Chương 11: Bởi Vì Anh Ấy Yêu Cậu
An
14/12/2016
Ngược dòng thời gian...
Nam Ân và Lương Vũ Vy quen nhau trong một lần lẩn trốn đám fan. Xuất thân, tính cách và địa vị giống nhau nên dần dần cả hai trở nên thân quen. Nam Ân bên cạnh Vũ Vy, lặng lẽ và âm thầm quan tâm chăm sóc cho nàng. Lắm lúc, Nam Ân tưởng anh yêu Vũ Vy. Nhưng cho đến khi gặp được người con gái đó, Nam Ân mới hiểu, tình cảm anh dành cho Vũ Vy chưa bao giờ có thể nhân danh "tình yêu".
Lương Vũ Vy ở chung phòng với một cô gái tên Lập An Hạ. Vào một buổi chiều, anh đến phòng Vũ Vy tìm nàng. Thấy cửa không khóa, anh gõ vài cái rồi bước vào. Nhưng lúc đó không có nàng trong này. Đột nhiên một giọng nói truyền đến từ phòng tắm:
- Vy Vyyy!!! Lấy giùm tớ bộ đồ trên giường với!
Những tưởng khi bước ra gặp anh, cô ấy sẽ nói như bao người khác: "Oa!!! Là anh Nam Ân!!!". Nhưng không, câu đầu tiên Lập An Hạ chào hỏi anh là: "Vũ Vy, cậu vừa phẫu thuật chuyển đổi giới tính à?". Câu nói ấy, đã mở ra rất nhiều câu nói khác. Cả ba trở nên thân thiết rất nhanh sau đó. Nam Ân chưa bao giờ nghĩ đến việc Vũ Vy yêu anh, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện anh phải lòng Lập An Hạ.
Rồi vào một ngày mưa, câu chuyện của họ, chính thức bắt đầu...
Hôm đó Lương Vũ Vy lên giảng đường, chỉ còn Lập An Hạ ở kí túc. Nam Ân chiều nay cũng không có tiết, nên ghé qua phòng của hai cô. Nam Ân nhìn cô ngắm mưa bên ngoài giống như lần đầu tiên thấy chúng, khẽ bật cười rồi ném cho cô một lon 7up.
- Sư huynh! Anh có thấy mưa rơi ngoài kia không?
- Nhiều thật đấy!
- Nó cũng giống như tình yêu của Vũ Vy dành cho anh vậy!
Trong mắt tất cả mọi người, Lương Vũ Vy và anh chính là một đôi. Nhưng chỉ có bản thân anh mới hiểu, anh đối với Vũ Vy giống như một người bạn tri kỷ, một người anh, còn tình yêu, anh đã dành hết cho cô gái này rồi.
- Sư huynh, anh có yêu Vy Vy không?
- Vì sao lại hỏi như vậy? - Nam Ân ngửa đầu uống một ngụm lớn 7up, nhưng mùi vị ga nồng ngọt ngào giống như mỗi lần bọn họ uống cùng nhau đã không còn nữa. Chỉ là nhạt nhẽo.
- Nếu anh yêu Vy Vy, đừng bắt cô ấy chờ đợi thêm nữa.
Đột nhiên Nam Ân quay đầu, nhìn sâu vào mắt Lập An Hạ. Cô cười cười:
- Anh muốn hỏi gì! Làm bộ làm tịch hoài!
- Trong lòng em, anh là ai?
- Em không hiểu ý anh? - Lập An Hạ hơi cau mày.
- Trả lời anh đi!
- Đến giờ mà anh còn hỏi câu đó!? - Cô cười hồn nhiên, hồn nhiên đến mức làm cho Nam Ân đau xót, thở không nổi! - Anh dĩ nhiên là sư huynh của em, là anh trai của em, là tri kỷ của em rồi! Sư huynh, anh rất quan trọng đối với em! Giống như Vy Vy vậy!
Một câu nói đơn giản như vậy, đập mạnh vào tiềm thức của Nam Ân. Anh đau đến ngây ngốc, khẽ uống thêm một ngụm nước vô vị.
Lập An Hạ không biết, cái ngày cô thốt ra những lời đó, chính là ngày, bọn họ vĩnh viễn không còn trở lại được như xưa nữa...
Tối đó Nam Ân uống say, rất say, Lập An Hạ bởi vì có một số công việc cần trao đổi với giáo sư nên Lương Vũ Vy là người dìu anh về nhà. Sau đó... Cả một đêm Vũ Vy không về làm Lập An hạ không yên giấc. Sáng hôm sau, bốn giờ, vừa nghe tiêng lạch cách một cái Lập An Hạ đã phóng ra ngoài.
Là Lương Vũ Vy! Nhưng mà... Đầu óc nàng rối như tổ quạ, quần áo nàng nhàu nhĩ như bị xé nát, bờ môi sưng đỏ, hốc mắt đỏ rực, trống rỗng. Vũ Vy ngước nhìn Lập An Hạ, muốn hỏi rất nhiều câu, nhưng cuối cùng, chỉ có thể vô lực ngã xuống.
Lúc Nam Ân say, lúc Nam Ân hung hăng tiến sâu vào cơ thể nàng, lúc Nam Ân dịu dàng hôn lên từng tấc thịt của nàng, miệng anh ấy luôn khàn khàn nói: "An Hạ, anh yêu em!". Lập An Hạ, cậu biết không, từ giây phút đó, cõi lòng mình đã chết. Tất cả đã không còn, anh ấy yêu cậu, từ trước đến giờ anh ấy chỉ yêu cậu mà thôi! Mà cậu biết sao không, bởi vì mình ngu ngốc quá, ảo tưởng quá, cho nên cuối cùng mình phải nhận lấy kết cục này... Phải chi mình biết sớm hơn nhỉ, mình sẽ không dại đến mức này đâu... An Hạ, Nam Ân, anh ấy yêu cậu... Yêu cậu thật đấy... Bởi vì anh ấy yêu cậu, nên mình đã không còn tư cách đến gần Nam Ân nữa rồi...
Bao nhiêu lời muốn nói, nhưng tất cả đã không thể thốt ra. Lương Vũ Vy sợ Lập An Hạ nghe xong sự thật này sẽ không thể chịu nổi, sợ tình bạn giữa ba người họ sẽ phải đi đến vực thẳm không đáy, nên nàng đã nhịn xuống hết, một mình ôm lấy đau thương. Kết quả... Kì thi cuối khóa của Vũ Vy nhận lấy hai chữ "Không đạt!", cơ thể nàng gầy còm nhom bởi những đợt tự tử không thành, bởi những lần vào bệnh viện vì suy kiệt cơ thể, bởi cái lần phải truyền máu vì bị sảy thai... Cuộc sống đại học năm 2 của Vũ Vy chìm trong bầu trời đen như mực, chìm trong bão tố phong ba...
"An Hạ, cậu biết không? Nam Ân anh ấy, từng nhát từng nhát đâm thủng trái tim mình, làm mình không cách nào thở nổi!"
"Em chẳng phải thiên thần
Không nhân danh hoàn hảo
Em vụng về ngốc nghếch
Em thầm lặng yêu anh
Nhưng em không đòi hỏi
Vì anh nào thương em
Nhưng tại sao anh lại...
Xem em là thế thân..?"
___ Hết chương 11 ____
Nam Ân và Lương Vũ Vy quen nhau trong một lần lẩn trốn đám fan. Xuất thân, tính cách và địa vị giống nhau nên dần dần cả hai trở nên thân quen. Nam Ân bên cạnh Vũ Vy, lặng lẽ và âm thầm quan tâm chăm sóc cho nàng. Lắm lúc, Nam Ân tưởng anh yêu Vũ Vy. Nhưng cho đến khi gặp được người con gái đó, Nam Ân mới hiểu, tình cảm anh dành cho Vũ Vy chưa bao giờ có thể nhân danh "tình yêu".
Lương Vũ Vy ở chung phòng với một cô gái tên Lập An Hạ. Vào một buổi chiều, anh đến phòng Vũ Vy tìm nàng. Thấy cửa không khóa, anh gõ vài cái rồi bước vào. Nhưng lúc đó không có nàng trong này. Đột nhiên một giọng nói truyền đến từ phòng tắm:
- Vy Vyyy!!! Lấy giùm tớ bộ đồ trên giường với!
Những tưởng khi bước ra gặp anh, cô ấy sẽ nói như bao người khác: "Oa!!! Là anh Nam Ân!!!". Nhưng không, câu đầu tiên Lập An Hạ chào hỏi anh là: "Vũ Vy, cậu vừa phẫu thuật chuyển đổi giới tính à?". Câu nói ấy, đã mở ra rất nhiều câu nói khác. Cả ba trở nên thân thiết rất nhanh sau đó. Nam Ân chưa bao giờ nghĩ đến việc Vũ Vy yêu anh, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện anh phải lòng Lập An Hạ.
Rồi vào một ngày mưa, câu chuyện của họ, chính thức bắt đầu...
Hôm đó Lương Vũ Vy lên giảng đường, chỉ còn Lập An Hạ ở kí túc. Nam Ân chiều nay cũng không có tiết, nên ghé qua phòng của hai cô. Nam Ân nhìn cô ngắm mưa bên ngoài giống như lần đầu tiên thấy chúng, khẽ bật cười rồi ném cho cô một lon 7up.
- Sư huynh! Anh có thấy mưa rơi ngoài kia không?
- Nhiều thật đấy!
- Nó cũng giống như tình yêu của Vũ Vy dành cho anh vậy!
Trong mắt tất cả mọi người, Lương Vũ Vy và anh chính là một đôi. Nhưng chỉ có bản thân anh mới hiểu, anh đối với Vũ Vy giống như một người bạn tri kỷ, một người anh, còn tình yêu, anh đã dành hết cho cô gái này rồi.
- Sư huynh, anh có yêu Vy Vy không?
- Vì sao lại hỏi như vậy? - Nam Ân ngửa đầu uống một ngụm lớn 7up, nhưng mùi vị ga nồng ngọt ngào giống như mỗi lần bọn họ uống cùng nhau đã không còn nữa. Chỉ là nhạt nhẽo.
- Nếu anh yêu Vy Vy, đừng bắt cô ấy chờ đợi thêm nữa.
Đột nhiên Nam Ân quay đầu, nhìn sâu vào mắt Lập An Hạ. Cô cười cười:
- Anh muốn hỏi gì! Làm bộ làm tịch hoài!
- Trong lòng em, anh là ai?
- Em không hiểu ý anh? - Lập An Hạ hơi cau mày.
- Trả lời anh đi!
- Đến giờ mà anh còn hỏi câu đó!? - Cô cười hồn nhiên, hồn nhiên đến mức làm cho Nam Ân đau xót, thở không nổi! - Anh dĩ nhiên là sư huynh của em, là anh trai của em, là tri kỷ của em rồi! Sư huynh, anh rất quan trọng đối với em! Giống như Vy Vy vậy!
Một câu nói đơn giản như vậy, đập mạnh vào tiềm thức của Nam Ân. Anh đau đến ngây ngốc, khẽ uống thêm một ngụm nước vô vị.
Lập An Hạ không biết, cái ngày cô thốt ra những lời đó, chính là ngày, bọn họ vĩnh viễn không còn trở lại được như xưa nữa...
Tối đó Nam Ân uống say, rất say, Lập An Hạ bởi vì có một số công việc cần trao đổi với giáo sư nên Lương Vũ Vy là người dìu anh về nhà. Sau đó... Cả một đêm Vũ Vy không về làm Lập An hạ không yên giấc. Sáng hôm sau, bốn giờ, vừa nghe tiêng lạch cách một cái Lập An Hạ đã phóng ra ngoài.
Là Lương Vũ Vy! Nhưng mà... Đầu óc nàng rối như tổ quạ, quần áo nàng nhàu nhĩ như bị xé nát, bờ môi sưng đỏ, hốc mắt đỏ rực, trống rỗng. Vũ Vy ngước nhìn Lập An Hạ, muốn hỏi rất nhiều câu, nhưng cuối cùng, chỉ có thể vô lực ngã xuống.
Lúc Nam Ân say, lúc Nam Ân hung hăng tiến sâu vào cơ thể nàng, lúc Nam Ân dịu dàng hôn lên từng tấc thịt của nàng, miệng anh ấy luôn khàn khàn nói: "An Hạ, anh yêu em!". Lập An Hạ, cậu biết không, từ giây phút đó, cõi lòng mình đã chết. Tất cả đã không còn, anh ấy yêu cậu, từ trước đến giờ anh ấy chỉ yêu cậu mà thôi! Mà cậu biết sao không, bởi vì mình ngu ngốc quá, ảo tưởng quá, cho nên cuối cùng mình phải nhận lấy kết cục này... Phải chi mình biết sớm hơn nhỉ, mình sẽ không dại đến mức này đâu... An Hạ, Nam Ân, anh ấy yêu cậu... Yêu cậu thật đấy... Bởi vì anh ấy yêu cậu, nên mình đã không còn tư cách đến gần Nam Ân nữa rồi...
Bao nhiêu lời muốn nói, nhưng tất cả đã không thể thốt ra. Lương Vũ Vy sợ Lập An Hạ nghe xong sự thật này sẽ không thể chịu nổi, sợ tình bạn giữa ba người họ sẽ phải đi đến vực thẳm không đáy, nên nàng đã nhịn xuống hết, một mình ôm lấy đau thương. Kết quả... Kì thi cuối khóa của Vũ Vy nhận lấy hai chữ "Không đạt!", cơ thể nàng gầy còm nhom bởi những đợt tự tử không thành, bởi những lần vào bệnh viện vì suy kiệt cơ thể, bởi cái lần phải truyền máu vì bị sảy thai... Cuộc sống đại học năm 2 của Vũ Vy chìm trong bầu trời đen như mực, chìm trong bão tố phong ba...
"An Hạ, cậu biết không? Nam Ân anh ấy, từng nhát từng nhát đâm thủng trái tim mình, làm mình không cách nào thở nổi!"
"Em chẳng phải thiên thần
Không nhân danh hoàn hảo
Em vụng về ngốc nghếch
Em thầm lặng yêu anh
Nhưng em không đòi hỏi
Vì anh nào thương em
Nhưng tại sao anh lại...
Xem em là thế thân..?"
___ Hết chương 11 ____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.