Chương 43: Số 14
Anoki Aki
22/10/2024
Vị trí của hacker dù chỉ hiển thị trong vài giây nhưng họ cũng đã tìm được. Trong đêm hôm ấy, Thời Cảnh Lâm gác lại chuyện đấu đá với Thời Thẩm Khuyên mà giúp đỡ.
Sở dĩ anh làm vậy cũng chỉ là vì trả ơn cho Thời gia, nhưng anh vẫn luôn biết địa vị của bản thân và không đòi hỏi quá nhiều. Những thứ anh có ở hiện tại đều một tay anh xây lên. (2)
" Thời Cảnh Lâm, anh có nghĩ rằng tên hacker ấy sẽ bỏ chạy không? "
Sở Kiều Vy khoác lên mình một chiếc áo lông thú trắng tinh, mền mại. Đêm ở thành phố C thật sự rất lạnh, nó lạnh hơn ở thành phố A nhiều.
Anh chỉ nhìn cô rồi ngẫm nghĩ hồi lâu mới đưa ra quyết định.
" Nếu hắn ta kĩ tính thì sẽ cao chạy xa bay rồi. nhưng không phải cũng nên thử sao.
'Được, vậy giờ chúng ta đi. "
Như thường lệ thì cô lại lên xe của người " chồng ". Đi trước là xe của Thời Thẩm Khuyên, theo sau đó là xe của Thời Cảnh Lâm cùng cảnh sát.
Chiếc xe lăn bánh dừng lại ngay trước một căn chung cư khá cũ kĩ. Vừa bước xuống khỏi xe thì một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi của cô.
Chỉ suýt nữa thôi cô thật sự sẽ nôn ra tại chỗ nhưng rồi bỗng dưng một chiếc kẹo cam được đưa ra trước mặt của cô.
Chẳng ai xa lạ nhưng cũng thật bất thường. Thời Cảnh Lâm, anh ta vậy mà mang theo kẹo để đưa cho cô.
"Ăn cái này sẽ áp bớt mùi hơn đấy. "
" Tôi không thích đồ ngọt. Anh giữ lấy mà ăn.
" Đừng cứng đầu, cô cứ vậy thì Thời Thẩm Khuyên sẽ biết tôi với cô là giả vờ đấy."
Nghe thấy câu này, Sở Kiều Vy dù không phục nhưng cũng phải đưa tay ra nhận lấy viên kẹo cam. Vừa bỏ vào trong khoang miệng thì mùi hương cam đã nhanh chóng tỏa ra.
Mùi hương thanh mát cùng chút ngọt nhẹ nhàng. Nó cũng không quá ngọt khiến cho cô ghét bỏ đến vậy.
Khi này cô lại có chút nghi ngờ trong lòng, người đàn ông này trước đây luôn mặt nặng mày nhẹ với cô nhưng dạo gần đây lại có chút dịu dàng và tinh tế.
Điều cô nghĩ không phải là thành sự thật đấy ư. Trước đây cô đã từng dứt khoát phá đi mối nghi ngờ trong lòng của Thời Cảnh Lâm nhưng lần này có vẻ anh ta hơi khác.
Quan tâm cô, chăm chút cho cô nhiều lúc. Đến cả điều kiện quái gở ấy, thật sự những điều này là từ một người đàn ông đã từng chán ghét cô mà làm ra
'Ngẩng người làm gì. Vào nhanh đi.
Anh quay lại nhìn cô rồi lại tiếp tục bước vào trong với một khuôn mặt lạnh nhạt cùng thanh âm sắc bén, lạnh lẽo đến thấu xương. Phải chăng là cô đã hiểu lầm.
Anh ta chắc là không yêu cô đâu. (2)
Theo những gì chủ trọ khai báo thì chỉ có duy nhất một người mới chuyển đến sống gần đây. Những người khác cũng đã rời đi vì một số lý do cá nhân cũng như tính chất công việc.
Cánh cửa vừa mở ra thì khác với dáng vẻ của căn chung cư thì là một căn
phòng khá sạch sẽ cùng cách bày chí gọn gàng. Điện của căn phòng này chấp nháy, mờ mờ ảo ảo không rõ hình hài.
Những viên quan cảnh sát nhanh chóng đi lên phía trước. Nhưng quả như những gì Sở Kiều Vy đã từng nói với anh. Có vẻ tên hacker ấy đã bỏ chạy ra khỏi đây.
Màn hình máy tính vẫn còn sáng nhưng ổ USB thì đã không còn. Xung quanh là những bức tranh kì lạ cùng những vật thể nhỏ nhắn giống như răng của động vật.
Thời Cảnh Lâm bán tính bán nghi khi nhìn thấy một tấm khung bị gập xuống. Đôi tay không tự chủ mà lật nó lên. Bức ảnh trước mặt đã khiến anh kinh ngạc không nói nổi một lời.
Bên trong ảnh là những gương mặt tươi cười hạnh phúc cùng cử chỉ đáng yêu. Tuy nhiên chỉ có hai đứa trẻ trong góc là không cười, cô gái nhỏ nhắn với chiếc đầm xanh ngọc cùng mái tóc đen xoăn nhẹ rũ qua vai.
Ngũ quan tròn trịa, mũm mĩm. Người nhìn người mê, ngay cả anh cũng vậy. Vừa nhìn anh đã nhận ra cô bé xinh đẹp này là Sở Kiều Vy.
Trước đây anh chưa từng được nghe quá nhiều về quá khứ của cô nhưng có vài điều anh biết được là cô sống ở trại trẻ mồ côi trước khi gặp được Sở Đông Uy.
Nhìn vào dáng vẻ gầy cùng vài vết bầm mờ mờ ở đôi chân anh đã ngầm đoán được cô đã phải trải qua những gì ở nơi được gọi là mái ấm cho những đứa trẻ không nhà không cha mẹ.
" Em nhìn gì vậy, cảnh sát đã lục soát ở khắp căn phòng nhưng không tìm được gì. "
Thời Thẩm Khuyên đi đến mà ngó nhìn đứa em trai đang đứng bất động. Khi này Thời Cảnh Lâm quay mặt lại, ánh mắt anh được đèn xanh mờ nhẹ chiếu ngang qua.
Đôi môi khẽ cất lên giọng nói trầm nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào ở đây.
Bí mật mà cô ấy giấu, có thể em đã phát hiện ra rồi.
Khi này một người ở trong phòng ngủ bước ra, trên tay cầm một cuốn album. Anh ta nhanh chóng nói lớn.
Có manh mối rồi, manh mối về tên hacker ấy! "
Thời Thẩm Khuyên bước đến, anh cầm lấy cuốn album mà lật dở từng trang. Bên trong đó là những tấm hình chụp cùng một cô gái nhỏ, giống với cô gái chụp trong tấm hình tập thể kia.
Khi anh đang định nói cho Thời Cảnh Lâm biết thì đã thấy người không còn ở đây. Bấy giờ anh mới nhận ra một điều.
Sở Kiều Vy cũng đã không còn ở đây. Hoặc cô ấy chưa từng đặt chân vào căn phòng này.
' Đứng lại, cậu biết mình sẽ đến tìm cậu đúng không!"
Một dáng người cao lớn khoác trên mình một chiếc áo hoodie đen cùng đôi kính cận có phần dày. Người đàn ông quay lại nhìn cô rồi lại treo lên mặt ý cười.
" Kiều Vy, sao cậu biết được hay vậy. "
Sở Kiều Vy nhìn người đàn ông trước mặt, cậu ta chính là người đã đụng vào và khiến đồ ăn rơi lên người cô. Và cũng là người chẳng may để lại một vết sẹo trên đôi chân thon dài ấy.
" Số 14, là cậu đúng không. Từ lần đầu gặp mặt tôi đã thấy có chút quen mắt. Dù ngoại hình có chút thay đổi nhưng tôi cũng nhận ra cậu. "
'Đừng gọi mình là số 14 nữa, cái con số ấy thật ngớ ngẩn. Mình có tên rồi đấy. Gọi mình là Tịch Tư Kỳ. "
Tịch Tư Kỳ kéo mũ trùm đầu xuống cùng mắt kính cận. Phía sau khuôn mặt ngốc nghếch của một người phục vụ bàn là dáng vẻ đầy mùi thuốc súng.
Nụ cười ấy cũng chẳng che giấu đi dáng vẻ thật sự bên trong con người đã từng đánh bại những con số khi ấy.
" Lâu rồi không gặp, Kiều Vy. Làm sao cậu biết mình ở đây? "
" Nhờ chiếc GPS cậu ném vào nhà của mình. Bên trên nó được khắc một ký tự khá nhỏ và chỉ có mình mới biết được nó.
Cậu giỏi thật đấy, mình biết cậu vẫn luôn vậy mà. Kể cả lần khi ấy, diễn xuất vậy là thứ cậu theo đuổi. Giờ còn không? "
Sở Kiều Vy không muốn ôn lại chuyện cũ với Tịch Tư Kỳ quá lâu vì sợ rằng bây giờ Thời Cảnh Lâm đã phát hiện ra cô biến mất. Nếu còn không nhanh quay lại e rằng sẽ bị nghi ngờ.
' Cậu là người đã xâm nhập vào máy chủ của Sở thị và Thời thị đúng không? "
" Phải, là mình. Cậu thấy sao, đã lâu không gặp mình có giỏi lên không? "
Vẫn với thái độ dửng dưng, bình thản ấy. Mặc cho Sở Kiều Vy đề phòng, cảnh giác như nào thì vẫn luôn phải nhận lấy một cơn ớn lạnh phát ra từ người bạn thân cũ này.
" Kiều Vy, mình là vì cậu đấy. Suốt bao lâu nay luôn tìm kiếm cậu, biết cậu bị Sở thị ép buộc cưới tên Thời Cảnh Lâm kia. Mình đã rất đau lòng. "
" Mình nhớ cậu rất nhiều, cũng hận đám người kia. Bây giờ mình trong tay mình là những mật liệu, nó có thể khiến cho một gia tộc sụp đổ đấy. "
Tịch Tư Kỳ tiến đến lại gần và dơ lên hai chiếc USB mà cả hai gia tộc đều đang tìm kiếm. Nó ở ngay trước mặt cô.
Thứ khiến cho một gia tộc thanh bại danh liệt, không bao giờ có thể khơi dựng lại.
Sở dĩ anh làm vậy cũng chỉ là vì trả ơn cho Thời gia, nhưng anh vẫn luôn biết địa vị của bản thân và không đòi hỏi quá nhiều. Những thứ anh có ở hiện tại đều một tay anh xây lên. (2)
" Thời Cảnh Lâm, anh có nghĩ rằng tên hacker ấy sẽ bỏ chạy không? "
Sở Kiều Vy khoác lên mình một chiếc áo lông thú trắng tinh, mền mại. Đêm ở thành phố C thật sự rất lạnh, nó lạnh hơn ở thành phố A nhiều.
Anh chỉ nhìn cô rồi ngẫm nghĩ hồi lâu mới đưa ra quyết định.
" Nếu hắn ta kĩ tính thì sẽ cao chạy xa bay rồi. nhưng không phải cũng nên thử sao.
'Được, vậy giờ chúng ta đi. "
Như thường lệ thì cô lại lên xe của người " chồng ". Đi trước là xe của Thời Thẩm Khuyên, theo sau đó là xe của Thời Cảnh Lâm cùng cảnh sát.
Chiếc xe lăn bánh dừng lại ngay trước một căn chung cư khá cũ kĩ. Vừa bước xuống khỏi xe thì một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi của cô.
Chỉ suýt nữa thôi cô thật sự sẽ nôn ra tại chỗ nhưng rồi bỗng dưng một chiếc kẹo cam được đưa ra trước mặt của cô.
Chẳng ai xa lạ nhưng cũng thật bất thường. Thời Cảnh Lâm, anh ta vậy mà mang theo kẹo để đưa cho cô.
"Ăn cái này sẽ áp bớt mùi hơn đấy. "
" Tôi không thích đồ ngọt. Anh giữ lấy mà ăn.
" Đừng cứng đầu, cô cứ vậy thì Thời Thẩm Khuyên sẽ biết tôi với cô là giả vờ đấy."
Nghe thấy câu này, Sở Kiều Vy dù không phục nhưng cũng phải đưa tay ra nhận lấy viên kẹo cam. Vừa bỏ vào trong khoang miệng thì mùi hương cam đã nhanh chóng tỏa ra.
Mùi hương thanh mát cùng chút ngọt nhẹ nhàng. Nó cũng không quá ngọt khiến cho cô ghét bỏ đến vậy.
Khi này cô lại có chút nghi ngờ trong lòng, người đàn ông này trước đây luôn mặt nặng mày nhẹ với cô nhưng dạo gần đây lại có chút dịu dàng và tinh tế.
Điều cô nghĩ không phải là thành sự thật đấy ư. Trước đây cô đã từng dứt khoát phá đi mối nghi ngờ trong lòng của Thời Cảnh Lâm nhưng lần này có vẻ anh ta hơi khác.
Quan tâm cô, chăm chút cho cô nhiều lúc. Đến cả điều kiện quái gở ấy, thật sự những điều này là từ một người đàn ông đã từng chán ghét cô mà làm ra
'Ngẩng người làm gì. Vào nhanh đi.
Anh quay lại nhìn cô rồi lại tiếp tục bước vào trong với một khuôn mặt lạnh nhạt cùng thanh âm sắc bén, lạnh lẽo đến thấu xương. Phải chăng là cô đã hiểu lầm.
Anh ta chắc là không yêu cô đâu. (2)
Theo những gì chủ trọ khai báo thì chỉ có duy nhất một người mới chuyển đến sống gần đây. Những người khác cũng đã rời đi vì một số lý do cá nhân cũng như tính chất công việc.
Cánh cửa vừa mở ra thì khác với dáng vẻ của căn chung cư thì là một căn
phòng khá sạch sẽ cùng cách bày chí gọn gàng. Điện của căn phòng này chấp nháy, mờ mờ ảo ảo không rõ hình hài.
Những viên quan cảnh sát nhanh chóng đi lên phía trước. Nhưng quả như những gì Sở Kiều Vy đã từng nói với anh. Có vẻ tên hacker ấy đã bỏ chạy ra khỏi đây.
Màn hình máy tính vẫn còn sáng nhưng ổ USB thì đã không còn. Xung quanh là những bức tranh kì lạ cùng những vật thể nhỏ nhắn giống như răng của động vật.
Thời Cảnh Lâm bán tính bán nghi khi nhìn thấy một tấm khung bị gập xuống. Đôi tay không tự chủ mà lật nó lên. Bức ảnh trước mặt đã khiến anh kinh ngạc không nói nổi một lời.
Bên trong ảnh là những gương mặt tươi cười hạnh phúc cùng cử chỉ đáng yêu. Tuy nhiên chỉ có hai đứa trẻ trong góc là không cười, cô gái nhỏ nhắn với chiếc đầm xanh ngọc cùng mái tóc đen xoăn nhẹ rũ qua vai.
Ngũ quan tròn trịa, mũm mĩm. Người nhìn người mê, ngay cả anh cũng vậy. Vừa nhìn anh đã nhận ra cô bé xinh đẹp này là Sở Kiều Vy.
Trước đây anh chưa từng được nghe quá nhiều về quá khứ của cô nhưng có vài điều anh biết được là cô sống ở trại trẻ mồ côi trước khi gặp được Sở Đông Uy.
Nhìn vào dáng vẻ gầy cùng vài vết bầm mờ mờ ở đôi chân anh đã ngầm đoán được cô đã phải trải qua những gì ở nơi được gọi là mái ấm cho những đứa trẻ không nhà không cha mẹ.
" Em nhìn gì vậy, cảnh sát đã lục soát ở khắp căn phòng nhưng không tìm được gì. "
Thời Thẩm Khuyên đi đến mà ngó nhìn đứa em trai đang đứng bất động. Khi này Thời Cảnh Lâm quay mặt lại, ánh mắt anh được đèn xanh mờ nhẹ chiếu ngang qua.
Đôi môi khẽ cất lên giọng nói trầm nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào ở đây.
Bí mật mà cô ấy giấu, có thể em đã phát hiện ra rồi.
Khi này một người ở trong phòng ngủ bước ra, trên tay cầm một cuốn album. Anh ta nhanh chóng nói lớn.
Có manh mối rồi, manh mối về tên hacker ấy! "
Thời Thẩm Khuyên bước đến, anh cầm lấy cuốn album mà lật dở từng trang. Bên trong đó là những tấm hình chụp cùng một cô gái nhỏ, giống với cô gái chụp trong tấm hình tập thể kia.
Khi anh đang định nói cho Thời Cảnh Lâm biết thì đã thấy người không còn ở đây. Bấy giờ anh mới nhận ra một điều.
Sở Kiều Vy cũng đã không còn ở đây. Hoặc cô ấy chưa từng đặt chân vào căn phòng này.
' Đứng lại, cậu biết mình sẽ đến tìm cậu đúng không!"
Một dáng người cao lớn khoác trên mình một chiếc áo hoodie đen cùng đôi kính cận có phần dày. Người đàn ông quay lại nhìn cô rồi lại treo lên mặt ý cười.
" Kiều Vy, sao cậu biết được hay vậy. "
Sở Kiều Vy nhìn người đàn ông trước mặt, cậu ta chính là người đã đụng vào và khiến đồ ăn rơi lên người cô. Và cũng là người chẳng may để lại một vết sẹo trên đôi chân thon dài ấy.
" Số 14, là cậu đúng không. Từ lần đầu gặp mặt tôi đã thấy có chút quen mắt. Dù ngoại hình có chút thay đổi nhưng tôi cũng nhận ra cậu. "
'Đừng gọi mình là số 14 nữa, cái con số ấy thật ngớ ngẩn. Mình có tên rồi đấy. Gọi mình là Tịch Tư Kỳ. "
Tịch Tư Kỳ kéo mũ trùm đầu xuống cùng mắt kính cận. Phía sau khuôn mặt ngốc nghếch của một người phục vụ bàn là dáng vẻ đầy mùi thuốc súng.
Nụ cười ấy cũng chẳng che giấu đi dáng vẻ thật sự bên trong con người đã từng đánh bại những con số khi ấy.
" Lâu rồi không gặp, Kiều Vy. Làm sao cậu biết mình ở đây? "
" Nhờ chiếc GPS cậu ném vào nhà của mình. Bên trên nó được khắc một ký tự khá nhỏ và chỉ có mình mới biết được nó.
Cậu giỏi thật đấy, mình biết cậu vẫn luôn vậy mà. Kể cả lần khi ấy, diễn xuất vậy là thứ cậu theo đuổi. Giờ còn không? "
Sở Kiều Vy không muốn ôn lại chuyện cũ với Tịch Tư Kỳ quá lâu vì sợ rằng bây giờ Thời Cảnh Lâm đã phát hiện ra cô biến mất. Nếu còn không nhanh quay lại e rằng sẽ bị nghi ngờ.
' Cậu là người đã xâm nhập vào máy chủ của Sở thị và Thời thị đúng không? "
" Phải, là mình. Cậu thấy sao, đã lâu không gặp mình có giỏi lên không? "
Vẫn với thái độ dửng dưng, bình thản ấy. Mặc cho Sở Kiều Vy đề phòng, cảnh giác như nào thì vẫn luôn phải nhận lấy một cơn ớn lạnh phát ra từ người bạn thân cũ này.
" Kiều Vy, mình là vì cậu đấy. Suốt bao lâu nay luôn tìm kiếm cậu, biết cậu bị Sở thị ép buộc cưới tên Thời Cảnh Lâm kia. Mình đã rất đau lòng. "
" Mình nhớ cậu rất nhiều, cũng hận đám người kia. Bây giờ mình trong tay mình là những mật liệu, nó có thể khiến cho một gia tộc sụp đổ đấy. "
Tịch Tư Kỳ tiến đến lại gần và dơ lên hai chiếc USB mà cả hai gia tộc đều đang tìm kiếm. Nó ở ngay trước mặt cô.
Thứ khiến cho một gia tộc thanh bại danh liệt, không bao giờ có thể khơi dựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.