Chương 149: Tức giận
Vân Quán Phong
23/04/2016
Nhà hàng. Từ cửa lớn đi vào, nhân viên phục vụ dẫn khách đến vị trí đã đặt trước.
Lư Diễn ngồi xuống. Mấy người bạn đã đến từ trước nhao nhao nói, “Đến muộn thế, tẹo nữa phải chủ chi.”
“Không thành vấn đề.” Anh ta bưng tách trà nóng lên nhấp một ngụm, những người xung quanh lại hỏi, “Nay Doãn Chính Đạc có đến không? Đã lâu rồi cậu ta không xuất hiện, không biết đang làm cái gì nữa.”
“Chẳng phải mấy hôm trước cậu ta còn bận mở công viên cho vợ à.” Lư Diễn cười. Tên kia là điển hình của kiểu người không giống ai. Từ khi kết hôn với Lê Diệp, anh gần như mai danh ẩn tích, lần nào cả đám bạn tụ tập, muốn tìm anh cũng không được, dần dà họ gạt luôn anh ra khỏi danh sách.
“Có điều, cậu ta cũng kín tiếng ghê, từ bấy đến giờ chẳng thấy đưa vợ đi, có khi nào xinh đẹp như tiên, sợ bị người ta nhìn thấy rồi cướp mất không nhỉ?”
Lư Diễn liếc xéo một cái, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ… Không cần biết có xinh như tiên giáng trần hay không, nhưng đòi cướp được người trong tay Doãn Chính Đạc, mà không xem lại mình là hạng gì. Lực hấp dẫn của người phụ nữ kia với Doãn Chính Đạc không hề nhỏ, không nhắc đến sự chung tình của anh, nghiêm túc mà nói, người như vậy hiện giờ rất ít, thật khiến anh ta thấy mặc cảm.
“Gọi điện thoại hỏi cậu ta đi, lần này hội anh Bằng đều về, gần năm năm rồi, mãi mới có dịp đông đủ, cậu ta mà không đến thì quá đáng tiếc.”
Lư Diễn nghĩ cũng đúng, bèn gật đầu, “Để tôi liên lạc với cậu ta.”
Mọi người đã ăn xong, ai nấy đều có việc của mình, còn Lư Diễn đi thanh toán. Anh ta đang đứng trước quầy thu ngân, thì bỗng nhiên có một mùi hương phảng phất tới. Anh ta bất giác nghiêng đầu, gặp ngay một gương mặt tươi cười.
Cả hai cùng sững lại giây lát, rồi đối phương gọi anh trước, “Lư Diễn?”
Anh ta vốn dĩ không có sức chống cự với gái đẹp, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta, “Diệp Cẩm Lan?”
“Phải.” Diệp Cẩm Lan kéo kéo vạt áo khoác, “Sao lại trùng hợp thế, cùng ăn nhé?”
“Anh ăn rồi, đang định về…” Qua lại vài lần, biết cô ta và Doãn Chính Đạc từng có một câu chuyện không mấy tốt đẹp, nhưng đối với Doãn Chính Đạc, Lư Diễn khá chắc chắn, câu chuyện đó chỉ là tin đồn mà thôi.
Gật đầu, đang định tạm biệt thì bỗng dưng Diệp Cẩm Lan gọi giật anh ta lại, “Lư Diễn… Em muốn hỏi anh chút chuyện. Gần đây Doãn Chính Đạc thế nào rồi?”
Lư Diễn cảm thấy nhức đầu, “Cũng lâu lắm rồi anh không gặp cậu ta, đàn ông có vợ rồi là cách ly khỏi đám độc thân bọn anh luôn.”
Diệp Cẩm Lan cười cười, “Hôm nay em gặp vợ anh ấy.”
Lư Diễn không kiềm chế được sự tò mò, “Thật không?”
Một bên là chính cung nương nương, bên kia là tình nhân tin đồn, hai bên chạm mặt, chẳng phải là sao Hỏa lao vào Trái đất sao?
Diệp Cẩm Lan gật đầu, “Thật, hình như cô ấy gầy đi một chút, cô ấy đến công ty truyền thông xin việc.”
Lư Diễn cũng có vẻ ngạc nhiên. Lẽ ra Lê Diệp lấy Doãn Chính Đạc, thì đừng nói là cô không cần đi làm, cho dù muốn đi làm, Doãn Chính Đạc cũng sẽ sắp xếp cho cô một công việc tốt, sao cô lại phải tự mình đi xin việc? Huống hồ, Diệp Cẩm Lan còn nói cô gầy đi? Chuyện này nghe thế nào cũng thấy có gì đó không bình thường.
“Chuyện này anh cũng không rõ, có thể là ở nhà lâu quá chán, cô ấy muốn tìm việc làm giết thời gian… A Đạc nổi tiếng chiều vợ mà, cô ấy thích, cậu ta chẳng có lý nào lại đi ngăn cản.”
Diệp Cẩm Lan gật đầu, từ vẻ mặt không thấy ra điểm dao động nào.
Nói chuyện đơn giản vài câu, bên kia có người gọi Diệp Cẩm Lan, cô ta vội vàng đi. Nhìn theo cô ta một lát, rồi Lư Diễn quay đầu ra khỏi nhà hàng.
Anh ta cứ cảm giác, phía Doãn Chính Đạc có gì đó không bình thường. Mấy ngày trước, anh còn tổ chức khánh thành công viên Lê Diệp, cho dù anh không đích thân tuyên bố với thiên hạ, nhưng mọi người đều đoán ra được, cái tên kia, ngoài của vợ anh ra thì còn của ai vào đây được. Nhưng hôm đó, sự kiện vô cùng quan trọng, mà Lê Diệp không hề xuất hiện, chỉ có một mình Doãn Chính Đạc, bên cạnh còn có một chỗ bỏ trống. Điều đó chứng tỏ, hôm ấy, cô có đến, nhưng không hiểu vì lí do gì mà lại vắng mặt. Lúc ấy anh ta đã cảm thấy lạ, nhưng không hề suy diễn theo chiều hướng này. Hôm nay nghe Diệp Cẩm Lan nói như vậy, anh ta chợt cảm thấy có vấn đề.
Lấy xe, anh ta đến thẳng Doãn Thức.
Lúc này, Doãn Chính Đạc vẫn đang trong thời gian làm việc.
Anh ta đi thẳng một mạch lên tầng. Mấy cô thư kí văn phòng đều biết anh ta, anh ta vừa lên, họ liền vây lại chào hỏi anh ta.
Gõ gõ vài cái, rồi anh ta đẩy cửa đi vào. Bắt gặp Doãn Chính Đạc đang ngả đầu vào ghế ngủ, Lư Diễn lập tức tóm được chút manh mối từ gương mặt đầy mệt mỏi của anh.
Mở mắt ra, Doãn Chính Đạc nhìn vị khách trước nay chưa từng mời đến, đầu mày nhíu lại, “Sao ông lại đến đây?”
“Tôi đến xem ông còn sống không.” Ngồi lên mép bàn, Lư Diễn cầm khung ảnh trên bàn anh lên xem. Vừa rồi anh ta còn tưởng là ảnh chụp chung với Lê Diệp, ảnh cưới chẳng hạn, nhưng không ngờ lại là một đứa bé mũm mĩm.
“Đây là…” Phản ứng đầu tiên, Lư Diễn còn nghĩ đây là con gái của chị anh, nhưng nhìn kĩ thì lại thấy không đúng. Anh ta nhìn đứa bé trong ảnh, cảm thấy có vài phần quen mắt, so với Doãn Chính Đạc, anh ta kinh ngạc, “Đây… đây không phải là…”
Doãn Chính Đạc đưa tay giật lấy, lau sạch, đặt về chỗ cũ.
Lư Diễn đoán ra, nhưng lại cảm thấy không thể tin nổi, “Doãn Chính Đạc, ông cũng nhanh quá đấy. Lấy vợ chưa đến nửa năm mà đã có con rồi? Với ai đấy?”
Liếc anh ta một cái, rồi Doãn Chính Đạc chỉ tay ra cửa, “Ra ngoài.”
“Tôi chỉ ngạc nhiên thôi…” Lư Diễn vội vàng lấy lại bình tĩnh, “Trông giống ông cực kỳ. Nhưng mà ông có con lúc nào đấy, sao tôi không nghe nói gì hết?”
Doãn Chính Đạc không để ý đến anh ta. Đừng nói là người ngoài, ngay cả chính anh cũng mới biết chuyện mình có con trai không được bao lâu, mà khi ấy, thằng bé đã hơn một tuổi. Anh chẳng khác gì người xa lạ, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của thằng bé.
Lúc chưa có con, với trẻ con, anh chỉ dừng lại ở việc thích, nhưng có đứa con của chính mình, cải cảm giác đó, là yêu, từ “cốt nhục” này, hoàn toàn chính xác. Anh không thể chịu được khi để thằng bé rời xa mình, cho dù là Lê Diệp đưa nó đi, cũng không được. Vì vậy lúc trước, phản ứng đầu tiên của anh là cướp thằng bé khỏi Lê Diệp, đồng thời ra tay quyết liệt đề phòng cô đưa thằng bé đi lần thứ hai, khiến anh không tìm lại được.
Lư Diễn nghĩ đến bao nhiêu chuyện trong quá khứ, nghĩ thế nào lại khẳng định đó là lúc Lê Diệp ra đi vào hai năm trước, cô đã mang thai đứa bé này, sau này ra nước ngoài mới sinh nó. Chẳng trách Doãn Chính Đạc nói thế nào cũng phải giữ cô lại. Con người này đúng là thủ đoạn, rõ ràng cô là bạn gái người ta mà còn dám cướp lại, còn bắt cô sinh con cho mình.
“Tôi bảo này…” Lư Diễn ngắm thằng bé đáng yêu trong ảnh, “Lần này tôi về, thế nào mà lại được gặp cháu trai lớn chừng ấy chứ, trông yêu quá, tôi phải cho một bao lì xì đỏ chót mới được.”
Doãn Chính Đạc không hé răng. Ngoài người nhà họ Doãn ra, anh ta là người đầu tiên biết về sự tồn tại của thằng nhỏ này.
“À phải rồi.” Lư Diễn nhìn anh, “Con trai còn nhỏ như này, sao ông lại để vợ đi làm chứ, không sợ cô ấy mệt à?”
Lúc này, Doãn Chính Đạc mới ngẩng đầu lên, “Cái gì?”
“Vợ cậu ấy, hình như cô ấy đến công ty truyền thông nào đấy xin việc thì phải…” Thấy anh tỏ ra ngạc nhiên, Lư Diễn vỗ vỗ miệng mình, “Ông không biết à?”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Ông nhìn thấy cô ấy ở đâu?”
“Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi.” Lư Diễn vội vàng chối, “Cụ thể thế nào tôi cũng không biết đâu, ông muốn biết rõ thì tự về mà hỏi cô ấy là được rồi.”
Doãn Chính Đạc liếc anh ta một cái…
Lê Diệp đi tìm việc, đây là nguyên nhân cô tạm để Hi Hi ở chỗ anh. Cô chưa muốn đón thằng bé về, vì cô cảm thấy tâm trạng không tốt, cần điều chỉnh, mà cái gọi là “cần điều chỉnh” ấy, lại là cô muốn đi tìm việc, e rằng sau đó còn định rời khỏi chỗ ở hiện tại nữa.
Doãn Chính Đạc có chút bực tức, tuy rằng chính anh cũng không nói ra được vì sao lại giận cô như vậy.
Ly hôn là quyết định của cả hai người, cho dù không công bố thì cũng cứ thế mà làm. Cô là người phụ nữ ngang bướng, sau khi ly hôn, không có khả năng cô sẽ yên trí ở yên đó sống bằng tiền anh chu cấp, cô sẽ đi tìm việc, tìm nhà khác. Đó là điều mà không cần nghĩ anh cũng biết. Nhưng không vui vẫn là không vui. Cô đã bắt đầu dự tính cho cuộc sống tương lai, mà trong kế hoạch đó không hề có anh, cô cũng chẳng nói với anh tiếng nào.
Bắt gặp vẻ mặt của anh, Lư Diễn thử thăm dò, “Sao thế, có phải ông với Lê Diệp đã xảy ra chuyện gì không?”
Doãn Chính Đạc đẩy tập tài liệu trước mặt ra, giọng điệu nặng nề, “Có thể có chuyện gì chứ!”
Bộ dạng của anh rõ ràng là đang lấy mình ra trút giận, Lư Diễn bĩu môi, “Thôi, chuyện nhà ông, tôi mặc kệ… Cuối tuần này có buổi tụ tập to, đám anh Bằng cả Tiểu Ngũ đều về, bao nhiêu năm rồi không được đông đủ như thế, mọi người hỏi ông có đi không đấy.”
Doãn Chính Đạc không trả lời ngay, mà chỉ cầm lịch trình làm việc lên xem.
Hôm đó không có công việc gì quan trọng, có thể đi, nhưng cuối tuần có chuyện gì khác hay không, anh lại chẳng biết chắc. Có thể là Lê Diệp muốn anh đưa Hi Hi qua chỗ cô, hoặc là, cô có việc muốn tìm anh.
Thấy anh lề mề không đáp, Lư Diễn xua tay, “Thôi thôi, ông về bàn với vợ đi rồi nói sau. Trông cái vẻ bị vợ quản nghiêm của ông kìa, uổng cho ngày trước mọi người khen ông không bị rơi vào tay phụ nữ, giờ nhìn cái bộ dạng này của ông, mọi người không cười rụng răng mới lạ.”
Doãn Chính Đạc lạnh lùng liếc anh ta, “Mấy giờ? Ở đâu?”
Lư Diễn cười, “Thế mới giống ông chứ… Tối thứ sáu, sáu giờ, còn địa điểm, không đến những chỗ đã từng đến, mà là công viên của nhà ông nghỉ dưỡng đi.”
Thật ra Doãn Chính Đạc không ngại đón cả đám người đến chỗ đó tụ tập, nhưng nơi đó, từ sau lễ khánh thành, anh không hề đến nữa.
Hình như tất cả các bước ngoặt đều là sau lúc ấy, sau lúc ấy, anh đã mất đi rất nhiều thứ.
Thấy anh ngây ngẩn, Lư Diễn đoán ra gì đó, nhưng khi mở miệng thì anh ta lại không hỏi gì liên quan, “Ông có đi không? Để tôi còn bảo mọi người.”
Nhân lúc anh còn đang ngẩn người, Lư Diễn liền đi ra, “Tôi về đây, nếu ông muốn đưa người nhà đi thì đưa nhé, ai cũng tò mò về vợ ông lắm đấy.” Còn chưa đợi Doãn Chính Đạc trả lời, anh ta đã đóng cửa lại.
Dựa lưng vào ghế, Doãn Chính Đạc nhìn tấm ảnh trên bàn…
Anh không thể đưa cả nhà đi, hiện giờ, anh có khác gì người cô đơn.
Ngả người trên ghế, anh sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, vẫn còn đeo, nhưng không lâu nữa, anh sẽ phải tháo nó xuống.
Xoay xoay chiếc nhẫn, anh nheo mắt lại, chậm rãi buông tay, không động vào nó nữa.
***
Mấy chỗ đến phỏng vấn đều bặt vô âm tín, vốn có vài người tỏ ra khá hài lòng về cô, nghĩ là không có vấn đề gì, ai ngờ đến cuối cùng lại thành ra như vậy. Lê Diệp có chút thất vọng, càng về sau càng ra sức tìm việc. Cô không thu hẹp phạm vi công việc nữa, những việc trái ngành cũng chọn. Cô không muốn tiếp tục công việc duy nhất này nữa, cô muốn một công việc ổn định, như vậy mới có thể bảo đảm cho cuộc sống. Hiện giờ cô cần độc lập, cô đã tự lấy tinh thần cho mình, vì mình mà chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống về sau.
Hôm nay phỏng vấn xong, đối phương cũng bảo cô về chờ tin tức. Lê Diệp đang định đến chỗ tiếp theo thì điện thoại đổ chuông.
Cô lấy ra xem, nhìn màn hình, là Tôn Bách Niên… Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là, có phải có biện pháp mới gì không, nhưng rồi lại nghĩ, đâu có thật sự ra tòa, cần gì biện pháp nào. Tự trách mình suy nghĩ nhiều, cô vội bắt máy.
Tôn Bách Niên đang lái xe, anh hỏi cô ở đâu rồi bảo, “Tôi đang ở ngay gần chỗ cô thôi, cô đứng yên đó chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lê Diệp tìm một chỗ đứng đợi, chỉ một lát sau, chiếc xe của anh đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô lên xe, Tôn Bách Niên liền khởi động xe, đưa cô đi, “Tôi có một người bạn đang làm ở xưởng phim, sắp tới sẽ cho ra mắt một bộ phim hoạt hình, đang tìm người lồng tiếng, tôi cảm thấy cô có thể thử xem, giờ tôi sẽ đưa cô đi gặp đạo diễn.”
Lê Diệp có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất cảm kích.
Anh không có ý muốn nhận công, “Vừa hay ông ta thiếu người, cô lại phù hợp, tôi chỉ hỗ trợ nói một tiếng thôi… Được hay không còn phải xem họ thấy thế nào, nếu được, cô có thể ký hợp đồng dài hạn với họ, bộ phim này làm những mấy nghìn tập, có thể làm lâu dài được đấy.”
Lê Diệp gật đầu. Cơ hội ngay trước mắt, nhưng có thể nắm bắt được hay không, còn phải xem bản thân cô đã.
Đến nơi, Tôn Bách Niên dẫn cô đến gặp người quen, đối phương liền đưa cô đến phòng thu âm ngay.
Thiết bị ở chỗ này rất chuyên nghiệp, dáng vẻ mấy vị đạo diễn trông cực kỳ nghiêm túc. Nhận lấy bản thảo, Lê Diệp điều chỉnh cảm xúc rồi bắt đầu thu thử.
Tôn Bách Niên đứng bên ngoài xem cô thu. Đây là lần đầu tiên anh được xem quá trình lồng tiếng, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ của cô khi làm việc. Vai diễn cô lồng tiếng là một thằng bé bướng bỉnh, ấy vậy mà cô có thể thay đổi được giọng nói phù hợp. Trước đây anh chỉ đơn thuần cảm thấy cô có một giọng nói hay, không ngờ cô có thể thay đổi một giọng hoàn toàn khác biệt như vậy.
Một lát sau, đạo diễn lại chiếu cho cô một đoạn phim không có tiếng, là cảnh thằng bé đang khóc. Lê Diệp chăm chú nhìn vào hình ảnh trên màn hình, đôi mày nhướng lên hạ xuống, vẻ mặt như hòa làm một cùng nhân vật trong phim. Cô bắt đầu nức nở, bả vai run rẩy, thanh âm phát ra quá sức bi thương, nhưng lại có vẻ non nớt của một đứa trẻ, một khi muốn khóc là khóc không quan tâm đến xung quanh nữa.
Tôn Bách Niên cảm thấy rất thú vị. Một lát sau, đạo diễn gật gật đầu, đứng dậy vẫy tay, ý bảo Lê Diệp ra ngoài.
“Không tồi.” Đạo diễn nói, “Hôm nay cứ về đi, cô nhớ chờ điện thoại, mấy hôm nữa lại có vòng thử giọng thứ hai, chuẩn bị cho tốt nhé.”
Những lần trước Lê Diệp cũng nghe được những câu này, đến cuối cùng đối phương chẳng hề liên lạc với cô, thế nên cô chẳng mấy kích động, chỉ gật đầu, nói cảm ơn và tạm biệt với đối phương.
Tôn Bách Niên ra về cùng cô, chứ chẳng đến nhờ người quen chiếu cố bật đèn xanh giúp cô. Chuyện như công việc, nếu không thích hợp, chính cô cũng chẳng thấy thoải mái. Tất cả, cần thuận theo tự nhiên.
Lê Diệp cũng biết, anh có suy nghĩ cho mình, thẳng thắn mà nói, mỗi lần ở cạnh anh, cô đều có một cảm giác vô cùng an toàn, như một người bạn đáng tin cậy nhất. Có anh, lòng cô hoàn toàn được thư thái.
Tôn Bách Niên đưa cô về, vào lúc sắc trời bên ngoài không còn sáng nữa.
Trên xe, thấy đôi mắt cô vẫn u sầu như trước, anh nói, “Thật ra cô không phải lo lắng đâu, trong tay cô vẫn còn có cổ phần công ty, nếu cô muốn, cô hoàn toàn có thể lấy ra để công bố đó là tài sản của cá nhân cô. Lúc đó, điều kiện kinh tế đối với cô mà nói, chẳng phải là vấn đề gì to tát.”
Lê Diệp khẽ mấp máy môi. Bà nội cho cô cổ phần công ty, nói dễ nghe thì là của cô, nhưng thật sự thế nào, tự cô hiểu. Đó là số cổ phần cô có được xuất phát từ sự hổ thẹn của bà nội với nhà họ Tần. Nhưng sao cô có thể dùng tấn bi kịch của cả gia đình để đổi lấy số cổ phần cho một mình mình hưởng. Cô không muốn động đến nó.
Biết phía sau cô có nhiều bí mật, Tôn Bách Niên không hề nhắc đến chuyện đó nữa. Anh đưa cô về nhà, nhưng Lê Diệp không muốn phiền toái nên chỉ để anh đưa đến gần chỗ đó, xuống xe cách nhà một đoạn, rồi tự mình về.
Nhìn theo chiếc xe của Tôn Bách Niên, cô đứng đó một lát, rồi quay đầu lại nhìn Hạm Bích Các. Nơi này, cô cũng phải rời đi, nhưng cô vẫn chưa tìm được nhà trọ. Trước mắt cô còn đang thời kì túng quẫn, thôi cũng đành tìm được việc rồi mới tìm nhà trọ, vừa tránh vất vả, vừa đỡ lãng phí thời gian và tiền bạc.
Đi được vài bước, cô bỗng cảm thấy có gì đó là lạ. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô phát hiện ra xe của Doãn Chính Đạc đỗ ngay bên kia đường. Tấm kính cửa sổ là loại bên ngoài không nhìn được vào, vì vậy cô không biết người kia có đang ở trong xe hay không. Đang do dự xem có nên qua đó không, thì chiếc xe liền di chuyển, chậm rãi tiến về phía trước rồi đánh lái sang phía bên này.
Chiếc xe đến sát bên cạnh cô, nhưng không dừng lại, mà cứ thế đi lướt qua cô.
Lê Diệp nhíu mày, cô không thật sự hiểu ý đồ của anh.
Thấy chiếc xe biến mất khỏi con đường, cô không rõ là anh đi ngang qua đường hay như thế nào, vậy nên cô tiếp tục đi về phía trước.
Về đến Hạm Bích Các, cô bắt gặp chiếc xe đó đang đỗ trong sân. Cô lắc đầu. Đến giờ, anh và cô không còn giống trước kia nữa, anh làm gì, nghĩ gì, cô không nhất thiết phải hỏi.
Vào đến cửa, cô thay bỏ đôi giầy dính đầy bụi bẩn. Đi cả ngày, cô thật sự mệt mỏi.
Ngồi trên sô pha, thấy cô tiến vào với vẻ mệt mỏi, Doãn Chính Đạc lạnh lùng liếc cô qua khóe mắt. Vừa rồi Tôn Bách Niên đưa cô về, mặc dù cô xuống xe từ chỗ cách cổng nhà khá xa, nhưng chính hành động như vậy lại khiến người ta cứ cảm thấy như kẻ bịt tai trộm chuông vậy.
Lê Diệp thấy anh ngồi đó mà lại dùng ánh mắt khác lạ nhìn mình, cô liền hỏi, “Hi Hi đâu?”
Sắc mặt anh có chút lạnh lùng, “Mẹ tôi dẫn nó đến lớp giáo dục sớm rồi.”
Lê Diệp gật đầu. Giờ thằng bé đang ở nhà họ Doãn, họ ắt sẽ có cách giáo dục của mình. Về phần trong suy nghĩ của đôi bên có bất đồng hay không, cô không nói nữa, chỉ cần tốt cho thằng bé, dạy dỗ như thế nào là quyền tự do của đôi bên.
“Dạo này, ngày nào em cũng ra ngoài hả?” Anh có vẻ không hài lòng, giọng điệu vô cùng cứng ngắc.
Lê Diệp hiểu ý của anh. Dù sao thì vẫn chưa ly hôn, cô ra ngoài tìm việc, là hành vi xuất đầu lộ diện, đối với một gia đình như nhà họ Doãn, thì nó không mấy vinh dự. Nhưng cô phải làm như vậy, bởi chẳng bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi nơi này. Cũng may cô mãi vẫn không học được cách sống của giới thượng lưu, nếu không, giờ cô đã chẳng còn khả năng độc lập sinh tồn.
Thấy cô không đáp lời, nghĩ là cô chột dạ, Doãn Chính Đạc càng nhíu mày chặt hơn, “Tốt nhất là em ngoan ngoan ở lại đây, nếu không, tôi sẽ cho là em không đủ sức để chăm sóc Hi Hi đâu.”
Lê Diệp nhìn anh, anh lại nói tiếp, “Vậy thì, tôi sẽ không giao Hi Hi cho em được nữa.”
Lư Diễn ngồi xuống. Mấy người bạn đã đến từ trước nhao nhao nói, “Đến muộn thế, tẹo nữa phải chủ chi.”
“Không thành vấn đề.” Anh ta bưng tách trà nóng lên nhấp một ngụm, những người xung quanh lại hỏi, “Nay Doãn Chính Đạc có đến không? Đã lâu rồi cậu ta không xuất hiện, không biết đang làm cái gì nữa.”
“Chẳng phải mấy hôm trước cậu ta còn bận mở công viên cho vợ à.” Lư Diễn cười. Tên kia là điển hình của kiểu người không giống ai. Từ khi kết hôn với Lê Diệp, anh gần như mai danh ẩn tích, lần nào cả đám bạn tụ tập, muốn tìm anh cũng không được, dần dà họ gạt luôn anh ra khỏi danh sách.
“Có điều, cậu ta cũng kín tiếng ghê, từ bấy đến giờ chẳng thấy đưa vợ đi, có khi nào xinh đẹp như tiên, sợ bị người ta nhìn thấy rồi cướp mất không nhỉ?”
Lư Diễn liếc xéo một cái, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ… Không cần biết có xinh như tiên giáng trần hay không, nhưng đòi cướp được người trong tay Doãn Chính Đạc, mà không xem lại mình là hạng gì. Lực hấp dẫn của người phụ nữ kia với Doãn Chính Đạc không hề nhỏ, không nhắc đến sự chung tình của anh, nghiêm túc mà nói, người như vậy hiện giờ rất ít, thật khiến anh ta thấy mặc cảm.
“Gọi điện thoại hỏi cậu ta đi, lần này hội anh Bằng đều về, gần năm năm rồi, mãi mới có dịp đông đủ, cậu ta mà không đến thì quá đáng tiếc.”
Lư Diễn nghĩ cũng đúng, bèn gật đầu, “Để tôi liên lạc với cậu ta.”
Mọi người đã ăn xong, ai nấy đều có việc của mình, còn Lư Diễn đi thanh toán. Anh ta đang đứng trước quầy thu ngân, thì bỗng nhiên có một mùi hương phảng phất tới. Anh ta bất giác nghiêng đầu, gặp ngay một gương mặt tươi cười.
Cả hai cùng sững lại giây lát, rồi đối phương gọi anh trước, “Lư Diễn?”
Anh ta vốn dĩ không có sức chống cự với gái đẹp, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta, “Diệp Cẩm Lan?”
“Phải.” Diệp Cẩm Lan kéo kéo vạt áo khoác, “Sao lại trùng hợp thế, cùng ăn nhé?”
“Anh ăn rồi, đang định về…” Qua lại vài lần, biết cô ta và Doãn Chính Đạc từng có một câu chuyện không mấy tốt đẹp, nhưng đối với Doãn Chính Đạc, Lư Diễn khá chắc chắn, câu chuyện đó chỉ là tin đồn mà thôi.
Gật đầu, đang định tạm biệt thì bỗng dưng Diệp Cẩm Lan gọi giật anh ta lại, “Lư Diễn… Em muốn hỏi anh chút chuyện. Gần đây Doãn Chính Đạc thế nào rồi?”
Lư Diễn cảm thấy nhức đầu, “Cũng lâu lắm rồi anh không gặp cậu ta, đàn ông có vợ rồi là cách ly khỏi đám độc thân bọn anh luôn.”
Diệp Cẩm Lan cười cười, “Hôm nay em gặp vợ anh ấy.”
Lư Diễn không kiềm chế được sự tò mò, “Thật không?”
Một bên là chính cung nương nương, bên kia là tình nhân tin đồn, hai bên chạm mặt, chẳng phải là sao Hỏa lao vào Trái đất sao?
Diệp Cẩm Lan gật đầu, “Thật, hình như cô ấy gầy đi một chút, cô ấy đến công ty truyền thông xin việc.”
Lư Diễn cũng có vẻ ngạc nhiên. Lẽ ra Lê Diệp lấy Doãn Chính Đạc, thì đừng nói là cô không cần đi làm, cho dù muốn đi làm, Doãn Chính Đạc cũng sẽ sắp xếp cho cô một công việc tốt, sao cô lại phải tự mình đi xin việc? Huống hồ, Diệp Cẩm Lan còn nói cô gầy đi? Chuyện này nghe thế nào cũng thấy có gì đó không bình thường.
“Chuyện này anh cũng không rõ, có thể là ở nhà lâu quá chán, cô ấy muốn tìm việc làm giết thời gian… A Đạc nổi tiếng chiều vợ mà, cô ấy thích, cậu ta chẳng có lý nào lại đi ngăn cản.”
Diệp Cẩm Lan gật đầu, từ vẻ mặt không thấy ra điểm dao động nào.
Nói chuyện đơn giản vài câu, bên kia có người gọi Diệp Cẩm Lan, cô ta vội vàng đi. Nhìn theo cô ta một lát, rồi Lư Diễn quay đầu ra khỏi nhà hàng.
Anh ta cứ cảm giác, phía Doãn Chính Đạc có gì đó không bình thường. Mấy ngày trước, anh còn tổ chức khánh thành công viên Lê Diệp, cho dù anh không đích thân tuyên bố với thiên hạ, nhưng mọi người đều đoán ra được, cái tên kia, ngoài của vợ anh ra thì còn của ai vào đây được. Nhưng hôm đó, sự kiện vô cùng quan trọng, mà Lê Diệp không hề xuất hiện, chỉ có một mình Doãn Chính Đạc, bên cạnh còn có một chỗ bỏ trống. Điều đó chứng tỏ, hôm ấy, cô có đến, nhưng không hiểu vì lí do gì mà lại vắng mặt. Lúc ấy anh ta đã cảm thấy lạ, nhưng không hề suy diễn theo chiều hướng này. Hôm nay nghe Diệp Cẩm Lan nói như vậy, anh ta chợt cảm thấy có vấn đề.
Lấy xe, anh ta đến thẳng Doãn Thức.
Lúc này, Doãn Chính Đạc vẫn đang trong thời gian làm việc.
Anh ta đi thẳng một mạch lên tầng. Mấy cô thư kí văn phòng đều biết anh ta, anh ta vừa lên, họ liền vây lại chào hỏi anh ta.
Gõ gõ vài cái, rồi anh ta đẩy cửa đi vào. Bắt gặp Doãn Chính Đạc đang ngả đầu vào ghế ngủ, Lư Diễn lập tức tóm được chút manh mối từ gương mặt đầy mệt mỏi của anh.
Mở mắt ra, Doãn Chính Đạc nhìn vị khách trước nay chưa từng mời đến, đầu mày nhíu lại, “Sao ông lại đến đây?”
“Tôi đến xem ông còn sống không.” Ngồi lên mép bàn, Lư Diễn cầm khung ảnh trên bàn anh lên xem. Vừa rồi anh ta còn tưởng là ảnh chụp chung với Lê Diệp, ảnh cưới chẳng hạn, nhưng không ngờ lại là một đứa bé mũm mĩm.
“Đây là…” Phản ứng đầu tiên, Lư Diễn còn nghĩ đây là con gái của chị anh, nhưng nhìn kĩ thì lại thấy không đúng. Anh ta nhìn đứa bé trong ảnh, cảm thấy có vài phần quen mắt, so với Doãn Chính Đạc, anh ta kinh ngạc, “Đây… đây không phải là…”
Doãn Chính Đạc đưa tay giật lấy, lau sạch, đặt về chỗ cũ.
Lư Diễn đoán ra, nhưng lại cảm thấy không thể tin nổi, “Doãn Chính Đạc, ông cũng nhanh quá đấy. Lấy vợ chưa đến nửa năm mà đã có con rồi? Với ai đấy?”
Liếc anh ta một cái, rồi Doãn Chính Đạc chỉ tay ra cửa, “Ra ngoài.”
“Tôi chỉ ngạc nhiên thôi…” Lư Diễn vội vàng lấy lại bình tĩnh, “Trông giống ông cực kỳ. Nhưng mà ông có con lúc nào đấy, sao tôi không nghe nói gì hết?”
Doãn Chính Đạc không để ý đến anh ta. Đừng nói là người ngoài, ngay cả chính anh cũng mới biết chuyện mình có con trai không được bao lâu, mà khi ấy, thằng bé đã hơn một tuổi. Anh chẳng khác gì người xa lạ, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của thằng bé.
Lúc chưa có con, với trẻ con, anh chỉ dừng lại ở việc thích, nhưng có đứa con của chính mình, cải cảm giác đó, là yêu, từ “cốt nhục” này, hoàn toàn chính xác. Anh không thể chịu được khi để thằng bé rời xa mình, cho dù là Lê Diệp đưa nó đi, cũng không được. Vì vậy lúc trước, phản ứng đầu tiên của anh là cướp thằng bé khỏi Lê Diệp, đồng thời ra tay quyết liệt đề phòng cô đưa thằng bé đi lần thứ hai, khiến anh không tìm lại được.
Lư Diễn nghĩ đến bao nhiêu chuyện trong quá khứ, nghĩ thế nào lại khẳng định đó là lúc Lê Diệp ra đi vào hai năm trước, cô đã mang thai đứa bé này, sau này ra nước ngoài mới sinh nó. Chẳng trách Doãn Chính Đạc nói thế nào cũng phải giữ cô lại. Con người này đúng là thủ đoạn, rõ ràng cô là bạn gái người ta mà còn dám cướp lại, còn bắt cô sinh con cho mình.
“Tôi bảo này…” Lư Diễn ngắm thằng bé đáng yêu trong ảnh, “Lần này tôi về, thế nào mà lại được gặp cháu trai lớn chừng ấy chứ, trông yêu quá, tôi phải cho một bao lì xì đỏ chót mới được.”
Doãn Chính Đạc không hé răng. Ngoài người nhà họ Doãn ra, anh ta là người đầu tiên biết về sự tồn tại của thằng nhỏ này.
“À phải rồi.” Lư Diễn nhìn anh, “Con trai còn nhỏ như này, sao ông lại để vợ đi làm chứ, không sợ cô ấy mệt à?”
Lúc này, Doãn Chính Đạc mới ngẩng đầu lên, “Cái gì?”
“Vợ cậu ấy, hình như cô ấy đến công ty truyền thông nào đấy xin việc thì phải…” Thấy anh tỏ ra ngạc nhiên, Lư Diễn vỗ vỗ miệng mình, “Ông không biết à?”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Ông nhìn thấy cô ấy ở đâu?”
“Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi.” Lư Diễn vội vàng chối, “Cụ thể thế nào tôi cũng không biết đâu, ông muốn biết rõ thì tự về mà hỏi cô ấy là được rồi.”
Doãn Chính Đạc liếc anh ta một cái…
Lê Diệp đi tìm việc, đây là nguyên nhân cô tạm để Hi Hi ở chỗ anh. Cô chưa muốn đón thằng bé về, vì cô cảm thấy tâm trạng không tốt, cần điều chỉnh, mà cái gọi là “cần điều chỉnh” ấy, lại là cô muốn đi tìm việc, e rằng sau đó còn định rời khỏi chỗ ở hiện tại nữa.
Doãn Chính Đạc có chút bực tức, tuy rằng chính anh cũng không nói ra được vì sao lại giận cô như vậy.
Ly hôn là quyết định của cả hai người, cho dù không công bố thì cũng cứ thế mà làm. Cô là người phụ nữ ngang bướng, sau khi ly hôn, không có khả năng cô sẽ yên trí ở yên đó sống bằng tiền anh chu cấp, cô sẽ đi tìm việc, tìm nhà khác. Đó là điều mà không cần nghĩ anh cũng biết. Nhưng không vui vẫn là không vui. Cô đã bắt đầu dự tính cho cuộc sống tương lai, mà trong kế hoạch đó không hề có anh, cô cũng chẳng nói với anh tiếng nào.
Bắt gặp vẻ mặt của anh, Lư Diễn thử thăm dò, “Sao thế, có phải ông với Lê Diệp đã xảy ra chuyện gì không?”
Doãn Chính Đạc đẩy tập tài liệu trước mặt ra, giọng điệu nặng nề, “Có thể có chuyện gì chứ!”
Bộ dạng của anh rõ ràng là đang lấy mình ra trút giận, Lư Diễn bĩu môi, “Thôi, chuyện nhà ông, tôi mặc kệ… Cuối tuần này có buổi tụ tập to, đám anh Bằng cả Tiểu Ngũ đều về, bao nhiêu năm rồi không được đông đủ như thế, mọi người hỏi ông có đi không đấy.”
Doãn Chính Đạc không trả lời ngay, mà chỉ cầm lịch trình làm việc lên xem.
Hôm đó không có công việc gì quan trọng, có thể đi, nhưng cuối tuần có chuyện gì khác hay không, anh lại chẳng biết chắc. Có thể là Lê Diệp muốn anh đưa Hi Hi qua chỗ cô, hoặc là, cô có việc muốn tìm anh.
Thấy anh lề mề không đáp, Lư Diễn xua tay, “Thôi thôi, ông về bàn với vợ đi rồi nói sau. Trông cái vẻ bị vợ quản nghiêm của ông kìa, uổng cho ngày trước mọi người khen ông không bị rơi vào tay phụ nữ, giờ nhìn cái bộ dạng này của ông, mọi người không cười rụng răng mới lạ.”
Doãn Chính Đạc lạnh lùng liếc anh ta, “Mấy giờ? Ở đâu?”
Lư Diễn cười, “Thế mới giống ông chứ… Tối thứ sáu, sáu giờ, còn địa điểm, không đến những chỗ đã từng đến, mà là công viên của nhà ông nghỉ dưỡng đi.”
Thật ra Doãn Chính Đạc không ngại đón cả đám người đến chỗ đó tụ tập, nhưng nơi đó, từ sau lễ khánh thành, anh không hề đến nữa.
Hình như tất cả các bước ngoặt đều là sau lúc ấy, sau lúc ấy, anh đã mất đi rất nhiều thứ.
Thấy anh ngây ngẩn, Lư Diễn đoán ra gì đó, nhưng khi mở miệng thì anh ta lại không hỏi gì liên quan, “Ông có đi không? Để tôi còn bảo mọi người.”
Nhân lúc anh còn đang ngẩn người, Lư Diễn liền đi ra, “Tôi về đây, nếu ông muốn đưa người nhà đi thì đưa nhé, ai cũng tò mò về vợ ông lắm đấy.” Còn chưa đợi Doãn Chính Đạc trả lời, anh ta đã đóng cửa lại.
Dựa lưng vào ghế, Doãn Chính Đạc nhìn tấm ảnh trên bàn…
Anh không thể đưa cả nhà đi, hiện giờ, anh có khác gì người cô đơn.
Ngả người trên ghế, anh sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, vẫn còn đeo, nhưng không lâu nữa, anh sẽ phải tháo nó xuống.
Xoay xoay chiếc nhẫn, anh nheo mắt lại, chậm rãi buông tay, không động vào nó nữa.
***
Mấy chỗ đến phỏng vấn đều bặt vô âm tín, vốn có vài người tỏ ra khá hài lòng về cô, nghĩ là không có vấn đề gì, ai ngờ đến cuối cùng lại thành ra như vậy. Lê Diệp có chút thất vọng, càng về sau càng ra sức tìm việc. Cô không thu hẹp phạm vi công việc nữa, những việc trái ngành cũng chọn. Cô không muốn tiếp tục công việc duy nhất này nữa, cô muốn một công việc ổn định, như vậy mới có thể bảo đảm cho cuộc sống. Hiện giờ cô cần độc lập, cô đã tự lấy tinh thần cho mình, vì mình mà chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống về sau.
Hôm nay phỏng vấn xong, đối phương cũng bảo cô về chờ tin tức. Lê Diệp đang định đến chỗ tiếp theo thì điện thoại đổ chuông.
Cô lấy ra xem, nhìn màn hình, là Tôn Bách Niên… Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là, có phải có biện pháp mới gì không, nhưng rồi lại nghĩ, đâu có thật sự ra tòa, cần gì biện pháp nào. Tự trách mình suy nghĩ nhiều, cô vội bắt máy.
Tôn Bách Niên đang lái xe, anh hỏi cô ở đâu rồi bảo, “Tôi đang ở ngay gần chỗ cô thôi, cô đứng yên đó chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lê Diệp tìm một chỗ đứng đợi, chỉ một lát sau, chiếc xe của anh đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô lên xe, Tôn Bách Niên liền khởi động xe, đưa cô đi, “Tôi có một người bạn đang làm ở xưởng phim, sắp tới sẽ cho ra mắt một bộ phim hoạt hình, đang tìm người lồng tiếng, tôi cảm thấy cô có thể thử xem, giờ tôi sẽ đưa cô đi gặp đạo diễn.”
Lê Diệp có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất cảm kích.
Anh không có ý muốn nhận công, “Vừa hay ông ta thiếu người, cô lại phù hợp, tôi chỉ hỗ trợ nói một tiếng thôi… Được hay không còn phải xem họ thấy thế nào, nếu được, cô có thể ký hợp đồng dài hạn với họ, bộ phim này làm những mấy nghìn tập, có thể làm lâu dài được đấy.”
Lê Diệp gật đầu. Cơ hội ngay trước mắt, nhưng có thể nắm bắt được hay không, còn phải xem bản thân cô đã.
Đến nơi, Tôn Bách Niên dẫn cô đến gặp người quen, đối phương liền đưa cô đến phòng thu âm ngay.
Thiết bị ở chỗ này rất chuyên nghiệp, dáng vẻ mấy vị đạo diễn trông cực kỳ nghiêm túc. Nhận lấy bản thảo, Lê Diệp điều chỉnh cảm xúc rồi bắt đầu thu thử.
Tôn Bách Niên đứng bên ngoài xem cô thu. Đây là lần đầu tiên anh được xem quá trình lồng tiếng, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ của cô khi làm việc. Vai diễn cô lồng tiếng là một thằng bé bướng bỉnh, ấy vậy mà cô có thể thay đổi được giọng nói phù hợp. Trước đây anh chỉ đơn thuần cảm thấy cô có một giọng nói hay, không ngờ cô có thể thay đổi một giọng hoàn toàn khác biệt như vậy.
Một lát sau, đạo diễn lại chiếu cho cô một đoạn phim không có tiếng, là cảnh thằng bé đang khóc. Lê Diệp chăm chú nhìn vào hình ảnh trên màn hình, đôi mày nhướng lên hạ xuống, vẻ mặt như hòa làm một cùng nhân vật trong phim. Cô bắt đầu nức nở, bả vai run rẩy, thanh âm phát ra quá sức bi thương, nhưng lại có vẻ non nớt của một đứa trẻ, một khi muốn khóc là khóc không quan tâm đến xung quanh nữa.
Tôn Bách Niên cảm thấy rất thú vị. Một lát sau, đạo diễn gật gật đầu, đứng dậy vẫy tay, ý bảo Lê Diệp ra ngoài.
“Không tồi.” Đạo diễn nói, “Hôm nay cứ về đi, cô nhớ chờ điện thoại, mấy hôm nữa lại có vòng thử giọng thứ hai, chuẩn bị cho tốt nhé.”
Những lần trước Lê Diệp cũng nghe được những câu này, đến cuối cùng đối phương chẳng hề liên lạc với cô, thế nên cô chẳng mấy kích động, chỉ gật đầu, nói cảm ơn và tạm biệt với đối phương.
Tôn Bách Niên ra về cùng cô, chứ chẳng đến nhờ người quen chiếu cố bật đèn xanh giúp cô. Chuyện như công việc, nếu không thích hợp, chính cô cũng chẳng thấy thoải mái. Tất cả, cần thuận theo tự nhiên.
Lê Diệp cũng biết, anh có suy nghĩ cho mình, thẳng thắn mà nói, mỗi lần ở cạnh anh, cô đều có một cảm giác vô cùng an toàn, như một người bạn đáng tin cậy nhất. Có anh, lòng cô hoàn toàn được thư thái.
Tôn Bách Niên đưa cô về, vào lúc sắc trời bên ngoài không còn sáng nữa.
Trên xe, thấy đôi mắt cô vẫn u sầu như trước, anh nói, “Thật ra cô không phải lo lắng đâu, trong tay cô vẫn còn có cổ phần công ty, nếu cô muốn, cô hoàn toàn có thể lấy ra để công bố đó là tài sản của cá nhân cô. Lúc đó, điều kiện kinh tế đối với cô mà nói, chẳng phải là vấn đề gì to tát.”
Lê Diệp khẽ mấp máy môi. Bà nội cho cô cổ phần công ty, nói dễ nghe thì là của cô, nhưng thật sự thế nào, tự cô hiểu. Đó là số cổ phần cô có được xuất phát từ sự hổ thẹn của bà nội với nhà họ Tần. Nhưng sao cô có thể dùng tấn bi kịch của cả gia đình để đổi lấy số cổ phần cho một mình mình hưởng. Cô không muốn động đến nó.
Biết phía sau cô có nhiều bí mật, Tôn Bách Niên không hề nhắc đến chuyện đó nữa. Anh đưa cô về nhà, nhưng Lê Diệp không muốn phiền toái nên chỉ để anh đưa đến gần chỗ đó, xuống xe cách nhà một đoạn, rồi tự mình về.
Nhìn theo chiếc xe của Tôn Bách Niên, cô đứng đó một lát, rồi quay đầu lại nhìn Hạm Bích Các. Nơi này, cô cũng phải rời đi, nhưng cô vẫn chưa tìm được nhà trọ. Trước mắt cô còn đang thời kì túng quẫn, thôi cũng đành tìm được việc rồi mới tìm nhà trọ, vừa tránh vất vả, vừa đỡ lãng phí thời gian và tiền bạc.
Đi được vài bước, cô bỗng cảm thấy có gì đó là lạ. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô phát hiện ra xe của Doãn Chính Đạc đỗ ngay bên kia đường. Tấm kính cửa sổ là loại bên ngoài không nhìn được vào, vì vậy cô không biết người kia có đang ở trong xe hay không. Đang do dự xem có nên qua đó không, thì chiếc xe liền di chuyển, chậm rãi tiến về phía trước rồi đánh lái sang phía bên này.
Chiếc xe đến sát bên cạnh cô, nhưng không dừng lại, mà cứ thế đi lướt qua cô.
Lê Diệp nhíu mày, cô không thật sự hiểu ý đồ của anh.
Thấy chiếc xe biến mất khỏi con đường, cô không rõ là anh đi ngang qua đường hay như thế nào, vậy nên cô tiếp tục đi về phía trước.
Về đến Hạm Bích Các, cô bắt gặp chiếc xe đó đang đỗ trong sân. Cô lắc đầu. Đến giờ, anh và cô không còn giống trước kia nữa, anh làm gì, nghĩ gì, cô không nhất thiết phải hỏi.
Vào đến cửa, cô thay bỏ đôi giầy dính đầy bụi bẩn. Đi cả ngày, cô thật sự mệt mỏi.
Ngồi trên sô pha, thấy cô tiến vào với vẻ mệt mỏi, Doãn Chính Đạc lạnh lùng liếc cô qua khóe mắt. Vừa rồi Tôn Bách Niên đưa cô về, mặc dù cô xuống xe từ chỗ cách cổng nhà khá xa, nhưng chính hành động như vậy lại khiến người ta cứ cảm thấy như kẻ bịt tai trộm chuông vậy.
Lê Diệp thấy anh ngồi đó mà lại dùng ánh mắt khác lạ nhìn mình, cô liền hỏi, “Hi Hi đâu?”
Sắc mặt anh có chút lạnh lùng, “Mẹ tôi dẫn nó đến lớp giáo dục sớm rồi.”
Lê Diệp gật đầu. Giờ thằng bé đang ở nhà họ Doãn, họ ắt sẽ có cách giáo dục của mình. Về phần trong suy nghĩ của đôi bên có bất đồng hay không, cô không nói nữa, chỉ cần tốt cho thằng bé, dạy dỗ như thế nào là quyền tự do của đôi bên.
“Dạo này, ngày nào em cũng ra ngoài hả?” Anh có vẻ không hài lòng, giọng điệu vô cùng cứng ngắc.
Lê Diệp hiểu ý của anh. Dù sao thì vẫn chưa ly hôn, cô ra ngoài tìm việc, là hành vi xuất đầu lộ diện, đối với một gia đình như nhà họ Doãn, thì nó không mấy vinh dự. Nhưng cô phải làm như vậy, bởi chẳng bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi nơi này. Cũng may cô mãi vẫn không học được cách sống của giới thượng lưu, nếu không, giờ cô đã chẳng còn khả năng độc lập sinh tồn.
Thấy cô không đáp lời, nghĩ là cô chột dạ, Doãn Chính Đạc càng nhíu mày chặt hơn, “Tốt nhất là em ngoan ngoan ở lại đây, nếu không, tôi sẽ cho là em không đủ sức để chăm sóc Hi Hi đâu.”
Lê Diệp nhìn anh, anh lại nói tiếp, “Vậy thì, tôi sẽ không giao Hi Hi cho em được nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.