Chương 233: Hạnh phúc viên mãn
Vân Quán Phong
31/08/2017
Nghe thấy nó nói câu ghét bỏ em, Doãn Chính Đạc lập tức đả kích nó, “Lúc con ra đời còn xấu hơn em ấy chứ.”
“Không bao giờ!”, Hi Hi lắc đầu, tỏ vẻ không tin.
“Con tự xem ảnh chụp lúc con mới ra đời đi, kiểu gì cũng bảo đấy là con chuột cho mà xem.”, Doãn Chính Đạc liếc nó một cái.
Hi Hi lập tức lắc đầu, cái chuyện nghĩ đến mà kinh này nó không thèm nhớ đâu. Hảo hán không nhắc chuyện cũ, giờ nó đáng yêu, đẹp trai là chuyện ai ai cũng biết, ngày xưa trông như thế nào, để ý làm gì.
“Bố, khi nào thì em nói được ạ? Con muốn nói chuyện với em.”, Đô Đô được thắt bím tóc đáng yêu, mở to mắt nhìn bố.
“Chắc khoảng một năm là được. Bây giờ em còn nhỏ quá.”, ông bố lập tức thay đổi giọng điệu, dịu dàng vô cùng.
“Một năm cơ đấy.”, Đô Đô không biết một năm là bao lâu, nhưng xem ra là rất lâu rồi.
Ảo tưởng của Hi Hi rơi vào hư không, cậu em bé tí thế này, ngày nào tháng nào mới chơi được với mình cơ chứ.
“Sao thế? Thấy em nhỏ quá nên không thích à?”, Doãn Chính Đạc bắt gặp vẻ mặt thất vọng của Hi Hi.
“Không phải ạ.”, Hi Hi nhìn em bé trong xe nôi, “Con không phải là không thích em trai, chỉ là không có ai đá bóng cùng con thôi. Binh Binh đi đá bóng với con còn dẫn cả em trai đi, con cứ tưởng là con cũng được thế.”
Binh Binh là cậu bé học cùng mẫu giáo với nó, vấn đề là em trai Binh Binh là cậu em song sinh với thằng bé, đương nhiên là lớn bằng nhau rồi.
“Thế này đi, con tìm một bạn học khác chơi cùng, hôm nào thi đấu bố sẽ đến cổ vũ cho con. Được không?”, Doãn Chính Đạc an ủi nó.
“Mẹ cũng dẫn cả hai em đến.”, Lê Diệp tựa vào gối.
“Được ạ!”, Hi Hi vui hẳn, quay đầu nhìn em trai, “Sao em cứ ngủ mãi thế ạ? Mà sao em không nói được ạ? Em uống mỗi sữa thôi no làm sao được ạ? Không cần ăn thịt thật ạ?”
Mười vạn câu hỏi vì sao tái sinh, Doãn Chính Đạc day trán.
Thà đứa trong nôi lớn chậm chậm một chút còn hơn, chứ năm năm nữa thôi, Hi Hi mười tuổi, Mậu Mậu năm tuổi, nhà cửa kiểu gì cũng nháo nhào lên cho mà xem. Cũng may anh còn có cô con gái Đô Đô, bất kể thế nào cũng là bảo bối tri kỷ ngoan ngoãn nhất. Con bé chỉ ghé vào nôi nhìn em trai, thỉnh thoảng sờ bàn tay thằng bé, chỉ cần thằng bé hơi động đậy là nó lại tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên.
Trong nhà lại có thêm một đứa trẻ, đương nhiên là chuyện vui của tất cả mọi người. Thế hệ trước vô cùng thích trẻ con. Trần Oanh tự đến bệnh viện, đeo cho thằng bé chiếc khóa trường mệnh, còn tặng cho Lê Diệp một bao lì xì siêu dày.
Mưa gió đều đã qua, chỉ mong cả nhà được bình an bên nhau là tốt rồi.
Hi Hi chạy đến chỗ bà nội quấn quýt một hồi, đương nhiên lấy lòng được bà, khiến bà đưa luôn thằng bé về nhà chơi vài ngày.
***
Ra viện, đồ ăn trong nhà được đặc biệt chú ý. Lê Diệp tốt sữa, Mậu Mậu ngày càng bụ bẫm.
Đến ngày đầy tháng, thằng bé đã lớn phổng hẳn so với lúc mới sinh.
Lần này không tổ chức rềnh rang, chỉ có một bữa cơm thân mật với người nhà và bạn bè thân thiết.
Cậu nhóc xem ra rất khoái chí, ăn no, lại tỉnh ngủ, nên nằm trong lòng mẹ mà cứ khua khoắng tay chân không ngừng.
Nhà họ Doãn thì không phải nói, lũ trẻ con tự dưng biến người lớn thành một tập hợp những người ngơ, cứ nhìn chúng chạy nhảy là họ lại cười toe toét. Về phần nhà họ Lê, đã lâu Lê Diệp không qua lại với họ, một là bận chăm con, hai là tình cảm cũng thật sự lạnh nhạt.
Chi thứ hai lên nắm quyền do một thời Lê Thiên Tố đắc thế, nhưng năng lực khiếm khuyết, tầm nhìn hạn hẹp, nên công ty vẫn không phát triển nổi. Trong thời đại cạnh tranh khốc liệt, không tiến thì chỉ có thể thụt lùi, thị trường Lê Thị có hồi đầu cứ mất dần, giờ thành ra chẳng còn năng lực cạnh tranh nữa.
Tuy xót cho cơ nghiệp bà nội để lại không giữ nổi, nhưng không đấu thì chết, đó là chuyện chẳng thể thay đổi được.
Trái lại, sự nghiệp của Doãn Chính Đạc thì lại khá thuận buồm xuôi gió. Công sức mấy năm nay anh dồn vào công ty coi như đã gặt hái được kết quả, vẫn là ông trời công bằng.
Hôm nay là ngày đầy tháng của cậu út, tuy không gióng trống khua chiêng nhưng cũng vẫn có người quen biết tin.
Lê Diệp bất chợt nhìn thấy lẵng hoa và hộp quà của rất nhiều người quen đã lâu không gặp, trong đó có của Hạ Tùng Đào.
Tiệm bánh bao của anh làm ăn rất tốt, có tiếng trong vùng, rất nhiều người ở nơi khác cũng lặn lội đến thử. Cuộc sống tình cảm của anh thế nào thì Lê Diệp không tìm hiểu, chỉ cần anh sống tốt là được. Tâm tình thông suốt, chắc chắn bên cạnh sẽ không thiếu những người phụ nữ tốt. Những gì cô nợ anh, sẽ có người khác đến bù đắp cho anh.
Doãn Chính Đạc cũng nhìn thấy lẵng hoa đó, “Tên đó giờ cũng có tiền nhỉ, nguyên một đống hoa hồng thế này không rẻ đâu.”
Lê Diệp liếc anh một cái, “Tâm ý thế nào đâu có dùng tiền để đánh giá.”
“Về phần tâm ý của hắn, so bì thế nào được với anh.”, Doãn Chính Đạc cười cười, “Tâm ý của anh, nước biển còn chẳng sánh nổi.”
Lê Diệp lười lải nhải với anh, cô bế Mậu Mậu, nhìn ra cửa, “Kia có phải Vương Mãnh không?”
Chuyện công ty, anh có nhân viên, còn chuyện khác thì phải tìm đến anh bạn Vương Mãnh này. Con người này thần thông quảng đại, gì cũng làm được.
Doãn Chính Đạc bước đến.
Vương Mãnh vừa xong việc là đến thẳng đây. Nhìn Mậu Mậu, anh ta cảm thán, “Đã đứa thứ ba rồi, lợi hại, lợi hại.”
Lê Diệp nhìn Vương Mãnh. Anh ta trông cũng khôi ngô tuấn tú, tuổi tác xấp xỉ Doãn Chính Đạc, có điều là giờ vẫn chưa lấy vợ, mà hình như là còn độc thân.
“Anh cũng nhanh lên thôi, tiền chưa kiếm xong thì thôi, chứ chuyện trọng đại thì không chậm trễ được.”, Doãn Chính Đạc lấy tư cách người từng trải để nói.
“Tôi đang cố.”, Vương Mãnh cười ha hả, “Tôi đói quá, không khách sáo nữa đâu, ăn cái đã, khỏi cần tiếp nhé.”, nói xong, anh ta ngồi xuống, quả nhiên là ăn không chút khách sáo.
Lê Diệp cười cười, “Chính ra anh ấy là người thật thà đấy chứ.”
Doãn Chính Đạc nhìn cô, phụ nữ kết hôn rồi rất hay có một cái nết phổ biến….Đó là giật dây mai mối cho những người xung quanh.
“Em có người phù hợp à?”, Doãn Chính Đạc hỏi.
Lê Diệp nghĩ nghĩ nhưng nhất thời không tìm ra được, để về nghiên cứu kĩ đã.
Vừa nói đến đó thì từ ngoài cửa có một người quen thuộc bước vào.
Lê Diệp qua đón, “Tuyết Ca?”
Lê Tuyết Ca nhìn đứa trẻ đáng yêu thì rất hưng phấn, “Giống anh rể thế! Cũng giống cả chị Diệp Diệp nữa!”
Vẫn ngây thơ như thế. Lê Diệp nhìn cô nàng, “Dạo này cả nhà vẫn khỏe chứ?’
“Em với mẹ cả anh trai chuyển ra ngoài rồi, đỡ phải ở cùng chi ba để mà bị khinh rẻ. Thế cũng tốt, phòng trọ không lớn nhưng tự do hơn nhiều.”, Lê Tuyết Ca nhún vai, có vẻ không hề sầu não vì gia đình sa cơ, “Giờ em ổn lắm, mạnh mẽ hơn ngày xưa nhiều.”
“Thế là tốt rồi.”, Lê Diệp nhìn vẻ mặt của cô nàng, không phải là vẻ cười vui miễn cưỡng, mà là vẻ dễ chịu chân thật.
Mỗi người đều có cuộc sống của mình, và rồi mỗi người sẽ gặp được người tháy đổi con người mình. Đó là chuyện nhân sinh, đầy rẫy những biến cố và sự khôn lường, nhưng lại cũng ngập tràn những điều kỳ diệu.
***
Cuối tuần.
Trên sân bóng, hơn hai chục cậu bạn nhỏ mặc đồng phục chạy băng băng không biết mệt.
“Vượt qua nó!”, ngồi trên khán đài, ông bố hoàn toàn mất bình tĩnh, tay vỗ lan can đồm độp, vừa nhìn cậu con trai chạy trên sân vừa lớn tiếng chỉ đạo.
Trẻ con thôi mà, đâu thể có nhiều kĩ năng, chạy mà không ngã đã là tốt rồi.
“Thắng thua quan trọng gì, con nó vui là được rồi.”, Lê Diệp thấy anh gào khản cả giọng thì liền đưa cho anh chai nước.
Uống được một ngụm, Doãn Chính Đạc lại hét tiếp, “Đấy là lời nói lúc thua thôi, thắng rồi mới biết tâm tình thắng lợi là thế nào.”
Lê Diệp quan sát dáng vẻ không biết mệt của anh rồi chỉ biết cười, cúi đầu nhìn Mậu Mậu.
Thằng nhóc nằm ngủ trong xe nôi, xung quanh hò hét rầm trời cũng chẳng thèm phản ứng, cực kỳ ngoan ngoãn.
Đô Đô thì ôm búp bê, dáng người bé xíu chẳng nhìn nổi anh trai đang ở đâu nữa. Doãn Chính Đạc nhấc con bé ngồi lên vai, con bé lập tức giơ tay cổ vũ ầm ĩ. Đợi đến lúc Hi Hi sút bóng vào lưới, cả hai bố con cùng nhảy cẫng lên, suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống khán đài dưới.
Thấy cậu cả vui sướng vẫy tay, cả nhà lập tức giơ ngón cái lên với nó.
Lê Diệp lại quay sang nhìn hai bố con đang như tham chiến, dáng vẻ căng thẳng không hề giống xem một lũ trẻ con đá bóng, mà hệt như xem trận chung kết Worldcup vậy. Cô vừa cười vừa nghĩ, sao tự dưng cả nhà lại biến thành trẻ con thế này, ông lớn ngày càng trẻ con, mấy đứa bé cũng không kém phần. Có điều, như vậy là hạnh phúc nhất, đơn giản mà tự nhiên. Chẳng cầu mong gì hơn, chỉ mong mỗi ngày thức dậy lại được ở bên cạnh nhau, đủ đầy, hạnh phúc.
“Không bao giờ!”, Hi Hi lắc đầu, tỏ vẻ không tin.
“Con tự xem ảnh chụp lúc con mới ra đời đi, kiểu gì cũng bảo đấy là con chuột cho mà xem.”, Doãn Chính Đạc liếc nó một cái.
Hi Hi lập tức lắc đầu, cái chuyện nghĩ đến mà kinh này nó không thèm nhớ đâu. Hảo hán không nhắc chuyện cũ, giờ nó đáng yêu, đẹp trai là chuyện ai ai cũng biết, ngày xưa trông như thế nào, để ý làm gì.
“Bố, khi nào thì em nói được ạ? Con muốn nói chuyện với em.”, Đô Đô được thắt bím tóc đáng yêu, mở to mắt nhìn bố.
“Chắc khoảng một năm là được. Bây giờ em còn nhỏ quá.”, ông bố lập tức thay đổi giọng điệu, dịu dàng vô cùng.
“Một năm cơ đấy.”, Đô Đô không biết một năm là bao lâu, nhưng xem ra là rất lâu rồi.
Ảo tưởng của Hi Hi rơi vào hư không, cậu em bé tí thế này, ngày nào tháng nào mới chơi được với mình cơ chứ.
“Sao thế? Thấy em nhỏ quá nên không thích à?”, Doãn Chính Đạc bắt gặp vẻ mặt thất vọng của Hi Hi.
“Không phải ạ.”, Hi Hi nhìn em bé trong xe nôi, “Con không phải là không thích em trai, chỉ là không có ai đá bóng cùng con thôi. Binh Binh đi đá bóng với con còn dẫn cả em trai đi, con cứ tưởng là con cũng được thế.”
Binh Binh là cậu bé học cùng mẫu giáo với nó, vấn đề là em trai Binh Binh là cậu em song sinh với thằng bé, đương nhiên là lớn bằng nhau rồi.
“Thế này đi, con tìm một bạn học khác chơi cùng, hôm nào thi đấu bố sẽ đến cổ vũ cho con. Được không?”, Doãn Chính Đạc an ủi nó.
“Mẹ cũng dẫn cả hai em đến.”, Lê Diệp tựa vào gối.
“Được ạ!”, Hi Hi vui hẳn, quay đầu nhìn em trai, “Sao em cứ ngủ mãi thế ạ? Mà sao em không nói được ạ? Em uống mỗi sữa thôi no làm sao được ạ? Không cần ăn thịt thật ạ?”
Mười vạn câu hỏi vì sao tái sinh, Doãn Chính Đạc day trán.
Thà đứa trong nôi lớn chậm chậm một chút còn hơn, chứ năm năm nữa thôi, Hi Hi mười tuổi, Mậu Mậu năm tuổi, nhà cửa kiểu gì cũng nháo nhào lên cho mà xem. Cũng may anh còn có cô con gái Đô Đô, bất kể thế nào cũng là bảo bối tri kỷ ngoan ngoãn nhất. Con bé chỉ ghé vào nôi nhìn em trai, thỉnh thoảng sờ bàn tay thằng bé, chỉ cần thằng bé hơi động đậy là nó lại tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên.
Trong nhà lại có thêm một đứa trẻ, đương nhiên là chuyện vui của tất cả mọi người. Thế hệ trước vô cùng thích trẻ con. Trần Oanh tự đến bệnh viện, đeo cho thằng bé chiếc khóa trường mệnh, còn tặng cho Lê Diệp một bao lì xì siêu dày.
Mưa gió đều đã qua, chỉ mong cả nhà được bình an bên nhau là tốt rồi.
Hi Hi chạy đến chỗ bà nội quấn quýt một hồi, đương nhiên lấy lòng được bà, khiến bà đưa luôn thằng bé về nhà chơi vài ngày.
***
Ra viện, đồ ăn trong nhà được đặc biệt chú ý. Lê Diệp tốt sữa, Mậu Mậu ngày càng bụ bẫm.
Đến ngày đầy tháng, thằng bé đã lớn phổng hẳn so với lúc mới sinh.
Lần này không tổ chức rềnh rang, chỉ có một bữa cơm thân mật với người nhà và bạn bè thân thiết.
Cậu nhóc xem ra rất khoái chí, ăn no, lại tỉnh ngủ, nên nằm trong lòng mẹ mà cứ khua khoắng tay chân không ngừng.
Nhà họ Doãn thì không phải nói, lũ trẻ con tự dưng biến người lớn thành một tập hợp những người ngơ, cứ nhìn chúng chạy nhảy là họ lại cười toe toét. Về phần nhà họ Lê, đã lâu Lê Diệp không qua lại với họ, một là bận chăm con, hai là tình cảm cũng thật sự lạnh nhạt.
Chi thứ hai lên nắm quyền do một thời Lê Thiên Tố đắc thế, nhưng năng lực khiếm khuyết, tầm nhìn hạn hẹp, nên công ty vẫn không phát triển nổi. Trong thời đại cạnh tranh khốc liệt, không tiến thì chỉ có thể thụt lùi, thị trường Lê Thị có hồi đầu cứ mất dần, giờ thành ra chẳng còn năng lực cạnh tranh nữa.
Tuy xót cho cơ nghiệp bà nội để lại không giữ nổi, nhưng không đấu thì chết, đó là chuyện chẳng thể thay đổi được.
Trái lại, sự nghiệp của Doãn Chính Đạc thì lại khá thuận buồm xuôi gió. Công sức mấy năm nay anh dồn vào công ty coi như đã gặt hái được kết quả, vẫn là ông trời công bằng.
Hôm nay là ngày đầy tháng của cậu út, tuy không gióng trống khua chiêng nhưng cũng vẫn có người quen biết tin.
Lê Diệp bất chợt nhìn thấy lẵng hoa và hộp quà của rất nhiều người quen đã lâu không gặp, trong đó có của Hạ Tùng Đào.
Tiệm bánh bao của anh làm ăn rất tốt, có tiếng trong vùng, rất nhiều người ở nơi khác cũng lặn lội đến thử. Cuộc sống tình cảm của anh thế nào thì Lê Diệp không tìm hiểu, chỉ cần anh sống tốt là được. Tâm tình thông suốt, chắc chắn bên cạnh sẽ không thiếu những người phụ nữ tốt. Những gì cô nợ anh, sẽ có người khác đến bù đắp cho anh.
Doãn Chính Đạc cũng nhìn thấy lẵng hoa đó, “Tên đó giờ cũng có tiền nhỉ, nguyên một đống hoa hồng thế này không rẻ đâu.”
Lê Diệp liếc anh một cái, “Tâm ý thế nào đâu có dùng tiền để đánh giá.”
“Về phần tâm ý của hắn, so bì thế nào được với anh.”, Doãn Chính Đạc cười cười, “Tâm ý của anh, nước biển còn chẳng sánh nổi.”
Lê Diệp lười lải nhải với anh, cô bế Mậu Mậu, nhìn ra cửa, “Kia có phải Vương Mãnh không?”
Chuyện công ty, anh có nhân viên, còn chuyện khác thì phải tìm đến anh bạn Vương Mãnh này. Con người này thần thông quảng đại, gì cũng làm được.
Doãn Chính Đạc bước đến.
Vương Mãnh vừa xong việc là đến thẳng đây. Nhìn Mậu Mậu, anh ta cảm thán, “Đã đứa thứ ba rồi, lợi hại, lợi hại.”
Lê Diệp nhìn Vương Mãnh. Anh ta trông cũng khôi ngô tuấn tú, tuổi tác xấp xỉ Doãn Chính Đạc, có điều là giờ vẫn chưa lấy vợ, mà hình như là còn độc thân.
“Anh cũng nhanh lên thôi, tiền chưa kiếm xong thì thôi, chứ chuyện trọng đại thì không chậm trễ được.”, Doãn Chính Đạc lấy tư cách người từng trải để nói.
“Tôi đang cố.”, Vương Mãnh cười ha hả, “Tôi đói quá, không khách sáo nữa đâu, ăn cái đã, khỏi cần tiếp nhé.”, nói xong, anh ta ngồi xuống, quả nhiên là ăn không chút khách sáo.
Lê Diệp cười cười, “Chính ra anh ấy là người thật thà đấy chứ.”
Doãn Chính Đạc nhìn cô, phụ nữ kết hôn rồi rất hay có một cái nết phổ biến….Đó là giật dây mai mối cho những người xung quanh.
“Em có người phù hợp à?”, Doãn Chính Đạc hỏi.
Lê Diệp nghĩ nghĩ nhưng nhất thời không tìm ra được, để về nghiên cứu kĩ đã.
Vừa nói đến đó thì từ ngoài cửa có một người quen thuộc bước vào.
Lê Diệp qua đón, “Tuyết Ca?”
Lê Tuyết Ca nhìn đứa trẻ đáng yêu thì rất hưng phấn, “Giống anh rể thế! Cũng giống cả chị Diệp Diệp nữa!”
Vẫn ngây thơ như thế. Lê Diệp nhìn cô nàng, “Dạo này cả nhà vẫn khỏe chứ?’
“Em với mẹ cả anh trai chuyển ra ngoài rồi, đỡ phải ở cùng chi ba để mà bị khinh rẻ. Thế cũng tốt, phòng trọ không lớn nhưng tự do hơn nhiều.”, Lê Tuyết Ca nhún vai, có vẻ không hề sầu não vì gia đình sa cơ, “Giờ em ổn lắm, mạnh mẽ hơn ngày xưa nhiều.”
“Thế là tốt rồi.”, Lê Diệp nhìn vẻ mặt của cô nàng, không phải là vẻ cười vui miễn cưỡng, mà là vẻ dễ chịu chân thật.
Mỗi người đều có cuộc sống của mình, và rồi mỗi người sẽ gặp được người tháy đổi con người mình. Đó là chuyện nhân sinh, đầy rẫy những biến cố và sự khôn lường, nhưng lại cũng ngập tràn những điều kỳ diệu.
***
Cuối tuần.
Trên sân bóng, hơn hai chục cậu bạn nhỏ mặc đồng phục chạy băng băng không biết mệt.
“Vượt qua nó!”, ngồi trên khán đài, ông bố hoàn toàn mất bình tĩnh, tay vỗ lan can đồm độp, vừa nhìn cậu con trai chạy trên sân vừa lớn tiếng chỉ đạo.
Trẻ con thôi mà, đâu thể có nhiều kĩ năng, chạy mà không ngã đã là tốt rồi.
“Thắng thua quan trọng gì, con nó vui là được rồi.”, Lê Diệp thấy anh gào khản cả giọng thì liền đưa cho anh chai nước.
Uống được một ngụm, Doãn Chính Đạc lại hét tiếp, “Đấy là lời nói lúc thua thôi, thắng rồi mới biết tâm tình thắng lợi là thế nào.”
Lê Diệp quan sát dáng vẻ không biết mệt của anh rồi chỉ biết cười, cúi đầu nhìn Mậu Mậu.
Thằng nhóc nằm ngủ trong xe nôi, xung quanh hò hét rầm trời cũng chẳng thèm phản ứng, cực kỳ ngoan ngoãn.
Đô Đô thì ôm búp bê, dáng người bé xíu chẳng nhìn nổi anh trai đang ở đâu nữa. Doãn Chính Đạc nhấc con bé ngồi lên vai, con bé lập tức giơ tay cổ vũ ầm ĩ. Đợi đến lúc Hi Hi sút bóng vào lưới, cả hai bố con cùng nhảy cẫng lên, suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống khán đài dưới.
Thấy cậu cả vui sướng vẫy tay, cả nhà lập tức giơ ngón cái lên với nó.
Lê Diệp lại quay sang nhìn hai bố con đang như tham chiến, dáng vẻ căng thẳng không hề giống xem một lũ trẻ con đá bóng, mà hệt như xem trận chung kết Worldcup vậy. Cô vừa cười vừa nghĩ, sao tự dưng cả nhà lại biến thành trẻ con thế này, ông lớn ngày càng trẻ con, mấy đứa bé cũng không kém phần. Có điều, như vậy là hạnh phúc nhất, đơn giản mà tự nhiên. Chẳng cầu mong gì hơn, chỉ mong mỗi ngày thức dậy lại được ở bên cạnh nhau, đủ đầy, hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.