Chương 17: Muộn Phiền
Anoki Aki
10/10/2024
" A- anh giải thích cho em được không, tại sao lại là chị ấy!"
Sở Kiều Thanh không thể ngờ được, cô níu lấy tay của anh chỉ mong lời cô vừa nghe thấy là nhầm lẫm. Nhưng Thời Thẩm Khuyên lại hất tay cô ra. Tuy đôi mắt ấy vẫn đang cười với cô nhưng cô nhận ra nụ cười này là giả.
Cô buông tay, để cho anh đi. Nhìn bóng lưng của người mình yêu đang ngày một xa vời với mình, đôi tay siết chặt. Sao đến cả người cô yêu cũng bị chị gái cướp mất? Cô không can tâm, không chấp nhận được nó!
" Sở Kiều Vy chị đã có Thời Cảnh Lâm rồi còn muốn cướp Thời Thẩm Khuyên của tôi! ".
Sở Kiều Thanh bấy lâu nay có phải là thả lỏng Sở Kiều Vy quá lâu để rồi cô ta không biết thân biết phận mà muốn trèo cao hơn? Cô tức tối lao thẳng ra khỏi bữa tiệc, vừa đi vừa nhớ lại câu nói đó.
" Tôi thích Sở Kiều Vy, Chị gái của em. "
Câu nói cứ vang vảng bên tai, ghim chặt vào tâm trí hỗn loạn ấy. Cô không tin mình không thể có được trái tim của anh ấy. Sở Kiều Vy, người chị quý hóa của cô. Chỉ cần cô khiến Sở Kiều Vy không còn sức hút với Thời Thẩm Khuyên anh ấy sẽ yêu cô.
Cô lên lại chiếc ô tô đen sang trọng của mình, ngồi trên xe không ngừng cắn chặt, nghiến chiếc móng tay mà cô vừa mới làm kia.
Đêm nay cô lộng lẫy như vậy mà Thời Thẩm Khuyên lại không để cô vào mắt, nỗi nhục nhã này cô không chấp nhận, không cam lòng giao người đàn ông của mình cho chị gái.
" Sở Kiều Vy, chị đợi đấy. Tôi sẽ khiến chị lún xuống vũng lầy mà tôi tạo ra! ".
Bên phía Sở Kiều Vy, cô mặc trên mình bộ váy trắng hai dây. Lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, dựa tay vào cửa sổ trong phòng ngủ. Ngắm nhìn bầu trời đêm nay, ánh sáng xanh của mặt trăng đang chiếu rọi khắp căn phòng lặng lẽo, tĩnh lặng ấy.
Trên bàn còn có một sấp tài liệu gọn gàng, cô đã làm xong công việc của mình. Trong đêm thanh , giọng nói trong trẻo mang theo ưu buồn kia cất lên :
" Cái tên kia không biết sao rồi. "
Cú sốc đó làm sao Thời Cảnh Lâm có thể chịu được, khi biết người anh yêu đã lừa dối anh cỡ nào. Rồi cô lại nhớ đến cha mẹ của mình, việc bây giờ cô phải làm là xây dựng sự nghiệp của mình. Cô cần nhiều tiền hơn.
Sở Kiều Vy cầm điện thoại đang để bên bàn gỗ, ngón tay thon dài nhấn từng số trên điện thoại của mình. Cô vừa ngắm nhìn bầu trời đêm nay vừa ghé sát điện thoại vào tai của mình.
Thời Cảnh Lâm đang thong thả mà hòa mình với cơn gió se se lạnh đêm nay. Tiếng chuông điện thoại trong xe khiến anh bị kéo về thực tại, đôi mày cau có tiến lại xe. Cầm điện thoại lên, vừa nhìn số một hồi lâu. Anh nhấp máy
" Sở Kiều Vy, cô muốn gì? "
" Anh biết tôi gọi cho anh là vì muốn gì sao? "
" Ngoài thứ đó thì không có chuyện cô gọi cho tôi ".
" Đầu óc đã nguôi ngoai chưa? "- Sở Kiều Vy khi không muốn trêu anh.
" Nếu chỉ hỏi mấy câu vớ vẩn vậy thì tôi cúp máy "
Anh khó chịu ra mặt, ngón tay đã vào thế sẽ dập máy bất cứ lúc nào.
" Ấy, khoan khoan. Anh đừng cúp vội vậy! "
Sở Kiều Vy biết không thể trêu chọc người trước mặt, đành xuống nước cầu xin anh.
" Thật ra tôi muốn hỏi anh công ty có dự án nào quan trọng cần giao không? ".
" Công ty có dự án thì liên quan gì đến tôi? ".
" Bộ anh quên giờ anh là giám đốc của công ty tôi làm việc sao? ".
Thời Cảnh Lâm suy nghĩ hồi lâu. Công ty này tuy anh là người đứng tên, làm giám đốc nhưng mọi việc đều giao cho trợ lý của mình. Ngẫm nghĩ thêm vài giây, anh cất lên chất giọng trầm ấm của mình :
" Chờ tôi một chút. "
Chưa để cô kịp nói thêm gì anh đã cúp máy, khi gọi lại chỉ nghe thấy tổng đài báo bận. Có lẽ anh đang nghe điện thoại của một người khác.
" Thời tổng, nửa đêm nửa hôm ngài gọi tôi có việc gì? "
Ân Thừa Quân mơ mơ màng màng nhấp máy trả lời, đôi mắt vẫn còn nhắm chặt không có ý định mở. Cậu uể oải lí nhí mở mí mắt nặng chịt của mình nhìn về phía đồng hồ đang tích tắc kia.
Thời tổng của cậu là một tên ác ma, ba giờ sáng đã gọi người ta dậy. Cục tức này cậu cũng phải nuốt lại vào trong, nếu giờ mà cãi lại chỉ có trừ tiền lương.
" Công ty tôi để cậu phụ trách có dự án nào lớn không? "
Ân Thừa Quân ngẫm nghĩ một hồi thì nhớ ra công ty này có hai dự án lớn cực kì quan trọng đủ để định đoạt số phận của công ty. Nếu chỉ cần mắc một lỗi sai nhỏ thôi cũng có thể khiến công ty mất ít nhất hơn trăm triệu, nặng hơn thì có thể phá sản.
" Có hai dự án lớn, Thời tổng định làm sao? ".
Nếu là Thời Cảnh Lâm thì cậu nghĩ người ấy dư sức để làm hai dự án này. Nếu dự án hoàn thành tốt, đủ chỉ tiêu thì công ty sẽ được đà mà phát triển. Nhưng không cậu đã vỡ mộng ngay sau đó.
" Gửi cho tôi file của hai dự án ấy, không phải tôi làm mà là một người khác. "
" Người khác, là ai vậy? "
" Sở Kiều Vy, thực tập sinh của công ty ST ".
Vừa nghe đến người nhận hai dự án này là một thực tập sinh, cậu tỉnh cả ngủ. Đôi mắt giật giật không tin vào những gì mình đang nghe thấy, nhưng rồi cậu nhớ ra Sở Kiều Vy là vợ của giám đốc mình.
Cậu nguôi ngoai đi phần nào nghi ngờ trong người của mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù gì cũng là vợ của Thời tổng chắc sẽ làm được việc.
" Vâng, để em làm file rồi gửi qua cho anh. "
Thời Cảnh Lâm coi như cũng là giúp Sở Kiều Vy nhanh chóng kiếm được tiền, anh vừa mới cúp máy đã phát hiện ra cuộc gọi nhỡ của cô. Nhưng anh nào nghe, đằng nào về nhà cũng kể lại.
Bây giờ người anh yêu là ai Sở Kiều Thanh cô gái anh nhầm lẫm hay Sở Kiều Vy cô gái đã giúp anh năm đó. Vẫn là đắn đo không thể lựa chọn. Đôi mắt đượm buồn lại ngắm nhìn ánh trăng.
Phía của Sở Kiều Vy, cho dù có gọi đến cỡ nào cũng không thấy anh nghe máy. Thôi thì chắc anh ta cũng sẽ giúp cô. Đang phân vân nên gọi lại lần nữa không thì có một tin nhắn từ người lạ gửi đến trên we chat.
Bấm vào kiểm tra thì là một dòng tin nhắn đơn giản đã gửi từ bao giờ. Có lẽ là app thông báo chậm nên cô không thể trả lời ngay được.
" Về nhà an toàn chứ, tên kia có làm gì em không? ".
Đọc dòng tin cô đoán được là Lục Bình Xuyên. Lúc nãy anh đã xin kết bạn với cô, nghĩ đến đây cô bắt đầu bấm phím. Cô cũng phải giữ khoảng cách với anh nếu không chỉ cần lọt ra bên ngoài thôi thì sẽ có scandal.
" Em ổn, anh ấy là chồng của em. Không có việc gì đâu. "
Nhắn xong cô cất điện thoại, leo lên chiếc giường êm ái mà nằm xuống. Sự mền mại của đệm khiến cô dần chìm vào giấc ngủ.
...----------------...
Ở một khía khác, trong căn phòng khách đã tắt đèn, u tối chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo của trăng đang chiếu rọi xuyên qua chiếc rèm. Trên bàn chất đống những chai rượu đã uống cạn, một người với áo sơ mi mở hai cúc đầu.
Nằm hưởng thụ men say ở trên ghế sô pha dài, tiếng thông báo có tin. Điện thoại sáng lên trong khung cảnh đêm tối, anh loạng choạng. Cố gắng với lấy điện thoại nằm gọn trên bàn.
Đọc dòng tin mà Sở Kiều Vy gửi. Lục Bình Xuyên chỉ nhìn rồi lại ngồi dậy. Lê lết cơ thể mệt mỏi của mình, đỡ lấy trán. Đôi mắt si tình nhìn vào dòng tin nhắn.
" Sở Kiều Vy, nếu như anh đến sớm hơn một chút thì người cưới em có phải là anh không? ".
Sở Kiều Thanh không thể ngờ được, cô níu lấy tay của anh chỉ mong lời cô vừa nghe thấy là nhầm lẫm. Nhưng Thời Thẩm Khuyên lại hất tay cô ra. Tuy đôi mắt ấy vẫn đang cười với cô nhưng cô nhận ra nụ cười này là giả.
Cô buông tay, để cho anh đi. Nhìn bóng lưng của người mình yêu đang ngày một xa vời với mình, đôi tay siết chặt. Sao đến cả người cô yêu cũng bị chị gái cướp mất? Cô không can tâm, không chấp nhận được nó!
" Sở Kiều Vy chị đã có Thời Cảnh Lâm rồi còn muốn cướp Thời Thẩm Khuyên của tôi! ".
Sở Kiều Thanh bấy lâu nay có phải là thả lỏng Sở Kiều Vy quá lâu để rồi cô ta không biết thân biết phận mà muốn trèo cao hơn? Cô tức tối lao thẳng ra khỏi bữa tiệc, vừa đi vừa nhớ lại câu nói đó.
" Tôi thích Sở Kiều Vy, Chị gái của em. "
Câu nói cứ vang vảng bên tai, ghim chặt vào tâm trí hỗn loạn ấy. Cô không tin mình không thể có được trái tim của anh ấy. Sở Kiều Vy, người chị quý hóa của cô. Chỉ cần cô khiến Sở Kiều Vy không còn sức hút với Thời Thẩm Khuyên anh ấy sẽ yêu cô.
Cô lên lại chiếc ô tô đen sang trọng của mình, ngồi trên xe không ngừng cắn chặt, nghiến chiếc móng tay mà cô vừa mới làm kia.
Đêm nay cô lộng lẫy như vậy mà Thời Thẩm Khuyên lại không để cô vào mắt, nỗi nhục nhã này cô không chấp nhận, không cam lòng giao người đàn ông của mình cho chị gái.
" Sở Kiều Vy, chị đợi đấy. Tôi sẽ khiến chị lún xuống vũng lầy mà tôi tạo ra! ".
Bên phía Sở Kiều Vy, cô mặc trên mình bộ váy trắng hai dây. Lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, dựa tay vào cửa sổ trong phòng ngủ. Ngắm nhìn bầu trời đêm nay, ánh sáng xanh của mặt trăng đang chiếu rọi khắp căn phòng lặng lẽo, tĩnh lặng ấy.
Trên bàn còn có một sấp tài liệu gọn gàng, cô đã làm xong công việc của mình. Trong đêm thanh , giọng nói trong trẻo mang theo ưu buồn kia cất lên :
" Cái tên kia không biết sao rồi. "
Cú sốc đó làm sao Thời Cảnh Lâm có thể chịu được, khi biết người anh yêu đã lừa dối anh cỡ nào. Rồi cô lại nhớ đến cha mẹ của mình, việc bây giờ cô phải làm là xây dựng sự nghiệp của mình. Cô cần nhiều tiền hơn.
Sở Kiều Vy cầm điện thoại đang để bên bàn gỗ, ngón tay thon dài nhấn từng số trên điện thoại của mình. Cô vừa ngắm nhìn bầu trời đêm nay vừa ghé sát điện thoại vào tai của mình.
Thời Cảnh Lâm đang thong thả mà hòa mình với cơn gió se se lạnh đêm nay. Tiếng chuông điện thoại trong xe khiến anh bị kéo về thực tại, đôi mày cau có tiến lại xe. Cầm điện thoại lên, vừa nhìn số một hồi lâu. Anh nhấp máy
" Sở Kiều Vy, cô muốn gì? "
" Anh biết tôi gọi cho anh là vì muốn gì sao? "
" Ngoài thứ đó thì không có chuyện cô gọi cho tôi ".
" Đầu óc đã nguôi ngoai chưa? "- Sở Kiều Vy khi không muốn trêu anh.
" Nếu chỉ hỏi mấy câu vớ vẩn vậy thì tôi cúp máy "
Anh khó chịu ra mặt, ngón tay đã vào thế sẽ dập máy bất cứ lúc nào.
" Ấy, khoan khoan. Anh đừng cúp vội vậy! "
Sở Kiều Vy biết không thể trêu chọc người trước mặt, đành xuống nước cầu xin anh.
" Thật ra tôi muốn hỏi anh công ty có dự án nào quan trọng cần giao không? ".
" Công ty có dự án thì liên quan gì đến tôi? ".
" Bộ anh quên giờ anh là giám đốc của công ty tôi làm việc sao? ".
Thời Cảnh Lâm suy nghĩ hồi lâu. Công ty này tuy anh là người đứng tên, làm giám đốc nhưng mọi việc đều giao cho trợ lý của mình. Ngẫm nghĩ thêm vài giây, anh cất lên chất giọng trầm ấm của mình :
" Chờ tôi một chút. "
Chưa để cô kịp nói thêm gì anh đã cúp máy, khi gọi lại chỉ nghe thấy tổng đài báo bận. Có lẽ anh đang nghe điện thoại của một người khác.
" Thời tổng, nửa đêm nửa hôm ngài gọi tôi có việc gì? "
Ân Thừa Quân mơ mơ màng màng nhấp máy trả lời, đôi mắt vẫn còn nhắm chặt không có ý định mở. Cậu uể oải lí nhí mở mí mắt nặng chịt của mình nhìn về phía đồng hồ đang tích tắc kia.
Thời tổng của cậu là một tên ác ma, ba giờ sáng đã gọi người ta dậy. Cục tức này cậu cũng phải nuốt lại vào trong, nếu giờ mà cãi lại chỉ có trừ tiền lương.
" Công ty tôi để cậu phụ trách có dự án nào lớn không? "
Ân Thừa Quân ngẫm nghĩ một hồi thì nhớ ra công ty này có hai dự án lớn cực kì quan trọng đủ để định đoạt số phận của công ty. Nếu chỉ cần mắc một lỗi sai nhỏ thôi cũng có thể khiến công ty mất ít nhất hơn trăm triệu, nặng hơn thì có thể phá sản.
" Có hai dự án lớn, Thời tổng định làm sao? ".
Nếu là Thời Cảnh Lâm thì cậu nghĩ người ấy dư sức để làm hai dự án này. Nếu dự án hoàn thành tốt, đủ chỉ tiêu thì công ty sẽ được đà mà phát triển. Nhưng không cậu đã vỡ mộng ngay sau đó.
" Gửi cho tôi file của hai dự án ấy, không phải tôi làm mà là một người khác. "
" Người khác, là ai vậy? "
" Sở Kiều Vy, thực tập sinh của công ty ST ".
Vừa nghe đến người nhận hai dự án này là một thực tập sinh, cậu tỉnh cả ngủ. Đôi mắt giật giật không tin vào những gì mình đang nghe thấy, nhưng rồi cậu nhớ ra Sở Kiều Vy là vợ của giám đốc mình.
Cậu nguôi ngoai đi phần nào nghi ngờ trong người của mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù gì cũng là vợ của Thời tổng chắc sẽ làm được việc.
" Vâng, để em làm file rồi gửi qua cho anh. "
Thời Cảnh Lâm coi như cũng là giúp Sở Kiều Vy nhanh chóng kiếm được tiền, anh vừa mới cúp máy đã phát hiện ra cuộc gọi nhỡ của cô. Nhưng anh nào nghe, đằng nào về nhà cũng kể lại.
Bây giờ người anh yêu là ai Sở Kiều Thanh cô gái anh nhầm lẫm hay Sở Kiều Vy cô gái đã giúp anh năm đó. Vẫn là đắn đo không thể lựa chọn. Đôi mắt đượm buồn lại ngắm nhìn ánh trăng.
Phía của Sở Kiều Vy, cho dù có gọi đến cỡ nào cũng không thấy anh nghe máy. Thôi thì chắc anh ta cũng sẽ giúp cô. Đang phân vân nên gọi lại lần nữa không thì có một tin nhắn từ người lạ gửi đến trên we chat.
Bấm vào kiểm tra thì là một dòng tin nhắn đơn giản đã gửi từ bao giờ. Có lẽ là app thông báo chậm nên cô không thể trả lời ngay được.
" Về nhà an toàn chứ, tên kia có làm gì em không? ".
Đọc dòng tin cô đoán được là Lục Bình Xuyên. Lúc nãy anh đã xin kết bạn với cô, nghĩ đến đây cô bắt đầu bấm phím. Cô cũng phải giữ khoảng cách với anh nếu không chỉ cần lọt ra bên ngoài thôi thì sẽ có scandal.
" Em ổn, anh ấy là chồng của em. Không có việc gì đâu. "
Nhắn xong cô cất điện thoại, leo lên chiếc giường êm ái mà nằm xuống. Sự mền mại của đệm khiến cô dần chìm vào giấc ngủ.
...----------------...
Ở một khía khác, trong căn phòng khách đã tắt đèn, u tối chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo của trăng đang chiếu rọi xuyên qua chiếc rèm. Trên bàn chất đống những chai rượu đã uống cạn, một người với áo sơ mi mở hai cúc đầu.
Nằm hưởng thụ men say ở trên ghế sô pha dài, tiếng thông báo có tin. Điện thoại sáng lên trong khung cảnh đêm tối, anh loạng choạng. Cố gắng với lấy điện thoại nằm gọn trên bàn.
Đọc dòng tin mà Sở Kiều Vy gửi. Lục Bình Xuyên chỉ nhìn rồi lại ngồi dậy. Lê lết cơ thể mệt mỏi của mình, đỡ lấy trán. Đôi mắt si tình nhìn vào dòng tin nhắn.
" Sở Kiều Vy, nếu như anh đến sớm hơn một chút thì người cưới em có phải là anh không? ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.