Chương 115: Về lại chốn cũ
Vân Quán Phong
10/08/2015
Quay lại chỗ bờ hồ, Doãn Chính Đạc đỗ xe cách đó khá xa, nếu tiếng động cơ bị nghe thấy thì có trở lại cũng vô nghĩa.
Bóng đêm tĩnh mịch, tiếng côn trùng rinh rích, chỉ có bóng hai người.
Lê Diệp được anh dắt đi, hai người bí mật đứng nhìn về phía căn nhà nhỏ. Cô hạ giọng nói, “Có lẽ nào…”
Cô không dám tin, cũng không dám ôm hi vọng. Sự việc kia khiến cô vô cùng đau đớn, thời gian đã trôi qua, cô đã gần có thể chấp nhận sự thật, cô không dám hi vọng xa vời, cô sợ không thể chịu nổi một lần đả kích nữa.
Doãn Chính Đạc nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm về phía căn nhà. Anh không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng vẫn ôm một chút hi vọng…
Thái độ của bác sĩ Aillen và chồng bà ta thật sự quá kỳ quái. Nhà họ chắc chắn là có trẻ con, nhưng có thể là cháu họ, hoặc là con của một người họ hàng. Có khi cô và anh quá nhạy cảm, nhưng anh không thể nói thêm điều gì khiến cô mong đợi, bởi suy nghĩ của họ đều rất lạ.
Đợi một lúc lâu, đèn xe lóa lên, một chiếc xe đỗ ở bên cạnh căn nhà.
Cửa xe mở ra, một đôi vợ chồng bế một đứa bé xuống, điệu bộ có vẻ rất vội vàng.
Lê Diệp lập tức cảm thấy căng thẳng, vừa bước chân một cái, Doãn Chính Đạc liền giữ cô lại. Nhờ ánh trăng, anh nhìn thấy hai bím tóc của đứa nhỏ.
Đó rõ ràng là một cô bé. Đôi vợ chồng thay nhau bế cô bé thoáng nhìn hình như là một cặp vợ chồng. Đứa nhỏ họ đưa đến đây, có lẽ không liên quan đến điều anh và cô nghĩ.
Trong căn nhà loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện, bất chợt còn có tiếng trẻ con khóc. Lê Diệp vừa định tiến lên thì Doãn Chính Đạc lập tức giữ cô lại.
Thấy cô có vẻ sốt ruột, trong lòng anh không biết nên làm gì để cô không còn nỗi mong đợi hư vô nữa, đành ghé gần tai cô, “Diệp Nhi, kia là con gái, trông có vẻ là ba bốn tuổi rồi.”
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thoáng vẻ đau thương…
Cô nhìn thấy đứa bé kia nhưng lại cho rằng, còn chưa thấy rõ ràng thì không thể đưa ra kết luận chính xác được.
Doãn Chính Đạc vỗ vai cô, nói ra một câu khiến cô sụp đổ, “Đây chắc là chỗ bác sĩ Aillen khám cho đám trẻ con.”
Lê Diệp nhìn chằm chằm căn nhà. Chỉ một lát sau, lại có người đưa trẻ con đến, lúc này là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi. Lại thêm một lúc nữa, cặp vợ chồng vào trước đi ra, đứa nhỏ ban nãy còn khóc giờ đã ngủ, vẻ mặt của cặp vợ chồng cũng có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lê Diệp thấy cảnh tượng đó, chứng tỏ anh đoán đúng. Dù biết cứ chờ đợi mãi thế cũng vô nghĩa, nhưng vẫn không muốn rời nửa bước.
Trời đã đổ bóng đêm, cũng gần đến rạng sáng, Doãn Chính Đạc thấy vẻ khổ sở của cô, liền an ủi, “Đi thôi, chúng ta về trước đã.”
Lê Diệp không muốn đi, anh khuyên nhủ mãi, cô mới lên xe theo anh mà vẫn còn vẻ bịn rịn.
Quãng đường trở về trở nên nặng nề. Lê Diệp dựa hẳn vào thành ghế, nhớ lại từng giọt từng giọt hồi ức.
Doãn Chính Đạc lấy áo khoác phủ thêm cho cô, bảo cô ngủ một giấc.
Lê Diệp được đắp thêm áo nhưng lại chẳng thể ngủ được. Cô có cảm giác tuyệt vọng như thể vừa lên tới đỉnh núi đã lại bị người ta đẩy xuống vực sâu đen ngòm.
Doãn Chính Đạc nắm tay cô, không nói lời nào.
Lúc trở lại khách sạn đã là nửa đêm, anh có chút mệt mỏi, còn cô thì thật sự tiều tụy.
Ăn qua loa, rồi hai người vào phòng nghỉ ngơi.
Doãn Chính Đạc thay quần áo, bôi thuốc, lúc đi ra đã thấy cô nằm trên giường. Không biết cô đã ngủ chưa, nhưng không hề nhúc nhích, cũng chẳng có tiếng động gì.
Ngồi xuống cạnh giường, anh đưa tay kéo chăn lên đắp cho cô. Lê Diệp giật giật đầu mày, bất chợt mở mắt ra.
“Anh lấy cho em cốc sữa uống nhé.” Anh đứng dậy, chuẩn bị đi.
Lê Diệp tóm lấy tay anh, nói như thì thầm, “Hôm đó, tôi nhìn thấy Hi Hi đi rồi, tôi gọi nó, mà nó không ê a tiếng nào hết…”
Doãn Chính Đạc ngồi xuống, đưa tay sờ trán cô. Hơi nóng, đi lại cả ngày trời, lại đứng cạnh hồ nước lúc đêm hôm, chắc là cô cảm lạnh rồi.
Đắp chăn cho cô, anh đứng dậy, lấy một cốc sữa ấm và ít thuốc cảm, quay lại để lên bàn, đỡ cô ngồi dậy rồi đút cho cô uống.
Lê Diệp uống thuốc, nằm gối trên đùi anh, hơi thở có chút dồn dập.
Sờ sờ khuôn mặt cô, nóng hơn ban nãy, anh chợt hơi hối hận. Đáng ra khi chưa nắm chắc tình hình, anh không nên nói cho cô biết, để cô hy vọng rồi lại thất vọng, hẳn là cô không chịu nổi. Ôm lấy cô, đặt cô nằm xuống gối, Doãn Chính Đạc nắm tay cô, “Diệp Nhi, đừng nghĩ ngợi chuyện này nữa, con rồi sẽ lại có.”
Cô nghẹn ngào, “Tôi chỉ muốn Hi Hi…”
Anh sờ đến khóe mắt ẩm ướt của cô, khẽ thở dài một tiếng rồi ôm chặt lấy cô.
Một đêm trằn trọc. Ngày hôm sau, sáng sớm đã tỉnh dậy, Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ vẫn còn đang mê man, khẽ chạm một cái, người cô nóng hập. Không thể uống thuốc mãi được, anh phải gọi điện mời bác sĩ đến.
Lê Diệp sốt đến mê sảng, cứ nói lung tung mãi. Anh cho cô uống nước, cô hơi mở mắt ra rồi lại nói không ngừng, “Tôi đánh mất Hi Hi rồi, Hi Hi không còn nữa rồi…”
Anh không hề đoán được rằng, đưa cô quay lại nơi này sẽ khiến cô một lần nữa rơi vào nỗi đau thương khi mất đứa nhỏ, vậy nên không tránh được cảm giác áy náy. Anh nắm chặt tay cô, trong lòng tràn đầy nỗi hối hận.
Bác sĩ đến, đo nhiệt độ cho Lê Diệp. Cô sốt rất cao, phải truyền nước, uống ít thuốc thì đến trưa mới khỏe lại một chút.
Truyền nước xong, Lê Diệp trông có tinh thần hơn hẳn. Cô tựa đầu vào gối, cả đêm giấc ngủ chập chờn, nên hai mắt thâm đen có phần khó coi.
Doãn Chính Đạc gọi bữa trưa lên phòng, đút từng miếng cho cô. Chẳng mấy thèm ăn, chính anh ăn còn không vào nữa là cô.
Lê Diệp biết mình không nên như vậy, rõ ràng cô đã nhìn thấy Hi Hi ra đi, nhưng giờ vì một chút hoài nghi vu vơ mà hóa thành nỗi sầu muộn.
Anh xúc cháo cho cô, sau một hồi lâu không nói gì, Lê Diệp nhìn tơ máu trong mắt anh thì chợt nói, “Anh…đã ăn chưa?”
Anh vui vẻ, “Một lúc nữa anh ăn. Có muốn ăn chút bánh mì không?”
Lê Diệp ăn không vào, nhưng cũng biết phải ăn để hồi phục sức khỏe nên kiên nhẫn ăn hết một bát cháo. Cô nói, “Tôi no rồi, anh ăn đi.”
Anh đo nhiệt độ cho cô, đã hạ sốt một chút rồi, gương mặt cô cũng không đến nỗi trắng bợt nữa. Anh ngồi bên cạnh, ăn nốt bữa sáng còn dở của cô.
Hôm nay là một ngày nắng. Lê Diệp xoa xoa trán, thân thể đã có chút sức lực. Cô bước xuống, đến cạnh cửa sổ rồi vén tấm rèm ra.
Bên ngoài, dòng xe vẫn đi lại không dứt, phố xá trông thật phồn hoa.
Cô biết mình không nên đau khổ, lại còn kéo theo cả anh cũng đau buồn cùng. Quay đầu lại, cô thấp giọng nói, “Doãn Chính Đạc, hôm nay tôi muốn đến một nơi.”
Anh gật đầu, “Được.”
Thu dọn qua loa, hai người lập tức ra ngoài.
Anh lái xe, cô ngồi bên cạnh chỉ đường. Anh không quan tâm là sẽ đi đâu, có đi nhầm đường hay không, chỉ cần ở bên nhau, đi đâu cũng được, chẳng ngại có thể đi trên đường cho hết thời gian.
Một đường thuận lợi, dưới sự chỉ dẫn của cô, họ tới một công viên giải trí.
Anh nghĩ là cô muốn giải sầu, vậy nên sau khi đỗ xe liền ra ôm vai cô đi.
Tinh thần Lê Diệp cũng không tệ lắm. Mua một quả bóng hơi buộc vào tay, mua vé vào cửa, hai người cùng nhau đi vào trong.
Vừa khéo lúc công viên có hoạt động, người ra người vào rất đông, đi một đoạn lại thấy một màn biểu diễn.
Tuy rằng cô là người muốn đến nơi này, nhưng lại chẳng chơi trò nào. Anh nghĩ cô sợ nên nói sẽ chơi cùng cô.
Lê Diệp lắc đầu, chỉ muốn đi dạo quanh công viên.
Anh đi bên cạnh, dắt tay cô, cô cũng không gạt ra như trước đây.
Đi ngang qua cửa hàng bán mặt nạ, Lê Diệp nhìn anh, “Anh mua cho tôi một cái hình mặt gấu đi.”
Anh không ngờ cô lại thích trò trẻ con này, nhưng vẫn đi, chọn mua một cái rồi đưa cho cô.
Cô cầm cái đầu gấu trong tay, nghịch mãi nghịch mãi như thể thật sự rất thích vậy.
“Còn muốn mua gì, anh sẽ mua cho em.” Anh ở bên cạnh, thầm muốn cho đoạn hồi ức đau buồn kia nhanh chóng đi mất.
Cô lắc đầu, nở nụ cười khe khẽ, dường như chỉ cần vậy thôi cũng thỏa mãn rồi.
Đi một vòng, hai người đều hơi mệt. Anh ngồi đối diện khu trò tàu xuyên núi nhưng chẳng thấy hứng thú, thấy trò ngựa gỗ xoay tròn, anh lại hỏi cô có muốn chơi không.
Trò này không nguy hiểm, cũng không kích thích, cô còn chưa cho ý kiến thì anh đã đi mua vé về.
Ghế khác đều là trẻ con ngồi, hoặc là bố mẹ ngồi cùng con, chỉ có hai bọn họ là người lớn mà lại ngồi lên chơi.
Đây là lần đầu tiên anh chơi trò này. Trước kia anh từng đưa Đoan Đoan đi, nhưng chỉ xem thú, lúc con bé muốn đi chơi trò chơi, đều là Doãn Kính Lam đưa nó đi.
Guồng quay khởi động, anh nhìn vẻ mặt cô, hình như là vui vẻ, lại có chút ưu thương.
Cô cầm quả bóng bay lên che mặt, chỉ như vậy cũng khiến anh hiểu được đôi chút.
Một lát sau, thần sắc cô thoải mái hơn, cô khẽ khàng nói, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Bóng đêm tĩnh mịch, tiếng côn trùng rinh rích, chỉ có bóng hai người.
Lê Diệp được anh dắt đi, hai người bí mật đứng nhìn về phía căn nhà nhỏ. Cô hạ giọng nói, “Có lẽ nào…”
Cô không dám tin, cũng không dám ôm hi vọng. Sự việc kia khiến cô vô cùng đau đớn, thời gian đã trôi qua, cô đã gần có thể chấp nhận sự thật, cô không dám hi vọng xa vời, cô sợ không thể chịu nổi một lần đả kích nữa.
Doãn Chính Đạc nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm về phía căn nhà. Anh không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng vẫn ôm một chút hi vọng…
Thái độ của bác sĩ Aillen và chồng bà ta thật sự quá kỳ quái. Nhà họ chắc chắn là có trẻ con, nhưng có thể là cháu họ, hoặc là con của một người họ hàng. Có khi cô và anh quá nhạy cảm, nhưng anh không thể nói thêm điều gì khiến cô mong đợi, bởi suy nghĩ của họ đều rất lạ.
Đợi một lúc lâu, đèn xe lóa lên, một chiếc xe đỗ ở bên cạnh căn nhà.
Cửa xe mở ra, một đôi vợ chồng bế một đứa bé xuống, điệu bộ có vẻ rất vội vàng.
Lê Diệp lập tức cảm thấy căng thẳng, vừa bước chân một cái, Doãn Chính Đạc liền giữ cô lại. Nhờ ánh trăng, anh nhìn thấy hai bím tóc của đứa nhỏ.
Đó rõ ràng là một cô bé. Đôi vợ chồng thay nhau bế cô bé thoáng nhìn hình như là một cặp vợ chồng. Đứa nhỏ họ đưa đến đây, có lẽ không liên quan đến điều anh và cô nghĩ.
Trong căn nhà loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện, bất chợt còn có tiếng trẻ con khóc. Lê Diệp vừa định tiến lên thì Doãn Chính Đạc lập tức giữ cô lại.
Thấy cô có vẻ sốt ruột, trong lòng anh không biết nên làm gì để cô không còn nỗi mong đợi hư vô nữa, đành ghé gần tai cô, “Diệp Nhi, kia là con gái, trông có vẻ là ba bốn tuổi rồi.”
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thoáng vẻ đau thương…
Cô nhìn thấy đứa bé kia nhưng lại cho rằng, còn chưa thấy rõ ràng thì không thể đưa ra kết luận chính xác được.
Doãn Chính Đạc vỗ vai cô, nói ra một câu khiến cô sụp đổ, “Đây chắc là chỗ bác sĩ Aillen khám cho đám trẻ con.”
Lê Diệp nhìn chằm chằm căn nhà. Chỉ một lát sau, lại có người đưa trẻ con đến, lúc này là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi. Lại thêm một lúc nữa, cặp vợ chồng vào trước đi ra, đứa nhỏ ban nãy còn khóc giờ đã ngủ, vẻ mặt của cặp vợ chồng cũng có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lê Diệp thấy cảnh tượng đó, chứng tỏ anh đoán đúng. Dù biết cứ chờ đợi mãi thế cũng vô nghĩa, nhưng vẫn không muốn rời nửa bước.
Trời đã đổ bóng đêm, cũng gần đến rạng sáng, Doãn Chính Đạc thấy vẻ khổ sở của cô, liền an ủi, “Đi thôi, chúng ta về trước đã.”
Lê Diệp không muốn đi, anh khuyên nhủ mãi, cô mới lên xe theo anh mà vẫn còn vẻ bịn rịn.
Quãng đường trở về trở nên nặng nề. Lê Diệp dựa hẳn vào thành ghế, nhớ lại từng giọt từng giọt hồi ức.
Doãn Chính Đạc lấy áo khoác phủ thêm cho cô, bảo cô ngủ một giấc.
Lê Diệp được đắp thêm áo nhưng lại chẳng thể ngủ được. Cô có cảm giác tuyệt vọng như thể vừa lên tới đỉnh núi đã lại bị người ta đẩy xuống vực sâu đen ngòm.
Doãn Chính Đạc nắm tay cô, không nói lời nào.
Lúc trở lại khách sạn đã là nửa đêm, anh có chút mệt mỏi, còn cô thì thật sự tiều tụy.
Ăn qua loa, rồi hai người vào phòng nghỉ ngơi.
Doãn Chính Đạc thay quần áo, bôi thuốc, lúc đi ra đã thấy cô nằm trên giường. Không biết cô đã ngủ chưa, nhưng không hề nhúc nhích, cũng chẳng có tiếng động gì.
Ngồi xuống cạnh giường, anh đưa tay kéo chăn lên đắp cho cô. Lê Diệp giật giật đầu mày, bất chợt mở mắt ra.
“Anh lấy cho em cốc sữa uống nhé.” Anh đứng dậy, chuẩn bị đi.
Lê Diệp tóm lấy tay anh, nói như thì thầm, “Hôm đó, tôi nhìn thấy Hi Hi đi rồi, tôi gọi nó, mà nó không ê a tiếng nào hết…”
Doãn Chính Đạc ngồi xuống, đưa tay sờ trán cô. Hơi nóng, đi lại cả ngày trời, lại đứng cạnh hồ nước lúc đêm hôm, chắc là cô cảm lạnh rồi.
Đắp chăn cho cô, anh đứng dậy, lấy một cốc sữa ấm và ít thuốc cảm, quay lại để lên bàn, đỡ cô ngồi dậy rồi đút cho cô uống.
Lê Diệp uống thuốc, nằm gối trên đùi anh, hơi thở có chút dồn dập.
Sờ sờ khuôn mặt cô, nóng hơn ban nãy, anh chợt hơi hối hận. Đáng ra khi chưa nắm chắc tình hình, anh không nên nói cho cô biết, để cô hy vọng rồi lại thất vọng, hẳn là cô không chịu nổi. Ôm lấy cô, đặt cô nằm xuống gối, Doãn Chính Đạc nắm tay cô, “Diệp Nhi, đừng nghĩ ngợi chuyện này nữa, con rồi sẽ lại có.”
Cô nghẹn ngào, “Tôi chỉ muốn Hi Hi…”
Anh sờ đến khóe mắt ẩm ướt của cô, khẽ thở dài một tiếng rồi ôm chặt lấy cô.
Một đêm trằn trọc. Ngày hôm sau, sáng sớm đã tỉnh dậy, Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ vẫn còn đang mê man, khẽ chạm một cái, người cô nóng hập. Không thể uống thuốc mãi được, anh phải gọi điện mời bác sĩ đến.
Lê Diệp sốt đến mê sảng, cứ nói lung tung mãi. Anh cho cô uống nước, cô hơi mở mắt ra rồi lại nói không ngừng, “Tôi đánh mất Hi Hi rồi, Hi Hi không còn nữa rồi…”
Anh không hề đoán được rằng, đưa cô quay lại nơi này sẽ khiến cô một lần nữa rơi vào nỗi đau thương khi mất đứa nhỏ, vậy nên không tránh được cảm giác áy náy. Anh nắm chặt tay cô, trong lòng tràn đầy nỗi hối hận.
Bác sĩ đến, đo nhiệt độ cho Lê Diệp. Cô sốt rất cao, phải truyền nước, uống ít thuốc thì đến trưa mới khỏe lại một chút.
Truyền nước xong, Lê Diệp trông có tinh thần hơn hẳn. Cô tựa đầu vào gối, cả đêm giấc ngủ chập chờn, nên hai mắt thâm đen có phần khó coi.
Doãn Chính Đạc gọi bữa trưa lên phòng, đút từng miếng cho cô. Chẳng mấy thèm ăn, chính anh ăn còn không vào nữa là cô.
Lê Diệp biết mình không nên như vậy, rõ ràng cô đã nhìn thấy Hi Hi ra đi, nhưng giờ vì một chút hoài nghi vu vơ mà hóa thành nỗi sầu muộn.
Anh xúc cháo cho cô, sau một hồi lâu không nói gì, Lê Diệp nhìn tơ máu trong mắt anh thì chợt nói, “Anh…đã ăn chưa?”
Anh vui vẻ, “Một lúc nữa anh ăn. Có muốn ăn chút bánh mì không?”
Lê Diệp ăn không vào, nhưng cũng biết phải ăn để hồi phục sức khỏe nên kiên nhẫn ăn hết một bát cháo. Cô nói, “Tôi no rồi, anh ăn đi.”
Anh đo nhiệt độ cho cô, đã hạ sốt một chút rồi, gương mặt cô cũng không đến nỗi trắng bợt nữa. Anh ngồi bên cạnh, ăn nốt bữa sáng còn dở của cô.
Hôm nay là một ngày nắng. Lê Diệp xoa xoa trán, thân thể đã có chút sức lực. Cô bước xuống, đến cạnh cửa sổ rồi vén tấm rèm ra.
Bên ngoài, dòng xe vẫn đi lại không dứt, phố xá trông thật phồn hoa.
Cô biết mình không nên đau khổ, lại còn kéo theo cả anh cũng đau buồn cùng. Quay đầu lại, cô thấp giọng nói, “Doãn Chính Đạc, hôm nay tôi muốn đến một nơi.”
Anh gật đầu, “Được.”
Thu dọn qua loa, hai người lập tức ra ngoài.
Anh lái xe, cô ngồi bên cạnh chỉ đường. Anh không quan tâm là sẽ đi đâu, có đi nhầm đường hay không, chỉ cần ở bên nhau, đi đâu cũng được, chẳng ngại có thể đi trên đường cho hết thời gian.
Một đường thuận lợi, dưới sự chỉ dẫn của cô, họ tới một công viên giải trí.
Anh nghĩ là cô muốn giải sầu, vậy nên sau khi đỗ xe liền ra ôm vai cô đi.
Tinh thần Lê Diệp cũng không tệ lắm. Mua một quả bóng hơi buộc vào tay, mua vé vào cửa, hai người cùng nhau đi vào trong.
Vừa khéo lúc công viên có hoạt động, người ra người vào rất đông, đi một đoạn lại thấy một màn biểu diễn.
Tuy rằng cô là người muốn đến nơi này, nhưng lại chẳng chơi trò nào. Anh nghĩ cô sợ nên nói sẽ chơi cùng cô.
Lê Diệp lắc đầu, chỉ muốn đi dạo quanh công viên.
Anh đi bên cạnh, dắt tay cô, cô cũng không gạt ra như trước đây.
Đi ngang qua cửa hàng bán mặt nạ, Lê Diệp nhìn anh, “Anh mua cho tôi một cái hình mặt gấu đi.”
Anh không ngờ cô lại thích trò trẻ con này, nhưng vẫn đi, chọn mua một cái rồi đưa cho cô.
Cô cầm cái đầu gấu trong tay, nghịch mãi nghịch mãi như thể thật sự rất thích vậy.
“Còn muốn mua gì, anh sẽ mua cho em.” Anh ở bên cạnh, thầm muốn cho đoạn hồi ức đau buồn kia nhanh chóng đi mất.
Cô lắc đầu, nở nụ cười khe khẽ, dường như chỉ cần vậy thôi cũng thỏa mãn rồi.
Đi một vòng, hai người đều hơi mệt. Anh ngồi đối diện khu trò tàu xuyên núi nhưng chẳng thấy hứng thú, thấy trò ngựa gỗ xoay tròn, anh lại hỏi cô có muốn chơi không.
Trò này không nguy hiểm, cũng không kích thích, cô còn chưa cho ý kiến thì anh đã đi mua vé về.
Ghế khác đều là trẻ con ngồi, hoặc là bố mẹ ngồi cùng con, chỉ có hai bọn họ là người lớn mà lại ngồi lên chơi.
Đây là lần đầu tiên anh chơi trò này. Trước kia anh từng đưa Đoan Đoan đi, nhưng chỉ xem thú, lúc con bé muốn đi chơi trò chơi, đều là Doãn Kính Lam đưa nó đi.
Guồng quay khởi động, anh nhìn vẻ mặt cô, hình như là vui vẻ, lại có chút ưu thương.
Cô cầm quả bóng bay lên che mặt, chỉ như vậy cũng khiến anh hiểu được đôi chút.
Một lát sau, thần sắc cô thoải mái hơn, cô khẽ khàng nói, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.