyên muốn quả quyết trả lời như thế nhưng câu nói này lại như mắc nghẹn nơi cổ họng, nàng không cách nào nói ra được. "Phu quân không uống thuốc mà Dược vương cốc đưa tới." Nàng nhẹ giọng nói, hình như là đang giải thích với Lục Cẩn, nhưng chẳng qua là đang cố thuyết phục mình một lần nữa mà thôi. "hắn quyết tâm muốn chết, để ta... Để chúng ta, ta không thể nào..." Giọng của nàng dần trở nên nghẹn ngào, "không thể nhìn hắn hy sinh mạng sống của hắn. Ta quyết định rồi..." Nàng hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn đôi mắt nhòa lệ, "Nếu hắn chịu nghe ta khuyên, ta sẽ ở bên hắn cả đời, nếu hắn không chịu nghe, ta cũng sẽ ở bên hắn cả đời."
hắn sống, ta sẽ làm thê tử của hắn, hắn chết, ta chỉ có thể cùng xuống hoàng tuyền với hắn.
không gian một lần nữa yên tĩnh lại, gió thổi xào xạc, giống như tiếng ai đang nức nở. Qua hồi lâu, Diệp Huyên mới nghe thấy hắn cất giọng khàn khàn nói với nàng: "Đúng vậy." hắn hình như đang cười khổ, cổ họng như tắc nghẹn, nghẹn ngào nói tiếp, "Ta đã biết, ta đã biết..." hắn nỉ non, đây là lần đầu tiên Diệp Huyên nhìn thấy Lục Cẩn mất hồn mất vía như vậy. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn liền bình tĩnh lại, hờ hững nhìn Diệp Huyên, nhìn người nữ nhân mà hắn yêu, "Nàng đã quyết định xong, thì ta đây cũng chỉ có thể làm theo nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.