Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 13: Hoàng gia phương Tây . Lãnh khốc ca ca-chương 2

Hồng Thiêu Nhục

19/02/2017

“Thân ái, ngươi mặc cái vày này thật sự rất đẹp.” Một bàn tay trắng nõn lướt qua trước mặt, đem phần tóc trước trán của Diệp Huyên chải ra sau đầu, chúng thị nữ nâng lên một chiếc gương to lơn nạm vàng, trên gương phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, tầm mười bảy mười tám tuổi, mái tó xoăn như hải tóc xõa tung xuống dưới, trên đỉnh đầu là một chiếc vương miện tinh xảo bằng kim cương. Nàng có một đôi mắt đen hiếm thấy, giống như bảo thạch, đen láy động lòng người. Vạt váy màu ngà chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, đai lưng thêu hoa văn buộc quanh thắt lưng thon thả, phía trên lộ ra bả vai khéo léo, mượt mà.

Đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, sự ngây ngô, hồn nhiên của nàng mang theo chút quyến rũ, mị hoặc. “Viên minh châu đẹp nhất Phỉ Lãnh Thúy.” Thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp, hoạt bát nghịch ngợm quỳ một chân trước mặt nàng, “Ta có thể có vinh hạnh cùng ngươi nhảy một khúc hay không? Diệp Huyên nhịn không được mà bật cười, “Annie, ngươi cũng thật thú vị.” Annie ra hiệu để chúng thị nữ tới nhấc làn váy Diệp Huyên: “Thân ái Lily, ta vẫn là nên đưa ngươi tới chỗ vương tử điện hạ đi, ta đoán hắn nhất định rất muốn gặp ngươi.” Thần sắc Diệp Huyên khẽ ngưng trệ một chút, chợt nở ra nụ cười rực rỡ: “Vũ hội sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi.”

Đây là một buổi tối bình thường trong hoàng cung, các quý tộc tụ tập trong cung điện, mặc quần áo hoa mỹ, ăn những món ăn tinh xảo, quý hiếm và mới lạ nhất, rồi say mê khiêu vũ. Điểm duy nhất không giống là, hôm nay có sự xuất hiện của vị hôn phu của nữ hoàng, Rey vương tử của vương quốc Á Lý Nam An. Từ lúc nữ hoàng còn là đại công chúa đã có hôn ước cùng Rey vương tử. Rey là đại hoàng tử của Á lý Nam An, là người thừa kế của vương quốc. Mối hôn sự này, mang ý nghĩa chính trị quan trọng mà người trong gia tộc Ace cố gắng ký kết.

Đừng nói lúc nàng còn công chúa không có thực quyền, đến tận bây giờ khi nàng đã làm nữ hoàng, thì cũng không thể nói hủy bỏ hôn ước liền hủy bỏ được. Diệp Huyên thở dài trong lòng, tất cả mọi thứ đều khó khăn. Mục tiêu công lược đối với bản thân lãnh đạm đến cực điểm, lại còn từ chỗ nào nhảy ra một vị hôn phu, đây không phải là khiến độ khó của nhiệm vụ càng cao hay sao. Phải biết rằng, Cesare là một người có dục vọng độc chiếm biến thái, vì nhiệm vụ, Diệp Huyên hạ quyết tâm, nhất định phải cách xa vị vương tử này.

Lúc này, mặt trời ngả về tây. Trong hoàng cung khổng lồ, đèn đuố đã sáng lên. Trong phòng tổ chức vũ hội, cả nam lẫn nữ túm năm tụm ba nói chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, từ lầu hai vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc. Mọi người ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai hàng thị nữ đang thướt tha bước đến. các nàng đều là nữ quan hầu hạ nữ hoàng, đều tiểu thư từ các gia đình quý tộc tinh tế lựa chọn ra. Xinh đẹp, thanh lệ khi bước đi làn váy khẽ lay động vô cùng tao nhã.

Hoàng gia phương Tây . Lãnh khốc ca ca-chương 2:

“Thân ái, ngươi mặc cái vày này thật sự rất đẹp.” Một bàn tay trắng nõn lướt qua trước mặt, đem phần tóc trước trán của Diệp Huyên chải ra sau đầu, chúng thị nữ nâng lên một chiếc gương to lơn nạm vàng, trên gương phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, tầm mười bảy mười tám tuổi, mái tó xoăn như hải tóc xõa tung xuống dưới, trên đỉnh đầu là một chiếc vương miện tinh xảo bằng kim cương. Nàng có một đôi mắt đen hiếm thấy, giống như bảo thạch, đen láy động lòng người. Vạt váy màu ngà chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, đai lưng thêu hoa văn buộc quanh thắt lưng thon thả, phía trên lộ ra bả vai khéo léo, mượt mà.

Đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, sự ngây ngô, hồn nhiên của nàng mang theo chút quyến rũ, mị hoặc. “Viên minh châu đẹp nhất Phỉ Lãnh Thúy.” Thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp, hoạt bát nghịch ngợm quỳ một chân trước mặt nàng, “Ta có thể có vinh hạnh cùng ngươi nhảy một khúc hay không? Diệp Huyên nhịn không được mà bật cười, “Annie, ngươi cũng thật thú vị.” Annie ra hiệu để chúng thị nữ tới nhấc làn váy Diệp Huyên: “Thân ái Lily, ta vẫn là nên đưa ngươi tới chỗ vương tử điện hạ đi, ta đoán hắn nhất định rất muốn gặp ngươi.” Thần sắc Diệp Huyên khẽ ngưng trệ một chút, chợt nở ra nụ cười rực rỡ: “Vũ hội sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi.”

Đây là một buổi tối bình thường trong hoàng cung, các quý tộc tụ tập trong cung điện, mặc quần áo hoa mỹ, ăn những món ăn tinh xảo, quý hiếm và mới lạ nhất, rồi say mê khiêu vũ. Điểm duy nhất không giống là, hôm nay có sự xuất hiện của vị hôn phu của nữ hoàng, Rey vương tử của vương quốc Á Lý Nam An. Từ lúc nữ hoàng còn là đại công chúa đã có hôn ước cùng Rey vương tử. Rey là đại hoàng tử của Á lý Nam An, là người thừa kế của vương quốc. Mối hôn sự này, mang ý nghĩa chính trị quan trọng mà người trong gia tộc Ace cố gắng ký kết.

Đừng nói lúc nàng còn công chúa không có thực quyền, đến tận bây giờ khi nàng đã làm nữ hoàng, thì cũng không thể nói hủy bỏ hôn ước liền hủy bỏ được. Diệp Huyên thở dài trong lòng, tất cả mọi thứ đều khó khăn. Mục tiêu công lược đối với bản thân lãnh đạm đến cực điểm, lại còn từ chỗ nào nhảy ra một vị hôn phu, đây không phải là khiến độ khó của nhiệm vụ càng cao hay sao. Phải biết rằng, Cesare là một người có dục vọng độc chiếm biến thái, vì nhiệm vụ, Diệp Huyên hạ quyết tâm, nhất định phải cách xa vị vương tử này.

Lúc này, mặt trời ngả về tây. Trong hoàng cung khổng lồ, đèn đuố đã sáng lên. Trong phòng tổ chức vũ hội, cả nam lẫn nữ túm năm tụm ba nói chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, từ lầu hai vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc. Mọi người ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai hàng thị nữ đang thướt tha bước đến. các nàng đều là nữ quan hầu hạ nữ hoàng, đều tiểu thư từ các gia đình quý tộc tinh tế lựa chọn ra. Xinh đẹp, thanh lệ khi bước đi làn váy khẽ lay động vô cùng tao nhã.



Trong số đó nổi bật nhất là vị tiểu thư tóc vàng, nàng so với những nữ quan khác không chỉ đẹp hơn một phần. “Rey thấy được không?” người thanh niên lấy khuỷu tay huých vào người bạn bên cạnh, “Đó là con gái của hầu tước Nederland, là bạn tốt nhất của nữ hoàng.” Hắn ái muội hướng đồng bạn nháy mắt, “Đợi đến khi ngươi cùng nữ hoàng thành hôn, là có thể thuận lý thành chương đem nàng kéo lên giường.” việc này ở trong giới quý tộc đã thành truyền thống, vợ chồng đều có quyền tự do có tình nhân bên ngoài, mà thường thường là bạn của vợ hoặc chồng mình.

“Candace.” Nam nhân nhíu mày, thanh âm của hắn nhẹ nhàng, êm tai, “Không nên nói về tiểu thư West như vậy, lại càng không nên nghị luận về nữ hoàng như vậy, điều này là không tôn trọng hai vị nữ sĩ.” Có vị tiểu thư đi ngang qua tình cờ nghe được lời nói của hắn, tò mò quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nam tử cao lớn có mái tóc vàng kim, dưới ánh nến, đường nét trên khuôn mặt hắn tựa như được điêu khắc từ cẩm thạch, tuấn mỹ đến độ làm người ta hít thở không thông. “Đó là Rey vương tử...” Nàng ta thì thào nói nhỏ, nữ hoàng đúng là may mắn, có vị hôn phu hoàn mỹ như vậy.

Rey thấy Candace không nói thêm gì nữa, nhịn không được đem ánh mắt hướng về phía sau chúng nữ quan. Thân ảnh mà hắn tâm tâm niệm niệm vẫn chưa xuất hiện, cho dù phía trước có vị tiểu thư xinh đẹp nhất hắn cũng không muốn nhìn lâu dù chỉ một lát. Có lẽ các vị thần đã nghe thấy tâm nguyện của hắn, ngay tại lúc Annie đi xuống cầu thang, một góc váy màu ngà cuối cùng cũng xuất hiện. “Trời ạ, nàng thật xinh đẹp...” “Nữ hoàng vẫn trước chói mắt như trước.”

Cho dù đã nhìn qua vô số lần, khi thiếu nữ tóc đen ấy bước đến, mọi người vẫn là không kìm được lòng mà ngừng hết thảy động tác. Bọn họ không nhịn được kinh hô ra tiếng, nhìn thiếu nữ như một chú thiên nga tao nhã đi tới. Rey đã hoàn toàn ngây dại, lần trước gặp mặt vị hôn thê nàng chỉ mới mười lăm tuổi, trên người toát lên vẻ ngây thơ, hồn nhiên. Còn nàng của hiện giờ, đã hoàn toàn trưởng thành, như một đóa hoa đã nở rộ-một đóa hoa mê hoặc lòng nhất đại lục.

Hắn si ngốc nhìn theo thân ảnh kia, chỉ thấy thiếu nữ dừng lại nơi chỗ rẽ chân cầu thang. Nàng nhìn quanh toàn trường một lượt, không một nam nhân nào khi ánh mắt của nàng lướt qua mặt mình mà trong lòng không điên cuồng hô “Nàng nhìn ta sao?” quả nhiên, nam nhân kia vẫn chưa tới. Diệp Huyên nhịn không được lại thở dài trong lòng, từ khi bắt đầu nhiệm vụ cho đến nay, nàng đã thở dài không biết bao nhiêu lần. nguyên nhân rất đơn giản, Cesare thật sự quá khó để đẩy ngã.

Thực ra nhiệm vụ trở nên khó khăn như vậy, phần lớn nguyên nhân là trách nhiệm của nguyên chủ. Đối với Cesare mà nói, Margaret là muội muội duy nhất, cũng là người thân duy nhất của hắn trên đời này. Margaret có ý nghĩa quan trọng với Cesare, đáng tiếc nguyên chủ lại không lợi dụng điểm này, ngược lại đem Cesare đẩy xa ra. Nhưng mà điều này cũng thật bình thường, Margaret yêu Cesare, là tình yêu giữa nam nữ. nàng không muốn thừa nhận Cesare là anh trai mình, dù sao việc loạn luân như thế này người bình thường đều có cảm giác tội lỗi.

Nhưng Cesare lại khác, hắn đối với Margaret có vài phần tôn trọng là vì nàng là em gái của hắn. Diệp Huyên rất dễ dàng đoán được điểm này, nam nhân biến thái này yêu cầu Margaret ở trên giường phải cọi hắn là anh trai, Margaret lại vô cùng miễn cưỡng. ở trước mặt người khác nàng chỉ gọi tên Cesare, chứng tỏ nàng trăm phương nghìn kế muốn lảng tránh quan hệ huyết thống giữa mình cùng người yêu. Sau khi Diệp Huyên xuyên không đến, đã nghĩ cách để vãn hồi lại mọi chuyện. nhưng tính cách Cesare quá mức lãnh đạm, thêm vào đó sự vụ trong hoàng cung quá nhiều, ngoại trừ lần đó vừa xuyên không đến đã ba ba ba, thì trong suốt ba ngày này, Diệp Huyên cùng Cesare không có mấy lần gặp mặt.

Vũ hội đêm nay nàng cũng mới hắn đến, nhưng Cesare cũng đúng như Margaret dự liệu, không có tới. Mục tiêu lớn nhất không có ở đây, Diệp Huyên liền cảm thấy ủ rũ. Nàng không yên lòng cùng

một đám quý tộc hàn huyên một phen, nhấc làn váy, muốn chuẩn bị khiêu vũ mở màn. “Nữ hoàng, ta có thể có vinh hạnh mời ngài cùng nhảy không/” Diệp Huyên hơi nghiêng đầu, nam nhân tóc vàng khom nửa người, ôn nhu nhìn bản thân. Nàng cấp tốc lục lại trí nhớ, vị nam tử tuấn mỹ trước mắt này hình như là vị hôn phu của thân thể này? Trước mặt mọi người, không thể không cho hắn mặt mũi, Diệp Huyên chỉ có thể nhếch môi: “Đây cũng là vinh hạnh của ta.”

Tươi cười trên mặt Rey càng thêm xán lạn, hắn khẩn trương nắm lấy tay Diệp Huyên, dẫn nàng vào sàn nhảy. Tiếng nahcj du dương chậm rãi vang lên, một đôi nam nữ dắt tay nhau đi vào sàn nhảy, trở thành cặp đôi chói mắt nhất ở đây. Khi Cesare đi vào phòng thì thấy ngay một màn cảnh đẹp ý vui này. Eo nhỏ thiếu bị nam nhân nắm trong tay, theo góc độ Cesare nhìn sang, nàng dường như đang nép vào trong lòng người kia. Lúc này, âm nhạc kết thúc. Diệp Huyên liếc mắt đảo qua liền thấy bóng dáng nam nhân kia. Nàng vội vã buông tay Rey, tao nhã hướng Rey vuốt nhẹ cằm, liền chạy về phía Cesare.

“Anh trai.” Con ngươi thiếu nữ tràn ngập vui mừng, “Ta nghĩ ngươi sẽ không đến.” Cesare nghe thấy xưng hô này mà giật mình, hắn không chút để ý cởi bao tay: “Huấn luyện trong quân doanh vừa kết thúc.” Trên người hắn vẫn còn mặc quân trang màu đen, so với vô số quần áo hoa lệ nơi này có chút thua kém. Nhưng vào lúc hắn bước vào điện, lập tức khiến mọi người theo bản năng mà im lặng. Diệp Huyên lại giống như không thấy phản ứng của mọi người, mở to hai mắt nhìn hắn: “Anh trai con chưa kịp nghỉ ngơi sao?” nàng vừa cao hứng vừa lo lắng, mím môi giống con thỏ nhỏ, “Anh trai, người có mệt không?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần nhiên xinh đẹp, trần ngập vẻ thân thiết cùng ngọt ngào, khiến Cesare không thể bỏ qua. Margaret chưa từng ở trước mặt người khác trắng trợn biểu hiện tình cảm của bản thân như thế, Cesare không phải là đồ ngốc, mà ngược lại hắn rất thông minh. Hắn biết Margaret chán ghét quan hệ huyết thống của hai người, nàng xấu hổ đối mặt với chuyện này, bởi vì làm như vậy, sẽ không có cảm giác cấm kỵ tội lỗi.



Nhưng ta sẽ không cho được như ý nguyện, Cesare cười lạnh nghĩ. Margaret càng thương hắn, hắn càng muốn đem nàng đẩy ra xa. Thế nhưng tối hôm nay, Margaret lại rất khác thường. Cesare nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, cho đến khi Diệp Huyên kéo cổ tay hắn, động tác mang chút trẻ con, nhưng một cái lông chim quét qua ngực hắn. “Nữ hoàng.” Hắn nghe được một giọng nam trong sáng, Cesare ánh mắt trầm xuống, đối với việc Rey đang đi tới bên này, hắn đưa tay đặt trên đỉnh đầu nàng, có chút vô cùng thân thiết xoa đầu nàng: “Ta không thấy mệt.”

Diệp Huyên thụ sủng nhược kinh trong giây lát, lòng tràn đầy vui mừng làm hai má nàng đỏ ửng lên. Hạ thân nổi lên một cỗ lửa nóng, Cesare bỗng nhiên vươn tay, cầm tay thiếu nữ: “Còn nhớ rõ chuyện ba ngày trước không? Ngươi nói chờ đến lúc ta rảnh, muốn đem chuyện đó hoàn thành.” Chuyện gì? Diệp Huyên theo bản năng muốn mở miệng hỏi lại, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trên má nóng bừng, thấp giọng đáp: “Vâng, anh trai nghĩ đi ngay bây giờ... đi luôn sao?” “Đương nhiên.”

Đến khi Rey đi tới đứng trước mặt Diệp Huyên, lại thấy nàng chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt giấu không được sự thất vọng: “Nữ hoàng, ngài muốn rời đi sao?” Diệp Huyên hơi hơi vuốt cằm: “Ta có chút không thoải mái,

vũ hội đêm này là vì ngài mà chuẩn bị, đáng tiếc ta không thể bồi ngài. Những tiểu thư xinh đẹp nhất Phỉ Lãnh Thúy đều ở đây, kỹ năng khiêu vũ đều rất tốt, hi vọng đêm nay ngài có thể chơi vui vẻ.”

Nhưng người xinh đẹp nhất nơi này là ngài a, hơn nữa ngài là vị hôn thê của ta, ta làm sao có thể vui vẻ khiêu vũ cùng người khác. Rey muốn thổ lộ tình cảm của bản thân, nhưng Diệp Huyên đã xoay người rời đi, theo nam nhân mặc quân trang màu đen kia âm thầm rời đi. Hắn lưu luyến nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp kia, cho đến khi không thấy nữa, mới buồn bã thất vọng thu hồi ánh mắt. “Hắn yêu ngươi, Lily.” Cesare thấp giọng cười cười. “Nhưng ta không yêu hắn.” Diệp Huyên quệt quệt miệng. bước chân của Cesare đột ngột dừng lại: “Hắn là vị hôn phu của ngươi.”

Diệp Huyên đi sau lưng hắn, bất ngờ không kịp phòng bị, đâm sầm vào vòng tay ấm áp của hắn. Cesare xoa gương mặt nàng, ôn nhu nói: “Các ngươi có hôn ước, ngươi phải gả cho hắn.” không hiểu sao Diệp Huyên cảm thấy có một cỗ nguy hiểm đang ập đến, nàng thốt lên: “Ta không muốn gả cho hắn, ta...” nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cesare, đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, “Ta thầm nghĩ được... gả cho người, anh trai.” Hạ thân dường như sắp nổ mạnh, một tay Cesare nắm lấy vai Diệp Huyên, hung hăng đè nàng lên tường: “Ngươi muốn gả cho ai?” âm thanh của hắn lạnh lùng.

Trên hành lang không một bóng người, ánh nến yếu ớt ảm đạm, trong bóng tối, Diệp Huyên dường như thấy được một đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng nhịn không được cắn môi, cuối cùng rõ ràng, kiên định nói: “Anh trai, ta muốn gả cho ngươi.” Nụ hôn kích động như mưa trút xuống, Cesare hung mãnh, thô lỗ cắn môi nàng, đầu lưới không chút khách khí cạy mở miệng nàng, tiến quân thần tốc. Hắn tùy ý ở trong khoang miệng ướt át tung hoành, một đường liếm từ vòm họng Diệp Huyên, răng nanh, rồi cuốn lấy cái lưỡi đinh hương mà mút điên cuồng. Diệp Huyên cảm thấy nam nhân trức mắt tựa một con sói độc ác, hắn vừa cắn vừa mút, khiến môi nàng như sắp chảy máu. “Gả cho ta?” Cesare thở dốc cười lạnh, “Lily, ngươi đang mộng tưởng hão huyền sao?”

Hắn ngậm lấy đầu lưỡi Diệp Huyên, hung hăng cắn một ngụm: “Ngươi sớm hay muộn cũng sẽ nằm dưới thân nam nhân kia mà rên rỉ, không, có lẽ không chỉ một người nam nhân đi? Dù sao thì năm mười lăm tuổi ngươi đã biết kê đơn anh trai ruột thịt của mình, ngươi chính là một cái dâm phụ!” Diệp Huyên đau đến mức lệ rơi đầy mặt, “Không phải...” nàng nức nở, cũng không biết là vì đau đớn, hay là vì thương tâm, nước mắt chuối trân châu đứt dây không ngừng thi nhau rơi xuống, rơi ở trên môi Cesare, “Ta chỉ cần ngươi, anh trai...”

Nàng gọi một tiếng tiếp một tiếng, dường như có thứ gì đang nắm chặt cổ họng Cesare. Nam nhân bỗng nhiên phát cuồng, xoẹt một tiếng xé bỏ váy nàng, đem dục vọng đang chờ phát động của bản thân đâm vào giữa hai chân Diệp Huyên. “Không cần!” Diệp Huyên kinh hoàng hô lên. Càng khiến nàng bất lực hơn nữa là thế giới phương Tây này không có quần lót, bàn tay Cesare dọc theo đùi nàng liền dễ dàng chạm đến hai phiến cánh hoa mềm mại, ngây ngấy, hắn không chút do dự đè xuống: “Không cần?” nụ cười bên môi tràn ngập mỉa mai, “Ngươi vừa mới nói dối ta?”

“Không, không phải...” động tác nam nhân vô cùng thô lỗ, Diệp Huyên cảm thấy hoa huyệt vừa đau vừa xót, nàng hít một ngụm khí lạnh, ngón tay thon dài đang để chỗ hoa huyệt mềm mại bắt đầu hung hăng đâm vào. “Không cần ở nơi này.” Diệp Huyên lung tung bắt lấy tay Cesare, giọng nàng mang theo tiếng khóc nức nở, khẩn cầu nói: “sẽ bị người khác nhìn thấy, anh trai.” “Bị người khác nhìn thấy không phải là rất tốt?” thanh âm nam nhân tàn khốc lạnh như băng, “Như vậy bọn họ đều biết ngươi là cái tiểu dâm phụ câu dẫu anh trai ruột.”

Có lẽ những từ ngữ hạ lưu này kích thích Diệp Huyên, trong hoa huyệt mật nước giàn giụa đột nhiên trào ra một cỗ dâm dịch khiến bàn tay Cesare ướt sũng. “A...” Cesare dùng môi lướt qua bên tai thiếu nữ, nhẹ giọng nói: “ƯỚt như vậy... có phải hay không chỉ cần nam nhân khiêu khích ngươi, ngươi sẽ ẩm ướt như thế?” “Không phải...” Diệp Huyên không kìm được mà bật khóc, nàng bắt lấy vạt áo Cesare như cọng cỏ cứu mạng, hoảng loạn nói, “Không phải, không phải như thế... chỉ có anh trai sờ ta, ta mới có thể ướt như thế.” Từ trong yết hầu Cesare phát ra một tiếng gầm nhẹ, lửa nóng nơi hạ thân tăng vọt hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đem côn thịt cơ hồ muốn nổ mạnh lấy ra, hung hăng đâm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook