Chương 55: Bóng hình thoáng qua
Mễ Mễ
09/09/2022
Hôm nay Quân Dao đưa tiểu Thiên đi tiêm ngừa định kỳ nên đã xin nghỉ một hôm, cô chuẩn bị mọi thứ rồi bế Tiểu Thiên đi, trên đường đi có rất
nhiều cô chú hàng xóm gọi Quân Dao lại để cưng nựng Tiểu Thiên thằng bé
biết mọi người yêu thương mình nên rất dễ chịu cười tít mắt.
Vì nơi Quân Dao ở là vùng nông thôn nên phải đi xe buýt lên thành phố mới có bệnh viện lớn còn ở đây chỉ là những trạm xá nhỏ. Hai mẹ con đang ngồi trên xe buýt đợi đến trạm, Quân Dao đưa mắt nhìn xung quanh bỗng nhiên thấy một người rất quen hình như đã gặp qua thì ra đó là Minh Lâm cậu thanh niên đã nhường lại ô cho Quân Dao, cậu ấy nhìn thấy Quân Dao liền nở một nụ cười tươi rồi đi đến bắt chuyện.
" Là chị à sao lại trùng hợp như thế chắc chúng ta có duyên nên mới gặp nhau tuy làm cùng một công ty nhưng tôi vẫn không thấy chị sau lần gặp nhau lúc trước."
Quân Dao cười xã giao nói.
" À tại vì công việc khá bận tan làm về tôi còn phải về chăm con nên cậu không thấy tôi là đúng rồi."
Minh Lâm nhìn Tiểu Thiên vẻ mặt của anh ta hơi thất vọng.
" Chị đã kết hôn rồi sao."
Quân Dao hơn gượng lại cô nói.
" Không đâu hiện tại tôi đang một mình nuôi con."
Minh Lâm liền lóe lên một tia hi vọng.
" Chồng chị đâu sao phải một mình nuôi con."
Quân Dao lắc đầu tỏ ý không muốn nói, Minh Lâm cảm thấy mình hơi quá vì đã xoáy sâu vào chuyện riêng của người khác nên đã lãng sang chuyện khác.
" Chị đi đâu vậy?"
Quân Dao:" tôi đi đến bệnh viện để tiêm ngừa cho bé."
Minh Lâm cũng phấn khích nói.
" Trùng hợp thật tôi cũng đến bệnh viện để lấy thuốc cho mẹ những nhà thuốc nhỏ ở chỗ mình ở không có những loại thuốc mẹ tôi uống vậy chúng ta cùng đường rồi."
Minh Lâm nhìn Tiểu Thiên rồi nói.
" Để tôi bế bé cho chị một lúc."
Nói rồi anh ta đưa tay bế Tiểu Thiên một cách thuần thục, Quân Dao nhìn thấy còn bất ngờ.
" Cậu bế em bé chuyên nghiệp thật đấy."
Minh Lâm cười vui vẻ nói.
" Nhà tôi còn hai cô em gái đấy tôi đã chăm em từ nhỏ rồi không chuyên nghiệp thì sẽ bị ăn đòn mất."
Nghe cậu ấy nói Quân Dao cảm thấy thật hài hước nên đã bật cười nhìn cậu ta có vẻ vô tư nhưng lại là một người con hiếu thảo một người anh trai tốt một mình lo mọi việc trong nhà tuy nhà không khá giả nhưng Minh Lâm luôn cố gắng từng ngày để có thể cho mẹ và cái em có cuộc sống ổn định.
Ngồi được một lúc cuối cùng cũng đến bệnh viện hai người chia tay nhau mỗi người một nơi, Tiểu Thiên rất ngoan ngoãn thằng bé không hề quấy khóc khi được tiêm nhưng tối nay chắc chắn sẽ bị sốt nên Quân Dao rất lo lắng trời đã bắt đầu chuyển lạnh mà trong nhà cô lại không được kính đáo cũng không có máy sưởi ấm, Quân Dao sợ Tiểu Thiên sẽ lạnh nên cô phải làm việc vất vả để thằng bé có được một điều kiện sống tốt.
Minh Lâm vội vàng chạy đến hai người cùng nhau qua đường để đón xe buýt, một khoảng khách như mơ hồ chiếc xe của Trạch Hạo đang đứng chờ đèn đỏ, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài nhìn dáng đó vô cùng quen thuộc nhưng hắn không thể nào thấy rõ gương mặt của người phụ nữ đó, trong lòng Trạch Hạo vô cùng kích động hắn đưa mắt nhìn kĩ lại một lần nữa để xác minh nhưng đã đổi sang đèn xanh làn xe chạy tấp nập chạy đến, Quân Dao cũng đã khuất xa dần trong làn người đông đúc, Trạch Hạo nghĩ mình đã hoa mắt miệng không ngừng lẩm bẩm.
" không thể là cô ấy được."
Cuộc đời thật vô thường có những người vốn là định mệnh duyên kiếp của nhau nhưng bản thân họ lại phũ nhận mọi thứ, đến khi mất đi mới cảm thấy nhớ nhung đến lạ thường. Cả ngày hôm đó Trạch Hạo như người mất hồn hình bóng đó cứ hiện diện trong tâm trí của hắn không có cách nào thoát ra được.
Vì nơi Quân Dao ở là vùng nông thôn nên phải đi xe buýt lên thành phố mới có bệnh viện lớn còn ở đây chỉ là những trạm xá nhỏ. Hai mẹ con đang ngồi trên xe buýt đợi đến trạm, Quân Dao đưa mắt nhìn xung quanh bỗng nhiên thấy một người rất quen hình như đã gặp qua thì ra đó là Minh Lâm cậu thanh niên đã nhường lại ô cho Quân Dao, cậu ấy nhìn thấy Quân Dao liền nở một nụ cười tươi rồi đi đến bắt chuyện.
" Là chị à sao lại trùng hợp như thế chắc chúng ta có duyên nên mới gặp nhau tuy làm cùng một công ty nhưng tôi vẫn không thấy chị sau lần gặp nhau lúc trước."
Quân Dao cười xã giao nói.
" À tại vì công việc khá bận tan làm về tôi còn phải về chăm con nên cậu không thấy tôi là đúng rồi."
Minh Lâm nhìn Tiểu Thiên vẻ mặt của anh ta hơi thất vọng.
" Chị đã kết hôn rồi sao."
Quân Dao hơn gượng lại cô nói.
" Không đâu hiện tại tôi đang một mình nuôi con."
Minh Lâm liền lóe lên một tia hi vọng.
" Chồng chị đâu sao phải một mình nuôi con."
Quân Dao lắc đầu tỏ ý không muốn nói, Minh Lâm cảm thấy mình hơi quá vì đã xoáy sâu vào chuyện riêng của người khác nên đã lãng sang chuyện khác.
" Chị đi đâu vậy?"
Quân Dao:" tôi đi đến bệnh viện để tiêm ngừa cho bé."
Minh Lâm cũng phấn khích nói.
" Trùng hợp thật tôi cũng đến bệnh viện để lấy thuốc cho mẹ những nhà thuốc nhỏ ở chỗ mình ở không có những loại thuốc mẹ tôi uống vậy chúng ta cùng đường rồi."
Minh Lâm nhìn Tiểu Thiên rồi nói.
" Để tôi bế bé cho chị một lúc."
Nói rồi anh ta đưa tay bế Tiểu Thiên một cách thuần thục, Quân Dao nhìn thấy còn bất ngờ.
" Cậu bế em bé chuyên nghiệp thật đấy."
Minh Lâm cười vui vẻ nói.
" Nhà tôi còn hai cô em gái đấy tôi đã chăm em từ nhỏ rồi không chuyên nghiệp thì sẽ bị ăn đòn mất."
Nghe cậu ấy nói Quân Dao cảm thấy thật hài hước nên đã bật cười nhìn cậu ta có vẻ vô tư nhưng lại là một người con hiếu thảo một người anh trai tốt một mình lo mọi việc trong nhà tuy nhà không khá giả nhưng Minh Lâm luôn cố gắng từng ngày để có thể cho mẹ và cái em có cuộc sống ổn định.
Ngồi được một lúc cuối cùng cũng đến bệnh viện hai người chia tay nhau mỗi người một nơi, Tiểu Thiên rất ngoan ngoãn thằng bé không hề quấy khóc khi được tiêm nhưng tối nay chắc chắn sẽ bị sốt nên Quân Dao rất lo lắng trời đã bắt đầu chuyển lạnh mà trong nhà cô lại không được kính đáo cũng không có máy sưởi ấm, Quân Dao sợ Tiểu Thiên sẽ lạnh nên cô phải làm việc vất vả để thằng bé có được một điều kiện sống tốt.
Minh Lâm vội vàng chạy đến hai người cùng nhau qua đường để đón xe buýt, một khoảng khách như mơ hồ chiếc xe của Trạch Hạo đang đứng chờ đèn đỏ, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài nhìn dáng đó vô cùng quen thuộc nhưng hắn không thể nào thấy rõ gương mặt của người phụ nữ đó, trong lòng Trạch Hạo vô cùng kích động hắn đưa mắt nhìn kĩ lại một lần nữa để xác minh nhưng đã đổi sang đèn xanh làn xe chạy tấp nập chạy đến, Quân Dao cũng đã khuất xa dần trong làn người đông đúc, Trạch Hạo nghĩ mình đã hoa mắt miệng không ngừng lẩm bẩm.
" không thể là cô ấy được."
Cuộc đời thật vô thường có những người vốn là định mệnh duyên kiếp của nhau nhưng bản thân họ lại phũ nhận mọi thứ, đến khi mất đi mới cảm thấy nhớ nhung đến lạ thường. Cả ngày hôm đó Trạch Hạo như người mất hồn hình bóng đó cứ hiện diện trong tâm trí của hắn không có cách nào thoát ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.