Chương 157: Em hãy tin anh
Vân Quán Phong
04/06/2016
Ăn cơm xong, cả nhà chuẩn bị đi về. Hi Hi ôm mãi món đồ chơi hình
chú cá heo, còn Doãn Chính Đạc thì bế nó. Thằng bé chơi mệt rồi, tay ôm
đồ chơi, đầu dựa vào vai Doãn Chính Đạc ngủ gà ngủ gật.
Cả nhà lại lên xe buýt. Lê Diệp thấy Doãn Chính Đạc bế con trai thì bèn lấy tiền ra bỏ vào thùng.
Tìm được chỗ ngồi thì xe cũng lăn bánh. Hi Hi đã ngủ say, ngả vào lòng bố, thằng bé ngủ cũng chẳng mấy tử tế, mí mắt ti hí, lưỡi thều ra, khiến Doãn Chính Đạc cực kỳ buồn cười.
Trước giờ không hề phát hiện ra, ngồi trên phương tiện giao thông công cộng lại thảnh thơi đến vậy. Tuy rằng người đông, nhưng ngồi vào chỗ rồi là cứ ung dung ngồi đợi đến nơi mình cần, dọc đường đi có thể nhàn nhã ngắm phong cảnh, quả thật là một kiểu hưởng thụ.
Không phải bế Hi Hi, nhưng Lê Diệp cũng chẳng được ung dung. Trên đùi cô là cái túi to đùng đựng quần áo và mấy thứ đồ dùng của Hi Hi, nặng chình chịch, người làm mẹ đều phải chuẩn bị những thứ này khi đưa con ra ngoài chơi.
Cánh tay bế con có chút mỏi, Doãn Chính Đạc nhìn Lê Diệp, mấp máy môi nhưng không nói gì, chỉ nhìn vào cái túi đặt trên đùi cô.
Lê Diệp cũng đoán ra. Cô mở túi, lấy ra một chai nước, “Muốn uống không?”
Anh gật đầu, Lê Diệp liền mở nắp chai ra. Trong lòng anh còn ôm thằng bé, tay không thể thoải mái hoạt động, cũng không thể nhúc nhích được nhiều, chỉ có thể nhướng người về phía cô. Lê Diệp đành phải đưa chai nước qua cho anh. Anh nhướn cổ uống mấy ngụm liền, làm nước chảy dọc theo khóe miệng. Sợ nước giọt vào con, không kịp lấy giấy ăn, Lê Diệp liền giơ tay lau cho anh. Lau xong, cô lau tay mình, lại chợt ý thức được hành động đó quá mức thân mật. Cô thu tay lại, liếc nhìn Hi Hi đang ngủ ngon lành, rồi quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Doãn Chính Đạc cảm thấy cằm âm ấm, hành động của cô rất tự nhiên, mà anh cũng rất hưởng thụ sự tự nhiên đó. Nếu cô không đột nhiên thu tay lại, thì anh cũng chẳng hề ý thức được có gì không đúng. Sự xa cách đột ngột đó khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội.
Dọc đường đi vô cùng yên lặng, hai người đều dồn sự chú ý vào cậu con trai, vì vậy bầu không khí cũng không quá ngột ngạt.
Về đến nơi, hai người cùng xuống xe. Hi Hi vẫn đang ngủ say sưa, nằm ngoan ngoãn trong lòng bố.
Lên tầng, anh đặt con trai xuống giường, còn Lê Diệp đi dọn chỗ đồ trong túi ra xếp lại gọn gàng. Doãn Chính Đạc ngồi bên cạnh một lát, thấy cô có vẻ chẳng để ý đến mình thì mới đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lê Diệp cho rằng anh đã đi, cô lấy nước ấm lau rửa tay chân cho Hi Hi.
Như thế này cũng tốt, họ cùng bớt chút thời gian cho Hi Hi một bầu không khí ấm áp hoàn chỉnh, cho dù ngắn ngủi, nhưng với thằng bé mà nói thì đó cũng là một sự an ủi.
Vào nhà tắm rửa mặt, Lê Diệp mới phát hiện ra quần áo của anh vẫn còn ở đây. Đêm qua anh bị ướt, cởi bỏ bộ quần áo ra rồi phơi trong này, vừa nãy không mang đi. Cô ra lấy điện thoại, đang nghĩ xem có nên gọi điện nhắc anh hay không thì cửa mở ra.
Cô quay đầu lại, thấy Doãn Chính Đạc xách hai cái túi vào, bên trong có không ít hoa quả. Anh để chìa khóa lên mặt tủ ở cạnh cửa, rồi tự nhiên xỏ đôi dép lê đi vào trong nhà. Cô không biết anh lấy chìa khóa của mình lúc nào, chẳng trách ra vào tự do như thế. Lê Diệp quan sát anh cầm túi hoa quả đi vào trong nhà bếp, tự mình đi rửa đống táo, dáng điệu đó, không có vẻ gì là định đi.
Thấy cô nhìn mình, Doãn Chính Đạc cầm một quả táo lên, “Muốn ăn không?”
Lê Diệp không muốn ăn, cô chỉ cảm thấy hành động này của anh có vẻ không thích hợp cho lắm. Anh không đi, cũng không hề có ý định đi.
Hi Hi đang ngủ bỗng khóc thét lên, Lê Diệp vội vàng gác mọi chuyện lại, chạy vào trong. Hóa ra thằng nhóc ngủ mơ, khóc hai ba tiếng rồi lại ngây ngô cười, cô bèn đưa tay vỗ vỗ cho nó ngủ tiếp.
Dỗ cho Hi Hi ngủ xong, ra ngoài, cô lại nhìn thấy Doãn Chính Đạc nằm vật ra sô pha ngủ. Chiếc sô pha không to, anh nằm trên đó phải khoanh hai tay lại, chân cũng phải gập vào, trông đến chật vật. Lê Diệp còn nghe thấy tiếng ngáy của anh nữa. Hi Hi khá nặng, anh bế cả buổi chắc cũng mệt. Một người đàn ông cao to lại nằm trên chiếc sô pha bé trông thật tội, Lê Diệp liền đi lấy cái chăn, đắp lên người anh.
Một lớn một nhỏ, ngủ nguyên cả một buổi chiều.
Lê Diệp ngồi xem tài liệu đến tận khi Hi Hi tỉnh lại, lúc ấy sắc trời cũng nhá nhem tối rồi.
Cô bế Hi Hi lên, thằng nhóc ngủ say tè ra cả quần, thấy khó chịu là bắt đầu quấy khóc. Cho vào nhà tắm lau rửa rồi thay một cái quần khô, nó vui lên hẳn. Rồi Lê Diệp đưa cho nó món đồ chơi, để nó tự ngồi trên giường chơi một mình. Cô mang cái quần ướt và ga giường đi giặt, quay đầu lại nhìn, may là thằng bé vẫn rất ngoan.
Đợi mẹ đi, Hi Hi trườn xuống khỏi giường, có kinh nghiệm từ lần trước, thằng bé xuống khá thành thạo, xuống đến nơi, nó đi ngay về phía sô pha. Biết là an toàn, nó giơ chân, cố sức trèo lên, trên mặt còn như có một nụ cười nghịch ngợm, sau đó giẫm thẳng vào người Doãn Chính Đạc.
Bị bàn chân nhỏ giẫm lên ngực, Doãn Chính Đạc suýt nghẹn thở. Anh mở mắt, liền bị bàn chân trắng nõn đạp vào mặt, vừa động đậy thì Hi Hi lại đặt phịch cả cái mông vào bụng anh. Doãn Chính Đạc rên lên một tiếng, trừng mắt nhìn tiểu tử “giết người không thèm đền mạng”.
Thấy anh trừng mắt như sắp bùng bổ nhưng Hi Hi cũng không sợ, nó chớp chớp mắt, lại ngả cả người xuống dụi dụi vào bố. Hành động như vậy thật sự khiến người ta không có sức chống cự. Nó dính lấy anh như keo, làm anh phải ôm nó, vỗ vỗ cái mông tròn, “Lần sau không được giẫm vào mặt bố, nghe chưa?”
Hi Hi giơ bàn tay nhỏ nhắn chọc vào mũi anh, nhưng biết làm thế nào được, vì thế nào cũng tốt, thằng bé là phần mềm mại nhất trong lòng anh, chỉ có thể dùng sự dịu dàng để đối xử với nó.
Giặt xong quần áo, Lê Diệp lau tay rồi ra ngoài, thấy ngay hai bố con nằm cùng một chỗ xem tivi, là phim hoạt hình. Hi Hi xem rất chăm chú, nhưng đáng ngạc nhiên là Doãn Chính Đạc cũng đang theo dõi, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ vai con trai rồi dạy nó, “Đây là gấu này, gấu cắn người đấy.” Điệu bộ của anh cực kỳ nghiêm túc, y như thầy giáo đang dạy học sinh vậy.
Lê Diệp quay đầu vào phòng bếp, rửa ít nguyên liệu rồi làm hai món mặn đơn giản với một bát canh.
Ngửi thấy mùi thức ăn, Doãn Chính Đạc nhìn con trai, thằng bé cụng trán với anh một cái, nở nụ cười toe toét. Hẳn là thằng bé cũng biết, giờ bố mẹ ở cùng nhau, nó có một gia đình đầy đủ cho nên nó mới vui vẻ như vậy, quấn lấy bố không rời.
Có một số việc tốt nhất là không cần nghĩ đến nữa. Lúc không nghĩ đến thì sẽ tha hồ vui vẻ, không phải e ngại gì, tuy rằng ngắn ngủi nhưng thà rằng trí nhớ kém đi một chút, quên đi trong chốc lát, không cần nhớ đến.
Bưng đồ ăn lên, Lê Diệp lại chẳng gọi Doãn Chính Đạc, chỉ có anh tự động bế Hi Hi vào ăn cơm.
Uống một ngụm canh, chỉ là rau xanh đậu phụ thôi mà lại ngon như vậy, Doãn Chính Đạc ăn vài bát liền, đến đầu lưỡi còn tê.
Cả ngày anh không về nhà, cũng không đi làm, di động thì chẳng thấy đổ chuông, bên ngoài trời đã tối mịt, không thể để anh ở lại thêm đêm nữa, Lê Diệp bèn nhìn anh và nói, “Anh…cơm nước xong thì về nhà đi.”
Cũng đoán trước là cô sẽ hạ lệnh đuổi mình, nhưng được đến giờ là anh đã cảm thấy vượt quá mức mong muốn rồi. Anh lau miệng, không trả lời, coi như là cam chịu.
Hi Hi bỗng tự xúc một quả trứng cút trong bát mình bỏ vào bát Doãn Chính Đạc, đôi mắt chớp chớp, còn gọi bố hai lần. Biểu hiện của thằng bé tối này cực kỳ tốt, khiến anh cảm nhận được cái gọi là hiếu thảo, vô cùng thỏa mãn. Cái khác có thể giả, nhưng riêng huyết thống thì không thể thay đổi được. Con trai từ khi nào thì biết nhớ đến bố thế này, Doãn Chính Đạc ăn luôn quả trứng cút trong bát, ánh mắt lóe ra tia sáng thâm trầm.
Ăn cơm xong, anh không thể ở lại tiếp được. Lê Diệp bế Hi Hi lên giường chơi, đến khi thằng bé không để ý, Doãn Chính Đạc đi khoác áo, ra nói với hai mẹ con, “Tôi đi đây.”
Lê Diệp nhẹ nhàng ừ một tiếng, không quay đầu lại. Hi Hi đang mải chơi, cũng chẳng nhìn thấy Doãn Chính Đạc. Từ trong nhà đi ra, cơn gió lạnh chợt ùa vào cổ. Kéo áo khoác lại, rồi Doãn Chính Đạc đóng cửa, kiểm tra cửa sổ hành lang một lần nữa, chắc chắn không bị gió thổi tung ra rồi mới đi xuống dưới.
Cảm giác này không được tốt cho lắm, có sự mất mát, nhưng anh hiểu. Vốn dĩ tất cả đều thuộc về mình, vậy mà bây giờ chỉ còn là ảo ảnh. Có được trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lại song hành cùng với cảm giác khó quên. Anh hạnh phúc, nhưng trong lòng lại đồng thời tồn tại áp lực. Có một số chuyện quá mức trầm trọng, không cách nào bỏ qua được.
Lên xe rồi anh mới mở điện thoại ra xem. Chỉ nghĩ là sẽ có nhiều việc vặt, nhưng không ngờ là có nhiều tin nhắn nhưng anh lại chẳng muốn xem. Vội vàng lướt qua, tin quan trọng thì trả lời, không thì chẳng để ý nữa. Anh ngáp một cái, ngủ no ăn no rồi, đêm dài lại vừa mới bắt đầu, anh nhìn vào bóng đêm, tìm không ra một nơi mình muốn đi.
Đang ngồi thừ ra thì di động đổ chuông.
Anh nhìn tên người gọi thì liền nhíu mày, không muốn nghe.
Một lát sau, người đó gọi lại lần thứ hai. Thấy phiền, anh lấy điện thoại lên, bắt máy.
Người ở đầu bên kia có vẻ rất sốt ruột, “A Đạc, sao anh không nhận điện thoại? Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh đang ở bên ngoài.” Day day mi tâm, Doãn Chính Đạc ngả người vào tay lái, “Có chuyện gì?”
“Anh có thể đến gặp em một lát không? Em có chuyện muốn nói với anh… Em đang ở biệt viện Lập Sơn.
Nghe giọng nói uể oải của đối phương, đoán là đã xảy ra chuyện không hay, Doãn Chính Đạc kiểm tra vị trí của mình, chỗ này cách biệt viện không xa lắm. Anh khởi động xe, đánh tay lái đi.
***
Tới nơi, Doãn Chính Đạc đáp thang máy lên. Anh gõ cửa, người ở trong cảnh giác hỏi anh là ai, vừa báo tên, cửa liền mở ra. Phía sau cánh cửa là một gương mặt xa lạ, người đó nhìn ra ngoài một lát, xác nhận không có ai khác rồi mới vội vàng đóng cửa lại.
Người vừa rồi ra mở cửa là quản lý của Diệp Cẩm Lan. Chị ta nhìn Doãn Chính Đạc, dùng giọng điệu khẩn cầu nói: “Anh Doãn, tôi biết quan hệ bạn bè giữa anh và Cẩm Lan không tệ, lần này anh nhất định phải giúp con bé, bằng không tiền đồ của con bé sẽ bị hủy hoại mất!”
Anh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao mình lại có liên quan đến tiền đồ của Diệp Cẩm Lan, thì quản lý của cô ta đã cầm quyển tạp chí ở bên cạnh lên, đưa cho anh, “Có người cố ý hại Cẩm Lan. Mấy lần này đều là có người cố ý chụp con bé.”
Cầm lấy quyển tạp chí, Doãn Chính Đạc nhìn thấy ngay trang bìa. Trên đó, lại là anh…
Anh đưa Lê Diệp và Hi Hi đi viện hải dương, đi ăn cơm, toàn bộ hành trình đều bị chụp lại. Gương mặt thằng nhỏ và Lê Diệp đã bị gạch đen, nhưng vì là người quen thuộc, nên chỉ cần liếc qua đã nhận ra.
Ngay lập tức, cơn giận dữ bùng lên. Thứ nhất, anh không phải là người của giới giải trí, thứ hai, anh không làm chuyện gì phạm pháp, đưa vợ con đi chơi thôi mà cũng đáng một lần lên tạp chí? Kẻ chụp trộm họ ở nhà hàng, quả nhiên không phải hạng tử tế. Anh đã xóa hết ảnh trong máy hắn, vậy mà hắn vẫn có cách đăng được nhiều ảnh lên thế này. Hôm đó đúng là anh quá bất cẩn, đáng lẽ phải kiểm tra cả di động của hắn nữa.
Anh đang nghiến răng tức giận thì người quản lý nói, “Đây là bản thảo của số ngày mai, bạn tôi đưa cho tôi, sáng mai sẽ phát hành… Anh Doãn, xin lỗi vì để chuyện này liên lụy đến anh, nhưng mục tiêu của họ có lẽ là Cẩm Lan, họ muốn hủy hoại Cẩm Lan.”
Doãn Chính Đạc lại nhìn vào trang bìa tạp chí. Có ảnh gia đình ba người họ, tiêu đề là anh cùng vợ con có một chuyến đi chơi ngọt ngào, ở góc lại là ảnh Diệp Cẩm Lan, bên cạnh là dòng chữ ngụ ý, Diệp Cẩm Lan là kẻ thứ ba, cùng những từ phê phán cô ta phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Người quản lý kia nhìn Doãn Chính Đạc, “Anh Doãn, nếu số tạp chí này được phát hành ra, hình tượng của Cẩm Lan sẽ xuống dốc không phanh, chúng tôi đang bàn bạc về một bộ phim rất quan trọng, phía bên kia yêu cầu nghệ sĩ phải giữ hình tượng trong sạch, nếu để người khác nghĩ Cẩm Lan là loại phụ nữ này, thì cơ hội ngàn năm có một của con bé sẽ bị dìm xuống nước mất…”
Doãn Chính Đạc lật giở quyển tạp chí ra xem. Anh quả thật cực kỳ căm hận kẻ đã chụp những bức ảnh này, hắn ủ mưu đã lâu, nếu không đã chẳng bám theo anh mãi như thế, rồi tại sao hắn biết anh đi viện hải dương, đến chính anh còn chẳng biết mình có hành trình như vậy. Nội dung bên trong đều là phê phán Diệp Cẩm Lan, bới móc cả những scandal trước nay giữa cô ta và Doãn Chính Đạc, mà thời điểm đó, Doãn Chính Đạc đã là đàn ông có vợ, ngay cả con trai cũng đã lớn lắm rồi. Chẳng những biến anh thành gã đàn ông tệ bạc, mà còn mắng Diệp Cẩm Lan là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Doãn Chính Đạc liếc tên quyển tạp chí rồi quay đầu đi gọi điện thoại, anh có quen vài người bạn làm ở mảng này. Anh siết chặt quyển tạp chí, thầm nghĩ trong lòng, chuyện này rốt cuộc là nhắm vào Diệp Cẩm Lan hay là chính mình. Không hiểu sao anh lại có cảm giác, mục đích của đối phương không hề tốt lành gì. Không giống như những tạp chí lá cải khác là chỉ vì mục đích giải trí, những bức ảnh này cực kỳ có tính mục đích.
Phía tạp chí kia có vẻ khá cứng, dùng một loạt quan hệ, thương lượng mấy lượt, họ mới đồng ý nhận tiền là xong việc.
Buông điện thoại xuống, Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn Diệp Cẩm Lan. Cô ta cũng bị chuyện này làm cho đứng ngồi không yên. Đang ở thời kỳ sự nghiệp đỉnh cao, xảy ra chuyện này, không khác nào chặt đứt tiền đồ của cô ta.
Mấy lần lên tạp chí, họ không đề phòng đến chuyện những kẻ kia sẽ nhúng tay mọi lúc mọi nơi. Nhưng chung quy, không có kẽ hở, ruồi bọ ắt sẽ không bâu, không ló mặt, sẽ không bị chụp đến.
Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, anh về đây, sau này không có chuyện gì thì đừng gọi điện thoại, bọn họ không chụp được ảnh thì tự nhiên chuyện này sẽ minh bạch.”
Diệp Cẩm Lan cũng biết anh tức giận, thái độ của anh với chuyện này còn hơn cả chán ghét. Anh không phải là người của giới giải trí, đương nhiên không quen với việc cuộc sống của mình bị phơi bày ra trước mặt người khác.
“Em xin lỗi…” Diệp Cẩm Lan cũng không biết nói gì hơn, “Mấy hôm nữa em sẽ ra nước ngoài chụp ảnh, trong một thời gian ngắn sẽ không trở lại.”
Doãn Chính Đạc nhìn cô ta một cái rồi quay đầu đi ra cửa.
Anh không muốn chuyện này phát sinh một lần nữa. Trước khi bước ra khỏi cửa, anh cố ý dựng thẳng cổ áo lên, che khuất mặt rồi mới lên xe.
***
Ngày hôm sau.
Lê Diệp dậy khá sớm, lúc Hi Hi còn đang ngủ. Cô mở máy tính lên để xem vài thứ. Trang tin giải trí vẫn có tin mới như thường lệ, cô chỉ lướt qua rồi định tắt đi, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại dừng tại một hình ảnh quen thuộc.
Trong ảnh có ba người, người bị gạch đen che mặt là cô và Hi Hi, chỉ Doãn Chính Đạc là lộ diện, bên cạnh là dòng chữ vô cùng chói mắt… “Trong nhà có kiều thê, bên ngoài có nữ minh tinh, thương nhân hưởng phúc vẹn toàn.”
Bài viết đó khá dài. Ảnh và tên của Diệp Cẩm Lan không khi nào là không xuất hiện, bởi cô ta là ngôi sao đang nổi, nhưng tin tức ngày hôm nay vừa xuất hiện đã gây sự chú ý lớn, bình luận cũng gần lên đến mười nghìn. Đại đa số đều mắng Diệp Cẩm Lan không biết xấu hổ, mắng Doãn Chính Đạc trăng hoa, làm chuyện có lỗi với vợ con. Cũng có rất nhiều bình luận thông cảm cho vợ con Doãn Chính Đạc; lại có người nói mát, rằng người phụ nữ kia chịu bước vào cửa nhà giàu là vì tiền, chắc đã sớm đoán được có ngày này.
Nghe thấy tiếng kêu của thằng nhỏ, Lê Diệp vội đóng trang tin lại rồi chạy nhanh vào trong.
Hi Hi vẫn buồn ngủ, chỉ muốn đi vệ sinh. Cô bế cả người nặng chịch của thằng bé đi vào nhà vệ sinh. Vào đến nơi, nhìn thằng bé nằm trên tay mình, tâm trạng Lê Diệp có chút phức tạp.
Cô đã có ý định tách ra khỏi Doãn Chính Đạc, tin tức tình ái của anh bị tung ra, cô không có lý do gì để can thiệp, đó là quyền tự do của anh, mà thật cũng chẳng có cái gọi là “hưởng phúc vẹn toàn”. Lý lẽ là vậy, nhưng khi đối mặt, thì nhất thời lại không thể tiếp nhận được toàn bộ việc này.
Cô áp mặt vào đầu Hi Hi, cô và Hi Hi chỉ là người bình thường, không muốn đối mặt với cơn sóng gió như vậy. Cô lại có chút lo lắng, bị chụp ảnh, còn bị công khai lên mạng, cho dù người qua đường không chắc đã nhận ra, nhưng cô vẫn sợ có người lại theo dõi mẹ con cô. Cuộc sống như vậy, khiến người ta không có chút cảm giác an toàn nào.
Còn không biết đã xảy ra chuyện gì, Hi Hi quay mặt vào ngực cô, ngủ tiếp chứ không định tỉnh dậy.
Ôm quả cầu thịt ấm nóng, lòng Lê Diệp tràn ngập nỗi sầu lo.
***
Sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại phá quấy, Doãn Chính Đạc vò vò đầu, mò lấy cái điện thoại rồi bấm nút nhận.
Nghe đầu bên kia nói, mắt anh lập tức mở to ra, anh ngồi luôn dậy, “Cái gì? Chẳng phải họ đã đồng ý không đăng tin à?”
Nghe nói là đăng lên mạng, anh đi thẳng ra bàn làm việc, bật máy tính, mở trình duyệt web.
Thậm chí còn chẳng cần tìm kiếm lâu, tin đầu của các trang giải trí đều cùng một đề tài, Diệp Cẩm Lan là kẻ thứ ba. Không có gì có thể hấp dẫn hơn cái này nữa.
“Chết tiệt.” Doãn Chính Đạc siết chặt nắm tay, rõ ràng là có sự chuẩn bị trước, cầm tiền rồi mà cũng không xong. Đưa tin này ra, tương đương với việc không nể mặt anh, nếu không phải nhắm vào anh, thì ai có thể mạnh hơn tiền được.
Phản ứng đầu tiên của anh là liệu Lê Diệp và Hi Hi có bị ảnh hưởng không. Mặc quần áo xong, anh định lao ngay ra ngoài. Nhưng rồi anh lại nghĩ, giờ mình đang là nhân vật gây chú ý, ra ra vào vào không chắc đã không có người theo dõi, cứ thế mà đi thì sẽ khó có thể bảo đảm được rằng sẽ không gây phiền toái cho cô.
Lập tức lấy điện thoại ra, anh nhìn chằm chằm vào dãy số đó, chẳng hiểu sao lại không thể nào gọi được cho cô. Anh gửi một tin nhắn, “Chờ anh tối nay đến tìm em, em hãy tin anh.”
Tin cái gì, anh không nói rõ, nhưng anh biết cô sẽ hiểu.
Cả nhà lại lên xe buýt. Lê Diệp thấy Doãn Chính Đạc bế con trai thì bèn lấy tiền ra bỏ vào thùng.
Tìm được chỗ ngồi thì xe cũng lăn bánh. Hi Hi đã ngủ say, ngả vào lòng bố, thằng bé ngủ cũng chẳng mấy tử tế, mí mắt ti hí, lưỡi thều ra, khiến Doãn Chính Đạc cực kỳ buồn cười.
Trước giờ không hề phát hiện ra, ngồi trên phương tiện giao thông công cộng lại thảnh thơi đến vậy. Tuy rằng người đông, nhưng ngồi vào chỗ rồi là cứ ung dung ngồi đợi đến nơi mình cần, dọc đường đi có thể nhàn nhã ngắm phong cảnh, quả thật là một kiểu hưởng thụ.
Không phải bế Hi Hi, nhưng Lê Diệp cũng chẳng được ung dung. Trên đùi cô là cái túi to đùng đựng quần áo và mấy thứ đồ dùng của Hi Hi, nặng chình chịch, người làm mẹ đều phải chuẩn bị những thứ này khi đưa con ra ngoài chơi.
Cánh tay bế con có chút mỏi, Doãn Chính Đạc nhìn Lê Diệp, mấp máy môi nhưng không nói gì, chỉ nhìn vào cái túi đặt trên đùi cô.
Lê Diệp cũng đoán ra. Cô mở túi, lấy ra một chai nước, “Muốn uống không?”
Anh gật đầu, Lê Diệp liền mở nắp chai ra. Trong lòng anh còn ôm thằng bé, tay không thể thoải mái hoạt động, cũng không thể nhúc nhích được nhiều, chỉ có thể nhướng người về phía cô. Lê Diệp đành phải đưa chai nước qua cho anh. Anh nhướn cổ uống mấy ngụm liền, làm nước chảy dọc theo khóe miệng. Sợ nước giọt vào con, không kịp lấy giấy ăn, Lê Diệp liền giơ tay lau cho anh. Lau xong, cô lau tay mình, lại chợt ý thức được hành động đó quá mức thân mật. Cô thu tay lại, liếc nhìn Hi Hi đang ngủ ngon lành, rồi quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Doãn Chính Đạc cảm thấy cằm âm ấm, hành động của cô rất tự nhiên, mà anh cũng rất hưởng thụ sự tự nhiên đó. Nếu cô không đột nhiên thu tay lại, thì anh cũng chẳng hề ý thức được có gì không đúng. Sự xa cách đột ngột đó khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội.
Dọc đường đi vô cùng yên lặng, hai người đều dồn sự chú ý vào cậu con trai, vì vậy bầu không khí cũng không quá ngột ngạt.
Về đến nơi, hai người cùng xuống xe. Hi Hi vẫn đang ngủ say sưa, nằm ngoan ngoãn trong lòng bố.
Lên tầng, anh đặt con trai xuống giường, còn Lê Diệp đi dọn chỗ đồ trong túi ra xếp lại gọn gàng. Doãn Chính Đạc ngồi bên cạnh một lát, thấy cô có vẻ chẳng để ý đến mình thì mới đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lê Diệp cho rằng anh đã đi, cô lấy nước ấm lau rửa tay chân cho Hi Hi.
Như thế này cũng tốt, họ cùng bớt chút thời gian cho Hi Hi một bầu không khí ấm áp hoàn chỉnh, cho dù ngắn ngủi, nhưng với thằng bé mà nói thì đó cũng là một sự an ủi.
Vào nhà tắm rửa mặt, Lê Diệp mới phát hiện ra quần áo của anh vẫn còn ở đây. Đêm qua anh bị ướt, cởi bỏ bộ quần áo ra rồi phơi trong này, vừa nãy không mang đi. Cô ra lấy điện thoại, đang nghĩ xem có nên gọi điện nhắc anh hay không thì cửa mở ra.
Cô quay đầu lại, thấy Doãn Chính Đạc xách hai cái túi vào, bên trong có không ít hoa quả. Anh để chìa khóa lên mặt tủ ở cạnh cửa, rồi tự nhiên xỏ đôi dép lê đi vào trong nhà. Cô không biết anh lấy chìa khóa của mình lúc nào, chẳng trách ra vào tự do như thế. Lê Diệp quan sát anh cầm túi hoa quả đi vào trong nhà bếp, tự mình đi rửa đống táo, dáng điệu đó, không có vẻ gì là định đi.
Thấy cô nhìn mình, Doãn Chính Đạc cầm một quả táo lên, “Muốn ăn không?”
Lê Diệp không muốn ăn, cô chỉ cảm thấy hành động này của anh có vẻ không thích hợp cho lắm. Anh không đi, cũng không hề có ý định đi.
Hi Hi đang ngủ bỗng khóc thét lên, Lê Diệp vội vàng gác mọi chuyện lại, chạy vào trong. Hóa ra thằng nhóc ngủ mơ, khóc hai ba tiếng rồi lại ngây ngô cười, cô bèn đưa tay vỗ vỗ cho nó ngủ tiếp.
Dỗ cho Hi Hi ngủ xong, ra ngoài, cô lại nhìn thấy Doãn Chính Đạc nằm vật ra sô pha ngủ. Chiếc sô pha không to, anh nằm trên đó phải khoanh hai tay lại, chân cũng phải gập vào, trông đến chật vật. Lê Diệp còn nghe thấy tiếng ngáy của anh nữa. Hi Hi khá nặng, anh bế cả buổi chắc cũng mệt. Một người đàn ông cao to lại nằm trên chiếc sô pha bé trông thật tội, Lê Diệp liền đi lấy cái chăn, đắp lên người anh.
Một lớn một nhỏ, ngủ nguyên cả một buổi chiều.
Lê Diệp ngồi xem tài liệu đến tận khi Hi Hi tỉnh lại, lúc ấy sắc trời cũng nhá nhem tối rồi.
Cô bế Hi Hi lên, thằng nhóc ngủ say tè ra cả quần, thấy khó chịu là bắt đầu quấy khóc. Cho vào nhà tắm lau rửa rồi thay một cái quần khô, nó vui lên hẳn. Rồi Lê Diệp đưa cho nó món đồ chơi, để nó tự ngồi trên giường chơi một mình. Cô mang cái quần ướt và ga giường đi giặt, quay đầu lại nhìn, may là thằng bé vẫn rất ngoan.
Đợi mẹ đi, Hi Hi trườn xuống khỏi giường, có kinh nghiệm từ lần trước, thằng bé xuống khá thành thạo, xuống đến nơi, nó đi ngay về phía sô pha. Biết là an toàn, nó giơ chân, cố sức trèo lên, trên mặt còn như có một nụ cười nghịch ngợm, sau đó giẫm thẳng vào người Doãn Chính Đạc.
Bị bàn chân nhỏ giẫm lên ngực, Doãn Chính Đạc suýt nghẹn thở. Anh mở mắt, liền bị bàn chân trắng nõn đạp vào mặt, vừa động đậy thì Hi Hi lại đặt phịch cả cái mông vào bụng anh. Doãn Chính Đạc rên lên một tiếng, trừng mắt nhìn tiểu tử “giết người không thèm đền mạng”.
Thấy anh trừng mắt như sắp bùng bổ nhưng Hi Hi cũng không sợ, nó chớp chớp mắt, lại ngả cả người xuống dụi dụi vào bố. Hành động như vậy thật sự khiến người ta không có sức chống cự. Nó dính lấy anh như keo, làm anh phải ôm nó, vỗ vỗ cái mông tròn, “Lần sau không được giẫm vào mặt bố, nghe chưa?”
Hi Hi giơ bàn tay nhỏ nhắn chọc vào mũi anh, nhưng biết làm thế nào được, vì thế nào cũng tốt, thằng bé là phần mềm mại nhất trong lòng anh, chỉ có thể dùng sự dịu dàng để đối xử với nó.
Giặt xong quần áo, Lê Diệp lau tay rồi ra ngoài, thấy ngay hai bố con nằm cùng một chỗ xem tivi, là phim hoạt hình. Hi Hi xem rất chăm chú, nhưng đáng ngạc nhiên là Doãn Chính Đạc cũng đang theo dõi, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ vai con trai rồi dạy nó, “Đây là gấu này, gấu cắn người đấy.” Điệu bộ của anh cực kỳ nghiêm túc, y như thầy giáo đang dạy học sinh vậy.
Lê Diệp quay đầu vào phòng bếp, rửa ít nguyên liệu rồi làm hai món mặn đơn giản với một bát canh.
Ngửi thấy mùi thức ăn, Doãn Chính Đạc nhìn con trai, thằng bé cụng trán với anh một cái, nở nụ cười toe toét. Hẳn là thằng bé cũng biết, giờ bố mẹ ở cùng nhau, nó có một gia đình đầy đủ cho nên nó mới vui vẻ như vậy, quấn lấy bố không rời.
Có một số việc tốt nhất là không cần nghĩ đến nữa. Lúc không nghĩ đến thì sẽ tha hồ vui vẻ, không phải e ngại gì, tuy rằng ngắn ngủi nhưng thà rằng trí nhớ kém đi một chút, quên đi trong chốc lát, không cần nhớ đến.
Bưng đồ ăn lên, Lê Diệp lại chẳng gọi Doãn Chính Đạc, chỉ có anh tự động bế Hi Hi vào ăn cơm.
Uống một ngụm canh, chỉ là rau xanh đậu phụ thôi mà lại ngon như vậy, Doãn Chính Đạc ăn vài bát liền, đến đầu lưỡi còn tê.
Cả ngày anh không về nhà, cũng không đi làm, di động thì chẳng thấy đổ chuông, bên ngoài trời đã tối mịt, không thể để anh ở lại thêm đêm nữa, Lê Diệp bèn nhìn anh và nói, “Anh…cơm nước xong thì về nhà đi.”
Cũng đoán trước là cô sẽ hạ lệnh đuổi mình, nhưng được đến giờ là anh đã cảm thấy vượt quá mức mong muốn rồi. Anh lau miệng, không trả lời, coi như là cam chịu.
Hi Hi bỗng tự xúc một quả trứng cút trong bát mình bỏ vào bát Doãn Chính Đạc, đôi mắt chớp chớp, còn gọi bố hai lần. Biểu hiện của thằng bé tối này cực kỳ tốt, khiến anh cảm nhận được cái gọi là hiếu thảo, vô cùng thỏa mãn. Cái khác có thể giả, nhưng riêng huyết thống thì không thể thay đổi được. Con trai từ khi nào thì biết nhớ đến bố thế này, Doãn Chính Đạc ăn luôn quả trứng cút trong bát, ánh mắt lóe ra tia sáng thâm trầm.
Ăn cơm xong, anh không thể ở lại tiếp được. Lê Diệp bế Hi Hi lên giường chơi, đến khi thằng bé không để ý, Doãn Chính Đạc đi khoác áo, ra nói với hai mẹ con, “Tôi đi đây.”
Lê Diệp nhẹ nhàng ừ một tiếng, không quay đầu lại. Hi Hi đang mải chơi, cũng chẳng nhìn thấy Doãn Chính Đạc. Từ trong nhà đi ra, cơn gió lạnh chợt ùa vào cổ. Kéo áo khoác lại, rồi Doãn Chính Đạc đóng cửa, kiểm tra cửa sổ hành lang một lần nữa, chắc chắn không bị gió thổi tung ra rồi mới đi xuống dưới.
Cảm giác này không được tốt cho lắm, có sự mất mát, nhưng anh hiểu. Vốn dĩ tất cả đều thuộc về mình, vậy mà bây giờ chỉ còn là ảo ảnh. Có được trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lại song hành cùng với cảm giác khó quên. Anh hạnh phúc, nhưng trong lòng lại đồng thời tồn tại áp lực. Có một số chuyện quá mức trầm trọng, không cách nào bỏ qua được.
Lên xe rồi anh mới mở điện thoại ra xem. Chỉ nghĩ là sẽ có nhiều việc vặt, nhưng không ngờ là có nhiều tin nhắn nhưng anh lại chẳng muốn xem. Vội vàng lướt qua, tin quan trọng thì trả lời, không thì chẳng để ý nữa. Anh ngáp một cái, ngủ no ăn no rồi, đêm dài lại vừa mới bắt đầu, anh nhìn vào bóng đêm, tìm không ra một nơi mình muốn đi.
Đang ngồi thừ ra thì di động đổ chuông.
Anh nhìn tên người gọi thì liền nhíu mày, không muốn nghe.
Một lát sau, người đó gọi lại lần thứ hai. Thấy phiền, anh lấy điện thoại lên, bắt máy.
Người ở đầu bên kia có vẻ rất sốt ruột, “A Đạc, sao anh không nhận điện thoại? Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh đang ở bên ngoài.” Day day mi tâm, Doãn Chính Đạc ngả người vào tay lái, “Có chuyện gì?”
“Anh có thể đến gặp em một lát không? Em có chuyện muốn nói với anh… Em đang ở biệt viện Lập Sơn.
Nghe giọng nói uể oải của đối phương, đoán là đã xảy ra chuyện không hay, Doãn Chính Đạc kiểm tra vị trí của mình, chỗ này cách biệt viện không xa lắm. Anh khởi động xe, đánh tay lái đi.
***
Tới nơi, Doãn Chính Đạc đáp thang máy lên. Anh gõ cửa, người ở trong cảnh giác hỏi anh là ai, vừa báo tên, cửa liền mở ra. Phía sau cánh cửa là một gương mặt xa lạ, người đó nhìn ra ngoài một lát, xác nhận không có ai khác rồi mới vội vàng đóng cửa lại.
Người vừa rồi ra mở cửa là quản lý của Diệp Cẩm Lan. Chị ta nhìn Doãn Chính Đạc, dùng giọng điệu khẩn cầu nói: “Anh Doãn, tôi biết quan hệ bạn bè giữa anh và Cẩm Lan không tệ, lần này anh nhất định phải giúp con bé, bằng không tiền đồ của con bé sẽ bị hủy hoại mất!”
Anh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao mình lại có liên quan đến tiền đồ của Diệp Cẩm Lan, thì quản lý của cô ta đã cầm quyển tạp chí ở bên cạnh lên, đưa cho anh, “Có người cố ý hại Cẩm Lan. Mấy lần này đều là có người cố ý chụp con bé.”
Cầm lấy quyển tạp chí, Doãn Chính Đạc nhìn thấy ngay trang bìa. Trên đó, lại là anh…
Anh đưa Lê Diệp và Hi Hi đi viện hải dương, đi ăn cơm, toàn bộ hành trình đều bị chụp lại. Gương mặt thằng nhỏ và Lê Diệp đã bị gạch đen, nhưng vì là người quen thuộc, nên chỉ cần liếc qua đã nhận ra.
Ngay lập tức, cơn giận dữ bùng lên. Thứ nhất, anh không phải là người của giới giải trí, thứ hai, anh không làm chuyện gì phạm pháp, đưa vợ con đi chơi thôi mà cũng đáng một lần lên tạp chí? Kẻ chụp trộm họ ở nhà hàng, quả nhiên không phải hạng tử tế. Anh đã xóa hết ảnh trong máy hắn, vậy mà hắn vẫn có cách đăng được nhiều ảnh lên thế này. Hôm đó đúng là anh quá bất cẩn, đáng lẽ phải kiểm tra cả di động của hắn nữa.
Anh đang nghiến răng tức giận thì người quản lý nói, “Đây là bản thảo của số ngày mai, bạn tôi đưa cho tôi, sáng mai sẽ phát hành… Anh Doãn, xin lỗi vì để chuyện này liên lụy đến anh, nhưng mục tiêu của họ có lẽ là Cẩm Lan, họ muốn hủy hoại Cẩm Lan.”
Doãn Chính Đạc lại nhìn vào trang bìa tạp chí. Có ảnh gia đình ba người họ, tiêu đề là anh cùng vợ con có một chuyến đi chơi ngọt ngào, ở góc lại là ảnh Diệp Cẩm Lan, bên cạnh là dòng chữ ngụ ý, Diệp Cẩm Lan là kẻ thứ ba, cùng những từ phê phán cô ta phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Người quản lý kia nhìn Doãn Chính Đạc, “Anh Doãn, nếu số tạp chí này được phát hành ra, hình tượng của Cẩm Lan sẽ xuống dốc không phanh, chúng tôi đang bàn bạc về một bộ phim rất quan trọng, phía bên kia yêu cầu nghệ sĩ phải giữ hình tượng trong sạch, nếu để người khác nghĩ Cẩm Lan là loại phụ nữ này, thì cơ hội ngàn năm có một của con bé sẽ bị dìm xuống nước mất…”
Doãn Chính Đạc lật giở quyển tạp chí ra xem. Anh quả thật cực kỳ căm hận kẻ đã chụp những bức ảnh này, hắn ủ mưu đã lâu, nếu không đã chẳng bám theo anh mãi như thế, rồi tại sao hắn biết anh đi viện hải dương, đến chính anh còn chẳng biết mình có hành trình như vậy. Nội dung bên trong đều là phê phán Diệp Cẩm Lan, bới móc cả những scandal trước nay giữa cô ta và Doãn Chính Đạc, mà thời điểm đó, Doãn Chính Đạc đã là đàn ông có vợ, ngay cả con trai cũng đã lớn lắm rồi. Chẳng những biến anh thành gã đàn ông tệ bạc, mà còn mắng Diệp Cẩm Lan là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Doãn Chính Đạc liếc tên quyển tạp chí rồi quay đầu đi gọi điện thoại, anh có quen vài người bạn làm ở mảng này. Anh siết chặt quyển tạp chí, thầm nghĩ trong lòng, chuyện này rốt cuộc là nhắm vào Diệp Cẩm Lan hay là chính mình. Không hiểu sao anh lại có cảm giác, mục đích của đối phương không hề tốt lành gì. Không giống như những tạp chí lá cải khác là chỉ vì mục đích giải trí, những bức ảnh này cực kỳ có tính mục đích.
Phía tạp chí kia có vẻ khá cứng, dùng một loạt quan hệ, thương lượng mấy lượt, họ mới đồng ý nhận tiền là xong việc.
Buông điện thoại xuống, Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn Diệp Cẩm Lan. Cô ta cũng bị chuyện này làm cho đứng ngồi không yên. Đang ở thời kỳ sự nghiệp đỉnh cao, xảy ra chuyện này, không khác nào chặt đứt tiền đồ của cô ta.
Mấy lần lên tạp chí, họ không đề phòng đến chuyện những kẻ kia sẽ nhúng tay mọi lúc mọi nơi. Nhưng chung quy, không có kẽ hở, ruồi bọ ắt sẽ không bâu, không ló mặt, sẽ không bị chụp đến.
Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, anh về đây, sau này không có chuyện gì thì đừng gọi điện thoại, bọn họ không chụp được ảnh thì tự nhiên chuyện này sẽ minh bạch.”
Diệp Cẩm Lan cũng biết anh tức giận, thái độ của anh với chuyện này còn hơn cả chán ghét. Anh không phải là người của giới giải trí, đương nhiên không quen với việc cuộc sống của mình bị phơi bày ra trước mặt người khác.
“Em xin lỗi…” Diệp Cẩm Lan cũng không biết nói gì hơn, “Mấy hôm nữa em sẽ ra nước ngoài chụp ảnh, trong một thời gian ngắn sẽ không trở lại.”
Doãn Chính Đạc nhìn cô ta một cái rồi quay đầu đi ra cửa.
Anh không muốn chuyện này phát sinh một lần nữa. Trước khi bước ra khỏi cửa, anh cố ý dựng thẳng cổ áo lên, che khuất mặt rồi mới lên xe.
***
Ngày hôm sau.
Lê Diệp dậy khá sớm, lúc Hi Hi còn đang ngủ. Cô mở máy tính lên để xem vài thứ. Trang tin giải trí vẫn có tin mới như thường lệ, cô chỉ lướt qua rồi định tắt đi, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại dừng tại một hình ảnh quen thuộc.
Trong ảnh có ba người, người bị gạch đen che mặt là cô và Hi Hi, chỉ Doãn Chính Đạc là lộ diện, bên cạnh là dòng chữ vô cùng chói mắt… “Trong nhà có kiều thê, bên ngoài có nữ minh tinh, thương nhân hưởng phúc vẹn toàn.”
Bài viết đó khá dài. Ảnh và tên của Diệp Cẩm Lan không khi nào là không xuất hiện, bởi cô ta là ngôi sao đang nổi, nhưng tin tức ngày hôm nay vừa xuất hiện đã gây sự chú ý lớn, bình luận cũng gần lên đến mười nghìn. Đại đa số đều mắng Diệp Cẩm Lan không biết xấu hổ, mắng Doãn Chính Đạc trăng hoa, làm chuyện có lỗi với vợ con. Cũng có rất nhiều bình luận thông cảm cho vợ con Doãn Chính Đạc; lại có người nói mát, rằng người phụ nữ kia chịu bước vào cửa nhà giàu là vì tiền, chắc đã sớm đoán được có ngày này.
Nghe thấy tiếng kêu của thằng nhỏ, Lê Diệp vội đóng trang tin lại rồi chạy nhanh vào trong.
Hi Hi vẫn buồn ngủ, chỉ muốn đi vệ sinh. Cô bế cả người nặng chịch của thằng bé đi vào nhà vệ sinh. Vào đến nơi, nhìn thằng bé nằm trên tay mình, tâm trạng Lê Diệp có chút phức tạp.
Cô đã có ý định tách ra khỏi Doãn Chính Đạc, tin tức tình ái của anh bị tung ra, cô không có lý do gì để can thiệp, đó là quyền tự do của anh, mà thật cũng chẳng có cái gọi là “hưởng phúc vẹn toàn”. Lý lẽ là vậy, nhưng khi đối mặt, thì nhất thời lại không thể tiếp nhận được toàn bộ việc này.
Cô áp mặt vào đầu Hi Hi, cô và Hi Hi chỉ là người bình thường, không muốn đối mặt với cơn sóng gió như vậy. Cô lại có chút lo lắng, bị chụp ảnh, còn bị công khai lên mạng, cho dù người qua đường không chắc đã nhận ra, nhưng cô vẫn sợ có người lại theo dõi mẹ con cô. Cuộc sống như vậy, khiến người ta không có chút cảm giác an toàn nào.
Còn không biết đã xảy ra chuyện gì, Hi Hi quay mặt vào ngực cô, ngủ tiếp chứ không định tỉnh dậy.
Ôm quả cầu thịt ấm nóng, lòng Lê Diệp tràn ngập nỗi sầu lo.
***
Sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại phá quấy, Doãn Chính Đạc vò vò đầu, mò lấy cái điện thoại rồi bấm nút nhận.
Nghe đầu bên kia nói, mắt anh lập tức mở to ra, anh ngồi luôn dậy, “Cái gì? Chẳng phải họ đã đồng ý không đăng tin à?”
Nghe nói là đăng lên mạng, anh đi thẳng ra bàn làm việc, bật máy tính, mở trình duyệt web.
Thậm chí còn chẳng cần tìm kiếm lâu, tin đầu của các trang giải trí đều cùng một đề tài, Diệp Cẩm Lan là kẻ thứ ba. Không có gì có thể hấp dẫn hơn cái này nữa.
“Chết tiệt.” Doãn Chính Đạc siết chặt nắm tay, rõ ràng là có sự chuẩn bị trước, cầm tiền rồi mà cũng không xong. Đưa tin này ra, tương đương với việc không nể mặt anh, nếu không phải nhắm vào anh, thì ai có thể mạnh hơn tiền được.
Phản ứng đầu tiên của anh là liệu Lê Diệp và Hi Hi có bị ảnh hưởng không. Mặc quần áo xong, anh định lao ngay ra ngoài. Nhưng rồi anh lại nghĩ, giờ mình đang là nhân vật gây chú ý, ra ra vào vào không chắc đã không có người theo dõi, cứ thế mà đi thì sẽ khó có thể bảo đảm được rằng sẽ không gây phiền toái cho cô.
Lập tức lấy điện thoại ra, anh nhìn chằm chằm vào dãy số đó, chẳng hiểu sao lại không thể nào gọi được cho cô. Anh gửi một tin nhắn, “Chờ anh tối nay đến tìm em, em hãy tin anh.”
Tin cái gì, anh không nói rõ, nhưng anh biết cô sẽ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.