Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Vợ Yêu Không Được Chạy
Chương 45: Không có chí khí
Xiao White
23/05/2021
Khuôn mặt của Tề Duệ không được tốt lắm. "Chuyện của An DĨ Nhu không liên quan gì đến cô..."
Mộ Diệc Kỳ cúi đầu xuống và không nói nhiều. Cô mới chỉ nhắc đến tên cô ấy. Tại sao anh ta đột nhiên tức giận đến như vậy?
Hai người đi gần nhau vì Tề Duệ không mang theo vệ sĩ, Tề Duệ kéo hành lý và Mộ Diệc Kỳ đi bên cạnh anh. Từ xa nhìn lại tuấn nam mĩ nữ sóng vai bên nhau giống như là một đôi tình nhân nhỏ đang đi du lịch, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt họ có chút ngượng nghịu.
Mộ Diệc Kỳ nhìn xung quanh, rõ ràng đây là một thị trấn nhỏ hợp với việc nghỉ mát, biệt thự nhỏ độc lập và thống nhất, môi trường sạch sẽ và thanh lịch. Cô chưa bao giờ đến đây.
Hai người nhanh chóng đến một khách sạn suối nước nóng. Khách sạn chỉ có một tầng và có diện tích rất lớn. Thiết kế sân vườn cổ của Trung Quốc không phù hợp với suối nước nóng, nhưng khách sạn vẫn đầy khách.
So với sự hùng vĩ và tráng lệ của Tề gia, ở đây có vẻ thoải mái hơn. Bà chủ của khách sạn bước ra để chiêu đãi cho họ, đặc biệt là khi nhìn thấy Tề Duệ, vẻ mặt của bà ấy trông tôn trọng hơn.
Khi họ đến khách sạn, trời đã lặn. Họ định cư và ăn tối.Mộ Diệc Kỳ cảm thấy hơi mệt và nghỉ ngơi sớm.
Thức dậy vào sáng sớm hôm sau bởi tiếng hót của những con chim, Mộ Tư Nguyệt nằm trên giường và nhìn những con chim nhỏ ngoài cửa sổ, tâm tình cũng có chút vui sướng.
Tề Duệ dường như là ghét bỏ cô. Anh ngủ trên một chiếc giường khác, như vậy Mộ Diệc Kỳ càng hạnh phúc. Ai mà thèm hạnh phúc khi nằm cùng giường với anh chứ, mặc dù cô biết rằng anh không có tâm tư nào khác với cô, nhưng nằm chung cũng khá là khó xử.
Cánh cửa bị gõ. Đó là bà chủ của khách sạn. Bà mỉm cười ân cần và rủ cô đi ra sảnh ăn sáng.
Khi Mộ Diệc Kỳ đến sảnh, Tề Duệ đã ngồi ở đó và anh ngước lên nhìn cô không vui, "Thật chậm."
Bà chủ khách sạn nhanh chóng phục vụ thức ăn cho họ và nhìn Mộ Diệc Kỳ với một tiếng cười khúc khích. "Tổng giám đốc Tề đã thức dậy một giờ trước..."
Mộ Diệc Kỳ hơi ngạc nhiên. Anh đợi cô ăn sáng? Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Mộ Diệc Kỳ, vừa ăn đặc sản địa phương, vừa cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt ăn tươi nuốt sống đó..."Tề Duệ đột nhiên quay lại và liếc nhìn cô.
Má của Mộ Diệc Kỳ hơi đỏ, và cô lập tức quay đầu đi, tập trung vào bữa sáng.
Sau khi ăn sáng, hai người trở lại nơi nghỉ ngơi một lần nữa, Tề Duệ trực tiếp mở cuốn sổ tay của mình và bận rộn làm việc.
Anh biết những suy nghĩ xấu xa của ông nội, muốn tìm cơ hội để anh và Mộ Diệc Kỳ hòa thuận, muốn huấn luyện cô đàn áp lại anh. Thật là nực cười khi nghĩ về điều đó.
Mộ Diệc Kỳ đến bên cửa sổ, thăm dò tò mò nhìn ra. Ở đằng xa, có một hồ nước trong xanh, bao quanh là núi và nước, môi trường rất đẹp, và có cả một rừng anh đào cách đó không xa, nếu tới vào tháng 3 nó sẽ đẹp hơn.
Quay đầu lại và nhìn về phía Tề Duệ trên ghế sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Diệc Kỳ chìm xuống.
Cô phải đối mặt với khối băng này ở đây cả ngày?
"Bà chủ khách sạn hỏi tôi có muốn đi không..."
"Không cho phép đi." Tề Duệ không nhìn lên, và ngay lập tức ngắt lời cô.
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh với khuôn mặt thất vọng, "Tại sao?"
Sẽ thật nhàm chán khi ở đây cả ngày, và cô sẽ cảm thấy càng nhàm chán hơn nếu ở cùng một không gian với anh.
Tề Duệ cảm thấy phẫn nộ, ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô. "Tôi không có thời gian."
"Tôi không yêu cầu anh đi cùng tôi, tôi có thể đi một mình."
"Cô đi một mình?" Giọng nói của Tề Duệ lạnh lùng, đôi mắt anh nhìn vào bụng cô.
Lần này hai người họ đi du lịch một mình, không có vệ sĩ và người giúp việc, điều đó có nghĩa là nếu có gì đó không ổn với cô, ông chắc chắn sẽ đổ lỗi cho anh.
Chết tiệt, có nghĩa là, anh phải nhìn chằm chằm vào cô,trông trừng mỗi ngày.
Mộ Diệc Kỳ không biết Tề Duệ đang nghĩ gì, nhưng chỉ thấy anh ta nhìn vào mắt mình, như thể có một chút giết người.
"Bà chủ của khách sạn này rất tốt. Tôi sẽ không bao giờ bị lạc. Tôi sẽ trở lại trước 5 giờ chiều." Mộ Diệc Kỳ nói với anh ta với giọng điệu thương lượng.
Thấy rằng bên kia vẫn giữ yên khuôn mặt băng giá, Mộ Diệc Kỳ ngay lập tức có vẻ ngoài nhỏ bé và tội nghiệp, lắc đôi mắt to và nhìn chằm chằm vào anh ta với một ánh mắt thiêu đốt, "Tề Duệ, tôi thực sự nhàm chán khi ở đây, hãy để tôi đi ra ngoài một lát? "
Giọng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng, ngay cả khi đối phương không phải là con người, cũng sẽ bị cô lay động.
Biểu cảm của Tề Duệ hơi sững lại, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi chụp, đóng máy tính.
"Cô thực sự rất phiền hà." Anh khịt mũi với vẻ mặt nhàm chán, rồi mang laptop và đi về phía cửa.
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh với đôi mắt mở to, và trong một khoảnh khắc ngây người.
"Tại sao vẫn đứng đó, nhanh lên, thời gian của tôi là quý giá." Tề Duệ giục cô.
"Được rồi." Mộ Diệc Kỳ ngay lập tức trả lời, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, một nụ cười mãn nguyện xuất hiện ngay sau đó.
Tề Duệ nhìn cô bộ dáng cười ngây ngô một lúc, có chút thất thần.
"Tề Duệ, tôi sẽ cầm máy tính xách tay hộ anh." Mộ Diệc Kỳ mỉm cười một chút để lấy lòng anh.
Tề Duệ quay đầu lại và không nghĩ đến cô lại bày ra cái dạng ngây ngô ngốc ngốc này, giọng anh hơi cứng ngắc, "Không."
Hai người họ đi ô tô đến Kính Hồ, một nới nổi tiếng ở địa phương này. Hồ nước xanh lục bát ngát và trong suốt, xung quanh là những hàng liễu rũ xuống. Hiện tại là cuối mùa hè, gió thoang thoảng dịu êm. Nhiều khách du lịch đến đây để tận hưởng làn gió thư giãn.
"Tề Duệ, tôi muốn đi đến đó."
Mộ Diệc Kỳ phấn khích, chỉ tay về phía khu rừng. Một khu rừng nhỏ trước mặt có diện tích khoảng 100.000 mét vuông. Đây cũng là nơi nổi tiếng nhất trong khu vực. Người ta nói rằng có rất nhiều động vật hoang dã trong đó.
"Ngồi yên xuống đi." Tề Duệ không buồn nhìn cô. Anh ngồi dưới bóng cây, đặt máy tính lên chân, hạ tay xuống và nhanh chóng gõ bàn phím để làm việc, giọng anh nhẹ nhàng ra lệnh cho cô.
"Tôi muốn đi đến khu rừng nhỏ." Mộ Diệc Kỳ vẫn bám lấy anh, lặp lại lời nói liên tục bên tai hắn.
Tề Duệ cau mày. "Tôi đã đưa cô ra ngoài. Đừng chạy lung tung, ngồi đây và xem hồ."
Mộ Diệc Kỳ cảm thấy mình như chú cún được anh ta đưa đi dạo cùng, không có bất kỳ quyền nào của con người: không có tiếng nói, không có tự do.
Đột nhiên, một hình dáng nhỏ bé xuất hiện từ phía sau cây liễu và đứa trẻ năm tuổi tay còn cầm một con gấu bông cười khinh. "Chị ơi, chị thật là vô dụng..."
Thật sự bị coi thường bởi một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch!
Với vẻ giận dữ, Mộ Diệc Kỳ quay đầu lại và nhìn Tề Duệ dữ dội, nhưng Tề Duệ tự động phớt lờ thằng bé, thằng bé kia cũng không phải là nói hắn, tiếp tục gõ bàn phím.
Thật quá đáng! Chắc là do cô bị anh áp bức quá nhiều trong thời gian này, nên cô mới không có ít gì gọi là chí khí cả.
"Tôi sẽ đi một mình." Mộ Diệc Kỳ dường như bị kích thích, và đột nhiên nói với một khuôn mặt cau có.
"Không được phép đi!
Mộ Diệc Kỳ cúi đầu xuống và không nói nhiều. Cô mới chỉ nhắc đến tên cô ấy. Tại sao anh ta đột nhiên tức giận đến như vậy?
Hai người đi gần nhau vì Tề Duệ không mang theo vệ sĩ, Tề Duệ kéo hành lý và Mộ Diệc Kỳ đi bên cạnh anh. Từ xa nhìn lại tuấn nam mĩ nữ sóng vai bên nhau giống như là một đôi tình nhân nhỏ đang đi du lịch, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt họ có chút ngượng nghịu.
Mộ Diệc Kỳ nhìn xung quanh, rõ ràng đây là một thị trấn nhỏ hợp với việc nghỉ mát, biệt thự nhỏ độc lập và thống nhất, môi trường sạch sẽ và thanh lịch. Cô chưa bao giờ đến đây.
Hai người nhanh chóng đến một khách sạn suối nước nóng. Khách sạn chỉ có một tầng và có diện tích rất lớn. Thiết kế sân vườn cổ của Trung Quốc không phù hợp với suối nước nóng, nhưng khách sạn vẫn đầy khách.
So với sự hùng vĩ và tráng lệ của Tề gia, ở đây có vẻ thoải mái hơn. Bà chủ của khách sạn bước ra để chiêu đãi cho họ, đặc biệt là khi nhìn thấy Tề Duệ, vẻ mặt của bà ấy trông tôn trọng hơn.
Khi họ đến khách sạn, trời đã lặn. Họ định cư và ăn tối.Mộ Diệc Kỳ cảm thấy hơi mệt và nghỉ ngơi sớm.
Thức dậy vào sáng sớm hôm sau bởi tiếng hót của những con chim, Mộ Tư Nguyệt nằm trên giường và nhìn những con chim nhỏ ngoài cửa sổ, tâm tình cũng có chút vui sướng.
Tề Duệ dường như là ghét bỏ cô. Anh ngủ trên một chiếc giường khác, như vậy Mộ Diệc Kỳ càng hạnh phúc. Ai mà thèm hạnh phúc khi nằm cùng giường với anh chứ, mặc dù cô biết rằng anh không có tâm tư nào khác với cô, nhưng nằm chung cũng khá là khó xử.
Cánh cửa bị gõ. Đó là bà chủ của khách sạn. Bà mỉm cười ân cần và rủ cô đi ra sảnh ăn sáng.
Khi Mộ Diệc Kỳ đến sảnh, Tề Duệ đã ngồi ở đó và anh ngước lên nhìn cô không vui, "Thật chậm."
Bà chủ khách sạn nhanh chóng phục vụ thức ăn cho họ và nhìn Mộ Diệc Kỳ với một tiếng cười khúc khích. "Tổng giám đốc Tề đã thức dậy một giờ trước..."
Mộ Diệc Kỳ hơi ngạc nhiên. Anh đợi cô ăn sáng? Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Mộ Diệc Kỳ, vừa ăn đặc sản địa phương, vừa cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt ăn tươi nuốt sống đó..."Tề Duệ đột nhiên quay lại và liếc nhìn cô.
Má của Mộ Diệc Kỳ hơi đỏ, và cô lập tức quay đầu đi, tập trung vào bữa sáng.
Sau khi ăn sáng, hai người trở lại nơi nghỉ ngơi một lần nữa, Tề Duệ trực tiếp mở cuốn sổ tay của mình và bận rộn làm việc.
Anh biết những suy nghĩ xấu xa của ông nội, muốn tìm cơ hội để anh và Mộ Diệc Kỳ hòa thuận, muốn huấn luyện cô đàn áp lại anh. Thật là nực cười khi nghĩ về điều đó.
Mộ Diệc Kỳ đến bên cửa sổ, thăm dò tò mò nhìn ra. Ở đằng xa, có một hồ nước trong xanh, bao quanh là núi và nước, môi trường rất đẹp, và có cả một rừng anh đào cách đó không xa, nếu tới vào tháng 3 nó sẽ đẹp hơn.
Quay đầu lại và nhìn về phía Tề Duệ trên ghế sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Diệc Kỳ chìm xuống.
Cô phải đối mặt với khối băng này ở đây cả ngày?
"Bà chủ khách sạn hỏi tôi có muốn đi không..."
"Không cho phép đi." Tề Duệ không nhìn lên, và ngay lập tức ngắt lời cô.
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh với khuôn mặt thất vọng, "Tại sao?"
Sẽ thật nhàm chán khi ở đây cả ngày, và cô sẽ cảm thấy càng nhàm chán hơn nếu ở cùng một không gian với anh.
Tề Duệ cảm thấy phẫn nộ, ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô. "Tôi không có thời gian."
"Tôi không yêu cầu anh đi cùng tôi, tôi có thể đi một mình."
"Cô đi một mình?" Giọng nói của Tề Duệ lạnh lùng, đôi mắt anh nhìn vào bụng cô.
Lần này hai người họ đi du lịch một mình, không có vệ sĩ và người giúp việc, điều đó có nghĩa là nếu có gì đó không ổn với cô, ông chắc chắn sẽ đổ lỗi cho anh.
Chết tiệt, có nghĩa là, anh phải nhìn chằm chằm vào cô,trông trừng mỗi ngày.
Mộ Diệc Kỳ không biết Tề Duệ đang nghĩ gì, nhưng chỉ thấy anh ta nhìn vào mắt mình, như thể có một chút giết người.
"Bà chủ của khách sạn này rất tốt. Tôi sẽ không bao giờ bị lạc. Tôi sẽ trở lại trước 5 giờ chiều." Mộ Diệc Kỳ nói với anh ta với giọng điệu thương lượng.
Thấy rằng bên kia vẫn giữ yên khuôn mặt băng giá, Mộ Diệc Kỳ ngay lập tức có vẻ ngoài nhỏ bé và tội nghiệp, lắc đôi mắt to và nhìn chằm chằm vào anh ta với một ánh mắt thiêu đốt, "Tề Duệ, tôi thực sự nhàm chán khi ở đây, hãy để tôi đi ra ngoài một lát? "
Giọng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng, ngay cả khi đối phương không phải là con người, cũng sẽ bị cô lay động.
Biểu cảm của Tề Duệ hơi sững lại, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi chụp, đóng máy tính.
"Cô thực sự rất phiền hà." Anh khịt mũi với vẻ mặt nhàm chán, rồi mang laptop và đi về phía cửa.
Mộ Diệc Kỳ nhìn anh với đôi mắt mở to, và trong một khoảnh khắc ngây người.
"Tại sao vẫn đứng đó, nhanh lên, thời gian của tôi là quý giá." Tề Duệ giục cô.
"Được rồi." Mộ Diệc Kỳ ngay lập tức trả lời, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, một nụ cười mãn nguyện xuất hiện ngay sau đó.
Tề Duệ nhìn cô bộ dáng cười ngây ngô một lúc, có chút thất thần.
"Tề Duệ, tôi sẽ cầm máy tính xách tay hộ anh." Mộ Diệc Kỳ mỉm cười một chút để lấy lòng anh.
Tề Duệ quay đầu lại và không nghĩ đến cô lại bày ra cái dạng ngây ngô ngốc ngốc này, giọng anh hơi cứng ngắc, "Không."
Hai người họ đi ô tô đến Kính Hồ, một nới nổi tiếng ở địa phương này. Hồ nước xanh lục bát ngát và trong suốt, xung quanh là những hàng liễu rũ xuống. Hiện tại là cuối mùa hè, gió thoang thoảng dịu êm. Nhiều khách du lịch đến đây để tận hưởng làn gió thư giãn.
"Tề Duệ, tôi muốn đi đến đó."
Mộ Diệc Kỳ phấn khích, chỉ tay về phía khu rừng. Một khu rừng nhỏ trước mặt có diện tích khoảng 100.000 mét vuông. Đây cũng là nơi nổi tiếng nhất trong khu vực. Người ta nói rằng có rất nhiều động vật hoang dã trong đó.
"Ngồi yên xuống đi." Tề Duệ không buồn nhìn cô. Anh ngồi dưới bóng cây, đặt máy tính lên chân, hạ tay xuống và nhanh chóng gõ bàn phím để làm việc, giọng anh nhẹ nhàng ra lệnh cho cô.
"Tôi muốn đi đến khu rừng nhỏ." Mộ Diệc Kỳ vẫn bám lấy anh, lặp lại lời nói liên tục bên tai hắn.
Tề Duệ cau mày. "Tôi đã đưa cô ra ngoài. Đừng chạy lung tung, ngồi đây và xem hồ."
Mộ Diệc Kỳ cảm thấy mình như chú cún được anh ta đưa đi dạo cùng, không có bất kỳ quyền nào của con người: không có tiếng nói, không có tự do.
Đột nhiên, một hình dáng nhỏ bé xuất hiện từ phía sau cây liễu và đứa trẻ năm tuổi tay còn cầm một con gấu bông cười khinh. "Chị ơi, chị thật là vô dụng..."
Thật sự bị coi thường bởi một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch!
Với vẻ giận dữ, Mộ Diệc Kỳ quay đầu lại và nhìn Tề Duệ dữ dội, nhưng Tề Duệ tự động phớt lờ thằng bé, thằng bé kia cũng không phải là nói hắn, tiếp tục gõ bàn phím.
Thật quá đáng! Chắc là do cô bị anh áp bức quá nhiều trong thời gian này, nên cô mới không có ít gì gọi là chí khí cả.
"Tôi sẽ đi một mình." Mộ Diệc Kỳ dường như bị kích thích, và đột nhiên nói với một khuôn mặt cau có.
"Không được phép đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.