Cuộc Hôn Nhân Giấu Mặt Hàng Đầu Bị Lộ Tẩy
Chương 21: Trông rất đẹp
Ma An
03/09/2022
Khương Minh Chi lúc này mới phản ứng lại người phía sau cô là Lộ Khiêm, là chồng của cô.
Hơn nữa là cô nhờ anh giúp cởi váy.
Phản ứng của cô hiện tại khiến Lộ Khiêm giống như kẻ xấu phi lễ phụ nữ nhà lành.
Khương Minh Chi mặt đỏ bừng thành quả hồng, vừa định nói xin lỗi, Lộ Khiêm đã nói trước cô, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Khương Minh Chi vội vàng nói: “Không, không.”
Lộ Khiêm lướt mắt qua Khương Minh Chi vẫn còn bảo vệ chiếc váy trước ngực mình.
Khương Minh Chi một lần nữa muốn chết ngay tại chỗ.
Làm cô hiện tại trước mặt Lộ Khiêm đề phòng giống như tên cướp đem chính mình che kín mít, giống như người chồng là anh không tôn trọng cô, rốt cuộc nơi nào của cô anh chưa xem qua, không chỉ xem mà còn xx nữa, nhưng nếu buông tay để lễ phục tùy ý trượt xuống cho Lộ Khiêm nhìn, Khương Minh Chi phát hiện chính mình không dám làm chuyện đó.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi khuôn mặt nhỏ bạo hồng, che lại ngực, biểu tình ngượng ngùng khó xử.
Giống như thú con nhút nhát sợ sệt, ánh mắt rõ ràng cảnh giác, liều mạng nhẫn nại ngẫm nghĩ hướng ánh mắt cầu xin với người lạ, làm nũng xoay người lộ ra phần bụng mềm mại.
Khương Minh Chi đột nhiên phát hiện Lộ Khiêm dường như trong mắt có ý cười.
Đó không phải nụ cười lạnh lùng xa cách thường ngày, mà là nụ cười chân thực từ ánh mắt của anh.
Ngay khi Khương Minh Chi tự hỏi liệu mình có phải bị lóa mắt vì nụ cười này không, Lộ Khiêm cầm bộ đồ ngủ lên: “Anh đi trước.”
....
“Thời thượng chi dạ” đêm phong ba đó “V” trực tiếp tuyên bố Khương Minh Chi là nhân vật lên bìa kì sau, không nghi ngờ là cho rất nhiều người một cái tát vang dội.
Sự kiện này nóng đến mức không riêng gì fans Khương Minh Chi và những người quan tâm đến giới nghệ sĩ, ngay cả người qua đường không quan tâm đến fan cũng ăn dưa, đang xem blogger thời trang phổ cập khoa học xem tiểu hoa có thể lên bìa “V” là một sự kiện tuyệt vời cỡ nào, tất cả đều sôi nổi chờ mong Khương Minh Chi xuất hiện trên trang bìa.
Mà giờ phút này ở ngoại ô thành phố nơi quay chụp ngoại cảnh, nhân viên công tác sớm đã căn cứ theo concept của nhϊếp ảnh gia bố trí tốt bối cảnh.
Bất quá nguyên bản hẳn phải khua chiêng gõ mõ tiến vào hiện trường quay chụp, giờ phút này dường như mọi người đều không nói lời nào, từng người bận rộn với việc của mình, nét mặt nặng nề.
Khương Minh Chi và nhϊếp ảnh gia Văn Dịch Phong hai người cùng nhau đứng trước chồng ngựa, đồng thời cau mày.
Tổ kế hoạch đối mặt với hai người trước mặt, không ai dám bước ra: “Văn,Văn lão sư, đây đã là con ngựa tốt nhất có thể cho mượn rồi.”
Khương Minh Chi lần này lên trang bìa làm người phát ngôn toàn cầu cho thương hiệu ES, thân phận được đẩy lên tuyên truyền cho thương hiệu. ES là đại ngôn cao cấp nhất trong số các đại ngôn của Khương Minh Chi, người sáng lập chế tác phụ kiện cưỡi ngựa để lập nghiệp, thế kỷ mười tám lấy việc chế tác các vật dụng cao cấp cho bộ môn cưỡi ngựa mà nổi tiếng khắp Châu Âu, đến cận đại bắt đầu đổi mặt hàng sản xuất sang trang phục và túi xách da, trở thành thương hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới.
Bởi vì lấy phụ kiện cưỡi ngựa lập nghiệp, thương hiệu đánh chủ ý cho mùa tiếp theo là hoài cổ, cho nên chủ đề quay chụp lần này là “Thịnh trang vũ bộ”-một thú vui của giới nhà giàu, ở giới thượng lưu quý tộc Châu Âu từng rất thịnh hành môn thể thao cưỡi ngựa.
Nếu quay chụp chủ đề “Thịnh trang vũ bộ”, như vậy ngựa không thể thiếu được.
Khương Minh Chi nhìn con ngựa ngoan ngoãn đang gặm cỏ trước mặt lắc lắc đầu.
Văn Dịch Phong chống nạnh chất vấn tổ kế hoạch: “Tôi cho các người đi mượn ngựa đua về kết quả đưa cho tôi con ngựa này sao? Chúng ta chụp ảnh cho “V”, không phải chụp váy cưới ao làng.”
Người lập kế hoạch là chàng trai trẻ tuổi, bị la đến cơ hồ muốn khóc: “Đây đã là những con ngựa đẹp nhất, đa số ngựa đều là của tư nhân nên không cho bên ngoài mượn được.”
Khương Minh Chi cũng biết chuyện đó không dễ, vì vậy an ủi anh ta: “Không sao đâu.”
Bắc Kinh không giống Châu Âu, người nuôi ngựa rất ít, loại hình vận động cưỡi ngựa cũng chỉ có bộ phận rất nhỏ người ở đây, cho nên đi hết trại nuôi ngựa của thành phố mượn không ra con ngựa đẹp cũng bình thường, không phải thành phố rộng như vậy không có con ngựa đẹp nào, mà là ngựa có ngoại hình đẹp một chút, chủ nhân tự nhiên là người thập phần cao quý, tuyệt không cho người ngoài mượn.
Nếu nói đóng phim, trong cơ sở điện ảnh đều có đủ loại ngựa, không quan trọng là tốt hay xấu, nhưng hiện tại là chụp tạp chí, tạp chí lại là “V”, mỗi năm quan trọng nhất là tạp chí mùa thu, thành ra mỗi chi tiết phải làm tốt nhất.
Vậy nên con ngựa xuất hiện trước ống kính cũng phải đạt tiêu chuẩn.
Bên kia Văn Dịch Phong còn sinh khí chê ngựa quá khó coi, Khương Minh Chi bắt đầu tự hỏi không biết ông nội và chú của mình có người bạn cũ nào thích nuôi ngựa không.
Cô đang yên lặng hồi tưởng thì trợ lý Mao Mao đột nhiên lặng lẽ kéo cô.
Khương Minh Chi: “Làm sao vậy?”
Mao Mao đem Khương Minh Chi kéo đến bên cạnh, trước tiên cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó tiến đến bên tai Khương Minh Chi nhỏ giọng nói: “Chị Minh Chi, chồng chị, ý em là Lộ tổng, không phải anh ấy có một con sao.”
Khương Minh Chi nghe xong đột nhiên nhớ tới chuyện gì.
Cô nhớ Lộ Khiêm từng bỏ ra 74 triệu đô để mua một con ngựa, sau đó mua một chiếc phi cơ để chở nó về Hồng Kông.
Nhớ trước đây cô còn khịt mũi coi thường, cùng nhà cô trước nay vẫn luôn khiêm tốn thật tương phản, Lộ Khiêm nhà tư bản mất nhân tính này tiêu tiền cũng không khiêm tốn thu liễm, bởi trong mắt người bình thường đó là cực hạn xa xỉ, mà với anh mà nói chẳng qua là cách sống buông thả bình thường từ nhỏ.
Hơn nữa là cô nhờ anh giúp cởi váy.
Phản ứng của cô hiện tại khiến Lộ Khiêm giống như kẻ xấu phi lễ phụ nữ nhà lành.
Khương Minh Chi mặt đỏ bừng thành quả hồng, vừa định nói xin lỗi, Lộ Khiêm đã nói trước cô, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Khương Minh Chi vội vàng nói: “Không, không.”
Lộ Khiêm lướt mắt qua Khương Minh Chi vẫn còn bảo vệ chiếc váy trước ngực mình.
Khương Minh Chi một lần nữa muốn chết ngay tại chỗ.
Làm cô hiện tại trước mặt Lộ Khiêm đề phòng giống như tên cướp đem chính mình che kín mít, giống như người chồng là anh không tôn trọng cô, rốt cuộc nơi nào của cô anh chưa xem qua, không chỉ xem mà còn xx nữa, nhưng nếu buông tay để lễ phục tùy ý trượt xuống cho Lộ Khiêm nhìn, Khương Minh Chi phát hiện chính mình không dám làm chuyện đó.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi khuôn mặt nhỏ bạo hồng, che lại ngực, biểu tình ngượng ngùng khó xử.
Giống như thú con nhút nhát sợ sệt, ánh mắt rõ ràng cảnh giác, liều mạng nhẫn nại ngẫm nghĩ hướng ánh mắt cầu xin với người lạ, làm nũng xoay người lộ ra phần bụng mềm mại.
Khương Minh Chi đột nhiên phát hiện Lộ Khiêm dường như trong mắt có ý cười.
Đó không phải nụ cười lạnh lùng xa cách thường ngày, mà là nụ cười chân thực từ ánh mắt của anh.
Ngay khi Khương Minh Chi tự hỏi liệu mình có phải bị lóa mắt vì nụ cười này không, Lộ Khiêm cầm bộ đồ ngủ lên: “Anh đi trước.”
....
“Thời thượng chi dạ” đêm phong ba đó “V” trực tiếp tuyên bố Khương Minh Chi là nhân vật lên bìa kì sau, không nghi ngờ là cho rất nhiều người một cái tát vang dội.
Sự kiện này nóng đến mức không riêng gì fans Khương Minh Chi và những người quan tâm đến giới nghệ sĩ, ngay cả người qua đường không quan tâm đến fan cũng ăn dưa, đang xem blogger thời trang phổ cập khoa học xem tiểu hoa có thể lên bìa “V” là một sự kiện tuyệt vời cỡ nào, tất cả đều sôi nổi chờ mong Khương Minh Chi xuất hiện trên trang bìa.
Mà giờ phút này ở ngoại ô thành phố nơi quay chụp ngoại cảnh, nhân viên công tác sớm đã căn cứ theo concept của nhϊếp ảnh gia bố trí tốt bối cảnh.
Bất quá nguyên bản hẳn phải khua chiêng gõ mõ tiến vào hiện trường quay chụp, giờ phút này dường như mọi người đều không nói lời nào, từng người bận rộn với việc của mình, nét mặt nặng nề.
Khương Minh Chi và nhϊếp ảnh gia Văn Dịch Phong hai người cùng nhau đứng trước chồng ngựa, đồng thời cau mày.
Tổ kế hoạch đối mặt với hai người trước mặt, không ai dám bước ra: “Văn,Văn lão sư, đây đã là con ngựa tốt nhất có thể cho mượn rồi.”
Khương Minh Chi lần này lên trang bìa làm người phát ngôn toàn cầu cho thương hiệu ES, thân phận được đẩy lên tuyên truyền cho thương hiệu. ES là đại ngôn cao cấp nhất trong số các đại ngôn của Khương Minh Chi, người sáng lập chế tác phụ kiện cưỡi ngựa để lập nghiệp, thế kỷ mười tám lấy việc chế tác các vật dụng cao cấp cho bộ môn cưỡi ngựa mà nổi tiếng khắp Châu Âu, đến cận đại bắt đầu đổi mặt hàng sản xuất sang trang phục và túi xách da, trở thành thương hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới.
Bởi vì lấy phụ kiện cưỡi ngựa lập nghiệp, thương hiệu đánh chủ ý cho mùa tiếp theo là hoài cổ, cho nên chủ đề quay chụp lần này là “Thịnh trang vũ bộ”-một thú vui của giới nhà giàu, ở giới thượng lưu quý tộc Châu Âu từng rất thịnh hành môn thể thao cưỡi ngựa.
Nếu quay chụp chủ đề “Thịnh trang vũ bộ”, như vậy ngựa không thể thiếu được.
Khương Minh Chi nhìn con ngựa ngoan ngoãn đang gặm cỏ trước mặt lắc lắc đầu.
Văn Dịch Phong chống nạnh chất vấn tổ kế hoạch: “Tôi cho các người đi mượn ngựa đua về kết quả đưa cho tôi con ngựa này sao? Chúng ta chụp ảnh cho “V”, không phải chụp váy cưới ao làng.”
Người lập kế hoạch là chàng trai trẻ tuổi, bị la đến cơ hồ muốn khóc: “Đây đã là những con ngựa đẹp nhất, đa số ngựa đều là của tư nhân nên không cho bên ngoài mượn được.”
Khương Minh Chi cũng biết chuyện đó không dễ, vì vậy an ủi anh ta: “Không sao đâu.”
Bắc Kinh không giống Châu Âu, người nuôi ngựa rất ít, loại hình vận động cưỡi ngựa cũng chỉ có bộ phận rất nhỏ người ở đây, cho nên đi hết trại nuôi ngựa của thành phố mượn không ra con ngựa đẹp cũng bình thường, không phải thành phố rộng như vậy không có con ngựa đẹp nào, mà là ngựa có ngoại hình đẹp một chút, chủ nhân tự nhiên là người thập phần cao quý, tuyệt không cho người ngoài mượn.
Nếu nói đóng phim, trong cơ sở điện ảnh đều có đủ loại ngựa, không quan trọng là tốt hay xấu, nhưng hiện tại là chụp tạp chí, tạp chí lại là “V”, mỗi năm quan trọng nhất là tạp chí mùa thu, thành ra mỗi chi tiết phải làm tốt nhất.
Vậy nên con ngựa xuất hiện trước ống kính cũng phải đạt tiêu chuẩn.
Bên kia Văn Dịch Phong còn sinh khí chê ngựa quá khó coi, Khương Minh Chi bắt đầu tự hỏi không biết ông nội và chú của mình có người bạn cũ nào thích nuôi ngựa không.
Cô đang yên lặng hồi tưởng thì trợ lý Mao Mao đột nhiên lặng lẽ kéo cô.
Khương Minh Chi: “Làm sao vậy?”
Mao Mao đem Khương Minh Chi kéo đến bên cạnh, trước tiên cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó tiến đến bên tai Khương Minh Chi nhỏ giọng nói: “Chị Minh Chi, chồng chị, ý em là Lộ tổng, không phải anh ấy có một con sao.”
Khương Minh Chi nghe xong đột nhiên nhớ tới chuyện gì.
Cô nhớ Lộ Khiêm từng bỏ ra 74 triệu đô để mua một con ngựa, sau đó mua một chiếc phi cơ để chở nó về Hồng Kông.
Nhớ trước đây cô còn khịt mũi coi thường, cùng nhà cô trước nay vẫn luôn khiêm tốn thật tương phản, Lộ Khiêm nhà tư bản mất nhân tính này tiêu tiền cũng không khiêm tốn thu liễm, bởi trong mắt người bình thường đó là cực hạn xa xỉ, mà với anh mà nói chẳng qua là cách sống buông thả bình thường từ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.