Chương 201: Giằng co
Vân Quán Phong
03/02/2017
Khách sạn. Ngồi bên cửa sổ, Lê Thiên Tố nhìn ra bên
ngoài. Xe cộ lướt đi thành dòng, đèn điện thắp sáng như ngọc. Nhưng giờ
phút này, cô ta chẳng còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, ngập tràn
trong ánh mắt là vẻ căng thẳng, lo sợ.
Đến nước này, cô ta vẫn không cho rằng tên phục vụ kia có gan bày ra tất cả. Sự việc ầm ĩ như vậy, phía Dick cũng đã nhận được tin báo. Chắc chắn đã có người bố trí tất cả, chỉ đợi cô ta nhảy vào cái bẫy mà thôi.
Là ai làm, cô ta không cần đoán cũng biết, người nắm được nhược điểm của cô ta, lại hận đến mức muốn cô ta chết đi, chỉ có một. Điều buồn cười là, anh tìm người giống anh rồi cài cắm bên cạnh cô ta, anh biết rõ lòng dạ cô ta, mà lại lấy chính thứ ấy làm vũ khí.
Dick vừa nhận được tin đã bảo cô ta lập tức quay về. Giấy tờ tùy thân của cô ta đều đã hỏng, dù sao cũng phải chậm trễ vài ngày, tuy rằng trong điện thoại Dick không nói gì, nhưng chỉ nghe giọng điệu của ông ta thì đã nhận ra đầy sự phẫn nộ… Ông ta sẽ không bỏ qua cho cô ta. Tên phục vụ kia đã chụp rất nhiều ảnh của cô ta khi hai người ở cùng nhau, mà trong đó, cô ta hoàn toàn không mặc quần áo. Dick đã từng cảnh cáo cô ta phải trung thành, nếu nhìn thấy chỗ ảnh đó, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua.
Bỗng nhiên cô ta không muốn quay về nữa. Cái chốn ấy trầm lặng y như một nấm mộ. Cô ta nịnh bợ Dick, chỉ đơn giản là muốn lợi dụng thế lực của ông ta để trả thù. Nhưng hiện tại, thái độ của ông ta với Lê Thiên Tố đã khác, những ngày cô ta có thể hô mưa gọi gió chắc chẳng còn là bao. Ngồi chờ chết, không bằng tận dụng khoảng thời gian cuối cùng để hoàn thành việc còn dang dở.
Cô ta đứng dậy, quét ánh mắt lạnh lùng về phía người đứng bên cạnh, “Có tin tức của thằng kia không?”
Gã kia lập tức nói, “Trước đó nó đã làm giấy tờ giả đâu ra đấy rồi, nếu không đã chẳng có chuyện chúng tôi nhìn thấy nó trong camera của nhà ga nhưng lại không thể tìm thấy lộ trình nó đi.”
Đã sớm đoán được họ sẽ ra tay, chỉ không ngờ là lại chuẩn bị chu toàn đến vậy.
Tên phục vụ kia lấy cắp của cô ta rất nhiều đồ trang sức, nhưng những thứ đó không quan trọng, cô ta còn đầy, thứ quan trọng duy nhất trong túi, chính là lọ nước kia.
Không tìm thấy tên kia, cô ta không biết mình còn sống được bao lâu nữa, có thể là vài ngày, cũng có khi chỉ là vài giờ.
Hít sâu một hơi, cô ta nhìn người bên cạnh, “Chuẩn bị xe.”
***
Như vậy là chuyện do Vương Mãnh bố trí đã hoàn thành, chỉ còn chờ Dick tự mình diệt trừ kẻ phản bội.
Đối phó với Lê Thiên Tố, biện pháp không cần quá tinh tế. Người đàn bà đó tuy đã phát điên nhưng đầu óc chẳng mấy thông minh, sự quá phận hay chấp nhất của cô ta tự nhiên sẽ biến cô ta thành kẻ ngu dốt. Vương Mãnh dễ dàng tìm ra tử huyệt của cô ta nên đã tìm một anh chàng phục vụ, từng bước tiếp cận cô ta, sau đó mọi chuyện cứ thế mà diễn ra. Cô ta dựa vào thế lực của gia tộc Dick mà làm càn, biện pháp hữu hiệu nhất chỉ có phá vỡ chỗ dựa vững chắc của cô ta.
Mối phiền phức là Lê Thiên Tố được giải quyết, Doãn Chính Đạc và Lê Diệp có thể trút được một phần gánh nặng, rốt cuộc cũng có lấy một ngày vui vẻ.
Anh kể hết chuyện về Tần Thành cho cô nghe. Đó là một âm mưu, giữa anh và cô, chẳng có cái gọi là thù giết cha, mọi chuyện đều là giả. Họ Tần nhà tan cửa nát, quả thật cũng có trách nhiệm của hai nhà Lê – Doãn, đây là chuyện không dễ gì gạt bỏ được. Nhưng tất cả đã là quá khứ, có khó khăn thì cần cùng nhau vượt qua, hơn là bởi một thảm kịch do người khác cố ý gây ra mà lại sinh ra áy náy, dằn vặt, để rồi lại chịu tổn thương.
Doãn Chính Đạc gọi điện về nhà, đúng lúc Lê Diệp đang chuẩn bị bữa tối. Nghe thấy giọng cô, cả tiếng i a của lũ trẻ, tâm trạng anh thoải mái hẳn. Buông điện thoại xuống, anh đang định đánh tay lái thì bỗng có người lao thẳng vào xe.
Anh lập tức dừng lại, mở cửa đi xuống.
Bước đến cạnh người đó, trong lòng anh có chút cảnh giác. Thấy đối phương ngã ngồi đến mức không dậy nổi, lại là một bà cụ tóc bạc phơ, anh mới đến gần, “Bà không sao chứ ạ?”
Người kia vừa ngẩng đầu, anh đã lập tức thấy bất thường. Dưới mái tóc bạc trắng là một gương mặt vô cùng trẻ trung. Doãn Chính Đạc quay đầu lại ngay tức khắc, có điều, đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Kẻ giả dạng làm bà cụ ra tay cực mạnh, hắn tóm chặt lấy bả vai ngăn không cho anh đi rồi kéo anh lại. Rồi hắn đột ngột rút ra một thứ, dí thẳng vào lưng anh, dòng điện mạnh khiến anh mất đi ý thức chỉ trong nháy mắt.
***
Trường học.
Phía sau không có học sinh tập luyện, lại là cuối tuần, nên cả khoảng sân vận động rộng lớn hun hút không một bóng người.
Cuối cùng thì trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe cũng đã xuất hiện bóng người. Lê Thiên Tố nhìn đồng hồ, sau đó xuống xe, đợi đối phương đi về phía mình.
Đứng dựa vào xe, cô ta liếc nhìn người phụ nữ đang không ngừng thở dốc, “Nghe nói anh ấy ở trong tay tao, có phải là sợ hết hồn rồi không?”
Lê Diệp nhìn cô ta, “Cô muốn thế nào thì cứ nói! Doãn Chính Đạc ở đâu?”
“Anh ấy đang ngủ trên xe tao đấy.”, Lê Thiên Tố nhìn Lê Diệp, “Mày cũng gan thật đấy, biết là tao muốn mày chết mà vẫn một mình đến đây.”
Thấy trong xe không có người, Lê Diệp nghĩ cô ta đã lừa mình, có điều, đi vài bước về phía trước, cô liền nhìn thấy Doãn Chính Đạc đang nằm ở ghế sau, tay chân buông thõng, rõ ràng là đã bất tỉnh.
“Cô làm gì anh ấy rồi?”, Lê Diệp chạy đến, Lê Thiên Tố cũng không ngăn cản mà để mặc cô.
Lê Diệp ra sức lay cánh tay Doãn Chính Đạc, lại vỗ vỗ mặt anh, nhưng có gọi thế nào thì anh vẫn không có phản ứng. Biết là Lê Thiên Tố đã dùng thủ đoạn với anh, Lê Diệp ôm lấy khuôn mặt âm ấm của Doãn Chính Đạc, cô thật sự sợ từ nay về sau anh sẽ không tỉnh lại nữa.
“Không phải sợ, tao sẽ không làm hại anh ấy đâu… Lần này là vì bất đắc dĩ nên tao mới đánh thuốc mê với anh ấy… Ở đây tao có thuốc làm cho anh ấy tỉnh lại nhanh đấy, mày muốn dùng không?”, Lê Thiên Tố lấy từ túi xách ra một cái lọ nhỏ.
Chẳng biết thứ bên trong có tốt thực sự hay không, nhưng Lê Diệp không có dũng khí để đánh cược. Người đàn bà này quá đê tiện, cô ta hận cô, hận cả Doãn Chính Đạc, lời cô ta nói chẳng có lấy một câu là thật.
“Sợ à?”, Lê Thiên Tố cười khẩy. Thấy Lê Diệp có vẻ bất động, cô ta biết, con ranh này vẫn chưa biết tình hình hiện tại ra sao.
Lê Thiên Tố dựa vào xe, nhìn cả hai người họ, “Gia tộc Dick vì muốn phòng ngừa có kẻ phản bội nên đã chế ra được một loại thuốc độc. Thuốc này bình thường không khiến người ta bị làm sao hết, nhưng lúc phát tác thì còn đau đớn hơn cả chết, chỉ cần uống thuốc giải muộn thôi là toàn thân đau nhức, dần dần da thịt thối rữa, cuối cùng đành phải chờ chết trong vô vọng thôi.”
Lại lấy một cái lọ thủy tinh ra, bên trong đựng thứ chất lỏng màu đỏ nhạt, Lê Thiên Tố lắc lắc cái lọ, “Thuốc giải bị người ta lấy cắp rồi, tao chẳng trụ được bao lâu nữa, quay lại bên cạnh Dick thì tao chắc chắn sống không bằng chết. Chúng mày muốn đẩy tao đến chỗ chết, tao cũng không để chúng mày sống thảnh thơi đâu. Cái chết ấy mà, tao cũng muốn cho mày.”
Nhìn Lê Diệp, cô ta tiếp tục lắc cái lọ, còn như đang thì thầm, “Tao từng uống thứ thuốc đặc hơn thế này nhiều, cái vị đấy, đợi mày nếm được thì mới biết.”
Lê Diệp nhìn cô ta, “Nếu cô có thể thu tay lại, nhất định sẽ tìm được thuốc giải về.”
Lê Thiên Tố cười lạnh, “Tao thu tay thế nào? Tao còn có thể hoàn toàn về làm người tốt ư? Mày nghĩ tao làm được à?”
Lê Diệp nhìn chằm chằm Doãn Chính Đạc, vừa rồi còn mơ hồ thấy tay anh hình như hơi động đậy.
“Tao không thèm làm người tốt.”, Lê Thiên Tố cười nhạt, “Tao cứ thích làm kẻ xấu đấy. Lương thiện thì được cái gì tốt nào? Lê Sơ Vũ lương thiện đấy, nó vĩ đại là thế, cuối cùng vẫn bị mày cướp mất người đàn ông của mình, chết thì cũng chết rồi, nhưng mà trong lòng người đàn ông kia lại chẳng có lấy một góc cho nó. Tao thà từ đầu chí cuối làm kẻ xấu còn hơn, tao đã không có được thì tao cũng không để người khác có được. Nhìn hai đứa chúng mày chết không yên thân, tao có chết cũng vẫn cười được!”
Lê Diệp lắc đầu, “Sơ Vũ là do cô hại?”
“Đúng!”, Lê Thiên Tố đáp ngay, “Nó là đồ bỏ đi, có sống cũng là thừa thãi, tao đâm chết nó, đỡ cho nó bị người đời chê cười! Nó có chết thì mới không tranh giành anh hai Doãn với tao được. Còn cái đồ ti tiện như mày, đúng là chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại nhà họ Lê!”
Lê Diệp không thể dùng từ gì để hình dung hành động của cô ta nữa, “Cô đúng là khiến người khác phẫn nộ…”
Lê Thành Tường và Diệp Cẩm Lan, đều do cô ta giết. Trước khi cô ta có chỗ dựa vững chắc, vào lúc Sơ Vũ chết, tất cả mấy người bọn cô mới ngấp nghé ngưỡng tuổi đôi mươi, vậy mà cô ta đã độc ác đến thế…
“Tất cả đều bị mày hại.”, Lê Thiên Tố hằm hằm nhìn cô, “Mày dựa vào cái gì, mày là cái thá gì mà cướp anh hai Doãn! Thua dưới tay mày, tao ngàn lần không phục!”
Lê Diệp nhìn về phía sau Lê Thiên Tố, Doãn Chính Đạc đã dần tỉnh lại, vịn vào cửa xe, chậm rãi đi về phía mình.
Cô nhìn Lê Thiên Tố chằm chằm, “Cô có nghĩ đến bố mẹ cô hay không, họ phải làm sao bây giờ?”
“Giờ họ có gia sản nhà họ Lê rồi, còn cần gì tao nữa?”. Lê Thiên Tố cười khẩy một tiếng, “Hồi xưa thì quẳng tao ra nước ngoài, cũng tại vì họ cảm thấy bị tao làm cho mất mặt, tao trừ bỏ Lê Thành Tường hộ là đã hết lòng giúp họ rồi.”
Đến nước này, cô ta vẫn không cho rằng tên phục vụ kia có gan bày ra tất cả. Sự việc ầm ĩ như vậy, phía Dick cũng đã nhận được tin báo. Chắc chắn đã có người bố trí tất cả, chỉ đợi cô ta nhảy vào cái bẫy mà thôi.
Là ai làm, cô ta không cần đoán cũng biết, người nắm được nhược điểm của cô ta, lại hận đến mức muốn cô ta chết đi, chỉ có một. Điều buồn cười là, anh tìm người giống anh rồi cài cắm bên cạnh cô ta, anh biết rõ lòng dạ cô ta, mà lại lấy chính thứ ấy làm vũ khí.
Dick vừa nhận được tin đã bảo cô ta lập tức quay về. Giấy tờ tùy thân của cô ta đều đã hỏng, dù sao cũng phải chậm trễ vài ngày, tuy rằng trong điện thoại Dick không nói gì, nhưng chỉ nghe giọng điệu của ông ta thì đã nhận ra đầy sự phẫn nộ… Ông ta sẽ không bỏ qua cho cô ta. Tên phục vụ kia đã chụp rất nhiều ảnh của cô ta khi hai người ở cùng nhau, mà trong đó, cô ta hoàn toàn không mặc quần áo. Dick đã từng cảnh cáo cô ta phải trung thành, nếu nhìn thấy chỗ ảnh đó, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua.
Bỗng nhiên cô ta không muốn quay về nữa. Cái chốn ấy trầm lặng y như một nấm mộ. Cô ta nịnh bợ Dick, chỉ đơn giản là muốn lợi dụng thế lực của ông ta để trả thù. Nhưng hiện tại, thái độ của ông ta với Lê Thiên Tố đã khác, những ngày cô ta có thể hô mưa gọi gió chắc chẳng còn là bao. Ngồi chờ chết, không bằng tận dụng khoảng thời gian cuối cùng để hoàn thành việc còn dang dở.
Cô ta đứng dậy, quét ánh mắt lạnh lùng về phía người đứng bên cạnh, “Có tin tức của thằng kia không?”
Gã kia lập tức nói, “Trước đó nó đã làm giấy tờ giả đâu ra đấy rồi, nếu không đã chẳng có chuyện chúng tôi nhìn thấy nó trong camera của nhà ga nhưng lại không thể tìm thấy lộ trình nó đi.”
Đã sớm đoán được họ sẽ ra tay, chỉ không ngờ là lại chuẩn bị chu toàn đến vậy.
Tên phục vụ kia lấy cắp của cô ta rất nhiều đồ trang sức, nhưng những thứ đó không quan trọng, cô ta còn đầy, thứ quan trọng duy nhất trong túi, chính là lọ nước kia.
Không tìm thấy tên kia, cô ta không biết mình còn sống được bao lâu nữa, có thể là vài ngày, cũng có khi chỉ là vài giờ.
Hít sâu một hơi, cô ta nhìn người bên cạnh, “Chuẩn bị xe.”
***
Như vậy là chuyện do Vương Mãnh bố trí đã hoàn thành, chỉ còn chờ Dick tự mình diệt trừ kẻ phản bội.
Đối phó với Lê Thiên Tố, biện pháp không cần quá tinh tế. Người đàn bà đó tuy đã phát điên nhưng đầu óc chẳng mấy thông minh, sự quá phận hay chấp nhất của cô ta tự nhiên sẽ biến cô ta thành kẻ ngu dốt. Vương Mãnh dễ dàng tìm ra tử huyệt của cô ta nên đã tìm một anh chàng phục vụ, từng bước tiếp cận cô ta, sau đó mọi chuyện cứ thế mà diễn ra. Cô ta dựa vào thế lực của gia tộc Dick mà làm càn, biện pháp hữu hiệu nhất chỉ có phá vỡ chỗ dựa vững chắc của cô ta.
Mối phiền phức là Lê Thiên Tố được giải quyết, Doãn Chính Đạc và Lê Diệp có thể trút được một phần gánh nặng, rốt cuộc cũng có lấy một ngày vui vẻ.
Anh kể hết chuyện về Tần Thành cho cô nghe. Đó là một âm mưu, giữa anh và cô, chẳng có cái gọi là thù giết cha, mọi chuyện đều là giả. Họ Tần nhà tan cửa nát, quả thật cũng có trách nhiệm của hai nhà Lê – Doãn, đây là chuyện không dễ gì gạt bỏ được. Nhưng tất cả đã là quá khứ, có khó khăn thì cần cùng nhau vượt qua, hơn là bởi một thảm kịch do người khác cố ý gây ra mà lại sinh ra áy náy, dằn vặt, để rồi lại chịu tổn thương.
Doãn Chính Đạc gọi điện về nhà, đúng lúc Lê Diệp đang chuẩn bị bữa tối. Nghe thấy giọng cô, cả tiếng i a của lũ trẻ, tâm trạng anh thoải mái hẳn. Buông điện thoại xuống, anh đang định đánh tay lái thì bỗng có người lao thẳng vào xe.
Anh lập tức dừng lại, mở cửa đi xuống.
Bước đến cạnh người đó, trong lòng anh có chút cảnh giác. Thấy đối phương ngã ngồi đến mức không dậy nổi, lại là một bà cụ tóc bạc phơ, anh mới đến gần, “Bà không sao chứ ạ?”
Người kia vừa ngẩng đầu, anh đã lập tức thấy bất thường. Dưới mái tóc bạc trắng là một gương mặt vô cùng trẻ trung. Doãn Chính Đạc quay đầu lại ngay tức khắc, có điều, đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Kẻ giả dạng làm bà cụ ra tay cực mạnh, hắn tóm chặt lấy bả vai ngăn không cho anh đi rồi kéo anh lại. Rồi hắn đột ngột rút ra một thứ, dí thẳng vào lưng anh, dòng điện mạnh khiến anh mất đi ý thức chỉ trong nháy mắt.
***
Trường học.
Phía sau không có học sinh tập luyện, lại là cuối tuần, nên cả khoảng sân vận động rộng lớn hun hút không một bóng người.
Cuối cùng thì trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe cũng đã xuất hiện bóng người. Lê Thiên Tố nhìn đồng hồ, sau đó xuống xe, đợi đối phương đi về phía mình.
Đứng dựa vào xe, cô ta liếc nhìn người phụ nữ đang không ngừng thở dốc, “Nghe nói anh ấy ở trong tay tao, có phải là sợ hết hồn rồi không?”
Lê Diệp nhìn cô ta, “Cô muốn thế nào thì cứ nói! Doãn Chính Đạc ở đâu?”
“Anh ấy đang ngủ trên xe tao đấy.”, Lê Thiên Tố nhìn Lê Diệp, “Mày cũng gan thật đấy, biết là tao muốn mày chết mà vẫn một mình đến đây.”
Thấy trong xe không có người, Lê Diệp nghĩ cô ta đã lừa mình, có điều, đi vài bước về phía trước, cô liền nhìn thấy Doãn Chính Đạc đang nằm ở ghế sau, tay chân buông thõng, rõ ràng là đã bất tỉnh.
“Cô làm gì anh ấy rồi?”, Lê Diệp chạy đến, Lê Thiên Tố cũng không ngăn cản mà để mặc cô.
Lê Diệp ra sức lay cánh tay Doãn Chính Đạc, lại vỗ vỗ mặt anh, nhưng có gọi thế nào thì anh vẫn không có phản ứng. Biết là Lê Thiên Tố đã dùng thủ đoạn với anh, Lê Diệp ôm lấy khuôn mặt âm ấm của Doãn Chính Đạc, cô thật sự sợ từ nay về sau anh sẽ không tỉnh lại nữa.
“Không phải sợ, tao sẽ không làm hại anh ấy đâu… Lần này là vì bất đắc dĩ nên tao mới đánh thuốc mê với anh ấy… Ở đây tao có thuốc làm cho anh ấy tỉnh lại nhanh đấy, mày muốn dùng không?”, Lê Thiên Tố lấy từ túi xách ra một cái lọ nhỏ.
Chẳng biết thứ bên trong có tốt thực sự hay không, nhưng Lê Diệp không có dũng khí để đánh cược. Người đàn bà này quá đê tiện, cô ta hận cô, hận cả Doãn Chính Đạc, lời cô ta nói chẳng có lấy một câu là thật.
“Sợ à?”, Lê Thiên Tố cười khẩy. Thấy Lê Diệp có vẻ bất động, cô ta biết, con ranh này vẫn chưa biết tình hình hiện tại ra sao.
Lê Thiên Tố dựa vào xe, nhìn cả hai người họ, “Gia tộc Dick vì muốn phòng ngừa có kẻ phản bội nên đã chế ra được một loại thuốc độc. Thuốc này bình thường không khiến người ta bị làm sao hết, nhưng lúc phát tác thì còn đau đớn hơn cả chết, chỉ cần uống thuốc giải muộn thôi là toàn thân đau nhức, dần dần da thịt thối rữa, cuối cùng đành phải chờ chết trong vô vọng thôi.”
Lại lấy một cái lọ thủy tinh ra, bên trong đựng thứ chất lỏng màu đỏ nhạt, Lê Thiên Tố lắc lắc cái lọ, “Thuốc giải bị người ta lấy cắp rồi, tao chẳng trụ được bao lâu nữa, quay lại bên cạnh Dick thì tao chắc chắn sống không bằng chết. Chúng mày muốn đẩy tao đến chỗ chết, tao cũng không để chúng mày sống thảnh thơi đâu. Cái chết ấy mà, tao cũng muốn cho mày.”
Nhìn Lê Diệp, cô ta tiếp tục lắc cái lọ, còn như đang thì thầm, “Tao từng uống thứ thuốc đặc hơn thế này nhiều, cái vị đấy, đợi mày nếm được thì mới biết.”
Lê Diệp nhìn cô ta, “Nếu cô có thể thu tay lại, nhất định sẽ tìm được thuốc giải về.”
Lê Thiên Tố cười lạnh, “Tao thu tay thế nào? Tao còn có thể hoàn toàn về làm người tốt ư? Mày nghĩ tao làm được à?”
Lê Diệp nhìn chằm chằm Doãn Chính Đạc, vừa rồi còn mơ hồ thấy tay anh hình như hơi động đậy.
“Tao không thèm làm người tốt.”, Lê Thiên Tố cười nhạt, “Tao cứ thích làm kẻ xấu đấy. Lương thiện thì được cái gì tốt nào? Lê Sơ Vũ lương thiện đấy, nó vĩ đại là thế, cuối cùng vẫn bị mày cướp mất người đàn ông của mình, chết thì cũng chết rồi, nhưng mà trong lòng người đàn ông kia lại chẳng có lấy một góc cho nó. Tao thà từ đầu chí cuối làm kẻ xấu còn hơn, tao đã không có được thì tao cũng không để người khác có được. Nhìn hai đứa chúng mày chết không yên thân, tao có chết cũng vẫn cười được!”
Lê Diệp lắc đầu, “Sơ Vũ là do cô hại?”
“Đúng!”, Lê Thiên Tố đáp ngay, “Nó là đồ bỏ đi, có sống cũng là thừa thãi, tao đâm chết nó, đỡ cho nó bị người đời chê cười! Nó có chết thì mới không tranh giành anh hai Doãn với tao được. Còn cái đồ ti tiện như mày, đúng là chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại nhà họ Lê!”
Lê Diệp không thể dùng từ gì để hình dung hành động của cô ta nữa, “Cô đúng là khiến người khác phẫn nộ…”
Lê Thành Tường và Diệp Cẩm Lan, đều do cô ta giết. Trước khi cô ta có chỗ dựa vững chắc, vào lúc Sơ Vũ chết, tất cả mấy người bọn cô mới ngấp nghé ngưỡng tuổi đôi mươi, vậy mà cô ta đã độc ác đến thế…
“Tất cả đều bị mày hại.”, Lê Thiên Tố hằm hằm nhìn cô, “Mày dựa vào cái gì, mày là cái thá gì mà cướp anh hai Doãn! Thua dưới tay mày, tao ngàn lần không phục!”
Lê Diệp nhìn về phía sau Lê Thiên Tố, Doãn Chính Đạc đã dần tỉnh lại, vịn vào cửa xe, chậm rãi đi về phía mình.
Cô nhìn Lê Thiên Tố chằm chằm, “Cô có nghĩ đến bố mẹ cô hay không, họ phải làm sao bây giờ?”
“Giờ họ có gia sản nhà họ Lê rồi, còn cần gì tao nữa?”. Lê Thiên Tố cười khẩy một tiếng, “Hồi xưa thì quẳng tao ra nước ngoài, cũng tại vì họ cảm thấy bị tao làm cho mất mặt, tao trừ bỏ Lê Thành Tường hộ là đã hết lòng giúp họ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.