Chương 6: Bác sĩ Từ nhận được một bó hoa tươi
Tiếu Giai Nhân
13/05/2022
Edit: thanh
Chiều thứ hai, Từ Nghiễn Thanh nhận được tin nhắn của Hạ Nhan, ấm áp nhắc nhở anh ngày mai nhớ đến lấy xe.
Từ Nghiễn Thanh trả lời: Được, tôi sẽ đến đúng giờ.
Hạ Nhan trả lời anh bằng một biểu tượng cảm xúc “xin đợi đại giá*”.
(*Nó có nghĩa là bạn sẵn sàng chào đón sự đến của bên kia bất cứ lúc nào;
Đó là biểu hiện lịch sự, thể hiện sự tôn trọng đối phương.)
Tối hôm đó, Từ Nghiễn Thanh trở lại phòng cho thuê của mình, mở tủ quần áo, anh ngồi trên giường, hai tay ôm ngực, nhìn từng bộ quần áo trong tủ — cơ hồ tất cả đều là áo sơ mi và quần tây, chỉ khác màu sắc, còn lại là áo ngắn tay hoặc hoodie, càng không thích hợp để đi gặp cô.
Nửa giờ sau, Từ Nghiễn Thanh lấy ra một bộ áo sơ mi màu xanh da trời, quần tay đậm màu, xác định áo không có nếp nhăn mới treo lại trên móc áo, giữ lại ngày mai mặc.
Thứ ba Từ Nghiễn Thanh được nghỉ, anh năm giờ rưỡi đã rời giường chạy bộ sáng sớm, về nhà tắm rửa, lúc ra cháo gà nấm hương đã chín.
Từ Nghiễn Thanh đơn giản lau tóc, tóc vẫn còn đang chảy nước, anh hấp một vỉ bánh bao chay rồi đi thay quần áo.
Đúng giờ, Từ Nghiễn Thanh cho phần của mẹ vào trong nồi giữ nhiệt, anh ăn phần còn lại, dọn dẹp nhà bếp, bảy giờ, Từ Nghiễn Thanh đúng giờ xuất hiện ở phòng bệnh của mẹ.
“Bác sĩ Từ tự mình làm đồ ăn sáng sao?” Cô y tá nhỏ vừa chăm sóc cô Mạnh xong, thấy Từ Nghiễn Thanh mang theo nồi giữ nhiệt, cười hỏi
Từ Nghiễn Thanh gật đầu, đem nồi giữ ấm để lên bàn, mở nắp, một mùi cơm chín hấp dẫn bay ra ngoài theo hơi nóng bóc lên.
Ánh mắt cô y tá nhỏ nhìn Từ Nghiễn Thanh đầy tha thiết, bác sĩ Từ vừa đẹp trai vừa ôn nhu lại biết nấu cơm, quả thực là ứng cử viên số một cho vị trí hiền phu, nhưng việc bác sĩ Từ không muốn yêu đương cũng đã sớm truyền ra, dẫn đến những cô y tá nhỏ này chỉ có thể giữ khoảng cách xa xa quan sát, không ai dám đến gặp bác sĩ Từ để chủ động bày tỏ bất cứ điều gì.
Làm tốt công việc, y tá rời đi.
Cô Mạnh đem con trai đánh giá từ đầu đến chân, vui mừng gật đầu: “Bộ đồ hôm nay trông không tệ, đợi lát nữa lúc đi lấy xe thử xem có thể gây ấn tượng với Hạ Nhan trước hay không, nếu như Hạ Nhan sớm có ấn tượng tốt với con, vậy con phải nắm chặt cơ hội, tranh thủ tự do yêu đương, trưởng bối chúng ta cũng không cần lo lắng.”
Từ Nghiễn Thanh: “Con sẽ trang thủ.”
Sau khi ở với mẹ một giờ, Từ Nghiễn Thanh mang bình giữ nhiệt về nhà để làm sạch, sau đó lên đường đến cửa hàng 4s.
Chỉ mất hơn mười phút đi bộ, Từ Nghiễn Thanh không bắt taxi, vừa đi vừa quan sát các hàng quán hai bên đường.
Tám giờ bốn mươi, Từ Nghiễn Thang đến cửa hàng sớm hơn hai mươi phút.
Ngoại trừ nhân viên bảo vệ sảnh triển lãm, sảnh triển lãm rất trống trải, Từ Nghiễn Thanh xem qua đồng hồ rồi chọn đi dạo một vòng trước.
Những nhân viên bán hàng từng nhóm ra ngoài sau cuộc họp buổi sáng, Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh hẹn đến nhận xe lúc chín giờ, vẫn còn một số việc chuẩn bị phải làm.
Kết quả là vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy Từ Nghiễn Thanh.
Anh đứng gần cửa sổ sát đất ở phía nam của sảnh triển lãm, anh ấy cao hơn 1,8m, thân hình thon gọn, vô cùng bắt mắt.
Diện mạo quần tây và áo sơ mi rất mới mẻ, cùng với sự lịch lãm và sang trọng mà anh toát ra, quả thật đúng như tên gọi, giống như một nghiên mực được điêu khắc từ ngọc, sau khi rửa sạch sẽ trở nên tinh khiết và tao nhã, mùi mực đọng lại trong đó.
Lúc này, Hạ Nhan trở nên rất quan tâm đến cha mẹ của Từ Nghiễn Thanh, họ đã đặt cho anh một cái tên đẹp và bồi dưỡng khí chất phù hợp với cái tên đó, cha mẹ của Từ Nghiễn Thanh cũng phải rất xuất sắc.
“Tôi xin lỗi, đã khiến anh Từ đợi lâu. Vừa rồi tôi đang họp buổi sáng. Anh đã ăn sáng chưa?” Hạ Nhan nhanh chóng bàn công việc với một đồng nghiệp khác phụ trách giao xe hôm nay. Sau đó mỉm cười đi về phía Từ Nghiễn Thanh.
Khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa, Từ Nghiễn Thanh lịch sự mỉm cười với Hạ Nhan, ánh mắt anh nán lại trên người cô vài giây.
Cô mặc một bộ váy đồng phục của cửa hàng, hai bắp chân thẳng tắp trơn bóng mịn màng, vừa đẹp lại khỏe khoắn, sẽ không làm người khác cảm thấy quá gầy, trên chân đi đôi giày cao gót màu đen dẫm lên sàn nhà sáng đến độ có thể soi gương, đan xen đi về phía trước, phát ra âm thanh lộc cộc đều đặn, như một đoạn nhạc có nhịp điệu nhanh.
Từ Nghiễn Thanh không nhìn vào khuôn mặt của cô quá nhiều, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia.
“Là tôi đến sớm.” Từ Nguyễn Thanh mỉm cười khi cô đến gần.
Hạ Nhan theo cách nói của Từ Nghiễn Thanh thì cô hiểu rằng đây là lần đầu tiên anh mua một chiếc xe và anh chắc chắn rất hào hứng và tràn đầy kỳ vọng đối với chiếc xe này.
“Khu vực giao hàng bên kia, mời anh đi với tôi.” Hạ Nhan chỉ phương hướng, dẫn Từ Nghiễn Thanh đi về phía khu vực giao hàng.
Chiếc xe sang trọng E-class mà Từ Nghiễn Thanh mua đã đậu ở đây.
Hạ Nhan đơn giản cùng Từ Nghiễn Thanh nói chuyện đôi câu, sau đó bắt đầu đưa Từ Nghiễn Thanh đi thử xe.
Xét thấy Từ Nghiễn Thanh chưa có kinh nghiệm, Hạ Nhan đã lấy danh sách kiểm tra PDI*, tức là hồ sơ kiểm tra xe trước khi bán, hướng dẫn Từ Nghiễn Thanh kiểm tra từng cái một.
(*PDI: Pre-Delivery Inspection: Kiểm tra trước khi giao hàng, là bước kiểm tra cuối cùng được thực hiện bởi các đại lý trên xe trước khi họ giao nó cho bạn.)
Mặc dù động cơ mua xe của Từ Nghiễn Thanh không đơn thuần như vậy, nhưng anh có thể cảm nhận được thái độ chuyên nghiệp và sự tận tâm của Hạ Nhan, trong quá trình kiểm tra xe, Từ Nghiễn Thanh không nghĩ về bất cứ điều gì khác, hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của Hạ Nhan. Anh sẽ đặt câu hỏi nếu không hiểu, đổi lại câu trả lời ngắn gọn và rõ ràng của Hạ Nhan.
Kết thúc buổi kiểm tra xe vẫn còn một số tư liệu phải bàn giao.
Hạ Nhan kêu Từ Nghiễn Thanh xem xe hoặc ngồi ở khu nghỉ ngơi một lát, cô đi làm thủ tục. Từ Nghiễn Thanh ngồi trên sofa, vừa uống trà vừa nhìn theo Hạ Nhan.
Anh phát hiện ra rằng Hạ Nhan không chỉ xinh đẹp mà còn rất hấp dẫn, dường như bất cứ khi nào anh nhìn vào cô, anh đều có thể tìm thấy một cảm giác mới mẻ trong vẻ đẹp của cô.
Từ Nghiễn Thanh thậm chí không thể biết được cảm giác rung động khi lần đầu gặp mặt là vì vẻ đẹp của Hạ Nhan, khí chất đặc biệt của cô hay là hơi thở nữ tính mà Hạ Nhan toát ra, tình cờ hòa hợp hoàn hảo với hơi thở nam tính của anh, không gặp mặt cũng không sao, một khi đã gặp, anh không thể không để ý tới cô.
Đáng tiếc chính sự hòa hợp này lại là sự hấp dẫn đơn phương của cô đối với anh, từ khi mua xe đến khi lấy xe, Từ Nghiễn Thanh vẫn chưa cảm nhận được sự đối xử đặc biệt của Hạ Nhan đối với anh.
Một lúc sau, khi Từ Nghiễn Thanh định thần lại, anh nhìn thấy Hạ Nhan đang đi về phía mình với một túi văn kiện trên tay trái và một bó hoa trên tay phải.
Từ Nghiễn Thanh nhìn bó hoa, thân thể có chút cứng ngắc, chẳng lẽ bó hoa này là thứ mà Hạ Nhan đối xử đặc biệt với anh?
Hạ Nhan đến gần, nhìn thấy Từ Nghiễn Thanh đang nhìn chằm chằm vào bó hoa trong tay cô, Hạ Nhan cười giải thích: “Đây là lần đầu tiên anh mua xe. Cửa hàng của chúng tôi đã chuẩn bị một bó hoa để tặng anh như một kỷ niệm. Anh thích nó chứ?”
Theo thói quen của cửa hàng, mỗi khách hàng nhận xe đều được tặng hoa, nhưng cũng có khách hàng không thích việc này, nên việc có giao hoa cho Từ Nghiễn Thanh hay không là tùy thuộc vào thái độ của anh.
Từ Nghiễn Thanh cười đứng lên: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Hạ Nhan đưa qua túi tài liệu chứa chìa khóa xe và các vật dụng khác cùng với bó hoa.
Sau khi bàn giao xong, Hạ Nhan giới thiệu Tiểu Cao với Từ Nghiễn Thanh.
Khi Từ Nghiễn Thanh mua xe lần trước, Từ Nghiễn Thanh đề nghị cửa hàng giúp anh lấy biển số, Tiểu Cao sẽ đưa Từ Nghiễn Thanh đến văn phòng quản lý xe.
“Anh Từ, chúng ta cùng nhau chụp ảnh trước xe nhé?” Hạ Nhan nhìn Từ Nghiễn Thanh hóm hỉnh nở nụ cười.
“Chẳng mấy khi có những khách hàng có giá trị nhan sắc cao như anh. Tôi muốn chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm, có tiện không?”
Giá trị nhan sắc cao…
Năm chữ này giống như cô ném một viên đá nhỏ vào trái tim anh, viên đá nhỏ lướt trên, tạo ra ba vòng tròn gợn sóng.
“Có thể, tôi nên đứng ở đâu?” Từ Nghiễn Thanh bình tĩnh đồng ý.
Hạ Nhan sắp xếp anh đứng bên trái xe mới, cô đứng bên phải tạo dáng, Tiểu Cao cúi người phía trước, chuyên nghiệp chụp hai tấm.
“Cô có thể gửi cho tôi những tấm ảnh này được không?”
Sau khi chụp ảnh, Từ Nghiễn Thanh tươi cười hỏi khi Tiểu Cao trả lại điện thoại cho Hạ Nhan.
Hạ Nhan cười cong mi: “Đương nhiên có thể.”
Cô gửi bức ảnh lên WeChat của Từ Nghiễn Thanh ngay tại chỗ.
Từ Nghiễn Thanh nhìn thoáng qua rồi cất điện thoại vào túi quần. Tiếp theo, Từ Nghiễn Thanh sẽ theo Tiểu Cao đến văn phòng quản lý xe.
Hạ Nhan đứng bên ngoài xưởng, nhìn chiếc xe đi xa, không ngừng mỉm cười và vẫy tay.
Từ Nghiễn Thanh lái xe, cuối cùng nhìn Hạ Nhan trong gương chiếu hậu, cũng không còn phân tâm nữa, bó hoa Hạ Nhan tặng đã được đặt ở băng ghế sau.
Có rất nhiều người xếp hàng chờ lấy bằng tại văn phòng quản lý. Trong khi Tiểu Cao đang trò chuyện với những người quen của mình, Từ Nghiễn Thanh đã mở WeChat và xem kỹ bức ảnh của anh và Hạ Nhan.
Chiếc xe trong ảnh còn rất mới, một số bộ phận trên xe phản chiếu ánh sáng, nhưng không sáng hơn khuôn mặt tươi cười của Hạ Nhan, đáng tiếc là Hạ Nhan đứng quá xa, nếu hai người đứng cùng nhau thì thật là hoàn hảo.
Buổi tối, Từ Nghiễn Thanh đi đưa đồ ăn cho mẹ, nhân tiện báo cáo với mẹ tóm tắt chuyện lấy xe ở cửa hàng 4s: “Xe đã được cấp phép, không có nhìn thấy cô Hạ đâu.”
Cô Mạnh liền không có trông cậy vào con trai nhỏ thật có thể dựa vào chính mình đuổi tới Hạ Nhan, những người đàn ông trông bình thường không đủ tự tin để tiếp cận những cô gái xinh đẹp như Hạ Nhan. Dù cậu con trai nhỏ xuất sắc về mọi mặt nhưng bản chất lại là một tên mọt sách, trong phương diện tình yêu thì không biết gì. Con trai của bà, bà hiểu rõ nhất!
“Chờ mẹ sắp xếp một buổi xem mắt cho con. Con có thể xem những bộ phim thần tượng đó trước và xem người khác theo đuổi bạn gái như thế nào.” Cô Mạnh đưa ra lời khuyên cho cậu con trai nhỏ.
Từ Nghiễn Thanh từ chối cho ý kiến.
Về nhà, Từ Nghiễn Thanh suy nghĩ một chút, thật sự mở ra trang web video, trên trang chủ có quảng cáo một bộ phim thần tượng nổi tiếng, để xem thuận lợi và học hỏi kinh nghiệm, Từ Nghiễn Thanh cũng đăng ký thành viên ba tháng không có quảng cáo.
Bộ phim truyền hình này chỉ có hơn 20 tập, mỗi ngày anh xem một tập là quá đủ cho ba tháng.
Trong phim truyền hình, nam chính rất đẹp trai và nữ chính cũng rất đẹp, tương tác trong bài hát mở đầu có vẻ rất thú vị, nhưng khi tình tiết của tập đầu tiên dần dần hé mở, lông mày thẳng của Từ Nghiễn Thanh càng trở nên nhăn nheo hơn. Vị giáo sư vật lý này là một người đàn ông thẳng tính thờ ơ điển hình, có thể khiến cho nữ chính tức chết. Anh có thể học được kinh nghiệm gì từ anh ta?
Từ Nghiễn Thanh đóng bộ phim này lại, lần nữa chọn lựa.
Sau khi xem phần đầu của ba bộ phim thần tượng, Từ Nghiễn Thanh rất tiếc vì đã nạp tiền đăng ký thành viên.
Những bộ phim thần tượng này, hoặc là bá đạo tổng giám đốc nam chính, hoặc là tinh anh lạnh lùng cùng công ty nam chính, hoặc là nam sinh vườn trường, chỉ cần tính cách lúc đầu dễ mến, ôn nhu ân cần, trên cơ bản đều là nam phụ!
Phim truyền hình dù sao cũng là phim truyền hình, đều là kịch bản hư cấu ra gạt người, Từ Nghiễn Thanh hoàn toàn từ bỏ ý định học hỏi từ các bộ phim thần tượng, mở tài liệu và âm thầm lập kế hoạch tình yêu cho riêng mình.
Chiều thứ hai, Từ Nghiễn Thanh nhận được tin nhắn của Hạ Nhan, ấm áp nhắc nhở anh ngày mai nhớ đến lấy xe.
Từ Nghiễn Thanh trả lời: Được, tôi sẽ đến đúng giờ.
Hạ Nhan trả lời anh bằng một biểu tượng cảm xúc “xin đợi đại giá*”.
(*Nó có nghĩa là bạn sẵn sàng chào đón sự đến của bên kia bất cứ lúc nào;
Đó là biểu hiện lịch sự, thể hiện sự tôn trọng đối phương.)
Tối hôm đó, Từ Nghiễn Thanh trở lại phòng cho thuê của mình, mở tủ quần áo, anh ngồi trên giường, hai tay ôm ngực, nhìn từng bộ quần áo trong tủ — cơ hồ tất cả đều là áo sơ mi và quần tây, chỉ khác màu sắc, còn lại là áo ngắn tay hoặc hoodie, càng không thích hợp để đi gặp cô.
Nửa giờ sau, Từ Nghiễn Thanh lấy ra một bộ áo sơ mi màu xanh da trời, quần tay đậm màu, xác định áo không có nếp nhăn mới treo lại trên móc áo, giữ lại ngày mai mặc.
Thứ ba Từ Nghiễn Thanh được nghỉ, anh năm giờ rưỡi đã rời giường chạy bộ sáng sớm, về nhà tắm rửa, lúc ra cháo gà nấm hương đã chín.
Từ Nghiễn Thanh đơn giản lau tóc, tóc vẫn còn đang chảy nước, anh hấp một vỉ bánh bao chay rồi đi thay quần áo.
Đúng giờ, Từ Nghiễn Thanh cho phần của mẹ vào trong nồi giữ nhiệt, anh ăn phần còn lại, dọn dẹp nhà bếp, bảy giờ, Từ Nghiễn Thanh đúng giờ xuất hiện ở phòng bệnh của mẹ.
“Bác sĩ Từ tự mình làm đồ ăn sáng sao?” Cô y tá nhỏ vừa chăm sóc cô Mạnh xong, thấy Từ Nghiễn Thanh mang theo nồi giữ nhiệt, cười hỏi
Từ Nghiễn Thanh gật đầu, đem nồi giữ ấm để lên bàn, mở nắp, một mùi cơm chín hấp dẫn bay ra ngoài theo hơi nóng bóc lên.
Ánh mắt cô y tá nhỏ nhìn Từ Nghiễn Thanh đầy tha thiết, bác sĩ Từ vừa đẹp trai vừa ôn nhu lại biết nấu cơm, quả thực là ứng cử viên số một cho vị trí hiền phu, nhưng việc bác sĩ Từ không muốn yêu đương cũng đã sớm truyền ra, dẫn đến những cô y tá nhỏ này chỉ có thể giữ khoảng cách xa xa quan sát, không ai dám đến gặp bác sĩ Từ để chủ động bày tỏ bất cứ điều gì.
Làm tốt công việc, y tá rời đi.
Cô Mạnh đem con trai đánh giá từ đầu đến chân, vui mừng gật đầu: “Bộ đồ hôm nay trông không tệ, đợi lát nữa lúc đi lấy xe thử xem có thể gây ấn tượng với Hạ Nhan trước hay không, nếu như Hạ Nhan sớm có ấn tượng tốt với con, vậy con phải nắm chặt cơ hội, tranh thủ tự do yêu đương, trưởng bối chúng ta cũng không cần lo lắng.”
Từ Nghiễn Thanh: “Con sẽ trang thủ.”
Sau khi ở với mẹ một giờ, Từ Nghiễn Thanh mang bình giữ nhiệt về nhà để làm sạch, sau đó lên đường đến cửa hàng 4s.
Chỉ mất hơn mười phút đi bộ, Từ Nghiễn Thanh không bắt taxi, vừa đi vừa quan sát các hàng quán hai bên đường.
Tám giờ bốn mươi, Từ Nghiễn Thang đến cửa hàng sớm hơn hai mươi phút.
Ngoại trừ nhân viên bảo vệ sảnh triển lãm, sảnh triển lãm rất trống trải, Từ Nghiễn Thanh xem qua đồng hồ rồi chọn đi dạo một vòng trước.
Những nhân viên bán hàng từng nhóm ra ngoài sau cuộc họp buổi sáng, Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh hẹn đến nhận xe lúc chín giờ, vẫn còn một số việc chuẩn bị phải làm.
Kết quả là vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy Từ Nghiễn Thanh.
Anh đứng gần cửa sổ sát đất ở phía nam của sảnh triển lãm, anh ấy cao hơn 1,8m, thân hình thon gọn, vô cùng bắt mắt.
Diện mạo quần tây và áo sơ mi rất mới mẻ, cùng với sự lịch lãm và sang trọng mà anh toát ra, quả thật đúng như tên gọi, giống như một nghiên mực được điêu khắc từ ngọc, sau khi rửa sạch sẽ trở nên tinh khiết và tao nhã, mùi mực đọng lại trong đó.
Lúc này, Hạ Nhan trở nên rất quan tâm đến cha mẹ của Từ Nghiễn Thanh, họ đã đặt cho anh một cái tên đẹp và bồi dưỡng khí chất phù hợp với cái tên đó, cha mẹ của Từ Nghiễn Thanh cũng phải rất xuất sắc.
“Tôi xin lỗi, đã khiến anh Từ đợi lâu. Vừa rồi tôi đang họp buổi sáng. Anh đã ăn sáng chưa?” Hạ Nhan nhanh chóng bàn công việc với một đồng nghiệp khác phụ trách giao xe hôm nay. Sau đó mỉm cười đi về phía Từ Nghiễn Thanh.
Khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa, Từ Nghiễn Thanh lịch sự mỉm cười với Hạ Nhan, ánh mắt anh nán lại trên người cô vài giây.
Cô mặc một bộ váy đồng phục của cửa hàng, hai bắp chân thẳng tắp trơn bóng mịn màng, vừa đẹp lại khỏe khoắn, sẽ không làm người khác cảm thấy quá gầy, trên chân đi đôi giày cao gót màu đen dẫm lên sàn nhà sáng đến độ có thể soi gương, đan xen đi về phía trước, phát ra âm thanh lộc cộc đều đặn, như một đoạn nhạc có nhịp điệu nhanh.
Từ Nghiễn Thanh không nhìn vào khuôn mặt của cô quá nhiều, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia.
“Là tôi đến sớm.” Từ Nguyễn Thanh mỉm cười khi cô đến gần.
Hạ Nhan theo cách nói của Từ Nghiễn Thanh thì cô hiểu rằng đây là lần đầu tiên anh mua một chiếc xe và anh chắc chắn rất hào hứng và tràn đầy kỳ vọng đối với chiếc xe này.
“Khu vực giao hàng bên kia, mời anh đi với tôi.” Hạ Nhan chỉ phương hướng, dẫn Từ Nghiễn Thanh đi về phía khu vực giao hàng.
Chiếc xe sang trọng E-class mà Từ Nghiễn Thanh mua đã đậu ở đây.
Hạ Nhan đơn giản cùng Từ Nghiễn Thanh nói chuyện đôi câu, sau đó bắt đầu đưa Từ Nghiễn Thanh đi thử xe.
Xét thấy Từ Nghiễn Thanh chưa có kinh nghiệm, Hạ Nhan đã lấy danh sách kiểm tra PDI*, tức là hồ sơ kiểm tra xe trước khi bán, hướng dẫn Từ Nghiễn Thanh kiểm tra từng cái một.
(*PDI: Pre-Delivery Inspection: Kiểm tra trước khi giao hàng, là bước kiểm tra cuối cùng được thực hiện bởi các đại lý trên xe trước khi họ giao nó cho bạn.)
Mặc dù động cơ mua xe của Từ Nghiễn Thanh không đơn thuần như vậy, nhưng anh có thể cảm nhận được thái độ chuyên nghiệp và sự tận tâm của Hạ Nhan, trong quá trình kiểm tra xe, Từ Nghiễn Thanh không nghĩ về bất cứ điều gì khác, hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của Hạ Nhan. Anh sẽ đặt câu hỏi nếu không hiểu, đổi lại câu trả lời ngắn gọn và rõ ràng của Hạ Nhan.
Kết thúc buổi kiểm tra xe vẫn còn một số tư liệu phải bàn giao.
Hạ Nhan kêu Từ Nghiễn Thanh xem xe hoặc ngồi ở khu nghỉ ngơi một lát, cô đi làm thủ tục. Từ Nghiễn Thanh ngồi trên sofa, vừa uống trà vừa nhìn theo Hạ Nhan.
Anh phát hiện ra rằng Hạ Nhan không chỉ xinh đẹp mà còn rất hấp dẫn, dường như bất cứ khi nào anh nhìn vào cô, anh đều có thể tìm thấy một cảm giác mới mẻ trong vẻ đẹp của cô.
Từ Nghiễn Thanh thậm chí không thể biết được cảm giác rung động khi lần đầu gặp mặt là vì vẻ đẹp của Hạ Nhan, khí chất đặc biệt của cô hay là hơi thở nữ tính mà Hạ Nhan toát ra, tình cờ hòa hợp hoàn hảo với hơi thở nam tính của anh, không gặp mặt cũng không sao, một khi đã gặp, anh không thể không để ý tới cô.
Đáng tiếc chính sự hòa hợp này lại là sự hấp dẫn đơn phương của cô đối với anh, từ khi mua xe đến khi lấy xe, Từ Nghiễn Thanh vẫn chưa cảm nhận được sự đối xử đặc biệt của Hạ Nhan đối với anh.
Một lúc sau, khi Từ Nghiễn Thanh định thần lại, anh nhìn thấy Hạ Nhan đang đi về phía mình với một túi văn kiện trên tay trái và một bó hoa trên tay phải.
Từ Nghiễn Thanh nhìn bó hoa, thân thể có chút cứng ngắc, chẳng lẽ bó hoa này là thứ mà Hạ Nhan đối xử đặc biệt với anh?
Hạ Nhan đến gần, nhìn thấy Từ Nghiễn Thanh đang nhìn chằm chằm vào bó hoa trong tay cô, Hạ Nhan cười giải thích: “Đây là lần đầu tiên anh mua xe. Cửa hàng của chúng tôi đã chuẩn bị một bó hoa để tặng anh như một kỷ niệm. Anh thích nó chứ?”
Theo thói quen của cửa hàng, mỗi khách hàng nhận xe đều được tặng hoa, nhưng cũng có khách hàng không thích việc này, nên việc có giao hoa cho Từ Nghiễn Thanh hay không là tùy thuộc vào thái độ của anh.
Từ Nghiễn Thanh cười đứng lên: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Hạ Nhan đưa qua túi tài liệu chứa chìa khóa xe và các vật dụng khác cùng với bó hoa.
Sau khi bàn giao xong, Hạ Nhan giới thiệu Tiểu Cao với Từ Nghiễn Thanh.
Khi Từ Nghiễn Thanh mua xe lần trước, Từ Nghiễn Thanh đề nghị cửa hàng giúp anh lấy biển số, Tiểu Cao sẽ đưa Từ Nghiễn Thanh đến văn phòng quản lý xe.
“Anh Từ, chúng ta cùng nhau chụp ảnh trước xe nhé?” Hạ Nhan nhìn Từ Nghiễn Thanh hóm hỉnh nở nụ cười.
“Chẳng mấy khi có những khách hàng có giá trị nhan sắc cao như anh. Tôi muốn chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm, có tiện không?”
Giá trị nhan sắc cao…
Năm chữ này giống như cô ném một viên đá nhỏ vào trái tim anh, viên đá nhỏ lướt trên, tạo ra ba vòng tròn gợn sóng.
“Có thể, tôi nên đứng ở đâu?” Từ Nghiễn Thanh bình tĩnh đồng ý.
Hạ Nhan sắp xếp anh đứng bên trái xe mới, cô đứng bên phải tạo dáng, Tiểu Cao cúi người phía trước, chuyên nghiệp chụp hai tấm.
“Cô có thể gửi cho tôi những tấm ảnh này được không?”
Sau khi chụp ảnh, Từ Nghiễn Thanh tươi cười hỏi khi Tiểu Cao trả lại điện thoại cho Hạ Nhan.
Hạ Nhan cười cong mi: “Đương nhiên có thể.”
Cô gửi bức ảnh lên WeChat của Từ Nghiễn Thanh ngay tại chỗ.
Từ Nghiễn Thanh nhìn thoáng qua rồi cất điện thoại vào túi quần. Tiếp theo, Từ Nghiễn Thanh sẽ theo Tiểu Cao đến văn phòng quản lý xe.
Hạ Nhan đứng bên ngoài xưởng, nhìn chiếc xe đi xa, không ngừng mỉm cười và vẫy tay.
Từ Nghiễn Thanh lái xe, cuối cùng nhìn Hạ Nhan trong gương chiếu hậu, cũng không còn phân tâm nữa, bó hoa Hạ Nhan tặng đã được đặt ở băng ghế sau.
Có rất nhiều người xếp hàng chờ lấy bằng tại văn phòng quản lý. Trong khi Tiểu Cao đang trò chuyện với những người quen của mình, Từ Nghiễn Thanh đã mở WeChat và xem kỹ bức ảnh của anh và Hạ Nhan.
Chiếc xe trong ảnh còn rất mới, một số bộ phận trên xe phản chiếu ánh sáng, nhưng không sáng hơn khuôn mặt tươi cười của Hạ Nhan, đáng tiếc là Hạ Nhan đứng quá xa, nếu hai người đứng cùng nhau thì thật là hoàn hảo.
Buổi tối, Từ Nghiễn Thanh đi đưa đồ ăn cho mẹ, nhân tiện báo cáo với mẹ tóm tắt chuyện lấy xe ở cửa hàng 4s: “Xe đã được cấp phép, không có nhìn thấy cô Hạ đâu.”
Cô Mạnh liền không có trông cậy vào con trai nhỏ thật có thể dựa vào chính mình đuổi tới Hạ Nhan, những người đàn ông trông bình thường không đủ tự tin để tiếp cận những cô gái xinh đẹp như Hạ Nhan. Dù cậu con trai nhỏ xuất sắc về mọi mặt nhưng bản chất lại là một tên mọt sách, trong phương diện tình yêu thì không biết gì. Con trai của bà, bà hiểu rõ nhất!
“Chờ mẹ sắp xếp một buổi xem mắt cho con. Con có thể xem những bộ phim thần tượng đó trước và xem người khác theo đuổi bạn gái như thế nào.” Cô Mạnh đưa ra lời khuyên cho cậu con trai nhỏ.
Từ Nghiễn Thanh từ chối cho ý kiến.
Về nhà, Từ Nghiễn Thanh suy nghĩ một chút, thật sự mở ra trang web video, trên trang chủ có quảng cáo một bộ phim thần tượng nổi tiếng, để xem thuận lợi và học hỏi kinh nghiệm, Từ Nghiễn Thanh cũng đăng ký thành viên ba tháng không có quảng cáo.
Bộ phim truyền hình này chỉ có hơn 20 tập, mỗi ngày anh xem một tập là quá đủ cho ba tháng.
Trong phim truyền hình, nam chính rất đẹp trai và nữ chính cũng rất đẹp, tương tác trong bài hát mở đầu có vẻ rất thú vị, nhưng khi tình tiết của tập đầu tiên dần dần hé mở, lông mày thẳng của Từ Nghiễn Thanh càng trở nên nhăn nheo hơn. Vị giáo sư vật lý này là một người đàn ông thẳng tính thờ ơ điển hình, có thể khiến cho nữ chính tức chết. Anh có thể học được kinh nghiệm gì từ anh ta?
Từ Nghiễn Thanh đóng bộ phim này lại, lần nữa chọn lựa.
Sau khi xem phần đầu của ba bộ phim thần tượng, Từ Nghiễn Thanh rất tiếc vì đã nạp tiền đăng ký thành viên.
Những bộ phim thần tượng này, hoặc là bá đạo tổng giám đốc nam chính, hoặc là tinh anh lạnh lùng cùng công ty nam chính, hoặc là nam sinh vườn trường, chỉ cần tính cách lúc đầu dễ mến, ôn nhu ân cần, trên cơ bản đều là nam phụ!
Phim truyền hình dù sao cũng là phim truyền hình, đều là kịch bản hư cấu ra gạt người, Từ Nghiễn Thanh hoàn toàn từ bỏ ý định học hỏi từ các bộ phim thần tượng, mở tài liệu và âm thầm lập kế hoạch tình yêu cho riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.