Chương 21: Trận đấu quyết liệt
Đào Thùy Dương
27/11/2019
Qua ngày tuyên chiến với Tô Tranh nền kinh tế của đất nước nói chung cũng như của thành phố X đều xảy ra biến động lớn. Trên các mặt báo, thông tin đại chúng đều xuất hiện dày đặc những thông tin, tin tức MIÊN THỊ VỚI THIÊN NHI ĐẤU TRANH QUYẾT LIỆT MỘT MẤT MỘT CÒN. Các công ty lớn nhỏ xung quanh cũng đều chao đảo theo cuộc chiến của hai người. Thời gian này Uyển Nhi rất bận, đến nỗi không còn đâu thời gian để đi tán tỉnh lại Nhất Hàm nữa. Nhiều ngày qua khi Uyển Nhi giao đấu với Tô Tranh cô vô tình điều tra được và phát hiện ra rất nhiều điều về Tô Tranh cũng như về bang tổ chức xã hội đen kia rất có thể liên quan đến cái chết của ba mẹ cô vào ba năm về trước. Uyển Nhi cũng đồng thời nhận ra rằng đây không còn đơn giản chỉ là cuộc chiến trên thương trường nữa mà nó còn liên quan đến cả mạng sống. Sau một ngày làm việc vất vả cô lại trở về với căn hộ của mình. Vừa về đến nhà, Uyển Nhi đã bị chi phối bởi mùi đồ ăn thơm nức mũi rồi, trong bụng cô cũng đang kêu gào biểu tình thật dữ dội. Bỗng dưng dưới chân Uyển Nhi xuất hiện thứ gì đó mềm mềm đang cò cọ vào. Cô cúi xuống nhìn thì hóa ra là cậu con trai quý tử Tiểu dưa bở của cô. Nhóc hai chân thì quặp còn hay thì ôm chặt lấy chân cô, bộ dạng như chú khỉ nhỏ trèo cây. Đúng là hành hạ cái đôi chân xinh đẹp của cô mà. Nhưng khi Uyển Nhi thấy dáng vẻ của nhóc thì cảm thấy vô cùng buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu. Tiểu dưa bở đang mặc một bộ quần áo mang hình dáng thỏ con, trên đầu có hai chiếc tai nhỏ,rất dễ thương, sau lưng lại còn mọc đâu ra cái đuôi ngắn ngắn nữa cơ chứ. Cái này... cậu con trai nhỏ của cô không muốn làm Tiểu dưa bở nữa mà muốn làm Tiểu thỏ bạch sao? Uyển Nhi ngồi xổm xuống để vừa bằng với chiều cao của nhóc. Cô mỉm cười hỏi:
“Tiểu dưa bở, ai mua cho con bộ quần áo này vậy?”
Nhóc tay nghịch nghịch cái tai thỏ trên đỉnh đầu, đáng yêu đáp lại:
“Chị Băng Nhi và anh bạn trai chị í mua cho con đó mẹ ạ!”
“Bạn trai chị Băng Nhi?”
Uyển Nhi vừa lên tiếng thắc mắc vừa cầm tay của nhóc dắt vào trong nhà theo hương thơm mùi đồ ăn. Hai mẹ con ngồi xuống sô pha tiếp tục những thắc mắc của mình:
“Chị Băng Nhi lặn lội xa xôi để sang đây đưa con đi chơi sao? Mà bạn trai chị Băng Nhi mà con nói là như nào?”
“Vâng, chị Băng Nhi nói với con là đi theo chị Băng Băng với anh Hàn Phong gì gì đó, nhân tiện nhớ Tiểu Vũ nên đưa con đi chơi luôn. Mà mẹ ơi anh bạn trai chị Băng Nhi tên giống Tiểu Vũ lắm mẹ ạ! Tên gì ta... để Tiểu Vũ nhớ xem”
Nhóc tay vò vò đầu, khuôn mặt cố gắng nhớ ra được cái tên của vị “bạn trai” của Băng Nhi. Uyển Nhi nhìn từng động tác của nhóc đầy hồi hộp mong chờ. Mắt Tiểu dưa bở đột nhiên sáng bưng như nhớ ra được gì đó. Giọng nói đầy phấn khởi reo lên:
“Con nhớ ra rồi, là Diệp Vũ Thuần mẹ ạ. Anh còn tự thừa nhận với Tiểu Vũ là anh ấy chính là bạn trai của chị Băng Nhi mà.”
Uyển Nhi dáng vẻ đầy bất ngờ. Bạn trai của Uyển Nhi là Diệp Vũ Thuần con trai của Diệp gia-gia tộc có lịch sử lâu đời và chính là gia tộc lớn nhất thành phố S sao?
Không ngờ cô em gái họ của cô cũng có ngày được việc thế này.
***Trong phòng làm việc của Kỳ Thiên.
“Kỳ Thiên mang cho em cốc nước.”
“Kỳ Thiên em mỏi vai.”
“Kỳ Thiên em đói rồi, kiếm gì đó ăn đi.”
“Kỳ Thiên anh giảm nhiệt độ điều hòa đi.”
Kiều Phương ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc, đôi bàn tay gõ bàn phím nhanh thoăn thoắt, miệng sai một dãyviệc cho Kỳ Thiên khiến anh chạy ngược chạy xuôi.
“Kỳ Thiên em...”
Cô đang định mở miệng sai khiến anh tiếp thì bỗng thấy gương mặt anh gần mình trong gang tấc, hơi thở nam tính của anh phả lên khuôn mặt cô, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Kiều Kiều, hình như anh cũng đói bụng rồi.”
Kỳ Thiên tiến tới định ăn đậu hũ của cô, khi môi anh đã gần kề sát môi cô thì tiếng chuông điện thoại đáng ghét đột ngột reo lên phá rối khiến anh và cô đều rơi vào trạng thái ngượng ngùng. Kỳ Thiên bực dọc rút điện thoại ra nghe.
“Con dở hơi này, gọi cái gì?”
Bên kia Uyển Nhi ngơ ngác trước thái độ khó ở của anh. ‘Đến tháng à? Hay thời tiết hôm nay không đẹp? Hay uống lộn thuốc rồi?’ Hàng loạt câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu của Uyển Nhi. Cô làm gì sai sao? Tự dưng vừa nghe điện thoại đã bị ăn chửi! Nhưng vì việc quan trọng trước mắt nên cô rộng lượng không so đo với anh mà trực tiếp vào vấn đề chính luôn:
“Ai chọc vào anh sao? Mà anh chuẩn bị đi, mai đi thành phố S. Chúng ta bàn việc làm ăn với Diệp gia nhân tiện thăm Tuyết Nhi luôn, nó về nước rồi! Còn nữa anh dễ ở tí đi nhá”
Cô nói xong liền cúp máy không cho anh cơ hội “giận cá chém thớt nữa.”
***Lịch đăng truyện
Vào mỗi tối thứ 3;5;7 mình sẽ đăng truyện. Mong mọi người ủng hộ và thấy hay nhớ bỏ phiếu cho mình nha!
“Tiểu dưa bở, ai mua cho con bộ quần áo này vậy?”
Nhóc tay nghịch nghịch cái tai thỏ trên đỉnh đầu, đáng yêu đáp lại:
“Chị Băng Nhi và anh bạn trai chị í mua cho con đó mẹ ạ!”
“Bạn trai chị Băng Nhi?”
Uyển Nhi vừa lên tiếng thắc mắc vừa cầm tay của nhóc dắt vào trong nhà theo hương thơm mùi đồ ăn. Hai mẹ con ngồi xuống sô pha tiếp tục những thắc mắc của mình:
“Chị Băng Nhi lặn lội xa xôi để sang đây đưa con đi chơi sao? Mà bạn trai chị Băng Nhi mà con nói là như nào?”
“Vâng, chị Băng Nhi nói với con là đi theo chị Băng Băng với anh Hàn Phong gì gì đó, nhân tiện nhớ Tiểu Vũ nên đưa con đi chơi luôn. Mà mẹ ơi anh bạn trai chị Băng Nhi tên giống Tiểu Vũ lắm mẹ ạ! Tên gì ta... để Tiểu Vũ nhớ xem”
Nhóc tay vò vò đầu, khuôn mặt cố gắng nhớ ra được cái tên của vị “bạn trai” của Băng Nhi. Uyển Nhi nhìn từng động tác của nhóc đầy hồi hộp mong chờ. Mắt Tiểu dưa bở đột nhiên sáng bưng như nhớ ra được gì đó. Giọng nói đầy phấn khởi reo lên:
“Con nhớ ra rồi, là Diệp Vũ Thuần mẹ ạ. Anh còn tự thừa nhận với Tiểu Vũ là anh ấy chính là bạn trai của chị Băng Nhi mà.”
Uyển Nhi dáng vẻ đầy bất ngờ. Bạn trai của Uyển Nhi là Diệp Vũ Thuần con trai của Diệp gia-gia tộc có lịch sử lâu đời và chính là gia tộc lớn nhất thành phố S sao?
Không ngờ cô em gái họ của cô cũng có ngày được việc thế này.
***Trong phòng làm việc của Kỳ Thiên.
“Kỳ Thiên mang cho em cốc nước.”
“Kỳ Thiên em mỏi vai.”
“Kỳ Thiên em đói rồi, kiếm gì đó ăn đi.”
“Kỳ Thiên anh giảm nhiệt độ điều hòa đi.”
Kiều Phương ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc, đôi bàn tay gõ bàn phím nhanh thoăn thoắt, miệng sai một dãyviệc cho Kỳ Thiên khiến anh chạy ngược chạy xuôi.
“Kỳ Thiên em...”
Cô đang định mở miệng sai khiến anh tiếp thì bỗng thấy gương mặt anh gần mình trong gang tấc, hơi thở nam tính của anh phả lên khuôn mặt cô, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Kiều Kiều, hình như anh cũng đói bụng rồi.”
Kỳ Thiên tiến tới định ăn đậu hũ của cô, khi môi anh đã gần kề sát môi cô thì tiếng chuông điện thoại đáng ghét đột ngột reo lên phá rối khiến anh và cô đều rơi vào trạng thái ngượng ngùng. Kỳ Thiên bực dọc rút điện thoại ra nghe.
“Con dở hơi này, gọi cái gì?”
Bên kia Uyển Nhi ngơ ngác trước thái độ khó ở của anh. ‘Đến tháng à? Hay thời tiết hôm nay không đẹp? Hay uống lộn thuốc rồi?’ Hàng loạt câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu của Uyển Nhi. Cô làm gì sai sao? Tự dưng vừa nghe điện thoại đã bị ăn chửi! Nhưng vì việc quan trọng trước mắt nên cô rộng lượng không so đo với anh mà trực tiếp vào vấn đề chính luôn:
“Ai chọc vào anh sao? Mà anh chuẩn bị đi, mai đi thành phố S. Chúng ta bàn việc làm ăn với Diệp gia nhân tiện thăm Tuyết Nhi luôn, nó về nước rồi! Còn nữa anh dễ ở tí đi nhá”
Cô nói xong liền cúp máy không cho anh cơ hội “giận cá chém thớt nữa.”
***Lịch đăng truyện
Vào mỗi tối thứ 3;5;7 mình sẽ đăng truyện. Mong mọi người ủng hộ và thấy hay nhớ bỏ phiếu cho mình nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.