Chương 19: Bão Lớn Đến?
Anoki Aki
10/10/2024
Tại buổi họp của các cổ đông, Sở Kiều Vy hiện giờ là một thực tập sinh kiêm luôn chức phu nhân Thời gia.Dáng vẻ yêu kiều, lịch thiệp, chỉnh tề cùng thần thái sang trọng khiến cho những vị cổ đông có máu mặt trong giới đều cũng âm thầm dành một lời khen.
Cô bắt đầu trình chiếu slide, tường tật lại những gì cô đã làm trong suốt mấy ngày qua. Khuôn mặt ưa nhìn, ánh mắt kiên định càng khiến những người trong cuộc họp chú tâm đến. Họ xem xét kĩ càng lại dự án cô đưa ra.
Sở Kiều Vy cố gắng giữ vững nét mặt chứ cô thật sự là sợ đến thở còn khó khăn. Thời Cảnh Lâm ngồi đối diện, ánh mắt đăm chiều nhìn vào dáng vẻ chịu khó ấy. Anh nhớ đến việc cô đã nhờ trong lòng không khỏi dấy lên suy nghĩ.
Sau khi hoàn thành diễn thuyết của mình về cả hai dự án. Một vị cổ đông đưa ra câu hỏi :
" Toàn bộ đều là cô tự làm? ".
" Vâng. "
Vị cổ đông cũng đã bôn ba trên thị trường này đã lâu, mài giũa kĩ năng giao tiếp, sử dụng tài năng vốn có của mình mà đã trở thành một trong những người giữ nhiều cổ phiếu nhất hiện tại của công ty.
Ông ta với chất giọng khàn khàn cùng nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắt bén như lưỡi dao. Vị cổ đông không nghĩ một thực tập sinh có thể làm đến mức này, nếu như thật sự tự làm hết thì cô ta rất có tài.
Giữ vững nét mặt không đổi, Sở Kiều Vy đưa mắt nhìn ông. Đôi mắt không biết nói dối, ông nhìn vào đôi mắt ấy rồi nhàn nhạt mà nở nụ cười.
" Được, tôi sẽ đầu tư vào dự án này. Cô nói cho tôi biết rủi ro của dự án là bao nhiêu% "
" 25%, điều này còn phải tuỳ thuộc ý trời. "
" Được, được. "
Các vị cổ đông cũng lần lượt cũng muốn thử đầu tư vào dự án, rủi ro cũng không quá cao. Và với việc chuẩn bị kĩ càng từ các công đoạn, tính thống kê, mức thu nhập cũng như là dự đoán. Lợi nhuận đương nhiên sẽ sắp xếp mà chia để không ai phải lỗ.
Cuộc họp kết thúc, Sở Kiều Vy ở lại phòng họp. Cô nhớ ra trong tuần này cô phải đi xem mảnh đất cô định mua. Thời Cảnh Lâm tiến lại gần chỗ cô, tùy tiện mà giật lấy tờ tài liệu cô đang cầm trên tay.
Anh nhìn ra cũng đoán được mảnh đất này là bị bỏ hoang vì nếu sống ở đó sẽ không ngừng phải chịu xui xẻo. Nghe đồn nơi này trước đây có người ở nhưng không biết vì nguyên do gì khiến họ bỏ chạy.
" Cô định mua mảnh đất này sao? ".
" Phải, tôi có tìm hiểu. Dự định tuần này sẽ đến đó để kiểm tra. "
Cô giật lại tờ tài liệu từ Thời Cảnh Lâm. Nét mặt có phần kiêu căng, cô nói :
" 2 dự án lần này, nếu thành công. Công ty này sẽ đi lên và như lời hứa anh phải giúp tôi tìm kiếm. "
" Tôi đã hứa thì không rút lời. "
Sở Kiều Vy hiên ngang mà bước đến cửa, cô cần kiếm một chỗ yên ắng để không bị làm phiền. Thời Cảnh Lâm nhìn bóng lưng cô dần xa kia, thâm tâm lại cảm thấy khó chịu. Anh đây là không nỡ để cô đi?
Đôi môi khẽ phát lên giọng nói trầm ấm :
" Vậy lời hứa năm đó của em thì sao? "
Cô khựng lại vài giây, đôi mày không yên vị mà để lộ rõ sắc mặt cau có. Hít một hơi, cô quay sang nhìn thẳng vào mắt của anh như muốn để anh ghim chặt từng lời nói của cô.
Ánh mắt sắc lạnh mà trừng lên.
" Thời tổng, ở công ty anh là giám đốc của tôi. Ở nhà anh là chồng của tôi nhưng đó chỉ là sự cố. "
" Năm đó là tôi đùa giỡn, anh hiểu lầm rồi. Người anh yêu là Sở Kiều Thanh, em gái của tôi không phải là tôi ".
Nói xong cô quay gót bước ra bên ngoài, cánh cửa lạnh băng khép lại. Thời Cảnh Lâm không thể nói nổi lời nào. Phải, cảm giác lồng ngực quặng thắt này là sao?
Người anh yêu là Sở Kiểu Thanh, là người phụ nữ không hề quen biết anh, ghét bỏ tình yêu ấy. Hay là Sở Kiều Vy, người đã từng thề hứa với anh vào năm xưa.
Anh là yêu ai, ngay cả anh còn không thể rõ thì có thể nói được gì? Anh nên biết được rằng năm đó là cô chỉ tùy tiện nói yêu anh. Những điều anh làm trước đây là gì? Là vì ai? Anh không biết, không thể biết..
Thời Cảnh Lâm lặng người chỉ biết chòng chọc nhìn vào cánh cửa đã khép lại kia. Nở ra nụ cười chua sót. Sau tất cả anh chỉ là một đứa con nuôi được nhận về, nhờ may mắn mới đi lên được đến đây.
Sở Kiều Vy năm đó cũng chỉ là tùy tiện mà nói ra lời đó, vì sao anh không nhận ra nét mặt khác thường ấy mà cứ đâm đầu. Yêu đến mù quáng suốt bao lâu nay để rồi người anh yêu lại là một người khác. Cuộc đời thật biết trêu người..
...----------------...
Tiếng giày cao gót vang lên trong không gian tĩnh lặng nơi tầng hầm để xe. Sở Kiều Vy nhẹ nhàng mà tìm kiếm chiếc xe của mình rồi mở cánh cửa bước vào ghế lái. Thuần thục lui xe ra khỏi bãi đậu, tiến đến ra phía bên ngoài của công ty.
Bên ghế phụ của cô là một mớ tài liệu liên quan đến mảnh đất cô đang định mua. Trong đó còn có một phiên đấu giá, Sở Kiều Vy trước đây đã từng tìm hiểu và biết được mảnh đất ấy sau này sẽ có giá trị. Vì nó nằm ở ngay địa điểm bắt mắt.
Một mình cô cũng không lấy đủ tiền để mà mua cùng lúc hay miếng đất. Nhưng nếu không nghĩ ra cách thì sẽ bị người khác hất tay trên. Nghĩ đến đây cô chợt nhớ đến sính lễ của Sở Gia. Vì không muốn bị mất mặt cũng như muốn phôi trương ra sự giàu có, họ không tiếc tay mà chi ra rất nhiều tiền.
Cô có thể lấy nó làm của hồi môn và mua trước mảnh đất sắp bị đấu giá kia. Còn mảnh đất hoang tạm thời vẫn chưa ai để mắt đến nên vẫn còn thời gian.
Số tiền cô kiếm được ở dự án này cũng sẽ được chia 20% , và đổi số vàng cưới kia ra tiền mặt cô cũng vừa hay đủ tiền.
Ngày mai cô sẽ đi kiểm tra để chắc chắn mảnh đất hoang cô để ý đến thật sự sẽ đem lại lợi nhuận cho cô. Khi này điện thoại của cô đổ chuông, vì đang lái xe nên cô không hề nhấc máy.
Chăm chú vào nhìn đường ngay cả tiếng điện thoại kêu cũng không để vào mắt. Điện thoại đổ chuông nhiều lần nhưng cô vẫn là không nghe thấy.
Về đến dinh thự, cô bước vội lên trên phòng còn chưa để người hầu kịp chào hỏi. Mở toang cánh cửa, cô lúi húi tìm vàng cưới. Lục muốn tung căn phòng nhưng vẫn là không thể tìm thấy, hết cách cô đành bất lực định gọi cho Thời Cảnh Lâm.
Khi này chợt thấy người mình đổ mồ hôi còn hơi bốc mùi, đã hai ngày cô chưa tắm rửa đàng hoàng. Thôi thì đành làm sạch cơ thể rồi sau đó gọi điện cho Thời Cảnh Lâm. Bước vội vào phòng tắm, cô từ từ mà thả lõng đầu óc. Mấy nay đã làm việc nhiều chi bằng hôm nay nghỉ dưỡng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới. Cô tiến đến bàn nơi điện thoại đang sạc pin, rút dây ra. Lướt tìm số điện thoại của anh, vừa mở lên đập vào mắt cô là hàng chục cuộc gọi nhỡ đến từ số lạ.
Vừa nhấc máy thì đầu bên kia với giọng nói hớt hả còn có hơi hoảng sợ.
" C- cô, cô có phải là Sở Kiều Vy không!? "- Người đàn ông với giọng nói khàn khàn hét lớn.
" Vâng, có chuyện gì sao? ".
Người đàn ông tay chân bủn rủn, trán thẫm mồ hôi lại. Mặt mày tái mét hẳn đi, ông cố gắng nói rõ.
" Thiếu gia của chúng tôi... "
" Sao vậy, ông nói rõ ràng cho tôi nghe được không? ".
" Lục Bình Xuyên, thiếu gia đã tự tử rồi thưa tiểu thư! "
"...!!? "
Cô bắt đầu trình chiếu slide, tường tật lại những gì cô đã làm trong suốt mấy ngày qua. Khuôn mặt ưa nhìn, ánh mắt kiên định càng khiến những người trong cuộc họp chú tâm đến. Họ xem xét kĩ càng lại dự án cô đưa ra.
Sở Kiều Vy cố gắng giữ vững nét mặt chứ cô thật sự là sợ đến thở còn khó khăn. Thời Cảnh Lâm ngồi đối diện, ánh mắt đăm chiều nhìn vào dáng vẻ chịu khó ấy. Anh nhớ đến việc cô đã nhờ trong lòng không khỏi dấy lên suy nghĩ.
Sau khi hoàn thành diễn thuyết của mình về cả hai dự án. Một vị cổ đông đưa ra câu hỏi :
" Toàn bộ đều là cô tự làm? ".
" Vâng. "
Vị cổ đông cũng đã bôn ba trên thị trường này đã lâu, mài giũa kĩ năng giao tiếp, sử dụng tài năng vốn có của mình mà đã trở thành một trong những người giữ nhiều cổ phiếu nhất hiện tại của công ty.
Ông ta với chất giọng khàn khàn cùng nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắt bén như lưỡi dao. Vị cổ đông không nghĩ một thực tập sinh có thể làm đến mức này, nếu như thật sự tự làm hết thì cô ta rất có tài.
Giữ vững nét mặt không đổi, Sở Kiều Vy đưa mắt nhìn ông. Đôi mắt không biết nói dối, ông nhìn vào đôi mắt ấy rồi nhàn nhạt mà nở nụ cười.
" Được, tôi sẽ đầu tư vào dự án này. Cô nói cho tôi biết rủi ro của dự án là bao nhiêu% "
" 25%, điều này còn phải tuỳ thuộc ý trời. "
" Được, được. "
Các vị cổ đông cũng lần lượt cũng muốn thử đầu tư vào dự án, rủi ro cũng không quá cao. Và với việc chuẩn bị kĩ càng từ các công đoạn, tính thống kê, mức thu nhập cũng như là dự đoán. Lợi nhuận đương nhiên sẽ sắp xếp mà chia để không ai phải lỗ.
Cuộc họp kết thúc, Sở Kiều Vy ở lại phòng họp. Cô nhớ ra trong tuần này cô phải đi xem mảnh đất cô định mua. Thời Cảnh Lâm tiến lại gần chỗ cô, tùy tiện mà giật lấy tờ tài liệu cô đang cầm trên tay.
Anh nhìn ra cũng đoán được mảnh đất này là bị bỏ hoang vì nếu sống ở đó sẽ không ngừng phải chịu xui xẻo. Nghe đồn nơi này trước đây có người ở nhưng không biết vì nguyên do gì khiến họ bỏ chạy.
" Cô định mua mảnh đất này sao? ".
" Phải, tôi có tìm hiểu. Dự định tuần này sẽ đến đó để kiểm tra. "
Cô giật lại tờ tài liệu từ Thời Cảnh Lâm. Nét mặt có phần kiêu căng, cô nói :
" 2 dự án lần này, nếu thành công. Công ty này sẽ đi lên và như lời hứa anh phải giúp tôi tìm kiếm. "
" Tôi đã hứa thì không rút lời. "
Sở Kiều Vy hiên ngang mà bước đến cửa, cô cần kiếm một chỗ yên ắng để không bị làm phiền. Thời Cảnh Lâm nhìn bóng lưng cô dần xa kia, thâm tâm lại cảm thấy khó chịu. Anh đây là không nỡ để cô đi?
Đôi môi khẽ phát lên giọng nói trầm ấm :
" Vậy lời hứa năm đó của em thì sao? "
Cô khựng lại vài giây, đôi mày không yên vị mà để lộ rõ sắc mặt cau có. Hít một hơi, cô quay sang nhìn thẳng vào mắt của anh như muốn để anh ghim chặt từng lời nói của cô.
Ánh mắt sắc lạnh mà trừng lên.
" Thời tổng, ở công ty anh là giám đốc của tôi. Ở nhà anh là chồng của tôi nhưng đó chỉ là sự cố. "
" Năm đó là tôi đùa giỡn, anh hiểu lầm rồi. Người anh yêu là Sở Kiều Thanh, em gái của tôi không phải là tôi ".
Nói xong cô quay gót bước ra bên ngoài, cánh cửa lạnh băng khép lại. Thời Cảnh Lâm không thể nói nổi lời nào. Phải, cảm giác lồng ngực quặng thắt này là sao?
Người anh yêu là Sở Kiểu Thanh, là người phụ nữ không hề quen biết anh, ghét bỏ tình yêu ấy. Hay là Sở Kiều Vy, người đã từng thề hứa với anh vào năm xưa.
Anh là yêu ai, ngay cả anh còn không thể rõ thì có thể nói được gì? Anh nên biết được rằng năm đó là cô chỉ tùy tiện nói yêu anh. Những điều anh làm trước đây là gì? Là vì ai? Anh không biết, không thể biết..
Thời Cảnh Lâm lặng người chỉ biết chòng chọc nhìn vào cánh cửa đã khép lại kia. Nở ra nụ cười chua sót. Sau tất cả anh chỉ là một đứa con nuôi được nhận về, nhờ may mắn mới đi lên được đến đây.
Sở Kiều Vy năm đó cũng chỉ là tùy tiện mà nói ra lời đó, vì sao anh không nhận ra nét mặt khác thường ấy mà cứ đâm đầu. Yêu đến mù quáng suốt bao lâu nay để rồi người anh yêu lại là một người khác. Cuộc đời thật biết trêu người..
...----------------...
Tiếng giày cao gót vang lên trong không gian tĩnh lặng nơi tầng hầm để xe. Sở Kiều Vy nhẹ nhàng mà tìm kiếm chiếc xe của mình rồi mở cánh cửa bước vào ghế lái. Thuần thục lui xe ra khỏi bãi đậu, tiến đến ra phía bên ngoài của công ty.
Bên ghế phụ của cô là một mớ tài liệu liên quan đến mảnh đất cô đang định mua. Trong đó còn có một phiên đấu giá, Sở Kiều Vy trước đây đã từng tìm hiểu và biết được mảnh đất ấy sau này sẽ có giá trị. Vì nó nằm ở ngay địa điểm bắt mắt.
Một mình cô cũng không lấy đủ tiền để mà mua cùng lúc hay miếng đất. Nhưng nếu không nghĩ ra cách thì sẽ bị người khác hất tay trên. Nghĩ đến đây cô chợt nhớ đến sính lễ của Sở Gia. Vì không muốn bị mất mặt cũng như muốn phôi trương ra sự giàu có, họ không tiếc tay mà chi ra rất nhiều tiền.
Cô có thể lấy nó làm của hồi môn và mua trước mảnh đất sắp bị đấu giá kia. Còn mảnh đất hoang tạm thời vẫn chưa ai để mắt đến nên vẫn còn thời gian.
Số tiền cô kiếm được ở dự án này cũng sẽ được chia 20% , và đổi số vàng cưới kia ra tiền mặt cô cũng vừa hay đủ tiền.
Ngày mai cô sẽ đi kiểm tra để chắc chắn mảnh đất hoang cô để ý đến thật sự sẽ đem lại lợi nhuận cho cô. Khi này điện thoại của cô đổ chuông, vì đang lái xe nên cô không hề nhấc máy.
Chăm chú vào nhìn đường ngay cả tiếng điện thoại kêu cũng không để vào mắt. Điện thoại đổ chuông nhiều lần nhưng cô vẫn là không nghe thấy.
Về đến dinh thự, cô bước vội lên trên phòng còn chưa để người hầu kịp chào hỏi. Mở toang cánh cửa, cô lúi húi tìm vàng cưới. Lục muốn tung căn phòng nhưng vẫn là không thể tìm thấy, hết cách cô đành bất lực định gọi cho Thời Cảnh Lâm.
Khi này chợt thấy người mình đổ mồ hôi còn hơi bốc mùi, đã hai ngày cô chưa tắm rửa đàng hoàng. Thôi thì đành làm sạch cơ thể rồi sau đó gọi điện cho Thời Cảnh Lâm. Bước vội vào phòng tắm, cô từ từ mà thả lõng đầu óc. Mấy nay đã làm việc nhiều chi bằng hôm nay nghỉ dưỡng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới. Cô tiến đến bàn nơi điện thoại đang sạc pin, rút dây ra. Lướt tìm số điện thoại của anh, vừa mở lên đập vào mắt cô là hàng chục cuộc gọi nhỡ đến từ số lạ.
Vừa nhấc máy thì đầu bên kia với giọng nói hớt hả còn có hơi hoảng sợ.
" C- cô, cô có phải là Sở Kiều Vy không!? "- Người đàn ông với giọng nói khàn khàn hét lớn.
" Vâng, có chuyện gì sao? ".
Người đàn ông tay chân bủn rủn, trán thẫm mồ hôi lại. Mặt mày tái mét hẳn đi, ông cố gắng nói rõ.
" Thiếu gia của chúng tôi... "
" Sao vậy, ông nói rõ ràng cho tôi nghe được không? ".
" Lục Bình Xuyên, thiếu gia đã tự tử rồi thưa tiểu thư! "
"...!!? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.