Chương 21:
Cố Tiểu Dịch
28/08/2023
Sự châm chọc nơi khóe miệng của Lăng Trình Tiện càng rõ ràng: “Người bên gối phải điều tra, người bên ngoài cũng không thể bỏ qua, nhỡ đâu là hai người bắt tay nhau thì sao?"
Lâm Hàm Song nghe thấy điều này thì đã không thể nhịn được nữa: “Lăng Trình Tiện, anh có ý gì?"
"Chẳng phải người ngoài đều nói tôi hồ đồ sao ? Cho nên tôi làm chuyện gì đều có thể hiểu được, Lâm tiểu thư không cần kích động như vậy."
Nhậm Nhiễm ngồi đó, sắp xếp những suy nghĩ nên sắp xếp cho rõ ràng.
Lúc cô lấy được máy quay đã đặc biệt xem qua, trong hình chính là mặt của Lăng Trình Tiện, như vậy nói cách khác, máy quay đã bị phát hiện từ lâu, hơn nữa làm giả xong chờ cô đi lấy. Cô bị lừa, người uy hiếp cô cũng bị lừa, bọn họ đều bị Lăng Trình Tiện chiếu ngược một quân. Người điều khiển ván cờ trong nháy mắt trở thành con cờ trên bàn cờ, thật là buồn cười!
Lâm Hàm Song mặc dù không vui nhưng cũng không tiện phất áo bỏ đi trước mặt người nhà họ Hoàng.
Bụng Nhậm Nhiễm rỗng tuếch, nhưng không ăn nổi một miếng nào, ngay cả ngồi đây cũng là cực hình.
Trên chiếc bàn cách đó không xa, đám người ăn mặc gọn gàng đang tụm năm tụm ba đang đang bàn luận chuyện vừa rồi, có một đứa trẻ chỉ ba bốn tuổi đang nghịch đũa.
Người bà ngồi bên cạnh lột vỏ nho đưa tới miệng của nó, muốn cho nó nếm thử một chút, không ngờ đứa trẻ há miệng, mút cả quả nho vào.
Người bà sợ nhảy dựng lên, cuống cuồng muốn lấy ra nhưng đã không kịp rồi.
Nho vướng trong họng đứa trẻ, cô bé lập tức há miệng khó chịu ném đôi đũa đang cầm trên tay.
Người mẹ ngồi bên kia nhìn thấy, và vội vã giơ tay vỗ sau lưng đứa trẻ: “Có chuyện gì vậy?"
"Ăn nho bị hóc."
"Mẹ, Mễ Mễ nhỏ như vậy, sao mẹ có thể..." Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, người phụ nữ vội bế đứa trẻ đặt lên trên chân mình, để cho nó khom người, bàn tay cô ta dùng sức vỗ vào lưng con gái, nhưng vẫn không có tác dụng. Thấy khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt, người nhà đã nôn nóng đến độ mất chừng mực.
"Vậy phải làm sao bây giờ!"
"Tôi... tôi gọi 120..." Người bà lòng như lửa đốt, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nhớ nổi điện thoại di động đặt ở đâu.
Những người cùng bàn cũng lo lắng: “Trực tiếp đưa đến bệnh viện đi, đừng chậm trễ thời gian."
"Nhưng nơi đây cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất chừng mười phút."
Mẹ đứa trẻ nhìn con gái không ngừng đạp loạn xạ, cô ta tuyệt vọng khóc thành tiếng."Mễ Mễ, con đừng làm mẹ sợ..."
Tiếng khóc truyền đến bàn chính, ông Hoàng đứng dậy đi qua chỗ đó, Nhậm Nhiễm cũng lấy lại tinh thần.
Bố của đứa trẻ bế con gái của mình, thấy sắc mặt cô bé đã cứng đờ, da tím tái, người bà chân mềm nhũn xụi lơ trên mặt đất...
Đứa trẻ trên tay bất ngờ bị một đôi tay bế đi, Nhậm Nhiễm nhanh chóng kéo ghế ra ngồi xuống, cô gái đặt đứa trẻ ở trên chân mình, một tay hai bên gò má của cô bé, cánh tay đỡ trước ngực đứa trẻ, một tay khác nâng gáy, để cho mặt cô bé hướng xuống dưới.
Nhậm Nhiễm vỗ vào lưng đứa trẻ, sau năm sáu cái vỗ, miệng cô bé mấp máy, quả nho mắc kẹt trong cổ họng phun ra ngoài.
"Òa" Tiếng khóc vang dội lại vẻ mặt mọi người nhẹ nhõm một chút, mẹ cô bé vươn tay bế lấy con, kích động không nói nên lời.
Bà của đứa trẻ có phần không thể đứng dậy nổi, bà kéo tay của Nhậm Nhiễm, trán dán lên mu bàn tay của cô không ngừng lặp lại hai chữ: “Cảm ơn, cảm ơn"
"Bà đừng như vậy, tôi là bác sĩ."
"Cảm ơn, thật sự cảm ơn."
Lăng Trình Tiện đứng ở cách đó không xa, nhìn Nhậm Nhiễm dỡ bà lão dậy, cô đứng ở trong đám người là thản nhiên như vậy, dửng dưng, không hề vì chuyện vừa rồi mà né tránh không thể gặp người.
Mọi người ở trước mặt tử thần cũng bó tay, chỉ có cô, dũng cảm mà vững chắc, đó là Nhậm Nhiễm không gian xảo và dối trá.
Bố của đứa trẻ lúc này vẫn còn lạnh, cảm giác mất mà tìm lại được này khiến anh ta buồn bã không dám tin tưởng: “Còn cần đưa đi bệnh viện sao?"
"Không cần." Nhậm Nhiễm khẽ nói.
"Có để lại di chứng hay không, vừa nãy mặt cũng tím rồi, não bị thiếu oxy hay không..."
"Không đâu." Cô khẳng định như vậy có thể làm cho người khác yên tâm.
"Cảm ơn."
"Không cóg ì." Nhậm Nhiễm trở lại bàn của mình, cô nhìn thời gian, không còn sớm, cô hỏi Lăng Trình Tiện bên cạnh."Có thể đi được chưa? Ngày mai tôi còn phải đi làm."
Theo như tính tình của Lăng Trình Tiện, lúc này chắc chắn anh sẽ mặc kệ cô, nhưng đôi môi mỏng của anh khẽ mở, vẫn đáp lại cô hai chữ: “Sắp rồi."
Lăng Trình Tiện không cần lãng phí thời gian để khách sáo với người khác, sau khi tan tiệc, anh dẫn Nhậm Nhiễm tự rời đi.
Hai người đi một trước một sau, đến bên ngoài, Nhậm Nhiễm thấy Lâm Hàm Song thân mật nắm tay Hoắc Ngự Minh đi đến bên cạnh xe, tài xế mở cửa xe, bọn họ cũng không quay đầu lại bèn ngồi xuống.
Sau bao nhiêu năm, những con hạc giấy của anh ta vẫn được gấp đẹp như vậy, trông rất sống động
"Cậu tư." Có người gọi Lăng Trình Tiện.
Chắc là chào tạm biệt một câu, Nhậm Nhiễm lười xã giao, tự ý vào trong xe ngồi chờ anh.
Lăng Trình Tiện quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang tiến lại gần mình, anh nhớ ra khuôn mặt này chính là bố của cô bé vừa rồi.
"Cậu tư, chào cậu."
"Anh đã nói cảm ơn rồi, không cần nữa cố ý nói."
Nửa bóng người đàn ông dưới ánh trăng, bỏ đi sự hốt hoảng cũng có một phần bình tĩnh."Tôi biết cậu tư nhất định phải giành được thủy lợi công ích, tôi có thể giúp một tay."
Lăng Trình Tiện khẽ nhướng mày, đối phương đút một tay vào túi quần "Cậu tư có cách của riêng mình, cậu cứ coi như sự giúp sức của tôi là dệt hoa trên gấm đi."
"Anh là..."
"Xét duyệt và biểu quyết cuối cùng, tôi có thể nói được vài lời."
Lời đã đến nước này, không cần nói rõ nữa.
Lúc Lăng Trình Tiện ngồi vào trong xe, Nhậm Nhiễm theo bản năng nhích người về phía cánh cửa bên kia, sau khi xe nổ máy, tất cả ánh sáng từ đèn đường rọi xuyên qua tấm kính màu nâu. Dấu vết trên mặt Nhậm Nhiễm vẫn còn rõ ràng như vậy, một cái tát này tựa như cũng đánh vào mặt Lăng Trình Tiện, anh cũng bắt đầu âm ỉ đau.
Ánh mắt Nhậm Nhiễm đưa trở lại từ ngoài cửa sổ, bàn tay khẽ che trên mặt: “Hài lòng không?"
"Vậy cô đối với kết quả hôm nay, hài lòng không?"
Bên trong xe không đén, vẻ mặt của hai người đều là lúc sáng lúc tối, sự uất ức của Nhậm Nhiễm dâng trào: “Nếu tôi không đẩy anh ra, tôi sẽ bị lôi vào địa ngục, cho nên tôi mới lựa chọn vế trước.”
“Bên kia cho cô lợi ích gì?”
"Chẳng qua là lấy video ở Quý Nhân đường hôm đó uy hiếp tôi thôi."
Lăng Trình Tiện quả thật không ngờ rằng còn có chuyện này: “Sao cô không nói với tôi?"
"Chờ anh tìm được người giật dây, nói không chừng tôi đã sớm nổi tiếng, bệnh viện là nơi duy nhất tôi có thể giữ được sự thanh tịnh, trừ nơi đó, tôi nữa không có nơi nào có thể trốn."
Cái nhà đó, sau khi cô kết hôn thì đồng nghĩa với việc không trở về được.
Thanh Thượng Viên ư? Nơi đó từ trước đến nay không phải là nhà của cô.
"Cho nên cô bèn trù tính hãm hại tôi, phải không? Cô sợ mình không còn mặt mũi gặp người khác, cô cảm thấy loại này video bị rò rỉ ra ngoài, tôi còn mặt mũi sao?"
Nhậm Nhiễm mím chặt môi không nói gì.
"Cô chính là một con sói cái, cắn người không thấy máu!"
Nhậm Nhiễm sụt sùi mũi, trong mắt chua xót không chịu nổi, nước mắt lưng tròng, cô dứt khoát không ngấm ngầm chịu đựng nữa, trực tiếp khóc thành tiếng.
Lăng Trình Tiện liếc xéo mắt, anh còn chưa nói gì cô, tại sao cô lại khóc?
Lâm Hàm Song nghe thấy điều này thì đã không thể nhịn được nữa: “Lăng Trình Tiện, anh có ý gì?"
"Chẳng phải người ngoài đều nói tôi hồ đồ sao ? Cho nên tôi làm chuyện gì đều có thể hiểu được, Lâm tiểu thư không cần kích động như vậy."
Nhậm Nhiễm ngồi đó, sắp xếp những suy nghĩ nên sắp xếp cho rõ ràng.
Lúc cô lấy được máy quay đã đặc biệt xem qua, trong hình chính là mặt của Lăng Trình Tiện, như vậy nói cách khác, máy quay đã bị phát hiện từ lâu, hơn nữa làm giả xong chờ cô đi lấy. Cô bị lừa, người uy hiếp cô cũng bị lừa, bọn họ đều bị Lăng Trình Tiện chiếu ngược một quân. Người điều khiển ván cờ trong nháy mắt trở thành con cờ trên bàn cờ, thật là buồn cười!
Lâm Hàm Song mặc dù không vui nhưng cũng không tiện phất áo bỏ đi trước mặt người nhà họ Hoàng.
Bụng Nhậm Nhiễm rỗng tuếch, nhưng không ăn nổi một miếng nào, ngay cả ngồi đây cũng là cực hình.
Trên chiếc bàn cách đó không xa, đám người ăn mặc gọn gàng đang tụm năm tụm ba đang đang bàn luận chuyện vừa rồi, có một đứa trẻ chỉ ba bốn tuổi đang nghịch đũa.
Người bà ngồi bên cạnh lột vỏ nho đưa tới miệng của nó, muốn cho nó nếm thử một chút, không ngờ đứa trẻ há miệng, mút cả quả nho vào.
Người bà sợ nhảy dựng lên, cuống cuồng muốn lấy ra nhưng đã không kịp rồi.
Nho vướng trong họng đứa trẻ, cô bé lập tức há miệng khó chịu ném đôi đũa đang cầm trên tay.
Người mẹ ngồi bên kia nhìn thấy, và vội vã giơ tay vỗ sau lưng đứa trẻ: “Có chuyện gì vậy?"
"Ăn nho bị hóc."
"Mẹ, Mễ Mễ nhỏ như vậy, sao mẹ có thể..." Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, người phụ nữ vội bế đứa trẻ đặt lên trên chân mình, để cho nó khom người, bàn tay cô ta dùng sức vỗ vào lưng con gái, nhưng vẫn không có tác dụng. Thấy khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt, người nhà đã nôn nóng đến độ mất chừng mực.
"Vậy phải làm sao bây giờ!"
"Tôi... tôi gọi 120..." Người bà lòng như lửa đốt, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nhớ nổi điện thoại di động đặt ở đâu.
Những người cùng bàn cũng lo lắng: “Trực tiếp đưa đến bệnh viện đi, đừng chậm trễ thời gian."
"Nhưng nơi đây cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất chừng mười phút."
Mẹ đứa trẻ nhìn con gái không ngừng đạp loạn xạ, cô ta tuyệt vọng khóc thành tiếng."Mễ Mễ, con đừng làm mẹ sợ..."
Tiếng khóc truyền đến bàn chính, ông Hoàng đứng dậy đi qua chỗ đó, Nhậm Nhiễm cũng lấy lại tinh thần.
Bố của đứa trẻ bế con gái của mình, thấy sắc mặt cô bé đã cứng đờ, da tím tái, người bà chân mềm nhũn xụi lơ trên mặt đất...
Đứa trẻ trên tay bất ngờ bị một đôi tay bế đi, Nhậm Nhiễm nhanh chóng kéo ghế ra ngồi xuống, cô gái đặt đứa trẻ ở trên chân mình, một tay hai bên gò má của cô bé, cánh tay đỡ trước ngực đứa trẻ, một tay khác nâng gáy, để cho mặt cô bé hướng xuống dưới.
Nhậm Nhiễm vỗ vào lưng đứa trẻ, sau năm sáu cái vỗ, miệng cô bé mấp máy, quả nho mắc kẹt trong cổ họng phun ra ngoài.
"Òa" Tiếng khóc vang dội lại vẻ mặt mọi người nhẹ nhõm một chút, mẹ cô bé vươn tay bế lấy con, kích động không nói nên lời.
Bà của đứa trẻ có phần không thể đứng dậy nổi, bà kéo tay của Nhậm Nhiễm, trán dán lên mu bàn tay của cô không ngừng lặp lại hai chữ: “Cảm ơn, cảm ơn"
"Bà đừng như vậy, tôi là bác sĩ."
"Cảm ơn, thật sự cảm ơn."
Lăng Trình Tiện đứng ở cách đó không xa, nhìn Nhậm Nhiễm dỡ bà lão dậy, cô đứng ở trong đám người là thản nhiên như vậy, dửng dưng, không hề vì chuyện vừa rồi mà né tránh không thể gặp người.
Mọi người ở trước mặt tử thần cũng bó tay, chỉ có cô, dũng cảm mà vững chắc, đó là Nhậm Nhiễm không gian xảo và dối trá.
Bố của đứa trẻ lúc này vẫn còn lạnh, cảm giác mất mà tìm lại được này khiến anh ta buồn bã không dám tin tưởng: “Còn cần đưa đi bệnh viện sao?"
"Không cần." Nhậm Nhiễm khẽ nói.
"Có để lại di chứng hay không, vừa nãy mặt cũng tím rồi, não bị thiếu oxy hay không..."
"Không đâu." Cô khẳng định như vậy có thể làm cho người khác yên tâm.
"Cảm ơn."
"Không cóg ì." Nhậm Nhiễm trở lại bàn của mình, cô nhìn thời gian, không còn sớm, cô hỏi Lăng Trình Tiện bên cạnh."Có thể đi được chưa? Ngày mai tôi còn phải đi làm."
Theo như tính tình của Lăng Trình Tiện, lúc này chắc chắn anh sẽ mặc kệ cô, nhưng đôi môi mỏng của anh khẽ mở, vẫn đáp lại cô hai chữ: “Sắp rồi."
Lăng Trình Tiện không cần lãng phí thời gian để khách sáo với người khác, sau khi tan tiệc, anh dẫn Nhậm Nhiễm tự rời đi.
Hai người đi một trước một sau, đến bên ngoài, Nhậm Nhiễm thấy Lâm Hàm Song thân mật nắm tay Hoắc Ngự Minh đi đến bên cạnh xe, tài xế mở cửa xe, bọn họ cũng không quay đầu lại bèn ngồi xuống.
Sau bao nhiêu năm, những con hạc giấy của anh ta vẫn được gấp đẹp như vậy, trông rất sống động
"Cậu tư." Có người gọi Lăng Trình Tiện.
Chắc là chào tạm biệt một câu, Nhậm Nhiễm lười xã giao, tự ý vào trong xe ngồi chờ anh.
Lăng Trình Tiện quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang tiến lại gần mình, anh nhớ ra khuôn mặt này chính là bố của cô bé vừa rồi.
"Cậu tư, chào cậu."
"Anh đã nói cảm ơn rồi, không cần nữa cố ý nói."
Nửa bóng người đàn ông dưới ánh trăng, bỏ đi sự hốt hoảng cũng có một phần bình tĩnh."Tôi biết cậu tư nhất định phải giành được thủy lợi công ích, tôi có thể giúp một tay."
Lăng Trình Tiện khẽ nhướng mày, đối phương đút một tay vào túi quần "Cậu tư có cách của riêng mình, cậu cứ coi như sự giúp sức của tôi là dệt hoa trên gấm đi."
"Anh là..."
"Xét duyệt và biểu quyết cuối cùng, tôi có thể nói được vài lời."
Lời đã đến nước này, không cần nói rõ nữa.
Lúc Lăng Trình Tiện ngồi vào trong xe, Nhậm Nhiễm theo bản năng nhích người về phía cánh cửa bên kia, sau khi xe nổ máy, tất cả ánh sáng từ đèn đường rọi xuyên qua tấm kính màu nâu. Dấu vết trên mặt Nhậm Nhiễm vẫn còn rõ ràng như vậy, một cái tát này tựa như cũng đánh vào mặt Lăng Trình Tiện, anh cũng bắt đầu âm ỉ đau.
Ánh mắt Nhậm Nhiễm đưa trở lại từ ngoài cửa sổ, bàn tay khẽ che trên mặt: “Hài lòng không?"
"Vậy cô đối với kết quả hôm nay, hài lòng không?"
Bên trong xe không đén, vẻ mặt của hai người đều là lúc sáng lúc tối, sự uất ức của Nhậm Nhiễm dâng trào: “Nếu tôi không đẩy anh ra, tôi sẽ bị lôi vào địa ngục, cho nên tôi mới lựa chọn vế trước.”
“Bên kia cho cô lợi ích gì?”
"Chẳng qua là lấy video ở Quý Nhân đường hôm đó uy hiếp tôi thôi."
Lăng Trình Tiện quả thật không ngờ rằng còn có chuyện này: “Sao cô không nói với tôi?"
"Chờ anh tìm được người giật dây, nói không chừng tôi đã sớm nổi tiếng, bệnh viện là nơi duy nhất tôi có thể giữ được sự thanh tịnh, trừ nơi đó, tôi nữa không có nơi nào có thể trốn."
Cái nhà đó, sau khi cô kết hôn thì đồng nghĩa với việc không trở về được.
Thanh Thượng Viên ư? Nơi đó từ trước đến nay không phải là nhà của cô.
"Cho nên cô bèn trù tính hãm hại tôi, phải không? Cô sợ mình không còn mặt mũi gặp người khác, cô cảm thấy loại này video bị rò rỉ ra ngoài, tôi còn mặt mũi sao?"
Nhậm Nhiễm mím chặt môi không nói gì.
"Cô chính là một con sói cái, cắn người không thấy máu!"
Nhậm Nhiễm sụt sùi mũi, trong mắt chua xót không chịu nổi, nước mắt lưng tròng, cô dứt khoát không ngấm ngầm chịu đựng nữa, trực tiếp khóc thành tiếng.
Lăng Trình Tiện liếc xéo mắt, anh còn chưa nói gì cô, tại sao cô lại khóc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.