Chương 54: Thân thế của tô tranh!(bão chương 4)
Đào Thùy Dương
01/01/2020
Người đàn ông vội vàng bước đến bế thốc Tô Tranh lên đưa lên ô tồ cùng Tiểu Ái đi với tốc độ nhanh nhất có thể để đưa đến bệnh viện. Ca phẫu thuật vô cùng thành công, bác sĩ vui vẻ bước ra ngoài thông báo với người đàn ông:
“Hoắc thiếu, ca phẫu thuật vô cùng thành công. Tô tiểu thư chỉ cần dưỡng bệnh tốt là được rồi.”
Người đàn ông được vị bác sĩ gọi là Hoắc thiếu khẽ gật đầu rồi mở miệng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề chính.
“Bao lâu cô ấy mới tỉnh lại? Tôi cần đơn thuốc tốt nhất để cô ấy mau khỏe lại!”
Vị bác sĩ như thể quá quen với bộ dạng ngạo mạn này của anh ta quá rồi mà chỉ lắc đầu khẽ cười:
“Tầm 1-2 tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Tôi đã chuyển cô ấy đến phòng bệnh VIP rồi thế nên Hoắc thiếu cứ yên tâm. Còn đơn thuốc chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của Hoắc thiếu.”
Anh ta khẽ gật đầu rồi quay ra nhìn Tiểu Ái rang dộng cánh tay và ôn hòa nói khác hẳn với bộ dạng lạnh lùng vốn có:
“Con gái, chúng ta đi gặp mẹ nào.”
Tiểu Ái không hề sợ hãi mà chạy ngay đến sà vào lòng anh ta để anh ta bế đi không chút cảnh giác. Đây có lẽ chính là sức mạnh của tình cha con. Đến phòng bệnh, anh ta đặt tiểu Ái nằm xuống giường bệnh bên cạnh. Đọc truyện, rồi hát ru cho con bé ngủ. Khi Tiểu Ái yên giấc anh ta mới từ từ đến bên Tô Tranh nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gò còn có những vết lằn xước do bị đánh để lại. Anh ta vẻ mặt vô cùng đau xót, khẽ áp mặt vào tay cô rồi ngủ thiếp đi. Một đến hai tiếng sau, anh thấy trên đầu mình như có ai đang khẽ xoa đầu. Anh liền ngẩng dậy, đôi đồng tử xanh lam nhìn cánh tay của Tô Tranh rồi lại nhìn Tô Tranh chăm chú. Tô Tranh khi nhìn thấy đôi đồng tử ấy liền kinh ngạc. Anh ta có cặp mắt rất giống với người đàn ông đã cứu cô trước đó, chỉ là hơi nhạt hơn chút thôi. Tô Tranh muốn nói nhưng cổ họng cô khô rát khó có thể nói thành lời. Tô Tranh chỉ vào cốc nước ám hiệu với anh ta là muốn uống nước. Anh ta rất nhanh chí rót nước cho cô. Tô Tranh muốn ngồi dậy uống nước nhưng phát hiện bản thân mình chẳng còn chút sức lực nào cả. Ngay lúc này anh ta uống một hụm nước đầy rồi cúi xuống hôn cô. Nước miệng từ trong khoang miệng anh ta dần dần truyền sang miệng cô. Tô Tranh khinh ngạc mở to mắt, chỉ biết thụ động uống nước mà anh ta trao cho. Khi cô đã uống hết nước, tưởng chừng đã kết thúc nhưng anh ta lại tách hai hàm răng của cô ra. Đưa lưỡi vào thăm dò, khuấy đảo khoang miệc của cô một lúc rồi mới buông ra. Mặt Tô Tranh lúc này đỏ ửng ngại ngùng mấp máy môi nói:
“Ừm....anh và tôi có quen nhau sao?”
“Chúng ta đã từng ngủ với nhau một đêm rồi sinh ra Tiểu Ái.”
Anh ta bình thản mở miệng nhàn nhạt đáp. Ký ức năm đó lại ùa về trong tâm trí cô. Tô Tranh bất ngờ khẽ thốt lên:
“Anh là...Hoắc Nhật Minh?”
Khi nghe thấy câu nói này của Tô Tranh trong mắt của Hoắc Nhật Minh hiện lên ý cười. Hoắc Nhật Minh vui vẻ nói:
“Tranh Tranh của tôi! Hóa ra em vẫn còn nhớ đến tôi cơ à?”
Tô Tranh nghe thấy vậy cảm thấy muốn hạn hán lời luôn. Sao tính cách anh ta trẻ con quá vậy nhỉ. Nhớ đến Uyển Nhi, Tô Tranh liền đưa bức thư cho Hoắc Nhật Minh rồi dặn dò:
“Cảm phiền anh gửi bức thư này cho Bạch Uyển nhi hộ tôi với, đưa tận tay cho cô ta nhé!”
Hoắc Nhật Minh nhận bức thư rồi đứng dậy trầm ổn nói:
“Được! Tô Tranh chúng ta sang nước M nhé?”
Tô Tranh tuy hơi bất ngờ trước đề nghị của anh nhưng cô cũng cảm thấy hiện tại ở trong nước đối với cô là quá nguy hiểm thế nên Tô Tranh liền vui vẻ đồng ý. Nụ cười trên môi Hoắc Nhật Minh lại càng tươi hơn, anh vui vẻ bước ra ngoài đưa bức thư cho đàn em rồi theo dõi tình trạng bệnh của Tô Tranh. Vậy là ngay trưa hôm đó, Tô Tranh cùng Hoắc Nhật Minh rời ngay ra nước ngoài.
***
Tại căn hộ của Lục Kình Phong. Khi Lục Kình Phong trở về và biết sự việc rằng Tô Tranh đã trốn thoát anh vô cùng tức giận. Tra hỏi từng người một nhưng không ai biết, Lục Kình Phong đã nhận ra rằng bên cạnh mình đang có nội gián!
***
Uyển Nhi đang ở công ty vùi đầu trong công việc thì cô trợ lý đi vào mang theo một bao thư nói có bức thư gửi đến cô. Uyển Nhi tò mò liền xé bao thư ra đọc. Nhưng khi đọc xong bức thư đó cô shock vô cùng.
"Gửi Uyển Nhi!
Là tôi Tô Tranh đây. Hôm nay khi cô đọc được bức thư này là cô cũng đã biết được một phần của sự thật. Đúng tôi chỉ là quân cờ trong tay chúng, nhưng tôi chính lại là người tự tay giết cha mẹ cô. Cái tối mà cô tăng ca ý Chính tôi đã đột nhập vào nhà cô, chính tôi đã bắn ba mẹ cô chết. Nhưng Uyển Nhi tôi xin lỗi, cô hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Hiện tại tôi không thể bị bắt được, còn người đứng sau sự việc này là ai thì mong cô thứ lỗi tôi không thể nói được. Tôi hứa sau này tôi sẽ bù đắp cho cô! Tôi hứa đó!
Tô Tranh"
Uyển Nhi đọc xong bức thư mà vô cùng tức giận nhưng cũng vô cùng shock. Nghĩ đến ba mẹ bị giết như nào hai hàng nước mắt của Uyển Nhi cứ ứa ra. Uyển Nhi mệt mỏi rời khỏi công ty trở về nhà. Cô giam mình trong phòng không ăn uống gì cả suốt ba ngày. Ba ngày đó Uyển Nhi luôn suy nghĩ về Tô Tranh về cái chết ba mẹ cô. Tại sao Tô Tranh lại phải giết ba mẹ cô? Nguyên do nhất định không phải hoàn toàn từ lòng đố kỵ Vậy thì nguyên nhân là gì? Chẳng lẽ có ân oán từ đời trước?
“Hoắc thiếu, ca phẫu thuật vô cùng thành công. Tô tiểu thư chỉ cần dưỡng bệnh tốt là được rồi.”
Người đàn ông được vị bác sĩ gọi là Hoắc thiếu khẽ gật đầu rồi mở miệng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề chính.
“Bao lâu cô ấy mới tỉnh lại? Tôi cần đơn thuốc tốt nhất để cô ấy mau khỏe lại!”
Vị bác sĩ như thể quá quen với bộ dạng ngạo mạn này của anh ta quá rồi mà chỉ lắc đầu khẽ cười:
“Tầm 1-2 tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Tôi đã chuyển cô ấy đến phòng bệnh VIP rồi thế nên Hoắc thiếu cứ yên tâm. Còn đơn thuốc chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của Hoắc thiếu.”
Anh ta khẽ gật đầu rồi quay ra nhìn Tiểu Ái rang dộng cánh tay và ôn hòa nói khác hẳn với bộ dạng lạnh lùng vốn có:
“Con gái, chúng ta đi gặp mẹ nào.”
Tiểu Ái không hề sợ hãi mà chạy ngay đến sà vào lòng anh ta để anh ta bế đi không chút cảnh giác. Đây có lẽ chính là sức mạnh của tình cha con. Đến phòng bệnh, anh ta đặt tiểu Ái nằm xuống giường bệnh bên cạnh. Đọc truyện, rồi hát ru cho con bé ngủ. Khi Tiểu Ái yên giấc anh ta mới từ từ đến bên Tô Tranh nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gò còn có những vết lằn xước do bị đánh để lại. Anh ta vẻ mặt vô cùng đau xót, khẽ áp mặt vào tay cô rồi ngủ thiếp đi. Một đến hai tiếng sau, anh thấy trên đầu mình như có ai đang khẽ xoa đầu. Anh liền ngẩng dậy, đôi đồng tử xanh lam nhìn cánh tay của Tô Tranh rồi lại nhìn Tô Tranh chăm chú. Tô Tranh khi nhìn thấy đôi đồng tử ấy liền kinh ngạc. Anh ta có cặp mắt rất giống với người đàn ông đã cứu cô trước đó, chỉ là hơi nhạt hơn chút thôi. Tô Tranh muốn nói nhưng cổ họng cô khô rát khó có thể nói thành lời. Tô Tranh chỉ vào cốc nước ám hiệu với anh ta là muốn uống nước. Anh ta rất nhanh chí rót nước cho cô. Tô Tranh muốn ngồi dậy uống nước nhưng phát hiện bản thân mình chẳng còn chút sức lực nào cả. Ngay lúc này anh ta uống một hụm nước đầy rồi cúi xuống hôn cô. Nước miệng từ trong khoang miệng anh ta dần dần truyền sang miệng cô. Tô Tranh khinh ngạc mở to mắt, chỉ biết thụ động uống nước mà anh ta trao cho. Khi cô đã uống hết nước, tưởng chừng đã kết thúc nhưng anh ta lại tách hai hàm răng của cô ra. Đưa lưỡi vào thăm dò, khuấy đảo khoang miệc của cô một lúc rồi mới buông ra. Mặt Tô Tranh lúc này đỏ ửng ngại ngùng mấp máy môi nói:
“Ừm....anh và tôi có quen nhau sao?”
“Chúng ta đã từng ngủ với nhau một đêm rồi sinh ra Tiểu Ái.”
Anh ta bình thản mở miệng nhàn nhạt đáp. Ký ức năm đó lại ùa về trong tâm trí cô. Tô Tranh bất ngờ khẽ thốt lên:
“Anh là...Hoắc Nhật Minh?”
Khi nghe thấy câu nói này của Tô Tranh trong mắt của Hoắc Nhật Minh hiện lên ý cười. Hoắc Nhật Minh vui vẻ nói:
“Tranh Tranh của tôi! Hóa ra em vẫn còn nhớ đến tôi cơ à?”
Tô Tranh nghe thấy vậy cảm thấy muốn hạn hán lời luôn. Sao tính cách anh ta trẻ con quá vậy nhỉ. Nhớ đến Uyển Nhi, Tô Tranh liền đưa bức thư cho Hoắc Nhật Minh rồi dặn dò:
“Cảm phiền anh gửi bức thư này cho Bạch Uyển nhi hộ tôi với, đưa tận tay cho cô ta nhé!”
Hoắc Nhật Minh nhận bức thư rồi đứng dậy trầm ổn nói:
“Được! Tô Tranh chúng ta sang nước M nhé?”
Tô Tranh tuy hơi bất ngờ trước đề nghị của anh nhưng cô cũng cảm thấy hiện tại ở trong nước đối với cô là quá nguy hiểm thế nên Tô Tranh liền vui vẻ đồng ý. Nụ cười trên môi Hoắc Nhật Minh lại càng tươi hơn, anh vui vẻ bước ra ngoài đưa bức thư cho đàn em rồi theo dõi tình trạng bệnh của Tô Tranh. Vậy là ngay trưa hôm đó, Tô Tranh cùng Hoắc Nhật Minh rời ngay ra nước ngoài.
***
Tại căn hộ của Lục Kình Phong. Khi Lục Kình Phong trở về và biết sự việc rằng Tô Tranh đã trốn thoát anh vô cùng tức giận. Tra hỏi từng người một nhưng không ai biết, Lục Kình Phong đã nhận ra rằng bên cạnh mình đang có nội gián!
***
Uyển Nhi đang ở công ty vùi đầu trong công việc thì cô trợ lý đi vào mang theo một bao thư nói có bức thư gửi đến cô. Uyển Nhi tò mò liền xé bao thư ra đọc. Nhưng khi đọc xong bức thư đó cô shock vô cùng.
"Gửi Uyển Nhi!
Là tôi Tô Tranh đây. Hôm nay khi cô đọc được bức thư này là cô cũng đã biết được một phần của sự thật. Đúng tôi chỉ là quân cờ trong tay chúng, nhưng tôi chính lại là người tự tay giết cha mẹ cô. Cái tối mà cô tăng ca ý Chính tôi đã đột nhập vào nhà cô, chính tôi đã bắn ba mẹ cô chết. Nhưng Uyển Nhi tôi xin lỗi, cô hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Hiện tại tôi không thể bị bắt được, còn người đứng sau sự việc này là ai thì mong cô thứ lỗi tôi không thể nói được. Tôi hứa sau này tôi sẽ bù đắp cho cô! Tôi hứa đó!
Tô Tranh"
Uyển Nhi đọc xong bức thư mà vô cùng tức giận nhưng cũng vô cùng shock. Nghĩ đến ba mẹ bị giết như nào hai hàng nước mắt của Uyển Nhi cứ ứa ra. Uyển Nhi mệt mỏi rời khỏi công ty trở về nhà. Cô giam mình trong phòng không ăn uống gì cả suốt ba ngày. Ba ngày đó Uyển Nhi luôn suy nghĩ về Tô Tranh về cái chết ba mẹ cô. Tại sao Tô Tranh lại phải giết ba mẹ cô? Nguyên do nhất định không phải hoàn toàn từ lòng đố kỵ Vậy thì nguyên nhân là gì? Chẳng lẽ có ân oán từ đời trước?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.