Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Vợ Yêu Không Được Chạy
Chương 29: Đứa trẻ là hợp pháp
Xiao White
26/04/2021
"Tại sao Tề Duệ lại muốn cưới Mộ Diệc Kỳ?"
Ông Tề hoàn toàn không hiểu điều này. Cháu trai ông ,ông hiểu rõ ông nhất. Nếu nó thực sự là vì người thừa kế, Nó có thể lấy An Dĩ Nhu vài năm trước đó.
Và ngay cả là vì người thừa kế của mình,Tề Duệ cũng không phải cưới Mộ Diệc Kỳ về nhà, đó không phải là phong cách của anh.
Người quản gia già cau mày và lắc đầu. Ông ta không thể hiểu được. Rõ ràng, Mộ Diệc Kỳ và Tề Duệ không phải là người yêu. Nhưng họ rất hợp nhau.
"Quên đi, ta không quan tâm nó nữa. Sau này ly hôn cũng được, tiếp tục làm Tề phu nhan cũng được ..." Cuối cùng,ông Tề nhắm mắt lại, và có một biểu cảm bất lực.
Dù sao, bệnh của Tề Duệ không thể chữa được, những năm này , nó muốn thế nào cũng được...
Biểu hiện của người quản gia cũng đi xuống. Mỗi lần nói về bệnh tình của Tề Duệ, tâm trạng của mọi người đều nặng nề.
Nhưng người quản gia già đột nhiên nghĩ gì đó và cười thầm, "Ít nhất thì bây giờ, Duệ thiếu đang hạnh phúc. Sau khi kết hôn với Mộ Diệc Kỳ, Duệ thiếu có nhiều nụ cười hơn trên khuôn mặt ..."
...
Mộ Diệc Kỳ ngã bị thương ở bữa tiệc lần trước, thai nhi gần như xém mất. Sau hai tuần nằm viện, cuối cùng cô cũng có thể trở về Tề gia.
"Lần cuối cùng trở về Mộ gia, cô không nói với họ về cuộc hôn nhân của chúng ta?" Tề Duệ ngồi trong xe và nhìn người phụ nữ bên cạnh cô với khuôn mặt lạnh lùng.
"Không." Mộ Diệc Kỳ thì thầm, cô không nghĩ điều đó là cần thiết.
Tề Duệ khịt mũi một cách khó hiểu, "Ông nghĩ rằng tôi đang âm mưu, nói tôi đã bắt nạt cô và cấm cô nói điều đó."
"Đó là bởi vì anh thường bắt nạt tôi cả ngày, vì vậy ..."
"Cô nói gì?"
Tề Duệ liếc nhìn cô bằng ánh mắt cảnh báo. Lần trước là ai đã giúp cô ta lén ăn trái cây, bây giờ thuận miệng một chút liền nói anh bắt nạt cô suốt ngày, Mộ Diệc Kỳ càng ngày lá gan càng lớn!
Mộ Diệc Kỳ ngay lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn lại, nhưng đáy lòng cô lại nguyền rủa anh ta sâu sắc.
"Cô mắng tôi?" Tề Duệ nhìn cô không vui.
"Không, không." Mộ Diệc Kỳ ngây ngốc một lúc, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy lòng lại thầm mắng chửi Tề Duệ một tràng.
Tề Duệ liếc nhìn biểu cảm của cô như con rùa rụt cổ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười. Chỉ cần một cái liếc mắt , có thể thấy tiểu tâm tư của nữ nhân này. Nhưng anh vẫn mặc kệ, không thèm đôi co với cô nữa.
"Ngày mai chúng ta sẽ đến Mộ gia." Tề Duệ đột nhiên nói với giọng bình tĩnh.
"Đến Mộ gia làm gì?" Mộ Diệc Kỳ có chút không sẵn lòng.
Tề Duệ nhích gần đến cô ánh mắt thăm dò, giọng anh tối sầm lại, "Tại sao cô không muốn trở về Mộ gia, có phải là sợ hãi đối mặt với ..."
Biểu hiện của Mộ Diệc Kỳ có chút cứng nhắc, cô xác thực là không biết làm thế nào để đối mặt với họ ...
...
"Mộ Diệc Kỳ gọi điện về? Cô ta đã nói gì trên điện thoại?" Mộ Tiêu Nhã nhìn Tần Tương cúp máy, và cô ta lo lắng hỏi.
Tần Tương không hiểu tại sao cô ta trông rất lo lắng, nhưng Tần Tương vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, " Diệc Kỳ nói rằng sẽ trở về nhà vào ngày mai ..."
Hướng Văn đột nhiên bước ra, với khuôn mặt chua chát, "Cô ta còn quay lại để làm gì nữa? Ở bên ngoài chơi đùa với nam nhân, cô ta còn muốn về nhà để bôi xấu Mộ gia?"
Mộ Tiêu Nhã nghe Hướng Văn sỉ nhục Mộ Diệc Kỳ đáng ra nên vui mừng nhưng lần này, cô ta lo lắng, hỏi đi hỏi lại, "Mộ Diệc Kỳ có trở về cùng ai đó không ..."
"Có, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ trở về với chồng vào ngày mai." Tần Tương có vẻ nhẹ nhõm.
Hóa ra Diệc Kỳ thực sự đã kết hôn với người khác. Mặc dù ngày đó thấy hai người họ ở chung với nhau với bầu không khí không mấy tốt, nhưng ít nhất họ là những cặp vợ chồng chính thức, vì vậy cũng không cần lo lắng cô bị lừa.
Khi Mộ Tiêu Nhã nghe thấy những lời của bà ấy, khuôn mặt cô ấy lập tức trầm xuống.
Mộ Diệc Kỳ và Tề Duệ sẽ cùng nhau đến đây vào ngày mai?
"Chồng của Mộ Diệc Kỳ?" Hướng Văn ở bên cạnh ngạc nhiên. "Mộ Diệc Kỳ kết hôn khi nào? Không phải là cô ta có con ngoài ý muốn với nam nhân kia sao? Tại sao người ta lại còn nguyện ý muốn cưới cô ta ..."
Tần Tương cảm thấy những lời nói của bà ta quá khó nghe và bà thì thầm: " Diệc Kỳ là mang đứa con của nam nhân kia. Họ đã kết hôn ,và đứa trẻ này cũng hợp pháp."
Vừa nhắc tơi lĩnh chứng, sắc mặt Hướng Văn liền xấu đi. "Tần Tương, ý của bà là gì? Bà đang chế giễu việc mang thai trước khi kết hôn của Tiểu Nhã."
"Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn giải thích rằng họ đến đây. Đừng nói những lời đó sẽ làm ảnh hưởng xấu."
Hướng Văn khịt mũi, nhớ tới lễ đính hôn trước đó của con gái bà ta đã bị hủy và lồng ngực bà ta lại càng thêm ghét bỏ. "Mộ Diệc Kỳ thì có cái gì hay ho, người đàn ông đó chỉ là ham đồ lạ thôi"
"Tôi thấy rằng cô ta đã kết hôn nhưng cô ta không dám nói với chúng ta, chứng tỏ tám phần là thân phận của người đàn ông kia có vấn đề, có tiền có thế thì sao. Nếu hắn ta làm việc phi pháp, mãi mãi không thể xuất đầu lộ diện ngoài ánh sáng, thì hẳn là cũng chẳng phải tốt đẹp gì".
Hướng Văn lạnh lùng chửi rủa, quay đầu nhìn con gái mình, nhưng thấy rằng khuôn mặt của Mộ Tiêu Nhã có chút không đúng.
"Tiểu Tuyết, có chuyện gì với con vậy?"
Ngực của Mộ Tiêu Nhã tràn ngập sự tức giận và ghen tị, và khuôn mặt cô dần tối đi.
Mộ Diệc Kỳ thực sự kết hôn với Tề Duệ, điều này khiến cô không thể chấp nhận được. Mộ Diệc Kỳ tại sao cô ta tốt số đến vậy, Tề Duệ thực sự đã cưới cô ta.
"Mẹ ơi, con sẽ ra ngoài vào ngày mai ,khi nào Mộ Diệc Kỳ bọn họ đi thì gọi điện thoại cho con." Mộ Tiêu Nhã đối với Tề Duệ có chút sợ hãi, mà cô ta lại càng không muốn thấy Mộ Diệc Kỳ khí thế áp đảo hơn mình.
"Con sẽ ra ngoài vào ngày mai. Tại sao con không nói sớm? Mới đây, bà thông gia vừa gọi điện nói rằng sẽ đích thân đến đây vào ngày mai còn nói rằng chúng ta không cần phải nấu trưa, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa. Con không thể đi. "
Mộ Tiêu Nhã nghe những lời của Hướng Văn, nhưng cô ta không có bất kỳ niềm vui nào trên khuôn mặt. Thay vào đó, cô ta rất lo lắng. "Tề Phương muốn đến đây sao".
"Bữa tiệc đính hôn đã bị hủy trước đó. Mẹ nghĩ rằng họ đến đây đê bàn bạc lại với chúng ta", Hướng Văn nói với vẻ vui mừng, "Có vẻ như con sẽ sớm được đi lĩnh chứng với Lý Dịch"
Mộ Tiêu Nhã trông có vẻ bực bội và không muốn, cô không nói gì, và đột nhiên trở nên rất tức giận, sau đó quay trở lại phòng.
Hướng Văn cảm thấy Mộ Tiêu Nhã hơi lạ, nhưng không nghĩ về điều đó nhiều, và nhanh chóng dặn dò với Tần Tương để chuẩn bị đón khách vào ngày mai.
Ngày hôm sau, Tề Phương đến Mộ gia vào sáng sớm,Hướng Văn giống như mọi lần đều hướng bà ta đối đãi tốt một chút để lấy lòng, nhưng Tề Phương có vẻ hơi lơ đãng, thỉnh thoảng luôn nhìn về phía cửa.
"Lý Dịch, có phải con hơi mất bình tĩnh với Tiểu Nhã không?Nó đang mang thai. Dì hy vọng con thông cảm cho nó một chút." Hướng Văn ngồi bên cạnh Lý Dịch, và khi thấy biểu hiện của anh ta có chút kỳ lạ, bà ta lặng lẽ thuyết phục.
Lý Dịch nhìn Hướng Văn với dôi mắt có hơi phức tạp, không trả lời, chỉ gật đầu.
Hướng Văn luôn có một chút không yên lòng. Ngay từ đầu,bà đã cảm thấy Lý Dịch phớt lờ con gái mình, và bây giờ anh ta càng thờ ơ hơn. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên Lý Dịch có vẻ rất khó chịu đứng thằng người lên.
Ông Tề hoàn toàn không hiểu điều này. Cháu trai ông ,ông hiểu rõ ông nhất. Nếu nó thực sự là vì người thừa kế, Nó có thể lấy An Dĩ Nhu vài năm trước đó.
Và ngay cả là vì người thừa kế của mình,Tề Duệ cũng không phải cưới Mộ Diệc Kỳ về nhà, đó không phải là phong cách của anh.
Người quản gia già cau mày và lắc đầu. Ông ta không thể hiểu được. Rõ ràng, Mộ Diệc Kỳ và Tề Duệ không phải là người yêu. Nhưng họ rất hợp nhau.
"Quên đi, ta không quan tâm nó nữa. Sau này ly hôn cũng được, tiếp tục làm Tề phu nhan cũng được ..." Cuối cùng,ông Tề nhắm mắt lại, và có một biểu cảm bất lực.
Dù sao, bệnh của Tề Duệ không thể chữa được, những năm này , nó muốn thế nào cũng được...
Biểu hiện của người quản gia cũng đi xuống. Mỗi lần nói về bệnh tình của Tề Duệ, tâm trạng của mọi người đều nặng nề.
Nhưng người quản gia già đột nhiên nghĩ gì đó và cười thầm, "Ít nhất thì bây giờ, Duệ thiếu đang hạnh phúc. Sau khi kết hôn với Mộ Diệc Kỳ, Duệ thiếu có nhiều nụ cười hơn trên khuôn mặt ..."
...
Mộ Diệc Kỳ ngã bị thương ở bữa tiệc lần trước, thai nhi gần như xém mất. Sau hai tuần nằm viện, cuối cùng cô cũng có thể trở về Tề gia.
"Lần cuối cùng trở về Mộ gia, cô không nói với họ về cuộc hôn nhân của chúng ta?" Tề Duệ ngồi trong xe và nhìn người phụ nữ bên cạnh cô với khuôn mặt lạnh lùng.
"Không." Mộ Diệc Kỳ thì thầm, cô không nghĩ điều đó là cần thiết.
Tề Duệ khịt mũi một cách khó hiểu, "Ông nghĩ rằng tôi đang âm mưu, nói tôi đã bắt nạt cô và cấm cô nói điều đó."
"Đó là bởi vì anh thường bắt nạt tôi cả ngày, vì vậy ..."
"Cô nói gì?"
Tề Duệ liếc nhìn cô bằng ánh mắt cảnh báo. Lần trước là ai đã giúp cô ta lén ăn trái cây, bây giờ thuận miệng một chút liền nói anh bắt nạt cô suốt ngày, Mộ Diệc Kỳ càng ngày lá gan càng lớn!
Mộ Diệc Kỳ ngay lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn lại, nhưng đáy lòng cô lại nguyền rủa anh ta sâu sắc.
"Cô mắng tôi?" Tề Duệ nhìn cô không vui.
"Không, không." Mộ Diệc Kỳ ngây ngốc một lúc, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy lòng lại thầm mắng chửi Tề Duệ một tràng.
Tề Duệ liếc nhìn biểu cảm của cô như con rùa rụt cổ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười. Chỉ cần một cái liếc mắt , có thể thấy tiểu tâm tư của nữ nhân này. Nhưng anh vẫn mặc kệ, không thèm đôi co với cô nữa.
"Ngày mai chúng ta sẽ đến Mộ gia." Tề Duệ đột nhiên nói với giọng bình tĩnh.
"Đến Mộ gia làm gì?" Mộ Diệc Kỳ có chút không sẵn lòng.
Tề Duệ nhích gần đến cô ánh mắt thăm dò, giọng anh tối sầm lại, "Tại sao cô không muốn trở về Mộ gia, có phải là sợ hãi đối mặt với ..."
Biểu hiện của Mộ Diệc Kỳ có chút cứng nhắc, cô xác thực là không biết làm thế nào để đối mặt với họ ...
...
"Mộ Diệc Kỳ gọi điện về? Cô ta đã nói gì trên điện thoại?" Mộ Tiêu Nhã nhìn Tần Tương cúp máy, và cô ta lo lắng hỏi.
Tần Tương không hiểu tại sao cô ta trông rất lo lắng, nhưng Tần Tương vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, " Diệc Kỳ nói rằng sẽ trở về nhà vào ngày mai ..."
Hướng Văn đột nhiên bước ra, với khuôn mặt chua chát, "Cô ta còn quay lại để làm gì nữa? Ở bên ngoài chơi đùa với nam nhân, cô ta còn muốn về nhà để bôi xấu Mộ gia?"
Mộ Tiêu Nhã nghe Hướng Văn sỉ nhục Mộ Diệc Kỳ đáng ra nên vui mừng nhưng lần này, cô ta lo lắng, hỏi đi hỏi lại, "Mộ Diệc Kỳ có trở về cùng ai đó không ..."
"Có, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ trở về với chồng vào ngày mai." Tần Tương có vẻ nhẹ nhõm.
Hóa ra Diệc Kỳ thực sự đã kết hôn với người khác. Mặc dù ngày đó thấy hai người họ ở chung với nhau với bầu không khí không mấy tốt, nhưng ít nhất họ là những cặp vợ chồng chính thức, vì vậy cũng không cần lo lắng cô bị lừa.
Khi Mộ Tiêu Nhã nghe thấy những lời của bà ấy, khuôn mặt cô ấy lập tức trầm xuống.
Mộ Diệc Kỳ và Tề Duệ sẽ cùng nhau đến đây vào ngày mai?
"Chồng của Mộ Diệc Kỳ?" Hướng Văn ở bên cạnh ngạc nhiên. "Mộ Diệc Kỳ kết hôn khi nào? Không phải là cô ta có con ngoài ý muốn với nam nhân kia sao? Tại sao người ta lại còn nguyện ý muốn cưới cô ta ..."
Tần Tương cảm thấy những lời nói của bà ta quá khó nghe và bà thì thầm: " Diệc Kỳ là mang đứa con của nam nhân kia. Họ đã kết hôn ,và đứa trẻ này cũng hợp pháp."
Vừa nhắc tơi lĩnh chứng, sắc mặt Hướng Văn liền xấu đi. "Tần Tương, ý của bà là gì? Bà đang chế giễu việc mang thai trước khi kết hôn của Tiểu Nhã."
"Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn giải thích rằng họ đến đây. Đừng nói những lời đó sẽ làm ảnh hưởng xấu."
Hướng Văn khịt mũi, nhớ tới lễ đính hôn trước đó của con gái bà ta đã bị hủy và lồng ngực bà ta lại càng thêm ghét bỏ. "Mộ Diệc Kỳ thì có cái gì hay ho, người đàn ông đó chỉ là ham đồ lạ thôi"
"Tôi thấy rằng cô ta đã kết hôn nhưng cô ta không dám nói với chúng ta, chứng tỏ tám phần là thân phận của người đàn ông kia có vấn đề, có tiền có thế thì sao. Nếu hắn ta làm việc phi pháp, mãi mãi không thể xuất đầu lộ diện ngoài ánh sáng, thì hẳn là cũng chẳng phải tốt đẹp gì".
Hướng Văn lạnh lùng chửi rủa, quay đầu nhìn con gái mình, nhưng thấy rằng khuôn mặt của Mộ Tiêu Nhã có chút không đúng.
"Tiểu Tuyết, có chuyện gì với con vậy?"
Ngực của Mộ Tiêu Nhã tràn ngập sự tức giận và ghen tị, và khuôn mặt cô dần tối đi.
Mộ Diệc Kỳ thực sự kết hôn với Tề Duệ, điều này khiến cô không thể chấp nhận được. Mộ Diệc Kỳ tại sao cô ta tốt số đến vậy, Tề Duệ thực sự đã cưới cô ta.
"Mẹ ơi, con sẽ ra ngoài vào ngày mai ,khi nào Mộ Diệc Kỳ bọn họ đi thì gọi điện thoại cho con." Mộ Tiêu Nhã đối với Tề Duệ có chút sợ hãi, mà cô ta lại càng không muốn thấy Mộ Diệc Kỳ khí thế áp đảo hơn mình.
"Con sẽ ra ngoài vào ngày mai. Tại sao con không nói sớm? Mới đây, bà thông gia vừa gọi điện nói rằng sẽ đích thân đến đây vào ngày mai còn nói rằng chúng ta không cần phải nấu trưa, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa. Con không thể đi. "
Mộ Tiêu Nhã nghe những lời của Hướng Văn, nhưng cô ta không có bất kỳ niềm vui nào trên khuôn mặt. Thay vào đó, cô ta rất lo lắng. "Tề Phương muốn đến đây sao".
"Bữa tiệc đính hôn đã bị hủy trước đó. Mẹ nghĩ rằng họ đến đây đê bàn bạc lại với chúng ta", Hướng Văn nói với vẻ vui mừng, "Có vẻ như con sẽ sớm được đi lĩnh chứng với Lý Dịch"
Mộ Tiêu Nhã trông có vẻ bực bội và không muốn, cô không nói gì, và đột nhiên trở nên rất tức giận, sau đó quay trở lại phòng.
Hướng Văn cảm thấy Mộ Tiêu Nhã hơi lạ, nhưng không nghĩ về điều đó nhiều, và nhanh chóng dặn dò với Tần Tương để chuẩn bị đón khách vào ngày mai.
Ngày hôm sau, Tề Phương đến Mộ gia vào sáng sớm,Hướng Văn giống như mọi lần đều hướng bà ta đối đãi tốt một chút để lấy lòng, nhưng Tề Phương có vẻ hơi lơ đãng, thỉnh thoảng luôn nhìn về phía cửa.
"Lý Dịch, có phải con hơi mất bình tĩnh với Tiểu Nhã không?Nó đang mang thai. Dì hy vọng con thông cảm cho nó một chút." Hướng Văn ngồi bên cạnh Lý Dịch, và khi thấy biểu hiện của anh ta có chút kỳ lạ, bà ta lặng lẽ thuyết phục.
Lý Dịch nhìn Hướng Văn với dôi mắt có hơi phức tạp, không trả lời, chỉ gật đầu.
Hướng Văn luôn có một chút không yên lòng. Ngay từ đầu,bà đã cảm thấy Lý Dịch phớt lờ con gái mình, và bây giờ anh ta càng thờ ơ hơn. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên Lý Dịch có vẻ rất khó chịu đứng thằng người lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.