Chương 25: Hủy Hôn
An
14/12/2016
Năm giờ rưỡi sáng, như thường lệ, đồng hồ sinh học của Lập An Hạ réo lên và buộc cô phải thức dậy. An Hạ mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, mắt dừng lại tại chỗ trống đó. Mục Tống Thần dậy sớm như vậy? Cô đứng dậy, phát hiện bên ngoài ban công là hình ảnh người đàn ông cao lớn đang đứng hút thuốc, mắt nhuộm tia ưu phiền.
Bước chân Lập An Hạ dừng lại trước cửa ban công, cuối cùng nhớ đến sự lãnh đạm tối hôm qua của hắn, quay người đi vào nhà tắm. Cô nhìn mình trong gương, cũng không rõ loại cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Hắn nói, nói muốn hẹn hò với cô. Nhưng còn người con gái kia? Hắn trân quý cô ấy như vậy, yêu thương cô ấy như vậy, bảo bọc cô ấy như vậy... Nhưng hắn yêu cô ấy, tại sao còn muốn lấy cô?
Tay đang đánh răng của Lập An Hạ hơi dừng lại, sau đó cật lực lắc đầu. Lập An Hạ, đừng nghĩ nữa. Kẻ ngốc như mày nghĩ cả đời cũng chẳng có kết quả gì!
Đến lúc bước ra thì thấy Mục Tống Thần đang ngồi yên trên giường, tay cầm một bức ảnh siết hơi chặt. An Hạ biết, ngoài cô ấy ra, sẽ không có ai có thể khiến Mục Tống Thần trở nên như vậy. Một người đứng trước của nhà tắm, một người ngồi trên giường, thế nhưng khoảng cách lúc này lại giống như rất xa. Cô hít một hơi sâu, vừa định lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo này thì hắn đã cắt ngang.
- "Mine, tôi muốn ăn cháo đậu đỏ."
- "Hả?" - Lập An Hạ ngẩn mặt ra một chút, sau đó cười - "Đi thôi, chúng ta xuống dưới nấu!"
Phòng bếp chẳng mấy chốc tràn ngập mùi hương thức ăn thanh nhã. Lập An Hạ bưng hai chén cháo đặt xuống bàn, Mục Tống Thần rót sữa tươi ra hai cốc. Cả hai ngồi xuống. Cô vừa múc một muỗng cháo, đã nghe tiếng người kia ngập ngừng vang lên.
- "Chuyện hôm qua... Tôi hơi nóng, đừng giận nhé."
- "Giận cái gì? Tính cách ấu trĩ của anh tôi cũng quá quen rồi." - Cô lè lưỡi.
- "Mine, cô..." - Hắn trừng mắt nhưng rồi lại bật cười, cũng may tính An Hạ vô tư, nếu không... - "Mine, nếu sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần tin tưởng vào bản thân tôi, tin tưởng vào tình cảm của chúng ta, có được hay không?"
- "Tình... Tình cảm gì chứ?" - Lập An Hạ bối rối nhìn hắn.
- "Tôi thích cô, thật đấy, rất thích!" - Hắn nghiêm túc nhìn cô.
- "Anh thích tôi..." - An Hạ cười một chút, sau đó chậm rãi hỏi - "Vậy còn cô ấy?"
Hai chữ "cô ấy" đập mạnh vào tiềm thức Mục Tống Thần, nhưng hắn không còn cảm thấy đau nữa. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều năm, cho tới ngày hôm qua biết Diệu Chi còn sống, hắn đã từng thoáng qua ý nghĩ quay lại.
- "Cô ấy..." - Mục Tống Thần nhẹ nhàng nói - "Cô ấy là người tôi yêu."
Đáy lòng Lập An Hạ không kìm được dâng lên một cảm giác vô cùng chua xót.
- "Mine, tôi yêu cô ấy rất nhiều, cũng vì cô ấy mà không ngại làm bất kì việc gì cả. Tôi hứa với cô ấy, một ngày nào đó cô ấy nhất định sẽ là vợ của tôi, là mẹ của các con tôi. Tôi còn nói vơi cô ấy, chúng ta cho dù có đầu bạc răng long cũng sẽ vĩnh viễn không tách rời. Chúng tôi đã đi qua rất nhiều ngày giông bão, nhưng cuối cùng... Cuối cùng tình yêu của chúng tôi cũng không thể nào vượt qua mọi cửa ải."
- "Vậy rất tốt," - An Hạ nói - "Anh không tìm được cô ấy, cho nên tìm tôi làm người thay thế?"
- "Không phải! Mine, cô ấy là người tôi yêu, nhưng tất cả đã là quá khứ rồi! Hiện tại và tương lai, vợ của tôi chính là cô, người tôi yêu thương cũng chỉ có cô..."
Lập An Hạ di di chiếc muỗng, không trả lời.
- "Chúng ta cùng nhau cố gắng, được không?"
- "Mục Tống Thần, tôi không phải là cô ấy!"
- "Tôi biết."
- "Tôi là một người tính tình không nhẫn nại, hay la hét om sòm, sẽ không vì bất kì ai nhịn xuống sự tức giận của mình."
- "Tôi hiểu."
- "Tôi mặt dày, vả lại còn ăn bám tiền của anh, chọc điên anh, mắng anh là đồ ấu trĩ."
- "Tôi rõ."
- "Anh khẳng định là anh sẽ không quan tâm? Anh sẽ bao dung tất cả?"
- "Sẽ."
- "Được, rất tốt!" - Lập An Hạ cười - "Đã vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau thử! Nhưng tôi nói cho anh biết một việc... Nếu sau nay anh kiếm được một người khác, muốn cùng tôi ly hôn, thì anh chỉ cần nói một tiếng! Sau khi tôi đánh và mắng anh một trận nên thân xong, tặng thêm cho anh vài cú đấm, chúng ta sẽ nói lời tạm biệt, kí tên lên giấy ly hôn, và sau đó vĩnh viễn không gặp lại!"
Mục Tống Thần bật cười, sau đó vươn tay xoa xoa đầu Lập An Hạ.
___
Cùng lúc đó tại một biệt thự ven biển...
- "Chi Chi!!! Nếu con dám hủy hôn với Gia Khiêm, từ nay con đừng hòng bước một bước vào cửa Hòa Gia!"
- "Ba! Mẹ! Con đã lớn rồi, con phải có quyền quyết định hôn nhân và tình yêu của con! Con chưa từng cãi hai người bất kì việc gì, nhưng lần này, con không thể nào làm theo ý hai ngườiđược nữa!"
- "Diệu Chi! Con học ai cái thói đối đáp vô lễ như vậy với cha mẹ hả? Mục Tống Thần có cái gì tốt hơn Gia Khiêm chứ? Gia Khiêm vì con đã làm biết bao nhiêu chuyện, con đối xử với cậu ấy như thế hay sao?"
- "Gia Khiêm rất tốt, chỗ nào cũng tốt! Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó, vấn đề là con yêu Thần! Con không thể cưới Gia Khiêm, vì con không yêu anh ấy!"
Hòa Diệu Chi lần đầu tiên trong đời thể hiện ra rõ ràng sự đối lập với cha mẹ cô. Cô yêu Mục Tống Thần! Lẽ nào chuyện này cô cùng phải nhịn xuống? Không chỉ như vậy, cuộc sống của cô còn có rất nhiều thứ khác, Hạ Hạ, Yên Lam,... Cuộc sống riêng của cô, thì cô cần phải có trách nhiệm với nó. Tại sao cô phải để cuộc đời của mình phụ thuộc vào cha mẹ?
- "Con! Được, Hòa Diệu Chi, hôm nay con dám bước ra khỏi Hòa Gia, sau này cũng đừng trở về đây nữa!"
- "Ba, người đừng ép con!"
- "Con chọn đi, hoặc là cưới Gia Khiêm, hoặc là bước ra khỏi nhà họ Hòa!"
- "Bác trai!" - Từ trong ngã rẽ cầu thang, Vũ Gia Khiêm bước ra. - "Bác đừng làm khó Diệu Chi. Cô ấy nói đúng, nếu không yêu thì kết hôn sẽ không có khả năng hạnh phúc. Con cũng sẽ không cưới Diệu Chi, vì con không muốn một cuộc hôn nhân ép buộc!"
- "Gia Khiêm, Diệu Chi nhà bác đã nợ cháu quá nhiều!"
- "Không, cô ấy không nợ cháu gì cả. Diệu Chi, em đi đi! Anh sẽ không kết hôn với em!"
- "Gia Khiêm..."
Khóe mắt Hòa Diệu Chi ửng đỏ. Cô biết đối với người đàn ông này, cô đã mắc nợ quá nhiều.
- "Gia Khiêm, anh rất tốt và anh xứng đáng nhận được một tình yêu vẹn toàn. Chúc anh hạnh phúc. Ba, mẹ, con đi đây, hai người giữ gìn sức khỏe."
Bước ra khỏi cổng Hòa Gia, một giọt nước mắt rơi xuống gò má của cô, nhưng rất nhanh sau đó đã tan đi. Hòa Diệu Chi ngẩng đầu nhìn trời, cười rạng rỡ. Thần, em đã về rồi đây. Em đã về bên anh rồi đây! Hãy chờ em! Nhất định phải chờ em!
Hạ, Yên Lam, mình trở về với hai cậu đây!
Chỉ là nếu như biết trước chuyện đau thương sẽ xảy ra sau này, liệu ngày hôm nay Diệu Chi có bước ra khỏi Hòa Gia?
__ Hết chương 25 __
Xin lỗi các cậu vì tớ ra chương chậm nha~~~ Mong đừng lãng quên truyện của tớ mà ~~ *Bắn tim*
Bước chân Lập An Hạ dừng lại trước cửa ban công, cuối cùng nhớ đến sự lãnh đạm tối hôm qua của hắn, quay người đi vào nhà tắm. Cô nhìn mình trong gương, cũng không rõ loại cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Hắn nói, nói muốn hẹn hò với cô. Nhưng còn người con gái kia? Hắn trân quý cô ấy như vậy, yêu thương cô ấy như vậy, bảo bọc cô ấy như vậy... Nhưng hắn yêu cô ấy, tại sao còn muốn lấy cô?
Tay đang đánh răng của Lập An Hạ hơi dừng lại, sau đó cật lực lắc đầu. Lập An Hạ, đừng nghĩ nữa. Kẻ ngốc như mày nghĩ cả đời cũng chẳng có kết quả gì!
Đến lúc bước ra thì thấy Mục Tống Thần đang ngồi yên trên giường, tay cầm một bức ảnh siết hơi chặt. An Hạ biết, ngoài cô ấy ra, sẽ không có ai có thể khiến Mục Tống Thần trở nên như vậy. Một người đứng trước của nhà tắm, một người ngồi trên giường, thế nhưng khoảng cách lúc này lại giống như rất xa. Cô hít một hơi sâu, vừa định lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo này thì hắn đã cắt ngang.
- "Mine, tôi muốn ăn cháo đậu đỏ."
- "Hả?" - Lập An Hạ ngẩn mặt ra một chút, sau đó cười - "Đi thôi, chúng ta xuống dưới nấu!"
Phòng bếp chẳng mấy chốc tràn ngập mùi hương thức ăn thanh nhã. Lập An Hạ bưng hai chén cháo đặt xuống bàn, Mục Tống Thần rót sữa tươi ra hai cốc. Cả hai ngồi xuống. Cô vừa múc một muỗng cháo, đã nghe tiếng người kia ngập ngừng vang lên.
- "Chuyện hôm qua... Tôi hơi nóng, đừng giận nhé."
- "Giận cái gì? Tính cách ấu trĩ của anh tôi cũng quá quen rồi." - Cô lè lưỡi.
- "Mine, cô..." - Hắn trừng mắt nhưng rồi lại bật cười, cũng may tính An Hạ vô tư, nếu không... - "Mine, nếu sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần tin tưởng vào bản thân tôi, tin tưởng vào tình cảm của chúng ta, có được hay không?"
- "Tình... Tình cảm gì chứ?" - Lập An Hạ bối rối nhìn hắn.
- "Tôi thích cô, thật đấy, rất thích!" - Hắn nghiêm túc nhìn cô.
- "Anh thích tôi..." - An Hạ cười một chút, sau đó chậm rãi hỏi - "Vậy còn cô ấy?"
Hai chữ "cô ấy" đập mạnh vào tiềm thức Mục Tống Thần, nhưng hắn không còn cảm thấy đau nữa. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều năm, cho tới ngày hôm qua biết Diệu Chi còn sống, hắn đã từng thoáng qua ý nghĩ quay lại.
- "Cô ấy..." - Mục Tống Thần nhẹ nhàng nói - "Cô ấy là người tôi yêu."
Đáy lòng Lập An Hạ không kìm được dâng lên một cảm giác vô cùng chua xót.
- "Mine, tôi yêu cô ấy rất nhiều, cũng vì cô ấy mà không ngại làm bất kì việc gì cả. Tôi hứa với cô ấy, một ngày nào đó cô ấy nhất định sẽ là vợ của tôi, là mẹ của các con tôi. Tôi còn nói vơi cô ấy, chúng ta cho dù có đầu bạc răng long cũng sẽ vĩnh viễn không tách rời. Chúng tôi đã đi qua rất nhiều ngày giông bão, nhưng cuối cùng... Cuối cùng tình yêu của chúng tôi cũng không thể nào vượt qua mọi cửa ải."
- "Vậy rất tốt," - An Hạ nói - "Anh không tìm được cô ấy, cho nên tìm tôi làm người thay thế?"
- "Không phải! Mine, cô ấy là người tôi yêu, nhưng tất cả đã là quá khứ rồi! Hiện tại và tương lai, vợ của tôi chính là cô, người tôi yêu thương cũng chỉ có cô..."
Lập An Hạ di di chiếc muỗng, không trả lời.
- "Chúng ta cùng nhau cố gắng, được không?"
- "Mục Tống Thần, tôi không phải là cô ấy!"
- "Tôi biết."
- "Tôi là một người tính tình không nhẫn nại, hay la hét om sòm, sẽ không vì bất kì ai nhịn xuống sự tức giận của mình."
- "Tôi hiểu."
- "Tôi mặt dày, vả lại còn ăn bám tiền của anh, chọc điên anh, mắng anh là đồ ấu trĩ."
- "Tôi rõ."
- "Anh khẳng định là anh sẽ không quan tâm? Anh sẽ bao dung tất cả?"
- "Sẽ."
- "Được, rất tốt!" - Lập An Hạ cười - "Đã vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau thử! Nhưng tôi nói cho anh biết một việc... Nếu sau nay anh kiếm được một người khác, muốn cùng tôi ly hôn, thì anh chỉ cần nói một tiếng! Sau khi tôi đánh và mắng anh một trận nên thân xong, tặng thêm cho anh vài cú đấm, chúng ta sẽ nói lời tạm biệt, kí tên lên giấy ly hôn, và sau đó vĩnh viễn không gặp lại!"
Mục Tống Thần bật cười, sau đó vươn tay xoa xoa đầu Lập An Hạ.
___
Cùng lúc đó tại một biệt thự ven biển...
- "Chi Chi!!! Nếu con dám hủy hôn với Gia Khiêm, từ nay con đừng hòng bước một bước vào cửa Hòa Gia!"
- "Ba! Mẹ! Con đã lớn rồi, con phải có quyền quyết định hôn nhân và tình yêu của con! Con chưa từng cãi hai người bất kì việc gì, nhưng lần này, con không thể nào làm theo ý hai ngườiđược nữa!"
- "Diệu Chi! Con học ai cái thói đối đáp vô lễ như vậy với cha mẹ hả? Mục Tống Thần có cái gì tốt hơn Gia Khiêm chứ? Gia Khiêm vì con đã làm biết bao nhiêu chuyện, con đối xử với cậu ấy như thế hay sao?"
- "Gia Khiêm rất tốt, chỗ nào cũng tốt! Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó, vấn đề là con yêu Thần! Con không thể cưới Gia Khiêm, vì con không yêu anh ấy!"
Hòa Diệu Chi lần đầu tiên trong đời thể hiện ra rõ ràng sự đối lập với cha mẹ cô. Cô yêu Mục Tống Thần! Lẽ nào chuyện này cô cùng phải nhịn xuống? Không chỉ như vậy, cuộc sống của cô còn có rất nhiều thứ khác, Hạ Hạ, Yên Lam,... Cuộc sống riêng của cô, thì cô cần phải có trách nhiệm với nó. Tại sao cô phải để cuộc đời của mình phụ thuộc vào cha mẹ?
- "Con! Được, Hòa Diệu Chi, hôm nay con dám bước ra khỏi Hòa Gia, sau này cũng đừng trở về đây nữa!"
- "Ba, người đừng ép con!"
- "Con chọn đi, hoặc là cưới Gia Khiêm, hoặc là bước ra khỏi nhà họ Hòa!"
- "Bác trai!" - Từ trong ngã rẽ cầu thang, Vũ Gia Khiêm bước ra. - "Bác đừng làm khó Diệu Chi. Cô ấy nói đúng, nếu không yêu thì kết hôn sẽ không có khả năng hạnh phúc. Con cũng sẽ không cưới Diệu Chi, vì con không muốn một cuộc hôn nhân ép buộc!"
- "Gia Khiêm, Diệu Chi nhà bác đã nợ cháu quá nhiều!"
- "Không, cô ấy không nợ cháu gì cả. Diệu Chi, em đi đi! Anh sẽ không kết hôn với em!"
- "Gia Khiêm..."
Khóe mắt Hòa Diệu Chi ửng đỏ. Cô biết đối với người đàn ông này, cô đã mắc nợ quá nhiều.
- "Gia Khiêm, anh rất tốt và anh xứng đáng nhận được một tình yêu vẹn toàn. Chúc anh hạnh phúc. Ba, mẹ, con đi đây, hai người giữ gìn sức khỏe."
Bước ra khỏi cổng Hòa Gia, một giọt nước mắt rơi xuống gò má của cô, nhưng rất nhanh sau đó đã tan đi. Hòa Diệu Chi ngẩng đầu nhìn trời, cười rạng rỡ. Thần, em đã về rồi đây. Em đã về bên anh rồi đây! Hãy chờ em! Nhất định phải chờ em!
Hạ, Yên Lam, mình trở về với hai cậu đây!
Chỉ là nếu như biết trước chuyện đau thương sẽ xảy ra sau này, liệu ngày hôm nay Diệu Chi có bước ra khỏi Hòa Gia?
__ Hết chương 25 __
Xin lỗi các cậu vì tớ ra chương chậm nha~~~ Mong đừng lãng quên truyện của tớ mà ~~ *Bắn tim*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.