Chương 7: Đừng mà
Mễ Mễ
06/09/2022
Trạch Hạo lái xe đưa Quân Dao về dinh thự hắn đã có tất cả những gì mình mong muốn vậy sao còn bắt ép cô quay về cùng mình, Quân Dao đau khổ ngồi trong xe cô không muốn bước chân vào căn nhà đó chút nào nó như là địa ngục đối với cô, Trạch Hạo chao mày lại hắn khó chịu lôi mạnh cô xuống xe, Quân Dao vẫn ôm tấm di ảnh của ba mình trên tay cô bây giờ như một con rối mặc cho hắn sai bảo bên cạnh cô đã không còn ai nữa một chỗ dựa cũng không tin thần cô đang rất tồi tệ, Quân Dao bị hắn kéo lên phòng Trạch Hạo lại tính giở trò đồi bại với cô trong khi ba cô vừa mất hắn lại muốn giày vò thể xác của Quân Dao.
Cô bị Trạch Hạo xô mạnh xuống giường hắn cầm lấy tấm di ảnh của ba cô ném về phía ghế sofa, Quân Dao bất giác ngồi dậy vương tay về phía đó, nhưng đã bị hắn mạnh tay ấn xuống giường, Trạch Hạo bắt đầu cởi bỏ y phục trên người cô ra, Quân Dao lặng lẽ rơi nước mắt cô yếu ớt nói.
" Xin anh đừng làm như thế có được không."
Trạch Hạo không bao giờ để lời nói của cô vào tai hắn thẳng tay xé rách bộ đồ cô đang mặc trên người rồi lạnh lùng ném xuống giường, hắn thô bạo xâm chiếm nơi đó của Quân Dao khi cơ thể cô vẫn chưa được thích ứng kịp cảm giác đau đớn lại một lần nữa giằng xé cô, Trạch Hạo chỉ biết thoả mãn thú tính của bản thân hắn không hề biết người con gái đang nằm dưới thân mình vô cùng đau đớn, cô cắn răng chịu đựng hắn vẫn không dừng lại, cô vô cùng mệt mỏi đến khi nào nỗi đau này mới có thể kết thúc Quân Dao như một pho tượng cô chỉ nằm im bất động mặc cho hắn giày vò, Trạch Hạo cảm thấy vô cùng mất hứng hắn đẩy mạnh vào người cô nhưng Quân Dao cũng không rên rỉ dùng chỉ là một tiếng, càng khiến cho hắn tức giận.
" Cô đang muốn chống đối tôi đấy à."
Quân Dao không trả lời cô quay mặt sang nơi khác không thèm nhìn hắn, Trạch Hạo như phát điên hắn mạnh tay lật người cô lại để cô trong tư thế lẳng lơ hắn không hề xem cô là vợ của mình mà chỉ là công cụ để hắn phát tiết, Trạch Hạo điên cuồng phóng túng trên người cô hắn như phát điên vì cơ thể mềm mại của Quân Dao, Cô bị giày vò đến mức kiệt sức cơ thể mềm nhũn đầu óc quay cuồng, Trạch Hạo đưa thứ chất lỏng gì đó vào bên trong cô chất dịch màu trắng chảy ra, lúc này hắn mới thoả mãn rời khỏi cô.
Trạch Hạo bước xuống giường đi vào phòng tắm Quân Dao chỉ còn nghe được tiếng nước chảy, cô nằm sấp trên người cơ thể vô cùng nhày nhụa chỉ có một lớp chăn phũ lên, đôi mắt đã đỏ hoen vì ấm ức, cô nhìn sang ghế sofa ba cô chỉ vừa mới mất mà cô lại ở đây làm những chuyện đáng xấu hổ này, càng nghĩ Quân Dao càng đau lòng.
Trạch Hạo bước ra ngoài hắn không thèm nhìn về phía cô mà mở cửa đi ra ngoài, một lúc sau có người bước vào bên trong là Liên Hoa cô ta nhìn Quân Dao bằng ánh mắt đầy sự thương xót rồi đi đến đỡ cô ngồi dậy đưa tay vuốt nhẹ những sợ tóc còn dính trên mặt Quân Dao.
" Sao lại ra nông nỗi này chứ."
Quân Dao thất thần nhìn về phía ghế sofa cô khóc không thành tiếng trái tim cô như bị ai đó đâm sâu vào bên trong vô cùng đau đớn tại sao cô lại có thể yêu một người đàn ông như hắn chứ chỉ trách cô thật ngu ngốc tinh vào tình yêu này.
Liên Hoa giúp cô thay đồ rồi đưa cho Quân Dao một viên thuốc.
" Thiếu gia bảo tôi đưa cô uống thuốc này."
Quân Dao nhìn viên thuốc hoài nghi hỏi.
" Là thuốc gì vậy chị?"
Liên Hoa ngập ngừng khó nói.
" Là thuốc.....tránh thai."
Quân Dao không lo nghĩ gì nhiều cô cầm lấy viên thuốc cho vào miệng rồi cầm cốc nước lên uống một hơi, hắn không muốn cô mang thai đứa con của mình, thì cô cũng chấp nhận dùng gì trong mắt của Trạch Hạo cô chỉ một món đồ chơi khi nào chán hắn sẽ buông tha cho cô, nhưng ngày đó sẽ không có đâu vì bản tính chiến hữu của hắn vô cùng đáng sợ.
Cô bị Trạch Hạo xô mạnh xuống giường hắn cầm lấy tấm di ảnh của ba cô ném về phía ghế sofa, Quân Dao bất giác ngồi dậy vương tay về phía đó, nhưng đã bị hắn mạnh tay ấn xuống giường, Trạch Hạo bắt đầu cởi bỏ y phục trên người cô ra, Quân Dao lặng lẽ rơi nước mắt cô yếu ớt nói.
" Xin anh đừng làm như thế có được không."
Trạch Hạo không bao giờ để lời nói của cô vào tai hắn thẳng tay xé rách bộ đồ cô đang mặc trên người rồi lạnh lùng ném xuống giường, hắn thô bạo xâm chiếm nơi đó của Quân Dao khi cơ thể cô vẫn chưa được thích ứng kịp cảm giác đau đớn lại một lần nữa giằng xé cô, Trạch Hạo chỉ biết thoả mãn thú tính của bản thân hắn không hề biết người con gái đang nằm dưới thân mình vô cùng đau đớn, cô cắn răng chịu đựng hắn vẫn không dừng lại, cô vô cùng mệt mỏi đến khi nào nỗi đau này mới có thể kết thúc Quân Dao như một pho tượng cô chỉ nằm im bất động mặc cho hắn giày vò, Trạch Hạo cảm thấy vô cùng mất hứng hắn đẩy mạnh vào người cô nhưng Quân Dao cũng không rên rỉ dùng chỉ là một tiếng, càng khiến cho hắn tức giận.
" Cô đang muốn chống đối tôi đấy à."
Quân Dao không trả lời cô quay mặt sang nơi khác không thèm nhìn hắn, Trạch Hạo như phát điên hắn mạnh tay lật người cô lại để cô trong tư thế lẳng lơ hắn không hề xem cô là vợ của mình mà chỉ là công cụ để hắn phát tiết, Trạch Hạo điên cuồng phóng túng trên người cô hắn như phát điên vì cơ thể mềm mại của Quân Dao, Cô bị giày vò đến mức kiệt sức cơ thể mềm nhũn đầu óc quay cuồng, Trạch Hạo đưa thứ chất lỏng gì đó vào bên trong cô chất dịch màu trắng chảy ra, lúc này hắn mới thoả mãn rời khỏi cô.
Trạch Hạo bước xuống giường đi vào phòng tắm Quân Dao chỉ còn nghe được tiếng nước chảy, cô nằm sấp trên người cơ thể vô cùng nhày nhụa chỉ có một lớp chăn phũ lên, đôi mắt đã đỏ hoen vì ấm ức, cô nhìn sang ghế sofa ba cô chỉ vừa mới mất mà cô lại ở đây làm những chuyện đáng xấu hổ này, càng nghĩ Quân Dao càng đau lòng.
Trạch Hạo bước ra ngoài hắn không thèm nhìn về phía cô mà mở cửa đi ra ngoài, một lúc sau có người bước vào bên trong là Liên Hoa cô ta nhìn Quân Dao bằng ánh mắt đầy sự thương xót rồi đi đến đỡ cô ngồi dậy đưa tay vuốt nhẹ những sợ tóc còn dính trên mặt Quân Dao.
" Sao lại ra nông nỗi này chứ."
Quân Dao thất thần nhìn về phía ghế sofa cô khóc không thành tiếng trái tim cô như bị ai đó đâm sâu vào bên trong vô cùng đau đớn tại sao cô lại có thể yêu một người đàn ông như hắn chứ chỉ trách cô thật ngu ngốc tinh vào tình yêu này.
Liên Hoa giúp cô thay đồ rồi đưa cho Quân Dao một viên thuốc.
" Thiếu gia bảo tôi đưa cô uống thuốc này."
Quân Dao nhìn viên thuốc hoài nghi hỏi.
" Là thuốc gì vậy chị?"
Liên Hoa ngập ngừng khó nói.
" Là thuốc.....tránh thai."
Quân Dao không lo nghĩ gì nhiều cô cầm lấy viên thuốc cho vào miệng rồi cầm cốc nước lên uống một hơi, hắn không muốn cô mang thai đứa con của mình, thì cô cũng chấp nhận dùng gì trong mắt của Trạch Hạo cô chỉ một món đồ chơi khi nào chán hắn sẽ buông tha cho cô, nhưng ngày đó sẽ không có đâu vì bản tính chiến hữu của hắn vô cùng đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.