Chương 7: Thời Tổng Trẻ Con
Anoki Aki
10/10/2024
" Thời Cảnh Lâm! Anh cút ra đây cho tôi, tên chết bầm nhà anh! "
Sở Kiều Vy đứng ở bên ngoài gào thét, tức giận đập cửa gọi tên anh. Vài tiếng trước đó, cô cảm thấy ở trong nhà ngột ngạt khó chịu nên đã nài nỉ anh ta cho cô ra ngoài dạo phố một xíu vì dù gì kiếp nạn đã qua nên cô không cần phải trốn trong nhà :
" Anh, tôi chỉ đi đúng hai tiếng thôi, giờ là ba giờ chiều tôi đi xíu , lát tôi về! "
Cô đưa bàn tay ba ngón lên tỏ ý thề thốt sẽ về sớm. Thời Cảnh Lâm chỉ ngồi trên ghế mặc kệ cô đang khẩn cầu anh. Thấy không làm lay động được anh, cô giả vờ trong một ngày ngoan ngoãn không đòi hỏi nữa. Anh vậy mà không có chút nghi ngờ còn nghĩ là cô đã hiểu thông rồi, đã đến bữa tối anh ngồi nhâm nhi miếng bít tết bò kobe thượng hạng cùng với ly rượu đỏ thẫm. Anh thi thoảng lại nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía cầu thang. Anh nói với người hầu đang đứng cạnh :
" Đi lên gọi cô chủ xuống đây nhanh lên, thời gian tôi có hạn "
Người hầu vâng dạ rồi đi lên cầu thang, đến trước cửa phòng cô gõ cửa nhẹ. Không nghe thấy một tiếng động nào cô cất tiếng :
" Cô chủ, đã đến giờ dùng bữa rồi "
Vẫn là không có tiếng động nào, cô hầu định ghé tai vào thì nghe thấy tiếng ngáy ngủ của Sở Kiều Vy, cô nghĩ là người đang ngủ mà khẽ đi xuống dưới mà không biết rằng cánh cửa sổ đang mở toang cùng với làn gió lồng vào trong rèm. Trên giường là một chiếc máy ghi âm đang phát đi phát lại tiến ngủ :
" Thưa cậu, cô chủ đang ngủ tôi không dám làm phiền cô ấy "
Sở Kiều Vy trước giờ chưa từng ngủ vào giờ này vì nghe các người hầu báo lại lần nào cũng thức tới mười hai giờ rồi mới lăn ra ngủ. Bán tính bán nghi nhưng anh cũng không muốn vào phòng hiện giờ, có lẽ trong phòng đã khóa trái cửa rồi.
Anh ăn hết dĩa thức ăn rồi ngồi họp ngay tại nhà, cô ta vậy mà đã ngủ quá cả giờ ăn tối. Hiện giờ là tám giờ tối, anh nói qua máy tính với các cổ đông :
" Xin phép, tôi ra bên ngoài có chú chuyện "
Nói rồi chưa để bọn họ đồng ý anh đã phi thẳng lên cầu thang, trong cuộc họp online một cổ đông đã hỏi thư ký của anh - Ân Thừa Quân :
" Giám đốc công ty các người lạ vậy, đang họp mà lại đi ra ngoài còn chưa để tôi nói? "
Thư ký ái ngại chỉ đành cố gắng xin lỗi, hạ hỏa cho vị cổ đông kia vì anh cũng chẳng biết Thời Cảnh Lâm đang làm cái gì bên đó. Anh biết hắn đã kết hôn nhưng thấy khuôn mặt mỗi ngày đều trong tình trạng mệt mỏi thì không lý nào vợ chồng hòa thuận được :
" Thứ lỗi cho giám đốc chúng tôi, có lẽ anh ấy đang.. "
" Đang làm sao? "
" Đang cần giải quyết gấp! "
" À... ừm xin lỗi.. "
Hình như vị cổ đông kia đã hiểu lầm cái gì đó thì phải , Ân Thừa Quân lỡ nói thiếu từ trong lúc hoảng loạn,lo lắng đến tột độ nhưng giờ anh chỉ đành thầm cầu bình an cho bản thân cũng như cầu cho giám đốc trở về sẽ không ngại mà thoát khỏi cuộc gọi để chạy đến đánh anh một trận.
Đi đến cửa phòng, anh đập mạnh vào cửa. Trong phòng vẫn chỉ có tiếng ngáy ngủ như một con bò , anh định lấy chìa khóa dự phòng mở cửa nhưng sau đó nhớ ra mình để quên bên trong. Bỏ qua cái cửa làm từ gỗ quý, điêu khắc hình tinh xảo từ thân đến tay cầm, anh hít một hơi sau đó đạp cánh cửa bưng tung ra. Cánh cửa trông kiên cố là như vậy mà chỉ vì một cú đá đã tanh tành bẹo cả hình lẫn dạng.
Anh bước vào bên trong, dáo dác nhìn xung quanh. Thấy chiếc giường có người đang ngủ , đi lại gần lật tung cái chăn lên chỉ thấy một cái máy đang nhại cùng với cái gối ôm dài. Tức giận nhìn ra phía cửa sổ, anh biết là cô đã trốn ra bên ngoài rồi, còn biết dùng kế lợi dụng sơ hở của anh mà chui ra bên ngoài.
Tiến đến chỗ cửa sổ, cọng dây quen thuộc vẫn còn ở đó, anh nở một nụ cười nham hiểm, nghĩ ra kế đối phó với cô. Chỉ đơn giản anh buông thả cọng dây xuống rồi sau đó khóa trái cửa, ung dung bước ra ngoài căn dặn người hầu khóa tất cả cửa kính lại, lần này anh xem thử cô sẽ làm gì.
Sở Kiều Vy sau một buổi chiều dong chơi ở bên ngoài, cô thoải mái trèo qua tường một cách nhanh chóng. Nghĩ bụng ý tưởng sáng tạo này của cô có thể qua mắt được Thời Cảnh Lâm. Đi đến phía dưới cửa sổ thì cô thấy sợi dây đã rơi tuột từ lúc nào, nhìn thấy cửa sổ đóng lại, rèm cửa cũng khép lại luôn.
Trong lòng cô lóe lên tia lửa hận thù, cô vậy mà đánh giá thấp con người ấy, anh ta vậy mà muốn trả thù cô . Muốn nhốt cô ở bên ngoài, cô không để yên cho anh ta. Đêm nay cô sẽ phá đám không cho anh một giấc ngủ luôn.
Quay trở lại hiện tại, cô tức giận đập cửa chỉ mong anh ta vì thấy nhức đầu phiền phức mà mở cửa cho cô. Bên trong nhà tiếng của cô đã lớn đến độ người hầu cũng e dè, vội hỏi :
" Cậu chủ, chúng ta nên mở cửa cho cô chủ không ạ? "
" Mặc xác cô ta đi, để cô ta tự sinh tự diệt "
Các cổ đông nghe qua màn hình máy tính cũng nghe rõ thấy giọng nữ rất to đang gào thét phía giám đốc Thời. Ân Thừa Quân thấy giám đốc mình vẫn bình tĩnh mà bàn bạc công việc, không đoái hoài gì đến tiếng la ó ầm ĩ kia.
Một cổ đông xin phép gián đoạn cuộc họp mà nhẹ nhàng hỏi câu mà ông bận tâm từ nãy đến giờ :
" Giám đốc Thời, cái tiếng bên chỗ của ngài là sao vậy. Tôi thấy ngài nên đi kiểm tra xem người đó là ai còn nhắc họ "
" Không cần chỉ là một con mèo hoang đang kêu gào thôi "
Thấy điệu cười đắc chí mà rùng rợn của giám đốc, ai nấy đều lo sợ và họ đều cùng có một suy nghĩ " Có con mèo nào dám mắng bằng tiếng người sao? ". Ân Thừa Quân cũng biết đây là chuyện của hai người họ nên anh cũng chỉ biết câm nín, thầm thương hoa tiếc ngọc.
" Thời Cảnh Lâm! Tên khốn nhà anh, anh dám chơi tôi! Dám vứt tôi một mình sao! "
Đang uống một ngụm cà phê, anh vậy mà bị sặc, ho sặc sụa ngay sau câu nói của cô. Ngoài đường có biết bao người đi lại nếu họ hiểu lầm ý của Sở Kiều Vy thì còn đâu mặt mũi nữa. Lại tiếp tục xin phép dừng cuộc họp mà đi đến phía cửa.
Cánh cửa sắp bị cô gái bên ngoài đập cho không trụ vững được nữa rồi, anh nói :
" Đủ rồi, cô im lặng đi. Ồn ào quá! "
Tiếng la của cô ngày một dữ dội, anh mở cánh cửa ra thì ăn trọn cú đấm vào gò má. Cô ta vậy mà nhẫn tâm tung cho anh một cú đấm đau đến say sẩm mặt mày như vậy. Thấy cửa đã mở cô nhìn vào bàn tay của mình , tự khen nấy khen để đến mức mũi trong vô hình mà dài ra vài xentimet :
" Không ngờ mình vậy mà dùng tay không phá cửa! Mình quá tài năng đúng là một người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang mà "
Chưa để cô khen mình thêm vài câu thì cô quay xuống thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí cùng ánh mắt hình viên đạn đang chuẩn bị tóe lửa kia. Phía má vậy mà bị cô đấm đến sưng đỏ lên, còn thấy rõ dấu tay của cô được in ấn trên khuôn mặt không góc chết ấy :
" À.. tôi "
Cô ấp úng, lảnh tránh ánh mắt lườm của Thời Cảnh Lâm. Khuôn mặt vô tội vạ liếc sang phía khác. Chớp thời cơ, cô chạy mất dạng ngay lật tức.
Thời Cảnh Lâm bùng nổ ngọn lửa trong người mà đuổi dí cô mặc cho cô tha thiết cầu xin anh cũng không nghe thấy :
" Thời Cảnh Lâm! Anh tha cho tôi, tôi chỉ lỡ thôi.. lỡ thôi! "
" Hôm nay mặt cô mà không dính chặt cú đấm của tôi thì tôi không mang họ Thời! "
Hai người đuổi dí nhau, la hét kêu đối phương đứng lại, xin tha . Những người hầu ngồi cắn quả dưa siêu bự này và cược xem ai là người sẽ thua trước. Căn nhà loạn hết cả lên, Sở Kiều Vy với được gì là ném về phía anh, anh vậy mà né được tất cả còn không người di đến chỗ cô.
Hai người đuổi bắt nhau mà không hay biết rằng, mic của giám đốc đang bật. Tất cả cổ đông cùng thư ký đều nghe rõ từng câu từng chữ thông qua màn hình, vậy mà Thời Tổng không biết anh giờ chắc bị cô chọc đến phát điên quên sạch hết chuyện, trong lòng chỉ có trả thù.
Thư ký lấy khăn giấy, bỏ cái kính công sở xuống mà đưa khăn lên lau đi những giọt nước mắt. Qua vụ này liệu có ai nghĩ Thời Tổng vậy mà là một người có tính tình trẻ con, cắn chặt không buông tha cho một người phụ nữ không?
" Thời Tổng, anh là nam nhi mà.. "
Sở Kiều Vy đứng ở bên ngoài gào thét, tức giận đập cửa gọi tên anh. Vài tiếng trước đó, cô cảm thấy ở trong nhà ngột ngạt khó chịu nên đã nài nỉ anh ta cho cô ra ngoài dạo phố một xíu vì dù gì kiếp nạn đã qua nên cô không cần phải trốn trong nhà :
" Anh, tôi chỉ đi đúng hai tiếng thôi, giờ là ba giờ chiều tôi đi xíu , lát tôi về! "
Cô đưa bàn tay ba ngón lên tỏ ý thề thốt sẽ về sớm. Thời Cảnh Lâm chỉ ngồi trên ghế mặc kệ cô đang khẩn cầu anh. Thấy không làm lay động được anh, cô giả vờ trong một ngày ngoan ngoãn không đòi hỏi nữa. Anh vậy mà không có chút nghi ngờ còn nghĩ là cô đã hiểu thông rồi, đã đến bữa tối anh ngồi nhâm nhi miếng bít tết bò kobe thượng hạng cùng với ly rượu đỏ thẫm. Anh thi thoảng lại nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía cầu thang. Anh nói với người hầu đang đứng cạnh :
" Đi lên gọi cô chủ xuống đây nhanh lên, thời gian tôi có hạn "
Người hầu vâng dạ rồi đi lên cầu thang, đến trước cửa phòng cô gõ cửa nhẹ. Không nghe thấy một tiếng động nào cô cất tiếng :
" Cô chủ, đã đến giờ dùng bữa rồi "
Vẫn là không có tiếng động nào, cô hầu định ghé tai vào thì nghe thấy tiếng ngáy ngủ của Sở Kiều Vy, cô nghĩ là người đang ngủ mà khẽ đi xuống dưới mà không biết rằng cánh cửa sổ đang mở toang cùng với làn gió lồng vào trong rèm. Trên giường là một chiếc máy ghi âm đang phát đi phát lại tiến ngủ :
" Thưa cậu, cô chủ đang ngủ tôi không dám làm phiền cô ấy "
Sở Kiều Vy trước giờ chưa từng ngủ vào giờ này vì nghe các người hầu báo lại lần nào cũng thức tới mười hai giờ rồi mới lăn ra ngủ. Bán tính bán nghi nhưng anh cũng không muốn vào phòng hiện giờ, có lẽ trong phòng đã khóa trái cửa rồi.
Anh ăn hết dĩa thức ăn rồi ngồi họp ngay tại nhà, cô ta vậy mà đã ngủ quá cả giờ ăn tối. Hiện giờ là tám giờ tối, anh nói qua máy tính với các cổ đông :
" Xin phép, tôi ra bên ngoài có chú chuyện "
Nói rồi chưa để bọn họ đồng ý anh đã phi thẳng lên cầu thang, trong cuộc họp online một cổ đông đã hỏi thư ký của anh - Ân Thừa Quân :
" Giám đốc công ty các người lạ vậy, đang họp mà lại đi ra ngoài còn chưa để tôi nói? "
Thư ký ái ngại chỉ đành cố gắng xin lỗi, hạ hỏa cho vị cổ đông kia vì anh cũng chẳng biết Thời Cảnh Lâm đang làm cái gì bên đó. Anh biết hắn đã kết hôn nhưng thấy khuôn mặt mỗi ngày đều trong tình trạng mệt mỏi thì không lý nào vợ chồng hòa thuận được :
" Thứ lỗi cho giám đốc chúng tôi, có lẽ anh ấy đang.. "
" Đang làm sao? "
" Đang cần giải quyết gấp! "
" À... ừm xin lỗi.. "
Hình như vị cổ đông kia đã hiểu lầm cái gì đó thì phải , Ân Thừa Quân lỡ nói thiếu từ trong lúc hoảng loạn,lo lắng đến tột độ nhưng giờ anh chỉ đành thầm cầu bình an cho bản thân cũng như cầu cho giám đốc trở về sẽ không ngại mà thoát khỏi cuộc gọi để chạy đến đánh anh một trận.
Đi đến cửa phòng, anh đập mạnh vào cửa. Trong phòng vẫn chỉ có tiếng ngáy ngủ như một con bò , anh định lấy chìa khóa dự phòng mở cửa nhưng sau đó nhớ ra mình để quên bên trong. Bỏ qua cái cửa làm từ gỗ quý, điêu khắc hình tinh xảo từ thân đến tay cầm, anh hít một hơi sau đó đạp cánh cửa bưng tung ra. Cánh cửa trông kiên cố là như vậy mà chỉ vì một cú đá đã tanh tành bẹo cả hình lẫn dạng.
Anh bước vào bên trong, dáo dác nhìn xung quanh. Thấy chiếc giường có người đang ngủ , đi lại gần lật tung cái chăn lên chỉ thấy một cái máy đang nhại cùng với cái gối ôm dài. Tức giận nhìn ra phía cửa sổ, anh biết là cô đã trốn ra bên ngoài rồi, còn biết dùng kế lợi dụng sơ hở của anh mà chui ra bên ngoài.
Tiến đến chỗ cửa sổ, cọng dây quen thuộc vẫn còn ở đó, anh nở một nụ cười nham hiểm, nghĩ ra kế đối phó với cô. Chỉ đơn giản anh buông thả cọng dây xuống rồi sau đó khóa trái cửa, ung dung bước ra ngoài căn dặn người hầu khóa tất cả cửa kính lại, lần này anh xem thử cô sẽ làm gì.
Sở Kiều Vy sau một buổi chiều dong chơi ở bên ngoài, cô thoải mái trèo qua tường một cách nhanh chóng. Nghĩ bụng ý tưởng sáng tạo này của cô có thể qua mắt được Thời Cảnh Lâm. Đi đến phía dưới cửa sổ thì cô thấy sợi dây đã rơi tuột từ lúc nào, nhìn thấy cửa sổ đóng lại, rèm cửa cũng khép lại luôn.
Trong lòng cô lóe lên tia lửa hận thù, cô vậy mà đánh giá thấp con người ấy, anh ta vậy mà muốn trả thù cô . Muốn nhốt cô ở bên ngoài, cô không để yên cho anh ta. Đêm nay cô sẽ phá đám không cho anh một giấc ngủ luôn.
Quay trở lại hiện tại, cô tức giận đập cửa chỉ mong anh ta vì thấy nhức đầu phiền phức mà mở cửa cho cô. Bên trong nhà tiếng của cô đã lớn đến độ người hầu cũng e dè, vội hỏi :
" Cậu chủ, chúng ta nên mở cửa cho cô chủ không ạ? "
" Mặc xác cô ta đi, để cô ta tự sinh tự diệt "
Các cổ đông nghe qua màn hình máy tính cũng nghe rõ thấy giọng nữ rất to đang gào thét phía giám đốc Thời. Ân Thừa Quân thấy giám đốc mình vẫn bình tĩnh mà bàn bạc công việc, không đoái hoài gì đến tiếng la ó ầm ĩ kia.
Một cổ đông xin phép gián đoạn cuộc họp mà nhẹ nhàng hỏi câu mà ông bận tâm từ nãy đến giờ :
" Giám đốc Thời, cái tiếng bên chỗ của ngài là sao vậy. Tôi thấy ngài nên đi kiểm tra xem người đó là ai còn nhắc họ "
" Không cần chỉ là một con mèo hoang đang kêu gào thôi "
Thấy điệu cười đắc chí mà rùng rợn của giám đốc, ai nấy đều lo sợ và họ đều cùng có một suy nghĩ " Có con mèo nào dám mắng bằng tiếng người sao? ". Ân Thừa Quân cũng biết đây là chuyện của hai người họ nên anh cũng chỉ biết câm nín, thầm thương hoa tiếc ngọc.
" Thời Cảnh Lâm! Tên khốn nhà anh, anh dám chơi tôi! Dám vứt tôi một mình sao! "
Đang uống một ngụm cà phê, anh vậy mà bị sặc, ho sặc sụa ngay sau câu nói của cô. Ngoài đường có biết bao người đi lại nếu họ hiểu lầm ý của Sở Kiều Vy thì còn đâu mặt mũi nữa. Lại tiếp tục xin phép dừng cuộc họp mà đi đến phía cửa.
Cánh cửa sắp bị cô gái bên ngoài đập cho không trụ vững được nữa rồi, anh nói :
" Đủ rồi, cô im lặng đi. Ồn ào quá! "
Tiếng la của cô ngày một dữ dội, anh mở cánh cửa ra thì ăn trọn cú đấm vào gò má. Cô ta vậy mà nhẫn tâm tung cho anh một cú đấm đau đến say sẩm mặt mày như vậy. Thấy cửa đã mở cô nhìn vào bàn tay của mình , tự khen nấy khen để đến mức mũi trong vô hình mà dài ra vài xentimet :
" Không ngờ mình vậy mà dùng tay không phá cửa! Mình quá tài năng đúng là một người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang mà "
Chưa để cô khen mình thêm vài câu thì cô quay xuống thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí cùng ánh mắt hình viên đạn đang chuẩn bị tóe lửa kia. Phía má vậy mà bị cô đấm đến sưng đỏ lên, còn thấy rõ dấu tay của cô được in ấn trên khuôn mặt không góc chết ấy :
" À.. tôi "
Cô ấp úng, lảnh tránh ánh mắt lườm của Thời Cảnh Lâm. Khuôn mặt vô tội vạ liếc sang phía khác. Chớp thời cơ, cô chạy mất dạng ngay lật tức.
Thời Cảnh Lâm bùng nổ ngọn lửa trong người mà đuổi dí cô mặc cho cô tha thiết cầu xin anh cũng không nghe thấy :
" Thời Cảnh Lâm! Anh tha cho tôi, tôi chỉ lỡ thôi.. lỡ thôi! "
" Hôm nay mặt cô mà không dính chặt cú đấm của tôi thì tôi không mang họ Thời! "
Hai người đuổi dí nhau, la hét kêu đối phương đứng lại, xin tha . Những người hầu ngồi cắn quả dưa siêu bự này và cược xem ai là người sẽ thua trước. Căn nhà loạn hết cả lên, Sở Kiều Vy với được gì là ném về phía anh, anh vậy mà né được tất cả còn không người di đến chỗ cô.
Hai người đuổi bắt nhau mà không hay biết rằng, mic của giám đốc đang bật. Tất cả cổ đông cùng thư ký đều nghe rõ từng câu từng chữ thông qua màn hình, vậy mà Thời Tổng không biết anh giờ chắc bị cô chọc đến phát điên quên sạch hết chuyện, trong lòng chỉ có trả thù.
Thư ký lấy khăn giấy, bỏ cái kính công sở xuống mà đưa khăn lên lau đi những giọt nước mắt. Qua vụ này liệu có ai nghĩ Thời Tổng vậy mà là một người có tính tình trẻ con, cắn chặt không buông tha cho một người phụ nữ không?
" Thời Tổng, anh là nam nhi mà.. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.