Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 268: Phó Hàn Tranh ngược đãi em trai
Helen Dương Dương
30/04/2020
Editor: Wave Literature
Một tiếng sau, Phó Thời Dịch lái xe về tới nhà trọ Cẩm Tú.
Nhưng hắn không dám cứ thế đi lên, mà trốn trong xe gửi tin nhắn Weixin thăm dò tình hình.
[Chị dâu Vi Vi, anh trai tôi… tâm trạng thế nào rồi?]
Cố Vi Vi bị đau đầu, đang thư giãn hưởng thụ xoa bóp đầu, liền cầm điện thoại di động lên trả lời.
[Rất tốt, đã cho người áp chế tất cả những bài viết đưa tin rồi và bảng nhiệt sưu rồi.]
Phó Thời Dịch đọc tin nhắn xong, liền cảm thấy hình như tình hình không nguy hiểm như hắn tưởng.
Vì thế, hắn lại gửi thêm một tin nhắn dò hỏi.
[Vậy cô hỏi anh trai tôi xem, tôi có thể lên lầu được không?]
Cố Vi Vi nhận được tin nhắn, liền hỏi.
"Tam Thiếu hỏi, hắn có thể lên lầu không?"
Phó Hàn Tranh đang xoa bóp đầu cho cô liền ngừng tay, "Em muốn dạy dỗ cậu ta sao?"
"Đương nhiên rồi, hắn đã lừa gạt tôi mấy lần rồi."
Cố Vi Vi vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Phó Hàn Tranh vỗ vỗ lưng cô, nói, "Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài."
Cố Vi Vi nhíu mày, "Đi đâu?"
"Đến nơi có thể trừng trị cậu ta." Phó Hàn Tranh đáp.
Cố Vi Vi vừa nghe có thể báo thù rồi, lập tức đứng dậy đi thay quần áo rồi cùng anh xuống lầu.
Hai người vừa mới xuống lầu, liền thấy Raymond hiếm khi xuất hiện cũng đang dẫn theo hai người khác đi tới.
Phó Thời Dịch vừa nhìn thấy cả Raymond cũng tới, trong lòng liền thầm đoán không ổn rồi, quay đầu chuẩn bị lên xe trốn đi.
Nhưng, hắn còn chưa kịp mở cửa xe, thì đã bị chặn lại cướp mất chìa khóa.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn hắn, nói.
"Đem cậu ta theo, tới chỗ cũ."
"Anh, em không đi, em không muốn đi…"
Phó Thời Dịch định chạy trốn, lại bị một người cao lớn túm lại.
"Tam Thiếu, đừng giãy dụa nữa, cho dù cậu tự hay để chúng tôi trói cậu lại đưa đi, thì cũng phải đi thôi."
Cố Vi Vi theo Phó Hàn Tranh lên xe trước, chỉ nghe thấy tiếng kêu đày thê thảm của Phó Thời Dịch đang bị áp giải lên một chiếc xe ở phía sau.
Hai chiếc xe rời khỏi nhà trọ, đi về phía ngoại thành ở hướng bắc.
Cả một đường, Cố Vi Vi đều có thể nghe thấy, tiếng gào hét của Phó Thời Dịch trên chiếc xe phía sau.
Đây là muốn làm gì vậy, có thể biến Tam Thiếu phách lối lúc bình thường trở nên khổ sở như vậy.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại ở ngọn tháp biểu tượng của Đế Đô, cũng là nơi nhảy bungee cao nhất.
Phó Thời Dịch vừa xuống xe, ngửa cổ nhìn tháp Đế Đô, chân liền bủn rủn.
"Chị dâu, cứu tôi, sẽ làm chết người đấy!"
Nơi này, chính là ám ảnh trong lòng hắn, vừa nhìn thấy là sẽ mơ thấy ác mộng.
Cố Vi Vi quay đầu nhìn hắn, liền bị Phó Hàn Tranh quàng vai dẫn đi trước.
Phó Thời Dịch bị Raymond và một vệ sĩ của Phó gia áp giải theo sau, lên một chiếc thang máy khác.
Thang máy đi thẳng lên trên, đến tầng cao nhất của tháp Đế Đô, cũng là địa điểm nhảy Bungee.
Lúc Phó Thời Dịch bị Raymond xách ra khỏi thang máy, đã sắp khóc đến nơi.
"Rốt cuộc anh có phải là anh ruột của em không vậy, em giúp anh nhiều chuyện như vậy, anh lại qua cầu rút ván!"
"Hay là, tôi trực tiếp ném cậu xuống dưới."
Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi đứng ở một bên, nhìn mấy người Raymond mặc đồ bảo hộ giúp Phó Thời Dịch.
"Say này, nếu cậu vẫn không quản được cái miệng của mình, mỗi tháng chúng ta đều đến đây một lần."
Phó Thời Dịch liền nhớ tới câu không bằng cầm thú tối hôm qua hắn nói, tên Phó Tiểu Nhị chết tiệt, lại dám bán đứng hắn!
Phó Thời Dịch còn đang mắng thầm Phó Thời Khâm, Raymond đã mặc đồ bảo hộ cho hắn xong rồi.
Sau đó, ép hắn đi tới trước cầu nhảy.
Phó Thời Dịch ôm chặt Raymond, không ngừng gào hét.
"Tôi không muốn nhảy, tôi không muốn nhảy xuống, tôi sẽ chết không nhắm mắt đấy…"
"Em chỉ nói anh có một câu, vậy mà anh lại dùng tới chiêu này…."
Hắn không sợ thứ gì cả, chỉ sợ độ cao thôi.
Lần trước hắn bỏ công ty chạy tới giới trải trí làm minh tinh, liền bị anh trai hắn xách về nhảy ba lần.
Khiến độ cao trở thành ám ảnh trong lòng hắn, thật không ngờ hôm nay chỉ vì một câu nói mà lại phải đứng ở chỗ này.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng ra lệnh, "Xuống."
Đây không phải là lần đầu tiên Phó Thời Dịch nói linh tinh sau lưng hắn, hôm nay chỉ là gộp chung lại thanh toán một lần mà thôi.
Còn nữa, bạn gái của anh cũng không vui.
Một tiếng sau, Phó Thời Dịch lái xe về tới nhà trọ Cẩm Tú.
Nhưng hắn không dám cứ thế đi lên, mà trốn trong xe gửi tin nhắn Weixin thăm dò tình hình.
[Chị dâu Vi Vi, anh trai tôi… tâm trạng thế nào rồi?]
Cố Vi Vi bị đau đầu, đang thư giãn hưởng thụ xoa bóp đầu, liền cầm điện thoại di động lên trả lời.
[Rất tốt, đã cho người áp chế tất cả những bài viết đưa tin rồi và bảng nhiệt sưu rồi.]
Phó Thời Dịch đọc tin nhắn xong, liền cảm thấy hình như tình hình không nguy hiểm như hắn tưởng.
Vì thế, hắn lại gửi thêm một tin nhắn dò hỏi.
[Vậy cô hỏi anh trai tôi xem, tôi có thể lên lầu được không?]
Cố Vi Vi nhận được tin nhắn, liền hỏi.
"Tam Thiếu hỏi, hắn có thể lên lầu không?"
Phó Hàn Tranh đang xoa bóp đầu cho cô liền ngừng tay, "Em muốn dạy dỗ cậu ta sao?"
"Đương nhiên rồi, hắn đã lừa gạt tôi mấy lần rồi."
Cố Vi Vi vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Phó Hàn Tranh vỗ vỗ lưng cô, nói, "Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài."
Cố Vi Vi nhíu mày, "Đi đâu?"
"Đến nơi có thể trừng trị cậu ta." Phó Hàn Tranh đáp.
Cố Vi Vi vừa nghe có thể báo thù rồi, lập tức đứng dậy đi thay quần áo rồi cùng anh xuống lầu.
Hai người vừa mới xuống lầu, liền thấy Raymond hiếm khi xuất hiện cũng đang dẫn theo hai người khác đi tới.
Phó Thời Dịch vừa nhìn thấy cả Raymond cũng tới, trong lòng liền thầm đoán không ổn rồi, quay đầu chuẩn bị lên xe trốn đi.
Nhưng, hắn còn chưa kịp mở cửa xe, thì đã bị chặn lại cướp mất chìa khóa.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn hắn, nói.
"Đem cậu ta theo, tới chỗ cũ."
"Anh, em không đi, em không muốn đi…"
Phó Thời Dịch định chạy trốn, lại bị một người cao lớn túm lại.
"Tam Thiếu, đừng giãy dụa nữa, cho dù cậu tự hay để chúng tôi trói cậu lại đưa đi, thì cũng phải đi thôi."
Cố Vi Vi theo Phó Hàn Tranh lên xe trước, chỉ nghe thấy tiếng kêu đày thê thảm của Phó Thời Dịch đang bị áp giải lên một chiếc xe ở phía sau.
Hai chiếc xe rời khỏi nhà trọ, đi về phía ngoại thành ở hướng bắc.
Cả một đường, Cố Vi Vi đều có thể nghe thấy, tiếng gào hét của Phó Thời Dịch trên chiếc xe phía sau.
Đây là muốn làm gì vậy, có thể biến Tam Thiếu phách lối lúc bình thường trở nên khổ sở như vậy.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại ở ngọn tháp biểu tượng của Đế Đô, cũng là nơi nhảy bungee cao nhất.
Phó Thời Dịch vừa xuống xe, ngửa cổ nhìn tháp Đế Đô, chân liền bủn rủn.
"Chị dâu, cứu tôi, sẽ làm chết người đấy!"
Nơi này, chính là ám ảnh trong lòng hắn, vừa nhìn thấy là sẽ mơ thấy ác mộng.
Cố Vi Vi quay đầu nhìn hắn, liền bị Phó Hàn Tranh quàng vai dẫn đi trước.
Phó Thời Dịch bị Raymond và một vệ sĩ của Phó gia áp giải theo sau, lên một chiếc thang máy khác.
Thang máy đi thẳng lên trên, đến tầng cao nhất của tháp Đế Đô, cũng là địa điểm nhảy Bungee.
Lúc Phó Thời Dịch bị Raymond xách ra khỏi thang máy, đã sắp khóc đến nơi.
"Rốt cuộc anh có phải là anh ruột của em không vậy, em giúp anh nhiều chuyện như vậy, anh lại qua cầu rút ván!"
"Hay là, tôi trực tiếp ném cậu xuống dưới."
Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi đứng ở một bên, nhìn mấy người Raymond mặc đồ bảo hộ giúp Phó Thời Dịch.
"Say này, nếu cậu vẫn không quản được cái miệng của mình, mỗi tháng chúng ta đều đến đây một lần."
Phó Thời Dịch liền nhớ tới câu không bằng cầm thú tối hôm qua hắn nói, tên Phó Tiểu Nhị chết tiệt, lại dám bán đứng hắn!
Phó Thời Dịch còn đang mắng thầm Phó Thời Khâm, Raymond đã mặc đồ bảo hộ cho hắn xong rồi.
Sau đó, ép hắn đi tới trước cầu nhảy.
Phó Thời Dịch ôm chặt Raymond, không ngừng gào hét.
"Tôi không muốn nhảy, tôi không muốn nhảy xuống, tôi sẽ chết không nhắm mắt đấy…"
"Em chỉ nói anh có một câu, vậy mà anh lại dùng tới chiêu này…."
Hắn không sợ thứ gì cả, chỉ sợ độ cao thôi.
Lần trước hắn bỏ công ty chạy tới giới trải trí làm minh tinh, liền bị anh trai hắn xách về nhảy ba lần.
Khiến độ cao trở thành ám ảnh trong lòng hắn, thật không ngờ hôm nay chỉ vì một câu nói mà lại phải đứng ở chỗ này.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng ra lệnh, "Xuống."
Đây không phải là lần đầu tiên Phó Thời Dịch nói linh tinh sau lưng hắn, hôm nay chỉ là gộp chung lại thanh toán một lần mà thôi.
Còn nữa, bạn gái của anh cũng không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.