Chương 164: Có cần chịu trách nhiệm hay không?
Vân Quán Phong
04/07/2016
Thấy hai người đánh nhau loạn xạ, Lê Diệp chỉ biết đứng cạnh bất lực kêu lên, “Đừng đánh nữa!” Doãn Chính Đạc nhất quyết không chịu dừng lại. Trước giờ anh vốn đã cảm thấy nhức mắt mỗi lần Tôn Bách Niên xuất hiện cùng Lê Diệp rồi, nên chỉ bằng chuyện hôm qua, người kia đối với anh thật như cái đinh trong mắt. Còn Tôn Bách Niên cũng gần như dùng thái độ đó để nhìn Doãn Chính Đạc.
Hai người không vừa mắt nhau, gặp nhau là như Sao Hỏa đụng Trái Đất.
Cả hai đều ra tay vô cùng quyết liệt, chẳng ai có ý định dừng lại, chẳng mấy chốc, đôi bên đều đã đổ máu.
Lê Diệp cảm thấy đau đầu kinh khủng, tại sao hai người kia lại phải dùng cách thức đó để đối mặt với vấn đề, như vậy chảng giải quyết được chuyện gì, mà chỉ làm cho sự việc càng thêm rối loạn mà thôi.”
“Thôi, đủ rồi! Doãn Chính Đạc!” Lê Diệp nhìn người đàn ông khiêu chiến, “Anh dừng tay lại!”
Doãn Chính Đạc không nghe cô, cô bảo anh dừng tay, chứ không bảo Tôn Bách Niên dừng tay, chính lúc ấy, anh quyết tâm gạt bỏ lời cô ra khỏi đầu. Cô vẫn hướng về Tôn Bách Niên, còn lúc hai người đánh nhau, cô lại hướng vào anh.
Chớp mắt, nắm đấm của Tôn Bách Niên hạ xuống, nhắm thẳng vào mũi anh.
Cảm giác đau buốt xộc tới, Doãn Chính Đạc lùi lại hai bước, lỗ mũi trào ra dòng dịch âm ấm. Đưa tay sờ, màu máu chói mắt, anh trừng mắt nhìn thứ đỏ tươi trên đầu ngón tay.
Lê Diệp thấy anh bị thương liền vội tiến lên hai bước, nhưng cô còn chưa kịp đến cạnh anh, thì anh đã hung hăng xông về phía Tôn Bách Niên.
Bị tấn công đột ngột nên hơi luống cuống, Tôn Bách Niên lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhân lúc Tôn Bách Niên mất thăng bằng, Doãn Chính Đạc co khuỷu tay, thúc mạnh vào mặt anh.
Ai là người hay đánh nhau, nhìn là biết. Cú đánh đó của Doãn Chính Đạc khiến khóe mắt Tôn Bách Niên rách ra, máu chảy ròng ròng.
“Đủ rồi!” Lê Diệp vội vàng chen vào giữa hai người, nên Doãn Chính Đạc còn định giơ tay lên, vừa thấy cô đã hạ tay xuống.
Đỡ Tôn Bách Niên, Lê Diệp luống cuống lấy tay áo lau máu ở khóe mắt giúp anh. Máu lại túa ra, ánh mắt anh hơi mơ hồ, gần như con mắt không mở ra được.
Cô quay đầu lại nhìn Doãn Chính Đạc, trong ánh mắt, chứa đầy nỗi oán giận.
Doãn Chính Đạc nhíu mày. Tôn Bách Niên bị thương, cô liền bày ra dáng vẻ đau lòng đó, chẳng lẽ anh không đổ máu? Vậy mà chẳng thấy cô liếc mắt lấy một cái!
Miệng vết thương của Tôn Bách Niên rách ra khá dài, có lẽ phải khâu lại, Lê Diệp vội đỡ anh ra xe, “Mau đến bệnh viện!”
Thấy cô định đi cùng Tôn Bách Niên, Doãn Chính Đạc cắn răng nói, “Lê Diệp, tốt nhất là em đứng yên ở đây, không được phép đi!”
Lê Diệp coi như không nghe thấy anh nói, tìm được xe, cô cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay Tôn Bách Niên, “Để tôi lái cho, anh vẫn đang chảy máu.”
Tôn Bách Niên ngồi vào ghế phó lái, bịt chặt vết thương, xuyên qua tầm mắt mơ hồ nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa. Ánh mắt lạnh buốt của người kia như có thể thấu qua lớp kính, cho dù không nhìn rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được, nó như tia laser cắt được sắt thép vậy.
Thấy Lê Diệp mở cửa xe, Doãn Chính Đạc nắm chặt tay, “Lê Diệp, tôi cho em một cơ hội nữa, em đứng lại, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
Lê Diệp cầm tay nắm cửa, đưa mắt nhìn anh. Trong lòng anh nghĩ cô và Tôn Bách Niên có gì đó? Cũng khó trách, tình cảnh như ngày hôm qua, gã đàn ông nào nhìn thấy cũng đều nổi điên. Đối với nhiều người mà nói, kể cả không phát sinh chuyện gì, chỉ cần trần truồng nằm cùng với người đàn ông khác đã là biểu hiện của không trong sạch rồi. Cô nhìn anh, vừa lên xe vừa nói, “Anh cũng đi cầm máu đi.”
Thấy cô lên xe, nhấn nút khởi động, ánh mắt anh lóe ra tia sáng lạnh lẽo, “Lê Diệp, tôi nhắc cô một lần cuối cùng, tôi mới là chồng cô, cô đi cùng Tôn Bách Niên thì tự gánh lấy hậu quả.”
Chồng, cái từ này đã sớm nhạt nhòa trong cuộc sống của cô rồi, bỗng nhiên nghe anh nói thế, lòng cô chợt hoảng hốt.
Rõ ràng họ đều không quên vì chuyện gì mà phải ly hôn, hiện giờ, chướng ngại họ không thể vượt qua được vẫn còn tồn tại đó. Nếu đã như vậy, cô và anh không nên còn mối liên hệ không rõ ràng. Nếu thật sự có thể đi đến ngày hôm nay, vậy thì, tất cả mọi chuyện, có lẽ là do ông trời đã định sẵn.
Lê Diệp nắm lấy tay lái, chậm rãi cho xe đi ra ngoài.
Nhìn chiếc xe kia dần khuất xa, Doãn Chính Đạc tức giận cắn chặt răng… Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng đi cùng Tôn Bách Niên rồi, anh thúc ép cũng vô dụng, cô đã quyết tâm chỉ lo cho người kia. Trước đây là Hạ Tùng Đào, giờ là Tôn Bách Niên, người phụ nữ này quá giàu lòng bác ái, người cô muốn bảo vệ, cô sẽ dốc hết sức ra mà bảo vệ. Nhưng người ấy trước giờ đều không phải anh.
Doãn Chính Đạc đứng yên đó, chỗ chảy máu dần ngừng lại. Anh lau vệt máu dưới mũi, quay đầu đi tìm xe.
Cả đêm hôm qua không ngủ mà lái xe đi khắp nơi tìm kiếm, anh đoán Lê Diệp sẽ không đi quá xa nên chỉ loanh quanh mấy khách sạn gần đó, cuối cùng cũng tìm thấy cô, nhưng lại chạm mặt Tôn Bách Niên.
Đúng là anh quá kích động, nhưng khi cơn tức giận xông lên, anh bất chấp tất cả. Tên khốn kia không tự quản mình cho tốt, để xảy ra sự cố với Lê Diệp mà vẫn còn mặt mũi đi theo cô, bảo vệ cô ư, thật nực cười.
Ngồi trên xe, Doãn Chính Đạc lấy khăn tay lau máu dưới mũi. Tên khốn kia chắc chắn không ra tay nhẹ hơn anh, đến giờ mà anh vẫn còn cảm giác xương mũi như bị vỡ ra, vừa nhức vừa xót. Lại tựa đầu vào ghế, vẻ mặt anh thoáng chút cô đơn…
Cô không cần cơ hội tha thứ của anh, cũng không cần có được sự tin tưởng của anh, cô không một lời giải thích, lại chẳng sợ anh hiểu lầm.
Ngoài việc không quan tâm ra, anh chẳng còn nghĩ được khả năng nào khác.
Có lẽ là do trí nhớ anh không tốt, anh thậm chí còn chẳng nhớ cô đã từng làm gì vì anh, chỉ vì anh, chỉ vì để anh vui mà lấy lòng anh. Còn nghĩ cho anh ư, gần như là không có, anh chẳng tài nào nghĩ ra được có khoảnh khắc nào như vậy.
Cũng có lẽ, trí nhớ anh rất tốt, anh chỉ nhớ rằng, từ sau khi Lê Diệp theo mình, chẳng có lấy một ngày vui vẻ. Từ đầu cô đã muốn trốn, giờ vẫn vậy, cô chưa từng che giấu suy nghĩ muốn rời đi của bản thân, cũng chẳng có khi nào là quên nhắc nhở anh. Kết hôn đối với cô chỉ là kế tạm thời, cô sẽ nhanh chóng ly hôn, rất nhanh.
Máu mũi lại rỉ ra, chảy qua khóe miệng, anh nếm được cái vị đó.
***
Bệnh viện.
Miệng vết thương của Tôn Bách Niên khá dài, không tránh được việc phải khâu. Tại chỗ dễ nhìn thấy, cho dù anh là đàn ông, nhưng để lại sẹo đương nhiên sẽ cảm thấy vẻ hài hòa bị phá hủy.
Lê Diệp đi mua thuốc bôi phòng sẹo, lúc trở về, vết thương của Tôn Bách Niên đã được xử lý xong.
Đã xảy ra chuyện như vậy rồi, Lê Diệp thật chẳng biết nói gì với anh, cứ đứng ở khoảng cách không xa không gần. Vốn dĩ cô vẫn coi anh là bạn, là anh trai, nhưng bây giờ, mọi thứ đã chẳng còn được như trước nữa.
Y tá băng bó lại cho anh xong, Tôn Bách Niên liền nhìn cô, “Đừng lo, chẳng mấy sẽ khỏi thôi.”
Lê Diệp mấp máy môi, “Tính tình Doãn Chính Đạc là thế đấy, đừng chấp nhặt anh ấy làm gì.”
Đánh người đã là hành vi bị truy tố, huống hồ Tôn Bách Niên lại là luật sư, nếu anh thật sự làm căng, e là chuyện này sẽ trở thành phiền toái cho Doãn Chính Đạc.
“Lê Diệp.” Tôn Bách Niên bỗng nhiên gọi cô. Lê Diệp quay đầu, nhìn người đàn ông nho nhã.
“Cô sợ tôi truy cứu anh ta?” Anh hỏi.
Lê Diệp bất giác lắc đầu. Thấy cô như vậy, trong lòng Tôn Bách Niên như có tính toán, anh nhìn cô rồi lại nói, “Nếu cô cần, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Lê Diệp nghe thấy câu đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, như thể bị một bàn tay bóp nghẹt vậy. Cô lại lắc đầu, “Đã xảy ra chuyện gì đâu, tôi hiểu, không trách anh được.”
“Nếu không phải do tôi bất cẩn, thì sẽ chẳng bị người ta ra tay.” Tôn Bách Niên vô cùng hối hận, nếu lúc đó anh cảnh giác một chút, hoặc là đưa thêm vài người đi, thì sẽ chẳng có kết cục này.
Lê Diệp không còn lòng dạ nào mà suy xét đến nguyên nhân, “Y tá nói khâu xong rồi, về thôi.”
Tôn Bách Niên gật đầu, lại sờ sờ trán. Liên tiếp bị thương, hy vọng không có ảnh hưởng gì đến đầu.
“À phải rồi…” Bỗng nhiên Tôn Bách Niên nghiêm túc nói, “Chuyện lần này, cô và Doãn Chính Đạc chẳng vui vẻ gì, Hi Hi lại ở chỗ anh ta, tốt nhất là cô nên chuẩn bị sẵn sàng đi, nói cách khác…”
Một câu này đã nhắc nhở Lê Diệp, Doãn Chính Đạc kiên quyết bảo cô ở lại, rồi lại bảo cô tự gánh lấy hậu quả. Còn có thể là hậu quả gì được? Chỉ có thể là anh dùng quyền lực của mình để khống chế người khác thôi.
Cả hai đều ra tay vô cùng quyết liệt, chẳng ai có ý định dừng lại, chẳng mấy chốc, đôi bên đều đã đổ máu.
Lê Diệp cảm thấy đau đầu kinh khủng, tại sao hai người kia lại phải dùng cách thức đó để đối mặt với vấn đề, như vậy chảng giải quyết được chuyện gì, mà chỉ làm cho sự việc càng thêm rối loạn mà thôi.”
“Thôi, đủ rồi! Doãn Chính Đạc!” Lê Diệp nhìn người đàn ông khiêu chiến, “Anh dừng tay lại!”
Doãn Chính Đạc không nghe cô, cô bảo anh dừng tay, chứ không bảo Tôn Bách Niên dừng tay, chính lúc ấy, anh quyết tâm gạt bỏ lời cô ra khỏi đầu. Cô vẫn hướng về Tôn Bách Niên, còn lúc hai người đánh nhau, cô lại hướng vào anh.
Chớp mắt, nắm đấm của Tôn Bách Niên hạ xuống, nhắm thẳng vào mũi anh.
Cảm giác đau buốt xộc tới, Doãn Chính Đạc lùi lại hai bước, lỗ mũi trào ra dòng dịch âm ấm. Đưa tay sờ, màu máu chói mắt, anh trừng mắt nhìn thứ đỏ tươi trên đầu ngón tay.
Lê Diệp thấy anh bị thương liền vội tiến lên hai bước, nhưng cô còn chưa kịp đến cạnh anh, thì anh đã hung hăng xông về phía Tôn Bách Niên.
Bị tấn công đột ngột nên hơi luống cuống, Tôn Bách Niên lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhân lúc Tôn Bách Niên mất thăng bằng, Doãn Chính Đạc co khuỷu tay, thúc mạnh vào mặt anh.
Ai là người hay đánh nhau, nhìn là biết. Cú đánh đó của Doãn Chính Đạc khiến khóe mắt Tôn Bách Niên rách ra, máu chảy ròng ròng.
“Đủ rồi!” Lê Diệp vội vàng chen vào giữa hai người, nên Doãn Chính Đạc còn định giơ tay lên, vừa thấy cô đã hạ tay xuống.
Đỡ Tôn Bách Niên, Lê Diệp luống cuống lấy tay áo lau máu ở khóe mắt giúp anh. Máu lại túa ra, ánh mắt anh hơi mơ hồ, gần như con mắt không mở ra được.
Cô quay đầu lại nhìn Doãn Chính Đạc, trong ánh mắt, chứa đầy nỗi oán giận.
Doãn Chính Đạc nhíu mày. Tôn Bách Niên bị thương, cô liền bày ra dáng vẻ đau lòng đó, chẳng lẽ anh không đổ máu? Vậy mà chẳng thấy cô liếc mắt lấy một cái!
Miệng vết thương của Tôn Bách Niên rách ra khá dài, có lẽ phải khâu lại, Lê Diệp vội đỡ anh ra xe, “Mau đến bệnh viện!”
Thấy cô định đi cùng Tôn Bách Niên, Doãn Chính Đạc cắn răng nói, “Lê Diệp, tốt nhất là em đứng yên ở đây, không được phép đi!”
Lê Diệp coi như không nghe thấy anh nói, tìm được xe, cô cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay Tôn Bách Niên, “Để tôi lái cho, anh vẫn đang chảy máu.”
Tôn Bách Niên ngồi vào ghế phó lái, bịt chặt vết thương, xuyên qua tầm mắt mơ hồ nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa. Ánh mắt lạnh buốt của người kia như có thể thấu qua lớp kính, cho dù không nhìn rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được, nó như tia laser cắt được sắt thép vậy.
Thấy Lê Diệp mở cửa xe, Doãn Chính Đạc nắm chặt tay, “Lê Diệp, tôi cho em một cơ hội nữa, em đứng lại, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
Lê Diệp cầm tay nắm cửa, đưa mắt nhìn anh. Trong lòng anh nghĩ cô và Tôn Bách Niên có gì đó? Cũng khó trách, tình cảnh như ngày hôm qua, gã đàn ông nào nhìn thấy cũng đều nổi điên. Đối với nhiều người mà nói, kể cả không phát sinh chuyện gì, chỉ cần trần truồng nằm cùng với người đàn ông khác đã là biểu hiện của không trong sạch rồi. Cô nhìn anh, vừa lên xe vừa nói, “Anh cũng đi cầm máu đi.”
Thấy cô lên xe, nhấn nút khởi động, ánh mắt anh lóe ra tia sáng lạnh lẽo, “Lê Diệp, tôi nhắc cô một lần cuối cùng, tôi mới là chồng cô, cô đi cùng Tôn Bách Niên thì tự gánh lấy hậu quả.”
Chồng, cái từ này đã sớm nhạt nhòa trong cuộc sống của cô rồi, bỗng nhiên nghe anh nói thế, lòng cô chợt hoảng hốt.
Rõ ràng họ đều không quên vì chuyện gì mà phải ly hôn, hiện giờ, chướng ngại họ không thể vượt qua được vẫn còn tồn tại đó. Nếu đã như vậy, cô và anh không nên còn mối liên hệ không rõ ràng. Nếu thật sự có thể đi đến ngày hôm nay, vậy thì, tất cả mọi chuyện, có lẽ là do ông trời đã định sẵn.
Lê Diệp nắm lấy tay lái, chậm rãi cho xe đi ra ngoài.
Nhìn chiếc xe kia dần khuất xa, Doãn Chính Đạc tức giận cắn chặt răng… Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng đi cùng Tôn Bách Niên rồi, anh thúc ép cũng vô dụng, cô đã quyết tâm chỉ lo cho người kia. Trước đây là Hạ Tùng Đào, giờ là Tôn Bách Niên, người phụ nữ này quá giàu lòng bác ái, người cô muốn bảo vệ, cô sẽ dốc hết sức ra mà bảo vệ. Nhưng người ấy trước giờ đều không phải anh.
Doãn Chính Đạc đứng yên đó, chỗ chảy máu dần ngừng lại. Anh lau vệt máu dưới mũi, quay đầu đi tìm xe.
Cả đêm hôm qua không ngủ mà lái xe đi khắp nơi tìm kiếm, anh đoán Lê Diệp sẽ không đi quá xa nên chỉ loanh quanh mấy khách sạn gần đó, cuối cùng cũng tìm thấy cô, nhưng lại chạm mặt Tôn Bách Niên.
Đúng là anh quá kích động, nhưng khi cơn tức giận xông lên, anh bất chấp tất cả. Tên khốn kia không tự quản mình cho tốt, để xảy ra sự cố với Lê Diệp mà vẫn còn mặt mũi đi theo cô, bảo vệ cô ư, thật nực cười.
Ngồi trên xe, Doãn Chính Đạc lấy khăn tay lau máu dưới mũi. Tên khốn kia chắc chắn không ra tay nhẹ hơn anh, đến giờ mà anh vẫn còn cảm giác xương mũi như bị vỡ ra, vừa nhức vừa xót. Lại tựa đầu vào ghế, vẻ mặt anh thoáng chút cô đơn…
Cô không cần cơ hội tha thứ của anh, cũng không cần có được sự tin tưởng của anh, cô không một lời giải thích, lại chẳng sợ anh hiểu lầm.
Ngoài việc không quan tâm ra, anh chẳng còn nghĩ được khả năng nào khác.
Có lẽ là do trí nhớ anh không tốt, anh thậm chí còn chẳng nhớ cô đã từng làm gì vì anh, chỉ vì anh, chỉ vì để anh vui mà lấy lòng anh. Còn nghĩ cho anh ư, gần như là không có, anh chẳng tài nào nghĩ ra được có khoảnh khắc nào như vậy.
Cũng có lẽ, trí nhớ anh rất tốt, anh chỉ nhớ rằng, từ sau khi Lê Diệp theo mình, chẳng có lấy một ngày vui vẻ. Từ đầu cô đã muốn trốn, giờ vẫn vậy, cô chưa từng che giấu suy nghĩ muốn rời đi của bản thân, cũng chẳng có khi nào là quên nhắc nhở anh. Kết hôn đối với cô chỉ là kế tạm thời, cô sẽ nhanh chóng ly hôn, rất nhanh.
Máu mũi lại rỉ ra, chảy qua khóe miệng, anh nếm được cái vị đó.
***
Bệnh viện.
Miệng vết thương của Tôn Bách Niên khá dài, không tránh được việc phải khâu. Tại chỗ dễ nhìn thấy, cho dù anh là đàn ông, nhưng để lại sẹo đương nhiên sẽ cảm thấy vẻ hài hòa bị phá hủy.
Lê Diệp đi mua thuốc bôi phòng sẹo, lúc trở về, vết thương của Tôn Bách Niên đã được xử lý xong.
Đã xảy ra chuyện như vậy rồi, Lê Diệp thật chẳng biết nói gì với anh, cứ đứng ở khoảng cách không xa không gần. Vốn dĩ cô vẫn coi anh là bạn, là anh trai, nhưng bây giờ, mọi thứ đã chẳng còn được như trước nữa.
Y tá băng bó lại cho anh xong, Tôn Bách Niên liền nhìn cô, “Đừng lo, chẳng mấy sẽ khỏi thôi.”
Lê Diệp mấp máy môi, “Tính tình Doãn Chính Đạc là thế đấy, đừng chấp nhặt anh ấy làm gì.”
Đánh người đã là hành vi bị truy tố, huống hồ Tôn Bách Niên lại là luật sư, nếu anh thật sự làm căng, e là chuyện này sẽ trở thành phiền toái cho Doãn Chính Đạc.
“Lê Diệp.” Tôn Bách Niên bỗng nhiên gọi cô. Lê Diệp quay đầu, nhìn người đàn ông nho nhã.
“Cô sợ tôi truy cứu anh ta?” Anh hỏi.
Lê Diệp bất giác lắc đầu. Thấy cô như vậy, trong lòng Tôn Bách Niên như có tính toán, anh nhìn cô rồi lại nói, “Nếu cô cần, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Lê Diệp nghe thấy câu đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, như thể bị một bàn tay bóp nghẹt vậy. Cô lại lắc đầu, “Đã xảy ra chuyện gì đâu, tôi hiểu, không trách anh được.”
“Nếu không phải do tôi bất cẩn, thì sẽ chẳng bị người ta ra tay.” Tôn Bách Niên vô cùng hối hận, nếu lúc đó anh cảnh giác một chút, hoặc là đưa thêm vài người đi, thì sẽ chẳng có kết cục này.
Lê Diệp không còn lòng dạ nào mà suy xét đến nguyên nhân, “Y tá nói khâu xong rồi, về thôi.”
Tôn Bách Niên gật đầu, lại sờ sờ trán. Liên tiếp bị thương, hy vọng không có ảnh hưởng gì đến đầu.
“À phải rồi…” Bỗng nhiên Tôn Bách Niên nghiêm túc nói, “Chuyện lần này, cô và Doãn Chính Đạc chẳng vui vẻ gì, Hi Hi lại ở chỗ anh ta, tốt nhất là cô nên chuẩn bị sẵn sàng đi, nói cách khác…”
Một câu này đã nhắc nhở Lê Diệp, Doãn Chính Đạc kiên quyết bảo cô ở lại, rồi lại bảo cô tự gánh lấy hậu quả. Còn có thể là hậu quả gì được? Chỉ có thể là anh dùng quyền lực của mình để khống chế người khác thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.