Chương 12: Hình phạt độc ác
Mễ Mễ
06/09/2022
Trạch Hạo đi đến tủ lấy ra một viên thuốc bản thân Quân Dao không biết nó là gì, hắn đưa tay cố định sau gáy của cô rồi ép buộc Quân Dao uống viên thuốc đó vào cô vùng vẫy không chịu uống, Trạch Hạo mạnh tay bóp hai bên má của cô rồi thẳng tay đổ ly nước vào miệng của Quân Dao khiến cho viên thuốc trôi tuột xuống cổ họng cô, Quân Dao cảm thấy vô cùng sợ hãi cô đã chọc giận hắn thật sự khi đánh vào đầu hắn, Trạch Hạo rút sợi thắt lưng trên eo ra rồi trói lấy tay của Quân Dao cố định ở thành giường rồi đi đến sofa ngồi một cách rất ung dung như đang chuẩn bị xem một vở kịch hay.
Một lúc sao cơ thể Quân Dao bắt đầu chịu phản ứng của thuốc Trạch Hạo cho cô uống cơ thể bắt đầu nóng ran gương mặt của cô đã đỏ ửng Quân Dao tìm kiếm nước để uống nhưng tay cô đã bị trói lại không thể nào lấy được miệng cô cứ lẩm bẩm nói.
" Nước cho tôi nước."
Trạch Hạo vẫn ngồi đó sắc mặt của hắn không hề thay đổi trên môi là một nụ cười thích thú, hắn quá tàn nhẫn khi ép cô uống thuốc xuân dược, mỗi lần phát sinh quan hệ với Trạch Hạo hắn luôn là người chủ động nói đúng hơn là hành hạ cô, Quân Dao bắt đầu khó chịu cựa quậy cơ thể nóng ran nơi đó vô cùng ngứa ngáy Quân Dao phải khép hai chân mình lại, nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt, cô nghẹn ngào cầu xin.
" Xin anh hãy giải thoát cho tôi."
Trạch Hạo nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa dục vọng chiếc áo lúc nãy bị hắn xé rách đã để lộ chiếc bra đôi gò bồng đang phập phồng nơi đó vô cùng quyết rũ, Quân Dao bị hắn bức ép đến chịu đựng không nổi nữa, cô không ngờ hắn lại tàn nhẫn với cô đến như vậy.
Trạch Hạo đã không còn chịu đựng được nữa hắn bắt đầu tiến về phía Quân Dao chiếc váy đã di chuyển lên đến nữa đùi của cô, Trạch Hạo thích thú nhìn người con gái đang khao khát mình mà trong lòng vô cùng rạo rực, hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình ném sang một bên rồi nằm đè lên cơ thể Quân Dao cô như đón nhận được sự thoải mái khi chạm vào hắn, Quân Dao khẽ hôn lên môi của hắn một cái chưa bao giờ cô chủ động như vậy chỉ vì bị hắn hạ thuốc mà Quân Dao đã đánh mất lý trí, Trạch Hạo chưa bao giờ hôn cô hắn chỉ thoả mãn bản thân chưa bao giờ xoa một nụ hôn an ủi, Trạch Hạo thở nhẹ hơi thở phà vào cổ của Quân Dao khiến cô vô cùng dễ chịu khẽ rên rỉ.
" Làm ơn nhanh lên đi mà."
Tiếng nói lí nhí của cô khiến cho Trạch Hạo cười nhếch mép hắn đã không khống chế được lao vào cô như con thiêu thân căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ nóng bỏng, hai cơ thể dính lấy nhau không thể nào tách rời, Trạch Hạo luôn khao khát cô hắn cứ liên tục vận động không ngừng nghỉ, Quân Dao đã mềm nhũn dưới thân hắn, cô mệt mỏi gục đầu lên vai hắn mặc cho Trạch Hạo hoạt động, đêm đó quả thật rất dài, đã bao nhiêu lần hắn muốn cô đến khi cả hai mệt mỏi nằm ngủ cạnh nhau.
Sáng hôm sau Quân Dao mệt mỏi mở mắt thức giấc khi ánh nắng chiếu sọi vào khe cửa, người nằm kế bên đã không thấy đâu căn phòng đã trở nên lạnh lẽo đi, Quân Dao từ từ ngồi dậy cô ngồi co rúm ở góc giường đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm tình yêu cô dành cho hắn không hề thay đổi, Quân Dao cứ nghĩ tình cảm của mình sẽ lấn ác được sự thù hận với hắn, bây giờ cô thật sự đã thua trong cuộc chơi này sự tàn nhẫn của hắn đã chà đạp lên trái tim của cô một cách không thương tiếc.
Rắc rối lại tìm đến cô, Quân Dao mệt mỏi bước xuống nhà cô đã thay một bộ váy kính đáo để che đi những vết bầm và những giấu hôn của hắn đã để lại trên cơ thể cô, Trạch Hạo đang ngồi dùng bữa dưới nhà cùng Ngọc Triệu, Quân Dao lại sấp bị cô ta hành hạ Ngọc Triệu nhìn thấy Quân Dao liền đưa mắt liếc nhìn.
" Anh à cô ta tại sao lại bước ra từ phòng của anh vậy."
Trạch Hạo không chút biểu cảm lạnh lùng nói.
" Chỉ là tôi muốn giải toả một chút."
Ngọc Triệu nhìn Quân Dao liền cười khinh bỉ nói.
" Thì ra là loại chẳng ra gì."
Quân Dao mệt mỏi đi vào nhà bếp cô không còn sức để tranh cãi với họ, nhưng Ngọc Triệu lại không muốn buông tha cho cô, cô ta cầm lấy cốc nước rồi để nó rơi xuống vỡ tan tành lên tiếng ra lệnh cho Quân Dao.
" Mau đến đây dọn dẹp đi."
Quân Dao cố gắng cắn răng chịu đựng quay người lại thu dọn những mảnh thủy tinh bị vỡ, Trạch Hạo bỗng nhiên lên tiếng hắn bỏ nĩa xuống nói.
" Đủ rồi cô ăn nhanh rồi rời đi đi."
Nói rồi hắn đứng lên đi ra ngoài, Quân Dao vẫn ngồi đó thu dọn mãnh thủy tinh, Ngọc Triệu nhìn cô vô cùng không hài lòng tàn nhẫn dẫm lên bàn tay của Quân Dao khiến cho bàn tay ép xuống sàn bị những mãnh thủy tinh đâm vào đau đớn, Ngọc Triệu nhìn cô bằng ánh mắt tàn độc rồi chạy theo Trạch Hạo nói.
" Anh Hạo đợi em với."
Một lúc sao cơ thể Quân Dao bắt đầu chịu phản ứng của thuốc Trạch Hạo cho cô uống cơ thể bắt đầu nóng ran gương mặt của cô đã đỏ ửng Quân Dao tìm kiếm nước để uống nhưng tay cô đã bị trói lại không thể nào lấy được miệng cô cứ lẩm bẩm nói.
" Nước cho tôi nước."
Trạch Hạo vẫn ngồi đó sắc mặt của hắn không hề thay đổi trên môi là một nụ cười thích thú, hắn quá tàn nhẫn khi ép cô uống thuốc xuân dược, mỗi lần phát sinh quan hệ với Trạch Hạo hắn luôn là người chủ động nói đúng hơn là hành hạ cô, Quân Dao bắt đầu khó chịu cựa quậy cơ thể nóng ran nơi đó vô cùng ngứa ngáy Quân Dao phải khép hai chân mình lại, nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt, cô nghẹn ngào cầu xin.
" Xin anh hãy giải thoát cho tôi."
Trạch Hạo nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa dục vọng chiếc áo lúc nãy bị hắn xé rách đã để lộ chiếc bra đôi gò bồng đang phập phồng nơi đó vô cùng quyết rũ, Quân Dao bị hắn bức ép đến chịu đựng không nổi nữa, cô không ngờ hắn lại tàn nhẫn với cô đến như vậy.
Trạch Hạo đã không còn chịu đựng được nữa hắn bắt đầu tiến về phía Quân Dao chiếc váy đã di chuyển lên đến nữa đùi của cô, Trạch Hạo thích thú nhìn người con gái đang khao khát mình mà trong lòng vô cùng rạo rực, hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình ném sang một bên rồi nằm đè lên cơ thể Quân Dao cô như đón nhận được sự thoải mái khi chạm vào hắn, Quân Dao khẽ hôn lên môi của hắn một cái chưa bao giờ cô chủ động như vậy chỉ vì bị hắn hạ thuốc mà Quân Dao đã đánh mất lý trí, Trạch Hạo chưa bao giờ hôn cô hắn chỉ thoả mãn bản thân chưa bao giờ xoa một nụ hôn an ủi, Trạch Hạo thở nhẹ hơi thở phà vào cổ của Quân Dao khiến cô vô cùng dễ chịu khẽ rên rỉ.
" Làm ơn nhanh lên đi mà."
Tiếng nói lí nhí của cô khiến cho Trạch Hạo cười nhếch mép hắn đã không khống chế được lao vào cô như con thiêu thân căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ nóng bỏng, hai cơ thể dính lấy nhau không thể nào tách rời, Trạch Hạo luôn khao khát cô hắn cứ liên tục vận động không ngừng nghỉ, Quân Dao đã mềm nhũn dưới thân hắn, cô mệt mỏi gục đầu lên vai hắn mặc cho Trạch Hạo hoạt động, đêm đó quả thật rất dài, đã bao nhiêu lần hắn muốn cô đến khi cả hai mệt mỏi nằm ngủ cạnh nhau.
Sáng hôm sau Quân Dao mệt mỏi mở mắt thức giấc khi ánh nắng chiếu sọi vào khe cửa, người nằm kế bên đã không thấy đâu căn phòng đã trở nên lạnh lẽo đi, Quân Dao từ từ ngồi dậy cô ngồi co rúm ở góc giường đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm tình yêu cô dành cho hắn không hề thay đổi, Quân Dao cứ nghĩ tình cảm của mình sẽ lấn ác được sự thù hận với hắn, bây giờ cô thật sự đã thua trong cuộc chơi này sự tàn nhẫn của hắn đã chà đạp lên trái tim của cô một cách không thương tiếc.
Rắc rối lại tìm đến cô, Quân Dao mệt mỏi bước xuống nhà cô đã thay một bộ váy kính đáo để che đi những vết bầm và những giấu hôn của hắn đã để lại trên cơ thể cô, Trạch Hạo đang ngồi dùng bữa dưới nhà cùng Ngọc Triệu, Quân Dao lại sấp bị cô ta hành hạ Ngọc Triệu nhìn thấy Quân Dao liền đưa mắt liếc nhìn.
" Anh à cô ta tại sao lại bước ra từ phòng của anh vậy."
Trạch Hạo không chút biểu cảm lạnh lùng nói.
" Chỉ là tôi muốn giải toả một chút."
Ngọc Triệu nhìn Quân Dao liền cười khinh bỉ nói.
" Thì ra là loại chẳng ra gì."
Quân Dao mệt mỏi đi vào nhà bếp cô không còn sức để tranh cãi với họ, nhưng Ngọc Triệu lại không muốn buông tha cho cô, cô ta cầm lấy cốc nước rồi để nó rơi xuống vỡ tan tành lên tiếng ra lệnh cho Quân Dao.
" Mau đến đây dọn dẹp đi."
Quân Dao cố gắng cắn răng chịu đựng quay người lại thu dọn những mảnh thủy tinh bị vỡ, Trạch Hạo bỗng nhiên lên tiếng hắn bỏ nĩa xuống nói.
" Đủ rồi cô ăn nhanh rồi rời đi đi."
Nói rồi hắn đứng lên đi ra ngoài, Quân Dao vẫn ngồi đó thu dọn mãnh thủy tinh, Ngọc Triệu nhìn cô vô cùng không hài lòng tàn nhẫn dẫm lên bàn tay của Quân Dao khiến cho bàn tay ép xuống sàn bị những mãnh thủy tinh đâm vào đau đớn, Ngọc Triệu nhìn cô bằng ánh mắt tàn độc rồi chạy theo Trạch Hạo nói.
" Anh Hạo đợi em với."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.