Chương 99: Bắt đầu lần nữa
Vân Quán Phong
01/06/2015
Quán cà phê.
Tầm này, khách trong quán không nhiều, ngồi trong một góc, khắp không gian tỏa hương thơm thuần khiết, khiến người ta cảm thấy tĩnh lặng đến lạ thường.
Nhấp một ngụm cà phê, có vẻ không quen với hương vị này, người đàn ông gầy gò đặt tách cái xuống.
Lê Diệp nhìn anh ta, cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ vậy.
Thuở còn trẻ, thanh mai trúc mã, cô vẫn nghĩ đây là nơi chốn cuối cùng của mình, cả đời họ sẽ không chia xa.
Còn hiện tại…
Cách một cái bàn, mà lại như xa cả ngân hà.
Một lúc lâu sau, Hạ Tùng Đào lên tiếng trước, “Mao Mao, anh ra rồi.”
Lê Diệp bỗng thấy chóp mũi cay cay, cô cúi đầu, “Vâng.”
Anh ta khẽ cười, “Chắc chắn trong lòng em đang mắng anh, anh có ngày hôm nay, cũng là tự mình chuốc lấy.”
Lê Diệp ngẩng đầu, “Không… Tùng Đào, em hiểu nỗi khổ của anh, nhưng mà không phải vì thế mà hi sinh tiền đồ của mình, không đáng chút nào.”
Hạ Tùng Đào tựa vào ghế. Hai năm mất đi tự do khiến anh ta trở nên ngây dại, được ra rồi mà cảm giác như đã cách xa thế giới.
Anh ta nhìn người phụ nữ đối diện. Hình như cô không thay đổi nhiều, vẫn ôn hòa, thanh tú như trước. Anh ta nhìn chính mình phản chiếu trong tấm kính, râu ria xồm xoàm, khoác nguyên vẻ nghèo túng và tang thương.
Lắc đầu, anh ta cười chua chát, hình như lúc trước có cả đống chuyện muốn nói, tới đây, nhìn thấy cô rồi lại chẳng nói được gì.
Lê Diệp nhìn gương mặt phong trần đầy mệt mỏi của anh ta, đúng như người vừa lấy lại được tự do, “Tùng Đào… sao anh tìm được đến đây?”
Nắm lấy cái tách ấm nóng, anh ta nói, “Tôn Bách Niên nói cho anh biết em đang ở đây. Em gửi cho anh ấy một tập ảnh, bên trong có bookmark của hiệu sách.”
Lê Diệp vỡ lẽ. Trước đây, cô nghe Tôn Bách Niên nói, anh thích một tập ảnh có tên “Bụi phủ”, nhưng tập ảnh đã thôi xuất bản, trên thị trường rất hiếm. Mấy hôm trước kiểm kê lại, trong lúc vô tình, cô nhìn thấy tập ảnh, liền nghĩ ngay đến việc gửi cho Tôn Bách Niên. Chưa kiểm tra kỹ mà đã gửi luôn, không ngờ bên trong có dấu vết khách đọc sách để lại.
Cũng đã từng tưởng tượng đến cảnh trùng phùng, khi cả hai đều là người tự do. Có thể là xúc động, hoặc vui sướng, nhưng chẳng ngờ sẽ bình tĩnh như thế này.
“Sau này, anh có dự định gì không?” Lê Diệp nhìn anh ta.
“Tìm việc trước đã.” Ánh mắt anh ta dừng trên cần cổ trống trơn của cô, khóe miệng khẽ giật giật.
“Anh với Tiểu Chước nắm được công thức gia truyền của quán bánh bao, mở lại cửa hàng cũng được.” Lê Diệp nhìn anh ta, trên cổ anh ta vẫn còn viên đá kia, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
“Có lẽ thế.” Hạ Tùng Đào cười, nhìn cô, “Sau này em ở đây à?”
Lê Diệp cũng không thể khẳng định. Chiếc lá không có rễ bám, bay tới đâu cũng được.
Chuyện cũ không thể nhắc lại, cũng không liên quan đến việc sau này. Hạ Tùng Đào đứng dậy khỏi ghế, nhìn cô, “Anh đưa em về.”
Trong lòng Lê Diệp cũng khó chịu. Người này vốn là người thân thiết nhất của cô, nhưng hiện tại, cô sợ ở cạnh anh ta, cô nợ anh ta quá nhiều.
Từ quán cà phê đi ra, Lê Diệp xin nghỉ buổi chiều, Hạ Tùng Đào đưa cô về chỗ ở.
Thấy cô chống gậy, Hạ Tùng Đào hỏi, “Lần trước… quên không hỏi, chân em thế nào rồi?”
Lần trước chính là ngày cô và Doãn Chính Đạc đăng kí kết hôn. Anh ta tranh thủ lúc ra ngoài khám mà trốn thoát. Ngày hôm đó, anh ta thấy cô ở bên cạnh Doãn Chính Đạc thì tuyệt vọng, đau đớn. Hiện giờ, Lê Diệp đang xuất hiện ngay trước mặt.
“Bị tai nạn xe, giờ đỡ hơn nhiều rồi.” Lê Diệp bước đi. Bỗng nhiên, anh ta ghé vào quán nhỏ, mua một gói đậu phộng đường.
Xé túi ra, anh ta đưa cho cô, “Em thích ăn cái này lắm mà.”
Đã lâu rồi không ăn, Lê Diệp cầm một viên, còn chưa ăn mà cổ họng đã bắt đầu đắng chát.
Thấy cô chỉ cầm, Hạ Tùng Đào ăn một viên, nhưng chẳng thể nào thấy được mùi vị ngày xưa, “Mao Mao… Hay là anh gọi tên em đi. Lê Diệp, mai anh về quê tìm Tiểu Chước, anh nghĩ sau này cũng không quay lại đây nữa, còn em, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”
Lê Diệp cúi đầu, nhìn đôi giày của anh ta. Đôi giày anh ta mang từ lúc mới vào tù, là do cô mua cho, đã cũ mòn. Tay anh ta khô ráp, có mấy chỗ sần lên. Anh ta vẫn là anh ta, nhưng lại thật xa lạ.
Trước kia họ cùng nhau nuôi thỏ, nuôi rùa, nuôi chim, tất cả đều đã chết. Anh ta nói sau này sẽ nuôi cô như thú cưng, mệnh cô dài, anh ta gọi cô là Mao Mao, nói sẽ nuôi cô cả đời.
Không nói chuyện nữa, đưa cô đến nơi, Hạ Tùng Đào nhìn đồng hồ và nói, “Anh ra bến xe đây. Em lên đi, anh đến thăm em rồi thì cũng yên tâm.”
Từ đây về thì cũng phải ngồi xe một đêm, chuyến xe đến tối mới khởi hành, giờ mới qua trưa, anh ta ra bến xe thì cũng chỉ có ngồi chờ.
Lê Diệp gọi anh ta lại, “Tùng Đào, lên ngồi một lát đi, em nấu cái gì cho anh ăn.”
Anh ta dừng bước, hơi do dự, quay đầu nhìn cô.
Đáy mắt cô ẩn hiện ánh nước. Cô không phải người qua loa, cô đã nói ra thì nhất định làm thật lòng.
Anh ta cười cười, “Được.”
Căn hộ nhỏ chứ không lớn lắm, sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Trong nhà có sẵn thức ăn, Lê Diệp nấu món canh đơn giản, xào hai món mặn, chẳng mấy chốc đã bày được ra bàn.
Hạ Tùng Đào đã đói, ngồi xe một đêm, chưa ăn sáng đã đến tìm cô, lúc tìm được cô thì cũng đã giữa trưa, cả quãng thời gian dài như vậy, gần như anh ta còn không được nhấp lấy một ngụm nước.
Xới cho anh ta một bát cơm đầy, Lê Diệp ngồi xuống, ăn cùng anh ta.
Cơm cô nấu rất có mùi vị của gia đình, Hạ Tùng Đào uống liền mấy ngụm canh, cảm thấy vô cùng ấm áp. Bỗng dưng anh ta đưa tay sờ mũi, quay mặt đi, cười ngượng, “Ngon lắm, ngon lắm…”
Lê Diệp không nhịn được, nước mắt rớt xuống, “Tùng đào, sau này anh phải sống thật tốt đấy…”
“Anh còn có thể tốt thế nào được nữa, Mao Mao, em nói xem anh có thể sống tốt được nữa sao?” Tùng Đào cười giễu, “Anh từng ngồi tù, đời này chỉ đến vậy thôi.”
Lê Diệp lắc đầu, “Đừng nghĩ vậy, có thể làm lại từ đầu mà, không có vấn đề gì đâu.”
Anh ta không ôm nhiều khát khao vào con đường phía trước, nhìn cô, đáy mắt còn ẩn chứa vẻ lưu luyến không muốn rời. Đây là người con gái duy nhất anh ta yêu, cũng là người con gái anh ta muốn gắn bó cả đời.
“Em với…” Anh ta cảm thấy thật khó khăn, “Em với Doãn Chính Đạc, vẫn ở cùng nhau sao?”
Sắc mặt Lê Diệp tái đi, mãi lâu sau cô mới lắc đầu.
Anh ta cũng không biết nên hỏi gì, chỉ nở nụ cười chua chát, “Anh no rồi… Thôi, không còn sớm nữa, anh đi đây.”
Lê Diệp đứng dậy. Anh ta bước ra cửa, tự mình mở cửa, đưa lưng về phía cô, “Mao Mao, chúc em hạnh phúc.”, nói xong liền đi ra ngoài.
Lê Diệp đứng ở trong, không hề bước ra ngoài. Cô đâu còn tư cách có được hạnh phúc. Cô hại mọi người, cô mới thật sự là kẻ đáng bị trừng phạt.
Hạ Tùng Đào đi, mang theo nỗi thất vọng với cô, những điều tốt đẹp rốt cuộc cũng không thể quay lại được nữa, cái còn lại, chỉ có thời gian dài đằng đẵng.
Cách một cánh cửa, cô không nén được nỗi đau khổ, nước mắt tuôn rơi.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tim cô nảy lên, cô mở cửa, liền thấy người đàn ông cũng đẫm nước mắt.
Anh ta đứng yên, thân mình gầy gò, nhìn cô chằm chằm, “Mao Mao, anh hỏi em, em còn yêu anh không?”
Cổ họng Lê Diệp nghẹn ứ, cô nhìn anh ta qua màn nước mắt ướt nhòa.
“Anh yêu em, chưa từng thay đổi.” Hạ Tùng Đào nhìn cô, “Bất kể từng xảy ra chuyện gì, anh cũng không để tâm. Giờ anh được ra rồi, em bảo anh có thể bắt đầu lại, điều anh muốn bắt đầu lại nhất là ở bên em lần nữa, được chứ?”
Lê Diệp hạ mí mắt, lặng lẽ rơi lệ.
“Em chê anh đã từng ngồi tù sao?” Anh ta thấp giọng hỏi, “Anh cũng không nhiều tiền bằng Doãn Chính Đạc.”
Lê Diệp đưa tay che miệng anh ta, “Đừng nói như vậy!”
Anh ta thuận thế ôm cô vào lòng, dùng toàn bộ sức lực của bản thân, giọng nói run rẩy, “Mao Mao, cho anh…một cơ hội nữa, anh không thể không có em, không có ngày nào anh không nhớ đến em cả, nếu bắt anh nhìn em ở cạnh người đàn ông khác, anh thà chết còn hơn.”
“Em không…” Lê Diệp dựa vào ngực anh ta, “Em không ở cạnh người đàn ông khác…”
“Ở cạnh anh, Mao Mao, giống như trước đây, chúng ta ở bên nhau, được không?” Anh ta khẩn khoản, giọng nói đầy vẻ hèn mọn khiến người khác đau lòng.
Lê Diệp tóm lấy áo anh ta, trong đầu lại hiện lên hìn ảnh họ ở bên nhau mấy năm về trước. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô, tất cả tiếng cười của cô đều ở đó.
“Tùng Đào…” Cô có chút hỗn loạn, không thể suy nghĩ được.
NHưng anh ta lại không muốn buông tay, hai cánh tay ôm ghì lấy cô. Hai năm trôi qua cũng đủ để anh ta biết rõ, nỗi khổ mất đi cô quằn quại đến nhường nào. Tất cả mọi thứ đều có thể không cần, chỉ cần có cô ở bên.
Hơi thở quen thuộc vây lấy cô, cảm giác này đã lâu rồi mới thấy. Lê Diệp có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ta, nhưng hiện tại, cô không nói nên lời. Đây là tình yêu đẹp nhất của cô, là thứ cô để tâm nhất, và vẫn luôn khát khao.
Tầm này, khách trong quán không nhiều, ngồi trong một góc, khắp không gian tỏa hương thơm thuần khiết, khiến người ta cảm thấy tĩnh lặng đến lạ thường.
Nhấp một ngụm cà phê, có vẻ không quen với hương vị này, người đàn ông gầy gò đặt tách cái xuống.
Lê Diệp nhìn anh ta, cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ vậy.
Thuở còn trẻ, thanh mai trúc mã, cô vẫn nghĩ đây là nơi chốn cuối cùng của mình, cả đời họ sẽ không chia xa.
Còn hiện tại…
Cách một cái bàn, mà lại như xa cả ngân hà.
Một lúc lâu sau, Hạ Tùng Đào lên tiếng trước, “Mao Mao, anh ra rồi.”
Lê Diệp bỗng thấy chóp mũi cay cay, cô cúi đầu, “Vâng.”
Anh ta khẽ cười, “Chắc chắn trong lòng em đang mắng anh, anh có ngày hôm nay, cũng là tự mình chuốc lấy.”
Lê Diệp ngẩng đầu, “Không… Tùng Đào, em hiểu nỗi khổ của anh, nhưng mà không phải vì thế mà hi sinh tiền đồ của mình, không đáng chút nào.”
Hạ Tùng Đào tựa vào ghế. Hai năm mất đi tự do khiến anh ta trở nên ngây dại, được ra rồi mà cảm giác như đã cách xa thế giới.
Anh ta nhìn người phụ nữ đối diện. Hình như cô không thay đổi nhiều, vẫn ôn hòa, thanh tú như trước. Anh ta nhìn chính mình phản chiếu trong tấm kính, râu ria xồm xoàm, khoác nguyên vẻ nghèo túng và tang thương.
Lắc đầu, anh ta cười chua chát, hình như lúc trước có cả đống chuyện muốn nói, tới đây, nhìn thấy cô rồi lại chẳng nói được gì.
Lê Diệp nhìn gương mặt phong trần đầy mệt mỏi của anh ta, đúng như người vừa lấy lại được tự do, “Tùng Đào… sao anh tìm được đến đây?”
Nắm lấy cái tách ấm nóng, anh ta nói, “Tôn Bách Niên nói cho anh biết em đang ở đây. Em gửi cho anh ấy một tập ảnh, bên trong có bookmark của hiệu sách.”
Lê Diệp vỡ lẽ. Trước đây, cô nghe Tôn Bách Niên nói, anh thích một tập ảnh có tên “Bụi phủ”, nhưng tập ảnh đã thôi xuất bản, trên thị trường rất hiếm. Mấy hôm trước kiểm kê lại, trong lúc vô tình, cô nhìn thấy tập ảnh, liền nghĩ ngay đến việc gửi cho Tôn Bách Niên. Chưa kiểm tra kỹ mà đã gửi luôn, không ngờ bên trong có dấu vết khách đọc sách để lại.
Cũng đã từng tưởng tượng đến cảnh trùng phùng, khi cả hai đều là người tự do. Có thể là xúc động, hoặc vui sướng, nhưng chẳng ngờ sẽ bình tĩnh như thế này.
“Sau này, anh có dự định gì không?” Lê Diệp nhìn anh ta.
“Tìm việc trước đã.” Ánh mắt anh ta dừng trên cần cổ trống trơn của cô, khóe miệng khẽ giật giật.
“Anh với Tiểu Chước nắm được công thức gia truyền của quán bánh bao, mở lại cửa hàng cũng được.” Lê Diệp nhìn anh ta, trên cổ anh ta vẫn còn viên đá kia, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
“Có lẽ thế.” Hạ Tùng Đào cười, nhìn cô, “Sau này em ở đây à?”
Lê Diệp cũng không thể khẳng định. Chiếc lá không có rễ bám, bay tới đâu cũng được.
Chuyện cũ không thể nhắc lại, cũng không liên quan đến việc sau này. Hạ Tùng Đào đứng dậy khỏi ghế, nhìn cô, “Anh đưa em về.”
Trong lòng Lê Diệp cũng khó chịu. Người này vốn là người thân thiết nhất của cô, nhưng hiện tại, cô sợ ở cạnh anh ta, cô nợ anh ta quá nhiều.
Từ quán cà phê đi ra, Lê Diệp xin nghỉ buổi chiều, Hạ Tùng Đào đưa cô về chỗ ở.
Thấy cô chống gậy, Hạ Tùng Đào hỏi, “Lần trước… quên không hỏi, chân em thế nào rồi?”
Lần trước chính là ngày cô và Doãn Chính Đạc đăng kí kết hôn. Anh ta tranh thủ lúc ra ngoài khám mà trốn thoát. Ngày hôm đó, anh ta thấy cô ở bên cạnh Doãn Chính Đạc thì tuyệt vọng, đau đớn. Hiện giờ, Lê Diệp đang xuất hiện ngay trước mặt.
“Bị tai nạn xe, giờ đỡ hơn nhiều rồi.” Lê Diệp bước đi. Bỗng nhiên, anh ta ghé vào quán nhỏ, mua một gói đậu phộng đường.
Xé túi ra, anh ta đưa cho cô, “Em thích ăn cái này lắm mà.”
Đã lâu rồi không ăn, Lê Diệp cầm một viên, còn chưa ăn mà cổ họng đã bắt đầu đắng chát.
Thấy cô chỉ cầm, Hạ Tùng Đào ăn một viên, nhưng chẳng thể nào thấy được mùi vị ngày xưa, “Mao Mao… Hay là anh gọi tên em đi. Lê Diệp, mai anh về quê tìm Tiểu Chước, anh nghĩ sau này cũng không quay lại đây nữa, còn em, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”
Lê Diệp cúi đầu, nhìn đôi giày của anh ta. Đôi giày anh ta mang từ lúc mới vào tù, là do cô mua cho, đã cũ mòn. Tay anh ta khô ráp, có mấy chỗ sần lên. Anh ta vẫn là anh ta, nhưng lại thật xa lạ.
Trước kia họ cùng nhau nuôi thỏ, nuôi rùa, nuôi chim, tất cả đều đã chết. Anh ta nói sau này sẽ nuôi cô như thú cưng, mệnh cô dài, anh ta gọi cô là Mao Mao, nói sẽ nuôi cô cả đời.
Không nói chuyện nữa, đưa cô đến nơi, Hạ Tùng Đào nhìn đồng hồ và nói, “Anh ra bến xe đây. Em lên đi, anh đến thăm em rồi thì cũng yên tâm.”
Từ đây về thì cũng phải ngồi xe một đêm, chuyến xe đến tối mới khởi hành, giờ mới qua trưa, anh ta ra bến xe thì cũng chỉ có ngồi chờ.
Lê Diệp gọi anh ta lại, “Tùng Đào, lên ngồi một lát đi, em nấu cái gì cho anh ăn.”
Anh ta dừng bước, hơi do dự, quay đầu nhìn cô.
Đáy mắt cô ẩn hiện ánh nước. Cô không phải người qua loa, cô đã nói ra thì nhất định làm thật lòng.
Anh ta cười cười, “Được.”
Căn hộ nhỏ chứ không lớn lắm, sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Trong nhà có sẵn thức ăn, Lê Diệp nấu món canh đơn giản, xào hai món mặn, chẳng mấy chốc đã bày được ra bàn.
Hạ Tùng Đào đã đói, ngồi xe một đêm, chưa ăn sáng đã đến tìm cô, lúc tìm được cô thì cũng đã giữa trưa, cả quãng thời gian dài như vậy, gần như anh ta còn không được nhấp lấy một ngụm nước.
Xới cho anh ta một bát cơm đầy, Lê Diệp ngồi xuống, ăn cùng anh ta.
Cơm cô nấu rất có mùi vị của gia đình, Hạ Tùng Đào uống liền mấy ngụm canh, cảm thấy vô cùng ấm áp. Bỗng dưng anh ta đưa tay sờ mũi, quay mặt đi, cười ngượng, “Ngon lắm, ngon lắm…”
Lê Diệp không nhịn được, nước mắt rớt xuống, “Tùng đào, sau này anh phải sống thật tốt đấy…”
“Anh còn có thể tốt thế nào được nữa, Mao Mao, em nói xem anh có thể sống tốt được nữa sao?” Tùng Đào cười giễu, “Anh từng ngồi tù, đời này chỉ đến vậy thôi.”
Lê Diệp lắc đầu, “Đừng nghĩ vậy, có thể làm lại từ đầu mà, không có vấn đề gì đâu.”
Anh ta không ôm nhiều khát khao vào con đường phía trước, nhìn cô, đáy mắt còn ẩn chứa vẻ lưu luyến không muốn rời. Đây là người con gái duy nhất anh ta yêu, cũng là người con gái anh ta muốn gắn bó cả đời.
“Em với…” Anh ta cảm thấy thật khó khăn, “Em với Doãn Chính Đạc, vẫn ở cùng nhau sao?”
Sắc mặt Lê Diệp tái đi, mãi lâu sau cô mới lắc đầu.
Anh ta cũng không biết nên hỏi gì, chỉ nở nụ cười chua chát, “Anh no rồi… Thôi, không còn sớm nữa, anh đi đây.”
Lê Diệp đứng dậy. Anh ta bước ra cửa, tự mình mở cửa, đưa lưng về phía cô, “Mao Mao, chúc em hạnh phúc.”, nói xong liền đi ra ngoài.
Lê Diệp đứng ở trong, không hề bước ra ngoài. Cô đâu còn tư cách có được hạnh phúc. Cô hại mọi người, cô mới thật sự là kẻ đáng bị trừng phạt.
Hạ Tùng Đào đi, mang theo nỗi thất vọng với cô, những điều tốt đẹp rốt cuộc cũng không thể quay lại được nữa, cái còn lại, chỉ có thời gian dài đằng đẵng.
Cách một cánh cửa, cô không nén được nỗi đau khổ, nước mắt tuôn rơi.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tim cô nảy lên, cô mở cửa, liền thấy người đàn ông cũng đẫm nước mắt.
Anh ta đứng yên, thân mình gầy gò, nhìn cô chằm chằm, “Mao Mao, anh hỏi em, em còn yêu anh không?”
Cổ họng Lê Diệp nghẹn ứ, cô nhìn anh ta qua màn nước mắt ướt nhòa.
“Anh yêu em, chưa từng thay đổi.” Hạ Tùng Đào nhìn cô, “Bất kể từng xảy ra chuyện gì, anh cũng không để tâm. Giờ anh được ra rồi, em bảo anh có thể bắt đầu lại, điều anh muốn bắt đầu lại nhất là ở bên em lần nữa, được chứ?”
Lê Diệp hạ mí mắt, lặng lẽ rơi lệ.
“Em chê anh đã từng ngồi tù sao?” Anh ta thấp giọng hỏi, “Anh cũng không nhiều tiền bằng Doãn Chính Đạc.”
Lê Diệp đưa tay che miệng anh ta, “Đừng nói như vậy!”
Anh ta thuận thế ôm cô vào lòng, dùng toàn bộ sức lực của bản thân, giọng nói run rẩy, “Mao Mao, cho anh…một cơ hội nữa, anh không thể không có em, không có ngày nào anh không nhớ đến em cả, nếu bắt anh nhìn em ở cạnh người đàn ông khác, anh thà chết còn hơn.”
“Em không…” Lê Diệp dựa vào ngực anh ta, “Em không ở cạnh người đàn ông khác…”
“Ở cạnh anh, Mao Mao, giống như trước đây, chúng ta ở bên nhau, được không?” Anh ta khẩn khoản, giọng nói đầy vẻ hèn mọn khiến người khác đau lòng.
Lê Diệp tóm lấy áo anh ta, trong đầu lại hiện lên hìn ảnh họ ở bên nhau mấy năm về trước. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô, tất cả tiếng cười của cô đều ở đó.
“Tùng Đào…” Cô có chút hỗn loạn, không thể suy nghĩ được.
NHưng anh ta lại không muốn buông tay, hai cánh tay ôm ghì lấy cô. Hai năm trôi qua cũng đủ để anh ta biết rõ, nỗi khổ mất đi cô quằn quại đến nhường nào. Tất cả mọi thứ đều có thể không cần, chỉ cần có cô ở bên.
Hơi thở quen thuộc vây lấy cô, cảm giác này đã lâu rồi mới thấy. Lê Diệp có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ta, nhưng hiện tại, cô không nói nên lời. Đây là tình yêu đẹp nhất của cô, là thứ cô để tâm nhất, và vẫn luôn khát khao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.