Chương 81: Vòng tay
Vân Quán Phong
20/05/2015
Sau khi đổi việc, Lê Diệp có tham gia lồng tiếng cho một phim ngắn, nội dung nhẹ nhàng, khâu sản xuất cũng khá tốt, khiến cho bộ phim rất nổi tiếng trên mạng.
Đồng nghiệp đều nói hiệu suất tốt, còn nói cô làm cho vai chính trở nên cực kỳ sống động. Đây chỉ là công việc hằng ngày mà thôi, Lê Diệp không thấy có gì đáng kiêu hãnh.
Hôm nay rảnh rỗi, cô nghe nói bộ phim đang rất nóng trên các diễn đàn, vậy nên tranh thủ lên mạng xem. Quả nhiên là nhận được rất nhiều lời tán thưởng.
Được thừa nhận, không ai là không thấy vui. Đại đa số bình luận là lời khen, cũng có vài ý kiến cá biệt, nàng ghi nhớ lại để lần sau sửa chữa.
Quá nhiều bình luận, cô xem không hết nổi, đang chuẩn bị tắt trang mạng đi thì đột nhiên nhìn thấy một câu khiến cô giật mình.
“Mọi người có cảm thấy giọng của Muội Muội hình như là giọng của Đường Na trong “Mùa xuân của bách hợp” không?”
Phía dưới có người mắng, “Dung tục, Đường Na là cái thá gì chứ! Dám đánh đồng với Muội Muội!”
“Đúng đấy! Đúng là sỉ nhục Muội Muội của chúng ta!”
Cũng có người nói, “Không thể nào nhìn thẳng vào mặt Muội Muội được…Cái mặt đấy làm tôi nôn mất một lúc.”
Lê Diệp lần mò cầm lấy con chuột, vội vàng tắt trang mạng đi. Cô ngồi thừ ra, cầm cốc nước ấm mà run run.
Đồng nghiệp bên cạnh vỗ vỗ cô, Lê Diệp giật mình làm đổ hết nước ra người.
Người đồng nghiệp nhìn cô đầy áy náy, “Xin lỗi cô, tôi thấy cô chăm chú xem bình luận quá, định hỏi xem cô đã đọc được gì rồi.”
Lê Diệp lắc đầu, “Đọc được vài bình luận, cảm thấy nỗ lực bỏ ra cũng được thừa nhận rồi.”
Mấy người đồng nghiệp cùng xúm lại, bắt đầu bàn tán, “Không ngờ phim này lại nổi tiếng đến thế, lượng người xem sắp được hơn trăm triệu rồi.”
“Đúng đấy, phần hai đang quay đấy, sắp đến khâu hậu kỳ rồi…Lần này thù lao cũng tăng lên là cái chắc.”
“Nhóm mình quả này nổi tiếng hơn bao nhiêu, Tiểu Bân còn được mời đi quay chương trình đấy…”
“Tôi đọc được một bình luận siêu ngớ ngẩn nhá…” Một nam đồng nghiệp trộm cười, nhìn Lê Diệp, “Có người nói, giọng của Lê Diệp rất giống giọng Đường Na.”
“Đường Na là ai?”
“Chưa nghe thấy Mùa xuân của bách hợp à?” Mấy nam đồng nghiệp nở nụ cười thâm thúy.
Đám phụ nữ không hiểu, lắc đầu tỏ vẻ mù mờ. Lê Diệp thì ngồi im, nắm chặt cái cốc, mãi lâu không nhúc nhích.
Cười xấu xa mấy tiếng, một đồng nghiệp chỉa chỉa máy tính, “Tìm một tẹo là biết ngay…hàng tốt đấy.”
Một nữ đồng nghiệp tò mò sán lại chỗ máy tính của Lê Diệp, vừa gõ được hai chữ thì đột nhiên bị Lê Diệp giật lấy bàn phím.
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ cô lại có hành động như vậy.
Lê Diệp cũng ý thức được phản ứng của mình là quá kích động, chậm rãi đặt bàn phím xuống, giật giật môi, “Ngại quá…vừa nãy, hình như tôi nhìn thấy con gián.”
“Đâu ra? Mấy hôm trước công ty mình mới quét dọn sạch sẽ mà.” Cô đồng nghiệp lơ đễnh nói, lấy lại bàn phím tìm tiếp.
Mấy đồng nghiệp nam ngừng cười, một lát sau, nữ đồng nghiệp thở hổn hển, mặt đỏ bừng quay ra mắng, “Biến thái! Lưu manh!”
Những người khác cũng không biết, chẳng kìm nổi sự tò mò, liền sán lại gần, bất ngờ phát hiện ra, đó là một bộ phim khiêu dâm vô cùng nổi tiếng.
Nữ diễn viên Đường Na không chỉ quan hệ với đàn ông, mà còn dây dưa với cả đám phụ nữ. Bộ phim này được lan truyền vô cùng rộng rãi, lấy sự kích thích làm thước đo, trong phạm vi của một bộ phận, thì đây quả thực là danh tác nhà nhà đều biết.
“Buồn nôn kinh chết đi được!” Nữ đồng nghiệp trách, “Sao lại là giọng Lê Diệp được! Đám người kia đúng là bệnh hoạn!”
Chung quy trong công ty cũng không tiện để thảo luận chuyện này, chẳng mấy chốc, mọi người đã tản mát hết.
Lê Diệp ngồi thừ tại chỗ, tắt phụt máy tính đi…Màn hình đen ngòm phản chiếu gương mặt tái nhợt của cô, ánh mắt mênh mang vô định.
***
Tan ca, Lê Diệp vừa ra ngoài thì đã thấy xe của Doãn Chính Đạc.
Anh tự tay mở cửa ghế phụ, nhìn cô chậm rãi chống gậy đi tới. Cô là người ưa áp bức, cho cô cả một khoảng thời gian dài, cô không hề có bất cứ thay đổi nào, cô đã lấy việc buông tha cho bản thân mình thành bản năng khi phải đối mặt với bất kỳ chuyện gì.
Đúng năm phút, cô mới đến được cạnh xe, ngồi vào ghế thì mồ hôi đã ướt đẫm tóc.
Anh lấy khăn tay ra lau cho cô. Cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đi lại thật sự rất mất sức, thấy cô mệt mỏi như vậy, anh không thể không có chút mềm lòng nào.
Chân Lê Diệp tê dại, đang bóp chân thì anh đưa một tờ giấy qua.
Cô nghi hoặc nhận lấy, bên trên có địa chỉ và một số điện thoại.
Lê Diệp khó hiểu, anh nhìn về phía trước, “Không phải muốn tìm quan Khanh Khanh sao?”
“Anh có thể tìm được cô ấy?”
Anh nhìn cô một cái, như thể cô đang nói thừa..Trừ phi anh không muốn tìm, nếu không, chẳng ai có thể biến mất khỏi tầm mắt anh.
Nhìn địa chỉ, vốn là một nơi không xa, cô nhìn anh với vẻ do dự. Doãn Chính Đạc khởi động xe, “Tiện đường…”
Không bao lâu sau đã đến nơi, Lê Diệp xuống xe, vào một đại lý hoa quả ở ngay bên cạnh mua vài thứ, đang trả tiền thì Doãn Chính Đạc cũng đã đỗ xe xong, lại gần xách túi đồ.
Nhìn anh một cái, Lê Diệp không nói gì, theo sau anh đi tìm Quan Khanh Khanh.
Mặc dù cả đoạn đường đi rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn đi theo. Nhà của Quan Khanh Khanh ở trong một tiểu viện, thoạt nhìn thì điều kiện cũng không tồi.
Lê Diệp bấm chuông, lát sau có người ra hỏi, nói mục đích đến thì người đó mới mở cửa ra.
Người ra mửa cửa là mẹ Quan Khanh Khanh, vừa thấy Lê Diệp đến liền lau nước mắt, “Cháu đến đúng lúc quá, mau giúp cô khuyên con bé với, bây giờ nó như bị hủy hoại rồi…”
Lê Diệp không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, vội vàng vào nhà. Trong phòng ngủ, tất cả rèm cửa đã được kéo xuống, nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc tivi. Trên màn hình là bản tin tám giờ sáng được thu lại, Quan Khanh Khanh vẫn mang thần thái tự tin, thanh thoát như thường.
Còn người tóc tai bù xù đang ngồi thu lu trên giường kia, cả người tản ra vẻ mệt mỏi chán chường, quả thực so với ngày trước là hai người khác biệt.
Lê Diệp không thể tin nổi, vội bước qua, “Khanh Khanh?”
Nghe thấy giọng nói của cô, Quan Khanh Khanh kích động, khóc òa lên, “Lê Diệp, mình hết rồi…mình không bao giờ làm dẫn chương trình được nữa rồi! Mình không thể gặp lại ai được nữa rồi!”
Lê Diệp vội vàng kéo tay cô ấy, “Không đâu, đợi vết thương của cậu lành lại là ổn thôi mà, vẫn có thể quay lại đài truyền hình! Cậu dẫn tốt như vậy cơ mà!”
Quan Khanh Khanh hét ầm lên, “Mình không thể, không ai muốn nhìn mình nữa, mình cũng không muốn lên hình nữa! Mấy người ra ngoài đi! Tôi không muốn làm trò cười cho các người xem! Đi ra ngoài!”
Đuổi mọi người ra ngoài, Quan Khanh Khanh liền khóa cửa lại.
Ngoài cửa, mẹ Quan Khanh Khanh thở dài nghẹn ngào, lại nói với Lê Diệp, “Mặt Khanh Khanh, bị hủy rồi…”
Lê Diệp kinh hãi, lại nhớ đến vừa nãy, trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy trên mặt Quan Khanh Khanh có một vết đỏ. Đêm đó Khanh Khanh bị thương, cả mặt đầy vết bầm tím, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, nhưng dấu vết kia thì vẫn còn.
“Thằng khốn nạn…” Mẹ Quan Khanh Khanh nghiến răng, “Nó dùng dao rạch mặt Khanh Khanh, không còn cách nào nữa rồi, vết sẹo kia không mất đi được…”
Nghề dẫn chương trình yêu cầu rất cao với ngoại hình, nhất là người dẫn nữ. Cho dù Quan Khanh Khanh có năng lực cao siêu đến đâu, nhưng bị như vậy thì quả thật không còn cách nào mà lên hình được nữa.
Lê Diệp đứng ngoài cửa, “Khanh Khanh, còn có thể làm ở hậu đài được mà. Bây giờ mình đang làm việc ở phòng thu âm, cậu cũng có thể làm được việc này mà, hoặc là, cậu cũng có thể làm biên tập, không lãng phí năng lực được đâu, cậu có tài mà.”
Trong phòng chỉ có sự im lặng.
“Đành trông vào việc nó tự bình phục lại thôi.” Bà Quan lau nước mắt, “Đúng là đáng hận mà, thằng kia tội đáng chết vạn lần!”
Quan Khanh Khanh mà cứ tiếp tục như vậy thì e là sẽ xảy ra chuyện không hay, Lê Diệp khuyên bà quan kịp thời đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lý, bà Quan nói sẽ sớm sắp xếp.
Rời khỏi nơi đó, tậm trạng Lê Diệp cực kỳ không tốt. Cô vô cùng áy náy, nếu như tối hôm đó cô cùng đi với Quan Khanh Khanh thì sẽ tốt hơn, có hai người, tên kia sẽ không dám ra tay. Hoặc là, cô không cho cô ấy đi xuống, tại sao biết rõ là có nguy hiểm mà vẫn lơ là mất cảnh giác như vậy…
Doãn Chính Đạc liếc mắt một cái, nhìn thấy vẻ mặt u buồn của cô, “Sống chết có số, chuyện xảy ra cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi.”
Lời này chỉ có những người ngoài cuộc mới nói ra được, người từng gặp chuyện bất hạnh, sẽ không tin đó là số mệnh của mình.
Thấy cô bị ảnh hưởng không nhỏ, Doãn Chính Đạc lại hối hận vì đã đưa cô đến. Cô nàng này vốn đang ủ tâm bệnh, lại cho cô gặp người có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, thật sự dễ bị kích động.
Xe chạy đến một khu vực rất phồn hoa, rẽ một cái, đã dừng lại ngay ngoài cửa một nhà hàng.
Xuống xe, Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế phụ, ngoắc ngoắc ngón tay.
Lê Diệp đành phải chống gậy xuống xe, đi theo anh vào trong.
Qua cửa, nội thất trong nhà hàng được thiết kế rất tinh tế, khách đến không nhiều, nhưng ai nấy đều ăn vận rất sang trọng.
Ngồi vào vị trí quen thuộc, Doãn Chính Đạc không cần xem thực đơn đã gọi xong món. Anh ung dung ngồi tại chỗ, vừa rót rượu vừa nói, “Rượu này không ngon bằng Mouton, nhưng cũng tạm được.”
Tên gọi của loại rượu đỏ đó khiến Lê Diệp nhớ lại sự việc khiến cô không thể nào dễ chịu được. Cô ngồi im, còn không buồn động vào cái ly.
Anh đẩy ly rượu đến cạnh tay cô, “Một ly này, không phải em uống mà là tôi uống…có điều em nghĩ xem, nếu tôi uống, lát nữa lái xe không biết chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu, mà đêm nay, lại càng không biết sẽ có chuyện gì.”
Lê Diệp nhìn anh với vẻ bực tức, anh thản nhiên cầm cốc nước trắng lên, vui vẻ nhấm nháp.
Lê Diệp không muốn để ý đến anh, những lúc anh có tình trêu chọc, cô lại cảm thấy cực kỳ quẫn bách.
Thức ăn nhanh chóng được đưa ra, Lê Diệp hơi đói, liền ăn thử mấy món, mùi vị rất được.
Hai người rất ít nói chuyện trong lúc ăn…Thật ra bình thường đã ít nói chuyện, bởi vốn dĩ là đều hận nhau, cho nên, làm vợ chồng nhưng vẫn là mối quan hệ rất kỳ lạ.
Đã ăn hết hai miếng thịt cừu trên đĩa, Doãn Chính Đạc thấy cô ăn vừa chậm vừa ít liền tức giận, “Ăn hết đi!”
Cô nhíu mày, lại cầm dao dĩa lên ăn tiếp.
Anh giám sát cho cô ăn hết, bât chợt nghe thấy có người gọi mình. Anh ngẩng đầu, thấy mấy người bạn học có mặt trong buổi tụ tập hôm trước.
“Vị này…là Doãn phu nhân?” Mấy người đó chỉ mải nhìn Lê Diệp, không ai ngờ Doãn Chính Đạc sẽ kết hôn, càng không thể ngờ anh sẽ cưới người như Lê Diệp.
Theo lẽ thường, một người đàn ông đẹp trai giàu có thì ắt sẽ bị gắn mác phong lưu. Nhưng Doãn Chính Đạc thì không, lâu nay anh không có bạn gái, soi mói kĩ ra thì chỉ có một Lê Sơ Vũ tạm gọi là bạn gái.
Không yêu đương bừa bãi đã không hợp lý thường rồi, anh lại còn chẳng qua lại với mấy cô em nóng bỏng. Đám công tử nhà giàu, có ai mà bên cạnh không đầy rẫy những mỹ nữ mặt hoa da phấn, nhưng bên cạnh Doãn Chính Đạc lại chỉ có một người phụ nữ mặt mày gầy gò, tay chống gậy gỗ.
Cô không xinh đẹp, gương mặt chỉ được xem là thanh tú, nhưng đôi mắt lại rất trong trẻo, hoạt bát, thêm cả làn da nữa, vô cùng mịn màng, nõn nà.
“Đã ăn chưa? Hay là cùng ăn đi?” Doãn Chính Đạc nói.
“Bọn mình vào phòng bao ở trong kia, có hẹn với bạn, không tiện ngồi lại rồi…không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa.”
Doãn Chính Đạc cười cười, không giữ họ lại.
Được người khác gọi là Doãn phu nhân đã trở thành chuyện thường xuyên, mới đầu cô rất bối rối, đến giờ thì cũng đã làm quen được.
Anh cũng đã quen, có điều tư thái của anh quá rõ ràng, không cần nói thẳng, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được người phụ nữ bên cạnh anh có thân phận gì.
Ăn xong, Lê Diệp đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Mới vừa vào một buồng, cô đã nghe thấy có tiếng cười truyền đến.
Mấy cô gái đứng trước gương trang điểm, lại tranh thủ tán dóc, “Con bé Diệp Cẩm Lan không đến, ra nước ngoài chụp ảnh quảng cáo thì phải…Nếu nó mà đến, chắc sẽ náo nhiệt ra trò.”
“Ừ đúng, mấy lần mấy lượt lên báo cùng Doãn Chính Đạc, người ta còn vì nó mà đánh phóng viên, nói là bạn bè bình thường thì ai mà tin.”
“Là tao thì tao cũng chọn Diệp Cẩm Lan! Dáng người công nhận là cực phẩm nhân gian!”
“Nhưng mà nhìn vợ Doãn Chính Đạc thì cũng bình thường thôi, Diệp Cẩm Lan làm gì mà không đấu lại nổi cô ta?”
“Chưa biết thế nào đâu nhé, thế giới rộng lớn thế này, ngọa hổ tàng long hơi bị nhiều đấy. Bạn tao cưới một con vợ cực kỳ tầm thường, nhưng mà sau này nó nói cho bọn tao biết, gia thế con bé kia dọa chết người luôn.”
“Thế chắc vụ này cũng thế đi…Có điều, tao dám chắc con nhỏ Diệp Cẩm Lan là kẻ thứ ba.”
Người bên ngoài vừa nói, đã có người khác phụ họa, “Nhìn thấy cái vòng tay của vợ Doãn Chính Đạc không…Diệp Cẩm Lan cũng có một cái, tao thấy hai hôm trước nó chụp ảnh có đeo đấy, hai cái vòng giống nhau lắm, mà viên kim cương của Diệp Cẩm Lan còn to hơn một tẹo ấy! Mày nói thử xem, nếu không phải vì muốn tranh cao thấp với chính thất, việc gì phải đeo vòng giống nhau!”
“Lại còn thế nữa! Ghê thật đấy!”
“Thế nên, làm vợ người ta rồi cũng chẳng có gì hay ho cả, làm bồ nhí vẫn hơn, đủ kiêu ngạo, lại chẳng bị bắt nạt.”
“Thôi đi! Nói như kiểu có ai thèm cưới mày ấy.”
Nhóm người cười vang một trận rồi đi ra ngoài.
Ngồi ở trong một lát, Lê Diệp mới từ buồng kín đi ra. Lúc rửa tay, nhìn thấy chiếc vòng, hoa văn đẹp mắt, kim cương tinh xảo, dưới ánh đèn lại càng mê người hơn. Nhưng bây giờ, Lê Diệp lại cảm thấy nó cực kỳ xấu xí, kim cương lấp lánh cũng xấu, bạc óng ánh cũng xấu. Lê Diệp giơ bàn tay dính nước lên, tháo bỏ chiếc vòng rồi vứt luôn vào trong túi xách.
***
Mặc dù Quan Khanh Khanh đã thôi công việc ở đài truyền hình, nhưng dù sao cũng là người nổi tiếng. Đã lâu cô không dẫn chương trình thường kỳ, rất nhiều khán giả bàn tán xôn xao.
Mới đầu nghe đồn cô kết hôn rồi sinh con, sau lại có người nói cô bị bệnh phải tĩnh dưỡng. Hiện giờ, trên mạng lại lan truyền một loạt ảnh chụp Quan Khanh Khanh bịt khẩu trang đi khám bác sĩ tâm lý, dung nhan tiều tụy, sắc mặt xanh xao.
Người chụp hình cô là dân thường, nhận ra cô ở phòng khám. Có rất nhiều ảnh, mà như vậy, vết thương trên mặt Quan Khanh Khanh cũng bị lan truyền rộng rãi.
Người đăng ảnh thề chắc chắn rằng, tận mắt anh ta nhìn thấy gương mặt Quan Khanh Khanh sau khi tháo khẩu trang xuống, vết sẹo đỏ vừa đậm vừa dài.
Lại một phi vụ ồn ào nổ ra, có chút quá đáng, nhưng cũng có chút ghê sợ…Có người tự xưng là người ở khu dân cư nọ, nói rằng dạo trước trong khu có hai người phụ nữ suýt nữa bị cưỡng hiếp, trong đó có một người là Quan Khanh Khanh.
Tin đồn như vậy thật sự quá kinh khủng, không mấy ai tin, nhưng lại thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Công việc của Lê Diệp không quá bận rộn, vậy nên mọi thành viên đều có nhiều thời gian để buôn chuyện. Bọn họ đều biết Quan Khanh Khanh, sự tiến triển của sự việc này cũng được họ chú ý sát sao.
Nghe họ nhắc đến tin đồn đó, Lê Diệp cảm thấy rất bất an…Nếu như tin đồn thật sự bộc phát, như vậy sẽ là một sự đả kích lớn đối với Quan Khanh Khanh.
Nhưng để khống chế được sự việc như thế này, vô danh tiểu tốt như cô sao có thể làm được.
Đồng nghiệp đều nói hiệu suất tốt, còn nói cô làm cho vai chính trở nên cực kỳ sống động. Đây chỉ là công việc hằng ngày mà thôi, Lê Diệp không thấy có gì đáng kiêu hãnh.
Hôm nay rảnh rỗi, cô nghe nói bộ phim đang rất nóng trên các diễn đàn, vậy nên tranh thủ lên mạng xem. Quả nhiên là nhận được rất nhiều lời tán thưởng.
Được thừa nhận, không ai là không thấy vui. Đại đa số bình luận là lời khen, cũng có vài ý kiến cá biệt, nàng ghi nhớ lại để lần sau sửa chữa.
Quá nhiều bình luận, cô xem không hết nổi, đang chuẩn bị tắt trang mạng đi thì đột nhiên nhìn thấy một câu khiến cô giật mình.
“Mọi người có cảm thấy giọng của Muội Muội hình như là giọng của Đường Na trong “Mùa xuân của bách hợp” không?”
Phía dưới có người mắng, “Dung tục, Đường Na là cái thá gì chứ! Dám đánh đồng với Muội Muội!”
“Đúng đấy! Đúng là sỉ nhục Muội Muội của chúng ta!”
Cũng có người nói, “Không thể nào nhìn thẳng vào mặt Muội Muội được…Cái mặt đấy làm tôi nôn mất một lúc.”
Lê Diệp lần mò cầm lấy con chuột, vội vàng tắt trang mạng đi. Cô ngồi thừ ra, cầm cốc nước ấm mà run run.
Đồng nghiệp bên cạnh vỗ vỗ cô, Lê Diệp giật mình làm đổ hết nước ra người.
Người đồng nghiệp nhìn cô đầy áy náy, “Xin lỗi cô, tôi thấy cô chăm chú xem bình luận quá, định hỏi xem cô đã đọc được gì rồi.”
Lê Diệp lắc đầu, “Đọc được vài bình luận, cảm thấy nỗ lực bỏ ra cũng được thừa nhận rồi.”
Mấy người đồng nghiệp cùng xúm lại, bắt đầu bàn tán, “Không ngờ phim này lại nổi tiếng đến thế, lượng người xem sắp được hơn trăm triệu rồi.”
“Đúng đấy, phần hai đang quay đấy, sắp đến khâu hậu kỳ rồi…Lần này thù lao cũng tăng lên là cái chắc.”
“Nhóm mình quả này nổi tiếng hơn bao nhiêu, Tiểu Bân còn được mời đi quay chương trình đấy…”
“Tôi đọc được một bình luận siêu ngớ ngẩn nhá…” Một nam đồng nghiệp trộm cười, nhìn Lê Diệp, “Có người nói, giọng của Lê Diệp rất giống giọng Đường Na.”
“Đường Na là ai?”
“Chưa nghe thấy Mùa xuân của bách hợp à?” Mấy nam đồng nghiệp nở nụ cười thâm thúy.
Đám phụ nữ không hiểu, lắc đầu tỏ vẻ mù mờ. Lê Diệp thì ngồi im, nắm chặt cái cốc, mãi lâu không nhúc nhích.
Cười xấu xa mấy tiếng, một đồng nghiệp chỉa chỉa máy tính, “Tìm một tẹo là biết ngay…hàng tốt đấy.”
Một nữ đồng nghiệp tò mò sán lại chỗ máy tính của Lê Diệp, vừa gõ được hai chữ thì đột nhiên bị Lê Diệp giật lấy bàn phím.
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ cô lại có hành động như vậy.
Lê Diệp cũng ý thức được phản ứng của mình là quá kích động, chậm rãi đặt bàn phím xuống, giật giật môi, “Ngại quá…vừa nãy, hình như tôi nhìn thấy con gián.”
“Đâu ra? Mấy hôm trước công ty mình mới quét dọn sạch sẽ mà.” Cô đồng nghiệp lơ đễnh nói, lấy lại bàn phím tìm tiếp.
Mấy đồng nghiệp nam ngừng cười, một lát sau, nữ đồng nghiệp thở hổn hển, mặt đỏ bừng quay ra mắng, “Biến thái! Lưu manh!”
Những người khác cũng không biết, chẳng kìm nổi sự tò mò, liền sán lại gần, bất ngờ phát hiện ra, đó là một bộ phim khiêu dâm vô cùng nổi tiếng.
Nữ diễn viên Đường Na không chỉ quan hệ với đàn ông, mà còn dây dưa với cả đám phụ nữ. Bộ phim này được lan truyền vô cùng rộng rãi, lấy sự kích thích làm thước đo, trong phạm vi của một bộ phận, thì đây quả thực là danh tác nhà nhà đều biết.
“Buồn nôn kinh chết đi được!” Nữ đồng nghiệp trách, “Sao lại là giọng Lê Diệp được! Đám người kia đúng là bệnh hoạn!”
Chung quy trong công ty cũng không tiện để thảo luận chuyện này, chẳng mấy chốc, mọi người đã tản mát hết.
Lê Diệp ngồi thừ tại chỗ, tắt phụt máy tính đi…Màn hình đen ngòm phản chiếu gương mặt tái nhợt của cô, ánh mắt mênh mang vô định.
***
Tan ca, Lê Diệp vừa ra ngoài thì đã thấy xe của Doãn Chính Đạc.
Anh tự tay mở cửa ghế phụ, nhìn cô chậm rãi chống gậy đi tới. Cô là người ưa áp bức, cho cô cả một khoảng thời gian dài, cô không hề có bất cứ thay đổi nào, cô đã lấy việc buông tha cho bản thân mình thành bản năng khi phải đối mặt với bất kỳ chuyện gì.
Đúng năm phút, cô mới đến được cạnh xe, ngồi vào ghế thì mồ hôi đã ướt đẫm tóc.
Anh lấy khăn tay ra lau cho cô. Cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đi lại thật sự rất mất sức, thấy cô mệt mỏi như vậy, anh không thể không có chút mềm lòng nào.
Chân Lê Diệp tê dại, đang bóp chân thì anh đưa một tờ giấy qua.
Cô nghi hoặc nhận lấy, bên trên có địa chỉ và một số điện thoại.
Lê Diệp khó hiểu, anh nhìn về phía trước, “Không phải muốn tìm quan Khanh Khanh sao?”
“Anh có thể tìm được cô ấy?”
Anh nhìn cô một cái, như thể cô đang nói thừa..Trừ phi anh không muốn tìm, nếu không, chẳng ai có thể biến mất khỏi tầm mắt anh.
Nhìn địa chỉ, vốn là một nơi không xa, cô nhìn anh với vẻ do dự. Doãn Chính Đạc khởi động xe, “Tiện đường…”
Không bao lâu sau đã đến nơi, Lê Diệp xuống xe, vào một đại lý hoa quả ở ngay bên cạnh mua vài thứ, đang trả tiền thì Doãn Chính Đạc cũng đã đỗ xe xong, lại gần xách túi đồ.
Nhìn anh một cái, Lê Diệp không nói gì, theo sau anh đi tìm Quan Khanh Khanh.
Mặc dù cả đoạn đường đi rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn đi theo. Nhà của Quan Khanh Khanh ở trong một tiểu viện, thoạt nhìn thì điều kiện cũng không tồi.
Lê Diệp bấm chuông, lát sau có người ra hỏi, nói mục đích đến thì người đó mới mở cửa ra.
Người ra mửa cửa là mẹ Quan Khanh Khanh, vừa thấy Lê Diệp đến liền lau nước mắt, “Cháu đến đúng lúc quá, mau giúp cô khuyên con bé với, bây giờ nó như bị hủy hoại rồi…”
Lê Diệp không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, vội vàng vào nhà. Trong phòng ngủ, tất cả rèm cửa đã được kéo xuống, nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc tivi. Trên màn hình là bản tin tám giờ sáng được thu lại, Quan Khanh Khanh vẫn mang thần thái tự tin, thanh thoát như thường.
Còn người tóc tai bù xù đang ngồi thu lu trên giường kia, cả người tản ra vẻ mệt mỏi chán chường, quả thực so với ngày trước là hai người khác biệt.
Lê Diệp không thể tin nổi, vội bước qua, “Khanh Khanh?”
Nghe thấy giọng nói của cô, Quan Khanh Khanh kích động, khóc òa lên, “Lê Diệp, mình hết rồi…mình không bao giờ làm dẫn chương trình được nữa rồi! Mình không thể gặp lại ai được nữa rồi!”
Lê Diệp vội vàng kéo tay cô ấy, “Không đâu, đợi vết thương của cậu lành lại là ổn thôi mà, vẫn có thể quay lại đài truyền hình! Cậu dẫn tốt như vậy cơ mà!”
Quan Khanh Khanh hét ầm lên, “Mình không thể, không ai muốn nhìn mình nữa, mình cũng không muốn lên hình nữa! Mấy người ra ngoài đi! Tôi không muốn làm trò cười cho các người xem! Đi ra ngoài!”
Đuổi mọi người ra ngoài, Quan Khanh Khanh liền khóa cửa lại.
Ngoài cửa, mẹ Quan Khanh Khanh thở dài nghẹn ngào, lại nói với Lê Diệp, “Mặt Khanh Khanh, bị hủy rồi…”
Lê Diệp kinh hãi, lại nhớ đến vừa nãy, trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy trên mặt Quan Khanh Khanh có một vết đỏ. Đêm đó Khanh Khanh bị thương, cả mặt đầy vết bầm tím, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, nhưng dấu vết kia thì vẫn còn.
“Thằng khốn nạn…” Mẹ Quan Khanh Khanh nghiến răng, “Nó dùng dao rạch mặt Khanh Khanh, không còn cách nào nữa rồi, vết sẹo kia không mất đi được…”
Nghề dẫn chương trình yêu cầu rất cao với ngoại hình, nhất là người dẫn nữ. Cho dù Quan Khanh Khanh có năng lực cao siêu đến đâu, nhưng bị như vậy thì quả thật không còn cách nào mà lên hình được nữa.
Lê Diệp đứng ngoài cửa, “Khanh Khanh, còn có thể làm ở hậu đài được mà. Bây giờ mình đang làm việc ở phòng thu âm, cậu cũng có thể làm được việc này mà, hoặc là, cậu cũng có thể làm biên tập, không lãng phí năng lực được đâu, cậu có tài mà.”
Trong phòng chỉ có sự im lặng.
“Đành trông vào việc nó tự bình phục lại thôi.” Bà Quan lau nước mắt, “Đúng là đáng hận mà, thằng kia tội đáng chết vạn lần!”
Quan Khanh Khanh mà cứ tiếp tục như vậy thì e là sẽ xảy ra chuyện không hay, Lê Diệp khuyên bà quan kịp thời đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lý, bà Quan nói sẽ sớm sắp xếp.
Rời khỏi nơi đó, tậm trạng Lê Diệp cực kỳ không tốt. Cô vô cùng áy náy, nếu như tối hôm đó cô cùng đi với Quan Khanh Khanh thì sẽ tốt hơn, có hai người, tên kia sẽ không dám ra tay. Hoặc là, cô không cho cô ấy đi xuống, tại sao biết rõ là có nguy hiểm mà vẫn lơ là mất cảnh giác như vậy…
Doãn Chính Đạc liếc mắt một cái, nhìn thấy vẻ mặt u buồn của cô, “Sống chết có số, chuyện xảy ra cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi.”
Lời này chỉ có những người ngoài cuộc mới nói ra được, người từng gặp chuyện bất hạnh, sẽ không tin đó là số mệnh của mình.
Thấy cô bị ảnh hưởng không nhỏ, Doãn Chính Đạc lại hối hận vì đã đưa cô đến. Cô nàng này vốn đang ủ tâm bệnh, lại cho cô gặp người có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, thật sự dễ bị kích động.
Xe chạy đến một khu vực rất phồn hoa, rẽ một cái, đã dừng lại ngay ngoài cửa một nhà hàng.
Xuống xe, Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế phụ, ngoắc ngoắc ngón tay.
Lê Diệp đành phải chống gậy xuống xe, đi theo anh vào trong.
Qua cửa, nội thất trong nhà hàng được thiết kế rất tinh tế, khách đến không nhiều, nhưng ai nấy đều ăn vận rất sang trọng.
Ngồi vào vị trí quen thuộc, Doãn Chính Đạc không cần xem thực đơn đã gọi xong món. Anh ung dung ngồi tại chỗ, vừa rót rượu vừa nói, “Rượu này không ngon bằng Mouton, nhưng cũng tạm được.”
Tên gọi của loại rượu đỏ đó khiến Lê Diệp nhớ lại sự việc khiến cô không thể nào dễ chịu được. Cô ngồi im, còn không buồn động vào cái ly.
Anh đẩy ly rượu đến cạnh tay cô, “Một ly này, không phải em uống mà là tôi uống…có điều em nghĩ xem, nếu tôi uống, lát nữa lái xe không biết chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu, mà đêm nay, lại càng không biết sẽ có chuyện gì.”
Lê Diệp nhìn anh với vẻ bực tức, anh thản nhiên cầm cốc nước trắng lên, vui vẻ nhấm nháp.
Lê Diệp không muốn để ý đến anh, những lúc anh có tình trêu chọc, cô lại cảm thấy cực kỳ quẫn bách.
Thức ăn nhanh chóng được đưa ra, Lê Diệp hơi đói, liền ăn thử mấy món, mùi vị rất được.
Hai người rất ít nói chuyện trong lúc ăn…Thật ra bình thường đã ít nói chuyện, bởi vốn dĩ là đều hận nhau, cho nên, làm vợ chồng nhưng vẫn là mối quan hệ rất kỳ lạ.
Đã ăn hết hai miếng thịt cừu trên đĩa, Doãn Chính Đạc thấy cô ăn vừa chậm vừa ít liền tức giận, “Ăn hết đi!”
Cô nhíu mày, lại cầm dao dĩa lên ăn tiếp.
Anh giám sát cho cô ăn hết, bât chợt nghe thấy có người gọi mình. Anh ngẩng đầu, thấy mấy người bạn học có mặt trong buổi tụ tập hôm trước.
“Vị này…là Doãn phu nhân?” Mấy người đó chỉ mải nhìn Lê Diệp, không ai ngờ Doãn Chính Đạc sẽ kết hôn, càng không thể ngờ anh sẽ cưới người như Lê Diệp.
Theo lẽ thường, một người đàn ông đẹp trai giàu có thì ắt sẽ bị gắn mác phong lưu. Nhưng Doãn Chính Đạc thì không, lâu nay anh không có bạn gái, soi mói kĩ ra thì chỉ có một Lê Sơ Vũ tạm gọi là bạn gái.
Không yêu đương bừa bãi đã không hợp lý thường rồi, anh lại còn chẳng qua lại với mấy cô em nóng bỏng. Đám công tử nhà giàu, có ai mà bên cạnh không đầy rẫy những mỹ nữ mặt hoa da phấn, nhưng bên cạnh Doãn Chính Đạc lại chỉ có một người phụ nữ mặt mày gầy gò, tay chống gậy gỗ.
Cô không xinh đẹp, gương mặt chỉ được xem là thanh tú, nhưng đôi mắt lại rất trong trẻo, hoạt bát, thêm cả làn da nữa, vô cùng mịn màng, nõn nà.
“Đã ăn chưa? Hay là cùng ăn đi?” Doãn Chính Đạc nói.
“Bọn mình vào phòng bao ở trong kia, có hẹn với bạn, không tiện ngồi lại rồi…không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa.”
Doãn Chính Đạc cười cười, không giữ họ lại.
Được người khác gọi là Doãn phu nhân đã trở thành chuyện thường xuyên, mới đầu cô rất bối rối, đến giờ thì cũng đã làm quen được.
Anh cũng đã quen, có điều tư thái của anh quá rõ ràng, không cần nói thẳng, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được người phụ nữ bên cạnh anh có thân phận gì.
Ăn xong, Lê Diệp đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Mới vừa vào một buồng, cô đã nghe thấy có tiếng cười truyền đến.
Mấy cô gái đứng trước gương trang điểm, lại tranh thủ tán dóc, “Con bé Diệp Cẩm Lan không đến, ra nước ngoài chụp ảnh quảng cáo thì phải…Nếu nó mà đến, chắc sẽ náo nhiệt ra trò.”
“Ừ đúng, mấy lần mấy lượt lên báo cùng Doãn Chính Đạc, người ta còn vì nó mà đánh phóng viên, nói là bạn bè bình thường thì ai mà tin.”
“Là tao thì tao cũng chọn Diệp Cẩm Lan! Dáng người công nhận là cực phẩm nhân gian!”
“Nhưng mà nhìn vợ Doãn Chính Đạc thì cũng bình thường thôi, Diệp Cẩm Lan làm gì mà không đấu lại nổi cô ta?”
“Chưa biết thế nào đâu nhé, thế giới rộng lớn thế này, ngọa hổ tàng long hơi bị nhiều đấy. Bạn tao cưới một con vợ cực kỳ tầm thường, nhưng mà sau này nó nói cho bọn tao biết, gia thế con bé kia dọa chết người luôn.”
“Thế chắc vụ này cũng thế đi…Có điều, tao dám chắc con nhỏ Diệp Cẩm Lan là kẻ thứ ba.”
Người bên ngoài vừa nói, đã có người khác phụ họa, “Nhìn thấy cái vòng tay của vợ Doãn Chính Đạc không…Diệp Cẩm Lan cũng có một cái, tao thấy hai hôm trước nó chụp ảnh có đeo đấy, hai cái vòng giống nhau lắm, mà viên kim cương của Diệp Cẩm Lan còn to hơn một tẹo ấy! Mày nói thử xem, nếu không phải vì muốn tranh cao thấp với chính thất, việc gì phải đeo vòng giống nhau!”
“Lại còn thế nữa! Ghê thật đấy!”
“Thế nên, làm vợ người ta rồi cũng chẳng có gì hay ho cả, làm bồ nhí vẫn hơn, đủ kiêu ngạo, lại chẳng bị bắt nạt.”
“Thôi đi! Nói như kiểu có ai thèm cưới mày ấy.”
Nhóm người cười vang một trận rồi đi ra ngoài.
Ngồi ở trong một lát, Lê Diệp mới từ buồng kín đi ra. Lúc rửa tay, nhìn thấy chiếc vòng, hoa văn đẹp mắt, kim cương tinh xảo, dưới ánh đèn lại càng mê người hơn. Nhưng bây giờ, Lê Diệp lại cảm thấy nó cực kỳ xấu xí, kim cương lấp lánh cũng xấu, bạc óng ánh cũng xấu. Lê Diệp giơ bàn tay dính nước lên, tháo bỏ chiếc vòng rồi vứt luôn vào trong túi xách.
***
Mặc dù Quan Khanh Khanh đã thôi công việc ở đài truyền hình, nhưng dù sao cũng là người nổi tiếng. Đã lâu cô không dẫn chương trình thường kỳ, rất nhiều khán giả bàn tán xôn xao.
Mới đầu nghe đồn cô kết hôn rồi sinh con, sau lại có người nói cô bị bệnh phải tĩnh dưỡng. Hiện giờ, trên mạng lại lan truyền một loạt ảnh chụp Quan Khanh Khanh bịt khẩu trang đi khám bác sĩ tâm lý, dung nhan tiều tụy, sắc mặt xanh xao.
Người chụp hình cô là dân thường, nhận ra cô ở phòng khám. Có rất nhiều ảnh, mà như vậy, vết thương trên mặt Quan Khanh Khanh cũng bị lan truyền rộng rãi.
Người đăng ảnh thề chắc chắn rằng, tận mắt anh ta nhìn thấy gương mặt Quan Khanh Khanh sau khi tháo khẩu trang xuống, vết sẹo đỏ vừa đậm vừa dài.
Lại một phi vụ ồn ào nổ ra, có chút quá đáng, nhưng cũng có chút ghê sợ…Có người tự xưng là người ở khu dân cư nọ, nói rằng dạo trước trong khu có hai người phụ nữ suýt nữa bị cưỡng hiếp, trong đó có một người là Quan Khanh Khanh.
Tin đồn như vậy thật sự quá kinh khủng, không mấy ai tin, nhưng lại thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Công việc của Lê Diệp không quá bận rộn, vậy nên mọi thành viên đều có nhiều thời gian để buôn chuyện. Bọn họ đều biết Quan Khanh Khanh, sự tiến triển của sự việc này cũng được họ chú ý sát sao.
Nghe họ nhắc đến tin đồn đó, Lê Diệp cảm thấy rất bất an…Nếu như tin đồn thật sự bộc phát, như vậy sẽ là một sự đả kích lớn đối với Quan Khanh Khanh.
Nhưng để khống chế được sự việc như thế này, vô danh tiểu tốt như cô sao có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.