Chương 19: Chịu Nhiều Thiệt Thòi
Chu Tử Nhuệ
14/02/2023
Đỗ Nhược Vi cầm chén canh giò heo, vừa mới đưa lên miệng được một miếng
thì ngay lập tức nhận lấy ánh mắt phản ứng dữ dội từ phía mẹ chồng. Bà
ta cay nghiệt trừng to mắt về phía cô, hậm hực chống tay lên eo, hừ lạnh một tiếng. Đỗ Nhược Vi tính giải thích, tuy nhiên, cô nhận thức vô cùng rõ ràng, mẹ chồng đặc biệt ghét cô nên dù người con gái có nói gì thì
đối phương đều tỏ thái độ khó coi mà thôi.
Cuối cùng, Đỗ Nhược Vi đặt bát canh lên trên bàn, thanh âm chua xót: "Con hiểu rồi." Cô còn chưa ăn được bao nhiêu liền bị nhắc nhở, cô nàng cười nhạt, nhất thời chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Vừa mới nãy, khi y tá ở đây, Quách phu nhân vô cùng hoan hỉ, cười cười nói nói vỗ vai Đỗ Nhược Vi, hiền dịu mở miệng: "Con dâu, mẹ mang tới cho con ít canh bồi bổ, có thêm sữa để cháu gái dùng. Để mẹ trông Vị An, con cứ an tâm mà ăn đi, gầy thế kia làm sao đủ sức nuôi em bé được." Đồng thời, bà ta vươn tay ôm lấy Quách Vị An, vờ nâng niu cưng chiều.
Vì những lời ấy nên Đỗ Nhược Vi mới lấy hết can đảm cầm đồ ăn mẹ chồng đưa tới.
Nhưng ngay sau khi người vừa rời khỏi, em bé ngay lập tức được đặt xuống, Quách phu nhân lật mặt nhanh như lật bánh tráng, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở đứa con dâu bản thân ghét thấu xương phía trước. Đồ ăn bổ dưỡng đắt tiền vốn chỉ nhằm mục đích để bà ta làm màu trước bàn dân thiên hạ thôi. Sản phụ trong bệnh viện hay các y tá biết Đỗ Nhược Vi được mẹ chồng yêu thương liền nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thỉnh thoảng còn hay trêu chọc cô.
Tuy nhiên, chỉ mình Đỗ Nhược Vi biết nó vốn dĩ chẳng phải như vậy. Thức ăn sơn hào hải vị bấy lâu nay cô chưa từng được động vào dù chỉ nửa miếng mặc chúng được bày biện trên bàn, hương thơm nghi ngút lan khắp mọi ngóc ngách trong phòng bệnh. Đỗ Nhược Vi dựa lưng trên giường, thỉnh thoảng hướng mắt về An An bé nhỏ, con gái là động lực khiến cô cố gắng nhiều hơn.
Thân thể Đỗ Nhược Vi sau khi sinh con ngày càng gầy yếu, thậm chí người ta còn thoáng nhìn thấy mấy cái xương lộ ra trên thân thể cô, bồi bổ thì chẳng được, có tiếng mà không có miếng, vì vậy, dạo gần đây, Đỗ Nhược Vi vô cùng dễ cảm thấy mệt, thỉnh thoảng bị đau đầu, choáng váng. Đến bác sĩ cũng chưa nhận ra được điều bất thường.
"Như vậy còn tạm được." Quách phu nhân ung dung ngồi vắt chân lên ghế, hai tay khoanh trước ngực, thái độ hời hợt, khóe môi giương cao: "Nằm lì một chỗ mà đòi ăn ngon, lấy đâu ra chuyện tốt thế chứ. Có ăn có mặc đã là may mắn đối với cô lắm rồi. Đỗ Nhược Vi, đừng bao giờ thách thức sức chịu đựng của tôi. Hơn nữa, cái thứ vô dụng cô sinh ra tự mình lo liệu cho tốt." Bà ta gầm gừ thành tiếng, khinh bỉ đánh mắt sang chỗ khác.
Ngày ngày tới bệnh viện đối diện với mùi thuốc khử trùng nồng nặc, bà ta đã chán nản lắm rồi, tuy nhiên vì chồng yêu cầu, Quách phu nhân đành gượng ép đặt chân vào đây nhìn mặt Đỗ Nhược Vi. Tuy nhiên, bà ta cũng đâu hề chịu làm việc phí công vô ích, thỉnh thoảng sẽ bỏ tiền ra thuê mấy phóng viên nhà báo chụp ảnh viết bài, tăng hình tượng của Quách phu nhân lên trước mặt công chúng, đồng thời cổ phiếu Quách thị cũng vì thế mà nâng cao hơn.
Đỗ Nhược Vi đầy chán nản và bất lực, gương mặt cô bơ phờ, xác xơ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia. Hơi thở người con gái khá yếu ớt, cô thường xuyên phải truyền nước bổ sung chất để tăng lượng sữa lên, chứ Đỗ Nhược Vi chẳng ăn là mấy, mà cô cũng hết tiền để mua đồ ngon, toàn bộ dành dụm cho Quách Vị An hết rồi.
Quách phu nhân cứ ở bên tai cô mắng một thôi một hồi.
Chịu quen cảnh tượng như vậy nên Đỗ Nhược Vi hoàn toàn giữ im lặng, cô phó mặc mẹ chồng thích nói gì thì nói, đến khi nào đối phương cảm thấy thấm mệt, nhất định tự khắc bỏ về. Đúng như cô đoán, Quách phu nhân vùng vằng rời khỏi phòng bệnh, tâm trạng hơi bực bội vì thái độ Đỗ Nhược Vi càng ngày càng lì lợm.
Một mình nằm trên giường, con gái hiện tại đã được y tá mang ra ngoài tắm rửa cũng như giúp đỡ Đỗ Nhược Vi cho em bé ăn, người con gái nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc cứ ong ong như búa bổ, thần kinh trong thân thể căng cứng, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục. Lặng lẽ thở dài một hơi, bên tai Đỗ Nhược Vi thỉnh thoảng vang lên mấy lời mắng chửi từ mẹ chồng.
Nhà họ Quách chê bai vì cô sinh con gái, Vị An của cô sau này biết phải làm sao? Cha ruột chưa thèm đến thăm nó thì đã đành, nay cả ông bà nội cũng gạt con bé sang một bên. Đỗ Nhược Vi chẳng hy vọng Quách Vị An chịu bất cứ thiệt thòi nào cả, cô đau xót ngước nhìn ông trời, hỏi xem tiếp theo đây bản thân nên xử lý mọi chuyện ra sao?
Đáp lời Đỗ Nhược Vi vẫn là khoảng không im lặng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị đẩy ra dọa người con gái giật mình kinh ngạc, vội vàng ngồi thẳng người lên, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt. Đối phương bước vào là Đỗ phu nhân, người mẹ ruột sinh ra cô.
Đỗ Nhược Vi vui mừng mở miệng: "Mẹ, mẹ tới thăm con và cháu sao?"
Sau một thời gian dài vắng bóng, chờ đợi gia đình mình tới đây, Đỗ Nhược Vi liền khẳng định rằng họ dành cho cô chút quan tâm nho nhỏ. Chẳng ai biết được hiện tại Đỗ Nhược Vi đã vui biết nhường nào đâu, nhất là khi được nhìn thấy mẹ ruột. Cô tươi cười roi rói, niềm hạnh phúc đã lâu chưa thấy trên gương mặt xinh đẹp.
Tuy nhiên, chưa được bao lâu, chút hy vọng nhỏ nhoi ấy đã ngay lập tức bị Đỗ phu nhân dùng xô nước lạnh dập tắt. Bà ta nhíu mày, ghét bỏ ra mặt, hậm hực mở lời: "Thăm cái con khỉ. Đỗ Nhược Vi, mày nghĩ bà già như tao rảnh rỗi lắm hay gì mà đang yên đang lành tới đây tìm mày. Huống hồ, tao nghe người ta nói mày sinh con gái đúng chứ? Đúng là vô dụng hết chỗ nói, con trai thì chẳng sinh, tự dưng mang cái thứ vịt trời. Đỗ Nhược Vi, mày nên biết Quách gia là gia tộc lớn, bọn họ cần là cần cháu trai để mai sau thừa kế gia nghiệp, mày với hai ông bà già và anh trai mày nhất định được hưởng ké. Đến làm còn chả được nữa." Đỗ phu nhân tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng vằn lên những tia máu, bà ta chửi Đỗ Nhược Vi như tát nước vào mặt.
Ban đầu cứ nghĩ rằng có cháu trai thì nhà họ Đỗ kiểu gì chả moi được một số tiền khổng lồ, mai sau khỏi phải để ý tới cơm ăn áo mặc. Thế nhưng, mộng đẹp chưa được bao lâu đã ngay lập tức như sét đánh ngang tai. Đáy mắt Đỗ phu nhân xuất hiện sự oán trách, đay nghiến rõ ràng, chẳng chút kiêng nể.
Chết thật đấy.
Bao nhiêu vinh hoa phú quý, kế hoạch bà ta xây dựng để làm quen với những người ở tầng lớp cao hơn mình nhằm đặt chân vào giới thượng lưu đều đổ sông đổ bể hết rồi. Đỗ phu nhân tức tối hừ lạnh một tiếng, bà ta cảm thấy vô cùng hối hận khi sinh ra Đỗ Nhược Vi.
Đúng là tức đến ói máu mà.
"Mẹ, con đâu có mong muốn điều đó xảy ra, trai hay gái rõ ràng không phải do con quyết định." Khuôn mặt Đỗ Nhược Vi bỗng chốc cứng đờ, cô băn khoăn mở lời: "Chẳng lẽ ngày hôm nay mẹ đến đây chỉ vì mắng chửi con thôi ư?"
Cuối cùng, Đỗ Nhược Vi đặt bát canh lên trên bàn, thanh âm chua xót: "Con hiểu rồi." Cô còn chưa ăn được bao nhiêu liền bị nhắc nhở, cô nàng cười nhạt, nhất thời chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Vừa mới nãy, khi y tá ở đây, Quách phu nhân vô cùng hoan hỉ, cười cười nói nói vỗ vai Đỗ Nhược Vi, hiền dịu mở miệng: "Con dâu, mẹ mang tới cho con ít canh bồi bổ, có thêm sữa để cháu gái dùng. Để mẹ trông Vị An, con cứ an tâm mà ăn đi, gầy thế kia làm sao đủ sức nuôi em bé được." Đồng thời, bà ta vươn tay ôm lấy Quách Vị An, vờ nâng niu cưng chiều.
Vì những lời ấy nên Đỗ Nhược Vi mới lấy hết can đảm cầm đồ ăn mẹ chồng đưa tới.
Nhưng ngay sau khi người vừa rời khỏi, em bé ngay lập tức được đặt xuống, Quách phu nhân lật mặt nhanh như lật bánh tráng, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở đứa con dâu bản thân ghét thấu xương phía trước. Đồ ăn bổ dưỡng đắt tiền vốn chỉ nhằm mục đích để bà ta làm màu trước bàn dân thiên hạ thôi. Sản phụ trong bệnh viện hay các y tá biết Đỗ Nhược Vi được mẹ chồng yêu thương liền nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thỉnh thoảng còn hay trêu chọc cô.
Tuy nhiên, chỉ mình Đỗ Nhược Vi biết nó vốn dĩ chẳng phải như vậy. Thức ăn sơn hào hải vị bấy lâu nay cô chưa từng được động vào dù chỉ nửa miếng mặc chúng được bày biện trên bàn, hương thơm nghi ngút lan khắp mọi ngóc ngách trong phòng bệnh. Đỗ Nhược Vi dựa lưng trên giường, thỉnh thoảng hướng mắt về An An bé nhỏ, con gái là động lực khiến cô cố gắng nhiều hơn.
Thân thể Đỗ Nhược Vi sau khi sinh con ngày càng gầy yếu, thậm chí người ta còn thoáng nhìn thấy mấy cái xương lộ ra trên thân thể cô, bồi bổ thì chẳng được, có tiếng mà không có miếng, vì vậy, dạo gần đây, Đỗ Nhược Vi vô cùng dễ cảm thấy mệt, thỉnh thoảng bị đau đầu, choáng váng. Đến bác sĩ cũng chưa nhận ra được điều bất thường.
"Như vậy còn tạm được." Quách phu nhân ung dung ngồi vắt chân lên ghế, hai tay khoanh trước ngực, thái độ hời hợt, khóe môi giương cao: "Nằm lì một chỗ mà đòi ăn ngon, lấy đâu ra chuyện tốt thế chứ. Có ăn có mặc đã là may mắn đối với cô lắm rồi. Đỗ Nhược Vi, đừng bao giờ thách thức sức chịu đựng của tôi. Hơn nữa, cái thứ vô dụng cô sinh ra tự mình lo liệu cho tốt." Bà ta gầm gừ thành tiếng, khinh bỉ đánh mắt sang chỗ khác.
Ngày ngày tới bệnh viện đối diện với mùi thuốc khử trùng nồng nặc, bà ta đã chán nản lắm rồi, tuy nhiên vì chồng yêu cầu, Quách phu nhân đành gượng ép đặt chân vào đây nhìn mặt Đỗ Nhược Vi. Tuy nhiên, bà ta cũng đâu hề chịu làm việc phí công vô ích, thỉnh thoảng sẽ bỏ tiền ra thuê mấy phóng viên nhà báo chụp ảnh viết bài, tăng hình tượng của Quách phu nhân lên trước mặt công chúng, đồng thời cổ phiếu Quách thị cũng vì thế mà nâng cao hơn.
Đỗ Nhược Vi đầy chán nản và bất lực, gương mặt cô bơ phờ, xác xơ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia. Hơi thở người con gái khá yếu ớt, cô thường xuyên phải truyền nước bổ sung chất để tăng lượng sữa lên, chứ Đỗ Nhược Vi chẳng ăn là mấy, mà cô cũng hết tiền để mua đồ ngon, toàn bộ dành dụm cho Quách Vị An hết rồi.
Quách phu nhân cứ ở bên tai cô mắng một thôi một hồi.
Chịu quen cảnh tượng như vậy nên Đỗ Nhược Vi hoàn toàn giữ im lặng, cô phó mặc mẹ chồng thích nói gì thì nói, đến khi nào đối phương cảm thấy thấm mệt, nhất định tự khắc bỏ về. Đúng như cô đoán, Quách phu nhân vùng vằng rời khỏi phòng bệnh, tâm trạng hơi bực bội vì thái độ Đỗ Nhược Vi càng ngày càng lì lợm.
Một mình nằm trên giường, con gái hiện tại đã được y tá mang ra ngoài tắm rửa cũng như giúp đỡ Đỗ Nhược Vi cho em bé ăn, người con gái nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc cứ ong ong như búa bổ, thần kinh trong thân thể căng cứng, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục. Lặng lẽ thở dài một hơi, bên tai Đỗ Nhược Vi thỉnh thoảng vang lên mấy lời mắng chửi từ mẹ chồng.
Nhà họ Quách chê bai vì cô sinh con gái, Vị An của cô sau này biết phải làm sao? Cha ruột chưa thèm đến thăm nó thì đã đành, nay cả ông bà nội cũng gạt con bé sang một bên. Đỗ Nhược Vi chẳng hy vọng Quách Vị An chịu bất cứ thiệt thòi nào cả, cô đau xót ngước nhìn ông trời, hỏi xem tiếp theo đây bản thân nên xử lý mọi chuyện ra sao?
Đáp lời Đỗ Nhược Vi vẫn là khoảng không im lặng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị đẩy ra dọa người con gái giật mình kinh ngạc, vội vàng ngồi thẳng người lên, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt. Đối phương bước vào là Đỗ phu nhân, người mẹ ruột sinh ra cô.
Đỗ Nhược Vi vui mừng mở miệng: "Mẹ, mẹ tới thăm con và cháu sao?"
Sau một thời gian dài vắng bóng, chờ đợi gia đình mình tới đây, Đỗ Nhược Vi liền khẳng định rằng họ dành cho cô chút quan tâm nho nhỏ. Chẳng ai biết được hiện tại Đỗ Nhược Vi đã vui biết nhường nào đâu, nhất là khi được nhìn thấy mẹ ruột. Cô tươi cười roi rói, niềm hạnh phúc đã lâu chưa thấy trên gương mặt xinh đẹp.
Tuy nhiên, chưa được bao lâu, chút hy vọng nhỏ nhoi ấy đã ngay lập tức bị Đỗ phu nhân dùng xô nước lạnh dập tắt. Bà ta nhíu mày, ghét bỏ ra mặt, hậm hực mở lời: "Thăm cái con khỉ. Đỗ Nhược Vi, mày nghĩ bà già như tao rảnh rỗi lắm hay gì mà đang yên đang lành tới đây tìm mày. Huống hồ, tao nghe người ta nói mày sinh con gái đúng chứ? Đúng là vô dụng hết chỗ nói, con trai thì chẳng sinh, tự dưng mang cái thứ vịt trời. Đỗ Nhược Vi, mày nên biết Quách gia là gia tộc lớn, bọn họ cần là cần cháu trai để mai sau thừa kế gia nghiệp, mày với hai ông bà già và anh trai mày nhất định được hưởng ké. Đến làm còn chả được nữa." Đỗ phu nhân tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng vằn lên những tia máu, bà ta chửi Đỗ Nhược Vi như tát nước vào mặt.
Ban đầu cứ nghĩ rằng có cháu trai thì nhà họ Đỗ kiểu gì chả moi được một số tiền khổng lồ, mai sau khỏi phải để ý tới cơm ăn áo mặc. Thế nhưng, mộng đẹp chưa được bao lâu đã ngay lập tức như sét đánh ngang tai. Đáy mắt Đỗ phu nhân xuất hiện sự oán trách, đay nghiến rõ ràng, chẳng chút kiêng nể.
Chết thật đấy.
Bao nhiêu vinh hoa phú quý, kế hoạch bà ta xây dựng để làm quen với những người ở tầng lớp cao hơn mình nhằm đặt chân vào giới thượng lưu đều đổ sông đổ bể hết rồi. Đỗ phu nhân tức tối hừ lạnh một tiếng, bà ta cảm thấy vô cùng hối hận khi sinh ra Đỗ Nhược Vi.
Đúng là tức đến ói máu mà.
"Mẹ, con đâu có mong muốn điều đó xảy ra, trai hay gái rõ ràng không phải do con quyết định." Khuôn mặt Đỗ Nhược Vi bỗng chốc cứng đờ, cô băn khoăn mở lời: "Chẳng lẽ ngày hôm nay mẹ đến đây chỉ vì mắng chửi con thôi ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.