Chương 26: Từ Chối.
Nhập Loạn
12/06/2017
CHƯƠNG 26: TỪ CHỐI.
—o0o—
Chuyện quan trọng như xem sao băng chắc chắn phải chia sẻ với bạn thân rồi. Vì thế chưa tới nửa tiếng, Chu Chân, lớp trưởng, Thẩm Tiểu Viên cũng biết ngày đó có mưa sao băng, họ thảo luận xem có cùng đi không. Ý kiến có hai phe, suy nghĩ vì an toàn nên lớp trưởng và Thẩm Tiểu Viên phản đối, Chu Chân và Tề Lẫm lại muốn đi. Nếu một nửa đồng ý và một nửa không, Tề Lẫm quyết định bầu lại, cuối cùng ba chọi một, số ít phải theo số nhiều nên họ vẫn đi. Thẩm Tiểu Viên vẫn không đồng ý đành phải đi cùng.
Cho tới giờ, Thẩm Tiểu Viên cũng không nói cho Tề Lẫm về thân thế của anh, mà anh cũng giả vờ như không biết, không hỏi han, và nảy sinh ngăn cách. Tề Lẫm còn chưa rộng lượng tới mức giữ thái độ tốt đẹp với người gạt mình, nếu không phải Thẩm Tiểu Viên dính quá chặt thì anh sẽ trực tiếp làm như người xa lạ.
Chỉ còn lại hai người, ký túc xá không còn tiếng thảo luận ồn ào khi nãy mà yên lặng kỳ lạ. Mỗi khi nhìn Tề Lẫm, Thẩm Tiểu Viên đều muốn mở miệng nhưng lại thôi. Dần dà Tề Lẫm cũng lười nhìn cậu ta, giả vờ vô tội gì chứ, anh không thèm nhìn.
Muốn nhìn sao băng gần nhất, đám Tề Lẫm vẫn phải tới một bờ biển cách trường khoảng nửa tiếng đi đường, còn phải tới trước nữa. Sao băng rơi vào rạng sáng, lúc đó họ còn không biết bờ biển đã đông người chưa. Thẩm Tiểu Viên khuyên họ không đi là có ý tốt, nhưng mọi người vô cùng muốn đi xem, Chu Chân và lớp trưởng đều muốn ước nguyện, nghe nói còn rất linh, mà Tề Lẫm thì chưa từng xem nên muốn tận mắt nhìn một lần. Thế giới phim rất khác biệt, mưa sao băng nói tới là tới, mà còn kéo dài rất lâu.
Sau khi họ thảo luận xong, Thẩm Tiểu Viên nhận được lời mời tiệc sinh nhật từ nhà Âu Dương. Cậu là công tử nhà họ Thẩm, được mời cũng là bình thường. Mà nhân vật chính ngày hôm đó chính là Âu Dương Khiêm Vũ, cùng ngày họ nhất trí đi xem mưa sao băng, nên đương nhiên Thẩm Tiểu Viên quyết đoán không đi bữa tiệc này. Với cậu thì Tề Lẫm quan trọng hơn việc lôi kéo mối quan hệ với nhà Âu Dương nhiều.
Không chỉ có Thẩm Tiểu Viên nhận được giấy mời mà Tề Lẫm cũng nhận được, chắc là quản gia Giản gửi. Từ sự kiện hầm rượu kia, anh chưa gặp Âu Dương Khiêm Vũ lần nào, hoàn toàn không biết nội dung phim giờ ra sao. Tuy nhiên giấy mời xuất hiện chứng minh phim còn đang tiếp diễn, quả nhiên phim thần tượng không bao giờ tách khỏi những bữa tiệc linh đình, đều là cơ hội cho nam nữ chính phát triển tình yêu.
Tề Lẫm nghĩ nghĩ, lúc này nội dung phim sẽ thế nào đây. Đương nhiên nữ chính Tôn Ái Tích cũng được nằm trong danh sách mời, chẳng qua người mời lại là Lữ Duy Kim, cậu ta muốn nhân cơ hội này để Tôn Ái Tích xin lỗi Âu Dương Khiêm Vũ. Trước đó Tôn Ái Tích đã cúi đầu giải thích với Lữ Duy Kim rằng mình nhất thời quá tức giận nên mới không lựa lời nói như vậy. Lữ Duy Kim nhớ tình cũ, lại nghĩ cô là con gái nên cho cô một cơ hội làm người mới. Tôn Ái Tích bắt đầu có cảm tình với Âu Dương Khiêm Vũ, cố gắng giải thích rằng mình sẽ xin lỗi chân thành, tuyệt đối sẽ không để Lữ Duy Kim bị mất mặt.
Nhận được thiếp mới Tôn Ái Tích lập tức khoe với cô nàng bạn thân rằng mình sắp đi tham gia tiệc nhà Âu Dương. Sau khi biết, cô bạn gái giả vờ vui vẻ giúp cô mặc thử lễ phục Lữ Duy Kim đưa cho, trong lòng đã ghen tị. Lúc trước cô ta thích Âu Dương Khiêm Vũ, kể với Tôn Ái Tích, không ngờ giờ Tôn Ái Tích lại khoe khoang với cô ta. Bây giờ cô ta càng ghét đứa con gái luôn ra vẻ này, vì sao nó vừa đến thì SB4 sẽ chú ý tới nó, không nói tới Âu Dương Khiêm Vũ, giờ cô còn khó đến gần Lý Tân Hi nữa là.
Nữ chính chuẩn bị tỉ mỉ cho bữa tiệc sinh nhật của Âu Dương Khiêm Vũ, mà lúc này nhân vật chính lại đang không yên lòng, không hề tập trung. Giờ Lý Tân Hi nghĩ tới một người thú vị – Tề Lẫm – có lẽ mời cậu ta tham gia tiệc cũng không tồi.
Vừa ra quyết đinh, chưa tới nửa tiếng Lý Tân Hi đã xuất hiện bên ngoài lớp Tề Lẫm, hiện tại đúng là giờ ra chơi, Tề Lẫm vừa đi vệ sinh về, thấy Lý Tân Hi đang ngồi thì hơi bất ngờ.
Tề Lẫm hỏi: “Anh Lý? Sao anh lại tới đây?”
Lý Tân Hi mỉm cười, nụ cười này giết chết không ít nữ sinh trong lớp, máu mũi chảy ròng, quả nhiên anh ấy là người dịu dàng nhất SB4.
Nhìn đám con gái si mê, Tề Lẫm không còn lời gì để nói, đừng thấy Lý Tân Hi dịu dàng như thế nhưng cũng là tên lăng nhăng, tốc độ thay bạn gái của cậu ta khiến các bạn nam khác không theo kịp. Dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều cô gái dâng trái tim cho cậu ta, ngay cả bên trung học cũng thường xuyên chạy tới đưa thư tình. Tuy sức quyến rũ chỉ là thứ hư ảo, nhưng nó thật sự tồn tại.
Lý Tân Hi có giá trị quyến rũ cao chót vót khoác vai Tề Lẫm, kéo anh ra ngoài. Thẩm Tiểu Viên trừng mắt khiến cậu có hơi mất tự nhiên. Tề Lẫm bị cậu ta khoác như vậy, rất không thoải mái.
Lý Tân Hi cũng không nhiều lời, nói thẳng: “Thứ bảy tuần này vừa đúng là sinh nhật của Khiêm Vũ, cậu ấy chuẩn bị mở một bữa tiệc nhỏ tại nhà, có tới không?”
Nếu Tề Lẫm là nữ sinh chắc chắn đã bị thuyết phục bởi sức hút của cậu ta, nhưng đáng tiếc anh không phải, hơn nữa thứ bảy anh còn có kế hoạch của mình: “Anh à, thứ bảy vừa lúc em hẹn bạn ra ngoài, không thể tham dự sinh nhật anh Âu Dương rồi, nhưng em chắc chắn sẽ gửi quà tới.”
Lý Tân Hi híp mắt: “Anh tự mình tới mời cậu, cậu cũng không đi?”
Tề Lẫm đáp: “Quả thật em hẹn bạn rồi, không thể lỡ hẹn được, chuyện cũng khá quan trọng. Nếu lần sau anh mở tiệc sinh nhật, chắc chắn em sẽ mang theo quà đến tận nơi chúc mừng anh.”
Anh nói chọc Lý Tân Hi cười: “Chậc chậc, cũng biết nịnh đấy. Được rồi, cậu không tới cũng không sao, vì cũng đâu phải sinh nhật anh.”
Tề Lẫm cười khì khì: “Làm anh đi mất công rồi, anh à hôm nào em mời anh ăn cơm.”
Lý Tân Hi vỗ vai anh: “Được, nói là phải giữ lời, địa điểm anh sẽ chọn, đừng có đổi ý.”
Tề Lẫm chân chó đáp: “Không đâu, chỉ cần ngài đừng để tiểu nhân phá sản là được.”
Lý Tân Hi vui vẻ, khoái trá rời đi, hoàn toàn không chú ý tới tâm tư trước khi tới của mình đã bị lệch vạn dặm, không thể không nói Tề Lẫm rất có năng lực nói chuyện tào lao, biết cách dời đề tài. Nói Tề Lẫm không thông minh, thật ra anh rất thông minh đó.
Thời gian mau chóng trôi về thứ bảy, Tề Lẫm và đám Chu Chân mua sẵn đồ ăn nước uống chuẩn bị chơi một tối thật đã, ngay cả lều trại cũng sắm đủ. Thẩm Tiểu Viên lại chuẩn bị xe cho họ, tài xế cũng xong, chính là vị có vết sẹo đeo kính râm hôm trước đưa Tề Lẫm tới nhà Trần Khoát. Hôm nay vị ấy cũng đeo kính râm, Chu Chân khẽ nói hắn quá ngầu, không biết mặt vị lái xe phía trước nóng lên, có hơi ngượng vì được khen.
Bốn người vừa đủ một chiếc xe, bên trong rất rộng, rõ ràng không phải hai cái trước, lúc xuất phát là ba giờ chiều. Họ đã chuẩn bị đóng quân dã ngoại tại đó cả đêm, lều trại, cơm, đồ ăn, nước đóng chai, máy ảnh đơn giản, tất cả đều đầy đủ. Nhưng họ còn không biết thùng xe còn có một kính thiên văn chuyên nghiệp, Trần Khoát đã đặc biệt đi đặt hàng khi nghe Thẩm Tiểu Viên kể Tề Lẫm muốn xem sao băng.
Lúc tới nơi đã là năm rưỡi chiều. Họ dừng ở giữa sườn núi, cũng dựng ba cái lều, bốn người phân ra hai tổ, hai người một lều, lái xe một lều.
Giờ trên núi không có nhiều người, họ nhóm lửa ăn thịt nướng cũng không tệ. Tuy nhiên nướng thịt hơi khó, họ đều mang thực phẩm chín, có bia và đồ ăn đã rất thoả mãn. Ngay cả đại ca vết sẹo cũng gỡ kính ngồi ăn cùng họ, rồi chơi hai bàn tá lả, quả thật không thể hoàn mỹ hơn.
Tuy nhiên ngay khi họ đang chơi cực sung thì…
Âu Dương Khiêm Vũ đang cử hành tiệc sinh nhật dựa vào ban công, vẻ rất nhàm chán. Là chủ nhân của bữa tiệc sao y có thể trốn ở đây, quản gia Giản đã nhiều lần khuyên y xuống chào hỏi khách khứa nhưng y không đi, trực tiếp ném cho hai đứa em trai song sinh. Mà cậu bé đang ở thời kỳ trưởng thành nào có nghe lời, đã sớm chạy về phòng chơi trò chơi rồi. Chơi được một nửa, em trai Âu Dương Hạo hỏi anh Âu Dương Ngự, sao thầy Tề Lẫm không tới tham gia tiệc sinh nhật anh chứ. Âu Dương Ngự cũng không biết, cậu trực tiếp hỏi quản gia, mà anh Giản nói thẳng với họ Tề Lẫm đang ở vùng ngoại ô xem sao băng, không tới được.
Đôi song sinh hơi thất vọng, nhưng giây tiếp theo lại vui lên, xem sao băng? Họ cũng phải đi! Sinh nhật của anh mời nhiều người như vậy, họ cũng không quen lắm, thật sự là chán. Đôi song sinh có thể nói là do Giản Hành chăm sóc từ nhỏ tới lớn, với ánh nhìn ngây thơ của hai đứa, Giản Hành không chống cự nổi. Nhưng giờ không phải lúc để ra ngoài, là quản gia anh có quyền theo dõi họ, chỉ có thể lắc đầu từ chối.
Bị Giản Hành từ chối, đôi song sinh xoay người chạy lên, nếu quản gia không cho họ ra ngoài thì họ đi tìm anh. Tiệc sinh nhật tẻ nhạt như vậy, chắc chắn anh sẽ muốn đi cùng họ ra ngoài, ái chà, cứ thế đi!
Khi đôi song sinh còn chưa tìm được ban công, Lữ Duy Kim lại dẫn Tôn Ái Tích xuất hiện tại ban công tầng hai, với cái danh là Tôn Ái Tích tới xin lỗi. Thấy Tôn Ái Tích với bộ lễ phục màu trắng, ăn mặc cũng coi như thanh thuần, không hiểu vì sao Âu Dương Khiêm Vũ lại đau đầu, y lại nghĩ tới Tề Lẫm mặc vest nói không có tâm trạng thích anh, đau đầu quá.
Nhân vật chính ngày hôm nay Âu Dương Khiêm Vũ đã được chỉnh trang, đẹp trai hơn ngày thường vài phần, mái tóc đen thẳng được nhà tạo mẫu chải chuốt, có độ cong, càng trở nên thuần thục, có vẻ của một người đang trưởng thành. Trải qua hai tháng ở công ty, có thể xem là sức hút giữa thanh niên và đàn ông.
Tôn Ái Tích vừa vào đã thấy Âu Dương Khiêm Vũ thay đổi, trái tim cô đập bùm bùm không thể kiểm soát, mặt thì đỏ lên. Trước khi tới, bạn thân đã nói hôm nay cô đẹp nhất toàn trường, chắc chắn điệu nhảy đầu tiên Âu Dương Khiêm Vũ sẽ tìm cô, nếu anh ta thích cô thì chắc chắn sẽ tiến lên mời. Nghe vậy mặt Tôn Ái Tích nóng lên, mạnh miệng nói cô không muốn nhảy với tên nhà giàu mới nổi tính thì nóng nảy như Âu Dương Khiêm Vũ, cô chỉ là nể lời mời của Lữ Duy Kim nên tham dự mà thôi.
Tuy nhiên lúc này Âu Dương Khiêm Vũ xoay người, căn bản như không thấy cô, khẽ nói với Lý Tân Hi: “Là tên ngu nào đưa bà điên này vào vậy?”
Lữ Duy Kim ngu xuẩn bên cạnh yên lặng kéo Âu Dương Khiêm Vũ: “Khiêm Vũ, cô ấy tới xin lỗi cậu.”
Âu Dương Khiêm Vũ liếc Lữ Duy Kim một cái, tức giận nói: “Tớ biết cậu có lòng tốt, cậu cho mèo hoang chó hoang ăn chúng còn sẽ báo ân, nhưng cậu giúp bà điên này thì có lợi lộc gì?”
Lữ Duy Kim đúng là một đứa trẻ tốt bụng, nghe Âu Dương Khiêm Vũ nói trắng ra, nhất thời không biết nên giúp Tôn Ái Tích hay là cố gắng nhấn mạnh cậu không hề thích vật cưng như vậy, nhưng vật cưng rất đáng yêu nha, làm sao đây?
Bối rối vì yêu thương động vật và bị bạn biết nên Lữ Duy Kim không thấy ánh nhìn xin giúp đỡ của Tôn Ái Tích, Lý Tân Hi thì ở bên cạnh xem diễn trò, cũng không định lên hỗ trợ. Cậu cũng không muốn thu hút rắc rối vào mình, con gái chính là động vật phiền toái, chính vì thế cậu luôn thay bạn gái.
Tôn Ái Tích sắp mê hoặc bởi Âu Dương Khiêm Vũ rốt cuộc vẫn cố can đảm lên tiếng: “Âu Dương Khiêm Vũ, tôi trịnh trọng xin lỗi anh vì những chuyện trong hè, anh có thể tha thứ cho tôi không?”
Lữ Duy Kim đã thôi băn khoăn vì vật cưng nhìn Âu Dương Khiêm Vũ, ý là người ta xin lỗi cậu rồi, trả lời cái coi?
Âu Dương Khiêm Vũ như mong muốn mà đáp lời, y quay lưng về phía Tôn Ái Tích, lười biếng nói: “Cô có quyền giải thích, nhưng tôi cũng có quyền lựa chọn nghe hay tha thứ. Giờ thì phiền cô biến ngay khỏi mắt tôi.”
Tôn Ái Tích tự nhận mình hôm nay ăn mặc động lòng người có thể xoá tan hiềm khích lúc trước giờ mặt trắng bệch. Đang lúc cô ấm ức sắp bật khóc, muốn mắng Âu Dương Khiêm Vũ vài câu rồi ra vẻ xoay người rời đi thì đôi song sinh tìm được Âu Dương Khiêm Vũ, mừng như điên đẩy Tôn Ái Tích chắn trước mặt, vọt tới đồng thanh nói: “Anh hai, chúng em muốn đi xem sao băng, anh đưa chúng em đi được không?”
Âu Dương Khiêm Vũ đón được hai đứa em trai cưng: “Sao băng gì?” Đăng bởi: admin
—o0o—
Chuyện quan trọng như xem sao băng chắc chắn phải chia sẻ với bạn thân rồi. Vì thế chưa tới nửa tiếng, Chu Chân, lớp trưởng, Thẩm Tiểu Viên cũng biết ngày đó có mưa sao băng, họ thảo luận xem có cùng đi không. Ý kiến có hai phe, suy nghĩ vì an toàn nên lớp trưởng và Thẩm Tiểu Viên phản đối, Chu Chân và Tề Lẫm lại muốn đi. Nếu một nửa đồng ý và một nửa không, Tề Lẫm quyết định bầu lại, cuối cùng ba chọi một, số ít phải theo số nhiều nên họ vẫn đi. Thẩm Tiểu Viên vẫn không đồng ý đành phải đi cùng.
Cho tới giờ, Thẩm Tiểu Viên cũng không nói cho Tề Lẫm về thân thế của anh, mà anh cũng giả vờ như không biết, không hỏi han, và nảy sinh ngăn cách. Tề Lẫm còn chưa rộng lượng tới mức giữ thái độ tốt đẹp với người gạt mình, nếu không phải Thẩm Tiểu Viên dính quá chặt thì anh sẽ trực tiếp làm như người xa lạ.
Chỉ còn lại hai người, ký túc xá không còn tiếng thảo luận ồn ào khi nãy mà yên lặng kỳ lạ. Mỗi khi nhìn Tề Lẫm, Thẩm Tiểu Viên đều muốn mở miệng nhưng lại thôi. Dần dà Tề Lẫm cũng lười nhìn cậu ta, giả vờ vô tội gì chứ, anh không thèm nhìn.
Muốn nhìn sao băng gần nhất, đám Tề Lẫm vẫn phải tới một bờ biển cách trường khoảng nửa tiếng đi đường, còn phải tới trước nữa. Sao băng rơi vào rạng sáng, lúc đó họ còn không biết bờ biển đã đông người chưa. Thẩm Tiểu Viên khuyên họ không đi là có ý tốt, nhưng mọi người vô cùng muốn đi xem, Chu Chân và lớp trưởng đều muốn ước nguyện, nghe nói còn rất linh, mà Tề Lẫm thì chưa từng xem nên muốn tận mắt nhìn một lần. Thế giới phim rất khác biệt, mưa sao băng nói tới là tới, mà còn kéo dài rất lâu.
Sau khi họ thảo luận xong, Thẩm Tiểu Viên nhận được lời mời tiệc sinh nhật từ nhà Âu Dương. Cậu là công tử nhà họ Thẩm, được mời cũng là bình thường. Mà nhân vật chính ngày hôm đó chính là Âu Dương Khiêm Vũ, cùng ngày họ nhất trí đi xem mưa sao băng, nên đương nhiên Thẩm Tiểu Viên quyết đoán không đi bữa tiệc này. Với cậu thì Tề Lẫm quan trọng hơn việc lôi kéo mối quan hệ với nhà Âu Dương nhiều.
Không chỉ có Thẩm Tiểu Viên nhận được giấy mời mà Tề Lẫm cũng nhận được, chắc là quản gia Giản gửi. Từ sự kiện hầm rượu kia, anh chưa gặp Âu Dương Khiêm Vũ lần nào, hoàn toàn không biết nội dung phim giờ ra sao. Tuy nhiên giấy mời xuất hiện chứng minh phim còn đang tiếp diễn, quả nhiên phim thần tượng không bao giờ tách khỏi những bữa tiệc linh đình, đều là cơ hội cho nam nữ chính phát triển tình yêu.
Tề Lẫm nghĩ nghĩ, lúc này nội dung phim sẽ thế nào đây. Đương nhiên nữ chính Tôn Ái Tích cũng được nằm trong danh sách mời, chẳng qua người mời lại là Lữ Duy Kim, cậu ta muốn nhân cơ hội này để Tôn Ái Tích xin lỗi Âu Dương Khiêm Vũ. Trước đó Tôn Ái Tích đã cúi đầu giải thích với Lữ Duy Kim rằng mình nhất thời quá tức giận nên mới không lựa lời nói như vậy. Lữ Duy Kim nhớ tình cũ, lại nghĩ cô là con gái nên cho cô một cơ hội làm người mới. Tôn Ái Tích bắt đầu có cảm tình với Âu Dương Khiêm Vũ, cố gắng giải thích rằng mình sẽ xin lỗi chân thành, tuyệt đối sẽ không để Lữ Duy Kim bị mất mặt.
Nhận được thiếp mới Tôn Ái Tích lập tức khoe với cô nàng bạn thân rằng mình sắp đi tham gia tiệc nhà Âu Dương. Sau khi biết, cô bạn gái giả vờ vui vẻ giúp cô mặc thử lễ phục Lữ Duy Kim đưa cho, trong lòng đã ghen tị. Lúc trước cô ta thích Âu Dương Khiêm Vũ, kể với Tôn Ái Tích, không ngờ giờ Tôn Ái Tích lại khoe khoang với cô ta. Bây giờ cô ta càng ghét đứa con gái luôn ra vẻ này, vì sao nó vừa đến thì SB4 sẽ chú ý tới nó, không nói tới Âu Dương Khiêm Vũ, giờ cô còn khó đến gần Lý Tân Hi nữa là.
Nữ chính chuẩn bị tỉ mỉ cho bữa tiệc sinh nhật của Âu Dương Khiêm Vũ, mà lúc này nhân vật chính lại đang không yên lòng, không hề tập trung. Giờ Lý Tân Hi nghĩ tới một người thú vị – Tề Lẫm – có lẽ mời cậu ta tham gia tiệc cũng không tồi.
Vừa ra quyết đinh, chưa tới nửa tiếng Lý Tân Hi đã xuất hiện bên ngoài lớp Tề Lẫm, hiện tại đúng là giờ ra chơi, Tề Lẫm vừa đi vệ sinh về, thấy Lý Tân Hi đang ngồi thì hơi bất ngờ.
Tề Lẫm hỏi: “Anh Lý? Sao anh lại tới đây?”
Lý Tân Hi mỉm cười, nụ cười này giết chết không ít nữ sinh trong lớp, máu mũi chảy ròng, quả nhiên anh ấy là người dịu dàng nhất SB4.
Nhìn đám con gái si mê, Tề Lẫm không còn lời gì để nói, đừng thấy Lý Tân Hi dịu dàng như thế nhưng cũng là tên lăng nhăng, tốc độ thay bạn gái của cậu ta khiến các bạn nam khác không theo kịp. Dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều cô gái dâng trái tim cho cậu ta, ngay cả bên trung học cũng thường xuyên chạy tới đưa thư tình. Tuy sức quyến rũ chỉ là thứ hư ảo, nhưng nó thật sự tồn tại.
Lý Tân Hi có giá trị quyến rũ cao chót vót khoác vai Tề Lẫm, kéo anh ra ngoài. Thẩm Tiểu Viên trừng mắt khiến cậu có hơi mất tự nhiên. Tề Lẫm bị cậu ta khoác như vậy, rất không thoải mái.
Lý Tân Hi cũng không nhiều lời, nói thẳng: “Thứ bảy tuần này vừa đúng là sinh nhật của Khiêm Vũ, cậu ấy chuẩn bị mở một bữa tiệc nhỏ tại nhà, có tới không?”
Nếu Tề Lẫm là nữ sinh chắc chắn đã bị thuyết phục bởi sức hút của cậu ta, nhưng đáng tiếc anh không phải, hơn nữa thứ bảy anh còn có kế hoạch của mình: “Anh à, thứ bảy vừa lúc em hẹn bạn ra ngoài, không thể tham dự sinh nhật anh Âu Dương rồi, nhưng em chắc chắn sẽ gửi quà tới.”
Lý Tân Hi híp mắt: “Anh tự mình tới mời cậu, cậu cũng không đi?”
Tề Lẫm đáp: “Quả thật em hẹn bạn rồi, không thể lỡ hẹn được, chuyện cũng khá quan trọng. Nếu lần sau anh mở tiệc sinh nhật, chắc chắn em sẽ mang theo quà đến tận nơi chúc mừng anh.”
Anh nói chọc Lý Tân Hi cười: “Chậc chậc, cũng biết nịnh đấy. Được rồi, cậu không tới cũng không sao, vì cũng đâu phải sinh nhật anh.”
Tề Lẫm cười khì khì: “Làm anh đi mất công rồi, anh à hôm nào em mời anh ăn cơm.”
Lý Tân Hi vỗ vai anh: “Được, nói là phải giữ lời, địa điểm anh sẽ chọn, đừng có đổi ý.”
Tề Lẫm chân chó đáp: “Không đâu, chỉ cần ngài đừng để tiểu nhân phá sản là được.”
Lý Tân Hi vui vẻ, khoái trá rời đi, hoàn toàn không chú ý tới tâm tư trước khi tới của mình đã bị lệch vạn dặm, không thể không nói Tề Lẫm rất có năng lực nói chuyện tào lao, biết cách dời đề tài. Nói Tề Lẫm không thông minh, thật ra anh rất thông minh đó.
Thời gian mau chóng trôi về thứ bảy, Tề Lẫm và đám Chu Chân mua sẵn đồ ăn nước uống chuẩn bị chơi một tối thật đã, ngay cả lều trại cũng sắm đủ. Thẩm Tiểu Viên lại chuẩn bị xe cho họ, tài xế cũng xong, chính là vị có vết sẹo đeo kính râm hôm trước đưa Tề Lẫm tới nhà Trần Khoát. Hôm nay vị ấy cũng đeo kính râm, Chu Chân khẽ nói hắn quá ngầu, không biết mặt vị lái xe phía trước nóng lên, có hơi ngượng vì được khen.
Bốn người vừa đủ một chiếc xe, bên trong rất rộng, rõ ràng không phải hai cái trước, lúc xuất phát là ba giờ chiều. Họ đã chuẩn bị đóng quân dã ngoại tại đó cả đêm, lều trại, cơm, đồ ăn, nước đóng chai, máy ảnh đơn giản, tất cả đều đầy đủ. Nhưng họ còn không biết thùng xe còn có một kính thiên văn chuyên nghiệp, Trần Khoát đã đặc biệt đi đặt hàng khi nghe Thẩm Tiểu Viên kể Tề Lẫm muốn xem sao băng.
Lúc tới nơi đã là năm rưỡi chiều. Họ dừng ở giữa sườn núi, cũng dựng ba cái lều, bốn người phân ra hai tổ, hai người một lều, lái xe một lều.
Giờ trên núi không có nhiều người, họ nhóm lửa ăn thịt nướng cũng không tệ. Tuy nhiên nướng thịt hơi khó, họ đều mang thực phẩm chín, có bia và đồ ăn đã rất thoả mãn. Ngay cả đại ca vết sẹo cũng gỡ kính ngồi ăn cùng họ, rồi chơi hai bàn tá lả, quả thật không thể hoàn mỹ hơn.
Tuy nhiên ngay khi họ đang chơi cực sung thì…
Âu Dương Khiêm Vũ đang cử hành tiệc sinh nhật dựa vào ban công, vẻ rất nhàm chán. Là chủ nhân của bữa tiệc sao y có thể trốn ở đây, quản gia Giản đã nhiều lần khuyên y xuống chào hỏi khách khứa nhưng y không đi, trực tiếp ném cho hai đứa em trai song sinh. Mà cậu bé đang ở thời kỳ trưởng thành nào có nghe lời, đã sớm chạy về phòng chơi trò chơi rồi. Chơi được một nửa, em trai Âu Dương Hạo hỏi anh Âu Dương Ngự, sao thầy Tề Lẫm không tới tham gia tiệc sinh nhật anh chứ. Âu Dương Ngự cũng không biết, cậu trực tiếp hỏi quản gia, mà anh Giản nói thẳng với họ Tề Lẫm đang ở vùng ngoại ô xem sao băng, không tới được.
Đôi song sinh hơi thất vọng, nhưng giây tiếp theo lại vui lên, xem sao băng? Họ cũng phải đi! Sinh nhật của anh mời nhiều người như vậy, họ cũng không quen lắm, thật sự là chán. Đôi song sinh có thể nói là do Giản Hành chăm sóc từ nhỏ tới lớn, với ánh nhìn ngây thơ của hai đứa, Giản Hành không chống cự nổi. Nhưng giờ không phải lúc để ra ngoài, là quản gia anh có quyền theo dõi họ, chỉ có thể lắc đầu từ chối.
Bị Giản Hành từ chối, đôi song sinh xoay người chạy lên, nếu quản gia không cho họ ra ngoài thì họ đi tìm anh. Tiệc sinh nhật tẻ nhạt như vậy, chắc chắn anh sẽ muốn đi cùng họ ra ngoài, ái chà, cứ thế đi!
Khi đôi song sinh còn chưa tìm được ban công, Lữ Duy Kim lại dẫn Tôn Ái Tích xuất hiện tại ban công tầng hai, với cái danh là Tôn Ái Tích tới xin lỗi. Thấy Tôn Ái Tích với bộ lễ phục màu trắng, ăn mặc cũng coi như thanh thuần, không hiểu vì sao Âu Dương Khiêm Vũ lại đau đầu, y lại nghĩ tới Tề Lẫm mặc vest nói không có tâm trạng thích anh, đau đầu quá.
Nhân vật chính ngày hôm nay Âu Dương Khiêm Vũ đã được chỉnh trang, đẹp trai hơn ngày thường vài phần, mái tóc đen thẳng được nhà tạo mẫu chải chuốt, có độ cong, càng trở nên thuần thục, có vẻ của một người đang trưởng thành. Trải qua hai tháng ở công ty, có thể xem là sức hút giữa thanh niên và đàn ông.
Tôn Ái Tích vừa vào đã thấy Âu Dương Khiêm Vũ thay đổi, trái tim cô đập bùm bùm không thể kiểm soát, mặt thì đỏ lên. Trước khi tới, bạn thân đã nói hôm nay cô đẹp nhất toàn trường, chắc chắn điệu nhảy đầu tiên Âu Dương Khiêm Vũ sẽ tìm cô, nếu anh ta thích cô thì chắc chắn sẽ tiến lên mời. Nghe vậy mặt Tôn Ái Tích nóng lên, mạnh miệng nói cô không muốn nhảy với tên nhà giàu mới nổi tính thì nóng nảy như Âu Dương Khiêm Vũ, cô chỉ là nể lời mời của Lữ Duy Kim nên tham dự mà thôi.
Tuy nhiên lúc này Âu Dương Khiêm Vũ xoay người, căn bản như không thấy cô, khẽ nói với Lý Tân Hi: “Là tên ngu nào đưa bà điên này vào vậy?”
Lữ Duy Kim ngu xuẩn bên cạnh yên lặng kéo Âu Dương Khiêm Vũ: “Khiêm Vũ, cô ấy tới xin lỗi cậu.”
Âu Dương Khiêm Vũ liếc Lữ Duy Kim một cái, tức giận nói: “Tớ biết cậu có lòng tốt, cậu cho mèo hoang chó hoang ăn chúng còn sẽ báo ân, nhưng cậu giúp bà điên này thì có lợi lộc gì?”
Lữ Duy Kim đúng là một đứa trẻ tốt bụng, nghe Âu Dương Khiêm Vũ nói trắng ra, nhất thời không biết nên giúp Tôn Ái Tích hay là cố gắng nhấn mạnh cậu không hề thích vật cưng như vậy, nhưng vật cưng rất đáng yêu nha, làm sao đây?
Bối rối vì yêu thương động vật và bị bạn biết nên Lữ Duy Kim không thấy ánh nhìn xin giúp đỡ của Tôn Ái Tích, Lý Tân Hi thì ở bên cạnh xem diễn trò, cũng không định lên hỗ trợ. Cậu cũng không muốn thu hút rắc rối vào mình, con gái chính là động vật phiền toái, chính vì thế cậu luôn thay bạn gái.
Tôn Ái Tích sắp mê hoặc bởi Âu Dương Khiêm Vũ rốt cuộc vẫn cố can đảm lên tiếng: “Âu Dương Khiêm Vũ, tôi trịnh trọng xin lỗi anh vì những chuyện trong hè, anh có thể tha thứ cho tôi không?”
Lữ Duy Kim đã thôi băn khoăn vì vật cưng nhìn Âu Dương Khiêm Vũ, ý là người ta xin lỗi cậu rồi, trả lời cái coi?
Âu Dương Khiêm Vũ như mong muốn mà đáp lời, y quay lưng về phía Tôn Ái Tích, lười biếng nói: “Cô có quyền giải thích, nhưng tôi cũng có quyền lựa chọn nghe hay tha thứ. Giờ thì phiền cô biến ngay khỏi mắt tôi.”
Tôn Ái Tích tự nhận mình hôm nay ăn mặc động lòng người có thể xoá tan hiềm khích lúc trước giờ mặt trắng bệch. Đang lúc cô ấm ức sắp bật khóc, muốn mắng Âu Dương Khiêm Vũ vài câu rồi ra vẻ xoay người rời đi thì đôi song sinh tìm được Âu Dương Khiêm Vũ, mừng như điên đẩy Tôn Ái Tích chắn trước mặt, vọt tới đồng thanh nói: “Anh hai, chúng em muốn đi xem sao băng, anh đưa chúng em đi được không?”
Âu Dương Khiêm Vũ đón được hai đứa em trai cưng: “Sao băng gì?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.