Chương 209: Tây phương cung đình. Đẩy ngã thị vệ trưởng (1)
Hồng Thiêu Nhục
17/06/2018
Trong phòng ngủ trang sức hoa lệ tinh xảo rộng rãi, tựa hồ quanh quẩn một loại thanh âm kỳ lạ.
"Chậc chậc..." Hình như là tiếng hút gì vang dội, thỉnh thoảng còn trộn lẫn tiếng nam nhân trầm thấp thô suyễn, "A... Aha..." Tiếng thở dốc như một mãnh thú ẩn nhẫn, nghỉ một lát sau, tiếng hút càng lớn hơn. Mật nước bên trong bị đầu lưỡi quấy đảo, tiếng nước xì xoạt cùng tiếng hút đan xen lẫn nhau, hợp thành một nhạc khúc dâm mỹ lại phiêu đãng. Đầu lưỡi nhẵn nhụi chiếu cố đến từng chỗ thịt mềm trong hoa kính, khi nhẹ khi nặng, hoặc nhanh hoặc chậm liếm láp, khiến nhạc khúc kia rất có vận luật.
Đột nhiên, ghế dựa bị xô đẩy kêu ầm lên cắt đứt nhạc khúc.
Cái chân trắng noãn vươn ra, liên tiếp đá vào lưng nam nhân. Chỉ thấy làn váy màu vàng nhiều lớp nhấp nhô trùng điệp bỗng giật giật, thế rồi từ giữa thò ra một cái đầu. Nam nhân khoanh chân quỳ trên mặt đất, trên môi mỏng còn lưu lại chút nước sáng bóng, hắn kính cẩn cúi đầu nghe lệnh, trong tiếng thở dốc còn chưa dứt, trên mặt nhuộm sắc dục, hiển nhiên sớm đã động tình.
"Tốt lắm" ngồi ở trên ghế lông thiên nga cao cao, thiếu nữ lãnh đạm nói, "Nơi này không cần ngươi hầu hạ, để Ellen tiến vào."
Ánh mắt nam nhân ảm đạm, đầu cúi càng thấp: "Điện hạ, là kẻ hèn phục vụ khiến ngài không vừa lòng sao? Thỉnh điện hạ thứ tội."
"Ta thứ tội hay không, còn không đến lượt ngươi tới khoa tay múa chân" thiếu nữ nhướn đôi mi thanh tú, chân ngọc tinh xảo khéo léo duỗi đến dưới hàm nam nhân, bắt buộc hắn ngẩng đầu. Dưới ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt trẻ tuổi kia có vẻ vô cùng tuấn mỹ.
Tóc đen, mắt xanh, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan anh tuấn lại lạnh lùng, hoàn mỹ như được điêu khắc, trang phục thị vệ màu đen khiến nam nhân này lộ ra một cỗ mỹ cảm cấm dục. Duy nhất không được hoàn mỹ, là một vết sẹo vĩ đại từ thái dương vắt ngang tới cằm, dừng lại ở cổ họng. Tựa hồ lúc trước nếu lại tiếp túc kéo thêm chút nữa là đã có thể lấy mệnh nam nhân này.
"Là kẻ hèn lỡ lời." Nam nhân rũ rèm mắt xuống.
Bộ dáng hắn biết vâng lời này vào trong mắt, thiếu nữ chỉ cảm thấy càng bực mình. Tầm mắt chuyển đến dưới khố nam nhân đã nổi lên vĩ đại, thiếu nữ cười cười: "đã cứng rắn sao?"
trên mặt tràn đầy kính cẩn vâng lời rốt cục lộ ra một tia hoảng loạn: "Điện hạ thứ..." nói được một nửa, nghĩ đến công chúa điện hạ không thích, lại vội vàng nuốt vào, "Trò cười này sao có thể làm bẩn điện hạ mắt, kẻ hèn tội đáng chết vạn lần, mặc ngài xử trí."
"Ta chỉ rất hiếu kỳ" trên mặt thiếu nữ ý cười càng nồng liệt, ánh sáng trong mắt cũng càng ngày càng lạnh, "không có nam nhân nào lúc khẩu giao cho nữ nhân lại không có phản ứng, hay là ngươi cảm thấy... Ngươi có thể nhịn xuống?" Chân ngọc nhẹ nhàng hất lên, khiến đầu nam nhân không thể khôngngẩng lên cao, "Trả lời câu hỏi của ta, Arthur."
"Kẻ hèn..." Trong tầm mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tươi cười tràn ngập mỉa mai, Arthur nhịn không được nhắm mắt lại, như thế mới có thể che giấu thống khổ và xấu hổ vào bên trong, "... Kẻ hèn không nên mạo phạm ngài."
"Về sau không được tự xưng là kẻ hèn ở trước mặt ta!" Những lời này không biết chọc giận thiếu nữ ở chỗ nào, vung một cước đá vào ngực, Arthur bất ngờ không kịp phòng bị, hắn nặng nề ngã xuống đất.
Cơ hồ là ngay sau đó, hắn lập tức bò lên, quỳ một gối xuống, tư thế khiêm tốn chấp nhận: "Mặc ngài phân phó."
Cảm giác vô lực sâu nặng mãnh liệt kéo đến, thiếu nữ há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ mệt mỏi phất phất tay, ý bảo Arthur rời đi.
Trong phòng ngủ đã yên tĩnh lại, Diệp Huyên đã xuyên không thành công ngồi sững trên ghế tựa, xoa xoa huyệt thái dương, mới khiến đầu ẩn ẩn đau đớn thoải mái một chút.
Hệ thống kia có phải vẫn tiếp tục cuộc thi tuyển không, quả nhiên là đang đùa giỡn nàng, còn chưa kịp trả lời, nàng đã lại xuyên không. Lúc này túc thể là công chúa, thân là người thừa kế vương vị thứ nhất của vương quốc Kosse, năm nay mười bảy tuổi đã gánh xác sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ trong vương quốc, thay phụ thân xử lý quốc chính. Mà đối tượng công lược chính là nam nhân vừa rồi tên là Arthur kia, thị vệ trưởng bên người công chúa điện hạ Margaret.
không biết có phải hệ thống có BUG không, Diệp Huyên cảm thấy, ý thức cộng tình của mình và túc thể tựa hồ xuất hiện dị trạng. Nàng bình thường tiếp nhận trí nhớ và tình cảm của túc thể rồi, nhưng trong quá trình cộng tình, lại từ đầu đến cuối có một loại cảm giác không hiểu. thật giống như thế giới trước trọng khải rồi, nàng tinh tường biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nhưng không cách nào khống chế bản thân không làm.
Chẳng lẽ... Đây là hệ thống vì phòng ngừa nàng ảnh hưởng ngược lại đến ý thức của nguyên thân nên làm ra? Mặc kệ thế nào, đã xuyên không, nhiệm vụ phải tiếp tục.
Diệp Huyên lại ngồi một lát, cảm giác thấy đau đầu sau khi dung hợp đã biến mất, mới đứng lên.
"Chậc chậc..." Hình như là tiếng hút gì vang dội, thỉnh thoảng còn trộn lẫn tiếng nam nhân trầm thấp thô suyễn, "A... Aha..." Tiếng thở dốc như một mãnh thú ẩn nhẫn, nghỉ một lát sau, tiếng hút càng lớn hơn. Mật nước bên trong bị đầu lưỡi quấy đảo, tiếng nước xì xoạt cùng tiếng hút đan xen lẫn nhau, hợp thành một nhạc khúc dâm mỹ lại phiêu đãng. Đầu lưỡi nhẵn nhụi chiếu cố đến từng chỗ thịt mềm trong hoa kính, khi nhẹ khi nặng, hoặc nhanh hoặc chậm liếm láp, khiến nhạc khúc kia rất có vận luật.
Đột nhiên, ghế dựa bị xô đẩy kêu ầm lên cắt đứt nhạc khúc.
Cái chân trắng noãn vươn ra, liên tiếp đá vào lưng nam nhân. Chỉ thấy làn váy màu vàng nhiều lớp nhấp nhô trùng điệp bỗng giật giật, thế rồi từ giữa thò ra một cái đầu. Nam nhân khoanh chân quỳ trên mặt đất, trên môi mỏng còn lưu lại chút nước sáng bóng, hắn kính cẩn cúi đầu nghe lệnh, trong tiếng thở dốc còn chưa dứt, trên mặt nhuộm sắc dục, hiển nhiên sớm đã động tình.
"Tốt lắm" ngồi ở trên ghế lông thiên nga cao cao, thiếu nữ lãnh đạm nói, "Nơi này không cần ngươi hầu hạ, để Ellen tiến vào."
Ánh mắt nam nhân ảm đạm, đầu cúi càng thấp: "Điện hạ, là kẻ hèn phục vụ khiến ngài không vừa lòng sao? Thỉnh điện hạ thứ tội."
"Ta thứ tội hay không, còn không đến lượt ngươi tới khoa tay múa chân" thiếu nữ nhướn đôi mi thanh tú, chân ngọc tinh xảo khéo léo duỗi đến dưới hàm nam nhân, bắt buộc hắn ngẩng đầu. Dưới ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt trẻ tuổi kia có vẻ vô cùng tuấn mỹ.
Tóc đen, mắt xanh, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan anh tuấn lại lạnh lùng, hoàn mỹ như được điêu khắc, trang phục thị vệ màu đen khiến nam nhân này lộ ra một cỗ mỹ cảm cấm dục. Duy nhất không được hoàn mỹ, là một vết sẹo vĩ đại từ thái dương vắt ngang tới cằm, dừng lại ở cổ họng. Tựa hồ lúc trước nếu lại tiếp túc kéo thêm chút nữa là đã có thể lấy mệnh nam nhân này.
"Là kẻ hèn lỡ lời." Nam nhân rũ rèm mắt xuống.
Bộ dáng hắn biết vâng lời này vào trong mắt, thiếu nữ chỉ cảm thấy càng bực mình. Tầm mắt chuyển đến dưới khố nam nhân đã nổi lên vĩ đại, thiếu nữ cười cười: "đã cứng rắn sao?"
trên mặt tràn đầy kính cẩn vâng lời rốt cục lộ ra một tia hoảng loạn: "Điện hạ thứ..." nói được một nửa, nghĩ đến công chúa điện hạ không thích, lại vội vàng nuốt vào, "Trò cười này sao có thể làm bẩn điện hạ mắt, kẻ hèn tội đáng chết vạn lần, mặc ngài xử trí."
"Ta chỉ rất hiếu kỳ" trên mặt thiếu nữ ý cười càng nồng liệt, ánh sáng trong mắt cũng càng ngày càng lạnh, "không có nam nhân nào lúc khẩu giao cho nữ nhân lại không có phản ứng, hay là ngươi cảm thấy... Ngươi có thể nhịn xuống?" Chân ngọc nhẹ nhàng hất lên, khiến đầu nam nhân không thể khôngngẩng lên cao, "Trả lời câu hỏi của ta, Arthur."
"Kẻ hèn..." Trong tầm mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tươi cười tràn ngập mỉa mai, Arthur nhịn không được nhắm mắt lại, như thế mới có thể che giấu thống khổ và xấu hổ vào bên trong, "... Kẻ hèn không nên mạo phạm ngài."
"Về sau không được tự xưng là kẻ hèn ở trước mặt ta!" Những lời này không biết chọc giận thiếu nữ ở chỗ nào, vung một cước đá vào ngực, Arthur bất ngờ không kịp phòng bị, hắn nặng nề ngã xuống đất.
Cơ hồ là ngay sau đó, hắn lập tức bò lên, quỳ một gối xuống, tư thế khiêm tốn chấp nhận: "Mặc ngài phân phó."
Cảm giác vô lực sâu nặng mãnh liệt kéo đến, thiếu nữ há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ mệt mỏi phất phất tay, ý bảo Arthur rời đi.
Trong phòng ngủ đã yên tĩnh lại, Diệp Huyên đã xuyên không thành công ngồi sững trên ghế tựa, xoa xoa huyệt thái dương, mới khiến đầu ẩn ẩn đau đớn thoải mái một chút.
Hệ thống kia có phải vẫn tiếp tục cuộc thi tuyển không, quả nhiên là đang đùa giỡn nàng, còn chưa kịp trả lời, nàng đã lại xuyên không. Lúc này túc thể là công chúa, thân là người thừa kế vương vị thứ nhất của vương quốc Kosse, năm nay mười bảy tuổi đã gánh xác sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ trong vương quốc, thay phụ thân xử lý quốc chính. Mà đối tượng công lược chính là nam nhân vừa rồi tên là Arthur kia, thị vệ trưởng bên người công chúa điện hạ Margaret.
không biết có phải hệ thống có BUG không, Diệp Huyên cảm thấy, ý thức cộng tình của mình và túc thể tựa hồ xuất hiện dị trạng. Nàng bình thường tiếp nhận trí nhớ và tình cảm của túc thể rồi, nhưng trong quá trình cộng tình, lại từ đầu đến cuối có một loại cảm giác không hiểu. thật giống như thế giới trước trọng khải rồi, nàng tinh tường biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nhưng không cách nào khống chế bản thân không làm.
Chẳng lẽ... Đây là hệ thống vì phòng ngừa nàng ảnh hưởng ngược lại đến ý thức của nguyên thân nên làm ra? Mặc kệ thế nào, đã xuyên không, nhiệm vụ phải tiếp tục.
Diệp Huyên lại ngồi một lát, cảm giác thấy đau đầu sau khi dung hợp đã biến mất, mới đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.