Chương 23: 1-0
Đào Thùy Dương
27/11/2019
Diệp Vũ Thuần nghe thấy Uyển Nhi hét to như vậy, bất giác quay mặt lại. Chắc vì chịu ảnh hưởng từ tiếng hét chói tai của cô mà khi cậu ta quay lại đôi lông mày nhíu chặt lại, khó chịu mở miệng hỏi:
“Đúng! Sao chị biết tôi?”
Uyển Nhi hớn hở bước nhanh đến phía của Diệp Vũ Thuần đang đứng, miện nở một nụ cười thật tươi, thân thiện vui vẻ đáp:
“Diệp Vũ Thuần, chào em. Chị là Bạch Uyển Nhi, giám đốc công ty Thiên Nhi tại thành phố X. Công ty chị muốn hợp tác với công ty của gia đình em!”
Diệp Vũ Thuần nở nụ cười trào phúng đầy vẻ kiêu ngạo:
“Chị muốn hợp tác với công ty nhà tôi? Thật sự về công việc trong gia đình tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng chị muốn hợp tác với công ty của gia đình tôi thì phải xem chị có bản lĩnh vượt qua bố tôi không đã.”
Uyển Nhi nhíu mày. Sao lại có người kiêu ngạo thế cơ chứ. Hạ phu nhân thấy không khí không ổn liền lên tiếng cắt ngang cuộc hội thoại của hai người:
“Thôi! Thôi! Công việc để sau đi, chúng ta vào ăn cơm đã. Tiểu Uyển, Kỳ Thiên, Tiểu Tuyết và cô bé người yêu của Kỳ Thiên đều đi xa nên mệt rồi chúng ta ăn cơm trước đã, công việc để sau”
Kỳ Thiên nghe câu nói của Hạ phu nhân cơ mặt căng cứng từ nãy đến giờ cũng giãn ra một chút, trong mắt tràn ngập ý cười. Anh cúi xuống ghé sát tai của Phương Kiều nói nhỏ:
“Đi ăn cơm thôi...bạn gái của anh!”
Mặt Phương Kiều liền đỏ ửng, ngại ngừng mặc kệ anh liền đi nhanh về phòng ăn. Tối hôm đó mọi người đều có một bữa tối cực kì vui vẻ tại Hạ gia. Sáng sớm hôm sau, Uyển Nhi dạy từ rất sớm. Mang theo năng lượng hứng khởi của buổi sáng sang phong của Băng Nhi thốc cô nàng dạy đưa sang Diệp gia.
***Trước cổng Diệp gia.
“Chị! Chị làm cái gì mà gọi em dậy sớm thế này? Thật sự là không có tình người mà!”
Băng Nhi với bộ dạng chưa tỉnh ngủ phàn nàn chỉ trích Uyển Nhi. Uyển Nhi mặc kệ cô nàng em họ đang oán giận nhìn mình đi về phía cổng Diệp gia ấn chuông hai lần.. Sau tiếng chuông, hình bóng Diệp Vũ Thuần mệt mỏi đi từ trong căn biệt thự đi ra, vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ. Uyển Nhi liền đẩy Băng Nhi vào lòng cậu ta, vội vàng đi vào bên trong và không quên có lòng tốt để lại câu nói khiêu gợi sự thắc mắc trong lòng cô em họ của mình:
“Diệp thiếu gia! Như lời tối hôm qua, quà gặp mặt!”
Uyển Nhi để lại “món quà” một mình đứng đó, ngơ ngác không hiểu gì. Vào bên trong của căn biệt thự cổ kính, lâu đời Uyển Nhi phải thán phục trước vẻ đẹp kiến trúc của nó. Ngồi chính giữa phòng khách là Diệp lão gia và Diệp phu nhân đang vui vẻ nói chuyện. Cô bước đến cúi gập người 90 độ lễ phép nói:
“Diệp lão gia, Diệp phu nhân chào ạ! Diệp lão gia, Tiểu Uyển mạn phép muốn mượn danh tiếng của gia tộc ngài để xử lí một số công việc nhưng nếu có phúc cũng rất muốn hợp tác lâu dài.”
Diệp lão gia trong ánh mắt mang ý rò xét, cất giọng khàn khàn nhưng rất quyền lực:
“Cô là Bạch tiểu thư của Bạch gia?”
“Vâng! Cháu là Bạch Uyển Nhi, con gái thứ của Bạch gia.”
Khuôn mặt của Diệp phu nhân hiện rõ vẻ mừng rỡ. Bà vội đặt tác trà xuống bàn, vui vẻ chạy đến cầm tay Uyển Nhi nhiệt tình hỏi:
“Con là con của Lam Ngọc? Lam Ngọc dạo này có khỏe không?”
Trên mặt Uyển Nhi bỗng chốc trở nên nhợt nhạt, tâm trạng trùng xuống giọng nói có chút tủi thân:
“Ba và mẹ cháu đã...mất rồi.”
Diệp phu nhân bất ngờ, mặt bà tỏ ra đầy vẻ thương tiếc. Đôi tay của bà nhẹ nhàng dơ lên vuốt tóc cho Uyển Nhi lên tiếng ấm áp an ủi cô.:
“Bác xin lỗi, bác không biết. Thôi cháu nhờ ông ấy cái gì thì cứ nhờ đi, bác vào pha cho con cốc nước.”
Diệp phu nhân rời đi, Uyển Nhi vẫn giữ khuôn phép từ từ ngồi xuống đối diện Diệp lão gia. Tiếng nói uy lực của ông lại cất lên nhưng ngữ điệu có dịu đi một chút như một lời an ủi gián tiếp của ông giành cho cô:
“Cháu nói cháu muốn hợp tác với bác? “
“Vâng, cháu muốn bác giúp ạ!”
“Nhưng hợp tác với bác đều là những người có thực lực. Mặc dù cháu là con của Lam Ngọc nhưng bác cũng không nẻ tình khi cháu không có thực lực đâu.”
Nghe lời nói đanh thép từ Diệp lão gia. Uyển Nhi không những bị áp lực mà còn càng tự tin, quả quyết nói:
“Bác hợp tác với cháu rồi thì bác sẽ thấy được thực lực của cháu và bác sẽ nhận thấy bác không chọ lầm người!”
***
Sau vụ hợp tác thành công giữa Uyển Nhi và Diệp gia, nền kinh tế thành phố X lại có chuyển biến mới. Còn cổ phiếu của Diệp gia và công ty của Kỳ Thiên và Uyển Nhi đều tăng cao một cách nhan chóng, thành công nối tiếp thành công. Trên các mặt báo, tin tức đều đồng loạt xuất hiện đầy những tin tức liên quan tới “cuộc chiến” này.
(Thưa quý vị, hôm qua nền kinh tế của thành phố X cũng như của cả nước đã có sự biến chuyển mới. Công ty Thiên Nhi đã hợp tác với Diệp gia, một gia tộc lớn rất lâu đời nay. Việc Thiên Nhi hợp tác với Diệp gian đã không chỉ đánh dấu bước tiến lớn cho công ty của mình mà cũng đã một bước đánh bại Miên Thị. Liệu sau này Miên thị sẽ làm gì để phản công lại đòn tấn công mạnh mẽ này...)
Tô Tranh ngồi trước ti vi, mặt sa sầm, bàn tay nắm chặt trên thành ghế sôpha. “Ting” tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên. Tô Tranh bực dọc mở điện thoại ra xem. Nhìn dòng tin nhắn đó khuôn mặt ả càng trở nên vặn vẹo, ánh mắt đầy oán hận nhìn chăm chăm vào màn hình.
(Uyển Nhi: Tô Tranh, bạn thân của tôi! 1-0 rồi nhé!”
“Đúng! Sao chị biết tôi?”
Uyển Nhi hớn hở bước nhanh đến phía của Diệp Vũ Thuần đang đứng, miện nở một nụ cười thật tươi, thân thiện vui vẻ đáp:
“Diệp Vũ Thuần, chào em. Chị là Bạch Uyển Nhi, giám đốc công ty Thiên Nhi tại thành phố X. Công ty chị muốn hợp tác với công ty của gia đình em!”
Diệp Vũ Thuần nở nụ cười trào phúng đầy vẻ kiêu ngạo:
“Chị muốn hợp tác với công ty nhà tôi? Thật sự về công việc trong gia đình tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng chị muốn hợp tác với công ty của gia đình tôi thì phải xem chị có bản lĩnh vượt qua bố tôi không đã.”
Uyển Nhi nhíu mày. Sao lại có người kiêu ngạo thế cơ chứ. Hạ phu nhân thấy không khí không ổn liền lên tiếng cắt ngang cuộc hội thoại của hai người:
“Thôi! Thôi! Công việc để sau đi, chúng ta vào ăn cơm đã. Tiểu Uyển, Kỳ Thiên, Tiểu Tuyết và cô bé người yêu của Kỳ Thiên đều đi xa nên mệt rồi chúng ta ăn cơm trước đã, công việc để sau”
Kỳ Thiên nghe câu nói của Hạ phu nhân cơ mặt căng cứng từ nãy đến giờ cũng giãn ra một chút, trong mắt tràn ngập ý cười. Anh cúi xuống ghé sát tai của Phương Kiều nói nhỏ:
“Đi ăn cơm thôi...bạn gái của anh!”
Mặt Phương Kiều liền đỏ ửng, ngại ngừng mặc kệ anh liền đi nhanh về phòng ăn. Tối hôm đó mọi người đều có một bữa tối cực kì vui vẻ tại Hạ gia. Sáng sớm hôm sau, Uyển Nhi dạy từ rất sớm. Mang theo năng lượng hứng khởi của buổi sáng sang phong của Băng Nhi thốc cô nàng dạy đưa sang Diệp gia.
***Trước cổng Diệp gia.
“Chị! Chị làm cái gì mà gọi em dậy sớm thế này? Thật sự là không có tình người mà!”
Băng Nhi với bộ dạng chưa tỉnh ngủ phàn nàn chỉ trích Uyển Nhi. Uyển Nhi mặc kệ cô nàng em họ đang oán giận nhìn mình đi về phía cổng Diệp gia ấn chuông hai lần.. Sau tiếng chuông, hình bóng Diệp Vũ Thuần mệt mỏi đi từ trong căn biệt thự đi ra, vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ. Uyển Nhi liền đẩy Băng Nhi vào lòng cậu ta, vội vàng đi vào bên trong và không quên có lòng tốt để lại câu nói khiêu gợi sự thắc mắc trong lòng cô em họ của mình:
“Diệp thiếu gia! Như lời tối hôm qua, quà gặp mặt!”
Uyển Nhi để lại “món quà” một mình đứng đó, ngơ ngác không hiểu gì. Vào bên trong của căn biệt thự cổ kính, lâu đời Uyển Nhi phải thán phục trước vẻ đẹp kiến trúc của nó. Ngồi chính giữa phòng khách là Diệp lão gia và Diệp phu nhân đang vui vẻ nói chuyện. Cô bước đến cúi gập người 90 độ lễ phép nói:
“Diệp lão gia, Diệp phu nhân chào ạ! Diệp lão gia, Tiểu Uyển mạn phép muốn mượn danh tiếng của gia tộc ngài để xử lí một số công việc nhưng nếu có phúc cũng rất muốn hợp tác lâu dài.”
Diệp lão gia trong ánh mắt mang ý rò xét, cất giọng khàn khàn nhưng rất quyền lực:
“Cô là Bạch tiểu thư của Bạch gia?”
“Vâng! Cháu là Bạch Uyển Nhi, con gái thứ của Bạch gia.”
Khuôn mặt của Diệp phu nhân hiện rõ vẻ mừng rỡ. Bà vội đặt tác trà xuống bàn, vui vẻ chạy đến cầm tay Uyển Nhi nhiệt tình hỏi:
“Con là con của Lam Ngọc? Lam Ngọc dạo này có khỏe không?”
Trên mặt Uyển Nhi bỗng chốc trở nên nhợt nhạt, tâm trạng trùng xuống giọng nói có chút tủi thân:
“Ba và mẹ cháu đã...mất rồi.”
Diệp phu nhân bất ngờ, mặt bà tỏ ra đầy vẻ thương tiếc. Đôi tay của bà nhẹ nhàng dơ lên vuốt tóc cho Uyển Nhi lên tiếng ấm áp an ủi cô.:
“Bác xin lỗi, bác không biết. Thôi cháu nhờ ông ấy cái gì thì cứ nhờ đi, bác vào pha cho con cốc nước.”
Diệp phu nhân rời đi, Uyển Nhi vẫn giữ khuôn phép từ từ ngồi xuống đối diện Diệp lão gia. Tiếng nói uy lực của ông lại cất lên nhưng ngữ điệu có dịu đi một chút như một lời an ủi gián tiếp của ông giành cho cô:
“Cháu nói cháu muốn hợp tác với bác? “
“Vâng, cháu muốn bác giúp ạ!”
“Nhưng hợp tác với bác đều là những người có thực lực. Mặc dù cháu là con của Lam Ngọc nhưng bác cũng không nẻ tình khi cháu không có thực lực đâu.”
Nghe lời nói đanh thép từ Diệp lão gia. Uyển Nhi không những bị áp lực mà còn càng tự tin, quả quyết nói:
“Bác hợp tác với cháu rồi thì bác sẽ thấy được thực lực của cháu và bác sẽ nhận thấy bác không chọ lầm người!”
***
Sau vụ hợp tác thành công giữa Uyển Nhi và Diệp gia, nền kinh tế thành phố X lại có chuyển biến mới. Còn cổ phiếu của Diệp gia và công ty của Kỳ Thiên và Uyển Nhi đều tăng cao một cách nhan chóng, thành công nối tiếp thành công. Trên các mặt báo, tin tức đều đồng loạt xuất hiện đầy những tin tức liên quan tới “cuộc chiến” này.
(Thưa quý vị, hôm qua nền kinh tế của thành phố X cũng như của cả nước đã có sự biến chuyển mới. Công ty Thiên Nhi đã hợp tác với Diệp gia, một gia tộc lớn rất lâu đời nay. Việc Thiên Nhi hợp tác với Diệp gian đã không chỉ đánh dấu bước tiến lớn cho công ty của mình mà cũng đã một bước đánh bại Miên Thị. Liệu sau này Miên thị sẽ làm gì để phản công lại đòn tấn công mạnh mẽ này...)
Tô Tranh ngồi trước ti vi, mặt sa sầm, bàn tay nắm chặt trên thành ghế sôpha. “Ting” tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên. Tô Tranh bực dọc mở điện thoại ra xem. Nhìn dòng tin nhắn đó khuôn mặt ả càng trở nên vặn vẹo, ánh mắt đầy oán hận nhìn chăm chăm vào màn hình.
(Uyển Nhi: Tô Tranh, bạn thân của tôi! 1-0 rồi nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.